• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Chuyện tình Serenade ( by nghesibuon )

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Chuyện tình Serenade ( by nghesibuon )

    CHUYN TÌNH SERENADE
    tác giả: Peter TuanTran ( nghesibuon )

    nhận thấy cái ngõ hẻm vắng tanh,1 ống lon bia nằm chỏng chơ giữa lòng đường.hắn dồn toàn bộ bực dọc trong não xuống miệng,nuốt cái “ực” vào dạ dày,xông lên tim rồi theo các mạch máu đi đến từng đường gân thớ thịt,bắp nó căng ra,tay nắm chặt,hắn hít một hơi thật sâu cho không khí căng tràn buồng phổi cùng lúc đó chân phải đưa ra sau với 1 năng lượng dồn nén ghê gớm.
    -bốp!
    Một tiếng kêu khô khốc,chắc nịch vang lên trong đêm.ống bia lon bay đi vút 1 cái đánh “cạch” vào sân ngôi nhà phía bên đường. điện bật sáng và có tiếng chó sủa.khi nó gần đi tới căn nhà có cánh cổng mầu xanh ấy thì 1 cái đầu hói với bộ mặt “búng ra mỡ” ló ra ,tay cầm ống lon bia đã méo tới 99% cùng lời quát tháo.
    -đứa nào đấy !?
    Gã mặt dày nhìn vào hắn như thể muốn hắn đưa ra câu thanh minh.nhanh như cắt mặt nó hiền khô lạnh lùng chỉ tay về phía chiếc xe đạp đang ngày một xa dần.lão ném cho hắn 1 cái nhìn nghi ngờ rồi chửi với theo chiếc xe, nước bọt bắn ra tung toé.
    -Thằng mất dạy!
    Nó nhếch mép cười trong vô hồn miệng lẩm bẩm “thằng mất dạy”.nó biết lão chửi nó chứ không phải ai khác.chưa bao giờ nó nghe 1 câu chửi to đến thế lọt vào lỗ tai.gã mặt dày ném ống bia lon xuống trước mặt nó đánh cái “cạch” như để trả đũa thằng đứng kế bên.máu nó được dịp sôi lên định ngoác miệng cho ra 1 vài câu không có trong từ điển thì cánh cổng đóng “rầm” lại.sau đó là tiếng lách cách khoá cửa, cài then,vặn ổ khoá và tiếng chó lại sủa inh ỏi.cái cách lão khoá cửa khiến người ta ngỡ nhà lão chứa cả núi vàng.
    Nó cúi xuống nhặt ống bia lon và mân mê cái hình thù vẹo vọ ấy trong giây lát.nó cứ đứng thế một vài phút để nhâm nhi mấy quả ớt mà gã mặt dày vừa cho nó ăn.rồi khi mà 2 cái bực chập lại làm 1 nó lấy hết sức bình sinh ném vút ống bia lon vào cánh cổng sắt một phát đánh 'rầm'.lần này tiếng kêu mạnh hơn lúc nãy và nghe “sướng” hơn.nó bước đi tiếp trong bình thản.nó hiểu thời gian để gã béo vác cái thân xác ục ịch trở dậy lấy chìa, đi dép,mở cổng,tháo chốt…là quá đủ để bóng nó khuất sau ngõ 130 và về nhà trong an toàn tuyệt đối.Về đến nhà, đầu óc nó trở nên trống rỗng như quả bí ngô.nó đổ "sập" cái xuống giường như 1 hình nộm.
    Chuyển về cái vùng “khỉ ho cò gáy” này chưa được bao lâu mà nó phải đương đầu với bao nhiêu là chuyện. đang yên đang lành với lũ bạn khu Giáp Bát ,ngày đi học tối về nhậu nhẹt,thứ 7 chủ nhật tụ tập say sưa.câu lạc bộ”những người độc thân vui vẻ” đang trên đà phát triển thuận lợi thì đùng 1 cái “Đặc phái viên của mẹ” ra thăm và mọi thứ đảo lộn từ đó.
    11h sáng chủ nhật 2 tuần trước,5 thằng đang ngủ chỏng chơ ko theo 1 quy luật sắp xếp nào quanh mâm rượu thì có chuông điện thoại reo.và giọng của bố rất hiền từ vang lên bên kia đầu máy:
    -Long à con! con xuống bến xe Nước Ngầm đón bố ngay, bố ra khám bệnh và có chút việc.
    Như có một luồng điện chạy qua người.Nó bật phắc dậy hét lên.
    -chết cha ông già tao ra.Dậy đi chúng mày.
    Dậy!Dậy!Dậy.
    Nó lay từng thằng một, đứa nào cũng mềm nhũn,miệng ú ớ, mắt nhắm mắt mở.
    - Thằng Minh ngay lập tức thu dọn mâm rượu,rửa bát đũa rồi ấp lên dành.Nhớ chùi luôn cái chảo và mấy cái nồi từ tuần trước .Thăng Đông dọn ngay mớ rác trong nhà,mấy vỏ bao thuốc phải cho hết vào túi và giấu trong đống rác đằng sau.
    Giọng nó hối hả và sang sảng như một vị thủ lĩnh chính hiệu.
    -Thằng Thành mang cái điếu cày giấu vào nhà vệ sinh,mấy gói thuốc lào cất nốt, kê lại cái gường ngay ngắn, lượm đống quần áo bốc mùi kia cho ra ngoài giếng ngâm ngay .
    -Thằng Tùng chạy qua nhà anh Hùng mượn cho tao cái máy vi tính về để lên bàn,máy của anh ấy giống máy của tao.
    Nó tiếp tục trong gấp gáp:
    -nhanh lên làm ngay kẻo không kịp,từ đây xuống bến xe cả đi và về 30 phút thôi.tao sẽ cố cầm chân ông già tao,khi nào xong xuôi thì nhắn tin để tao chở ông ấy về.
    vừa nói nó vừa nổ máy
    -mở hộ tao cánh cổng nhanh lên
    Thằng Minh chạy xồng xộc ra mở cửa, động tác nhanh nhẹn như 1 tên trộm.vừa mở được một ít thì nó dừng lại như bị ấn nút “pause”
    -mẹ thằng này làm cái quái gì thế hả?mở cổng nhanh cho tao cái nào!-nó nói như quát
    -nhưng…-thằng minh ấp úng
    Không dợi thằng bạn nói thêm nữa,nó xuống xe,lao ngay ra phía trước kéo mạnh cánh cổng làm bằng tấm nhôm.
    Thường thì người tính không bằng trời tính.tiếp tục lần thứ 2, luồng điện cao thế chạy thẳng vào buồng tim và sốc mạnh cơ thể nó .hình ảnh 1 vị thủ lĩnh hét ra lửa,oai phong lẫm liệt phút chốc bay đâu mất.miệng nó cứng đơ,chân tay bủn rủn,mặt đờ đẫn.nó không thể tin nổi người đàn ông trước mặt nó có cái đầu sao mà giống bố nó đến thế.trấn tĩnh sau cú sốc nó cũng thốt được nên lời.
    -bố... ạ…
    Bố nó chẳng nói chẳng rằng ném 1 cái nhìn “rất hình sự” vào đôi mắt gần như vô hồn của nó rồi bước thẳng vào nhà.nó lóc cóc theo sau ngoan ngoãn như 1 chú cún con,mặt ỉu xìu như chiếc bánh đa trời nồm.
    Ở vào cái tuổi trung niên,sức khoẻ cũng không được sung mãn nhưng được cái chăm tập thể thao nên trí tuệ và thần kinh của bố nó còn tốt và minh mẫn lắm.chính vì thế mà khi bước vào phòng, ông ấy chỉ suýt chết ngất chứ chưa thể ngất được.
    Giữa phòng là một mâm rượu chất đầy xương đã bị nhai nát bét,mấy gói đậu phộng,vài ba sợi thịt bò khô,1 rổ rau sống bèo nhèo nào hành,mùi,rau thơm,rau húng,tía tô, mấy quả ớt thâm xì,mấy quả chanh lăn lông lốc dưới chân ghế.10 vỏ chai San Lùng thượng hạng đã được chắt lọc đến những giọt cuối cùng vứt ngổn ngang ở góc phòng.một đống quần áo to đùng bốc mùi nồng nặc,rồi tàn thuốc,bao thuốc,rác rưởi…lúc đầu đứng ngoài nghe thằng con ra lệnh bố nó không tưởng tượng được cho đủ.giờ đây chứng kiến người thật việc thật ông già vốn được xem là bình tĩnh cũng phải giật mình lắc đầu mà thầm phục thằng con.thật đúng là “hậu sinh khả uý”.
    Ngay lập tức “đặc phái viên của mẹ” gọi về “bộ tổng tham mưu” báo cáo tình hình và nhận lệnh điều động thằng con đến 1 vùng "xa xôi hẻo lánh",tránh xa lũ bạn lêu lổng này.Thế là buổi chiều hôm ấy,một buổi chiều mùa thu lá bay,cảnh vật như tiếc thương cho vị anh hùng hào kiệt đã hết thời,nó cuốn gói ra đi mang theo niềm nhớ thương vô hạn của các đệ tử.thế là từ nay, “câu lạc bộ những người độc thân vui vẻ” đã mất đi 1 vị thủ lĩnh năng nổ và đầy nhiệt huyết cống hiến.lần đâu tiên nó thể hiện 1 hình ảnh “chán bỏ xừ” trước mặt anh em và cũng là lần đầu tiên bộ óc siêu phàm của nó bị bố mẹ bắt bài và đưa vào tròng đẹp đến mức mà nó không thể chê vào đâu được.
    Hôm đầu tiên chuyển đến nơi này nó bị dội ngay 1 gáo nước lạnh khì bị mụ hàng xóm trình độ học vấn lớp 3 chửi cho te tua vì cái tội đóng mở cổng mạnh quá làm mụ mất giấc ngủ trưa.cứ cách hai ngày một, nhà đối diện chỗ nó ở lại vang lên bài “xô nát,chậu nát” vợ chồng nhà này cãi nhau về đủ thứ,như thể cãi nhau đã là 1 món ăn tinh thần không thể thiếu của họ vậy. đến cái vùng này chưa đựơc bao lâu mà nó đã bị xì-trét nặng. đầu óc khó chịu,bực dọc liên miên,xe máy ko có để đi. đi học, đi chơi đều dùng “xe của bộ”.nó ngán ngẩm,ức chế vô cùng tựa hồ như đại bàng bị cắt mất đôi cánh,hổ dữ bị nhốt vô chuồng.
    Nhất là hôm nay,mới sáng bảnh mắt nó nhận được cú điện thoại của 1 con bé dở hơi nào đó, giọng ồm ồm như vịt đực bên kia đầu dây: “em vừa bị tai nạn đang phải nằm viện hôn mê.anh vào viện làm thủ tục giúp em,em bị mất máy,ko nhớ số của ai ngoài anh cả,phải mượn máy của bác sĩ”.nó chả biết con bé nào,hỏi ra thì nó bảo tên LAN rồi lại thêm: “em mệt ko nói được nhiều,anh giúp em với,tút...tút..”.thế là 1 list danh sách những đứa con gái tên Lan hiện ra trong đầu nó:nào là con Lan mà hôm trước nó gặp ở quán cháo lòng,rồi thì con Lan hôm nọ được nó giải vây khi bị mấy tên côn đồ xin đểu,con Lan bạn con Mùi,cháu bà cô bạn của ông chú ở bên đàng dì ruột,vân vân và vân vân.nó nghĩ chóng hết cả mặt.Mẹ kiếp!chả lẽ lại bỏ mặc người ta trong lúc hoạn nạn.thôi thì nó là ai cũng được người ta cầu cạnh mình chả lẽ mình không giúp,cứ đến xem thế nào.biết đâu người quen cũ mà mình vô tâm ko nhớ ra.và thế là nó bắt xe ôm đi.vật vã với quãng đường 10 cây số cuối cùng cũng tới.nó chạy thẳng vào phòng mà con nhỏ cho địa chỉ. Chả thấy nạn nhân đâu thậm chí lại còn có dòng chữ to tướng ghi trên cửa ra vào: “khoa sản”. đang ngơ ngác định gọi lại số ban nãy thì có tin nhắn của con "vịt đực" : “hiiii…em lừa anh đấy,hôm nay là ngày cá tháng tư mà,em chúc anh Long đẹp trai vui vẻ nhé.bibibi”. ôi chao! cái mặt xanh xao lúc trước vì lo lắng của nó chuyển dần sang màu tím rồi sang màu đỏ.nó vừa bực vừa ngượng vì bị “làm nhục”.nó lấy điện thoại ra xem thì đúng là ngày ¼ thật.mẹ kiếp!chưa bao giờ bị lừa đau như thế này,nó nhấn số "con trời đánh" gọi lại cảm tưởng như bàn phím sắp vỡ đến nơi thì nhận được hồi đáp: “thuê bao quý khách vừa gọi…”
    Đấy là sơ qua về những ức chế của nó từ lúc nó rời xa cái xóm nhỏ thân quen thủa nào.Nó đang miên man trong cao trào giận dữ thì đột nhiên vẳng bên tai tiếng vĩ cầm ở đâu nghe rất thật.bằng thính giác nhạy bén của mình nó quả quyết không phải nhà ai mở đĩa.mắt nó nhắm nghiền và thả hồn theo bản nhạc.
    -serenade-nó khẽ kêu lên
    Từng tiếng nhạc cứ dập dìu lay động lòng nó,vuốt ve trái tim nó,nó cảm thấy lòng đầy rạo rực và nhẹ thênh thênh.bao nhiêu bực dọc,phiền muộn trong người cứ dần dần bị những nốt nhạc xua đuổi và tan biến hết.nó chợt nhận ra mình có lỗi với ông mặt dày,nó thấy nó bực bội với cô bé trời đánh thật là vô lý,ngày cá tháng tư người ta có quyền như thế mà.rồi nó thấy có lỗi với ba mẹ,nó xấu hổ về những chiêu bài mà nó đã nghĩ ra để qua mặt sự thăm hỏi của bố,sự quan tâm ân cần của mẹ…nó thấy nó tệ bạc và xấu xa quá đỗi.rồi nó cảm thấy cô đơn,cảm giác trống vắng như thể thế gian chỉ còn mình nó với tiếng đàn.
    Bỗng dưng nó thấy thèm một bàn tay,một bàn tay mềm mại,yếu ớt nhưng có thể nâng đỡ tâm hồn nó,nó thèm một bóng hình nhỏ nhoi ngồi cạnh và chia sẻ cùng nó,nó thèm được nói những lời dịu ngọt,thân thương,thèm một sự cảm thông sâu sắc.con người ta ai cũng vậy,sinh ra trên cõi đời nghĩa là bị ném vào bể khổ cô đơn,nơi mà cả cuộc đời người ta phải đi tìm miếng ghép còn lại khiếm khuýêt của lòng mình.một nửa thôi nhưng sẽ là tất cả cuộc đời họ.ngay cả những người mục sư hay nhà tu hành,những người độc thân … họ cũng phải hứng chịu cái hiệu ứng nghiệt ngã này,họ tìm kiếm một nửa còn lại nơi đức Chúa từ nhân,nơi đức Phật với cõi niết bàn ngập tràn hạnh phúc và thậm chí là lục tung,đào bới nơi chính tâm khảm lòng mình!có ai sống được mà không chịu tương tác không?
    Bản serenade kết thúc, tiếng vĩ cầm lại ngân lên những giai điệu trong sáng vui tươi và rất đỗi trữ tình.
    -minuet in D của mozart-nó lại khẽ kêu lên.
    Và cứ thế nó như được tham dự một bữa tiệc âm nhạc mà trong đó toàn những món khoái khẩu nó ưa thích.
    -chuyển qua reverie rồi !
    -là bản alud lang syne –nó lại thốt lên như 1 đứa trẻ
    -ave maria của Bach

    Đến bản lullaby của braham, đang độ cao trào thì tiếng vĩ cầm bỗng dưng im bặt.lúc này nó như người đang dạo bước trên mây bị ném cái “phịch” xuống đất.nó trở về với thực tại và bắt đầu tò mò.nó thấy bất ngờ vì ở cái đất Hà Nội chật chội và bon chen này ngoài tiếng còi xe gầm rú,tiếng nhạc thị trường inh ỏi,tiếng loa phóng thanh của các cụ phụ lão trong câu lạc bộ yêu thơ,tiếng đài phát thanh phường dặn dò đề phòng trộm cắp,tiếng bánh mì dao đêm,tiếng kẻng của chị lao công quét rác … mà vẫn còn có dịp may mắn nó được nghe tiếng violin từ đâu vọng về.lần đầu tiên trong đời nó đựơc nghe những tiếng vĩ cầm chân thật vang lên bên tai.khác hẳn với cảm giác nó nghe bằng máy tính.nó với tay nhìn đồng hồ.đã 10h05 phút đêm rồi cơ đấy,gần mười phút trôi qua rồi mà vẫn chưa nghe tiếng đàn,nó toan trở dậy tò mò đi ra cửa,nhìn quanh không thấy ai,bằng suy đoán của mình,nó ước tính tiếng đàn chỉ phát ra cách đây trong tầm bán kính 10-20 mét.
    Hôm trước khi chuyển về đây,nó cũng có nghe cô nó nói sơ sơ về một gã nghệ sĩ violin ở gần chỗ nó ở. “không biết tiếng đàn của ông ấy hay dở thế nào nhưng cô chỉ thấy điếc tai và suốt ngày bị hàng xóm chửi vì cái tội kéo đàn 1-2h sáng!”-nó nhớ lại lời cô nó và mỉm cười,nó hiểu thế nào là cảm hứng của người nghệ sĩ.nó cũng vậy thôi,chỉ làm đồ án lúc nửa đêm về sáng.lúc ấy yên tĩnh,những ý tưởng thiết kế của nó mới bay bổng được.nó muốn biết chủ nhân của những giai điệu mượt mà kia trông như thế nào.nó nhìn quanh trong lòng thầm mong người nghệ sĩ chơi đàn trở lại.
    Lặng im 1 hồi…nó ngán ngẩm quay vào nhà, "có lẽ thằng cha này ngủ rồi cũng nên?".nó vừa đặt lưng xuống giường chưa nóng chiếu thì tiếng vĩ cầm từ xa lại vọng tới.lần này là bản “moon river”. “Ôi chao! cứ như thể hắn chơi đàn cho riêng ta vậy”. gần như ngay lập tức nó bật dậy và đuổi theo tiếng nhạc.nó đi ra cửa,rẽ phải,vòng qua đầu hồi và kia rồi! ô cửa sổ sáng điện tâng 2 của một ngôi nhà có chung tường với nhà nó.bằng con mắt của 1 sinh viên kiến trúc có am hiểu thị trường vật liệu xây dựng và đồ nội thất, nó nhận ra ô cửa kính bằng nhôm xịn của Đức,bậu cửa sổ được tỉa tót công phu nào các gờ,phào,chỉ.tường nhà quét sơn DULUX màu hồng,nhìn qua ô cửa nó có thể nhận ra chùm đèn trần sang trọng của Pháp...toàn những thứ mà chỉ có những gã nghệ sĩ tài danh với một buổi biễu diễn có thể hái ra cả đống tiền mới sở hữu được!. “ thằng cha đại gia đây,thảo nào ông ấy chẳng sợ gì mấy mụ hàng xóm” -nó trộm nghĩ.nó tiếp tục nhìn lên ô cửa đang mở rộng và say sưa theo từng nốt nhạc du dương của bản tình khúc,nó cảm giác như cả bầu trời âm nhạc đang bay ra từ cái ô cửa bé nhỏ này.mắt nó lim dim và miệng lẩm bẩm lời bài hát:

    “Moon River, wider than a mile,
    I'm crossing you in style some day.
    Oh, dream maker, you heart breaker,
    wherever you're going I'm going your way.
    Two drifters off to see the world.
    There's such a lot of world to see.
    We're after the same rainbow's end—
    waiting 'round the bend,
    my huckleberry friend,
    Moon River and me.”
    Nó ngồi xuống nơi chiếc chõng tre kê ở đầu hồi và nhìn về ô cửa.Nó hình dung ra đằng sau cái ô cửa sang trọng kia là 1 gã nghệ sĩ trung niên có mái tóc dài,gầy gò,xanh xao với 10 ngón tay xương xẩu và cái mặt vênh váo nhìn "rất muốn đấm".Nó châm điếu thuốc phì phèo và miên man nghĩ suy.Thường thì những kẻ lắm tiền hay tự cho mình cái quyền được coi khinh người khác,thằng đi ôtô thì xem thường đứa ngồi xe máy, đứa cưỡi xe máy thì lại coi thằng đi xe đạp chả ra cái quái gì…nhất là với tay này vừa giàu có lại tài năng nên cái mặt của gã mà đi ra đường chắc còn vênh hơn cả miếng gỗ lim trời nam phơi Gió Lào.Nói gì thì nói,nó vẫn phải gật đầu ca ngợi tiếng violin của gã quả là có 1 không 2.Nó muốn làm quen với gã nhưng phải nghĩ cách làm sao để không bị gã xem thường,lòng tự tôn của nó cũng ghê lắm!Nó chỉ là 1 thằng sinh viên quèn với 2 bàn tay trắng kì không ra gét,chẳng có gì xứng đáng làm bạn với gã. Nó rít 1 hơi thật mạnh và thở vào không trung một vệt khói trắng xoá,nghĩ cho cùng nó thấy nó đâu có thua kém gì thậm chí hơn gã nhiều là đằng khác:nó ít tuổi hơn gã,nó nghèo hơn gã,nó uống rượu chắc là hơn gã,nó đánh nhau có lẽ nhiều hơn gã,nó sống lếch nhếch hơn gã...tóm lại ngoài những cái thua gã ra thì cái nào nó cũng hơn gã hết!Nó thổi phù mớ khói thuốc ra trước mặt và khẽ cười ra tiếng trong cái lắc đầu ngán ngẩm.mẹ kiếp! nó cười chính nó,cười trong sự xấu hổ ê chề.nhưng nó nghĩ ít ra nó và gã cũng có chung niềm đam mê-đó là nhạc cổ điển- thứ âm nhạc mà nó gọi bằng 1 cái tên: "loại nhạc không chết bao giờ". và biết đâu còn nhiều đam mê khác nữa mà nó chưa có cơ hội khám phá.nó không sợ bị chê là thấp kém,nó vẫn muốn được thỉnh giáo gã nghệ sĩ tài hoa và giàu có kia,nó nóng lòng được nhìn thấy mặt gã.
    Thường thì những tình huống thế này các đạo diễn trong phim sẽ cho nhân vật ném một hòn đá hay vật gì đó qua ô cửa nhưng nó thấy trò ấy thật buồn cười,nó không muốn gây mất thiện cảm với gã thậm chí không biết chừng nó còn bị mụ vợ gã chửi cho te tua (rút kinh nghiệm trường hợp ông mặt dày đầu tối).rồi đột nhiên nó mỉm cười vì chắc mẩm thằng cha này sẽ phải ló cái mặt ra để với tay đóng cửa sổ đi ngủ.Nó suy luận tài tình như một thám tử vậy,cuối cùng nghệ sĩ cũng phải làm cái việc mà nó đang chờ.trước ánh sáng lung linh của ánh đèn nội thất, bóng gã nghệ sĩ gầy gò với mái tóc dài sau ô cửa sổ hiện ra.
    - Ê,chào ông anh-nó gọi với lên bằng 1 giọng đầy thiện cảm.
    Gã nghệ sĩ vén mái tóc nhìn nó với một ánh mắt lạnh nhạt và hờ hững,hờ hững như thể nó hoàn toàn vô hình.rồi đóng “sầm” cửa lại,nhanh như để tránh 1 cơn gió độc,điệu bộ không khác gì mấy thằng cha ca sĩ mắc chứng bệnh "ngôi sao",khinh khỉnh ra vẻ ta đây trông rất gét. điện trên ô cửa sổ phụt tắt và căn đầu hồi nơi nó đứng chìm vào không gian mờ tối của những ánh điện phản quang xa xa.nó rít một hơi thuốc thật dài và cháy đến tận đầu lọc.Không thể sai được! ánh sáng của chùm đèn Pháp chiếu xiên nét mặt người nghệ sĩ đủ để nó nhận ra hình hài khuôn mặt:cái mũi cao tây tây, đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm ẩn sau làn tóc ép,cái miệng đỏ mọng như một trái hồng chín rộ.mắt nó sáng lên những tia bất ngờ và mỉm cười đầy bí hiểm.
    -1 cô gái - nó khẽ kêu lên trong ngỡ ngàng.
    Đã chỉnh sửa bởi nghesibuon; 29-10-2008, 04:06 AM.
    ĐỜI NGƯỜI SẼ TRỞ VỀ VỚI CÁT BỤI
    Similar Threads
Working...
X
Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom