• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

THƠ NGUYỄN LƯƠNG TUẤN

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • THƠ NGUYỄN LƯƠNG TUẤN

    MÀU NẮNG KỶ NIỆM

    Có nắng mùa hè giăng trên phố
    In những bóng cây trên mặt đường
    Ơi Huỳnh Thúc Kháng Hàng Bè ! nhớ
    Kỷ niệm ùa về quá yêu thương
    Con đường ngày xưa giờ vẫn vậy
    Những ngôi nhà phố, tiệm bán đồ
    Vẫn màu cũ kỹ không sơn phết
    Tích tụ rêu phong đã bám đầy
    Nhớ quá những tên mình quen thuộc
    Ngày xưa mình vẫn đi ngang qua
    Nào Hội Quảng Tri mình đến học
    Gặp Hồ Văn Trọng ở An Vinh
    Rồi Trương Đình Kiểm và Tín Dụng
    Bán đồ xây dựng cha hay mua
    Vẫn nhớ thầy Diên, tiệm Chấn Hưng
    Dạy Nguyễn Tri Phương thương học trò
    Sông hởi Đông Ba hiền hòa thế !
    Làm đẹp con đường điểm nét thơ
    Tôi đứng bên ni nhìn bên nớ
    Ngôi chùa Diệu Đế mịt mờ sương
    Và chị của tôi chị có nhớ ?
    Phòng mạch BS Nguyễn Khoa Nam Anh
    Chị làm tại đó mỗi buổi chiều
    Em lên đón chị lòng vui quá
    Nụ cười chị nở như mùa Xuân
    Nhớ chiếc solex chạy xịch xịch
    Những lần chở chị đi qua cầu
    Đông Ba đường ván chạy nguy hiểm
    Em chọn Gia Hội đi an toàn
    Cũng quá lâu rồi nửa thế kỷ
    Mà sao vẫn thấy như rất gần
    Ôi lòng nhớ quá ngày xưa ấy !
    Dấu tích, con người vẫn không phai
    (25.4.18)
  • #2


    KÝ ỨC HUẾ - MÙA PHẬT ĐẢN

    Nghe vọng đâu đây nhạc vàng an lạc
    Nhà của cha đầy ắp những tiếng cười
    Mắt chìm đắm sắc màu dịu mát
    Con hòa mình ngày hội Phật sinh
    Nhớ lắm thay !
    Những ngôi nhà, những hàng già tàu xanh mướt
    Những con đường lớn nhỏ xóm Chợ Dinh
    Sao đẹp thế cờ Phật giáo tung bay
    Hòa quyện ngủ sắc những chiếc lồng đèn đủ loại
    Ngôi sao, đèn ú, hoa sen, đèn tròn
    Và hài nhi Đức Phật oai nghi thị hiện
    Tay ngài chỉ trời, tay ngài chỉ đất
    Ôi đẹp quá !
    Một thời quê hương tôi mật ngọt
    Ngày Phật đản còn hơn ngày tết
    Cả thành phố ngập niềm vui đón Phật
    Những chiếc xe hoa diễn hành qua những tuyến đường
    Từ chùa Từ Đàm về đường Lê Lợi
    Qua cầu Trường Tiền rợp bóng cờ bay
    Đêm Ngã Giữa đi giữa rừng đèn
    Vẫn ngỡ như mình lạc vào thần thoại
    Diệu Đế ơi ! Xin gửi tình dâng Phật
    Nhớ làm sao những chiều nghe huấn giảng của thầy
    Ngày hội hoa đăng - Ngày hội của Huế
    15 tháng 4 nhớ mãi không quên
    60 năm qua, tuổi thơ tôi rực rỡ
    Tiếng gọi miền xa, một thời lộng gió,
    Tôi, thanh xuân tay vẫy tay chào
    Ni sư ơi ! vẫn nhớ mãi không quên
    Lời cô giảng về đời Đức Phật
    "Dòng A Nô Ma" bài hát của lớp
    Vẫn thuộc lòng không quên chữ nào
    Ngậm ngùi quá còn nhớ lời ni sư kể
    “- Thôi con hãy về ! ”
    Tất Đạt Đa nói với Xa Nặc
    Quyết bỏ hoàng cung xa chốn thị thành
    Tìm ánh đạo vàng cứu khổ chúng sinh !
    Thời gian ơi ! dòng đời xô dạt
    Huế của tôi ngày ấy, bây giờ
    Sao khác quá nghe nỗi buồn tịch lặng !
    (3.5.20)





    Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 17-05-2021, 01:07 AM.

    Comment

    • #3

      CHỢT NHỚ HÀ NỘI

      Hà Nội 10 năm tưởng đã quên
      10 năm xa cách nét yêu kiêù
      Một ngày mùa dịch nhìn trên mạng
      Phố cổ đường xưa nhớ thật nhiều
      Nhớ phố hàng Đào đi chậm chân
      Nhớ nhà thờ lớn đứng tần ngần
      Trên cao Chúa ngự có nhìn xuống
      Cứu vớt linh hồn kẻ đi hoang ?
      Nhớ quán cà phê Hà Nội Phố
      Đường Trần Hưng Đạo sáng mù sa
      Nhớ bình trà Bắc pha đậm kẹo
      Nhớ ống thuốc lào quyện khói bay
      Nhớ Trần Quốc Toản đường ta ở
      Công Đoàn khách sạn đã quá quen
      Nhớ những người bạn mời ăn tối
      Ở quán thịt ngan chẳng mặn nồng
      Ôi Cổ Loa thành sao chẳng quên
      Đông Anh khi đến đã vào đêm
      Nỏ thần - tích sử mọi người biết
      Bài học hai vai thật quá ghê
      Chợt nhớ Kim Liên ngày cuối năm
      Trời mưa lội nước phải xăn quần
      Và đôi mắt biếc nào nhung nhớ
      Khó ngủ đêm về động bước chân
      10 năm đi qua chừ chợt nhớ
      Hà Nội tháng ngày quá dễ thương
      (4.4.20)
      Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 17-05-2021, 12:42 AM.

      Comment

      • #4


        BAO VINH, NƠI ẤY ...
        (Thương nhớ về ngoại)

        Cúng chạp ngoại xong về Bao Vinh
        Ghé nhà dì Quế thăm anh Thanh
        Một thời oanh liệt nay đâu nữa
        Bán thân bất động anh nằm yên
        Tôi tuổi lọt lòng mẹ bỏ đi
        Nhà dì nơi chốn gợi thân yêu
        Tình thương của mẹ dì bù đắp
        Nhớ mẹ nhìn dì gọi mẹ ơi
        Chân bước vô nhà, sao xúc động
        Một thời nhớ mãi dì thân thương
        Sau bến vườn cây dì chăm bón
        In đậm hồn tôi suốt cuộc đời
        Đã nửa thế kỷ dì ra đi
        Cửa nhà vắng vẻ chẳng có ai
        Anh Thanh con dì 90 tuổi
        Nay nằm bất động chẳng nhớ ai
        Anh mở mắt nhìn muốn hỏi thăm
        Mình nhắc với anh kỷ niệm xưa
        Nhớ Nguyễn Tri Phương trường mình học
        Ga ra của anh nằm sát bên
        Khi nhìn thấy mình anh ngoắc tay
        Rồi dúi tiền cho để ăn hàng
        Anh ứa nước mắt mình xúc động
        Giờ anh nằm đó thật vô thường
        Về lại Bao Vinh thăm chốn xưa
        Nhà dì nay lại thấy khác xa
        Nơi đây ghi dấu nhiều kỷ niệm
        Nghẹn ngào giận quá hởi thời gian
        (20.2.20)
        ]"]Log into Facebook
        Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 17-06-2021, 09:07 PM.

        Comment

        • #5

          NGƯỜI XƯA XÓM CHỢ DINH
          (Tặng Nguyen Hao )

          Xa Huế cũng lâu chừ ngồi nhớ
          Nhớ đường Chi Lăng nhớ Bến đò
          Nhớ những ngôi nhà ở trong xóm
          Vui buồn thuở nhỏ đến lớn khôn
          Nhớ bạn của cha hay đến chơi
          Uống trà buổi sáng vui chuyện trò
          Căn phòng nhìn ra phía cửa sổ
          Mấy cành vú sửa lá láng o
          Nhiều lúc ngồi chơi trước thềm nhà
          Khoảng sân nắng chiếu bóng sáng loà
          Có hàng chè tàu chia ranh giới
          Vẫn chạy qua chơi mãi la cà
          Còn nhớ mấy nhà anh em cả
          Bác Tri, Bác Cử với cụ Chằng
          Rồi nhà bác Thứ nhà bà Tư
          Cuộc sống dễ thương rất thuận hoà
          Phía trước Chi Lăng nhiều nhà lắm
          Ấy nhà bác Uyển, nhà bác Siêu
          Rồi nhà bác Oanh, nhà chú Hượt
          Đối diện là nhà đại uý Biên
          Kế tiếp ấy nhà bác Quảng Ngô
          Đi lên chút nữa nhà bác Tùng
          Ngoài cổng ghi tên vẫn còn nhớ:
          Vườn hoa … Chi Lăng rất rõ ràng
          Bỏ kiệt Cây Gòn nhà bác Sáu
          Nếu kể tên ra thì rất nhiều
          Chỉ toàn những bậc sống đàng hoàng
          Bác Dẫn, cậu Cơ, cậu Tư Quế
          Và còn nhiều nữa, … kể làm sao
          Ngày tháng lần hồi vụt qua nhanh
          Năm sáu chục năm đâu có ngắn
          Vậy mà vẫn nhớ rất rõ ràng
          Giọng nói tiếng cười bao dư ảnh
          Ghi dấu trong tôi quá đậm đà
          Cho dù những ngườì năm xưa ấy
          Không còn tồn tại đã siêu thăng !

          Comment

          • #6

            LỚP HỌC ĐẦU TIÊN

            Khu vườn cây xanh hoa trái trên cành
            Lớp học thân thương cô Bích dịu dàng
            Nơi chốn ấy không bao giờ quên được
            Mỗi đứa học trò mỗi trình độ khác nhau
            Cô vẫn dạy rất nhẹ nhàng kiên nhẫn
            Cô ơi cô đó là lớp học đầu tiên
            Nhớ, nhớ mãi giờ ra chơi thích thú
            Chơi rồng rắn hát bài con voi
            Những cặp mắt sáng những nụ cười tươi
            Cô tạo dựng một thiên đường bé nhỏ
            Ngày ấy xưa rồi tuổi còn non dại
            Ôm cặp đến lớp lòng vui hớn hở
            Thích gặp bạn bè thích giọng nói yêu thương
            Âm thanh ngọt ngào lời cô còn vẳng
            Ánh mắt nụ cười các bạn của tôi
            Vậy mà đã trên 60 năm !
            Trên 60 năm rồi ! Giòng đời trôi chảy
            Cô Bích và trò tan tác mỗi phương
            Nhưng vẫn không quên
            Không làm sao quên được
            Nơi chốn ấy
            Dễ thương quá - bướm vàng bay lượn
            Con đường đi chỉ cách đoạn ngắn
            Chi Lăng quẹo phải gặp Kiệt Cây Gòn
            Lối nhỏ ấy hai bên nhà vườn
            Hàng rào chè tàu xanh mướt thẳng băng
            Ôm cặp bước mà lòng mong đợi
            Gặp được cô bạn hay dúi cho hột ô mai
            Cùng đi trên đường chuyện vãn huyên thuyên
            Vẫn nhớ hoài
            Đôi mắt nào sáng miệng cười hớn hở
            Kể chuyện bạn bè đứa nọ đứa kia
            Đứa ở dơ bị khẻ thước vào tay
            Đứa không thuộc bài bị mách cô phạt quỳ
            Đang thao thao bỗng nhiên dừng lại
            Mắt mở to nhìn qua phía mình
            Răng không nói im mãi như rứa
            Mình chỉ trỏ vô ngôi nhà có cửa sổ
            Rồi trả lời hôm qua bỗng bắt gặp
            Cái lưng trần của một người không mặc chi
            Đứng soi gương xây lưng ra ngoài
            Bạn sững sờ đôi mắt sáng tròn xoe
            Sướng quá rồi thấy được người ta
            Nhưng mà nì ! ấy có thấy cái nớ
            Mình cắc cớ hỏi lại là cái chi ?
            Bạn ấy nói là cái ni nì
            Rồi chỉ vô mình
            Ở dưới ấy không chút thẹn thùng
            Ôi dễ thương là thời thơ dại
            Rất ngây thơ mà cũng rất dễ thẹn
            Để nét hồng phơn phớt trên má ai
            Vẫn nhớ quá con đường kiệt ấy
            Nhớ từng ngôi nhà
            Nhớ từng cái tên
            Bác Sáu, bác Hoa, bác Mai, anh Mão
            Và các bạn tên một vài người
            Ấy Toản, ấy Nghệ, ấy Hảo, ấy Tùng
            Lẽ cố nhiên còn nhiều nhưng quên hết
            Thế nhưng vui quá hôm kia bỗng gặp
            Ở trên Phây một bạn tên Chi
            Bạn ấy nói xưa học lớp vở lòng
            Bạn ở gần trường tiểu học Phú Mỹ
            Về học với cô Bích ở kiệt Cây Gòn
            Và cũng nhớ ông Hoa thợ nề
            Chỉ có thế mà sao lòng xúc động
            Như gặp được người thân thiết lâu ngày
            Ấy mới biết những kỷ niệm ngày xưa
            Thời bé tý đã ăn sâu vào huyết mạch
            Không bao giờ, không bao giờ quên được bạn ơi !



            Comment

            • #7


              BỎ TRƯỜNG MÀ ĐI

              Không là 5 năm, 10 năm, 20 năm
              Mà đã 46 năm lâu quá phải không ?
              Gặp lại em thầy trò đều lớn tuổi
              Thời thanh xuân mất hết còn đâu
              Nhưng tôi cảm động vì em còn giữ được
              Nụ cười hiền và khuôn mặt hồn nhiên
              Như ngày xưa em ngồi đầu lớp học
              Ghi sổ đầu bài mang đến đưa tôi
              Kỷ niệm vụt về trong ký ức chìm sâu
              Cô học trò lớp 12 B ngày ấy
              Giờ triết của tôi chăm chú ngồi nghe
              Đôi mắt biết nói
              Hồn đậu bảng đen
              Làm phông nền cho bức tranh thiếu nữ
              Đã 46 năm
              em vẫn là cô học trò ngoan
              Tôi ngồi với em
              thấy mình trẻ lại
              Nhớ chuyện ngày xưa thời mình đứng lớp
              Thương học trò
              mà đành bỏ trường ra đi!


              ]"]Log into Facebook

              Comment

              • #8

                THÁNG SÁU CHỢT MƯA

                Rất vội mây về qua phố xưa
                Rồi trời bỗng tối đổ cơn mưa
                Âm vang mùa động êm êm mát
                Gót nhỏ chân trần tóc đẫm hương
                Tháng sáu trở về mưa nhẹ bay
                Hồn tôi chao động gió lay lay
                Mưa như hơi thở phà tươi mát
                Làm dịu mùa hè nóng ngất ngây
                Attached Files
                Đã chỉnh sửa bởi Nguyễn Lương Tuấn; 14-06-2021, 01:17 AM.

                Comment

                • #9


                  Ngồi trước bàn phím, truy cập Sài Gòn, ca nhiễm Cô Vít tăng cao thấy bồi hồi, nghĩ gì viết nấy theo từng câu ngắn

                  NHỚ MÃI SÀI GÒN

                  Cứ mỗi buổi sáng nghe tin Sài Gòn
                  Cô Vít hoành hành vô cùng sốt ruột
                  Số ca lây nhiễm lên tới hàng ngàn
                  Sài Gòn âu lo, Sài Gòn siết chặt
                  Cách ly phong toã không được ra đường
                  Sài Gòn lúng túng chẳng biết sao đây
                  Sài Gòn với tôi hai tiếng thân thương
                  Từ thuở ấu thơ nghe cha đã nói
                  Thủ đô yêu dấu Sài Gòn đó con
                  Hòn ngọc viễn đông sức sống dâng tràn
                  Các nước xung quanh khâm phục Sài Gòn
                  Từ Sin ga po cho đến Thái Lan
                  Từ nước Đại Hàn cho đến Mã Lai
                  Đều nhìn Sài Gòn với bao mơ ước
                  Một ngày nào đó được như Sài Gòn
                  Tôi được sinh ra lớn lên trưởng thành
                  Hấp thụ Giáo dục với lòng kiêu hãnh
                  Tự do, nhân bản khai phóng người ơi
                  Tuổi đời đã cao lòng vẫn tự nhủ
                  Tôi là thằng tôi sản phẩm Sài Gòn
                  Kỷ niệm trở về bồi hồi xúc động
                  Nhớ lắm Sài Gòn những ngày lưu lạc
                  Tá túc Sài Gòn, nơi này nơi khác
                  Nhớ những con đường nơi chốn đi qua
                  Nhớ Thoại Ngọc Hầu nhớ Lê Văn Duyệt
                  Nhớ Trương Minh Ký Vạn Hạnh đây rồi
                  Nhớ Đường Yên Đỗ với lá me bay
                  Phan Thanh Giản ơi đường ta đếm bước
                  Chân đạp lá vàng nghĩ chuyện tương lai
                  Đây rồi Nguyễn Huệ đại lộ huy hoàng
                  Người xe tấp nập bước đi sợ lạc
                  Thích Lê Thánh Tôn con đường hoa trái
                  Chôm chôm mãn cầu sầu riêng thơm ngát
                  Miền Nam trù phú cuộc sống căng đầy
                  Như lồng ngực căng cô gái Sài Gòn
                  Nhớ sáng chủ nhật ngồi cùng với anh
                  Nhà hàng Thanh Bạch, dĩa thịt bò kho
                  Ly cà phê đá nhâm nhi nhìn ngắm
                  Mõi mắt trông tìm có người ấy không
                  Sài Gòn một ngày đổi chủ sang tên
                  Từ từ lạ mặt thân quen không còn
                  Người ơi nhớ mãi Sài Gòn yêu dấu
                  46 năm rồi – Sài Gòn đổi tên
                  Chừ đây Cô Vít quậy phá tung hoành
                  Mong sao Sài Gòn vượt qua kiếp nạn
                  Sài Gòn trở về như thuở ngày xưa !

                  ]"]Log into Facebook


                  Comment

                  • #10


                    THÁNG CHÍN MÙA THU

                    Tháng chín trở về mưa nhẹ bay
                    Trời mưa sợi mỏng ướt sân nhà
                    Lá vàng từng chiếc rơi đầy ngõ
                    Nhè nhẹ thu về nhón gót chân
                    Ở đây cô vít vẫn còn hoài
                    Cách ly, giãn cách chẳng ra ngoài
                    Loanh quanh một chỗ ngồi rồi đứng
                    Hoài vọng ngày xưa chỉ thở dài !


                    (Đà Nẵng những ngày phong toả)

                    ]"]Log into Facebook
                    ]"]Log into Facebook
                    ]"]Log into Facebook



                    Comment

                    • #11


                      ĐÂU CÒN

                      Đâu còn khu vườn xưa - một màu xanh dịu mát
                      Cây khế nhiều cành trĩu trái có bàn tay
                      Đôi mắt đen láy ẩn sau kính cận dày
                      Để ai thoáng chút bồi hồi xao động
                      Đâu còn thành phố xưa, những ngày trên xứ lạnh
                      Những bước chân đi nhẹ nhàng như sợ vỡ
                      Con đường lên dốc hai tay ôm cặp vở
                      Tóc rớt hai vai hồn chao đảo say nồng
                      Đâu còn căn phòng xưa hoang phế đã lâu rồi
                      Dấu tích để lại rêu xanh bụi bám
                      Trên bậc cấp, dấu giày không còn nữa
                      Tiếng nói thì thầm theo gió đã hư vô


                      ]"]Log into Facebook
                      ]"]Log into Facebook
                      Thích
                      Bình luận0 bình luận

                      Comment

                      • #12

                        HOÀNG THỊ NGÀY XƯA

                        Đà Nẵng sang đông thoáng nhẹ nhàng
                        Tiết trời hơi lạnh phớt làn da
                        Má em đỏ ửng vì tất bật
                        Vẫn như ngày xưa không để tâm
                        Giờ chẳng còn đâu chuyện điểm trang
                        Một đời con gái đã đi qua
                        Em chừ suốt ngày lo cơm áo
                        Chăm chút chồng con quên bản thân
                        Có lúc bên bửa cơm gia đình
                        Anh chợt nhìn em thấy vẫn xinh
                        Cho dù thời gian để dấu vết
                        Tác phong mạnh mẽ rất tự tin
                        Ngày xưa Hoàng thị đó là em
                        Một thời áo trắng thật êm đềm
                        Giờ đây nhớ lại sao nhanh thế
                        Mới đó cả hai tuổi xế chiều
                        Hạnh phúc là điều ta chấp nhận
                        Những gì hiện có trong tầm tay
                        Em ơi, còn có gì hơn được
                        Vợ chồng đoàn tụ với con cái
                        Vui sống qua ngày cùng sẻ chia


                        (Ảnh trên mạng)
                        ]"]Log into Facebook





                        Comment

                        Working...
                        X
                        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom