• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

NGHIỆT NGÃ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • NGHIỆT NGÃ

    CON THẦY - VỢ BẠN<?:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-comfficeffice" />

    Anh và chồng tôi là đôi bạn thân từ ngày cắp sách đến trường. Chúng tôi sinh ra và lớn lên trong cùng một làng quê lam lũ. Tôi học sau anh hai lớp. Thuở học trò, chúng tôi cùng đi trên một con đường tới lớp. Tôi biết anh đã thầm thương tôi từ dạo ấy, nhưng do bản tính dụt dè không dám ngỏ lời. Khi tôi vào lớp chín thì anh và chồng tôi nhận bằng tốt nghiệp phổ thông. Cả hai cùng nhập ngũ ngay sau đó. Trước ngày lên đường, Chồng tôi ngỏ lời yêu tôi.
    Hơn một năm sau, khi cả hai cùng nghỉ phép chuẩn bị vào chiến trường, thì cũng là lúc tôi nhận giấy báo trúng tuyển Cao đẳng Sư phạm. Chúng tôi cưới nhau ngay trong những ngày ấy. Anh cũng cưới vội một cô gái làng bên, cùng tuổi tôi. Sau ngày cưới dăm hôm, các anh lại ra đi, để lại hai người đàn bà cô quạnh. Liên - vợ anh - có thai, và đến kỳ sinh cho anh một đứa con trai bụ mẫm, rất đáng yêu. Nhưng thật trớ trêu, tôi khát khao có một đứa con thì không được, còn Liên việc có con lại là gánh nặng với cô ấy. Vì chỉ ngay sau đó, cô làm quen và yêu một ông bác sỹ goá vợ. Và để chạy theo ông ta, Liên đã bỏ lại đứa con mới sáu tháng tuổi cho ông bà nội. Tôi thương anh, thương cháu bé, nên ngày ngày qua lại làm tất cả các công việc của một người mẹ để chăm sóc cháu.
    Năm tháng qua đi. Bố mẹ chồng tôi và ông bà cháu lần lượt qua đời. Tôi ngày một héo hon trong lo âu chờ đợi. Cũng may là có đứa con của anh bị bỏ rơi làm niềm vui.
    Rồi tin chồng tôi hy sinh. Rồi anh trở về.
    Anh thương tôi lắm. Thường xuyên qua lại và giúp tôi những việc của đàn ông trong nhà.
    Tôi cũng thương anh: Gà trống nuôi con. Tôi thường sang làm giúp hai bố con những việc của người phụ nữ, và luôn chờ đợi ở anh một câu nói.
    Năm tháng qua đi. Thành - con của anh - đã vào Đại học. Nó vẫn coi tôi như mẹ. Có lần nó hỏi:
    - Sao cô không cưới bố cháu đi còn chờ đợi gì nữa.
    - Mày về hỏi bố mày ấy - Tôi cười chua chát
    Tôi có chờ đợi gì đâu ngoài câu nói yêu thương của anh. Vậy mà..
    Tôi nghĩ: Anh vẫn là người dụt dè, vậy thì mình không nên bỏ lỡ một lần nữa.
    Tôi đã ngỏ lời. Anh im lặng rất lâu rồi trả lời:
    - Không được em ạ ! Anh sẽ làm tất cả những công việc phải làm để chăm sóc em, trừ việc ấy. Các cụ đã dạy: Con thầy vợ bạn..
    - Con thầy vợ bạn thì sao ?
    - Đó là những vùng cấm đối với một người đàn ông có nhân cách, xin em hiểu cho anh.
    Tôi bẽ bàng trước lời tỏ tình vô duyên của mình. Tôi giận các cụ sao lại dạy anh như thế !
    Cả tôi, cả anh, cả con anh nữa, cùng một nỗi khát khao.
    Cả tôi, cả anh, cả con anh nữa, vẫn cô đơn và bất lực.
    Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành
    Similar Threads
  • #2

    GIÁ NHƯ ...

    Chồng tôi mở một công ty kinh doanh đồ Mỹ nghệ. Chị là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Từ ngày khởi nghiệp, chị và chồng tôi cùng lái xe rong ruổi khắp nơi tìm mối hàng. Có thể nói không ngoa rằng: Chị là linh hồn của công ty. Từ việc chọn lựa mặt hàng, đánh giá chất lượng, phác thảo hợp đồng, đàm phán ký kết … tất tần tật đều nhờ ở chị. Chồng tôi chỉ việc đặt bút ký cho đúng thủ tục.
    Chị tên là Mai, hơn chồng tôi chục tuổi. Chị không có chồng, nhưng có một đứa con trai. Hai mẹ con chị sống cùng với bà ngoại cháu. Nhờ vậy, chị có thể yên tâm cùng chồng tôi đi mua hàng bất kể giờ giấc.
    Dưới mắt tôi, chồng tôi là người tuyệt vời. Làm giám đốc một công ty, anh vẫn giành cho tôi sự quan tâm từ những việc nhỏ nhặt nhất. Ưu điểm nổi bật của anh là trung thực, trung thực đến dại khờ. Bố mẹ tôi và các em tôi cũng rất quý mến anh.
    Một lần, chỉ có hai vợ chồng, tôi bắt nọn:
    - Này ! Em nghe có người xì xào về quan hệ giữa anh với chị Mai đó.
    Tôi không ngờ anh biến sắc mặt, im lặng một lát rồi hỏi lại:
    - Họ xì xào sao hả em ?
    Tôi thấy không bình thường liền tiếp tục:
    - Em muốn tự anh nói với em tất cả.
    Anh im lặng suy nghĩ có vẻ rất khó nhọc, rồi kể lại tất cả.
    Thì ra anh và chị Mai, bề ngoài vẫn chị chị em em, nhưng đã có vài lần quan hệ tình dục. Anh giải thích là giữa anh và chị không hề có tình yêu, chỉ là cảm thông với nhau. Và việc quan hệ tình dục chỉ thuần tuý là nhu cầu sinh lý.
    Tôi thấy trời đất quay cuồng. Đúng là không thể ngờ.
    Đã nửa tháng chiến tranh lạnh, không khí gia đình căng thẳng, ngột ngạt. Cả hai mệt mỏi, phờ phạc. Không ai nói với ai nửa lời, nhưng cả hai đều trăn trở suy tư nhiều lắm.
    Tôi trách mình sao lại bắt nọn anh. Tôi trách anh sao lại quá thật thà. Để tôi biết một chuyện không đáng biết. Bởi khi tôi đã biết chuyện chồng có quan hệ tình dục với người khác, thì không thể coi như không biết.
    Còn nếu như tôi không biết, sẽ không có chiến tranh, cả hai đều đỡ khổ.
    Tôi trách ai đã đặt ra cái quy tắc nghiệt ngã. Để nó ăn sâu vào tiềm thức người ta, trong đó có tôi. Nếu mọi người coi nhẹ chuyện ấy như là chuyện bắt tay nhau, thì dẫu có biết tôi cũng không thấy khổ như bây giờ.
    Bây giờ tôi phải làm sao ?

    <DIV></DIV>
    <DIV></DIV>TAL
    Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành

    Comment

    • #3

      ĐỢI CHỜ...

      Tôi và anh quen biết nhau qua các diễn đàn. Đọc các bài viết của anh, tôi nhận thấy: Tiếng nói của anh, cũng chính là tiếng nói của lòng mình. Ngược lại, mỗi vấn đề mà tôi nêu ra, đều được anh phát triển rất hiệu quả và đầy sức thuyết phục. Sự đồng cảm trong các vấn đề xã hội, làm nảy sinh tình cảm giữa chúng tôi. Chúng tôi như đã bén hơi nhau. Càng ngày tôi càng nhận thấy: Chúng tôi rất cần cho nhau. Một ngày vắng tin nhau, cả hai đều thấy bồn chồn không yên. Tôi đã yêu anh.
      Và thế là điều tất yếu đã đến: Anh ngỏ lời yêu tôi. Tôi không bất ngờ, đó là điều mà tự đáy lòng tôi đã chờ mong bao ngày rồi. Oái oăm thay, khi nó đến, tôi lại thấy lòng mình không thanh thản để đón nhận.
      Thực ra tôi đã nhận lời một người khác từ cách đây mấy năm rồi. Người ấy đang ở cách xa tôi gần nửa vòng trái đất. Nhưng điều quan trọng không phải khoảng cách địa lý, mà tôi tự thấy lòng mình cứ nguội dần. Chúng tôi không có mối quan tâm chung. Khả năng chăm sóc nhau ngày càng trở nên viển vông, hão huyền, nều chưa muốn nói là không tưởng. Anh hẹn rồi sẽ trở về. Tôi đã đợi mấy năm rồi, mà ngày anh trở về vẫn tít mù tắp. Trong khi đó cả hai đều đã quá nửa đời rồi. Tôi là môn đồ của Mac. Tôi tâm niệm rằng: TY là cái tinh thần. Nó rất cần được nuôi dưỡng, chăm sóc bởi những hành động vật chất. Nhưng cách nhau cả nửa vòng trái đất, mấy năm rồi không chăm sóc, cái gì chẳng hao mòn, thui chột.
      Tôi phải làm sao đây ?
      Nhận lời người mới theo tiếng gọi của trái tim, hay giữ lời với người cũ cho trọn bề son sắt ?
      Chuyện cổ Việt nam có người phụ nữ chờ chồng đến hoá đá. Nhưng chuyện đó xa quá rồi, và người tôi đang chờ đợi cũng chưa phải là chồng. Liệu tôi có được hoá đá để lưu truyền muôn thuở không ?
      TAL
      Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành

      Comment

      Working...
      X
      Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom