• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

VĂN MM_NGỌC

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • VĂN MM_NGỌC

    Người đi ngược chiều gió
    ( HAY TIA SÉT )

    Thanh Ngọc


    Gío bình thường thổi nhè nhẹ - mát mẻ - êm êm và còn mang theo tiếng vi vu của sáo diều trong lòng nó nữa - Người người say sưa tận hưởng nó , thả mình mơ mộng trong nó - và ngủ êm như ru trên cánh võng thơ ca. Ai cũng mỉm cười trong lời ru của gió , ai cũng nương theo chiều gió mà đi - ai ai cũng yêu ngọn gío lành man mác lời ca.

    Cánh võng vườn thơ đang đu đưa bỗng khựng lại ngơ ngác . Cái gì vậy? Điều gì vậy? có một vệt gì đó như một tia sét sượit qua cánh võng. Nó chưa cất tiếng cười vì ánh sáng thường đi nhanh hơn tiếng động. Tia sét nghiêng mình nhìn xuống , nó tò mò , tọc mạch nhòm ngó làng thơ

    Thích thú xoè bàn tay ra nhứ nhứ để mọi người hốt hoảng chơi. Cái ánh sáng của tia sét mới nhìn thì dễ sợ thật , cứ nhoằng một cái , ngoằn ngoèo xoèn xoẹt quanh vườn tược , làm cây cối nghiêng qua , nghiêng lại tránh né.

    Đám cây cối có vẻ căng thẳng chống chọi , còn tiếng sáo bình thường vẫn vi vu ru ngủ cho cánh võng thì bây giờ lại tò te , tò te như tiếng còi cảnh báo , càng tò te tiếng sáo càng làm người ta lo lắng tợn , không biết rồi sẽ ra sao với cái thứ sét ở đâu lạc tới này. Phải chi nó là giữa cơn giông , đằng này nó lạc đường , lạc ngõ ở đâu nhảy xuống vườn này , cứ y như Thiên Lôi trượt chân rơi xuống vậy đó , nó làm cả không gian căng lên như dây đàn bị vặn quá cỡ. Mọi cây cối trong vườn cứ giơ gai nhọn cả lên , hoặc chí ít cũng xù những gì được coi là để tự vệ lên. Tất cả đồng thanh , đồng thủ cảnh giác tia sét quái lạ đó
    Trong khi đó , tia sét cứ nhởn nha , nhởn nhơ ghẹo hoa ghẹo lá , và coi giò coi cẳng của những ai đang run lên , những bàn tay cố dấu kín mà cứ lòi ra từ cánh võng bây giờ đã hết đu đưa mà đang co cứng lại chuẩn bị đối phó với tia sét.

    Tia sét khoái chí quá , hắn nhảy đánh nhoằng một cái , tung ra một chưởng , là tiếng cười hi hi hi ( may quá chưa phải là đùng đoàng như người ta vẫn nghe thấy mọi khi ) mà hắn tung ra một chưởng (có vẻ giống na ná là thơ hay gì ấy ) tia sét cất giọng đọc oang oang giữa thanh thiên bạch nhật chẳng ngán ai cả , chẳng sợ ai cười , tia sét chỉ sợ người ta không hiểu bài thơ hắn ra mắt cái vườn đẹp đẽ đang phát run lên vì hắn mà thôi.
    Vừa đọc xong bài diễn văn ra mắt làng thơ , hắn nhoản miệng cười khà khà khà và...chuồn thẳng

    Xin chào mọi người nhé , tôi chỉ là một tia sét đi hoang , ngang qua vườn Thượng Uyển , chớ có sợ sự thật của tia sét nhé , chính tia sét sẽ làm cho hoa lá xanh tươi thêm đó, cứ mở sách vật lý ra mà coi về tác dụng của tia sét với thiên nhiên các bạn ạ

    XIN CHÀO
    Gío buồn vì gió mong manh
    Ta buồn vì trái tim anh không mầu
    Similar Threads
  • #2

    Hương Vị Tình yêu
    Thanh Ngọc


    Em nắm bàn tay lại để giữ cho chặt nỗi buồn này , vì nó là của em anh ạ. Cứ sợ mở bàn tay ra nó sẽ tan biến mất tất cả. Kể cũng lạ thật đó ,người ta ai cũng muốn vứt bỏ nỗi buồn đi ( Quẳng gánh lo đi mà vui sống ) thế mà em thì cứ dan díu mãi với nỗi buồn ,y như dan díu với tình nhân vậy.
    Nó cứ gặm nhấm bàn tay em hoài , còn em thì gặm nhắm nó , thế mà không hiểu sao nó vừa gây đau rát bàn tay ,lại vừa ngọt ngào làn môi....kệ ra cũng thật là mâu thuẫn anh nhỉ. Vừa không chịu nổi cái đau vừa hưởng thụ hương vị ngọt ngào mà nó đem lại - không biết như vậy có kỳ không ,nhưng em lại không muốn vứt bỏ nó. Một kỷ niệm vừa tê tái vừa ngọt ngào.
    Vừa đầy nó ra để dứt đi nỗi đau - vừa kéo nó vào đểcảm nhận mùi hương man mác của nó. vậy rõ ràng em cần nó hơn là sợ nó. Nhưng trái lại không thể làm nó đau vì mình như mình đau về nó được.
    Phải chi chúng mình đừng gặp nhau nhỉ , phải chi mình sẽ làm lơ nhau ngay từ lúc đầu ấy. Lỗi là ờ anh đó , lâu nay không ai làm em đổi ý kiến và quan điểm: : không quen ai nữa cả - không tin những ai khác giời tính. Nhưng anh làm em xúc động trướcsự cuồng nhiệt trong tình yêu của anh , nó đốt cháy quan điểm của em ,đốt cháy luôn bản thân em - thế là em đón nhận nó với niềm đam mê không kém gì tình cảm của anh đối với em. Nhưng em vẫn nghĩ rằng điều gì mau đến và cuồng nhiệt quá thì cũng mau ra đi chẳng kém gì lúc đến( y như tia chớp vậy ).
    Tình yêu hệt như ánh sáng rạng rỡ quanh em , bao phủ lấy em như vầng hào quang muôn màu. Khi thì nó phình to ra -hoan hỉ , rực rỡ đủ màu sắc - khi thì nó thu nhỏ lại che chở em với cái ấm nồng mà day dứt lạ lùng.. Em bối rối trước cái thực và cái ảo của tình yêu ,em lo lắng giữa vị chan chát và ngợttê đầu lưỡinhư hương trà
    Thế rồi tình cất cánh bay cao , em chao theo cuộc tình cùng anh , lượn vòng quanh bờ biển gió cuốn ,lượn trên mây ngàn vách núi , lượn trên sóng cả trập trùngvới trái tim ca hát hân hoan ...xa quá anh nhỉ , cao quá anh nhỉ ,hay là còn gần bờ mà sao em không định hướng được.,trời nhá nhem tối , vào thời khắc này mọi vật đều trở nên hư ảo...Nếu trên biển mình phải biết hướng để vào bờ kịp khi bão tới.Nếu trên mây mình phải biết đâu là núi để dựa vô khi cơn mưa ngang qua ,nếu là con sóng mình phải biết nương theo chiểiu nước đưa đến bến bờ bình yên đó anh. Anh ơi đâu là bến bờ anh đưa em bay cao từ đó , đâu là hơi ấm của đất bằng dưới đôi chân , sao toàn những chênh vênh ghềnh đá cát lở , sao em không tìm thấy hướng đến hả anh...em sợ đó anh ơi.
    Ta sợ sự hư ào của trời chiều lúc nhá nhem
    Ta sợ không gian oi nồng trước cơn mưa mùa Hạ
    Ta sợ câu hát nửa vời vì giòng sông hóa đá
    Ta sợ lúc giao thời chẳng rõ ngày hay đêm ?
    Ta sợ nắng mới lên - Bỏng rát cả cánh chim?
    Ta sợ mưa đầu mùa - ướt nhịp chèo đưa đẩy?
    Ta sợ trăng đêm rằm - chẳng còn ai nhìn thấy?
    Sợ những điều chưa thấy - làm đau trái tim ta
    Như thế là tình yêu hả anh ,sao nó không làm em an tâm gì nhỉ , anh có đủ tự tin khi đưa em vượt đại dương không anh ...? Còn em thì từ bối rối chuyển qua lo lắng ,nghi ngờ. Ánh sáng chói lòa của tia chớp trước cơn giông không kịp soi sáng đường chođôi chimbay lượn , đã vụt tắtđâu rồi hả anh , trời sắp mưa đó. Khi trời mưa biển sẽ gầm thét , sóng sẽ ngút ngàn , gió sẽgào lêncuồng nộ , mà cánh chim trời vút trên bão tố , không phải là em rồi anh ơi. Hãy dang cánh chim bằng chở che cho em với... Kìa gió...kìa mưa...kìa sóng cuồng bão tố ,anh đâu rồi anh ơi. Thế là cánh trắng gục gãy trước thiên nhiên huyền ảo - đâu rồi tình chắp cánh bay cao - anh đâu rồi anh ơi


    Tình rất gần nhưng cũng lại rất xa
    Những hư ảo quanh mình là có thực
    Có bao giờ tình chỉ trong ý thức
    Còn thực tại chẳng hiện diện đâu đây?


    Có thể nào tin được - tình rồi sẽ đắm say
    Ngay cả khi không nhìn ra nhau nhỉ?
    Trái tim yêu - không phải bằng ý chí
    Ta không thể yêu một hư ảo trong mơ
    Thế là cuối cùng ta cũng vào đến bờ rồi anh nhỉ , đôi cánh rũ xuống mệt mỏi vì mưa gió bão giông. Vậy là mình cũng vào được bờ đó anh , nhưng saocon chim biểnlại im lặng vậy? , nó đã không gượng nổi , không đứng nổi nữa kìa , còn con chim trắng , cánh nó xù lên để tự che chở lấy bản thân mình. Nó cũng ủ rũ không kém gì con chim biển. Hai đôi cánh khép lại lê bước im lặng bên nhau , không còn ca hát nữa , tiếng hát ca ngợi cuộc tình đã dứt từ bao giờ
    Cái hương vị tình yêu không phải đã gục chết từ khi ấy , nó còn đó nhưng day dứt khôn nguôi
    Gío buồn vì gió mong manh
    Ta buồn vì trái tim anh không mầu

    Comment

    • #3

      CHIẾC NHẪN CỎ
      Thanh Ngọc


      Thế là đã đến mùa cưới rồi ,nên vườn cỏ cứ cố ngoi lên chờ đợi...Này cỏ ơi mi chờ đợi điều gì vậy...? Mi chờ người ta kết mi thành cái vòng tròn nhỏ nhỏ để mi hí hửng luồn vào ngón tay của nàng hay sao? Nực cười cho mi quá, cái ngón áp út rất xinh xắn đó nó chỉdànhđểđeo chiếc vòng có màu vàng óng của kim loại thôi , vàlóng lánh trên đólà tia sáng lung linh chiếu vào mặt đá mà trên đời gọi nó là kim cương. Mi mơ mộng hão huyền quá đi nhành cỏ ạ.
      Ta thương cho mi quá nên chiều nay ta lên với vườn cỏ hoang sơ - Ừ mà hoang sơ thật nhỉ ,cứ y như vườn Địa Đàng thuở nào có bước chân trần lướt nhẹ trên cỏ non tơ , thuở nào có đôi lòng tưởng xe kết nhau bằng cọng cỏ mềm. Cái vị dịu ngọtthe thenơi đẩu lưỡi khi những ngón tay thô nhón hái cọng cỏ đưa lên miệng nàng, chạm phải bờ môiướt mọng...ngón tay không nỡ rời xa cọng cỏ mềm nên cứ vậy ,ngón tay để cho làn môi chết lặng khi đưa cọng cỏ cho đôi môi ngoan ngậm lấy cỏ mềm
      Thế là cọng cỏ uốn mình run lên trước vẻ dẹp của làn môi ấy, nó thầm hứa sẽ vươn lên cao hơn ,trắng ngần hơn,thơm nồng hơn mùi hương lạ lẫm rất riêng của vườn Địa Đàng, để ngón tay nọ tuốt lấy nó, bện lại thành chiếc nhẫn xinh xắn và lồng vào một ngón áp út khác...Nó mỉm cười mơ màng trong viễn cảnh của ảo mộng tình yêu. Rồi nó khe khẽ...khe khẽ trải ra dưới lưng đôi kẻ đang yêu nọ.
      Trên bầu trời ngôi sao nào cũng sáng cả, nên cọng cỏ không biết phải chọn ngôi sao nào đính lênthân nóđể toả sáng trên ngón áp út của ai kia...Nó lo lắng và hơi thất vọng vì chẳng ai với lấy một ngôi sao xanh xa xăm kia cho nó cả. Cọng cỏ khẽ lay lay ngón tay thô cứng đã từng đưa nó lên làn môi ngoan, nó muốn ngón tay ấy lại giúp nó với lấy ngôi sao sáng nhất trên bầu trời để hái tặng cho cái ngón thon thả khác. Nhưng sao thế này...? Ngón tay thô đã đẩy nó ra không hề bận tâm đến cảm xúc của nó, không hề thương xót nó khi nó đã cố gắng lớn nhanh lên với mong muốn dâng hiến cho tình yêu của đôi lứa kia mà.
      Ngón tay thô đâu có biết sự xua đuổi vô tình đã làm cọng cỏ đau lòng, tủi thân quá đỗi. Nó len lén đến gần để ngón tay thô nhận ra nó rất thành tâm, muốn trở thành chiếc nhẫn trên tay thon ai đó. để được yêu đương. và mơn trớn khi họ đưa lên môi hôn nhau, thì cọng cỏ sẽ là chứng nhân cho tình yêu của họ.Nó có biết đâu...có biết đâu...Ngón tay thô bỗng rút từ trong túi ra một món đồ là lạ...thì ra làđôi nhẫn được đặt trong một cái hộp xinh xắn màu đỏ. Hai chiếc nhẫn có đính không phải là hai ngôi sao trên trời mà là hai viên kim cương lóng lánh. Cọng cỏ đớ ra khi nhìn... từng chiếc nhẫnđược lồng vào từng ngón tay của hai kẻ yêu nhau kia. Lặng di một hồi cọng cỏ lủi thủi trở về với vườn cỏđã bị nát dướivết chânđôi tình nhân dễ thương nọ.
      Từ nay cọng cỏđã hiểu ra thân phận của nó rồi, Nó chỉ là trò chơi của ngón tay thô mà thôi ,khi người ta muốn đến với một người nào đó, người ta thường bứt một cọng cỏ để làm cho thị vị thêm cuộc tình của họ. Còn khi cọng cỏ đã làm xong nhiệm vụ của nó, người ta vứt nó đi chẳng hề nghĩ tới sự đau lòng của nó. Bây giờ người ta đã đạt được mục dich rồi nên người ta sẽ chỉ ca tụng chiếc nhẫn kim cương mà thôi.
      Thì ra cọng cỏ và ngôi sao xanh thủa nào trong vườnĐịa Đàng chỉ là vật tế lễ, là chứng nhận cho đôi tình nhân mà thôi, nó không có giá trị gì cả ngoài giá trị đich thực của tình yêu mà nó tự đem ra dâng hiến cho đời.
      Xa xa từng ngôi sao xanh đang mờ nhạt dần khi ánh bình minh vừa hé mắt nhìn vườn cỏ. Mặt trời vui vẻ chế diễu cọng cỏ ngờ nghệch nọ... vết chân trần nay đã rời xa nơi đây.Vườn Địa Đàng nay chỉ còn là vườn cỏ hoang khi người ta đã quên đi lời thì thầm yêu đương , và chiếc nhẫn cỏ cô đơn nằm lay lắt trên vạt cỏ còn ướt sương đêm qua.
      Hãy nhớ nhé cỏ ơi đừng bao giờ lầm lẫn trong tình yêu cỏ nhé , hãy tránh cho xa lòng trắc ẩn của con người, vì họ sẽ lợi dụng sự yếu mềm của miđể hưởng thụ khi mi còn gía trị cho họ ,khi họđãđạtđược mụcdích rồi thì mi chỉ là cọng cỏ hoang sơ vô giá trị trong kết thúc của một cuộc tình
      Gío buồn vì gió mong manh
      Ta buồn vì trái tim anh không mầu

      Comment

      • #4

        Yêu và giận
        Thanh Ngọc


        Lần đầu tiên khi bỗng ngơ ngẩn vì một người con trai ,mình đã cảm nhận ra điều chưa bao giờ có trong lòng với một người khác phái , nhưng không dám nói .Ngaycả không dám nghĩ tới nữa .Tại sao nhỉ ? Mình cứ nghĩ ngợi hoài .... cho đến hôm nay ... Sao lúc đó mình không dám nói nhỉ ?Vì lúc đó mình biết bạn đã có một tình yêu khác rồi .( Tự ái là một tính xấu của mình ). Mình rất sợ bị so sánh với người khác ,mình sợ bị coi thường , vì mình nghĩ mình không bằng người con gái ấy , mà đúng là không bằng thật . Khi bạn lúc nào cũng nói về cô ấy cho mình nghe với một giọng nói đầy tự hào , đầy cảm mến (mình hiểu bạn lắm , tụi mình thân nhau mà ) , thì làm sao mà mình có thể tới với bạn được
        Mình rất muốn bạn nói với mình một lời , lời mà người con gái nào cũng muốn nghe hết khi họ yêu .Nhưng bạn không nói gì cả , mình quyết định không cần bạn nữa , mặc dù trong lòng vô cùng buồn ...giận...nuối tiếc hờn tủi ...( Giận hờn là một tính xấu nũa của mình đó bạn ạ )

        Giận

        Giận ai im lặng làm ngơ ...
        Giận mình ...buồn ... chỉ làm thơ than thầm
        Giận chi xa cách ngàn trùng
        Giận ...rồi không giận ...trong lòng vẩn vơ
        Giận từ xưa đến bây giờ
        Giận hoài - giận mãi ... bao giờ cho nguôi
        Giận người mã mãi xa vời
        Giận lòng xao xuyến muôn đời chẳng quên
        Gío buồn vì gió mong manh
        Ta buồn vì trái tim anh không mầu

        Comment

        • #5

          TÔI ĐÃ MẤT NÀNG RỒI
          Thanh Ngọc


          Thế là tôi đã mất nàng rồi , mất thật rồi . Nàng giận lên khi nghe tôi lớn tiếng (thực ra vì bực mình qúa tôi mới lớn tiếng) vậy là nàng im lặng nghe ...và im lặng ra đi . Đến bây giờ tôi cũng chưa hiểu tôi sai ở đâu nữa đó
          Nàng rất dễ thương , luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người , và cái chính là nàng rất yêu tôi . Nhưng trái lại nàng lại có tính hơi trẻ con , hay hờn , hay giận . Tự ái tràn trề mỗi lần nàng giận là nàng làm tôi điêu đứng vì ... buồn . Thật đó tôi buồn lắm mỗi khi nàng giận . Vì khi không giận tôi nàng ca hát líu lo suốt ngày , làm việc cũng hát , vui vẻ càng hay hát , riết rồi tôi đâm quen với tiếng hát của nàng , nếu mỗi ngày không nghe nàng hát là tôi thấy thiếy thiếu một điều gì đó

          Vậy mà hôm nay ... nàng đã bỏ tôi mà ra đi , nàng đã đi chỉ nói vài ba câu là đi ngay , đồ đạc và những vật dụng nơi làm việc nàng đều bỏ lại cả . Nàng làm vậy chỉ càng làm cho tôi thêm buồn mà thôi . Vì giờ đây tôi không còn nghe tiếng nàng hát , thấy gương mặt tươi rói của nàng nữa . Mỗi khi nhìn thấy một món đồ của nàng hiện diện nơi này , tôi càng nhớ nàng hơn .

          Tôi nghĩ mãi mà chưa biết mình sai điều gì đây ? chắc là điều đó phải làm nàng đau lòng lắm nên nàng mới bỏ tôi mà ra đi . Tôi vẫn chờ đợi nàng , vẫn để nghuyên những món đồ nàng để lại nơi đây , để đến một lúc nào đó nàng có nguôi đi mả trở lại , tôi sẽ dang tay đón nàng , ôm nàng vào lòng mình ... Tôi mong ngày nàng trở lại.
          Hãy trở lại cùng anh nha em yêu
          Gío buồn vì gió mong manh
          Ta buồn vì trái tim anh không mầu

          Comment

          • #6

            PHÍM ĐÀN ĐÁ NÚI


            Chúng tôi đi bên cạnh nhau , anh ta vẫn im lặng bước , hình như đôi chân anh ta biết nói và nó đang nói điều gì đó mà tôi chưa hiểu được . Nên tôi chỉ đành im lặng đi bên cạnh , chỉ đành chờ đợi điểu đôi chân anh ta sẽ nói ra ( hoặc chính anh ta sẽ mở miệng )
            Dẫu sao cũng đã đến chân núi rồi . Bất chợt tôi hơi mỉm cười , ý nghĩ thoáng qua trong đầu lại là những mẫu chuyện vui nho nhỏ , Tôi dự định dành để kể cho anh ta nghe khi bàn chân của anh ta rên khe khẽ , tôi sẽ kể cho anh ta bớt mệt khi phải leo dốc với sức khỏe không mấy khả quan của anh ta . Bất giác tôi tự hào về sức khỏe của mình ,lâu lắm rồi chưa một lần ngã bệnh dù chỉ là ho gió .
            " Mình đi từ từ thôi hả " tôi đề nghị vậy , Anh ta liếc nhìn tôi rất nhanh , chân hơi chậm lại một chút ( đôi chân dò hỏi hơn là đôi mắt , tôi nghĩ vậy , thực lòng rất muốn anh ta giữ sức khỏe ngay từ lúc bắt đầu leo núi , đường còn xa mà ) Anh ta vẫn đi , yên lặng đi không nói lời nào , chỉ khuôn mặt là phẳng phất một nét cười và đôi chân nói lời bình thản nhất của tiếng bước chân nhẹ nhàng đều đặn không dài không ngắn tạo thành một âm thanh câm khó tả ( nhưng tôi lại nghe được )
            Trời mùa này nhiều nắng hơn nhiều gió , dốc núi xương xẩu nhô ra , người đời đã làm cho núi đau rát cả thân mình bằng sự phá hoại tàn khốc , y như chiến tranh vừa tràn qua đây vậy . Cây cối chặt trụi thay vào đó là trồng loại cây không giữ được chân của đất nên thân mình của núi đang từ từ lở loét ra , đau đớn như bị ai xé nát từng thớ thịt "âu cũng là nghiệp " tôi nghĩ vậy . nắng càng ngày càng gay gắt , tôi bắt đầu đổ mồ hôi rơm rờm trên trán và trên lưng . Nhìn ngang qua người bạn đi cùng tôi hơi mừng vì thấy anh ta chưa có vẻ gì là mỏi mệt cả . vẫn cái nụ cười phảng phất ấy trên môi .vẫn đôi chân muốn nói điều gì trong cấm nín.
            Tôi đưa mắt ước lượng con đường phía trước , mới đi được một phần tư quãng đường thôi mà dự định kể chuyện vui của tôi lại biến đâu mất nhỉ . bản thân tôi cần giữ cho hơi thở của mình đều đặn hơn nên tôi quyết định không nói gì cả ( vì thấy người bạn đồng hành không có ý muốn nói chuyện trong khi đi ) . Tôi hơi ngạc nhiên mỗi lần nhìn qua anh ta chưa lần nào thấy anh ta có vẻ mệt mỏi hay có ý cần nghỉ giữa đường . Tôi vẫn đề nghị " nghỉ chút nhé , có cần nghỉ chút không ?" anh ấy vẫn không trả lời , chỉ hơi mỉm cưới , tôi nghĩ là anh ấy cười vì khuôn mặt tươi hơn lúc nãy do cặp mắt nói rõ điều đó , không như nụ cười phảng phất thường trực trên môi . Chẳng nói gì cả anh ấy vẫn bước rất đều đặn , khoan thai . Đôi chân nhẹ nhàng đặt trên từng phiến đá như người ta lướt từng ngón tay trên phím đàn vậy . Tôi nghe gió vi vu ...vi vu hòa âm với bản nhạc lặng câm phát ra từ bước chân anh ấy . Tôi nghe có tiếng vọng của núi rừng trầm trầm nói chuyện với đôi chân của anh ấy .
            Tôi đã thấm mệt . Còn một phần hai quãng đường nữa . núi càng ngày càng dốc hơn , giọt mồ hôi càng ngày càng lớn hơn và nắng càng ngày càng đỏ ối như trái chín lựng . Tôi muốn ngồi xuống vài phút , và muốn anh ấy nói chuyện gì đó với tôi ( có thể nói chuyện một chút cũng hay , quên được cái nóng gay gắt đang bủa vây quanh chúng tôi ) nhưng anh ấy không có ý muốn ngồi lại , đôi chân anh ấy không đồng tình với sự nghỉ ngơi dù chỉ là dừng lại vài giây , nó chẳng hề có cảm giác mỏi rã như chân tôi . tôi nhìn đôi chân anh ấy mà thèm " lạ thật " Đành đi theo vậy . Lần này tôi đi theo anh ấy phia sau , lâu lâu tự tụt lại để nghỉ đôi chút , sau đó lại phải sải bước theo cho kịp , do vậy mồ hôi túa ra , nhịp thở dồn dập chân mau mỏi rã .
            "Quái lạ " cái anh này hình như đôi chân không biết mệt mỏi hay sao nhỉ ? Tôi quên phắt là trước đó tôi biết chắc căn bệnh hiểm nghèo của anh ấy đang mang trên người , và tôi đã từng mừng cho mình không bị căn bệnh đó , đã từng lo lắng cho anh ta trước khi leo núi , đã từng chuẩn bị cho anh ta những mẩu chuyện vui để anh ta đỡ mệt , chuẩn bị cả tình huống xấu nhất là dìu anh ta nếu anh ta mệt không đi nổi .
            Vậy mà tôi đang phải chạy theo phía sau , mà đâu có sát ngay phía sau , anh ấy bỏ rơi tôi một quãng ,lâu lâu ngoái lại nhìn tôi động viên và nụ cười vẫn phảng phất trên môi .
            Bước chân vẫn nhẹ nhàng gõ trên từng phím đàn đá núi , gió vẫn hây hây ... vi vu ...vi vu , rừng núi vẫn đồng thanh hòa âm trầm mặc . " đôi chân đang hát " tôi chợt nghĩ vậy khi nhìn dáng nhỏ nhắn của anh ấy in trên lưng núi , khoan thai khắc vào bậc đá từng nốt của một bản nhạc tâm linh thinh lặng . Bất giác tôi mỉm cười , nụ cười phảng phất trên môi tôi đã nở từ lúc nào không biết .Tôi cũng bước từng bước nhẹ nhàng ngay sau lưng anh ấy . Toàn thân thả lỏng , nhẹ nhõm bước như đi trên một lớp khí vậy .
            Bây giờ những bàn chân dường như đã hiểu nhau , cùng đang thì thầm " đây là con đường về với ngôi nhà thân yêu của ta . về với Mẹ của ta , về với núi rừng của ta , ta ca hát khi về với cội nguồn thiêng liêng trong lòng Mẹ " Giờ đây tôi đang bước trên phím đàn đá núi , hai chúng tôi cùng hòa nhạc với rừng với núi , với gió trời mơn trớn lá hoa và với nắng say say giữa khoảng trời lồng lộng .
            Không còn một cảm giác mệt mỏi nào nữa chúng tôi cùng nở nụ cười như hai kẻ đa tình yêu phím đàn đá núi

            ********************************
            Gío buồn vì gió mong manh
            Ta buồn vì trái tim anh không mầu

            Comment

            Working...
            X
            Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom