Nó xoay bàn tay, đường công danh, đường đời, đường tình duyên… Những chỉ tay chẳng chịt. Hạ nhìn nó với vẻ mặt hơi căng thẳng như thể những lời mà nó sắp phán sẽ linh nghiệm ngay tức khắc. Những đứa khác châu đầu chờ đợi hồi hộp. Cái mím môi của nó như cái bơm hút hết không khí.
- E hèm... đây này cậu có đường quý nhân phù trợ, sau này làm gì cũng thành, tất nhiên những khó khăn không phái là không có nhưng nhờ có người khác giúp đỡ nên luôn luôn đạt được thành công... .tình duyên... sau này sẽ yêu một anh chàng cao to đẹp trai…
- Còn gì nữa..
- À…còn…- nó đưa mắt nhìn đồng hồ - nhưng đến giờ tớ phải đi rồi, lúc khác tớ sẽ nói tiếp..
Bỏ lại cô bạn còn đang chưng hửng, nó khoác ba lô con cóc nhảy ba bậc một xuống cầu thang và tiếng léo nhéo sau lưng:
Lần sau nhất định đến lượt tớ đấy nhé !
Chẳng biết tự lúc nào nữa nó trở thành thầy bói và những lời phán mông lung trở nên được tín nhiệm hơn bao giờ hết. Con gái vốn nhẹ dạ, tin vào tất cả những gì tốt đẹp. Không nghĩa là nó nói chỉ những điều tốt đẹp bởi như vậy sẽ khiến tụi bạn nghi ngờ. Mà quan trọng hơn cả, ngoài những tốt đẹp, nó biết nói làm cho tụi bạn nghe điều tồi tệ mà vẫn thấy lạc quan. Đó là cả một nghệ thuật bói. Nó không biêt bói nhưng học được nghệ thuật bói cực tốt.
Nó đứng đợi xe buýt, miệng huýt gíó một điệu nhạc vui vẻ. Mẹ không thích như vậy vì mẹ bảo con gái không được huýt gió. Một thanh niên đến đợi cùng, nó nhìn người lạ mặt mỉm cười thân thiện. Người kia vẻ rất ngạc nhiên khi thấy một nhóc lạ hoắc cười với mình. Có thể anh ta liên tưởng rằng mặt mình bị nhọ nhiều hơn nghĩ rằng đó là nụ cười xã giao. Hoặc giả cũng có thể nghĩ con nhóc ấy có vấn đề về thần kinh !!! (Nghĩ vậy nó hơi nắm bàn tay lại). Xe buýt lừ lừ tiến đến, xe đầy chặt và không muốn đón thêm người lên. Chỉ vài người xuống vội vã, anh chàng thanh niên len nhanh lên xe. Nó bị chừa lại chuyến sau. Mười lăm phút cho chuyến xe kế tiếp đồng nghĩa với việc nó sẽ bị trễ mười lăm phút. Không sao! Nó tự an ủi và khẽ nắm bàn tay lại.Nó có quý nhân phù trợ cơ mà.
“Em có thần hộ mệnh giúp thì chẳng phải lo gì hết cả”Bà chị nó đã phán xanh rờn như thế sau một hồi ngắm nghía những đường chỉ bàn tay của nó. “Em sẽ tự lập sớm”, chị nó nói thêm.
Nó vốn không mê tín. Chị bảo: “Tao xem theo kiểu khoa học và có thể giải thích bằng khoa học chứ không phải mê tín dị đoan”. Nó bán tín bán nghi. Nghi ngờ để lâu ngày trong đầu có thể khiến người ta tự huyễn hoặc rằng đó lằ sự thật.
Nó quyết định đi làm thêm hè sau khi đọc song “Thế giới quả là rộng lớn và có nhiều việc phải làm”. Từ trước đến nay, nó thấy mình chỉ sống trong thế giới của tường với những Ki ti dễ thương. Ngoài kia, hẳn có cái gì đó nữa. Khi nó nói sẽ đi làm thêm, mẹ hỏi :“Con thiếu gì, mẹ…” Nó chẳng thiếu gì cả, đây không phải là cách gây sức ép để xin tiền như bố mẹ nó vẫn tưởng.
- Con thiếu những cái con chưa đủ, nhất là kinh nghiệm vê cuộc sống!
Cả bố mẹ đều nhìn nhau kinh ngạc: “Có thể con nó đã lớn!”.
Công việc học hành đã khá vất vả lại kiêm cả làm thêm rất có thể khiến nó quá sức.Nhưng trên lớp mới chỉ là học và nó cần hành nữa mặc dù những bài ấy khiến nó thấy mệt mỏi nhất.Ngay cả công việc hiện tại mới chỉ là nhân viên tập sự mà thôi.Người ta có lí khi không tin tưởng lắm giao việc cho một nhóc như nó. “Cô bé có thể làm được gì ?”.
Nó làm việc cho quán cà phê lớn. Quả thật, những dãy bàn xắp xếp lộn xộn khiến nó không thể nhớ chính xác vị trí của từng cái. Thế nên việc mang nhầm cho người đang cần li cà phê một cốc nước cam là bình thường. Nó chưa hề làm vỡ cái cốc nào mặd dù có khiến chúng loảng xoảng vài lần. Hôm nó kể điều này trong bữa cơm, cả nhà nhìn nó nghi ngờ như thể nó thành con bé nói dối. Bố mẹ tin vào thực tế ở nhà hơn. Nó nghĩ sự may mắn ấy là do thần hộ mệnh phù trợ cho nó.
Chỉ có điều nó còn chưa biết ai là vị thần hộ mệnh của mình. Chị nó bảo: “Vị thần hộ mệnh của em có thể là bất kì ai đó mà em gặp trong cuộc sống”. Nó không phải là đứa ngốc nghếch nhưng lần này những gì chị nói khiến nó không hiểu lắm. Ai mới được chứ? Mỗi ngày nó gặp biết bao nhiêu người từ quen biết đến không quen biết.
Buổi sáng đầu tiên sau khi nó thức tới nửa đêm để nghĩ ngẫm xem đối tượng nào có khả năng là vị thàn hộ mệnh của mình, nó thấy hình như cả thế giới này thật mới mẻ. Nó chào thật to cô công nhân vệ sinh trước nhà mà ngày nào nó cùng gặp. Những cụ già tập thể dục quanh hồ nhìn nó như những ông tiên bà tiên trong chuyện cổ tích khi nó lễ phép chào. Một em bé ngồi sau xe mẹ đã vẫy tay chào lại nó.
Rõ rằng cuộc sống có cái đó thật thú vị thật khác khi nó biết rằng mình có một vị thần hộ mệnh. Dường như nó trở nên hào phóng nụ cười hơn đến nỗi đôi khi nó tự hỏi liệu như thế người khác có cho là nó có vấn đề không nhỉ? Nếu như nó ra cổng mà bước chân trái nhưng gặp một ai đó dù xa lạ mà mỉm cười với nó thì nhất định đó sẽ là một ngày măy mắn và rất vui vẻ. Vậy thì nó có thể khiến cho rất,rất nhiều người có đươc sự vui vẻ ấy. Thêm một người hạnh phúc thì sẽ bớt đi một người bất hạnh. Làm sao nó biết quý nhân của nó là ai trong số những người nó đã gặp và sẽ gặp. Mà nó lại chẳng muốn vì bất nhã mà ông ấy (nó nghĩ thần hộ mệnh phải là con trai) sẽ bỏ nó để đi giúp đỡ những kẻ ngoan ngoãn hơn nó.
Nó bước vào quán cố lấy lại nụ cười rạng rỡ. Nó nhận ra rằng vào buổi tối khó cười hơn ,hơi méo mó hơn vào buổi sáng.
- Hôm nay nhóc đi muộn mười năm phút đấy !
Anh hai nhắc :
- Bàn số 7 cho một đen đá !
“Vâng!”Nó đáp gọn lỏ và bắt tay vào việc luôn. Trong số những người làm ở đây đa số các anh chị là sinh viên. Nó ít tuổi nhất lên bị gọi là nhóc. Anh Hai rất tốt với nó. Có lúc nó nghĩ đích thực anh Hai là quý nhân mà nó đang tìm.
Bàn số 7. Nó giật mình suýt làm đổ khay khi nhìn thấy người thanh niên ban nãy đang ngồi một góc và quan sát tất cả một cách lặng lẽ. Nó vừa đặt phin cà phê anh ta nhìn nó (cái nhìn khó hiểu mà nó cũng không biết diễn tả thế nào cho hợp). “Tôi đâu có gọi cà phê”
Vậy sao? Nó hỏi một câu củ chuối rồi chợt nhận ra mình nhầm bàn.
Nó hơi mệt. Anh Hai bảo “Thôi nhóc nghỉ tạm đi!” và chỉ cho nó trốn trong chiếc bàn nhỏ kê phía sau quầy.Nó không thể đừng được vì cảm thấy bắt đầu hoa mắt và chân hơi run lên. Nó ngồi xuống gục đầu và thiếp đi lúc nào chẳng biết.Trong mơ nó thấy lại những khuôn mặt cảu tất cả những người nó gặp trong ngày. Những khuôn mặt mỉm cười với nó, trừ khuôn mặt của người thanh niên lúc nãy.Bỗng nó giật mình:
-Này, chủ quán muốn gặp em, để xem em có làm chính thức không ấy mà. Nhanh kên nhé - anh chỉ ra ngoài.anh đợi - hôm nay nhóc mệt để anh đưa nhóc về.
Nó vừa che miệng ngáp vừa cảm ơn. Nó chưa thấy quán cà phê nào lại bày đặt đến thế. Nó nhẩm đầu ngón tay ước lượng sơ sơ số ngày đi làm trễ. Còn hôm nay, đến nhưng ngồi một góc để ngủ.
Cốc... cốc … cốc… Nó gõ ba tiếng và đẩy nhẹ cánh cửa. Cảm giác như Alibaba đọc thần chú mở ra hang đá
- Cô bé cũng dứt khoát đấy nhỉ?-có thể thấy qua cách gõ cửa
- Không đâu, ai gõ cũng thế cả thôi !
Nó ngạc nhiên. Không ngờ,anh chàng len lên xe buýt và cũng chính là kẻ khó tính ban nãy lại là chủ quán cà phê. Ý nghĩ thoảng qua trong đầu “Anh ta…đồng nghĩa với xui xẻo sẽ đến”.
- Tôi muốn biết tôi có được nhận vào làm không?
- Chẳng có ai nào dám thuê trẻ em chưa đến tuổi lao động làm việc cả.
Nó mím môi hơi lầm bầm trong miệng.Thế là đã rõ ràng.
Nó định quay gót:
- Với lại anh cũng không muốn một cô nhóc đến ngồi gáy khò khò. Tại sao một nhóc như em lại có ý định đi làm thêm nhỉ?
Này,anh co biết thế giói quả là rộng lớn không?
Nó nói xong mới thấy câu vừa rồi thật tức cười và vẻ như bà cụ non quá
Nếu không làm việc ở đây tôi nghĩ vẫn có khả năng tìm ở một nơi khác mà không bắt bẻ nhiều đến thế?
A, cô bé ghê nhỉ? Nhưng tôi có nói là không nhận cô bé làm đâu ?
Chỉ có điều sẽ phân lại lại ca để không phải đến ngồi ngáp vặt nữa,nếu bébiết 15 +24 bằng bao nhiêu thì anh sẽ phân công việc khác như cộng sổ sách chẳng hạn..
Có vẻ không khó khăn như nó lo sợ.
- Cảm ơn! Em nghĩ cứ để công việc hiện tại cũng không vấn đề gi
Nó nói rồi đóng cửa đi ra để lại phía sau một cái nhìn rất ngạc nhiên và chưng hửng.
- Thế nào?
Anh hai hỏi
- Tốt anh ạ ! Em sẽ vẫn đi làm vào ngày mai... mình về thôi kẻo muộn !
- Chúc mừng em nhé!
Nó ngồi sau xe anh lại bắt đầu huýt gió.Anh hỏi Sao em không hát? Nó không biết chỉ bởi vì nó thích huýt gió hơn thôi.
- Anh hai có tin vào thần hộ mệnh không?
- Để làm gì hả nhóc. Em lại mê tín dị đoan à?
- Không đâu anh ạ. Đó là khoa học, đường chỉ tay của mỗi người khác nhau, và một số người (nó cố nhấn mạnh vào hai từ một số)có đường quý nhân phù trợ đấy anh ạ! Để em xem cho anh, biết đâu anh cũng có…
Một người đi ngang qua mỉm cười thấy nó ngồi sau xe anh ríu rít như đứa trẻ.Nó gật đầu chào lại rất..vô duyên. Người này có vẻ rất quen mà không nhớ đã gặp ở đâu đó chăng hoặc đó cũng thể là một trong muôn người nó đã từng mỉm cười chào.Nó không thể nhớ hết mình đã làm như thế với ai, nhưng rất có thể người ta ấn tượng với khuôn mặt của nó,,
Thế giới quả là nhỏ bé!