NHỮNG CUỐN LỊCH MỚI
Hôm qua, ghé tiệm Borders gần nhà kiếm cuốn sách, thì tôi lại được nhắc nhở một chuyện đã từ mấy năm nay tôi không muốn nghe nhắc nữa.
Những cuốn lịch mới của năm 2009 đã được bầy bán. Tôi hỏi người làm việc trong tiệm sách thì được cho biết là chúng đã xuất hiện từ tháng trước.
Nghĩa là vừa xong được nửa năm 2008 thì đã có lịch năm 2009. Như vậy, những cuốn lịch cho năm mới càng ngày càng xuất hiện sớm hơn. Khoảng một chục năm trước, mãi tháng 9 chúng mới được bầy bán. Nhưng rồi sau đó, chúng cứ nhích nhích dần để càng ngày càng xuất hiện sớm hơn.
Ở tuổi này, sự xuất hiện sớm của những cuốn lịch không làm cho người ta vui chút nào.
Mỗi năm một tuổi, như đuổi xuân đi. Một hai năm nay, mở tờ báo ra, sau những chữ "hưởng thọ" của những tin cáo phó đã bắt đầu thấy những con số càng ngày càng gần với số tuổi của mình. Những cuốn lịch mới chỉ làm một công việc duy nhất là nhắc những con số càng ngày càng lớn của tuổi tác. Như thế, có cuốn lịch mới thì cũng chẳng có gì vui.
Nhớ những năm còn học tiểu học, trong những cái nhãn dán ở ngoài những cuốn vở, con số năm luôn luôn là 195, để trống con số cuối, mãi cũng vẫn là con số 5, rồi mới đến con số 6 của thập niên 60.
Vậy mà nay, đã hơn nửa thế kỷ.
Trần Tế Xương, Cao bá Quát không qua được năm thập niên. Những con số chỉ niên kỷ đã sang số 2 từ gần 10 năm nay.
Một người bạn ở Houston tôi gặp cách đây hai, ba năm có chìa tay ra cho tôi xem và nói là sau tuổi 60, ông không đeo đồng hồ nữa. Thế thì ở nhà cũng chẳng nên treo nhũng cuốn lịch làm gì. Cho dù đó là những cuốn lịch với những bức hình đẹp nhất của báo Sports Illustrated thì cũng thế.
Tại sao phải nhắc chúng tôi những con số tàn nhẫn như vậy?
Nhưng làm sao chống lại được những chuyện ấy? Trái đất quay một vòng là mất một ngày. Ðứng ở Sunset Village buổi chiều ngó về hướng tây, mặt trời biến đi dưới mặt biển... một ngày, ngày đã qua, ôi một ngày ngày chóng qua.
Thấm thía Trịnh Công Sơn biết là chừng nào.
Nhưng tại sao phải xuống San Diego đến Sun Set Villlage xem mặt trời lặn?
Hãy cứ vui chơi cuộc đời.
Cho dù vừa năm mươi tuổi, Nguyễn Khuyến đã "rằng lão rằng ông tớ cũng ừ". Ngày ấy người ta già sớm hơn bây giờ. Sáu mươi là đã quá già. Người Ðại Hàn coi sống được đến sáu mươi tuổi là đủ. Sau đó không tính nữa.
Nhưng ngày nay, người ta càng ngày càng trẻ ra. Sáu mươi chỉ bằng 40 của ngày trước. Ngoài sáu mươi, tròm trèm bẩy chục vẫn tìm bạn bốn phương "nếu hợp sẽ tiến tới xa hơn." Tại sao phải gấp vội cuốn sách lại? Cứ mở sang trang tiếp coi ra sao. Bẩy mươi cổ lai hy nay chỉ như mấy người năm chục.
Hãy cứ vui như mọi ngày...
Vui như mọi ngày. Tại sao lại nói là cái ca vát ấy trẻ quá, đôi giầy này thanh niên quá, cái xe thể thao này không thích hợp với tuổi của mình?
Thế thì mầu gì thích hợp, đôi giầy nào thích hợp, cái xe nào thích hợp, mùi nước hoa nào thích hợp?
Tại sao không đeo cái ca vát đẹp ấy? Tại sao không dám lái cái xe ấy? Ðợi cho đến khi không đeo được nó nữa, chỉ nằm nhớ tới nó, tới cái mầu rất đẹp của nó mà không làm gì được khi dây nhợ đã chằng chịt ở cổ tay, ở mũi với bình dưỡng khí?
Vậy thì phải đeo cái ca vát ấy, phải cái sơ mi ấy, phải cái xe thể thao hai cửa, mở mui ấy... cho lũ cháu nội cháu ngoại sợ ông chúng nó chơi. Phải chai rượu đỏ ấy, phải mấy chai dầu gió xanh Heineken ấy. Kéo được quá sáu mươi năm, lũ con đã lớn, lũ cháu đã là những đứa bé rất khôn ngoan thì không còn sợ bất cứ gì nữa.
Bài Tình Già của Phan Khôi học năm đệ tam trung học kể chuyện cặp tình nhân xa nhau 24 năm mới gặp lại nhau. Ngày ấy, tuổi 16 của những đứa học trò lớp đệ tam chưa bằng số năm cặp tình nhân không gặp lại nhau. Ngày nay, đời sống đã trải dài được hơn gấp hai lần những năm dài xa cách của hai người trong bài thơ của cụ Phan. Nghĩ vậy là lại thấy không có gì phải ân hận về đời sống nữa.
Bèn đi mua cái ca vát rất lẳng lơ đó, thắt vào cổ để thấy người đàn ông trong gương (?) rất xứng đáng để đeo nó. Chai Eau Sauvage sắp hết phải kiếm chai mới. Và thích cái xe thể thao thì kiếm một cái mà đi.
Mặc kệ ai muốn nói gì thì nói. Bộ muốn để đến lúc không xin gia hạn được bằng lái xe ở DMV, lọm khọm đứng ngó cái xe ấy chạy qua mặt cái vèo mà ngửi bụi hay sao?
Lại nhớ mấy câu của Mai Thảo:
Em đủ mười phương từ tuổi nhỏ
Ngần ấy phương anh tới tuổi già
Tuổi ư? Hồn vẫn đầy trăm gió
Thổi suốt đêm ngày cõi biếc ta...
Ghét mấy cuốn lịch như những người cân lượng có hơi nhiều vẫn thù ghét cái cân trong buồng tắm mà làm gì?
Nhưng dẫu sao thì cũng vẫn muốn nhắn với các nhà làm lịch mấy câu: "Cứ từ từ! Không cần phải bầy bán lịch 2009 từ tháng 7 năm 2008. Thế nào chúng tôi cũng sẽ tới năm 2009 và những năm sau đó mà."
Hôm qua, ghé tiệm Borders gần nhà kiếm cuốn sách, thì tôi lại được nhắc nhở một chuyện đã từ mấy năm nay tôi không muốn nghe nhắc nữa.
Những cuốn lịch mới của năm 2009 đã được bầy bán. Tôi hỏi người làm việc trong tiệm sách thì được cho biết là chúng đã xuất hiện từ tháng trước.
Nghĩa là vừa xong được nửa năm 2008 thì đã có lịch năm 2009. Như vậy, những cuốn lịch cho năm mới càng ngày càng xuất hiện sớm hơn. Khoảng một chục năm trước, mãi tháng 9 chúng mới được bầy bán. Nhưng rồi sau đó, chúng cứ nhích nhích dần để càng ngày càng xuất hiện sớm hơn.
Ở tuổi này, sự xuất hiện sớm của những cuốn lịch không làm cho người ta vui chút nào.
Mỗi năm một tuổi, như đuổi xuân đi. Một hai năm nay, mở tờ báo ra, sau những chữ "hưởng thọ" của những tin cáo phó đã bắt đầu thấy những con số càng ngày càng gần với số tuổi của mình. Những cuốn lịch mới chỉ làm một công việc duy nhất là nhắc những con số càng ngày càng lớn của tuổi tác. Như thế, có cuốn lịch mới thì cũng chẳng có gì vui.
Nhớ những năm còn học tiểu học, trong những cái nhãn dán ở ngoài những cuốn vở, con số năm luôn luôn là 195, để trống con số cuối, mãi cũng vẫn là con số 5, rồi mới đến con số 6 của thập niên 60.
Vậy mà nay, đã hơn nửa thế kỷ.
Trần Tế Xương, Cao bá Quát không qua được năm thập niên. Những con số chỉ niên kỷ đã sang số 2 từ gần 10 năm nay.
Một người bạn ở Houston tôi gặp cách đây hai, ba năm có chìa tay ra cho tôi xem và nói là sau tuổi 60, ông không đeo đồng hồ nữa. Thế thì ở nhà cũng chẳng nên treo nhũng cuốn lịch làm gì. Cho dù đó là những cuốn lịch với những bức hình đẹp nhất của báo Sports Illustrated thì cũng thế.
Tại sao phải nhắc chúng tôi những con số tàn nhẫn như vậy?
Nhưng làm sao chống lại được những chuyện ấy? Trái đất quay một vòng là mất một ngày. Ðứng ở Sunset Village buổi chiều ngó về hướng tây, mặt trời biến đi dưới mặt biển... một ngày, ngày đã qua, ôi một ngày ngày chóng qua.
Thấm thía Trịnh Công Sơn biết là chừng nào.
Nhưng tại sao phải xuống San Diego đến Sun Set Villlage xem mặt trời lặn?
Hãy cứ vui chơi cuộc đời.
Cho dù vừa năm mươi tuổi, Nguyễn Khuyến đã "rằng lão rằng ông tớ cũng ừ". Ngày ấy người ta già sớm hơn bây giờ. Sáu mươi là đã quá già. Người Ðại Hàn coi sống được đến sáu mươi tuổi là đủ. Sau đó không tính nữa.
Nhưng ngày nay, người ta càng ngày càng trẻ ra. Sáu mươi chỉ bằng 40 của ngày trước. Ngoài sáu mươi, tròm trèm bẩy chục vẫn tìm bạn bốn phương "nếu hợp sẽ tiến tới xa hơn." Tại sao phải gấp vội cuốn sách lại? Cứ mở sang trang tiếp coi ra sao. Bẩy mươi cổ lai hy nay chỉ như mấy người năm chục.
Hãy cứ vui như mọi ngày...
Vui như mọi ngày. Tại sao lại nói là cái ca vát ấy trẻ quá, đôi giầy này thanh niên quá, cái xe thể thao này không thích hợp với tuổi của mình?
Thế thì mầu gì thích hợp, đôi giầy nào thích hợp, cái xe nào thích hợp, mùi nước hoa nào thích hợp?
Tại sao không đeo cái ca vát đẹp ấy? Tại sao không dám lái cái xe ấy? Ðợi cho đến khi không đeo được nó nữa, chỉ nằm nhớ tới nó, tới cái mầu rất đẹp của nó mà không làm gì được khi dây nhợ đã chằng chịt ở cổ tay, ở mũi với bình dưỡng khí?
Vậy thì phải đeo cái ca vát ấy, phải cái sơ mi ấy, phải cái xe thể thao hai cửa, mở mui ấy... cho lũ cháu nội cháu ngoại sợ ông chúng nó chơi. Phải chai rượu đỏ ấy, phải mấy chai dầu gió xanh Heineken ấy. Kéo được quá sáu mươi năm, lũ con đã lớn, lũ cháu đã là những đứa bé rất khôn ngoan thì không còn sợ bất cứ gì nữa.
Bài Tình Già của Phan Khôi học năm đệ tam trung học kể chuyện cặp tình nhân xa nhau 24 năm mới gặp lại nhau. Ngày ấy, tuổi 16 của những đứa học trò lớp đệ tam chưa bằng số năm cặp tình nhân không gặp lại nhau. Ngày nay, đời sống đã trải dài được hơn gấp hai lần những năm dài xa cách của hai người trong bài thơ của cụ Phan. Nghĩ vậy là lại thấy không có gì phải ân hận về đời sống nữa.
Bèn đi mua cái ca vát rất lẳng lơ đó, thắt vào cổ để thấy người đàn ông trong gương (?) rất xứng đáng để đeo nó. Chai Eau Sauvage sắp hết phải kiếm chai mới. Và thích cái xe thể thao thì kiếm một cái mà đi.
Mặc kệ ai muốn nói gì thì nói. Bộ muốn để đến lúc không xin gia hạn được bằng lái xe ở DMV, lọm khọm đứng ngó cái xe ấy chạy qua mặt cái vèo mà ngửi bụi hay sao?
Lại nhớ mấy câu của Mai Thảo:
Em đủ mười phương từ tuổi nhỏ
Ngần ấy phương anh tới tuổi già
Tuổi ư? Hồn vẫn đầy trăm gió
Thổi suốt đêm ngày cõi biếc ta...
Ghét mấy cuốn lịch như những người cân lượng có hơi nhiều vẫn thù ghét cái cân trong buồng tắm mà làm gì?
Nhưng dẫu sao thì cũng vẫn muốn nhắn với các nhà làm lịch mấy câu: "Cứ từ từ! Không cần phải bầy bán lịch 2009 từ tháng 7 năm 2008. Thế nào chúng tôi cũng sẽ tới năm 2009 và những năm sau đó mà."