• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Chiếc lưỡi lợn

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Chiếc lưỡi lợn

    Chiếc lưỡi lợn
    Nguyễn Thúy Hằng

    Cô biết đấy, tôi không bao giờ bép xép về chuyện của chúng ta. Bí mật đó phải được giữ đến cùng, tuyệt đối. Cô nên nhớ như thế. KhôngLink" align="right" border="0" alt="" style="padding:7px;" /> được hé mồm dù họ có đến giết chúng ta. Không được sợ hãi nếu như họ siết ta bằng bàn tay thép và khiến máu ta đặc cứng hoặc mắt nổ đom đóm. Một trong yếu tố quyết định thành công của hợp đồng này là giữ bí mật. Cô không phải làm gì hết, tôi cũng không phải lao động như trước kia để có tiền nữa. Chúng ta chỉ việc im lặng. Đó là lí do duy nhất để chúng ta còn sống cho đến hôm nay.

    Nửa đêm cô thức dậy vì tiếng quạt gió trên mái nhà khẽ xoay, làm cả trần nhà bỗng chuyển động như có ai đang đi trên mái. Cô lay tôi dậy, tay bịt cứng mồm.

    Lát sau, cô thì thầm:
    “Chúng tìm mình”.
    “Yên tâm. Cho dù có tìm ra nhưng quan trọng là cả hai cái mồm cùng ngậm chặt. Cô nghe chưa, mình im lặng, im lặng và họ sẽ không biết được gì. Nên nhớ là nếu chúng ta nói, sẽ mất hết những gì đang có, không thể thuê nhà, không chợ búa, không lợi lộc, không được gì sất”

    Cô không nói gì, tiếp tục nghe tiếng quạt gió xoay.
    “Tôi sợ nó, quạt gió”.

    Ừ, tôi cũng sợ nó khi mới đến. Chốc chốc nó kêu rắc và trở mình xoay nhè nhẹ. Nhiều đêm tôi nhảy phóc lên thành cửa sổ để nhìn ra mái nhà. Năm cái quạt gió lần lượt xoay tạo nên âm thanh như tiếng người đi lang thang quanh nóc nhà.

    Có tiếng người mở cửa sổ. Người hàng xóm bên cạnh nhoài người ra cửa sổ, ném một vật gì vào cái quạt gió. Vật ấy trúng cánh quạt và bị hất ra xa.

    Chúng tôi đắp chăn, mở ti vi nho nhỏ và nằm nghẹo đầu vào nhau.
    Tôi đang ở tiệm giặt đồ. Tôi không phải tính toán sau khi giặt xong thì cần bỏ tiền sao cho số phút không dư quá hoặc mình cần bỏ một tờ giấy thơm hay hai tờ giấy thơm. Mỗi cối tôi cho hẳn hai tờ. Từ nay là thế, có thể xài rộng rãi một tí và tập cho thói quen tiếc của dứt hẳn. Sau khi tôi xếp đồ xong thì cô tới rước, hai đứa khệ nệ bê thùng đồ to hơn cả người. Khi tôi ngồi yên vị trong xe thì cô nói “tôi không biết thằng hàng xóm ném vật gì đêm qua”.

    Tôi hỏi, “có chuyện gì”
    “Nó trông như miếng thịt”.

    Về đến nhà, tôi lên gác và trèo lên của sổ. Đúng nó là miếng thịt và có nước chảy xung quanh. Hôm qua thằng hàng xóm chắc điên lên với mấy quạt gió nên cạy thịt trong tủ đông và ném nó. Thảo nào nghe cạch một tiếng, cứ tưởng là cục gạch.

    Cô nói “cục thịt hình chữ nhật, trông nhỏ nhắn nhỉ”
    “Hay nó là thỏi gan, trông bầm đen”
    …..
    “Thế nó là loại thịt gì đấy nhỉ”
    “Thì chắc thịt bò hay thịt heo thôi, chẳng còn loại thịt nào trông như thế”
    “Ừ đúng rồi, thịt heo, một cái lưỡi heo”

    Cô đưa ra lời phán xét, rồi tặc lưỡi, “uổng, miếng thịt trông vẫn còn ngon”
    Tôi trở xuống nhà tưới cây trong khi cô vẫn đứng ngắm miếng thịt. Hàng xóm ra đứng chống nạnh, ngửa cổ lên trời tắm nắng, khẽ liếc tôi một cái.
    Tôi nói với hàng xóm: “miếng thịt còn ngon đó”

    Hắn nói: “mới mua hôm qua, thảy vào tủ lạnh chưa kịp ăn nhưng không thể chịu được cái quạt gió cứ kêu lộn xộn trên đầu. Tôi phải góp ý với quản lí, nếu họ không tìm cách bịt mồm cái quỉ đó thì lần sau tôi sẽ chọi cả một con gà”. Nói rồi hàng xóm đi vào, giơ tay tạm biệt tôi.
    Cô gọi tôi vào nhà, “lại đây xem cái này”. Miếng thịt nằm trên thớt, mềm ỉu, máu khô đọng lại một vài nơi.

    “Nó đúng là chiếc lưỡi lợn”
    Tôi đáp: “thì sao nào, đâu có liên quan đến mình”.

    Cô trợn mắt nhìn tôi, “đúng là nó không dính dáng gì đến chúng ta, nhưng thật lạ lùng khi có người ném nó lên mái nhà, tôi đem nó xuống chỉ vì như vậy”,
    “Cô thật khùng, bây giờ cô định làm gì với nó?”
    “Tôi chỉ muốn kiểm tra sự phán đoán của mình có đúng không thôi, và nó quả thật là chiếc lưỡi lợn như mình hay mua về làm món phá lấu”—“Và bây giờ thì tôi vứt”.
    Cô mở hộc tủ đựng thùng rác, ném vào đó rồi đóng cửa lại.

    Cửa sau có người bấm chuông, chỉ có người trong khu này mới có thể đi bằng lối sau. Cửa nằm mặt tiền không có chuông, chỉ đề số nhà. Tôi nói to: “mời đi cửa trước, chúng tôi không xài cửa sau”. Hai phút sau hàng xóm đã đập cửa trước. Tôi chưa kịp mở cửa hẳn đã nghe hắn hỏi:

    “Có chuyện gì?”
    “Là như thế nào, có chuyện gì?” tôi trố mắt hỏi lại hắn
    “Trả tôi chiếc lưỡi lợn”
    “Chúng tôi nào có lấy, cô ta chỉ đem xuống để nó khỏi hôi thối…vả lại, nó nằm gần cửa sổ chúng tôi”
    “Vâng, tôi không muốn nói nhiều, thế bây giờ chiếc lưỡi lợn đâu?”
    “Sọt rác”
    Lúc ấy cô cũng đi ra khi nghe loáng thoáng được về “chiếc lưỡi lợn”. Cô đứng chen giữa tôi và hàng xóm, hỏi: “có chuyện gì?”
    Tôi nói: “cô đi lấy chiếc lưỡi lợn và trả lại cho chủ của nó”
    Cô bỗng nói to: “tôi có lấy nó đâu nào, tôi không hề muốn lấy nó để dùng vào việc gì, tôi chỉ ngạc nhiên tại sao ông không ném cái gì khác hơn chiếc lưỡi lợn này”
    “Chỉ vì nó là miếng thịt nhỏ nhất trong tủ lạnh”-hắn đáp cộc lốc
    “Nếu chỉ vì nó là miếng thịt nhỏ nhất thì tôi vẫn ngạc nhiên, tại sao là thịt mà không phải là thứ gì khác? Thử hỏi ông xem, có ai liệng cục thịt đông lạnh lên mái nhà vì bực tức cái quạt gió không? Không, không! Chẳng có ai cả! Tôi chưa hề thấy một ai lại có thể can tâm vứt một cục thịt ngon lành ra đường chứ đừng nói đến chiếc lưỡi lợn! Đấy, tôi chỉ thắc mắc thế thôi”
    Nói rồi cô tất tả đi vào bếp, mở tủ và dùng kẹp than để gắp chiếc lưỡi lợn rồi cô dí sát mặt hắn “trả cho ông đây, một lưỡi lợn còn nguyên, chẳng mất mát một li thịt thà nào cả”

    Hắn nắm chiếc lưỡi gọn gàng trong tay, không cám ơn và đi thẳng.
    “Thế mới buồn cười không chứ, cứ như chiếc lưỡi lợn là vật quí nhất của đời hắn không bằng!” Cô nói, mồm cong lên. “Chắc vất xong rồi lại thấy tiếc, rõ hâm, lại còn hàm hồ người khác lấy nữa chứ…”
    Nhưng sang ngày hôm sau, chúng tôi nhận được cú điện thoại của hàng xóm. Giọng hắn đều đều, “các người đang chơi trò gì vậy, làm ơn trả lại chiếc lưỡi lợn có chiều dài mười hai xăng ti mét và chiều rộng là năm xăng ti mét. Chiếc lưỡi mà quí vị đưa không phải của tôi”

    Tôi gào to trong máy: “thế này là thế nào? Chúng tôi hoàn toàn không có chiếc lưỡi heo lưỡi gà lưỡi bò gì trong nhà cả, họa chăng chỉ có hai lưỡi của chúng tôi đây”

    Hắn cũng gầm to không kém: “chiếc lưỡi cô ta trả lại cho tôi không đúng vì nó ngắn hơn những hai xăng ti mét và bấy nhầy không như chiếc lưỡi ngon lành tôi vừa mua trong chợ hôm thứ Ba. Các người đừng có tráo trở như thế!”

    Tôi như không tin ở tai mình nữa, hắn ta điên thật rồi vì làm sao chúng tôi có một cái lưỡi heo trong nhà kia chứ! Tôi cúp máy đột ngột và nói với cô: “hắn mất trí thật rồi, cái thằng hàng xóm của mình ấy, nó bảo cái lưỡi heo cô đưa không phải cái lưỡi heo của hắn. Nó bảo chúng mình đã đánh tráo và muốn đòi lại cái cũ”

    “Đồ khùng, rõ ràng tôi biết hắn không được bình thường mà. Ai đời đi vứt một cục thịt đông lên mái nhà giữa đêm, lại là chiếc lưỡi lợn mới tởm chứ”
    Chúng tôi không biết được rằng những ngày tiếp sau đó, hắn gầm gừ liên tục gọi điện gây rắc rối, đòi bằng được chiếc lưỡi heo mà hắn khẳng định là “ném lên mái nhà vào khuya thứ Hai, chiều dài mười hai xăng ti mét, chiều rộng năm xăng ti mét, trông ngon lành” Chúng tôi cũng khăng khăng nói đấy là chiếc lưỡi duy nhất chúng tôi nhặt được trên mái nhà sau khi cô đứng ngắm nghía nó một thôi một hồi và quyết định trèo ra nhặt đó để xem xét.

    Sự tình đến hồi nguy hiểm hơn khi hắn nói rằng nội trong tuần này nếu chúng tôi không trả lại chiếc lưỡi lợn cho hắn thì hắn sẽ nói ra nghề nghiệp của chúng tôi cho cả khu này nghe và rồi chúng tôi sẽ bị tống ra khỏi đây ngay lập tức.

    Tôi thận trọng hỏi hắn: “chúng tôi làm nghề gì, anh có thể đoán không, nghề gì?”

    “Bọn mày làm nghề im lặng! Tao nghe chúng mày suốt ngày dặn dò nhau phải im lặng và từ khi chúng mày dọn về đây, tổng cộng là hai tháng trời, sáng nào trước khi đóng cửa nhà bọn mày đều chỉ nói với nhau như thế. Vậy thì mày thử nghĩ xem, có phải nghề của bọn bay là nghề im lặng không? Có đúng vậy không? Có phải chúng mày chuyên làm điều xấu xa cho người khác không? Hay là chúng mày thường xuyên chứng kiến bọn xấu làm chuyện tồi tệ và chúng nó trả tiền cho sự im lặng của bọn bay? Tao có đoán đúng không nào, có đúng không?”

    Tôi nóng bừng gáy. Chúng tôi tốn công dặn dò nhau im lặng, và quả thật công việc rất tốt đẹp vì cả tôi và cô đều có khả năng kiềm chế được cái miệng, không lời ra tiếng vào. Chúng tôi không giao tiếp hoặc nói bóng gió gì đến việc chúng tôi đang giữ kín. Nhưng thằng điên này chỉ cần nghe chúng tôi dặn nhau như thế cũng đủ suy ra khối chuyện kinh khủng và biết đâu vì cái tin này mà mọi thứ đều bại lộ?

    Tôi đành nói: “xin ông kiên nhẫn để tôi hỏi lại cô ấy, xem có nhầm lẫn gì không, vì tôi không phải là người trực tiếp nhảy ra mái nhà và nhặt nó vào”.

    Tôi quay vào hỏi cô: “khi cô trèo ra đó, có thấy miếng lưỡi lợn nào không, hay chỉ có miếng đó thôi?” Cô ngẩn người ra “làm sao tôi ngờ được có chiếc lưỡi lợn thứ hai, thứ ba, thứ tư…nằm trên mái? Vả lại, lúc ấy tôi chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc lưỡi hắn ném hồi đêm…Ôi trời, hắn làm tôi cũng không biết chiếc lưỡi lợn mà tôi nhặt vào có thực sự là chính nó không nữa…”

    Chúng tôi hoang mang thật sự, không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Trằn trọc suốt đêm, cuối cùng cô bảo: “ngày mai ra chợ, đem theo cây thước và đo từng miếng lưỡi lợn một. Cái nào đúng như kích thước hắn nói thì mua về” Chúng tôi tạm thời chợp mắt với cách giải quyết này và hy vọng chuyện sẽ không nổ ra lung tung…

    Ngày hôm sau, chúng tôi lấm lét đi rảo hết các chợ. Hoá ra có rất nhiều lưỡi lợn cùng chung kích thước đó. Chúng tôi chọn cái ngon và đẹp nhất đem về nhà. Ngay tối đó chúng tôi đích thân sang nhà hắn và hỏi: “đây có đúng là chiếc lưỡi lợn của ông không?” Hắn vừa nhìn thấy thì lộ vẻ mừng rỡ “đúng, đúng rồi, các người thật tồi tệ, chỉ có miếng lưỡi lợn thế mà cũng đánh tráo cho bằng được”

    Chúng tôi không biết nói gì hơn, đành im lặng cho qua chuyện. Trước khi về, tôi nói với hắn: “nhân tiện đây tôi muốn nói cho ông biết, cô đây làm nghề thư kí và tôi thì đang thử việc ở một công ty thuốc lá”. Hắn vui vẻ nói: “tôi biết mà, ai cũng phải có nghề nghiệp hẳn hoi mới lọt vào khu nhà này chứ! Lần trước tôi nói đùa vậy thôi, ai cũng có nhiều bí mật để giữ mà, nhiều khi chả phải chuyện gì to tát hoặc xấu xa nhưng thôi tốt nhất là cứ dặn nhau im lặng, đúng không nào? Tôi nói đúng quá đi chứ…đúng không…?”

    Tôi vừa thương lượng với tên quản lí và ép hắn miễn hết tiền thuê nhà cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn trả một đồng keng nào cho tiền nhà, tiền rác, điện, nước. Chúng tôi há hai cái họng ra và chỉ cho hắn xem, “này, thấy không, hai cái lưỡi của chúng tao vẫn còn nguyên, nghĩa là chúng tao vẫn còn nói được”. Hắn miễn cưỡng mở hợp đồng thuê nhà ra, tìm tên chúng tôi và ghi ngay bên cạnh: “người tàn tật, được hưởng chế độ ưu tiên của nhà nước”. Vậy là xong, hắn đóng sổ và lạnh lùng ném nó vào tủ sắt.

    Giờ thì chúng tôi được rảnh rang để kiếm công việc tuỳ theo ý muốn. Người hàng xóm bẵng đi một thời gian dài cũng không thấy xuất hiện, cũng không thấy hắn chọi thêm bất cứ vật gì vào quạt gió. Khoảng nửa năm sau, tình cờ tôi nhìn thấy hắn thấp thoáng ngoài cổng, già đi trông thấy và người gầy roäc. Tôi chạy vội ra, định bắt chuyện, nhưng hắn cứ ú ớ và chỉ vào mồm. Tôi hốt hoảng nhìn vào chiếc lưỡi của hắn giờ đây chỉ là cục thịt nhỏ, bằng khoảng một phần ba lưỡi bình thường. Bỗng nhiên, tôi linh tính có chuyện sắp xảy ra cho chúng tôi.

    Cô và tôi bắt đầu đề phòng cẩn mật, chúng tôi tự tạo chìa khoá riêng, loại đặc biệt để khoá tất cả cửa và tính cách dọn ra khỏi toà nhà này càng sớm càng tốt. Chúng tôi bỏ ra một tuần để điều tra sự việc và mất thêm một tuần mới dọn xong đồ đồ đạc trong nhà. Chúng tôi làm âm thầm và không gây tiếng động, chia đồ làm nhiều đợt và cố gắng ít ra khỏi nhà. Có thể đây là sự thất bại đầu tiên từ trước đến nay của chúng tôi, hay vì số lượng nạn nhân bỗng trở nên tòng phạm và toa rập với người quản lí trong toà nhà càng tăng, nên buộc lòng chúng tôi không thể chống lại họ trong lúc này. Cũng may trước đó chúng tôi kịp tống tiền thằng quản lí một vố kha khá đủ để dọn ra nơi khác. Nguyên cả khu này, mọi người đều bị câm sau khi nhìn thấy hành động gì đó của thằng quản lí, thế mà chúng tôi cứ tưởng mình là người may mắn biết được bí mật đó.

    Sau khi sập cửa và ngồi trong xe, cô mở hệ thống điều hoà và hậm hực nói: “lần sau, nhất định chúng ta không được sơ sót. Bao nhiêu năm làm nghề này thế mà chúng ta lại để rơi một chi tiết quan trọng và không lần ra được sự thật vì sao tên hàng xóm lại ném chiếc lưỡi lợn trên mái” Rồi cô ngồi thở dài, “và tiếng động của những chiếc quạt gió”.

    (Trích từ tác phẩm “BỞI TỪ LÂU CHÚNG TA KHÔNG THỂ NGỦ” của Nguyễn Thúy Hằng – nxb Văn Học 2008)
    Sống trên đời

    Similar Threads
Working...
X
Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom