Cách người ta lớn lên, không phải chỉ mỗi việc học thêm được điều gì, mà còn biết phải buông bỏ những điều gì, để tâm mình được nhẹ nhàng hơn trước những bộn bề trong cuộc sống.
Chuyện qua rồi, đã biết suy nghĩ thì đừng cố chấp, níu giữ thêm mệt lòng, gạt qua đi còn lo chuyện ngày mai.
Người đi rồi, đã biết suy nghĩ thì đừng mãi lưu luyến, tình cảm không nên gượng ép, hết thương rồi thì rời xa là giải thoát.
Vật mất rồi, đã biết suy nghĩ thì đừng tiếc nuối mãi, còn sức còn sống thì làm lại xây lại, chỉ sợ người mất rồi thì của cải nghĩa lý gì đâu.
Chuyện gì không phải của mình, đừng ôm vào lòng cho tâm tư thêm u ám. Chuyện gì của mình, không thuận lợi cũng ráng đặt xuống cho đôi vai bớt nhọc nhằn.
Nghe một bản nhạc thiền du dương, cho tâm hồn thanh thản thêm đôi chút. Vùi đầu vào tiêu cực, thì bi ai lại chồng chất bi ai.
Dạo một nơi yên tĩnh, cho tâm hồn được sâu lắng thêm đôi chút. Những thú vui sa hoa là ảo ảnh lập loè, trở về thực tại càng tệ hại nhiều hơn.
Mỉm cười đón nhận những khó khăn, để mọi điều từ từ nhẹ nhàng hơn đôi chút. Khóc lóc than thở cũng chỉ làm mình thêm yếu đuối, lạnh lùng đối mặt sẽ nhanh chóng vượt qua.
Đến cuối cùng, mọi giông bão sẽ không bao giờ ngừng đến, quan trọng chúng ta vững vàng như thế nào để bình tâm trước những thử thách ấy mà thôi. Bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh là bài học đắt giá nhất mà con phải học.
ST