Nơi tình yêu đáp lại
Không một ai biết được đôi cánh của tình yêu sẽ đáp lại nơi đâu. Có lúc nó đáp lại ở những nơi lạ thường nhất. Không có gì ngạc nhiên khi đôi cánh tình yêu đã đáp lại khoa hồi sức tại một bệnh viện vùng ngoại ô Los Angeles – nơi mà hầu hết các bệnh nhân không thể ra ngoài.
Khi nghe được tin, vài nhân viên y tá bật khóc, Harry Macnarama, nhân viên hành chính trong bệnh viện rất ngạc nhiên, nhưng cũng từ ngày đó Harry luôn ước nguyện ngày hôm đó sẽ là ngày đẹp nhất.
Vấn đề là làm thế nào để có được áo cưới? Anh chắc rằng bộ phận của anh sẽ tìm ra cách, và khi một nữ y tá xung phong làm điều đó Harry mới thật sự nhẹ nhõm. Anh muốn đó sẽ là ngày đẹp nhất trong đời hai bệnh nhân của anh: Juana va Michael.
Michael, ngồi trên xe lăn và phải kè kè theo máy trợ thở, xuất hiện trước cửa phòng Harry vào một buổi sáng.
“Harry, tôi muốn lập gia đình”. Michael thông báo.
“Lập gia đình?”, miệng Harry há to ra. Có tin được không nhỉ! “Cưới ai?”, Harry hỏi.
“Juana”, Michael nói: ”Chúng tôi yêu nhau”.
Tình yêu, tình yêu đã đáp xuống nơi này, đến với hai người không còn khả năng làm việc, xuyên qua trái tim họ không màng đến sự thật rằng hai bệnh nhân này không thể tự mặc quần áo và ăn uống, thậm chí phải nhờ đến máy trợ thở và không thể nào đi lại được nữa. Michael bị teo cơ còn Juana bị xơ cứng tế bào.
Thật là một ý tưởng khó mà tin được. Nhưng Michael rút ra một chiếc nhẫn vàng, khuôn mặt rạng rỡ biểu hiện long nhiệt huyết của anh. Quả thật, các nhân viên trong bệnh viện chưa bao giờ thấy anh ngọt ngào và tử tế đến như thế, người đã từng là một trong những bệnh nhân khó chịu nhất trong bệnh viện này.
Ai cũng có thể hiểu được lí do vì sao Michael đã từng rất giận dữ. Hai mươi lăm năm trôi qua, anh đã sống tại một trung tâm y tế nơi mà mẹ anh đưa anh vào từ lúc 9 tuổi và chỉ thăm anh vài lần mỗi tuần cho tới khi bà qua đời. Anh chỉ biết cáu gắt và luôn miệng chửi rủa các nhân viên y tá, nhưng ít nhất anh cũng cảm nhận được bệnh viện chính là nhà và các bệnh nhân ở đây chính là bạn bè của anh.
Anh cũng rất thân với bà Betty Vogle 70 tuổi, người tình nguyện giặt quần áo và giúp đỡ anh bất cứ khi nào bà có thời gian.
Thậm chí đã từng có một cô gái cũng ngồi trên xe lăn mà anh thấy vừa mắt nhưng cô ta không ở đó lâu. Sau khi trải qua hơn nửa đời người ở đó, Michael bị chuyển đến khoa hồi sức này vì trung tâm đó đóng cửa. Anh đã xa bạn bè và xa cả bà Betty.
Cũng từ ngày đó, anh gần như sống tách hẳn với mọi người. Anh thậm chí không bước ra khỏi phòng, suốt ngày đêm sống trong bong tối. Em gái của Michael, một người có mái tóc đỏ, vẫn thường đến thăm anh nhưng tinh thần Michael ngày càng u uất và không ai có thể gần gũi anh được.
Và đến một ngày, khi anh đang nằm trong phòng bỗng nghe tiếng cót két của chiếc xe lăn quen thuộc. Âm thanh ấy giống như phát ra từ chiếc xe của Juana khi còn sống ở trung tâm trước kia.
Tiếng cót két ngừng trước cửa phòng anh, và Juana xuất hiện. Kể từ ngày hôm đó, anh gặp Juana thường xuyên. Cô đã mang hơi thở đến cho Michael.
Anh lại ngắm trời mây như trước kia. Anh bắt đầu tham gia vào những hoạt động của bệnh viện. Anh giành nhiều thời gian nói chuyện với Juana. Phòng của anh bây giờ tràn ngập ánh sáng. Và rồi anh đã hỏi Juana, một cô gái ngồi xe lăn từ độ tuổi hai mươi bốn, rằng cô có đồng ý lấy anh không.
Cuộc đời của Juana cũng không khác gì Michael. Cô không còn đi học từ năm lớp ba vì cô cứ bị ngã quỵ suốt. Mẹ Juana cho rằng cô lười biếng và đánh đập cô mãi. Juana luôn sống trong sợ hãi với ý nghĩ rằng mẹ cô không cần cô nữa và cứ phải làm việc quần quật như một người ở.
Đến 24 tuổi, cô phải được phẫu thuật mở khí quản và cũng ngay thời điểm đó bác sĩ chuẩn đoán cô bị xơ cứng hoá tế bào. Ba mươi tuổi, cô được đưa đến bệnh viện, và ở đây các y bác sỹ đã phải chăm sóc cô suốt ngày đêm.
Khi nghe Michael hỏi thế, cô không tin đó là sự thật và nghĩ rằng anh đang đùa giỡn với cô.
“Anh ấy nói yêu tôi và tôi cảm thấy sợ”, cô nói. “Tôi nghĩ rằng anh đang đùa giỡn với tôi thôi, nhưng anh ấy nói rằng đó là sự thật. Anh ấy yêu tôi thật sự.”
Vào ngày lễ tình nhân, Juana mặc một cái áo cưới bằng satin trắng có đính những hạt ngọc trai, phần dưới xoè ra phủ quanh chiếc xe lăn và cái máy trợ thở.
Juana được Harry đẩy lên phía trước mọi người. Juana khóc trong niềm sung sướng tột cùng.
Michael mặc áo sơmi trắng, áo vét tong đen, thắt cà vạt gọn gàng. Anh nhoẻn miệng cười tươi.
Các cô y tá đứng đầy cả lối đi. Bệnh nhân cũng đầy cả phòng. Nhân viên trong bệnh viện cũng túa cả vào phòng. Đâu đó vang lên tiếng khịt khịt mũi. Ở bệnh viện này trước đây chưa từng có một cặp bệnh nhân nào đều ngồi trên xe lăn lại đi đến hôn nhân như thế.
Janet Yamaguchi, người dẫn đầu những phong trào ở bệnh viện đã chuẩn bị mọi thứ. Các nhân viên gom góp tiền mua thật nhiều bong bong đủ màu, những bông hoa tươi thắm, có cả cửa vòm dành cho ngày cưới nữa. Janet nhờ anh đầu bếp trưởng ở bệnh viện làm một ổ bánh cưới ba tầng khá xinh xắn. Có cả máy chụp hình nữa đấy!
Janet thừa nhận rằng đó là ngày cô cảm thấy thực sự vui sướng khi nhìn thấy họ được thành vợ thành chồng.
Janet dùng một miếng vải satin trắng cột hai chiếc xe lăn lại với nhau để tạo nên giây phút lãng mạng nhất trong đời họ.
Sau buổi lễ, vị mục sư nói, “tôi đã làm lễ cho mấy ngàn lễ kết hôn nhưng đây là buổi lễ tuyệt với nhất tôi đã từng chứng kiến. Họ đã vượt qua mọi rào cản để đến với nhau và đó chính là tình yêu chân thật nhất.”
Tối hôm đó, Michael và Juana lần đầu tiên ở chung phòng. Nhân viên trong bệnh viện đã chuẩn bị sẵn cho họ bữa ăn tối tuyệt vời với hai ly rượu táo còn sủi bọt. Michael và Juana biết rằng họ đã làm cảm động rất nhiều người bằng tình yêu chân chính, và họ cũng đã nhận được một món quà lớn nhất trong đời họ. Đó là món quà tình yêu. Và không ai biết được rằng tình yêu sẽ đáp lại nơi đâu…
Không một ai biết được đôi cánh của tình yêu sẽ đáp lại nơi đâu. Có lúc nó đáp lại ở những nơi lạ thường nhất. Không có gì ngạc nhiên khi đôi cánh tình yêu đã đáp lại khoa hồi sức tại một bệnh viện vùng ngoại ô Los Angeles – nơi mà hầu hết các bệnh nhân không thể ra ngoài.
Khi nghe được tin, vài nhân viên y tá bật khóc, Harry Macnarama, nhân viên hành chính trong bệnh viện rất ngạc nhiên, nhưng cũng từ ngày đó Harry luôn ước nguyện ngày hôm đó sẽ là ngày đẹp nhất.
Vấn đề là làm thế nào để có được áo cưới? Anh chắc rằng bộ phận của anh sẽ tìm ra cách, và khi một nữ y tá xung phong làm điều đó Harry mới thật sự nhẹ nhõm. Anh muốn đó sẽ là ngày đẹp nhất trong đời hai bệnh nhân của anh: Juana va Michael.
Michael, ngồi trên xe lăn và phải kè kè theo máy trợ thở, xuất hiện trước cửa phòng Harry vào một buổi sáng.
“Harry, tôi muốn lập gia đình”. Michael thông báo.
“Lập gia đình?”, miệng Harry há to ra. Có tin được không nhỉ! “Cưới ai?”, Harry hỏi.
“Juana”, Michael nói: ”Chúng tôi yêu nhau”.
Tình yêu, tình yêu đã đáp xuống nơi này, đến với hai người không còn khả năng làm việc, xuyên qua trái tim họ không màng đến sự thật rằng hai bệnh nhân này không thể tự mặc quần áo và ăn uống, thậm chí phải nhờ đến máy trợ thở và không thể nào đi lại được nữa. Michael bị teo cơ còn Juana bị xơ cứng tế bào.
Thật là một ý tưởng khó mà tin được. Nhưng Michael rút ra một chiếc nhẫn vàng, khuôn mặt rạng rỡ biểu hiện long nhiệt huyết của anh. Quả thật, các nhân viên trong bệnh viện chưa bao giờ thấy anh ngọt ngào và tử tế đến như thế, người đã từng là một trong những bệnh nhân khó chịu nhất trong bệnh viện này.
Ai cũng có thể hiểu được lí do vì sao Michael đã từng rất giận dữ. Hai mươi lăm năm trôi qua, anh đã sống tại một trung tâm y tế nơi mà mẹ anh đưa anh vào từ lúc 9 tuổi và chỉ thăm anh vài lần mỗi tuần cho tới khi bà qua đời. Anh chỉ biết cáu gắt và luôn miệng chửi rủa các nhân viên y tá, nhưng ít nhất anh cũng cảm nhận được bệnh viện chính là nhà và các bệnh nhân ở đây chính là bạn bè của anh.
Anh cũng rất thân với bà Betty Vogle 70 tuổi, người tình nguyện giặt quần áo và giúp đỡ anh bất cứ khi nào bà có thời gian.
Thậm chí đã từng có một cô gái cũng ngồi trên xe lăn mà anh thấy vừa mắt nhưng cô ta không ở đó lâu. Sau khi trải qua hơn nửa đời người ở đó, Michael bị chuyển đến khoa hồi sức này vì trung tâm đó đóng cửa. Anh đã xa bạn bè và xa cả bà Betty.
Cũng từ ngày đó, anh gần như sống tách hẳn với mọi người. Anh thậm chí không bước ra khỏi phòng, suốt ngày đêm sống trong bong tối. Em gái của Michael, một người có mái tóc đỏ, vẫn thường đến thăm anh nhưng tinh thần Michael ngày càng u uất và không ai có thể gần gũi anh được.
Và đến một ngày, khi anh đang nằm trong phòng bỗng nghe tiếng cót két của chiếc xe lăn quen thuộc. Âm thanh ấy giống như phát ra từ chiếc xe của Juana khi còn sống ở trung tâm trước kia.
Tiếng cót két ngừng trước cửa phòng anh, và Juana xuất hiện. Kể từ ngày hôm đó, anh gặp Juana thường xuyên. Cô đã mang hơi thở đến cho Michael.
Anh lại ngắm trời mây như trước kia. Anh bắt đầu tham gia vào những hoạt động của bệnh viện. Anh giành nhiều thời gian nói chuyện với Juana. Phòng của anh bây giờ tràn ngập ánh sáng. Và rồi anh đã hỏi Juana, một cô gái ngồi xe lăn từ độ tuổi hai mươi bốn, rằng cô có đồng ý lấy anh không.
Cuộc đời của Juana cũng không khác gì Michael. Cô không còn đi học từ năm lớp ba vì cô cứ bị ngã quỵ suốt. Mẹ Juana cho rằng cô lười biếng và đánh đập cô mãi. Juana luôn sống trong sợ hãi với ý nghĩ rằng mẹ cô không cần cô nữa và cứ phải làm việc quần quật như một người ở.
Đến 24 tuổi, cô phải được phẫu thuật mở khí quản và cũng ngay thời điểm đó bác sĩ chuẩn đoán cô bị xơ cứng hoá tế bào. Ba mươi tuổi, cô được đưa đến bệnh viện, và ở đây các y bác sỹ đã phải chăm sóc cô suốt ngày đêm.
Khi nghe Michael hỏi thế, cô không tin đó là sự thật và nghĩ rằng anh đang đùa giỡn với cô.
“Anh ấy nói yêu tôi và tôi cảm thấy sợ”, cô nói. “Tôi nghĩ rằng anh đang đùa giỡn với tôi thôi, nhưng anh ấy nói rằng đó là sự thật. Anh ấy yêu tôi thật sự.”
Vào ngày lễ tình nhân, Juana mặc một cái áo cưới bằng satin trắng có đính những hạt ngọc trai, phần dưới xoè ra phủ quanh chiếc xe lăn và cái máy trợ thở.
Juana được Harry đẩy lên phía trước mọi người. Juana khóc trong niềm sung sướng tột cùng.
Michael mặc áo sơmi trắng, áo vét tong đen, thắt cà vạt gọn gàng. Anh nhoẻn miệng cười tươi.
Các cô y tá đứng đầy cả lối đi. Bệnh nhân cũng đầy cả phòng. Nhân viên trong bệnh viện cũng túa cả vào phòng. Đâu đó vang lên tiếng khịt khịt mũi. Ở bệnh viện này trước đây chưa từng có một cặp bệnh nhân nào đều ngồi trên xe lăn lại đi đến hôn nhân như thế.
Janet Yamaguchi, người dẫn đầu những phong trào ở bệnh viện đã chuẩn bị mọi thứ. Các nhân viên gom góp tiền mua thật nhiều bong bong đủ màu, những bông hoa tươi thắm, có cả cửa vòm dành cho ngày cưới nữa. Janet nhờ anh đầu bếp trưởng ở bệnh viện làm một ổ bánh cưới ba tầng khá xinh xắn. Có cả máy chụp hình nữa đấy!
Janet thừa nhận rằng đó là ngày cô cảm thấy thực sự vui sướng khi nhìn thấy họ được thành vợ thành chồng.
Janet dùng một miếng vải satin trắng cột hai chiếc xe lăn lại với nhau để tạo nên giây phút lãng mạng nhất trong đời họ.
Sau buổi lễ, vị mục sư nói, “tôi đã làm lễ cho mấy ngàn lễ kết hôn nhưng đây là buổi lễ tuyệt với nhất tôi đã từng chứng kiến. Họ đã vượt qua mọi rào cản để đến với nhau và đó chính là tình yêu chân thật nhất.”
Tối hôm đó, Michael và Juana lần đầu tiên ở chung phòng. Nhân viên trong bệnh viện đã chuẩn bị sẵn cho họ bữa ăn tối tuyệt vời với hai ly rượu táo còn sủi bọt. Michael và Juana biết rằng họ đã làm cảm động rất nhiều người bằng tình yêu chân chính, và họ cũng đã nhận được một món quà lớn nhất trong đời họ. Đó là món quà tình yêu. Và không ai biết được rằng tình yêu sẽ đáp lại nơi đâu…
Comment