• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Đồng Dao Mới ------ Du Tử Lê

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Đồng Dao Mới ------ Du Tử Lê

    Đồng dao mới

    Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
    Không còn gì để gửi lại cho ai
    Không còn gì để giữ cho ngày mai
    Em lấy hết từ lâu đời sống đó

    Em cũng biết phải không , tình vốn chát
    Như môi ta lạnh xót một đêm nào
    Như chim đi theo đường gió nghẹn ngào
    Sương vói lá trong lòng nhau quấn quít
    Sông với núi không bao giờ cách biệt
    Đêm với ngày sự thực chẳng chia tay
    Những cánh rừng yên ngủ với heo may
    Nhưng có phải trái tim nồng vẫn đập
    Năm với tháng chia nhau mầm khốn nhục
    Vui với buồn cũng một mặt gương soi
    Ta với đời cũng chỉ một ta thôi
    Và em nữa vẫn là em tội nghiệp


    Máu vẫn chảy nên tình còn oan nghiệt
    Mưa vẫn đi nên sông sẽ quay về
    Biển vẫn xanh nên sóng sẽ vỗ về
    Em cứ ngủ dù ngày mai bão tố
    Em cứ gửi hồn em trong cõi trú
    Mộng sẽ về kịp lúc gió lay cây
    Trăng sẽ về đúng lúc tóc em bay
    Anh sẽ bảo cả đời anh bên nhỏ
    Đêm vẫn nở những đóa quỳnh rực rỡ
    Em cứ buồn trắng ngát cả đêm thâu
    Khóc với cười cũng chẳng khác chi nhau
    Và chúng chỉ cho thấy tình ta, thực

    Ngực ngây ngất dậy hương lần thứ nhất
    Trên vai thơm răng ngập xuống một lần
    Trên môi non hồn hé nụ ân cần
    Máu như chỉ kim khâu tình mãn kiếp
    Ta đứng thẳng trong tình ta lẫm liệt
    Núi chưa từng khuất phục gió mưa sa
    Chim lìa đời còn đập cánh thiết tha
    Ngựa vẫn chạy tận cùng hơi thở cuối
    Em cứ hát những lời xanh bóng tối
    Những lời thầm lả tả nỗi đau riêng
    Lửa sẽ về trong hồn lạnh đêm nghiêm
    Em sẽ thấy thời gian như dát bạc

    Đời hung hiểm muốn tình ta tan tác
    Nhưng sông thề với núi chẳng chia tay
    Nhưng mưa thề với biển sẽ ra khơi
    Cây với cỏ có bao giờ tạm biệt
    Than với củi sống chung cùng một phút
    Những tàn tro chẳng thể có hai đời
    Như que diêm chỉ có một tiếng cười
    Như ta chỉ có một đời tiêu phí

    Em đắm đuối đến vô cùng ủy mị
    Em đam mê như hơi thở vơi đầy
    Như chiều vàng thích đứng trên ngọn cây
    Như anh thích những đời mưa luống tuổi
    Ta nín lặng sống cùng đau đớn, mới
    Trong yêu thương ta chấp nhận cực hình
    Khi vung gươm ta đón đợi đầu mình
    Và khinh bỉ chung quanh bầy ác thú
    Đời vốn thế con thò lò sấp ngửa
    Bận tâm chi tình nghĩa thế gian này
    Em chớ buồn kẻo tàn tạ thơ ngây
    Kẻo đêm rụng thêm chùm đau đớn, cũ

    Ôi tóc lạnh xuống môi thờ thẫn nhớ
    Em vì ta héo úa một mùa hương
    Em vì ta sớm bỏ một mùa son
    Như sông sớm bỏ nguồn ra với biển
    Tình giông bão sá gì hơn với thiệt
    Đúng hay sai , ta chẳng phải phân trần
    Nhục nhã ư ? ta uống chẳng ngại ngần
    Hạnh phúc hiếm ? ta cùng nhau san sẻ

    Em yêu dấu hết đời anh có lẽ
    Không còn gì để gửi lại cho ai
    Không còn gì để giữ cho ngày mai
    Em lấy hết từ lâu đời sống đó
    Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 14-07-2010, 06:02 AM.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......
    Similar Threads
  • #31

    Phúc Âm riêng của hai người

    Cây buồn lá đến rơi thôi
    hồn dang cánh muộn thu đời nhá nhem
    mối đùn đất đắng cay em
    bù nhau chưa đủ lệ hoen ngày vàng
    chung thân tôi , địa ngục nàng
    ngậm trầm nuốt ngải mong chàng yên vui

    2

    trời buồn thôi cũng mây luôn
    bao năm tiếng động bức hồn hỏa thiêu
    cây xê dịch với mắt chiều
    theo chân bóng đổi cũng nhiều dung nhan
    sầu lên ngút đỉnh đời nàng
    áo em đã cởi - phủ chàng đắp đôi
    thân trăm năm - môi đầu đời
    (bầy chim cũng biết chuyện tôi yêu người )
    sống cùng thác chẳng ngoai nguôi
    nay vun hạt nhớ mai bồi cây thương

    3

    sông buồn nước đến xuôi thôi
    cành lay đêm động tả tơi cánh về
    sáng người đỏ ngọn điên mê
    chung đôi ngực thở xót kề môi son
    tình người chín kiếp chưa phai
    trăm năm thân đá nghỉ , ngồi nỉ non
    lòng hèn mọn ước mơ son
    tay ai lụa một gối chăn đêm đầy
    (sáo sang ngang sang cả bầy)
    yêu nhau lệ vuốt mặt này chứa chan
    muôn sau ai biết chuyện chàng?
    mai kia ai nhỉ ? nói nàng yêu tôi

    4

    rừng buồn núi đến khôn vui
    ngựa đi bước một thiếu đôi thuở nào
    lên cao thạch động âm hao
    xuống sâu nguồn đã dạt dào nghìn năm
    một về lạnh chiếu rơi chăn
    một về nhóm lửa bếp lầm tro , xưa
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    • #32

      Ngày chúng ta

      Ngày chúng ta

      Thức dậy em , thức dậy em
      nắng rực rỡ đã vàng hanh cổng trước
      nụ thương đau đã héo rụng đêm rồi
      giấc mơ buồn đã theo gió ra khơi
      mây dạm hỏi đã đầy trời kéo tới

      Thôi chảy nốt đi em dòng lệ tủi
      thôi vai run cố ấm áo anh đền
      thôi môi non em thử nếm tình bền
      riêng tai lạnh đã có đồ sính lễ
      đừng xấu hổ với trăm ngàn mắt ngó
      em cố cười như thể chỉ đôi ta
      em cố vui như lúc trốn khỏi nhà
      đến chỗ hẹn với nhau còn hồi hộp

      Ngày quang đãng ta thắp đời bạch lạp
      máu linh thiêng đã chảy xuống chung dòng
      thân trăm năm đã một phút tận cùng
      tình chung kiếp đã nung hồn thành đá

      Từng bước một , em ơi , từng bước một
      thềm đời anh chín bậc đá đi lên
      em đã đứng trên đỉnh cao chót vót
      của hồn-sầu-anh , mấy kiếp chưa tan
      Anh muốn hỏi một phút nào cúi xuống
      tóc như mây em có phủ chân thềm
      ngực xanh tươi có thở mát vai trần
      những đêm lạnh sương rơi từng bậc đá
      em có đủ bao dung cho những lầm lỡ cũ
      những chân về không động lá hay cây
      những trở về chỉ riêng một anh hay
      em phong nhụy có thương người phiêu bạt

      Thức dậy em
      họ hàng đã đến cửa
      bạn bè ta đã rộn rã chung quanh
      em thử nhìn xem có đủ người thân
      em thử nhẩm tên những người vắng mặt
      làm sao được cuộc vui nào chả khuyết
      một hai người đã vĩnh viễn ra đi
      một hai người đã ở lại bên kia
      hay biến dạng cho cuộc vui trọn vẹn
      em cao cả hãy vì anh thu vén
      một chỗ ngồi cho kẻ vắng hôm nay
      một chỗ buồn như nắng đậu trên tay
      một chỗ khuất cho khỏi ai trông thấy

      Thức dậy em , hôm nay ngày mồng bốn
      ( phải tháng này trời sẽ có mưa ngâu
      phải mưa bay không dám ướt đôi đầu ?
      phải lệ mỏng kéo sầu qua lướt thướt ? )
      em cứ tưởng như chiếc cầu ô-thước
      đã bắc ngang cho hạnh phúc về gần
      và đôi chân em chớ dại , ngập ngừng
      hãy bước vội như sắp rồi tận thế

      Thức dậy em , một ngày đầu tháng bảy
      ngày chung thân , ngày địa ngục thiên đàng
      ngày mở đời , ngày gọi kiếp lang thang
      ngày vang vọng tiếng reo bầy con sẽ có
      Trước hai họ , anh sẽ vờ hiền hậu
      em chớ cười khi thấy mặt anh nghiêm
      em cứ vờ như hai đứa không quen
      cứ đỏ mặt khi được đeo nhẫn cưới
      anh nói nhỏ theo lòng anh ( rất vội )
      từ phút nào em đã nhốt đời anh
      từ phút nào sông nước đã loanh quanh
      tình đã chín trên bậc hồn đá lạnh .
      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

      Comment

      • #33




        Yêu em thánh thiện


        Chao đảo quá như chưa từng biết khổ
        Em ở đâu buổi sáng ngọc vô cùng
        Chân trời gió bình minh mù nắng cũ
        Tôi trở về trên những dặm gai đâm.

        Mắt hiu hắt như chưa từng hạnh ngộ
        Những bàn chân nhớ cát bỏng lưng đồi
        Em kính cẩn che mờ sông núi đó
        Tôi ngu ngơ để mất cả gia tài.

        Tay luống cuống như chưa từng biết nhớ
        Tôi vẫn chờ quà chợ tuổi lên năm
        Như thuở mẹ bán buôn thởi giặc giã
        Tôi khăn tay đẫm lệ tối đi tìm.

        Hồn lính quính như chưa từng biết nhớ
        Khát khao tôi tựa cành lá trăm rừng.
        Khi mới lớn mẹ dạy khôn đấy chứ
        Sao hôm nay tôi lại quá ngu đần.

        Không, tôi nhớ in là em đã bảo
        Chúa thương tình thánh hóa mối lương duyên
        Hồn thanh sạch cùng mắt môi dấy bão
        Xóa bôi xong chuyện ngàn xưa hoang đường.

        Chân run run như chưa từng biết chạy
        Trốn đi đâu khi tình đã trao rồi
        Em thánh thiện chỉ mình tôi có tội
        Tôi yêu người kiếp khác vẫn chưa nguôi.
        Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 20-09-2009, 08:23 AM.
        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

        Comment

        • #34

          Tôi Là Em, Hiện Tại

          chiều hái, gặt bóng cây
          chất đầy đêm tĩnh, lặng
          như tôi gửi bàn tay
          trên ngực người xa, vắng.

          sáng bước ra vườn sau
          lá từng ngày thay, đổi.
          tôi có em dài, lâu
          tự phút đầu bối rối.

          tôi gieo hạt tương tư
          trên luống người biến, hiện;
          tôi nhìn tôi khổ, đau:
          - xiết bao tình thân, thiện.

          chim thâu ngắn đường bay:
          -trao tặng đời tiếng hót.
          tôi thu nhỏ hồn tôi:
          -gửi cho người khuất mặt.

          sợi tóc như rừng cây
          sông chảy /cùng/ trí nhớ - -
          em buồn, vui như mây
          tôi trôi /cùng/ gió nổi.

          quá khứ như tương lai:
          em đã từng ở đấy.
          chúng ta đâu phải hai.
          tôi là em: hiện tại!

          địa ngục: trong lòng ta.
          niết bàn: tâm phẳng, lặng.

          không điều nào mất đi
          từ tình tôi hiến tặng.

          hãy cảm ơn khổ, đau,
          như điều em giữ lại.
          hãy cảm ơn đời sau,
          như điều ta đã nói.

          ta gieo, gặt chính ta
          tự cánh đồng nghiệp, ngã.

          Du Tử Lê,
          (Calif. Sept. 02)
          Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 07-09-2009, 08:18 AM.
          Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

          Comment

          • #35

            Ngực Trầm Hương Ấu Thơ

            năm năm rồi thoáng chốc
            thương người mái đầu xanh
            lỡ cùng ta mơ mộng
            rớm máu bàn chân không
            dốc người dao xóc ngược
            níu kéo đời long đong
            tay thánh thần cũng mỏi

            năm năm rồi thoáng chốc
            hồn buồn theo cây trông
            máu đi về chỗ khác
            tình đau trong tim thầm
            lá vui nghèo sân gió
            mắt mù cơn mưa giông

            năm năm rồi, thoáng chốc
            thương người môi thanh tân
            tóc nồng hương trẻ dại
            ngực trầm hương ấu thơ
            theo ta đời lỡ dở
            ngậm tăm trong mộ sâu

            năm năm rồi, thoáng chốc
            thương người nhánh hoa non
            nụ đời chưa kịp nở
            mộng đầu đã héo hon
            tình ta như biển rộng
            có đủ ru hồn người
            đến cuối đời khốn khổ ?

            trưa nay ta làm thơ
            tạ lỗi người tri kỷ

            trưa nay ta làm thơ
            ước mơ đời sớm đổi

            (8-72)
            Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 07-09-2009, 08:26 AM.
            Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

            Comment

            • #36

              Dốc Đá
              *gửi T. cũ

              em bây giờ đã hết
              những ngày trông thư xa
              tôi từ lâu cũng mất
              những chiều về ven sông
              ngó hoài con nước muộn
              hồn vật vờ bến xa
              kè xưa bờ đá xám
              mái đỏ tường vôi nâu
              nắng soi chân cầu gẫy
              đêm nào mưa bay ngang
              cảnh đời em khép vội
              còn ai nghe giọng tôi
              nghêu ngao bài hát cũ
              tuổi xuân treo ngọn cờ
              từng manh buồn rách rưới
              khi chúng ta làm người
              cửa thiên đường đã đóng
              đời sống sẽ còn gì
              lúc cuộc tình cũng lụn

              ví thử em sống đủ đời mình
              chắc đã được bao ngày hạnh phúc
              tôi gian dối vì lòng tôi quá đỗi
              thương xót mình nai lưng tìm hạnh phúc
              khi giây đời đã trói chặt hai tay
              bây giờ con nước cũ
              dẫn mùa mưa đi qua
              bây giờ bờ đá xám
              có hồn ai dật dờ

              ta sống rất tình cờ
              cớ sao buồn lúc chết

              ai cũng thế mà thôi
              kéo đời lên dốc đá
              nhìn chưa rõ mặt mình
              đã mơ về cõi khác
              Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

              Comment

              • #37

                Khi Tưởng Tới Người Vắng Mặt



                rồi em bỏ ta đi
                trong buổi sáng Saigon đầy lá
                hay buổi chiều nắng lốm đốm da em
                như những con đường một chiều
                khiến những tìm nhau không thể vòng xe lại
                rồì em bỏ ta đi
                để ta lại như một con sâu kèn
                ( con sâu kèn ngủ vùi trong bao kín tối tăm
                suốt một đời không thể tự mình rúc lên những hồi còi thê thiết )
                như con đom đóm
                lập lòe cơn mưa điên
                tưởng cùng em hoan lạc
                tắt ngấm chút lửa tàn
                đứng lên nghìn tuyệt vọng


                em buồn bã như đêm
                thoảng hôì chuông tuyệt vọng

                rôì em bỏ ta đi
                chẳng cách chi khác được
                lệ có lỡ ứa trào
                cũng khăn mình chậm lấy
                đớn đau ở hôm nay
                đơì sau còn nhắc mãi

                khi em bỏ ta đi
                có nghe lòng trống trải

                khi em bỏ ta đi
                có nghe rừng gío mãi ?
                ngày đã thổi sương theo
                tình hoang mang rất vội
                qua những miền hư hao
                ta ngôì nghe gío nổi
                em môi đỏ dáng chiều
                có nghe lòng sắp tối
                đêm gần kề bên ta
                bảo ta : ngươi thấy tội

                * Trích : Văn (số 73-74 )

                Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                Comment

                • #38



                  Ngọc Thi

                  I
                  Cho tôi uống cùng em ly hạnh phúc
                  rượu trăm năm cất bởi trái tim buồn
                  bởi máu ta, bởi lệ nữa, ân cần
                  đã chảy miết từ khi hồn thất lạc

                  II
                  Cho tôi dắt tay em vào lớp học
                  để ông thầy, để chúng bạn đều hay
                  ta có đôi, tự thuở đất ương cây
                  tóc tôi bạc tự ngày thương nhớ bé

                  III
                  Cho tôi hát cùng em bàihát cũ
                  bài ngợi ca Thiên Chúa ở trên trời
                  để tôi về cầu nguyện với Ngôi-Hai
                  cho ta sống một ngày như mấy kiếp

                  IV
                  Cho tôi viết cùng em trang Sách Ước
                  bằng một tên chung (gọi cả hai người)
                  em "cấm phòng" để cứu rỗi cho tôi
                  và "hành khổ" cho ngày sau ý nghĩa

                  V
                  Cho tôi thở cùng em lồng ngực biếc
                  môi thanh tân tự thuở lá chưa ..... vàng
                  mắt mưa bay tự thuở bỏ thiên đàng
                  xuống địa ngục cưu mang người khánh tận

                  VI
                  Cho tôi bước cùng em vào giữa quán
                  để mọi người sửng sốt trước dung nhan
                  tôi không cười (mặt mũi rất nghiêm trang )
                  rất hãnh diện: người yêu tôi thánh nữ

                  VII
                  Cho tôi khóc cùng em chiều khép cửa
                  (làm sao vui rõ khổ lỡ yêu rồi)
                  chim bỏ rừng - cho núi lẻ loi thôi
                  sông bỏ biển - cho tôi ngồi nhớ sóng

                  VIII
                  Cho tôi gối cùng em đôi gối mộng
                  (mây đang bay ai níu lại bao giờ)
                  tôi đang mơ ai nỡ bảo ráng chờ ?
                  chăn ân nghĩa ai nỡ dành đắp hết ?

                  IX
                  Cảm ơn bé. Đã nhận phần thua thiệt
                  "cho tay này mà chả lấy tay kia"
                  cho đời sau không còn nữa chia ly
                  ai cũng được an cư miền vĩnh-phúc

                  X
                  Ôi Thánh Nữ phải trần gian sẽ ngọc ?

                  Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                  Comment

                  • #39

                    Một thoáng bâng khuâng với thơ Du Tử Lê

                    Một thoáng bâng khuâng với thơ Du Tử Lê




                    Ai mà chẳng có những lúc bâng khuâng lần đầu tiên nghe mà cảm được tiếng chim hót hay nhìn với vẻ ngất ngây những lớp sóng biển đuổi nhau tạt nước reo vui. Những phút giây này đến thật bất ngờ, rất giản đơn, tinh ròng.

                    Truyện kể về một đệ tử hay thắc mắc nhiều điều về Thượng Đế, cứ thích hỏi tới hỏi lui, mãi mới được sư phụ trả lời:

                    "Thượng Đế là Đấng Vô Danh và không thể hiểu thấu. Tất cả những định nghĩa về Ngài cũng như những giải đáp cho các vấn nạn của chúng con về Thượng Đế đều chỉ là những sự bóp méo chân lý".

                    Đệ tử bối rối hỏi tiếp:

                    "Nhưng tại sao Thầy lại hay nói đến Thượng Đế?"

                    Vị sư phụ đáp:

                    "Chúng con có biết tại sao chim nó hót không? Chim hót không phải vì nó muốn tuyên bố một điều gì, nhưng vì nó có một bài ca để hát. Lời của một học giả cần phải được thấu hiểu. Lời giáo huấn của vị tôn sư không cần phải được hiểu, nhưng cần phải biết lắng nghe, như người ta lắng nghe tiếng gió thổi rì rào qua ngọn cây kẽ lá, tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót líu lo. Nó gợi lên trong lòng một tâm tình nào đó vượt khỏi mọi tầm hiểu biết."


                    TẬP LÀM ĐỨA TRẺ NGHE CHIM HÓT

                    Thú thực là tôi chưa bao giờ dám đọc Thơ Du Tử Lê một lèo từ đầu đến hết sách cả. Sợ phải làm người lớn dùng đầu lắm. Mà phải dùng đầu để đọc thơ thì thơ sẽ mất đi chất rung động tự thân. Và cũng không bao giờ lại dám "bình luận thơ Du Tử Lê"! Vì tôi đã nghe truyện có lần người bạn của Beethoven thích thú nghe Beethoven chơi dương cầm bản Sonata thì hỏi bài này có ý nghĩa gì. Beethoven không trả lời, mà lẳng lặng đánh bài Sonata lại từ đầu. Thì ra tôi chỉ dám tập đọc thơ như đứa trẻ nghe chim hót với vẻ sửng sốt ngây thơ hút hồn. Thế thôi.

                    Năm 1981 khi tái bản "Thơ Du Tử Lê" tại Mỹ, anh có gửi tặng tôi một bản đọc chơi. Tôi để đó, lâu lâu đưa một bài ra nhâm nhi, trong những lúc vắng lặng, rất tình cờ. Thì cũng mong tìm "khởi đi từ những rung động thực tại hay quá khứ... làm cho cuộc đời ý nghĩa hơn, tốt đẹp hơn" như lời tựa của anh trong lần tái bản. Mà quả thực, một thoáng bâng khuâng với "Khúc Thụy Du" đến thật bất chợt :

                    Như con chim bói cá
                    Trên cọc nhọn trăm năm
                    Tôi tìm đời đánh mất
                    Trong vũng nước cuộc đời.

                    Như con chim bói cá
                    Tôi thường ngừng cánh bay
                    Ngước nhìn lên huyệt lộ
                    Bầy quạ rỉa xác người...


                    CŨNG VÌ TAN TÁC NÊN NHĂNG NHỐ

                    Kể ra thì cũng lạ, tôi bị thơ Du Tử Lê lay động thường rất tình cờ mà rất đúng lúc. Năm 1993 đang đọc truyện ngắn Cánh Vạc Lưng Trời của Phan Lạc Tiếp trên báo Ngày Nay, thì tôi lại thấy Du Tử lê hiện hình "khởi đi từ những rung động".

                    Phan Lạc Tiếp diễn lên nỗi bâng khuâng của người xa xứ như Cánh Vạc Lưng Trời: "Gió lạnh lùa vào ngón tay. Tôi kéo cao cổ áo và nhìn lên trời cao. Giữa cái mênh mông đen thẳm ấy có nhiều cánh vạc êm ả sải cánh bay thấp thoáng trên lưng chừng trời. Ôi những cánh chim miệt mài bay mãi về đâu! Người đàn bà, mẹ của cô gái nhỏ, xuất thân từ đồng ruộng miền Nam Việt Nam, trôi nổi, truân chuyên, rồi sẽ đi về đâu? Rồi cô bé nữa?"

                    Phải đấy. Tâm trạng trên chẳng phải là tâm trạng của nhiều người ly hương là gì? Hình như mình đang theo cánh chim mẹ bay về núi hay theo cha xuống biển vượt biên?! Bay trong không gian mộng mị hay bay ngược thời gian "trở về thời hồng hoang của dân tộc. Tổ tiên chúng ta đã theo dấu bày chim, lấy chân mây làm chỗ hẹn, vượt bao núi non, ghềnh thác, đến định cư ở châu thổ sông Hồng từ mười ngàn năm, tự trăm ngàn năm trước... Bỗng nhiên bao nhiêu cây phong vàng, cây dương trắng, cả rừng thu Gia Nã Đại cũng biến mất. Trước mắt tôi, chỉ là hình bóng lũy tre xào xạc, vườn lá chuối xanh tơ, và hàng dừa lả lơi trên đồng lúa dậy thì xanh mơn mởn." Đỗ Quí Toàn đã diễn tâm trạng đó ra thành lời văn như vậy. Phạm Duy đã diễn ra bằng dấu nhạc như trong Bầy Chim Bỏ Xứ. Biết đâu mình lại chỉ có thể diễn ra bằng chén rượu tiêu sầu hay bằng những phóng rọi mặc cảm qua những hoạt động khua múa!

                    Du Tử Lê trong bài thơ "Lưu Vong Khúc" đã diễn tả cái cánh mỏi khi làm "nhân chứng" cảnh đổi đời.

                    Chính vì tan tác nên nhăng nhố
                    Đến cả sân chơi cũng bẩn rồi

                    Cố mà chơi nốt trò chơi dở
                    Đến lúc đi thì đi thảnh thơi.

                    Bạn nói thêm chi về mối nhục,
                    Ta hiểu vô cùng chuyện áo cơm.

                    Mặc ai khất thực mà vênh váo
                    Luýnh quýnh canh thừa, ngố chợ đông...

                    Trời đất thực ra nào có tội
                    Ta buồn ta chửi đổng cho vui...


                    NGƯỜI VỀ DỰNG LẠI HOANG LIÊU

                    Thơ Du Tử Lê thường mang đến cho tôi những ray rứt, những khoảng trống mênh mang. Mới nhìn thì có vẻ bi quan, u ám, gợi lên một cái gì bất ổn. Nhưng nhìn kỹ hơn, thì lại thấy dội lên những tiếng sóng. Từ trong đáy lòng hình ảnh một dòng sông bỗng hiện lên, có tiếng vọng đâu đây về một tiễn biệt cái cũ, cái bất ổn, và đón chào dòng nước mới, bến đậu vĩnh hằng. Đó là tiếng na ná như trong Tống Biệt Hành của Thâm Tâm:

                    Đưa người ta không đưa qua sông
                    Sao có tiếng sóng ở trong lòng

                    Tam Quốc Chí là bộ truyện lịch sử Tầu rất hấp dẫn với cả ngàn trận đánh lẫy lừng như trận Xích Bích, với những quân sư giỏi như Khổng Minh, với những tay gian hùng như Tào Tháo. Ai là người khôn ngoan, ai là kẻ xảo quyệt? Ai thắng ai thua? Nhưng đọc Tam Quốc Chí thực ra chẳng phải để xem những truyện như vậy, mà để thấy được cái nhìn về cuộc đời mà người viết đã tóm gọn trong một câu hát theo điệu Tây Giang Nguyệt ở ngay đầu sách:

                    Sông dài cuồn cuộn về đông
                    Sóng vùi gió dập anh hùng còn đâu
                    Được thua phải quấy tranh nhau
                    Xôn xao mấy chốc ngoảnh đầu thành không.

                    Như vậy là "khởi đi từ những rung động" cũng là khởi về trong một lộ trình dài mà chỗ kết thúc lại là chỗ khởi đầu, như Du Tử Lê đã vẽ lên bản đồ trong bài lục bát sau tám năm cho người về:

                    Người về mưa động trong mây
                    Mừng tôi như thể ngày gầy nắng xưa

                    Người về chân bước trong thơ,
                    Tháng năm tận tuyệt đủ chưa oán cừu

                    Người về dựng lại hoang liêu
                    Trong đôi mắt lớn đã nhiều mộ bia...


                    DẪU ĐIỂM ĐỨNG CHỖ NÀO TRONG VŨ TRỤ

                    Cuối năm 1997, sửa soạn sang năm mới, khi mọi người bắt đầu nôn nao nhiều về thời điểm 2000, tôi lại tình cờ đọc được một đoạn thơ khác của Du Tử Lê mang nhiều thoáng bâng khuâng: Búp nghi hoặc: -có chăng đời lá: chết!.

                    Mình đang đứng ở chỗ nào trong vũ trụ nhỉ? Ở Sài Gòn hay ở New Orleans, ở trái đất hay ở hỏa tinh, thế đứng chủ tịch hay phu đổ rác, ở nhà sang hay ở trong xóm nghèo... Dẫu điểm đứng chỗ nào thì vẫn thấy có gì hụt hẫng, vẫn chưa phải là chỗ đứng yên. Nhìn từ phi thuyền về trái đất mình thấy sao mọi sự bỗng trở nên nhỏ bé một cách tội nghiệp.

                    Mà cả trái đất cũng là một phi thuyền đang bay vào khoảng trống vô biên, đang chuyển vào ngàn năm mới. Nhìn lại lịch sử con người từ cái ngày còn ở trong hốc đá cho đến khi biết mặc quần jean, mấy ngàn năm tưởng như một nháy mắt. Những thành quả, những phát minh, những lập thuyết, những "đỉnh cao trí tuệ loài người", những đền đài lăng tẩm, những bon chen chộp giật, những kinh tế thị trường hay quốc doanh, những vênh mặt tự hào về trí lực con người, những con tàu vĩ đại như Titanic... tất cả bỗng chốc thành chuyện nhảm nhí. Cuối một thế kỷ, cuối một ngàn năm, cuối một vòng xoay của một chấm nhỏ li ti trong giải ngân hà, loài người ngồi tính sổ, rốt cục rồi cũng phải buông một câu như tiếng thở dài với Du Tử Lê: hoa nào tin quả đắng đến không ngờ.

                    Mấy chữ ngắn gọn mà có sức mạnh như một công án, san bình địa tất cả để mở ra một khoảng trống. Giữa những đầy đặc ngột ngạt mà có được một khoảng trống thì cần thiết biết chừng nào. Cái khoảng trống mà nhà tiên tri thời đại là Kahlil Gibran hé ra trong cuốn Tiên Tri (The Prophet): "Hãy để giữa lòng bạn một khoảng trống cho gió trời có thể nhảy múa thênh thang".

                    Tôi muốn ngồi tĩnh lặng nhặt lấy một câu công án qua lời thơ Du Tử Lê như cây gậy thiền sư gõ vào cái đầu loạn tưởng, làm vang lên vài tiếng lênh kênh dội vào tâm thức:

                    Mây kiệt sức kéo chiều lên đỉnh núi
                    Mặt trời rơi, hẫng, nhớ nhung / đen /

                    Cát xúc động xô sông về / mắt / cuối /
                    Sóng lênh đênh / oải / muộn / lãng quên, quen.

                    Dẫu điểm đứng chỗ nào trong vũ trụ
                    Em cách gì một lúc: - ở hai nơi

                    Chỉ tôi biết: -tôi vô cùng loãng, nhẹ
                    Sống phân thây từng miếng / vụn / hôi / mùi

                    Búp nghi hoặc: -có chăng đời lá: chết!
                    Hoa nào tin quả đắng đến không ngờ...

                    Đúng vậy. Dẫu điểm đứng chỗ nào trong vũ trụ, thì "tôi" vẫn đang đi tìm "tôi", cái phân thây từng miếng / vụn / hôi/ mùi đi tìm cái toàn mãn, cái hữu hạn đi tìm cái vô hạn. Dẫu điểm đứng chỗ nào thì cũng thấy mình phải khởi đi vào cuộc chuyển biến từ cái tôi nhỏ nhen tù túng mà hòa nhập cái Ta đại thể vô biên. Hay nói theo kiểu nét văn hóa người mình: cái vuông đi tìm cái tròn để có thể tròn đầy sung mãn, mẹ tròn con vuông. Đây là cuộc hành trình "tìm về quê nhà đã mất", nối lại được vào cuống nhau từ bụng "mẹ" đã một lần từ giã. Quê mẹ đây có thể là chính người mẹ sinh ra mình, mà cũng có thể là quê hương hằng thể, vượt không gian và thời gian, vượt bờ sinh tử. Niềm khao khát tìm về này như phảng phất tâm tình đầy chất đạo trong ca dao Việt:

                    Chiều chiều ra đứng ngõ sau
                    Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều.


                    MỘT CHIẾC LÁ TRÚC

                    Thơ của Du Tử Lê chốc chốc gợi lên trong tôi một dòng sông vắng với câu truyện một chiếc thuyền con. Nó cho tôi một thoáng bâng khuâng vô cùng hạnh phúc, nối được vào quê mẹ trong tâm tưởng. Như truyện kể về một người đứng trước bức vẽ cảnh núi sông, say mê hút hồn chẳng còn để ý gì những náo động chung quanh. Bỗng ông ta lẩm bẩm: "Giá ta có được chiếc thuyền con, để trở lại thăm nơi quê cũ". Gần đấy có vị lão trượng tướng mạo khác thường, tiên phong đạo cốt, từ từ bước lại gần, trên tay cầm một chiếc lá trúc gắn vào bức họa. Người xem tranh chăm chú nhìn vào chiếc lá, bỗng thấy mình ngồi trên chiếc thuyền con, cuốn theo sông nước bồng bềnh; nét mặt thay đổi lúc muộn phiền khi vui sướng; hồi lâu sực tỉnh, như vừa đi xa trở về; quay nhìn người lão trượng cúi đầu mà nói: "Tiên sinh đã giúp tôi trở lại thăm lại quê xưa làng cũ. Tôi xin hết lòng đa tạ".

                    Với những ray rứt "hoa nào tin quả đắng đến không ngờ", với tiếng "chim bói cá trên cọc nhọn trăm năm", với những khoảng trống "dẫu điểm đứng chỗ nào", với một thoáng bâng khuâng "cố mà chơi nốt trò chơi dở, đến lúc đi thì đi thảnh thơi", với một chiếc lá trúc gắn thêm vào, Du Tử Lê đã giúp tôi chợt thấy mình đang ngồi trên chiếc thuyền con đi trở lại quê xưa làng cũ. Vậy tôi cũng xin hết lòng đa tạ.

                    LM Trần Cao Tường

                    (bài này đã in trong sách Du Tử Lê, Tác Giả & Tác Phẩm, tập III, Nhân Chứng xuất bản, 1998)
                    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                    Comment

                    • #40

                      Trong Tay Thánh Nữ Có Đời Tôi - Thái Châu


                      [ame="http://www.youtube.com/watch?v=b2Hujz8w4q0&feature=related"]YouTube - Trong Tay Thánh Nữ Có Đời Tôi[/ame]
                      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                      Comment

                      • #41

                        Du Tử Lê, Vài Câu Chuyện, Nhỏ - Phần 2



                        [ame="http://www.youtube.com/watch?v=HO8RX_s42VY&feature=related"]YouTube - Du Tử Lê, Vài Câu Chuyện, Nhỏ - Phần 2[/ame]
                        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                        Comment

                        • #42

                          Sau ba mùa tăm tối

                          Sầu như đá muôn năm còn ở đó
                          tình như hoa , đầu cúi xuống nghẹn ngào
                          ta như cỏ và hồn như sương lạnh
                          em hiểu gì ? khi giọt lệ không rơi
                          em hiểu gì ? một cánh nhạn lẻ loi
                          quay trở lại , một mình , miền giá rét

                          Lòng đã hẹp nói chi trời bát ngát
                          óc như vung không thể úp mặt trời
                          ta ngu xuẩn như một con dế đá
                          nhưng lòng mềm như tóc mẹ , xưa , bay
                          nhưng hồn buồn như con bệnh trên tay
                          mẹ đã khóc như vỗ về ta ngủ

                          Rồi khôn lớn tình ta như thác lũ
                          như cơn giông ập xuống một vuông đời
                          như mưa bay tầm tã một mặt người
                          roi quất ngược trên mình ta rướm máu

                          Ta như cỏ nên nhận phần héo úa
                          người như sương nên ướp lạnh hồn buồn
                          tình đã được đặt trên bàn mổ xẻ
                          thì hiểu gì ? em , tảng đá cô đơn
                          hiểu gì em ? một cọng lá sâu ăn
                          hiểu sao được ? cuộc đời - anh khinh bạc

                          Ta như đá phẳng trơn lì ngạo mạn
                          và gót giầy , em cứ bước chân lên
                          và tay dao , miệng rắn với nọc hèn
                          thêm ai nữa ? cứ búa rìu đục , đẽo

                          Hồn có vỡ , vẫn là trăm mảnh đá
                          nát tan kia nào giúp được chi người
                          ta nguyên vẹn , một cõi trời , khinh miệt
                          vẫn riêng mình một khối lệ thương thân

                          Ta từng khóc dưới chân tình chất ngất
                          ta quỳ hôn từng ngón nhỏ chân em
                          ta từng chết trong môi cười quỷ , thánh
                          ta từng điên trong một cánh tay ôm
                          nhưng cọng cỏ chỉ vươn cùng nắng chói
                          nếu tối tăm , em chớ bước lại gần

                          Em tự hỏi một lần cho vỡ nghĩa
                          bởi vì đâu ta bỏ núi về rừng
                          bởi vì đâu ta nhục nhã tận cùng
                          ta đã giết đời ta không hối tiếc

                          sự sống chỉ hình thành sau nỗi chết
                          tình trăm năm chỉ khởi tự oan cừu
                          chỉ thương đau tim mới thở ngạt ngào
                          hạnh phúc chỉ sáng lên từ vực thẳm

                          Sầu như đá , ta suốt đời thế đó
                          tình như hoa , em một kiếp nghiêng đầu
                          khi lệ chảy cũng không còn ý nghĩa
                          lương tâm nào còn níu được chân đi

                          hoa đã nở bên kia bờ tăm tối
                          bỗng hôm nay , ta ngó lại hồn mình
                          Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                          Comment

                          • #43

                            Lúc người chết


                            hãy mang đi hồn tôi
                            một hồn đầy bóng tối
                            một hồn đầy hương phai
                            một hồn đầy gió nổi

                            hãy mang đi hồn tôi
                            một hồn đầy mắt đỏ
                            mưa nối liền vai người
                            buồn nối liền thân tôi
                            tình nối liền nỗi chết

                            hãy mang đi hồn tôi
                            một hồn đầy bão rớt
                            một hồn đầy điên mê
                            một hồn đầy mộ địa

                            hãy mang đi hồn tôi
                            một hồn đầy môi người
                            một hồn đầy tóc rối
                            một hồn đầy máu tươi
                            một hồn đầy tay siết
                            một hồn đầy ngực thơm
                            chân đưa lời cáo biệt

                            hãy mang đi hồn tôi
                            một hồn đầy côn trùng
                            một hồn đầy tháp chuông
                            ngân nga lời báo tử.

                            hãy mang đi hồn tôi
                            khi cuộc tình đã chết
                            còn lời nào cho vui
                            còn mắt nào cho tủi

                            hãy mang đi hồn tôi
                            một hồn đầy trái rụng
                            đời đã đời chia đôi
                            tình đã tình khốn nhục

                            trước khi người phải chết
                            nhớ một lần đêm nay
                            mưa đắp mềm vai người
                            buồn đắp mềm thân tôi
                            quanh ta đời đã lụn

                            (10-70)
                            Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                            Comment

                            • #44

                              Thập tự



                              Buổi sáng trong cơn mơ
                              ta thấy mình cao cả
                              bàn tay nâng thánh kinh
                              mắt nhìn em xa lạ
                              đứng trên bục thiêng liêng
                              ta cao lời rao giảng...

                              Hạnh phúc như bánh thánh
                              chỉ nên ăn một lần
                              ngày tơi như tóc thả
                              em gầy xanh cơn yêu
                              mây đẫm dầm cảm xúc
                              mưa giăng hàng đi qua

                              Em hãy ráng tin ta
                              bằng vào lời dối trá
                              và vinh danh Ju-Đa
                              bởi chỉ y thánh thiện

                              Một đời ta loanh quanh
                              với trùng trùng ảo ảnh
                              một đời ta khôn ngăn
                              được mắt em lệ chảy

                              Buổi sáng trong cơn mơ
                              ta về từ địa ngục
                              với trái tim hàm oan
                              mắt hoắm sâu sự thật

                              Không ai chết một lần
                              nên ta hoài sống lại
                              thập tự mang tên vai
                              đi tìm người chuộc Chúa

                              Buổi sáng trong cơn mơ
                              ta thấy mình cứng lạnh
                              nhìn theo em bơ vơ
                              trôi cuối dòng tuyệt vọng.

                              (30-10-73)
                              Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                              Comment

                              • #45

                                Khi Bắt Đầu Của Những Năm Ba Mươi





                                cám ơn yêu dấu, cám ơn sự nhắc nhở
                                cho ta nhớ
                                sinh nhật ta
                                lần đầu tiên có người han hỏi
                                lần đầu tiên
                                ta nghĩ tới ngày mình
                                ôi dấu mốc thời gian thẳm đạm
                                lúc bắt đầu của tuổi ba mươi

                                cám ơn yêu dấu, cám ơn cuộc đời
                                cho ta sống
                                đến hôm nay
                                để đón chờ em tới
                                cám ơn sự nhắc nhở
                                bởi nếu không
                                chắc chẳng bao giờ ta tự hỏi
                                trong xúc động bồi hồi
                                thực ư ? ta có

                                những năm đầu ba mươi
                                mưa bay nhiều quá đỗi
                                ôi trí nhớ ta cùn nhụt
                                chỉ còn ghi ảnh hình
                                chú nhỏ ngây ngô một mùa đông xưa cũ
                                một chú nhỏ nhà quê
                                giữa sân trường hàng vôi lá bàng rất đỏ
                                mới thoáng đó
                                còn đâu đây
                                mà ta đã bắt đầu những năm ba mươi có phải ?
                                thực đó chăng ? thực đó chăng yêu dấu ?
                                ta bắt đầu ba mươi
                                và ta đã làm chi đời ta với thời gian đằng đẵng ấy

                                và em nữa, thơ ngây
                                tới chi cuộc đời ta sắp xế
                                hoàng hôn của một người
                                ta bắt đầu tới đấy
                                ôi dấu yêu tội nghiệp
                                có bàng hoàng khi bước vào cảnh đời ta u ám
                                những cánh cửa bụi mờ
                                với then son sớm gãy
                                chân bước lên thềm xưa
                                có nghe những đời mưa ngủ yên thức dậy

                                cám ơn yêu dấu, cám ơn sự nhắc nhở
                                lần đầu tiên của những năm bắt đầu ba mươi
                                khiến ta cảm động
                                bởi nếu không có em

                                thì đời nào ta nhớ
                                sinh nhật ta
                                tháng ngày xa lạ quá
                                và quá khứ mịt mù ta tìm ta chẳng thấy

                                em chính là gương soi
                                của riêng đời ta đấy

                                bắt đầu của ba mươi
                                em dại khờ bước tới
                                như con sóc lần đầu tiên bỏ núi
                                như con chim ngu ngốc bỏ rừng
                                em bước vào đời ta
                                trùng trùng đau đớn
                                nhưng yêu dấu, bởi yêu em
                                ta sống nốt đời mình
                                trong hy vọng với vô vàn tuyệt vọng
                                trong thảm thiết
                                với tận cùng mừng tủi
                                khi chúng ta tìm nhau
                                buổi trưa rưng rưng nắng vàng khung kính phẳng

                                đời thinh lặng đi qua
                                ta ngậm ngùi ngắm nghía
                                cám ơn yêu dấu, cám ơn sự nhắc nhở
                                sinh nhật ta
                                đó là niềm an ủi
                                đó là chút hạnh phúc
                                bởi em cho ta cảm tưởng
                                ít ra ta cũng còn là người
                                chưa đến nỗi như cây
                                mục trong vụn mủn

                                chưa đến nỗi như rừng
                                thâm u quên lãng
                                cám ơn yêu dấu, cám ơn sự nhắc nhở
                                cám ơn em
                                cho ta nhớ
                                sinh nhật ta
                                dấu mốc thời gian bao năm bụi phủ
                                như nỗi buồn
                                dấu cho mạt kiếp
                                em có hứa cùng ta
                                sẻ chia u uất đó ?

                                1974
                                Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom