• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ Sưu Tầm

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Sưu Tầm

    Bóc Lịch
    Tác giả Bế Kiến Quốc

    Em cầm tờ lịch cũ
    Ngày hôm qua đâu rồi
    Ra ngoài sân hỏi bố
    Xoa đầu em bố cười

    Ngày hôm qua ở lại
    Trong hạt lúa mẹ trồng
    Cánh đồng chờ gặt hái
    Chín vàng màu ước mong

    Ngày hôm qua ở lại
    Trên cành hoa trong vườn
    Nụ hồng lớn thêm mãi
    Đợi đến ngày tỏa hương

    Ngày hôm qua ở lại
    Trong vở hồng của con
    Con học hành chăm chỉ
    Là ngày qua vẫn còn
    Đã chỉnh sửa bởi vertumnus; 20-06-2017, 09:36 PM.
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.
    Similar Threads

  • Đối ẩm với Đỗ Mục



    Đối ẩm với Đỗ Mục

    Nằm mơ đối ẩm cùng Đỗ Mục
    rượu nửa phần trong, nửa phần đục
    hai thằng giành nhau uống một chung
    lúc cạn nhìn nhau ứa nước mắt

    Đỗ Mục mang hài, ta chân đất
    người xưa làm quan, ta thường dân
    Hẳn ngàn năm trước huynh đã khóc
    khiến ngàn năm sau đệ rưng rưng

    Huynh nổi tiếng bạc tình thi sĩ
    "Lạc phách giang hồ tái tửu thành"
    ta là lính quân hàm binh sĩ
    cũng từng ở các chốn lầu xanh

    Hà tất bàn chi sang trận mạc
    rủi lát nữa tên bay đạn lạc
    đệ chui xuống đất, huynh lên trời
    vò rượu để không buồn muốn khóc

    Đoạn tống nhất sinh duy hữu tửu
    thà ngồi đây bàn về phụ nữ
    tội nghiệp cho huynh thằng đẹp trai
    xuống Dương Châu chỉ nhậu lai rai

    Mà phụ nữ ngày xưa chắc ngộ
    Đâu có cọt- xê, chỉ có yếm đào
    nếu huynh nghiền gái mời ra phố
    tốn chục đồng quên hết binh đao

    Thứ nữa mời huynh một điếu thuốc
    "ba số" thơm râu không chê được
    huynh xưa là Thứ sử nhà Đường
    dọc tẩu gối ả đào say khướt

    Riêng ta phận lính nên đành lác
    tướng sang mà vẫn kiếp ngựa thồ
    trời ơi, hai đứa thơ chưa khạc
    tiếng gà nở gáy rách cơn mơ

    BÙI CHÍ VINH
    Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

    Comment


    • PHÙNG QUÁN

      Đêm Nghi Tàm đọc Đỗ Phủ cho vợ nghe


      Ngoài trời trăng như tuyết
      Trắng lạnh đến thấu xương
      Trong nhà vách trống toang
      Gió ra vào thoả thích

      Hồ khuya sương tĩnh mịch
      Trộn nước lẫn cùng trời
      Con dế chân bờ dậu
      Nỉ non hoài không thôi

      Tựa lưng ghế cành ổi
      Vai khoác áo bông sờn
      Tôi ngồi đọc Đỗ Phủ
      Vợ vừa nghe vừa đan

      Đỗ Phủ tự Tử Mỹ
      Thường xưng già Thiếu Lăng
      Sinh ở miền đất Củng
      Cách ta hơn ngàn năm

      Thơ viết chừng vạn trang
      Chín nghìn trang thất lạc
      Người đời sau thu nhặt
      Còn được hơn ngàn bài

      Chỉ hơn ngàn bài thôi
      Nỗi đau đã Thái Sơn
      Nếu còn đủ vạn trang
      Trái đất này e chật!

      Thơ ai như thơ ông
      Lặng im mà gầm thét
      Trang trang đều xé lòng
      Câu câu đều đẫm huyết

      Thơ ai như thơ ông
      Mỗi chữ đều như róc
      Từ xương thịt cuộc đời
      Từ bi thương phẫn uất

      Thơ ai như thơ ông
      Kể chuyện mái nhà tốc
      Vác củi làm chuồng gà…
      Đọc lên trào nước mắt!

      Giữa tuyết trong đò con
      Đỗ Phủ nằm chết đói
      Đắp mặt áo bông sờn
      Kéo hoài không kín gối.

      Ngàn năm nay sông Tương
      Sóng còn nức nở mãi
      Khóc chuyện áo bông sờn
      Đắp mặt thơ chết đói!

      Giật mình trên tay vợ
      Bỗng nẩy một hạt sương
      Hạt nữa rồi hạt nữa
      Tôi nghẹn dừng giữa trang.

      Kéo áo bông che vai
      Ngồi lặng nghe sương rơi
      Con dế chân bờ dậu
      Nỉ non hoài không thôi!

      Vụng về… tôi dỗ vợ:
      Em ơi đừng buồn nữa
      Qua rồi chuyện ngàn năm
      Bao nhiêu nước sông Tương

      Miệng nói nhưng lòng nghĩ:
      Ôi thân phận nhà thơ
      Khác nào thép không rỉ
      Ngàn năm cũng thế thôi!

      Đã đi với nhân dân
      Thì thơ không thể khác
      Dân máu lệ khốn cùng
      Thơ chết áo đắp mặt!

      Em ơi, nếu Đỗ Phủ
      Vai khoác áo lông cừu
      Bụng no đến muốn mửa
      Viết sao nổi câu thơ
      Ngàn năm cháy như lửa:
      Cửa son rượu thịt ôi
      Ngoài đường xương chết buốt

      Em ơi, nếu Tử Mỹ
      Nhà ở rộng mười gian
      Rào sắt với cổng son
      Thềm cao đá hoa lát
      Chắc ông không thể làm
      Mưa thu mái nhà tốc

      Em ơi, nếu Thiếu Lăng
      Cặp kè vợ béo nứt
      Một bước là ngựa xe
      Đứng đi quân hầu chật
      Đời nào ông lắng nghe
      Tiếng gào và tiếng nấc
      Bà cụ xóm Thạch Hào
      Gái quê tân hôn biệt…[1]

      Đã đi với nhân dân
      Thì thơ không thể khác
      Dân máu lệ khốn cùng
      Thơ chết áo đắp mặt!

      Chính vì thế em ơi
      Nhân loại ngàn năm qua
      Máu chảy như sông xiết
      Cũng là để cho Thơ
      Sẽ không còn phải viết
      Những Hành qua Bành Nha[2]
      Vô gia Thuỳ Lão biệt…[3]
      Cũng là để cho Thơ
      Sẽ không còn phải chết
      Giữa tuyết, trong đò con…
      Đắp mặt áo bông sờn .
      Đừng buồn nữa em ơi
      Chuyện ngàn năm… ngàn năm

      PQ




      1. Những ý thơ Đỗ Phủ
      2. Bành Nha hành, một tác phẩm của Đỗ Phủ
      3. Vô gia biệtThùy lão biệt, hai bài thơ của Đỗ Phủ, cùng Tân hôn biệt được gọi chung là Tam biệt



      Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 26-11-2010, 11:33 PM.
      ----------------------------

      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

      Comment


      • Hoa quỳ vàng lạnh Pleiku



        Nguyễn Bắc Sơn

        Ðứng trên núi thấy hàng đèn thị trấn
        Là thấy mình buốt lạnh mấy nghìn năm
        Vì đêm nay trời đất lạnh căm căm
        Nên chợt nhớ chút lửa hồng bếp cũ

        Nên phải nhớ mắt một người thiếu nữ
        Ðã nhìn mình rất ấm một ngày xưa
        Dù mai sau ngày nắng tiếp ngày mưa
        Nhưng vĩnh cửu chút mơ màng thuở đó

        Vì đêm nay tôi thèm nghe sóng vỗ
        Vỗ nhịp nhàng từng tiếng động bao dung
        Vỗ cho êm chuỗi hệ lụy vô cùng
        Ðời lang bạt của một người lính thú

        Sáng hôm qua tôi là người thiếp ngủ
        Ði một mình lên xuống phố mù sương
        Phố núi kia ơi, phố có con đường
        Lên xuống dốc tìm không ra bạn hữu

        Không có bạn tôi làm sao uống rượu
        Tôi làm sao sống nổi một ngày đây
        Phố núi kia ơi, kẻ lạ đông đầy
        Nhìn gã lính không khác gì gã lính

        Phố núi kia ơi, một đời phố lạnh
        Lạnh hoa vàng, núi đỏ, thác đèo cao
        Lạnh hàng cây, tửu quán, lạnh gần nhau
        Lạnh thiên cổ, lạnh vào tim máu cạn

        Tôi vận rủi làm một người lãng đãng
        Ngó mông hoài khuất bóng của người em
        Sáng hôm nay đời sống thật bình yên
        Sao phố lại đuổi đi người yểu điệu

        Vườn đá tảng bàn chân em huyền diệu
        In gót hồng lên lớp bụi đời tôi
        Là từ khi tôi hạnh phúc rong chơi
        Và quên lãng con thú mù phẫn nộ

        Ôi phố núi đêm nay là cổ mộ
        Một hàng đèn sáng lạnh cõi bi hoang.

        Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 01-12-2010, 03:13 AM.
        ----------------------------

        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

        Comment




        • Nhớ vợ

          Tác giả: Cầm Vĩnh Ui

          Tôi nhớ vợ tôi lắm
          Xin được về hai ngày
          Nhà tôi ở Mường Lay
          Có con sông Nậm Rốm

          Ngày kia tôi sẽ đến
          Lại cầm súng được ngay
          Tôi càng bắn đúng Tây
          Vì tay có hơi vợ ???

          Cho tôi đi, đừng sợ
          Tôi không chết được đâu
          Vì vợ tôi lúc nào
          Cũng mong chồng mạnh khoẻ

          Cho tôi đi anh nhé
          Về ôm vợ hai đêm
          Vợ tôi nó sẽ khen
          Chồng em nên người giỏi

          Ngày kia tôi về tới
          Được đi đánh cái đồn
          Hay được đi chống càn
          Là thế nào cũng thắng

          Nếu có được trên tặng
          Cho một cái bằng khen
          Tôi sẽ rọc đôi liền
          Gửi cho vợ một nửa.





          Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

          Comment


          • O HUẾ


            Tôi xa mẹ tôi ngày còn nhỏ
            O gái quê
            Thay mẹ tôi săn sóc gia đình
            Quê O nghèo, lụt lội quanh năm
            Mười một tuổi O bỏ làng biệt xứ
            Nồi cá cơm khô,
            O kho ngày khốn khó
            O dành cho tôi mặn lạt, chua cay
            O dành cho tôi sợi chỉ đường may
            Kết giùm lại từng đường tà, chiếc nút
            O dành cho tôi như bà mẹ khổ
            Không biết hôm nay nấu món ăn chi...


            Khi tôi quá buồn, bỏ Huế mà đi
            Cô bé nhìn theo cúi đầu không nói
            Năm tôi rời nhà, O lên mười sáu
            Tuổi đã dậy thì, tóc đã chớm vai


            Tôi bỏ Huế đi, theo những dặm dài
            Bỏ lại người cha, con gà trống ốm
            Bỏ lại nơi sương mù buổi sớm
            Bỏ những con đường phương nở tháng năm
            Bỏ lại cầu xưa ai đi qua sông
            Ai cuống quýt khi trời vừa nổi gió
            Trong tôi cũng không còn O lam lũ
            Đã một thời chia xẻ những lầm than


            Giờ bao năm xa cách quê hương
            Ba tôi đã nằm trong lòng đất
            Ngày người qua đời tôi không có mặt
            O Huế cùng chồng trở lại chịu tang
            Tấm hình mô O đứng chít khăn
            Huế ơi Huế ơi, tôi mô nào có biết


            Huế ơi Huế ơi, phương trời viễn biệt
            Trái tim ni tôi xin gởi về O
            Một cánh hoa, dù quá đổi thiệt thua
            Vẫn xinh đẹp hơn cả ngàn bông quý
            Để cho tôi vẫn nhớ hoài xứ Huế
            Có một loài hoa rực nở lòng tôi


            Trần Hoài Thư



            2009-02-06 09:53:58
            ----------------------------

            Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

            Comment


            • Anh và biển và đêm

              Gửi đến người yêu Biển...



              Anh và biển và đêm

              Bỏ lại một mình biển với đêm
              một mình
              nơi có vầng trăng cuối ngày tỏa sáng
              Nơi có những vì sao
              yêu nhau
              trong đêm
              và chỉ trong đêm
              Nơi có anh và em yêu nhau
              trong đêm
              và chỉ một đêm
              rồi xa nhau, xa đêm, xa trăng sao và xa biển
              Em chưa từng phải “giá như” điều gì
              Sao lại giá như…
              Tại sao? Hai người yêu nhau
              không thuộc về nhau
              trong hỗn mang đêm
              hỗn mang trời đất?
              Trong nỗi nhớ dằn dai nơi quả tim chật hẹp
              mà so đo với mênh mông biển mênh mông?
              Lạy trời!
              Một bài thơ tình vì nhớ anh mà đầy biển
              vì nhớ đêm mà đầy ắp trăng sao
              Biển đầy trong đêm và đêm đầy trong trời đất
              Còn anh đầy trong em
              khi em xa anh
              … xa anh
              xa biển
              xa đêm
              La Mai Thi Gia
              ----------------------------

              Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

              Comment


              • Bạn đến chơi nhà chợ thời đắt đỏ
                Đông về lạnh lẽo mướp chẳng đâm hoa
                Thôi thì có dĩa lòng heo
                Vài ly rượu nhạt đời nghèo mà vui

                Comment


                • Mùa xuân và chị
                  Đã xa xa đến vô cùng
                  Đã gần gần đến mông lung nụ cười
                  Chị buông một bến sông trôi
                  Em trắng một cõi ru lời cỏ may

                  Là khi chị hát dòng đầy
                  Thơ em cời chút ấm tay người cầm
                  Duyên lành lặn bến tầm xuân
                  Ngỡ sông vãng tuổi một lần bước qua

                  Đêm đêm nghe sóng ơi à
                  Chị đan khung nhớ tầm xa vai người

                  P T T
                  Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                  Comment




                  • Gửi cho cõi im lặng

                    Rồi người đi tóc bỏ đuôi gà
                    Tôi lao đao về những sân ga
                    Chiều hôm hoa nở cành chim chết
                    Tặng cho người đôi cánh lông khô

                    Tôi giang hồ như triệu bóng mây điên
                    Biết về đâu người biết đâu tìm
                    Đời tan nát cả lòng bia mộ
                    Mây cũng không mầu mây cố nhiên

                    Rồi người đi tôi khóc ướt đồi
                    Mưa xuống cho hồn lạnh chết thôi
                    Thiên nhiên xanh quá tôi vừa thấy
                    Cũng đủ cho tôi dại cả đời

                    Chiều vui trời ướt nhẹp mây gù
                    Sãi về chùa, tôi sắp theo tu
                    Người không biết được thầy tăng nhỏ
                    Đã nhớ người rên suốt đêm thu

                    Người đâu biết được cụm mây kia
                    Nhớ run em, nên đã theo về
                    Nơi tôi có triệu cành vô sắc
                    Gửi cho người chết ngợp đam mê

                    Tôi nằm nghe cây chuyển nhựa non
                    Bóng thiên thâu một mảnh trăng còm
                    Tôi nhớ vô cùng con dế gáy
                    Tóc người gầy dãy dụa bay điên.



                    Nguyễn Tôn Nhan ( 1948- 31-1-2001)

                    Link
                    Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                    Comment


                    • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post


                      Gửi cho cõi im lặng

                      Rồi người đi tóc bỏ đuôi gà
                      Tôi lao đao về những sân ga
                      Chiều hôm hoa nở cành chim chết
                      Tặng cho người đôi cánh lông khô

                      Tôi giang hồ như triệu bóng mây điên
                      Biết về đâu người biết đâu tìm
                      Đời tan nát cả lòng bia mộ
                      Mây cũng không mầu mây cố nhiên

                      Rồi người đi tôi khóc ướt đồi
                      Mưa xuống cho hồn lạnh chết thôi
                      Thiên nhiên xanh quá tôi vừa thấy
                      Cũng đủ cho tôi dại cả đời

                      Chiều vui trời ướt nhẹp mây gù
                      Sãi về chùa, tôi sắp theo tu
                      Người không biết được thầy tăng nhỏ
                      Đã nhớ người rên suốt đêm thu

                      Người đâu biết được cụm mây kia
                      Nhớ run em, nên đã theo về
                      Nơi tôi có triệu cành vô sắc
                      Gửi cho người chết ngợp đam mê

                      Tôi nằm nghe cây chuyển nhựa non
                      Bóng thiên thâu một mảnh trăng còm
                      Tôi nhớ vô cùng con dế gáy
                      Tóc người gầy dãy dụa bay điên.



                      Nguyễn Tôn Nhan ( 1948- 31-1-2001)

                      Link




                      Nguyễn Tôn Nhan

                      (1948 - 2011)



                      [photo: di ảnh của Nguyễn Tôn Nhan do Thận Nhiên chụp lại]




                      (trích lại từ tienve.org)







                      Xuân ban đầu

                      bài thơ xuân nào run lẩy bẩy
                      bến tầm dương say vấy hồn trinh
                      em ơi khờ dại một mình
                      và xa dội một tiếng kình gõ mau

                      bài thơ xuân quên mất nhau
                      khờ em đâu nhớ những màu tơ xưa
                      ồ thơ đưa đẩy đã bưa
                      sóng xô đời đã kịp vừa biệt tăm

                      biệt cả tăm lẫn tằm
                      say đằm vai mỏng mảnh
                      mưa sài gòn sủi tăm
                      anh lang thang vô ảnh

                      trời ơi nước sóng sánh
                      trời đất vào mùa đầu
                      hay mùa cuối nhòa nhau
                      mắt đỏ màu máu thốn

                      hai với hai là bốn
                      sương muối xuống ào ào
                      bài thơ nào lẩy bẩy
                      xa xôi còn muốn chao

                      cái xuân xoan chẳng cúi đầu
                      như anh chưa hiểu hết màu ái ân

                      cứ lên gân lên gân tới nữa
                      đến thân tàn nhụy rữa mới thôi

                      đất trời ôi ôi ôi ôi
                      sài gòn nát cả mùi hôi ban đầu.


                      (Sài Gòn, Giêng 2011)



                      Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 18-02-2011, 06:54 AM.
                      ----------------------------

                      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                      Comment


                      • Quên !

                        Quên ngày quên tháng quên năm
                        Quên trăng vào núi lang thang chưa về
                        Quên ta trễ một chuyến xe
                        Bỏ hoang vó ngựa bên kia sưối ngàn

                        Quên người đi gánh cúc vàng
                        Nửa vai lãng tử vác đàn qua sông
                        Quên ta đứng giữa hoàng hôn
                        Soi đời mình xuống nỗi buồn vu vơ

                        Quên rồi! Quên tiếng chuông chùa
                        Ai vừa khép lại sau giờ hoá thân
                        Quên ta một phút bâng khuâng
                        Ngoảnh đầu nhìn cánh chim ngàn trùng khợi

                        Quên!Quên!Quên mất đất trời...
                        Kìa , tay ai vẫy xanh ngoài thời gian

                        NNM
                        Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                        Comment


                        • Đêm cuối năm

                          Đêm nghiêng mộng đẹp qua người
                          Rót vào giấc ngủ nụ cười trăm năm
                          Bao ngày thi tứ trầm ngâm
                          Tràn qua em dễ mấy lần lao đao!

                          Đất trời bừng giấc xôn xao
                          Dấu chân xuân đã giẫm vào sân rêu !
                          Cỏ hoa nở rộ lời yêu
                          Bóng giao thừa đã rải đều nhân sinh...

                          Vui xuân thơ tự ru mình
                          Cõi trăm năm chút thoáng hình bóng qua

                          Trông hoa gần nhớ hương xa
                          Quơ tay ngắt vội cành hoa tặng người

                          Nguyên Tiêu
                          Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                          Comment




                          • Trăng Nghẹn

                            Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
                            Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn.
                            Vùng tản cư hồi nầy ruộng hoang nhà trống,
                            Rước được bà mụ vườn, ngoại cực trần thân.
                            Tôi lớn trong quê mùa như cây tạp vườn hoang,
                            Bảy tuổi biết leo lưng trâu, không từng ngồi xe đạp.
                            Không biết lời bải buôi để mua lòng người khác,
                            Nên thua thiệt cả đời vì không thể dối lừa ai.
                            Ngơ ngác buổi ra thành, trước cuộc sống đua chen,
                            Mười năm sau chưa gội rửa cho mình thành dân chợ.
                            Lớp phèn hết bám chân, nhưng chất chân quê vẫn còn đó,
                            Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê.
                            Bè bạn theo đuôi trâu một thời, mơ ước nhìn tôi,
                            Tưởng tôi thoát kiếp ngài, nhởn nhơ hóa bướm.
                            Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá,
                            Cộng một chút phù hoa đâu thêm lớn tâm hồn.
                            Mỗi lần về quê bè bạn cũ lại vắng hơn,
                            Gái mười bảy đã lấy chồng, trai hai mươi đòi vợ.
                            Cô bạn xưa nách con ngang nhà mua chịu rượu,
                            Đôi mắt ướt một thời bẽn lẽn ngó bàn chân.
                            Xóm bên sông nhiều cô gái rời quê,
                            Về thăm nhà xênh xang lụa là hàng hiệu.
                            Vài căn nhà xây, đổi đời nhờ những đồng tiền báo hiếu,
                            Khởi sắc một vùng quê sao nghe có chút bùi ngùi.
                            Đồng bằng quê hương tôi nhiều cái nhất ngậm ngùi:
                            Sản lượng lúa nhiều, vùng cá ba sa lớn nhất,
                            Đầu tư văn hóa thấp và khó nghèo cũng nhất,
                            Và cũng dẫn đầu, những cô gái lấy chồng xa.
                            Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,
                            Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.
                            Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,
                            Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê.


                            Hoài Tường Phong

                            Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                            Comment


                            • ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post


                              Trăng Nghẹn

                              Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa,
                              .......................................
                              Chập tối buồn ra nhìn bến nước cô đơn,
                              Vầng trăng vừa lên đã bị mây mưa vần vũ.
                              Tôi chợt nhớ lần lỗi hẹn đầu đời, trăng cũ,
                              Vầng trăng nghẹn hoài, chưa tỏa sáng một vùng quê.

                              Hoài Tường Phong
                              Mún siu tầm thêm về bài thơ Trăng Nghẹn , Mít vào đây nhá... hihihi...
                              Gửi Anh Trần Thuận Văn - Chút lưu lại
                              ----------------------------

                              Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                              Comment




                              • Trưa Hè

                                Trưa hè bỗng nhớ sông quê
                                Nước xa không bóng thuyền đi đôi dòng
                                Thóc nhà ai có phơi không ?
                                Chói chang lửa thóc sân trông bóng người
                                Vại mưa in dáng mây trời
                                Em soi bóng có nhớ người xa em ?
                                Bờ tre gió đánh lả mềm
                                Thoảng say mùi nái bên thềm ai giăng

                                Xa quê dầu chẳng võ vàng
                                Trông mây núi nhớ mây làng về trưa


                                Quang Dũng
                                Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom