• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Để nhớ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Để nhớ

    Ngày 2 tháng 12 năm 2008

    Năm nay Sài Gòn lạnh sớm hơn thường lệ. Mình nhớ có năm mãi gần đến Noel trời mới trở lạnh. Cái lạnh của Sài Gòn không đủ để gọi là "lạnh" mà chỉ là mát mẻ cho thêm phần thi vị, ban đêm thời tiết se se lạnh khiến giấc ngủ rất ngon và sâu, ban ngày không khí bớt oi nồng khiến người Sài Gòn chợt dễ chịu, vui vẻ hơn nhiều. Mình rất thích thời tiết này của Sài Gòn, mà không phải chỉ mình mình thích, V cũng thích. Cuối tháng 12 này là V sanh, mà thân nhiệt của bà bầu thường cao hơn người bình thường. Buổi trưa khi đi ăn cơm chung những khi băng qua đường hay khi mình đi hơi nhanh một chút V lại nắm tay kéo mình lại lúc đó mình thấy cánh tay V nóng hôi hổi. Vậy mới hiểu vì sao ngồi trong phòng máy lạnh mà V cứ hay than nóng rồi phe phẩy cây quạt giấy. Mình ngồi kế V nên thấu hiểu những "đoạn trường" của người phụ nữ khi mang thai. Chị mình cũng đã ba lần sinh em bé nhưng ít khi nghe chị than hay có lẽ do mình không để ý nên không nhận ra. Còn suốt 8 tiếng đồng hồ ngồi trong công ty là suốt 8 tiếng mình ngồi kế bà bầu nên chứng kiến đầy đủ lúc V ói, khi V thèm ăn, lúc lại kêu đau mình,... ôi đủ thứ hết. Đúng là "đoạn trường ai có qua cầu mới hay", mình chỉ chứng kiến người khác "qua cầu" thôi cũng thấy khổ sở lắm rồi. Có lần V đi rest room ra rồi than với mình sao cái cửa vô phòng rest room nặng quá chắc mai mốt phải rủ chị Hiền đi chung để ... mở cửa dùm. Để vô được "ngôi nhà nhỏ" đó phải mở tới 3 cánh cửa lận, mình ra điều kiện: "vậy cuối tháng V phải trả lương cho Hiền nghe". V cười khoe ... 10 cái răng.

    Nói chung là có bầu thì rất nhiều điều ngày thường mình điềm nhiên làm huỳnh huỵch nhưng giờ thì phải ý tứ, nhẹ nhàng. V nói sanh vào cuối năm lúc trời không còn nóng nên nằm cữ sẽ đỡ hơn nhiều. Thời tiết mát mẻ này khiến V thấy dễ chịu hơn hẳn nên lúc đứng chờ thang máy V chia sẻ với mọi người cảm giác dễ chịu đó: ".... nhiều khi sáng thức dậy còn tưởng là mình không có bầu nữa chứ", LA lập tức đồng ý: "ừ đúng rồi đó, hồi đó chị cũng vậy...". Mình nói nhỏ với V: "khi nào V ngủ dậy mà cứ tưởng là mình chưa... chồng thì mới ghê". V cười hì hì.

    Không khí những ngày này càng thấy náo nức hơn khi mọi người lục tục đem đồ ra chưng cho ngày lễ Giáng Sinh sắp đến. Cả tháng trước dưới sảnh đã xuất hiện cây noel to tướng với đầy đủ những gói quà đặt xung quanh gốc cây, cành cây thì có những vật trang trí nho nhỏ treo tòng teng cùng với mớ bóng đèn nhỏ xíu cũng đã được quấn sẵn chỉ cần cắm điện vào là chớp tắt liên hồi. Phòng mình hôm nay mới bắt đầu đem rua kim tuyến lộng lẫy xanh đỏ tím vàng ra treo, có cả những món quà giả được gói bằng giấy màu cùng với trái châu, chuông, ngôi sao, ... chia ra treo khắp trần nhà. Lúc đi rest room với V, vừa bước ra khỏi chổ ngồi mình thấy một ngôi sao màu đỏ ngay trên chổ ngồi của ĐA khá lạ nên kêu V lại coi. Anh T đứng gần đó vội lấy trái châu màu vàng tươi óng ánh ra định treo, mình la lên: "trái của anh sáng quá ha, anh treo chổ của em đi". "Thôi, anh để dành từ năm ngoái lận đó em để anh treo lên chổ của anh". Chợt anh Đ lên tiếng: "Trời ơi, trái ... của thằng T sáng quá kìa". V và anh T bật cười, mình cũng cười. Vào rest room mình nói với V: "cái đó là trái châu đúng hông?", "ừ" rồi V cười cười nhại "trái của anh T". Mình cười nhẹ: "kệ, thì mọi người đợi ai nói câu gì đó để ghẹo cho vui vậy mà. Cái không khí này tự nhiên thấy vui vẻ hơn ha".

    Hôm nay mình đi tập yoga lại, đáng lý mình cũng hỏng muốn tập vì ... lười và cũng ngại triều cường. Nếu về như bình thường thì nước chưa lên nhưng nếu đi tập yoga rồi mới về thì mình sẽ phải lội qua "dòng sông" để vào nhà. Nhưng hôm qua chị TQ nói sẽ đổi lại không tập 2-4-6 nữa mà qua tập 3-5 với mình và chị rủ "mai đi tập nghe". Mình hơi do dự rồi cũng đồng ý. Vậy là sáng đi làm mình mang theo bộ đồ tập để chiều thay. Chổ tập cũng gần công ty nên mình thay đồ tại công ty rồi đi bộ đến nơi tập, tập xong lại đi bộ qua chổ gởi xe. Chổ mình gởi xe nằm giữa quãng đường từ công ty đến nơi tập. Phòng mình cũng có vài người tập yoga nhưng họ gởi xe ngược đường nên thường lấy xe ra rồi chạy qua chổ tập, chỉ có mình là đi bộ (cái vụ đi bộ này hôm bữa kể với V cũng bị V ghẹo). Thôi ráng đi tập cho có vận động một chút chớ ngồi hoài cũng dễ... bệnh. Có chị TQ đi tập chung cũng vui.

    Sau buổi tập thầy nêu tên 2 trang web khuyên mọi người nên vào coi để biết tương lai của trái đất vào năm 2012. Mọi người ồn ào hỏi tóm lại là 2 trang đó nói gì vậy thầy, thầy bảo khủng khiếp lắm nên không dám nói. Nhưng chỉ lát sau thầy đã bật mí theo dự đoán thì vào năm 2012 một loạt hành tinh trong đó có trái đất sẽ cùng nằm trên một đường thẳng và điều này gây nên một sức ép khủng khiếp lên trái đất khiến trái đất sẽ ... đảo cực và gây ra một cơn đại hồng thủy. Những con sóng cao khủng khiếp có đơn vị đo tính bằng ...km sẽ nhấn chìm cả trái đất vào biển nước. Nền văn minh của loài người sẽ đứng trước nguy cơ bị hủy diệt. Chị TQ thì bảo kinh Phật có nói: "Mười phần chết bảy còn ba. Ba phần chết hai còn một mới ra thái bình". Chị nói thêm: "là chỉ còn một trong mười phần đó". "Vậy sao không nói huỵch tẹt ra là còn một phần luôn cho rồi đi mà phải nói lòng vòng chi vậy chị?". "Thì phải nói vậy cho nó có vần". "Tóm lại là con người ... sẽ chết. Chỉ còn sống được có 3, 4 năm thôi đó chị, chị coi có việc gì muốn làm thì làm đi nha". Chị đùa lại: "coi có nhiêu tiền thì đem ra xài hết đi phải hông?"

    Nếu thật sự chỉ còn được sống 3, 4 năm thôi thì mình sẽ làm gì nhỉ ?
    Đã chỉnh sửa bởi nhé; 03-12-2008, 10:23 AM.
    Tôi yêu tiếng nước tôi

    Audio Truyện Kiều
    Similar Threads
  • #61

    Ngày 30 tháng 7 năm 2009

    Mấy nay Sói Con lấy cuốn sách câu đố mầm non mình mua mấy năm trước ra đố mọi người. Có tính điểm và trao thưởng đàng hoàng. Hôm trước mình trêu đố gì mà không có thưởng gì hết, sau đó mình gợi ý nên lấy tờ giấy ghi "giấy khen" với mấy câu khen ngợi ghi sẵn rồi khi nào tìm được người cao điểm nhất thì điền tên họ người trúng giải vào để trao thưởng cùng với ống heo bằng nhựa. Con heo này bị bỏ đói thường xuyên nên rỗng ruột.

    Thí sinh gồm có bà ngoại, dì bảy và anh hai. Cuộc thi diễn ra rất gay cấn và sôi nổi. Câu đố vừa dứt luôn có hai, ba thí sinh trả lời và ai cũng cho là mình trả lời trước. Vậy là ban giám khảo Sói Con tùy cảm hứng mà quyết định. Những thí sinh không được giám khảo cho điểm phản đối nhoi cả lên: "gì kỳ vậy, ngoại/anh hai/bảy nói trước mà". Không chỉ có vậy mà chính ban giám khảo cũng góp phần làm cho cuộc thi thêm phần "ác liệt" vì trình độ có hạn của mình. Sói không công nhận câu trả lời "hoa lài" của ngoại nhưng lại chịu "hoa nhài" của anh hai, lý do “tại…sách in như vậy". Cũng như nếu sách in trái ngô mà trả lời trái bắp là giám khảo đánh trật hết. Giám khảo chỉ mới học lớp ba thôi, không phân biệt được cách gọi của người miền Bắc và miền Nam. Sau đó mọi người góp ý quá nên giám khảo cũng có tiến bộ chút chút.

    Tối qua gám khảo than hôm nay không đố được vì mọi người không chịu nghe. Mình góp ý "vậy thì trước khi đố bạn phải ổn định trật tự, kêu mọi người vào chỗ hết rồi mới đố". Vậy là sáng nay ban giám khảo đã đố tiếp được rồi. Thí sinh anh hai cứ ngồi sát bên giám khảo để giành trả lời trước, thí sinh này đã từng bị phát hiện gian lận khi lén nhìn đáp án trong sách nên Sói cẩn thận nghiêng người mở sách he hé thôi. Sói đọc một lúc cả 3 câu hỏi liền kề nhau về mưa làm thí sinh bà ngoại và dì bảy bị hớ cứ tưởng cái gì đố rồi thì không đố nữa nên 2 câu sau anh hai được lợi thế. Dì bảy phản đối "gì mà mưa hoài vậy", ngoại cười "thì mưa rồi mưa nữa" nhưng đến câu thứ 3 thì dì bảy không chịu đòi không tính điểm câu này. Giám khảo trừ lại điểm của anh hai, anh hai la làng “gì kỳ vậy trả lời đúng mà không cho điểm”. Sói con không nói gì chỉ đọc tiếp câu hỏi khác, lập tức mọi người im lặng lắng nghe. Thí sinh bà ngoại và dì bảy đôi lúc bị phân tâm vì vừa làm việc nhà vừa nghe. Ngoại đang làm cá, bảy cho cháu là Toni-em của Sói Con-ăn cháu. Toni cứ chạy lung tung, dì bảy yêu cầu “bảy trả lời phải cho điểm gấp đôi”, “tại sao ?”, “tại bảy có con nhỏ”. Yêu cầu này không được chấp thuận. Tranh thủ hai thí sinh khác bận bịu, anh hai đã vượt lên qua mặt bảy và cân bằng điểm số với ngoại. Cuộc thi đang hồi gay go thì phải tạm ngừng lại vì trục trặc ngoài ý muốn: Toni ói. Anh hai đòi phải nhanh nhanh đố tiếp. Mọi người kiến nghị thí sinh anh hai hay nói bậy, đả kích giám khảo nên phải bị trừ điểm. Giám khảo hăm nếu lộn xộn sẽ không cho trả lời, “khỏi giành heo vàng luôn”. Thí sinh anh hai hơi chờn nên chú ý lời ăn tiếng nói hơn. Càng về cuối thí sinh bà ngoại do tuổi già sức yếu nên càng chậm chạp do đó bị bỏ xa về điểm số, hai thí sinh còn lại ngang điểm nhau. Giám khảo quyết định sẽ phân thắng bại bằng cách khác. Cách nào thì… chưa nghĩ ra vì sách hết câu đố rồi.

    Thí sinh anh hai muốn mau giành chiến thắng nên cứ thúc hối đố tiếp. “Nó mà đố được, chết liền”, thí sinh dì bảy đang tắm Toni buông lời nhận xét có hơi khiếm nhã nhưng quá đúng làm ai cũng cười. Sói con tìm người trợ giúp, cứ xáp lại chỗ mình hỏi đố gì. Mình nói nhỏ với Sói không cho thí sinh anh hai nghe “giờ cho hai người đọc ca dao tục ngữ, ai đọc được nhiều ca dao có chữ nước nhất thì thắng”. Dì bảy đọc được một câu, ngoại cũng có một câu nhưng vì đã bị loại ở vòng ngoài nên không được công nhận. Anh hai không bỏ lỡ cơ hội chớp ngay câu của ngoại đọc lên. Sau đó cả hai thí sinh không nghĩ ra câu nào tiếp nên đòi đổi đề tài, mình gợi ý đổi sang chủ đề mưa. Anh hai nhanh nhẩu đọc “chuồn chuồn bay thấp thì mưa, bay cao thì nắng bay vừa thì râm”. Dì bảy nghĩ không ra, lúc đó ngoại nói nhỏ với anh hai. Anh hai được dịp la lên câu thứ hai: “Trời mưa bong…”. Sói không chịu, bây giờ đến thí sinh dì bảy trả lời mà. Dì bảy đọc luôn câu đó: “Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai”. Anh hai không chịu. Nói chung là tất cả thí sinh trong cuộc thi này đều có ăn gian qua lại chút chút. Mình phân giải câu đó do ngoại nói mà đâu phải do anh hai nghĩ ra. Mọi người lại đòi đổi đề tài, kỳ này mình biểu Sói cho hai người tự sáng tác thơ ai làm hay hơn thì được. Dì bảy đọc hai câu thơ, anh hai cũng đọc “nhất đẳng huyền đai không bằng dao phai chém lén”. Sói không chịu vì thơ này là thơ chế, ngoại bênh câu này trên tivi có nói mà. Mình không chịu thơ phải là thơ sáng tác, tự nghĩ ra không được bắt chước. Vậy nên Sói công bố: “không được làm thơ mà tivi hay người đời đã đọc”. Nghe đến chữ “người đời đã đọc” ai cũng cười, ngoại nhận xét: “giám khảo này nói chuyện văn hoa quá”. Cuối cùng Sói tuyên bố dì bảy thắng và trao phần thưởng cho. Dự tính là có cả giấy khen và phần thưởng nhưng do giấy khen đã bị “đạo tặc” Toni xé nên cuối cùng chỉ còn phần thưởng. Thí sinh anh hai ấm ức quá nói xấu ban giám khảo đủ điều…
    Đã chỉnh sửa bởi nhé; 27-08-2009, 06:40 AM.
    Tôi yêu tiếng nước tôi

    Audio Truyện Kiều

    Comment

    • #62

      Ngày 3 tháng 8 năm 2009

      Gió đâu gió lạnh làn da
      Mưa đâu thủ thỉ như là tiếng ai
      Tưởng lòng đóng cửa then cài
      Heo heo cơn gió...một..hai... lại buồn
      Buồn vương nhè nhẹ trong hồn
      Chạm câu thơ cũ bồn chồn nhớ thương

      Đài báo áp thấp nhiệt đới có thể mạnh lên thành bão. Cữ này thì SG thế nào cũng se se lạnh, lâu lâu gió lại mang cái lạnh xốc mạnh vào từng lổ chân lông. Cái lạnh rất nhẹ, chỉ đủ tê cóng lòng ai cho những cảm xúc xao xuyến, bâng khuâng tràn về. Những lúc thế này mình như có điều gì muốn nói, muốn trò chuyện, muốn san sẻ, muốn... làm thơ. Như có một chỗ nào ở đâu đó trong tim vẫn còn trống muốn ngân nga lên thành lời những cảm xúc rất khó diễn tả.
      Tôi yêu tiếng nước tôi

      Audio Truyện Kiều

      Comment

      • #63

        Ngày 11 tháng 8 năm 2009

        Bất chấp cơn bão cúm H1N1, Cu vẫn vào SG để... hít bụi. Người ĐN vẫn luôn miệng chê SG ồn ào, đông đúc, bụi bặm vậy mào năm nào cũng bị SG níu chân.

        Hôm trước ở quán Cát Đằng Cu tặng quà cho Gà con và mình, quà của mình là... cục đá nặng ơi là nặng có dòng chữ "Quen biết đầy thiên hạ, tri kỷ được mấy người". Mình đùa hỏi "cái này để làm gì Cu", Cu trả lời gọn hơ: "muốn làm gì thì làm". Mấy hôm sau, Gà con dẫn Cu mướn khách sạn gần nhà rồi gọi điện rủ mình "nhậu không?", mình còn đang ngờ ngợ không biết chị đùa hay thật thì Cu rủ tiếp "vô khách sạn nhậu với Cu". Vậy là chiều tối mình vô... khách sạn kiếm Cu. Gà con sợ tăng cân nên ăn ít, nói nhiều. Để bù đắp lại mình và Cu nói ít.... ăn nhiều. Cu giục, "chị ba ăn đi đừng nhìn Cu, chị ba nhìn Cu khó ăn quá", mình gợi ý: "chị nhìn đâu thì nhìn nhưng đừng nhìn Cu".

        SG lại nóng. Cu bảo nếu có dịp ra ĐN, đi tắm biển thì thích lắm. Gần như ngày nào Cu cũng ra biển. Mình thì sợ nước, học bơi mấy lần cũng không thể bơi được. Gà con dạo này đang học bơi để...giảm cân, nhưng e là khó mà giảm được. Cu an ủi, tuy không giảm cân nhưng cơ sẽ săn chắc lại. Nói chuyện rôm rả một hồi thấy mắt Cu xụp xuống nên Gà con với mình ra về cho Cu an giấc điệp.
        Đã chỉnh sửa bởi nhé; 27-08-2009, 06:35 AM.
        Tôi yêu tiếng nước tôi

        Audio Truyện Kiều

        Comment

        • #64

          Ngày 21 tháng 8 năm 2009

          Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ thử nghiệm nuốt đậu đen. Hồi chiều này mình đã chạy một vòng tìm mua được thứ đậu đen xanh lòng rồi nên từ mai sẽ... thí nghiệm . Dẫu sao thì loại đậu này khá rẻ, cách uống cũng dễ mà chữa được quá xá bệnh thì cũng cố thử xem sao. Có ai trong người lại không có bệnh này bệnh nọ nhỉ còn không thì chí ít cũng được mắt sáng, tóc đen mà . Những chuyện này nếu hồi còn nhỏ chắc mình chẳng chịu khó làm nhưng giờ thì khác. Hình như càng lớn người ta càng sợ, càng dễ tin như ngoại mình có lần nói càng lớn tuổi túi mật càng lưng nên thấy cái gì cũng sợ. Nghĩ cũng đúng thiệt. Cũng có thể do càng lớn càng trải nghiệm nhiều, càng hiểu biết càng thấy thấm thía đâm ra hay lo nghĩ và sợ lung tung những chuyện mà ngày trẻ mình chẳng thèm bận tâm. Hay cũng có thể người trẻ thường “trẻ người non dạ”, “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” nên coi trời bằng vung ngay cả sức khỏe cũng ít giữ gìn. Ngày trẻ một mình leo trèo chẳng chút đắn đo, giờ mới nhìn con nít trèo mười mấy bậc cầu thang thôi đã muốn đứng tim rồi . Chắc tại túi mật mình bị lưng rồi. Ừ, có lẽ vậy nhưng cái chính là do yêu thương. Nếu là con nít lạ chắc cũng chẳng mấy lo lắng, đằng này đứa con nít đó là cháu mình mà lại là đứa cháu mình thương nữa thì trái tim muốn rớt ra ngoài luôn. Cho nên cũng không có gì lạ khi mình cố nuốt đậu để mong tốt cho sức khỏe , tốn chút công mà yên tâm hơn .
          Tôi yêu tiếng nước tôi

          Audio Truyện Kiều

          Comment

          • #65

            Ngày 23 tháng 8 năm 2009

            Vẫn là thơ người

            Những dòng thơ, những con chữ
            Ta tìm về trong lúc chơi vơi
            Là tiếng lòng người hay tiếng mưa rơi?

            Người viết nên dòng thơ có lẽ hôm nay đã khác
            Đã hạnh phúc, đã tìm thấy chút gì ấm áp?
            Đã không còn những kiếm tìm ngẩn ngơ?
            Chỉ thơ xưa vẫn nguyên dòng cảm xúc
            Để có kẻ vẫn nghe lòng thổn thức
            Mạch ngầm nào mãi lay động dạt dào?

            Giữa đua chen, muộn phiền hồn vẫn nghiêng chao
            Một phút nào…dành riêng lại cho thơ
            Để chờ người lối nhỏ bước vào…
            Chạm nhẹ tay cho thơ lại vút cao
            Tôi yêu tiếng nước tôi

            Audio Truyện Kiều

            Comment

            • #66

              Ngày 26 tháng 8 năm 2009

              Khi đọc những dòng chữ của một người kể rằng người đó vừa nín thở vừa đọc thư làm mình tức cười quá . Nếu là thư tình thì không nói làm gì đằng này chỉ là thư thường thôi mới tức cười chứ. Cho nên mình chợt nghĩ nếu vậy bữa nào mình viết thật dài cho người đó đọc rồi… tắt thở luôn . Còn nói mình có lối viết rất ư là “dụ dỗ” nữa chứ. Cái này càng lạ hơn. Vậy ra con chữ của mình còn “khôn” hơn chủ của nó nữa . Mình còn chưa dụ dỗ được ai vậy mà “nó” đã làm được. Để bữa nào mình viết thư mượn tiền thử coi
              Tôi yêu tiếng nước tôi

              Audio Truyện Kiều

              Comment

              • #67

                Ngày 31 tháng 8 năm 2009

                Khi nào im lặng là vàng?
                (Viết cho riêng mình)

                Ai cũng biết câu im lặng là vàng, còn nói ra là… bạc. Vậy nếu có những điều mình thấy chưa hay (dĩ nhiên là theo ý kiến chủ quan của bản thân thôi) thì liệu nên im lặng hay nên góp ý? Trong trường hợp này cư xử thế nào mới là vàng?

                Im lặng, không góp ý sẽ không có va chạm. Không va chạm sẽ không ai bị mất lòng cho nên có thể sẽ là vàng. Nhưng là vàng mười tám hay vàng hai mươi bốn thì còn phải xem lại. Có lần mình đã góp ý một người nên cố gắng viết đúng chính tả hơn. Người đó đã xin lỗi và phân trần rằng vì mưu sinh nơi xứ lạ nên phải quên đi tiếng mẹ đẻ để học tiếng nước người. Mấy chục năm lăn lộn xa quê tiếng nước người thì càng ngày càng trôi chảy còn tiếng mẹ đẻ thì càng lúc càng quên. Rồi một tai nạn giao thông làm não người đó không còn mình mẫn như xưa nên khó nhớ chính xác để viết cho đúng chính tả tiếng Việt. Mình đã tự trách bản thân thật nhiều khi đã mau vội mà thiếu sự cảm thông khi góp ý. Nhưng nếu không có những lời góp ý đó làm sao mình biết hoàn cảnh của người đó và hơn nữa làm sao tụi mình hiểu nhau hơn để từ đó có thêm một người bạn. Nhưng những lời nói thật không phải lúc nào cũng được đương sự vui vẻ tiếp nhận, cũng cùng một lời góp ý chân thành nhưng có người lại lẳng lặng bỏ đi hoặc phản ứng lại. Gặp những lúc đó mình chỉ im lặng cười, bởi lúc này “im lặng là vàng” mà. Người hiểu chỉ cần nói một lời người ta cũng hiểu. Người đã không hiểu có nói vạn lời cũng chỉ là tốn công vô ích.

                Mình nhớ có lần đã xem bộ phim Quan âm Diệu Thiện. Trong đó có một cảnh mà mình nhớ mãi, nhưng phim coi cũng lâu rồi nên không nhớ chính xác từng chi tiết mà đại ý là có một lần Diệu Thiện, lúc đó chưa thành Quan âm mà đang là công chúa của một nước, đang đi giữa chợ nơi có một người bày một quyển sách quý. Người này không chịu bán sách mà chỉ tặng sách cho người nào có duyên. Người đó chỉ lá cờ đang bay trong gió rồi hỏi mọi người là gió bay hay cờ bay? Có người bảo là gió đã làm cờ bay. Người khác không đồng ý, gió thổi nhưng tại sao cán cờ không bay mà chỉ có lá cờ bay? Như vậy không phải do gió làm cờ bay mà là do lá cờ muốn bay. Diệu Thiện ngẫm nghĩ rồi nói sở dĩ cờ bay là do mọi người thấy mà nói như vậy chứ nếu là người mù thì cũng chẳng có gió bay hay cờ bay gì cả. Như vậy thật ra không phải gió bay hay cờ bay mà là do người thấy cờ bay. Người có quyển sách đã khen Diệu Thiện có ngộ tính cao và tặng sách cho. Lúc xem tới đoạn này mình không hiểu rồi cho rằng triết lý nhà Phật cứ cố tình làm cho ra vẻ cao siêu, khó hiểu. Nhưng qua cuộc sống mình đã dần dần hiểu ra. Tại sao cũng cùng gặp trở ngại nhưng có người coi đó là khó khăn nên đã khiến mình thất bại, có người lại coi đó là cơ hội để rèn luyện cho mình cứng cáp hơn lên và đi đến thành công. Không phải trở ngại khiến người ta thất bại mà chính người ta đã coi sự vấp ngã là thất bại mà thôi.

                Dù biết trước lời thật thì hay mất lòng nên mình đã hết sức nhẹ nhàng, khéo léo cố gắng không làm người ta mất mặt nhưng mỗi người mỗi cá tính. Thái độ tiếp nhận những lời góp ý của mỗi người cũng nói lên tính cách của người đó. Rõ ràng không thể cho rằng vì lời góp ý của mình đã khiến người ta bỏ đi hay phản ứng lại. Ngược lại mình cũng không nên xem đó là thái độ không tiếp thu. Bỏ đi nhưng có thể người ta vẫn không quên, vẫn tự suy xét. Để phản ứng lại nghĩa là người ta cũng đã nghe hết ý kiến góp ý rồi. Được thua, đúng sai trong mắt người khác không quan trọng. Quan trọng là bản thân mình ý thức được như thế nào là hợp lẽ.

                Với những lời nói thật nếu may mắn mình sẽ có thêm bạn, còn như không may mình cũng chẳng mất gì bởi họ cũng chưa phải là bạn mình. Với một viên thuốc thử mình sẽ hiểu con người hơn. Và cũng hiểu hơn khi nào im lặng là vàng.
                Tôi yêu tiếng nước tôi

                Audio Truyện Kiều

                Comment

                • #68

                  Ngày 21 tháng 9 năm 2009

                  Hồi tháng trước mình online coi mấy trận bóng chuyền, hậu quả là cuối tháng mình sửng sốt với số tiền cước internet cao kỷ lục. Lúc coi cũng đã biết trước chuyện đó nhưng hỏng dè là cao hơn cả mình dự tính. Chỉ tại truyền hình cáp nhà mình không trực tiếp mấy trận bóng chuyền mà năm nay đội BĐLA yêu thích của mình lại chơi quá hay, không coi thì uổng lắm. Sau hơn 16 năm chờ đợi cuối cùng năm nay BĐLA đã vô địch, còn gì vui bằng. Nhưng mà cuối tháng thì sửng sốt… cho nên hoảng quá mình lên mạng tìm tải về phần mềm đo dung lượng sử dụng. Từ dạo cài phần mềm đó, nhìn dung lượng sử dụng đang tăng vùn vụt mình hết dám online thường xuyên. Mỗi lần online lại láo liên một mắt lướt web một mắt nhìn những con số đang nhảy như múa nên chuyện gì cũng làm lẹ lẹ cho xong rồi chạy ra. Hôm trước chị nhắn tin hỏi mình có khỏe không sao dạo này ít thấy online. Mình cười giải thích tại bị quá dung lượng rồi nên phải ít online thôi. Mà nói thì nói vậy chứ gặp chuyện gì mình thích thì cũng cố làm, hậu quả là những ngày sau lại phải tự cấm vận
                  Tôi yêu tiếng nước tôi

                  Audio Truyện Kiều

                  Comment

                  • #69

                    Ngày 25 tháng 9 năm 2009

                    Ai đã tìm ai giữa biển đời
                    Mênh mông gió gọi... vọng mù khơi
                    ......
                    Tôi yêu tiếng nước tôi

                    Audio Truyện Kiều

                    Comment

                    • #70

                      Ngày 24 tháng 10 năm 2009

                      Tình cờ tìm được tài liệu về excel mình vừa xem vừa thử nghiệm nhưng cần phải add-in vào mới làm tiếp được vậy mà khi add-in máy báo là không tìm thấy. Gặp lúc mắt đọc đĩa CD bị hư nữa nên không thể đưa đĩa vào mình đành chạy lên mạng tìm thông tin coi có cách nào không. Tìm tới tìm lui mà chưa được gì thì có tin nhắn, chạy vô mail nhìn thấy là... người đó.

                      Mới gởi được câu chào thì máy cứng ngắt. Mình tắt luôn mấy trang tìm kiếm rồi chạy qua yahoo. Thì ra người đó dùng yahoo phiên bản cũ nên mình hỏi có dùng skype không. Người đó hỏi skype là gì. Thấy người đó viết tiếng Việt vừa chậm vừa sai nhiều nên mình định voice chat cho nhanh nhưng đành ... bó tay.com luôn. Thôi thì có gì cần thì liên lạc điện thoại đi, mình ghi lại số điện thoại nhà và di động.

                      Mình hỏi thăm mới biết gần 12 giờ đêm rồi mà người đó nói đang làm việc, than là nếu nghỉ ở nhà thì không ai cho ăn cơm. Mình định nói nếu không cho ăn cơm thì ăn... phở, nhưng chợt nghĩ bên đó làm gì có phở nên mình điều chỉnh lại: "hỏng cho ăn cơm thì ăn... mì, mì gói". Nói dăm ba câu người đó kêu buồn ngủ nên chào tạm biệt. Trước khi out còn hỏi mình "thieng vn minh thay sao" mình nói liền "cũng dở như lúc trước". Vậy là người đó cười haha.

                      Cười được như vậy chắc sẽ ngủ ngon.
                      Tôi yêu tiếng nước tôi

                      Audio Truyện Kiều

                      Comment

                      • #71

                        Ngày 27 tháng 10 năm 2009

                        Hôm trước Sói con lôi ra album cũ của gia đình, xem lại tự nhiên thấy lạ lẫm và quý giá vô cùng những tấm hình trắng đen lưu giữ những năm tháng cũ. Nhìn tấm hình mình ngày còn chút xíu thấy ngộ ghê, khác xa bây giờ. Mình hồi nhỏ sao mà bụ bẫm, mình nhìn mà còn thấy lạ nữa. Ngộ .


                        Nhìn hình chợt nhớ chuyện ngày xưa. Hồi nhỏ cái cảng đối diện nhà mình có nhiều công nhân làm việc, mọi người hay qua nhà mình chơi. Trong đó có anh T rất cưng mình, cưng đặc biệt đến nỗi ai cũng biết. Anh có nước da đen mun với hàm răng trắng nổi bật mỗi khi cười. Mà đáng lẽ phải gọi bằng chú mới đúng, lúc đó mình có chút xíu hà. Nhưng hình như anh T thích được kêu bằng anh hơn, anh hay qua nựng nịu, ẳm mình ngồi lên chân anh, có khi dắt đi chơi nữa. Thỉnh thoảng còn chịu khó đút mình ăn cơm. Mà mỗi khi đút ăn lúc đầu anh hay múc đồ ăn rất nhiều nên đến gần hết tô cơm thì cơm còn nhiều mà đồ ăn ít, thế là anh dỗ dành mình ráng ăn hết. Mãi đến sau này khi không còn làm bên cảng nữa, thỉnh thoảng anh vẫn ghé lại thăm xóm, khi ghé nhà mình thế nào anh cũng hỏi thăm mình dù lúc đó mình cũng lớn bộn rồi.

                        Những chuyện hồi nhỏ đáng lý ra không thể nhớ được vì lúc đó mình còn quá bé nhưng có lẽ vì nó quá đặc biệt nên mình vẫn nhớ. Như có một dạo cả nhà hay nhắc chuyện mình ngày bé cứ một mực gọi bông vạn thọ là bông "cận thị", trái xí muội là trái "xí nghiệp", rồi có ai hỏi thương mẹ để đâu mình sẽ trả lời "thương để trên bàn". Những chuyện đó mình đều nhớ. Vì những từ đó lạ quá, ít dùng tới nên mình nói đại từ tương tự hay dùng. Còn chuyện "thương để trên bàn" là do mỗi lần cầm cái gì hỏi mẹ cất đâu mẹ cũng đều nói "để trên bàn đi" nên...

                        Ký ức ngày thơ lúc nào cũng dễ thương nên nhìn tấm hình hồi bé cũng thấy dễ thương ghê.

                        Ôi, tuổi thơ !
                        Đã chỉnh sửa bởi nhé; 27-10-2009, 07:53 AM.
                        Tôi yêu tiếng nước tôi

                        Audio Truyện Kiều

                        Comment

                        • #72

                          Ngày 31 tháng 10 năm 2009

                          Mới gặp nhau trên skype bạn đã nói vừa đọc xong Rừng Na Uy và hỏi mình coi chưa. Biết mình coi rồi bạn hỏi thấy sao, mình nói thấy tuổi trẻ bên Nhật bất an quá. Bạn ừ rồi hỏi nhanh về chuyện... sex. Thì ra bạn chủ yếu muốn hỏi về chuyện "nóng bỏng" này đây. Mình không khỏi mỉm cười khi gỏ cho bạn: "hầu như các tác phẩm đương đại bây giờ đều có ít nhiều sex". Mình muốn nói thêm tại bạn gần đây ít đọc truyện nên mới ngạc nhiên như vậy. Giở mấy quyển truyện bây giờ ra mà không có những dòng viết về sex mới đáng ngạc nhiên. Truyện nào cũng ít nhiều nói về nó, chỉ khác nhau là cách đề cập thôi. Có lúc tưởng chừng như nó cần thiết như nấu ăn phải nêm muối vậy, có nhiều người nêm vừa đủ ăn nhưng cũng có kẻ quăng cả nắm vào khiến người ăn chỉ còn biết nhăn mặt. Cũng khối món chẳng cần nêm muối mà người ta cũng cứ bỏ vào như một thói quen. May mắn gặp món được chế biến ngon thì chẳng nhận ra vị muối, còn không may thì chỉ thấy toàn vị mặn... như nước biển.

                          Hôm trước đọc mục tâm sự trên net, có anh chồng tâm trạng không vui kể chuyện vợ bạo dạn hơn anh tưởng. Ngày thường cô vốn ngoan hiền nên anh định đêm tân hôn sẽ dịu dàng hướng dẫn, ai dè đêm đó cô đã mặc một bộ đồ ngủ thật "khiêu khích" và tỏ ra khá sành sỏi. Anh thích thì thích thật mà vẫn ngỡ ngàng, hỏi thì cô nói trên mạng có thiếu gì thông tin lên đó thì biết hết. Vậy nhưng anh vẫn thấy nghi ngờ chắc cô đã từng... với người khác. Chuyện thông tin về sex đầy trên mạng thì hẳn nhiên rồi nên lời cô ấy nói cũng có cơ sở. Nhưng một bài đăng khác về chuyện chia tay vì người yêu đòi hỏi thì có anh chàng gởi ngay lên một bài bình luận là chuyện đó xưa rồi. Yêu là phải vậy thôi. Thời buổi thông tin tràn lan chỉ có kẻ ngốc mới không biết cách "phòng tránh", vẫn có thể quan hệ mà vẫn rất an toàn chẳng chết ai cả. Nghe sao mà nửa muốn cười nửa muốn mếu. Lúc yêu, bảo không biết chuyện đó thì bị cho là ngốc còn khi là vợ mà rành rẽ quá thì bị nghi là lẳng lơ. Ôi đàn ông !

                          Lại nhớ chuyện hôm trước bạn tuyên bố "yêu thì yêu nhưng vẫn phải giữ chặt cái lưng quần". Mình trêu "vậy nếu mặc váy thì sao?". Bạn không nao núng "thì cũng phải mặc underwear chứ". Mình trêu tiếp "vậy ý bạn là phải giữ chặt cái lưng quần... lót hả?", bạn phán luôn "quần gì cũng phải giữ chặt". Vậy bạn có biết thời buổi này những "sinh vật" luôn "giữ chặt cái lưng quần" sắp bị tuyệt chủng rồi không. Biết đâu mấy mươi năm sau chỉ còn tìm thấy trong viện bảo tàng thôi. Mà có thể trong số ít ỏi những "sinh vật" còn tồn tại đó kẻ bị chọn đưa vào viện bảo tàng là... bạn hỏng chừng. Mà cũng có thể là... mình hoặc biết đâu là... cả hai đứa luôn cho nó có bạn
                          Đã chỉnh sửa bởi nhé; 01-11-2009, 11:12 PM.
                          Tôi yêu tiếng nước tôi

                          Audio Truyện Kiều

                          Comment

                          • #73

                            Ngày 20 tháng 11 năm 2009

                            Có khi nào mình điên không? À, ý là có khi nào mình nổi cơn điên bất tử kiểu như một cơn cảm hứng khác người ấy. Hình như là chưa. Chưa có lúc nào mình bỗng muốn làm một điều gì đó thật khác thường. Một phút giây nổi loạn cảm giác sẽ sao nhỉ? Không biết, ồ dĩ nhiên là mình không biết rồi. Thi thoảng cũng có lúc mình muốn một điều gì đó chẳng hạn như nửa đêm dạo net, viết nhật ký hay tốc mùng chui ra ghi vội vài câu thơ. Nhữnng kiểu khùng nhẹ nhẹ thôi. Chắc tại sợ khùng quá sẽ không có thuốc chữa. Hay tại không dám khùng?
                            ......

                            Hôm qua nắng cháy sân nhà
                            Sáng nay trời lạnh se se
                            Trái tim trở chứng nhè nhẹ
                            Nửa đêm lơ lửng rong chơi

                            Nào ta dong thuyền ra khơi
                            Tưởng rằng chỉ mình mình thôi
                            Hay là... cùng ai ấy nhé
                            Biển đêm ta ngắm trăng treo
                            .....

                            Thôi....tỉnh cơn điên rồi. Đi ngủ thôi
                            Tôi yêu tiếng nước tôi

                            Audio Truyện Kiều

                            Comment

                            • #74

                              Ngày 29 tháng 11 năm 2009

                              - “Lá cờ thêu sáu chữ vàng” đâu Út?

                              Sói con chạy lên hỏi, mình đang ngồi trên máy hơi khựng lại chút rồi mở file truyện lên.

                              - Nè, đọc đi…

                              Sói con đọc to. Mình ngồi gần cửa nghi ngại hỏi tới:

                              - Đọc vậy mà có hiểu gì không?

                              Sói cười cười rồi hỏi:

                              - “Diện kiến” là sao?

                              - Là gặp mặt.

                              Sói đọc tiếp, thỉnh thoảng dừng lại hỏi những chữ khó hiểu mình cố gắng giải thích sao cho nôm na dễ hiểu nhất. Hôm trước Sói con về nhà thông báo nhà trường cho đi coi kịch “Thánh Gióng” với điều kiện mỗi phụ huynh đóng 30.000. Sói xin ba đóng tiền cho đi coi rồi hỏi mình:

                              - Bạn biết truyện “Lá cờ thêu sáu chữ vàng” không?

                              - Biết.

                              - Bạn có không?

                              Dù chưa có mình cũng đáp chắc:

                              - Có.

                              Chỉ cần lên net tìm thì thế nào chả có. Sau đó mình tìm được file truyện của nhà xuất bản Kim Đồng nhưng đọc sơ qua mình thấy truyện viết cho người lớn chứ không phải dành cho thiếu nhi. Rất nhiều từ hán việt, nhiều chi tiết vượt quá tầm hiểu biết của trẻ con và lại quá dài-tới 47 trang A4. Mình nghĩ con nít mà đọc truyện này sẽ cảm thấy rất chán. Mình định tìm truyện tranh hay file audio nhưng không có. Bởi vậy dù đã có truyện mình cũng không giục Sói con đọc. Bây giờ thấy Sói khó thể nào một mình mà hiểu được nên mình biểu Sói để mình đọc cho. Gặp những chổ khó mình dừng lại giải thích rồi luôn miệng hỏi “hiểu không?”. Sói gật gù nhưng mình vẫn không tin lắm. Đọc hết 8 trang thấy Sói cứ ngọ ngoạy mãi mình hỏi:

                              - Nè, có hiểu không đó?

                              - Hiểu.

                              - Hiểu sao thấy cái mặt ngơ ngơ vậy.

                              Nghe mình dùng từ lạ Sói cười hừ lên một tiếng to. Mình thấy đọc nữa cũng vô ích, với lại đọc một hơi hết 8 trang cũng khản cả hơi rồi nên mình tóm tắt:

                              - Truyện này coi dài vậy chứ tóm lại là Quốc Toản vì tuổi còn nhỏ nên không được bàn việc nước, Quốc Toản tức lắm. Quốc Toản muốn được đánh giặc nên đã kêu gọi những người cũng muốn đánh giặc và còn nhỏ tuổi như mình cùng tập hợp thành một đạo binh ngày đêm tập luyện. Mà hồi xưa khi ra trận mỗi đoàn binh đều có một lá cờ thêu họ của vị tướng chỉ huy để quân giặc hay quân ta nhìn vào đó mà biết đó là đạo binh của ai. Nên Quốc Toản cũng lấy một lá cờ rồi thêu sáu chữ lên, sáu chữ đó là “Phá cường địch, báo hoàng ân”. Đó là chữ hán còn dịch qua chữ nôm phá là đánh, cường địch là giặc mạnh lúc đó là giặc Nguyên, giặc Nguyên rất đông nên dĩ nhiên là mạnh rồi. Báo hoàng ân là đền ơn vua. Phá giặc mạnh để đền ơn vua. Vậy đó.

                              Nói xong mình đi xuống nhà để Sói ngồi một mình trên máy tính tự đọc tiếp, một lúc sau Sói cũng xuống coi TV. Đến chừng mình quay trở lên được một lúc thì Sói cũng cầm quyển sách học lên đọc.

                              - Sách gì vậy?

                              - Lịch sử địa lý.

                              - Sao không ở dưới đọc.

                              - Không thích, ồn lắm.

                              Trời! Sói là chúa ồn ấy chứ, lại thích những chỗ náo động nữa vậy mà nói không thích ồn, mắc cười ghê. Nghĩ vậy nhưng mình không nói gì. Sói cầm sách lại nhờ mình dò bài. Đó lài bài về việc Lý Công Uẩn dời đô về Thăng Long, phần tóm tắt bắt buộc học thuộc lòng chỉ khoảng năm sáu dòng. Sói trả bài xong thì quay lên giường ngồi lật sách đọc to lên những bài khác. Mình không chú ý lắm. Bỗng dưng nghe Sói hỏi:

                              - Trần Thủ Độ có ác không Út?

                              Mình nhìn Sói lưỡng lự. Trong vòng mấy câu mà trả lời cho một học sinh lớp bốn hiểu rõ ràng một con người lắm công nhiều tội như Trần Thủ Độ thật không dễ chút nào.

                              - Tùy…

                              Tưởng Sói sẽ hỏi tiếp vì không thỏa mãn với câu trả lời lấp lửng đó nhưng Sói quay lại trang sách đọc tiếp.

                              - Sao Chiêu Hoàng lại nhường ngôi cho Trần Cảnh?

                              - Tại Trần Thủ Độ ép Chiêu Hoàng phải làm vậy.

                              - Anh hai lại giải thích khác.

                              Anh hai của Sói chỉ mới học lớp bảy nên mình rất thú vị cười cười gợi chuyện:

                              - Anh hai nói sao?

                              - Anh hai nói tại Chiêu Hoàng không muốn làm vua.

                              Mình không ngạc nhiên chút nào trước câu trả lời đơn giản như vậy của một học sinh lớp bảy. Mình nhìn Sói cố tìm từ sao cho thật đơn giản dễ hiểu rồi từ tốn nói:

                              - Làm vua có ai mà không muốn…-sợ Sói chưa hiểu mình nói thêm- tại làm vua thì có nhiều quyền lực mà…

                              Sói gật đầu mạnh dạn tỏ ý hiểu, mình nói tiếp:

                              - Nhưng mà lúc đó Chiêu Hoàng còn nhỏ quá, nói không ai nghe nên Trần Thủ Độ muốn cướp ngôi vua mới dàn cảnh cho cháu mình là Trần Cảnh lấy Chiêu Hoàng, rồi bắt Chiêu Hoàng nhường ngôi cho Trần Cảnh. Như vậy thì ngôi vua từ nhà Lý, Chiêu Hoàng họ Lý mà … Lý-Chiêu-Hoàng chuyển sang nhà Trần, Trần-Cảnh. Sau đó thì Trần Thủ Độ mới đứng ra lo lắng hết mọi chuyện, Trần Thủ Độ cũng họ Trần đó … Trần-Thủ-Độ.

                              - Lúc lên làm vua Trần Cảnh lấy tên gì …Trần Thánh Tông hả?

                              - Không, không phải là Thánh Tông đâu. Thường mấy vị vua đầu không bao giờ lấy chữ Thánh mà thường là Thái Tổ hay Thái Tông gì gì đó. Giống như Lý Công Uẩn là Lý Thái Tổ đó. Nhưng Trần Cảnh lấy tên gì thì mình không nhớ, nhưng chắc chắn không phải là Thánh Tông.

                              Bài Lý Công Uẩn này Sói vừa mới học nên mình đêm ra ví dụ cho dễ hiểu. Sói lại đọc sách thêm một lúc nữa thì cầm sách đứng lên đi xuống. Vừa đi vừa nói:

                              - Chán quá, hỏng có gì đọc hết.

                              Nghe Sói than chán mình cười gọi lại:

                              - Đâu đưa sách mình coi

                              Hình như hồi nãy Sói có đọc bài thơ của Lý Thường Kiệt nên mình lật tới bài thơ rồi nói:

                              - Bài thơ này nổi tiếng lắm nè, ai cũng biết.

                              Rồi không nhìn sách mình đọc:

                              Nam quốc sơn hà Nam đế cư
                              Truyệt nhiên định phận tại thiên thư
                              Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
                              Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư

                              Cái đó là tiếng Hán còn dịch ra chữ Nôm là:

                              Sông núi nước Nam vua Nam ở
                              Rành rành định phận tại sách trời
                              Cớ sao lũ giặc sang xâm lấn
                              Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời

                              Sói la lên, tay chỉ vào sách:

                              - “Xâm phạm” chứ không phải “xâm lấn”

                              - Ừ, tại dịch qua chữ Nôm nên có người dịch là xâm phạm, có người dịch là xâm lấn nhưng cũng cùng một nghĩa là sang chiếm nước mình đó.

                              Mình lật tiếp rồi chỉ vào tấm hình:

                              - Vua Quang Trung nè.

                              - Vua Quang Trung tên thật là gì?

                              - Là Hồ Thơm, sau đó ông đổi thành họ Nguyễn…

                              - Nguyễn Quang Trung

                              - Ừ, Hồ Thơm hay Nguyễn Quang Trung hay Nguyễn Huệ gì cũng là ông.
                              - Vua có nhiều tên ghê, ông nào cũng có tới 3 tên.

                              Mình cười trước nhận xét ngộ nghĩnh đó. Vua thì nhiều tên thiệt nhưng không nhất thiết là vua nào cũng có 3 tên, có thể nhiều hơn hoặc ít hơn. Nhưng chuyện đó không quan trọng nên mình cũng không nói chỉ cười chung với Sói.

                              - Chừng nào coi kịch Thánh Gióng?

                              - Bảy tháng mười hai.

                              - Thánh Gióng thì bạn biết rồi phải không, mình kể cho bạn nghe hồi lâu lắm rồi đó.

                              Sói vừa gật gật vừa lên tiếng:

                              - Nhưng tại sao bà lão bước vào bước chân ngoài đồng thì về đẻ ra Thánh Gióng?

                              - À, cái đó là truyền thuyết dân gian. Mọi người thêu dệt nên chuyện đó để muốn nói Thánh Gióng là con của thần tiên trên trời. Thánh Gióng đến ba tuổi vẫn chưa biết nói, rồi khi ăn cơm mọi người nấu lại tự dưng lớn nhanh như thổi… như vậy đâu có giống người thường. Đó là thần tiên trên trời được phái xuống giúp nước Nam mình. Chỉ một mình ông mà có thể đánh tan giặc Ân, cái đó người thường đâu có làm được.

                              - Trời, tự nhiên cái đặt nhiều chuyện như vậy hà…

                              Sói hồn nhiên nhận xét làm mình cũng bật cười theo.

                              - Bạn nói với ba mua truyện tranh lịch sử về coi đi, có nhiều chuyện hay lắm như chuyện bà Trưng Trắc Trưng Nhị là con gái mà đánh giặc rất giỏi. Hai bà hay ngồi trên mình voi…

                              - Chuyện này em có học nè.

                              - Ừ nhưng học ít, sau này lớn lên sẽ học nữa, học nhiều hơn và sâu hơn.

                              Sói con thụt vai, thè lưỡi giả bộ làm cử chỉ ngán sợ tại sao mà cứ phải học đi học lại hoài vậy. Mình cười theo.
                              Đã chỉnh sửa bởi nhé; 29-11-2009, 06:50 AM.
                              Tôi yêu tiếng nước tôi

                              Audio Truyện Kiều

                              Comment

                              • #75

                                Ngày 6 tháng 12 năm 2009

                                Cơn đau bụng hàng tháng cứ “đến hẹn lại lên”, uống mấy viên thuốc xong thấy vẫn chóng mặt nên mình đi nằm. Tiếng bước chân lên cầu thang của mẹ khiến mình choàng tỉnh, lúc đó mới biết mình mới vừa lơ mơ thiếp đi. Nằm một lát thấy khá hơn nên mình ngồi dậy. Trong trạng thái tinh thần như thế này khó mà tập trung đọc cái gì, mình mở nhạc thư giãn. Định tìm cái gì vui vui một chút nên mình vào phòng chat coi cái nick nào lạ lạ hoặc nghiêm túc thì chào nhẹ một tiếng “hi” rồi đợi coi có ai chào lại thì chat tiếp. Có cái nick làm mình tò mò ghê cuocsongtuoidep_cuocsongtuoi66. Mình hỏi ngay “bạn 66 tuổi ha?”, bên kia ừ. Mình luôn thích ở bên cạnh những người lạc quan, bầu không khí quanh họ lúc nào cũng vui tươi. Mình hỏi chị bí quyết làm sao để luôn sống lạc quan như vậy, chị bảo mỗi người mỗi tính làm sao mà chỉ được rồi hỏi “bé học lớp mấy”. Nghe kêu bằng bé tưởng chừng như mình còn nhỏ nhít lắm nên cũng có chút xíu thinh thích nhưng dù sao cũng nên trung thực một tí, mình đính chính: “dạ hỏng phải bé, nhưng dù sao cũng chưa tới 66 tuổi nên gọi bé cũng…đúng”. Chị cười hihi. Đang vui nên mình thử trổ tài đoán mò: “chị online như vầy chắc là để nói chuyện với người thân phải không ? Người thân đó hẳn là đang ở xa, ở bên kia đại dương”. Chị kêu lên: “Trí tuệ quá”. Mình bật cười, đúng là người lạc quan nói chuyện có khác. Vui thật.

                                Mình hỏi Khôi bao nhiêu tuổi, Khôi cho mình một con số kèm theo câu cảm thán “già rồi”. Mình hiểu cảm giác của Khôi. Mình nói đang chat với một người đã 66 tuổi rồi mà vẫn lạc quan yêu đời, còn tuổi của mình thì lớn hơn tuổi của Khôi nữa. Không biết câu nói đó khiến Khôi nghĩ gì mà gởi thông điệp “cái đẹp tâm hồn cao cả hơn”. Mình cười bảo câu đó đúng nhưng hơi lý thuyết. Khôi kêu mình giải thích. Ừ, thì ai chẳng biết cái đẹp tâm hồn là quan trọng nhưng trong cuộc sống cái đẹp hình thức thường đập vào mắt người khác trước tiên nên người có hình thức đẹp vẫn nhiều ưu thế hơn. Khôi hỏi chắc mình học cao lắm hả sao nói hay vậy. Mình lại cười. Nói vậy cũng bình thường thôi có gì là hay đâu, ai cũng thấy vậy mà.

                                Đang gỏ gỏ thì có một thiếu gia khều đòi làm quen. Mình trố mắt “trời ơi hôm nay có thiếu gia viếng thăm nữa”. Thiếu gia hỏi làm gì mà bỡ ngỡ dữ vậy. "Thì hôm nay có thiếu gia ghé, biết đâu mai mốt có … đại gia tới chơi thì sao". Thiếu gia hỏi mát vậy chắc đang chờ đại gia ghé thăm đó ha. Mình cười tươi: “chắc vậy quá”.

                                Nói chuyện một hồi thấy vui thiệt. Nếu tính một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ thì nãy giờ mình uống cũng cả chục thang rồi nên tâm trạng cũng khá hơn lên. Nhưng đã đến giờ xem bản tin SEA GAMES tổng hợp cuối ngày rồi nên mình ngưng chat đi xem TV.
                                Đã chỉnh sửa bởi nhé; 16-12-2009, 05:29 AM.
                                Tôi yêu tiếng nước tôi

                                Audio Truyện Kiều

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom