BÀI THƠ CUỐI CÙNG
gửi THANH-THANH
Lòng buồn như một chiều mưa
Run run viết một bài thơ ... cuối cùng...
Không hiểu vì sao tôi cũng viết
Những giòng thơ lạnh giữa chiều nay.
Lòng cô đơn quá, sầu không hết;
Nắng loãng chiều tang phủ gót giày ...
Ðọc mãi vần thơ tự xứ Trung,
Những vần thơ giá buốt như đông:
Chao ôi! sâu kín là rung động
Im lặng trong hồn, ai biết không?
Muốn viết bao nhiêu, muốn nói nhiều;
Hỡi ơi! tình-cảm đã hoang-liêu!
Cuộc đời hơn một lần đi vắng,
Lặng-lẽ trong tim mấy vạn chiều ...
Tôi thấy lòng tôi: ôi! xuyến-xao
Từng niềm rưng-rức, ý nao nao ...
Từng cơn giông-tố, từng nhung-nhớ,
Chất mãi trong tim tự kiếp nào ...
Nhưng viết làm sao ? tàn-nhẫn lắm!
Mộng vàng là mộng bấy nhiêu thôi!
Mà viết làm chi ? đau-khổ lắm!
Hai kẻ hai phương trọn kiếp rồi!
Tôi muốn lần nào trong giấc mơ
Cầm tay khẽ đọc một bài thơ ...
Hoa mai rũ nhẹ trên đôi tóc,
Lưu-luyến bừng trong ánh mắt chờ...
Nào phải vô-tình qua trước cửa,
Lảng-lơ như một kẻ qua đường!
Ðã có nhiều đêm nghe thắc-mắc...
Nhưng đành... đành vậy! phủi mùi hương.
Thanh ạ! lòng tôi là thế đấy,
Tình tôi nhỏ quá! biết làm sao ?
Người xa hun-hút, xa-xôi quá!
Muốn nối đường tim, chẳng chịu vào!
Tôi ở nơi đây với mẹ già,
Chợ ngày hai buổi, tháng năm qua ...
Ði trong sa-mạc, trong hiu-quạnh!
Thơ viết rồi thôi, mộng chẳng hoa!
Không biết bao nhiêu những lá thư
Mà tôi đã đọc tự ngày xưa ...
Tâm-tình gửi mãi vào trang giấy,
Nhưng chẳng bao giờ tôi biết mơ ...
Những bóng người qua đến lỡ-làng,
Lòng tôi vẫn chỉ một muà hoang!
Bao nhiêu bến nước tôi không cắm,
Không đợi, không chờ, không cả sang...
Nhưng đến hôm nay, nhận của người
Một bài thơ máu, một tình côi!
Tôi nghe xao-xuyến tràn trên mắt;
Nhưng, biết làm sao, hỡi cuộc đời!
Chỉ mộng mà thôi, mộng đấy thôi!
Hai ta xa cách, có trăm lời
Cũng không nối được hai phương ấy,
Cột được linh-hồn cho cả đôi!
Rồi sáng hôm nào, trời hửng nắng,
Chất đầy xao-xuyến ở trong tim,
Tôi đi thơ-thẩn, đi xa vắng...
Ðọc nhỏ tên người giữa vắng im...
Muốn đốt làm gì trang giấy bé?
Những phong thư lạnh gửi ngày xưa ...
Không! tôi muốn giữ trong tâm-tưởng
Một bóng vời xa, dẫu đã mờ ...
Tôi viết lòng tôi bằng máu mực,
Miền Trung xa vắng, hỡi Miền Trung!
Chiều nay rên-siết căng trong mắt,
Gửi một bài thơ ... cho ... cố-nhân...
Sài-Gòn, Hè 1953
HUYỀN CHI
(thư gửi Thanh-Thanh ngày 10-6)
In trong tập thơ “Ánh Trời Mai” của
Thanh-Thanh, tập mới, do Xây-Dựng tái-bản năm 1954
MY LAST POEM
to THANH-THANH
While my soul is sad as in a rainy eve,
Writing this last poem I tremble to conceive…
It seems to be unknown why I also write
These wintry rhymes in this evening so trite.
My heart is too lonely, endlessly in blues;
The mourning setting sun shadows my shoes.
I have read and read from the Central Clime
The verses so chilling as in the chilly time.
Alas! How deep is your feelings’ command:
Silence in the soul, whoever would understand?
Although I want to write, say so much;
Oh! My emotion has turned uncouth to touch;
More than once life seems to be deserted:
Quiet in the mind myriad evenings introverted.
How my innermost flutters as I can sense
Each sentiment stings, feeling upsets, so tense;
Storm slashing, remembrance racking, manifold
Have cumulated in my breast since lives of old…
But how to write? it is so ruthless, how to fit?
Golden dreams remain dreams, such a tiny bit!
And why to write? What a forlorn fate!
The two are to go their way all life separate!
I wished, in my dreams, there is a certain time
We hold our hands, gently reading a rhyme…
Apricot flowers softly hang down on our hair;
Attachment shines in my eyes with a waiting air.
You are not just impassible like some strange guy
As inattentive as any kind of vague passer-by!
I have experienced queries many a night…
Well, I am fain… to dispel of fancy that flight.
Yes, Thanh my dear! Thus is my impression;
My affection is too little to answer the question.
You are so far, far-away, at a distance blear!
To link a love, down to the South you do not near!
I live here with my aged beloved mother;
Twice daily marketing, time passes as a souther;
Walking in the desert, hermitage to gloom;
Poems have been written, dreams not to bloom!
I do not remember how many letters to amaze
I had received and read since the old days,
The paper conveyed their heart-to-heart theme
But I had never known of anything to dream.
The figures past and past at all inconclusive;
My heart is still in a pristine season, elusive!
So many river wharfs I did not moor anywhere,
Neither await, nor tarry for, much less dare…
But, today I have just received from you
Such a confidential poem, what a solitary cue!
I do feel my heart flutters and my tears flow;
Yet, my dear, how should I react now, hillo!
Only in dreams; yes, that is only in a dream
Because we are separated, against the stream;
Even hundreds of words could not unite
The two domains, bind the two souls alright!
Then, a certain morning, the sun begins to shine
Piling my heart with perturbation, full of brine,
I will be walking loungingly, vacantly, hurt,
Pronouncing vaguely your name in the desert…
Why you want me to burn the small pages,
The lonely letters sent me since… the ages?
No! I wish to keep them – in my innermost
A remote outline, even not of a shadow a ghost.
I have written my feelings out with all my heart,
Oh! the Central Region that still stays apart!
This evening with eyes that tears overcame,
I am sending my last poem to my… old flame…
Saigon, in 1953 summer
HUYỀN CHI
(sent to Thanh-Thanh on June 10)
Translated by Thanh-Thanh and published in his
“Ánh Trời Mai” new edition, republished by Xây Dựng in 1954
gửi THANH-THANH
Lòng buồn như một chiều mưa
Run run viết một bài thơ ... cuối cùng...
Không hiểu vì sao tôi cũng viết
Những giòng thơ lạnh giữa chiều nay.
Lòng cô đơn quá, sầu không hết;
Nắng loãng chiều tang phủ gót giày ...
Ðọc mãi vần thơ tự xứ Trung,
Những vần thơ giá buốt như đông:
Chao ôi! sâu kín là rung động
Im lặng trong hồn, ai biết không?
Muốn viết bao nhiêu, muốn nói nhiều;
Hỡi ơi! tình-cảm đã hoang-liêu!
Cuộc đời hơn một lần đi vắng,
Lặng-lẽ trong tim mấy vạn chiều ...
Tôi thấy lòng tôi: ôi! xuyến-xao
Từng niềm rưng-rức, ý nao nao ...
Từng cơn giông-tố, từng nhung-nhớ,
Chất mãi trong tim tự kiếp nào ...
Nhưng viết làm sao ? tàn-nhẫn lắm!
Mộng vàng là mộng bấy nhiêu thôi!
Mà viết làm chi ? đau-khổ lắm!
Hai kẻ hai phương trọn kiếp rồi!
Tôi muốn lần nào trong giấc mơ
Cầm tay khẽ đọc một bài thơ ...
Hoa mai rũ nhẹ trên đôi tóc,
Lưu-luyến bừng trong ánh mắt chờ...
Nào phải vô-tình qua trước cửa,
Lảng-lơ như một kẻ qua đường!
Ðã có nhiều đêm nghe thắc-mắc...
Nhưng đành... đành vậy! phủi mùi hương.
Thanh ạ! lòng tôi là thế đấy,
Tình tôi nhỏ quá! biết làm sao ?
Người xa hun-hút, xa-xôi quá!
Muốn nối đường tim, chẳng chịu vào!
Tôi ở nơi đây với mẹ già,
Chợ ngày hai buổi, tháng năm qua ...
Ði trong sa-mạc, trong hiu-quạnh!
Thơ viết rồi thôi, mộng chẳng hoa!
Không biết bao nhiêu những lá thư
Mà tôi đã đọc tự ngày xưa ...
Tâm-tình gửi mãi vào trang giấy,
Nhưng chẳng bao giờ tôi biết mơ ...
Những bóng người qua đến lỡ-làng,
Lòng tôi vẫn chỉ một muà hoang!
Bao nhiêu bến nước tôi không cắm,
Không đợi, không chờ, không cả sang...
Nhưng đến hôm nay, nhận của người
Một bài thơ máu, một tình côi!
Tôi nghe xao-xuyến tràn trên mắt;
Nhưng, biết làm sao, hỡi cuộc đời!
Chỉ mộng mà thôi, mộng đấy thôi!
Hai ta xa cách, có trăm lời
Cũng không nối được hai phương ấy,
Cột được linh-hồn cho cả đôi!
Rồi sáng hôm nào, trời hửng nắng,
Chất đầy xao-xuyến ở trong tim,
Tôi đi thơ-thẩn, đi xa vắng...
Ðọc nhỏ tên người giữa vắng im...
Muốn đốt làm gì trang giấy bé?
Những phong thư lạnh gửi ngày xưa ...
Không! tôi muốn giữ trong tâm-tưởng
Một bóng vời xa, dẫu đã mờ ...
Tôi viết lòng tôi bằng máu mực,
Miền Trung xa vắng, hỡi Miền Trung!
Chiều nay rên-siết căng trong mắt,
Gửi một bài thơ ... cho ... cố-nhân...
Sài-Gòn, Hè 1953
HUYỀN CHI
(thư gửi Thanh-Thanh ngày 10-6)
In trong tập thơ “Ánh Trời Mai” của
Thanh-Thanh, tập mới, do Xây-Dựng tái-bản năm 1954
MY LAST POEM
to THANH-THANH
While my soul is sad as in a rainy eve,
Writing this last poem I tremble to conceive…
It seems to be unknown why I also write
These wintry rhymes in this evening so trite.
My heart is too lonely, endlessly in blues;
The mourning setting sun shadows my shoes.
I have read and read from the Central Clime
The verses so chilling as in the chilly time.
Alas! How deep is your feelings’ command:
Silence in the soul, whoever would understand?
Although I want to write, say so much;
Oh! My emotion has turned uncouth to touch;
More than once life seems to be deserted:
Quiet in the mind myriad evenings introverted.
How my innermost flutters as I can sense
Each sentiment stings, feeling upsets, so tense;
Storm slashing, remembrance racking, manifold
Have cumulated in my breast since lives of old…
But how to write? it is so ruthless, how to fit?
Golden dreams remain dreams, such a tiny bit!
And why to write? What a forlorn fate!
The two are to go their way all life separate!
I wished, in my dreams, there is a certain time
We hold our hands, gently reading a rhyme…
Apricot flowers softly hang down on our hair;
Attachment shines in my eyes with a waiting air.
You are not just impassible like some strange guy
As inattentive as any kind of vague passer-by!
I have experienced queries many a night…
Well, I am fain… to dispel of fancy that flight.
Yes, Thanh my dear! Thus is my impression;
My affection is too little to answer the question.
You are so far, far-away, at a distance blear!
To link a love, down to the South you do not near!
I live here with my aged beloved mother;
Twice daily marketing, time passes as a souther;
Walking in the desert, hermitage to gloom;
Poems have been written, dreams not to bloom!
I do not remember how many letters to amaze
I had received and read since the old days,
The paper conveyed their heart-to-heart theme
But I had never known of anything to dream.
The figures past and past at all inconclusive;
My heart is still in a pristine season, elusive!
So many river wharfs I did not moor anywhere,
Neither await, nor tarry for, much less dare…
But, today I have just received from you
Such a confidential poem, what a solitary cue!
I do feel my heart flutters and my tears flow;
Yet, my dear, how should I react now, hillo!
Only in dreams; yes, that is only in a dream
Because we are separated, against the stream;
Even hundreds of words could not unite
The two domains, bind the two souls alright!
Then, a certain morning, the sun begins to shine
Piling my heart with perturbation, full of brine,
I will be walking loungingly, vacantly, hurt,
Pronouncing vaguely your name in the desert…
Why you want me to burn the small pages,
The lonely letters sent me since… the ages?
No! I wish to keep them – in my innermost
A remote outline, even not of a shadow a ghost.
I have written my feelings out with all my heart,
Oh! the Central Region that still stays apart!
This evening with eyes that tears overcame,
I am sending my last poem to my… old flame…
Saigon, in 1953 summer
HUYỀN CHI
(sent to Thanh-Thanh on June 10)
Translated by Thanh-Thanh and published in his
“Ánh Trời Mai” new edition, republished by Xây Dựng in 1954