• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Lời ca: Tân Cổ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Lời ca: Tân Cổ

    VÕ ĐÔNG SƠ
    Soạn giả Viễn Châu

    Nhạc
    1/.Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi!
    Đường dài mịt mùng em không đến nơi
    Mây nước buồn cơn lửa binh
    Hết kể chuyện chung tình
    Khóc than riêng em một mình
    2/.Cây tuôn lá xanh xây mồ cho anh!
    Tình đầu bẽ bàng trong cơn chiến chinh
    Đưa tiễn nào hay rẽ chia
    Cách trở hận muôn đời
    Nói nữa chi thêm...nghẹn...lời...

    Câu 1: Trời ơi, bởi sa cơ giữa chiến trường thọ tiễn! Nên Võ Đông Sơ đành chia tay vĩnh viễn...Bạch...
    VỌNG CỔ
    ...Thu...Hà...
    ...Bạn tình ơi! Đừng hoài công mòn mõi đợi chờ...
    Hãy gọi tên anh trong những chiều sương lạnh, khi cánh nhạn bay về cuối nẻo trời xa (-) Hay những lúc canh khuya tựa rèm thưa ngắm áng trăng tà, nàng có nhớ đến tháng năm nầy có một người yêu đã vùi thây giữa vùng cát trắng...

    Câu 2: Ta cảm thấy một vùng trời đất hình như đão lộn, máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào...
    ...Ta gọi tên em trong tiếng nấc nghẹn ngào...
    Đây mới thật là lần chia ly vĩnh viễn, hết mong gì gặp gở cùng nhau (-) Rượu ly bôi ngày ấy tiễn anh đi
    Hoa lá bay theo vó ngựa phi
    Có biết đâu buổi tiễn đưa hôm ấy
    Là buổi chia lìa nàng chờ đợi mà chi...

    Nói lối
    Ta cảm thấy máu ngừng trong nhịp thở
    Rút gươm thiêng mà giòng lệ tuôn sa
    Khắc vào cây ba chữ...Bạch...Thu...Hà!
    Để kỷ niệm ngày ta không gặp nữa...

    Câu 4: Tuấn mã ơi! Hãy phi mau về báo hung tin cho quân ta được rõ: Rằng Võ Đông Sơ đã vùi thây trong gió bụi...
    vọng cổ
    ...quan...hà...
    Tiếng kiểng thu quân tắt lim tự bao giờ...
    Hoàng hôn phủ trùm lên bãi chiến một vẻ u buồn lạnh lẽo tiêu sơ (-)
    Lá rừng rơi rụng như mưa
    Phải chăng xây hộ nấm mồ cho ta!
    Máu đào theo lệ tuôn sa
    Nhắc câu chung thủy, lòng ta nghẹn ngào

    Câu 5 ( nhạc) Máu đào tuôn ướt đẫm nhung bào
    Chí anh hùng vùi trong kiếm đao
    Bóng chiều rơi cuối nẻo biên thùy ( về vọng cổ )
    Ta thấy miền xa như rũ bóng quân kỳ...
    ...Ta muốn kêu lên ba tiếng Bạch Thu Hà...
    Bạch Thu Hà ơi! Tim ta như ngừng đập, máu tuần hoàn ngưng chảy khắp châu thân (-) Thôi thôi lỡ làng rồi tiếng hẹn trăm năm. Từ đây nàng có nhớ đến ta hãy ngâm câu “ Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu – Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi “

    Câu 6: Bạch Thu hà...Bạch Thu hà ơi! Nàng đã bao phen vượt suối trèo non để giữ vẹn tiết trinh. Ta cũng mấy bận lao mình trong nắng gió. Chuyện hàn huyên chưa cùng nhau cạn tỏ, thì giọt máu chung tình đã nhuộm thắm chinh y (-) Từ đây hết nợ, hết duyên, hết ân, hét ái...Lưỡi gươm thiêng ta xin gởi lại cho người yêu lý tưởng Bạch Thu hà.
    Nhạc
    Hỡi tình chung ơi!
    Đường dài mịt mùng em không đến nơi
    Mây nước buồn cơn lửa binh
    Hết kể chuyện chung tình… ( về vọng cổ )
    …Khóc than riêng em một mình ./.
    Vắng chàng hoa cũng biếng cười
    Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..
    Similar Threads
  • #16

    TÂM SỰ NGỌC HÂN

    SOẠN GIẢ : THANH HIỀN

    NGÂM THƠ










    Lệ ứa hai hàng khóc Quân Vương
    Hoàng cung cuối mặt, mấy đoạn trường
    Ngơ ngẩn thềm rồng, thôi ... chiếc bóng
    Tinh kỳ nguyệt lạnh, dặm ngàn sương!

    VỌNG CỔ



    Hỡi Quân vương! Còn đâu nữa phút uy nghiêm cờ reo trống mở, hoành giáo phương Nam, trỏ gươm đất Bắc - vó ngựa truy phong gìn giữ đất kinh ...thành.

    1./ Thôi rồi - Nông nổi vì đâu, mà cho Phượng xa Hoàng... Đã rơi rụng rồi sao, cánh chim bão tố. Thiếp bàng hoàng cành Nguyệt Quới cô đơn! Thương ngọn cờ đào, thương áo vải Tây Sơn, đuổi giặc cứu dân qua khỏi buổi tai nàn. Thương thân chàng ra dặm cát, đồi sương, ngựa chẳng gác yên, tay không rời gươm báu!

    2./ Nhớ Xuân ấy, kinh kỳ Thăng Long lửa đỏ, vừa tuổi vừa thương... thiếp kề tựa thân chàng. Giặc dữ vỡ tan, vừa yên dạ phụ hoàng! Bỗng nghe trống dậy Phú Xuân, giặc tới miền sông Hậu, chàng vội khoát chiến bào, hô quân trẫy thành Nam!

    Rượu đào dưới ngựa tiễn chân.


    Xót thương phận mõng, Quân vương tươi cười
    Sa trường đạn nổ tên bay
    Cung hoàng thiếp đợi, một ngày trùng quang.

    VỌNG KIM LANG



    Quân vương ơi,
    Thiếp chạnh nhớ những khi...
    Phận liễu dây tơ đằng!
    Nương, thiếp nương cội tùng... Nhờ thân tùng đây chở che.
    Xuân nay cách xa nhau rồi,
    Chàng trận tiền ở nơi Đàng trong

    (-) (-)
    Ngày chờ, đêm chờ... Thiếp ngồi trông ngóng
    Lá rơi Thượng đình... lời chim hót cô đơn
    Tủi thân nữ nhi không cùng,
    Kề bên chàng tới nơi trường sa!?
    Thiếp chia, sớt chia vui buồn
    Kề tựa kề tử sanh nài chi!

    (-) (-)
    Thiều quang khuya sớm qua mau
    Bóng chim xa ngoài ngàn dâu!
    Chờ nhau, phút giây như dài lâu
    Quân nhớ chăng, tình... Ngọc Hân!?


    VỌNG CỔ

    Quân vương ơi, Thượng uyển cung hoàng thôi lấp ngõ, chiếu chăn lầu ngọc lạnh cô... phòng.

    5./ Kim nhật phân ly - hà nhật khứ lai hoàn!... Sáng nay Thiếp mở cửa cung vi thấy một trời hoa nở. Quân chưa phản hồi, mà ngọn gió chướng đã hồi âm! Nghe Thất Kỳ Giang, Quân đánh chìm tàu giặc Chiêu Sương. Nghe Bến Nghé, Gia Định thành, vó reo nhạc ngựa! Ôi, đất nước trăm năm "Ngoài - Trong" phân rẽ. Nay một mối giang sơn, cây cội liền cành!



    6./ Ra Bắc về Nam đỏ bóng cờ,
    Nước non ngàn dặm vẽ nên thơ
    Rượu đào không nói lời xa biệt,
    Lễ nhạc chưa hòa... dứt tiếng tơ!
    ... Quân vương, ơi hỡi Quân vương
    Trọn khúc "Ai Tư" khóc ngày Hoàng biệt,
    Cả đời khuê các, chi nữa Ngọc Hân!?
    Tóc tang mây trắng trời kinh Bắc,
    Đau thương sóng bạc Cửu Long này!
    ... Lại hành trang phản hồi Vương phủ,
    Kiệu nhỏ ngàn sương, luống đoạn trường!
    "Chào nhé, triều trung xin gìn giữ,
    Ta giữ hoa đào - Xuân ấy xứ Thăng Long"
    Vắng chàng hoa cũng biếng cười
    Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

    Comment

    • #17

      QUÁN GẤM ĐẦU LÀNG

      Tân nhạc: Giao Tiên
      Cổ nhạc: Hoa Phượng, Thúy Vũ




      Ngâm-
      NỮ KỂ: Ngày xưa Dương Lễ, Lưu Bình,
      Thâm giao tri kỹ nặng tình cùng nhau.
      Họ Dương kinh sử chuốt trao,
      Lai kinh ứng thí chiếm ngao đầu hiển vinh.
      Lưu Bình trà rượu hư thân,
      Tan nhà nát cửa đến tìm bạn xưa.

      DƯƠNG LỄ: (nói) Quân hầu! Gã ăn mày này tới tìm ta làm gì?
      LƯU BÌNH: Lưu Bình đây! Hiền đệ không nhớ anh sao?
      DƯƠNG LỄ: Ta không biết Lưu huynh nào cả! Nếu ngươi có đói; quân hầu!
      dọn cho hắn một trái cà thiu và một tô cơm hẩm!
      LƯU BÌNH: Bớ Dương Lễ!

      -Vọng cổ-
      LƯU BÌNH: Dương Lễ ơi! Năm xửa năm xưa ta với mi còn là huynh là đệ. Hột cơm ta mi ăn, bát nước ta mi uống, tiết Đông sang ta lo mi lạnh, cho áo hồ cừu mặc ngoài lụa gấm, để cho mi yên tâm theo bề học vấn ta tặng cho mi riêng một…thơ …phòng…

      Giỏi! Ta khen mi khéo vào cuối ra lòn.
      Ta phục mi đã miệt mài sôi kinh nấu sử, khi bảng hổ danh đề mi vỗ cánh bay.
      Thưa thượng quan! Thằng này đối với thượng quan chí tình chí nghĩa, nay đã tan nhà nát cửa thật buộc lòng mới lết đầu đến nhờ vả thượng quan!
      Hỡi ơi cái nghĩa kim bằng, mi chỉ đáng là một trái cà thiu và một tô cơm hẩm.

      DƯƠNG LỄ: (dặm) Ơn nghĩa gì mà kể? Ngươi thử học hành thử coi
      trí óc của ngươi có bì được ta chăng. Còn bây giờ cơm đó ăn hay không ăn là tự ý!

      LƯU BÌNH: Ăn à…! Chào mi!
      DƯƠNG LỄ: Bớ Lưu huynh! Lưu huynh, lòng của đệ đây chỉ có đất trời chứng giám, đệ muốn nhờ trái cà thiu và tô cơm hẩm, để gởi Lưu huynh về cửa Khổng sân Trình.
      Châu Long hiền thê!
      CHÂU LONG: Dạ!
      DƯƠNG LỄ: Dương Lễ ta được như ngày nay là nhờ ơn tác tạo của Lưu Bình.
      Ta cố nhuốm trong lòng Lưu huynh một mối oán hờn, nàng hãy thay ta tặng cho người một tia hy vọng
      Nếu Lưu huynh ta được nàng chiều chuộng chắc dễ dàng lên tột đỉnh thang mây.
      Châu Long hiền thê ơi! “Tào khang chi thê là đạo trọng”, nhưng cái nghĩa kim bằng thì “bần tiện chi giao mạc khả vong”.

      -Nhạc-
      NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng, ấy người đợi ai nhớ chăng?
      Quán gấm đầu làng, ấy chuyện xưa rất xa xưa
      NAM KỂ: Tình ta ối a đầu làng, nàng Châu Long đã dựng quán
      NỮ KỂ: Tình ta ối a, báo ơn báo ơn cho chồng
      NAM KỂ: Quán gấm đầu làng có nàng dệt tơ, bán tơ
      NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng có chàng ngồi bên áng thơ.
      NAM KỂ: Tình tang ối a một lòng, dồi mài kinh sử đèn sách
      NỮ KỂ: Tình tang ôi á vẻ vang bảng son đề tên


      -Vọng cổ-
      LƯU BÌNH: Châu tiểu thơ ơi! Lời hẹn năm xưa bây giờ nàng có nhớ, Lưu Bình tôi đã danh đề bảng hổ có xứng được cùng ai kết nghĩa châu… trần

      LƯU BÌNH: Ủa lạ kìa! Sao bụi bám khung tơ nhện bủa loan phòng.
      Tình mà ơn, tình mà nghĩa, nàng đi rồi ta một mình cô độc trên đỉnh công danh.
      Suốt cuộc đời Lưu Bình này làm sao ta tìm gặp Châu Long? Còn Dương Lễ! Lễ ơi! Ta sẽ gặp mi tại giữa công môn, ta sẽ mắng vào mặt mi cho hả giận.
      Đối với ta có đáng gì đâu thám hoa hay bản nhãn, học hay không là do chí của Lưu Bình!

      LƯU BÌNH: (dặm) Dừng kiệu lại đây! Dương Lễ! Dương Lễ đâu rồi!
      DƯƠNG LỄ: Chào Lưu hiền huynh!
      LƯU BÌNH: Còn ai, ai đang ngồi với ngươi đó?
      DƯƠNG LỄ: Kính hiền huynh, tiện nội là Châu Long!
      LƯU BÌNH: Hả! Châu tiểu thơ! Châu tiểu thơ!
      CHÂU LONG: Dạ, thần thiếp đích thị là Châu Long, vâng lệnh chồng lo cho hiền huynh ăn học. Hiền huynh có nhớ trong khi gần gũi, thiếp thường khuyên sớm khuyên trưa, chàng chưa thi đỗ thì chưa động phòng.
      LƯU BÌNH: Thôi ta đã hiểu rồi, Lưu Bình xin đê đầu bái tạ thâm tình của Dương Lễ và ơn nghĩa của Châu Long. Cho đến giây phút sau cùng, ta chỉ là hòn sỏi nhỏ nằm bên cạnh non cao.

      -Nhạc-
      NAM KỂ: Quán gấm đầu làng xứ mạng nàng Châu đã xong
      NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng thỏa nguyện chàng Dương Lễ mong
      NAM KỂ: Tình ta ối a nàng về, chờ tân lang đến diện kiến
      NỮ KỂ: Tình ta ôi ả ngẩn ngơ, ngẩn ng ơ cho Lưu Bình
      Nam + nữ: Quán gấm đầu làng kết chặt tình thâm nghĩa sâu.
      Nam + nữ: Quán gấm đầu làng thắm tình bằng hữu chi giao.
      Nam + nữ: Tình tang ối a tình rằng: “Ngày xưa nhân nghĩa là thế”
      Nam + nữ: Tình tang ôi á: “Nghĩa nhân mấy ai đời nay”
      Nam + nữ: Tình tang ôi á: “Nghĩa nhân mấy ai đời nay”
      Vắng chàng hoa cũng biếng cười
      Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

      Comment

      • #18

        TRĂN TRỐI

        Sáng tác: VIỄN CHÂU


        Ngâm:

        Anh cần em khóc bấy nhiêu thôi,
        Tình nghĩa đôi ta đã đủ rồi,
        Em hãy nín đi mà nghe nhắn nhủ,
        Trước giờ anh sắp trút tàn hơi.

        Câu 1: Đừng khóc nữa em ơi! tử biệt sinh ly đều do nơi mạng số, anh đâu bó buộc cuộc đời góa bụa của em trong khi tuổi xuân còn chan chứa mộng ân ... tình. Em hãy bước lại gần đây và nghe lời trăn trối sau cùng. Nếu biết thương chồng thì em đừng thủ tiết, kiếm chổ cậy nhờ nương tựa mai sau. Anh nói thật tình chớ chẳng dối lòng đâu. Em hãy nín đi đừng có khóc chi nhiều. Mai mốt này em có được người yêu, nước mắt đâu còn tuôn rơi ngày em tái giá.

        Câu 2 :
        Anh không muốn nghe những lời của em thề thốt, vì đó là tấm bình phong của kẻ hai lòng. Nếu anh chết đi thì làm sao biết được chuyện dương trần. Em nói là em sẽ thờ chồng thủ tiết, thì có nghĩa là em muốn rẻ bước sang ngang. Em nói là em sẽ đưa tôi đến tận nghĩa trang, biết đâu dọc đường sẽ mất đi người đưa đám táng. Nếu lúc đó tôi có buồn có giận, muốn tung nắp quan tài nhưng thiếu phép hồi sinh.

        Ngâm:

        Chuyện tình năm cũ em còn nhớ,
        Hay đã quên rồi câu ái ân.
        Mộng vỡ tàn canh theo giấc ngủ,
        Lệ tình đẫm ước gối chăn đơn.

        Câu 4: Em ơi, anh biết nợ duyên của đôi ta là do tiền do bạc, nên anh mới mua được những đêm ái ân bằng so le tuổi tác, trong khi anh hơn bốn mươi còn em thì mới muười sáu trăng . . . tròn. Vậy thì tình nghĩa gì đâu lụy phải buồn. Anh còn nhớ ngày thành hôn lễ, đi cạnh bên nàng thiên hạ hỏi chú rễ là ai? Họ bảo rằng ông gìa chồng đi với nàng dâu, Anh kiêu hãnh nhìn một bọn người vô ý thức. Còn em thì ngại ngùng lấy tay che mặt, nước mắt tuôn rơi làm đôi má phai hồng.

        Câu 5: Mình sống với nhau gần năm tuổi mộng, mà tính đến hương đêm thì được bấy nhiêu lần. tội nghiệp cho người mình yêu phảI lạnh lẻo cô phòng. Trong khi đời em thì căng đầy nhựa sống, anh lại cổi cằn bởi sinh lực gìa nua. Em bán ân tình mà chẳng có ai mua, ế ẩm như phiên chợ chiều buồn muôn vạn thuở. Nếu anh còn sống thêm sẽ làm em buồn em khổ, thèm khát tình yêu trên danh nghĩa vợ chồng.

        Câu 6 : Em ơi! bây giờ là cuối một tuần trăng, anh không hy vọng sống qua tuần trăng khác. Nếu định mệnh thì anh đây nè biết trước vì bóng tử thần đã lãng vãng quanh đây. Nói chi nhiều tình cũng chỉ bấy nhiêu thôi, kìa anh đã bảo em đừng khóc nữa. Anh chết đi ai sẽ lau cho em ngấn lệai chiều chuộng nâng niu khi em giận em hờn. Em có nghe những lời nhắn nhủ của tôi không? thì em hãy bình tĩnh mà nhìn tôi đi vào cõi chết. Nghe như hơi thở ngập ngừng, có tiếng tử thần đang réo gọi hồn tôi ./.
        Vắng chàng hoa cũng biếng cười
        Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

        Comment

        • #19

          TIẾNG ĐÀN BẦU




          Thơ: Lữ Giang
          Tân nhạc: Nguyễn Đình Phúc
          Vọng cổ: Lâm Viên



          -Nhc-
          Lắng tai nghe, đàn bầu. Thánh thót trong đêm thâu.
          Tiếng đàn bầu của ta,
          Cung thanh là tiếng mẹ, Cung trầm là giọng cha,
          Ngân nga em vẫn hát, Tích tịch tình tình tang.
          Tiếng đàn bầu Việt nam, Ngân tiếng vàng trong sáng.
          Ơi cung thanh, cung trầm, Ru lòng người sâu thẳm.
          Việt nam, Hồ Chí Minh, Việt nam, Hồ Chí Minh.

          -Vngc-

          Đàn nữa đi anh cho em đắm say cùng những âm thanh huyền diệu, tích tịch tình tang từ trong thang âm cung điệu bốn ngàn năm sâu lắng tiếng….

          1/. …ngân vàng. Tiếng của lòng dân tiên tộc Hồng Bàng. Nghe mông lung thẳm sâu từ ký ức, nhưng hồn nước được giữ gìn bình dị quen thân. Từ bụi tre làng Ông Gióng phá giặc Ân, từ dây bầu trổ trước sân bao thế hệ. Thủy hỏa tựu tề, kim mộc tương giao, thổ nhưỡng tạc vào hình sông thế núi (-)


          -Lýgiaoduyên-
          Nghe tiếng gươm khua, quân hò reo chiến thắng
          Nghe vi vút sáo diều, đang lơi lả trong chiều
          Mái ngói rêu phong, gió lộng trên không
          Khi đục khi trong,
          Sâu thẳm mênh mông và lắng đọng trong lòng
          Cung bi hùng kiêu tráng với núi sông
          Cung thâm trầm uốn lượn nét mi cong.

          -Vngc-

          Ôi tiếng tơ hay tiếng hồn thánh thót, khúc phiêu thanh nắn nót…
          2/. …tâm hồn. Bao cảm xúc trào dâng như sóng biển dập dồn. Ta nghe tiếng gươm khua từ trong huyền sử, nghe vó ngựa dặm trường chở cuộc tồn sinh (-)


          Chuynquahátxm,bàiMchvônhân(Ly5câuđu)
          Mấy cuộc binh đao, trải qua bao cuộc binh đao
          Giống nòi rực rỡ, tự hào rồng tiên
          Cháu con đi khắp mọi miền
          Đi khắp mọi miền, Cháu con đi khắp mọi miền
          Dựng xây non nước tiến lên vững bền.

          -Vngc(tiếp)-

          Dẫu có bi thương, vẫn vượt cảnh lầm than, đời cực tịch, uy thăng dời đổi. Như vận nước khi lênh đênh, khi chìm khi nổi, nhưng văn hiến bao đời tiếp nối truyền lưu (-).


          Chu4nhp,trxuân,ngâm2câuđvàoNamxuân


          Cung trầm là giọng cha, là niềm tin tất thắng
          Cung thanh là tiếng mẹ, sâu lắng tận tâm hồn
          Cho em câu hát….



          -Namxuân(câu5-8)-
          5/ ….ngân nga. Và trong sáng những tiếng cười
          6/. Nón Huế che nửa mặt người, hoa đèn rạng rỡ Hội An
          7/. Hàm tiếu Phong Nha Kẻ Bàng, dịu dàng mây biển Hạ Long
          8/. Nụ cười hòn ngọc Viễn Đông, tươi màu văn hiến Thăng Long

          -Vngc(tiếp)-

          6/. Ôi Việt Nam, những âm thanh tươi đẹp, đất nước yên bình muôn thưở thắm tươi. Hai tiếng Việt Nam đồng vọng cả đất trời, nơi thẳm sâu cõi lòng lời rưng rưng da diết. Gió rồng mây tiên hào hùng lạc việt, để chim hạc vút bay lên từ mặt trống đồng (-)

          Một dây đẫm huyền, đàn bầu ngàn cung rung cảm
          Từng giọt uy ly lan thấm mãi ngàn sau.
          Lắng tai nghe tiếng đàn bầu
          Ngân nga từng giọt sắc màu Việt Nam


          -Nhc-
          Tiếng đàn bầu thưở xưa, Cung thương kiều nức nở,
          Than mình chẳng tự do,
          Bi ai dân mất nước, Não nuột từng đường tơ,
          Não nuột từng đường tơ.
          Tiếng đàn bầu ngày nay, Như tiếng người chiến thắng.
          Đang vang vang ca rằng,Ta đời đời ơn Đảng.
          Việt nam, ngời vinh quang, Việt nam, ngời vinh quang.
          Vắng chàng hoa cũng biếng cười
          Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

          Comment

          • #20

            TÂM SỰ MỘNG CẦM

            THƠ
            Ai mua trăng tôi bán trăng cho
            Trăng nằm yên trên cành liễu đợi chờ
            Ai mua trăng tôi bán trăng cho
            Không bán tình duyên ước hẹn hò

            VỌNG CỔ
            1…..Ai mua trăng mà người đêm đi bán, người định bán bao nhiêu một ánh……Trăng vàng.
            Người ở trần gian hay tận chốn cung hằng, tôi môu’n hỏi người điên hay tỉnh cất tiếng rao hoài bán một vần trăng, đã mấy đêm rồi ngồi đếm sao băng, nghe sương khuya nhỏ giọt vào hồn, tôi muốn hỏi người để mua đứt vầng trăng nhưng chỉ sợ rằng trần giang u tối.

            2…..Nàng hỏi ta rằng ta điên hay tỉnh còn nàng tỉnh hay điên mà mua ánh trăng vàng, trăng của riêng ta nhưng chỉ bán cho nàng, trăng trong thơ của Hàn Mạc Tử dù khuyết hay tròn dù đục hay trong, nếu mấy đêm rồi nàng ngồi đém sao băng thì ta cũng thao thức qua những đêm sầu duyên kiếp, nàng buồn vì sương khuya nhỏ giọt còn ta thì đợi chờ đã suốt một mùa trăng.

            THƠ
            Hàn Mạc Tử ơi, anh ở đâu
            Lời ca nức nở, lệ vương sầu
            Giữa đêm trời đất đầy mưa gió
            Có kẻ tan rồi, mộng bể dâu

            VỌNG CỔ
            4…..Nghe tiếng người yêu gọi tên Hàn Mạc Tử, chàng vội quay đi lẫn vào trong bóng tối khi chuông khuya nức nở đổ…….. liên hồi.
            Úp mặt vào tay chua xót ngậm ngùi, nàng buông tiếng hỏi vì sao chàng không nói, chàng bảo hết rồi còn chi nữa Mộng Cầm ơi, tôi đã quên nàng sao nàng chẳng quên tôi, tiếc chi nữa một mãnh đời cô quạnh, thôi hãy về đi kẻo sương khuya suống lạnh, lạnh vầng trăng và lạnh thấm vai gầy.

            5…..Ôi một mùa trăng đầy thơ với mộng có ngàn lời thương vạn tiếng giao thề, nhưng chuyện tình duyên nào có ai ngờ, ai có ngờ đâu một đêm trăng vỡ cầm tay nàng chàng khẽ hỏi người yêu: “ Mộng Cầm ơi kìa vầng trăng vỡ, anh sợ tình ta cũng vỡ thôi..”, tình tan vỡ theo mùa trăng tàn úa, thôi thế là thôi lỡ cố nhân rồi.

            TÁC GIẢ : VIỄN CHÂU


            LÝ CON SÁO
            6…..Duyên đôi ta
            Tan vỡ lâu rồi anh ơi
            Vầng trăng vàng chơi vơi
            Trăng ơi trăng khuất bóng sau đồi
            Trong tiếng hát u hoài
            Trời thu còn mờ in bóng ai
            Nhưng dấu chưng vẫn chưa tàn phai
            Tình ban đầu vì đâu trái ngang
            Bao ước mơ đến nay lìa tan….

            TRỞ VỀ VỌNG CỔ
            Mộng Cầm ơi đừng chờ đợi nữa, bởi người yêu của em đã thành phế nhân rồi, mộng ban đầu chỉ còn bấy nhiêu thôi, đôi dòng chữ với mấy lời nhắn nhủ:
            Run run tôi viết tên nàng,
            Ai mua trăng vàng tôi bán trăng cho.
            Vắng chàng hoa cũng biếng cười
            Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

            Comment

            • #21

              TẦN QUỲNH KHÓC BẠN

              TÁC GIẢ : VIỄN CHÂU


              LỐI
              Nghe hung tin Nhị ca đà thọ khổn
              Hồng Đào Sơn em quay ngựa trở về dây
              Kìa, giữa pháp trường cát bụi mù bay
              Quân đao phủ sắp ra tay hành quyết.

              1…..Khoan khoan hãy để anh cạn phân đừng giết oan một trang hào kiệt, nghe lời anh đình thủ bớ……..La Thành.
              Thôi rồi một lưỡi gươm đưa lên đã dứt mạng anh hùng, Đôn nhị ca ôi còn đâu một đời ngang dọc quyết vẫy vùng cho rõ mặt núi sông, nhớ năm xưa cùng nhau thề câu chị ngã em nâng, dẫ tử sanh quyết vẹn nghĩa kim bằng, thế mà hôm nay u hiển đôi phang giữa pháp trường chia tay vĩnh viền.

              2…..Thủ cấp đã rơi trên thả cỏ xanh nhưng đôi mi còn mấp máy, phải chăng oán Đường Vương và hận kẻ vong thề, nghe hung tin em vội vả quay về. trời ơi trễ phút giây anh đã ra người thiên cổ, lòng dạ nào em chẳng tái tê. La Thành ôi! Em tệ làm chi nỡ xuống tay giết người bạn cũ, dẫu không thương em cũng đừng nên hạ thủ, giết kẻ thù chớ giết bạn đành sao.

              3….. Nhị ca ôi, chén rượu đoan thề hơi men còn phảng phất đầu môi, trên lối hoạn đồ muôn nẻo ngược xuôi, anh mang chí cả monh đạp thành phá lũy, nhưng trời không tựa lòng người dũng sĩ nên giữa trận tiền anh phải chịu xa cơ. Ai còn bài ra chi cuộc tống tửu đau thương, lễ đưa tiễn rượu đào pha nước mắt, chén rượu năm xưa kết giao tình bằng hữu, chén rượu ngày nay dứt đoạn nghĩa kim bằng.

              LỐI
              Hùm dẫu thác danh thơm còn chói rạng
              Sá chi điều mũi đạn lằn tên
              Ơn nhị ca bảo bọc mấy năm trường
              Công hoạn dưỡng chưa báo đền muôn một

              4…..La Thành ôi! Anh trách em sao ở chi quá nghiệt, nỡ vung gươm giết thác bạn……. anh hùng.
              Chữ đồng tâm em bẻ gãy sao đành, nhớ năm xưa nơi Tam Hiền quán cắt máu ăn thề kết nghĩa đệ huynh, thế rồi nhị ca bỏ ra đi theo thập bát phản vương không cùng chí hướng nên ai lo thờ chúa nấy, người sao được trọn trung trọn hiếu, còn người phải cam lảnh án biêu đầu.

              5……Nhớ năm xưa khi sang nhà em chúc thọ, cũng tại Trình Giảo Kim nên có chuyện căm hờn, La đệ tuổi thanh xuân nên tánh khí can cường, trong khi ăn thề trích huyết máu của hai người chẳng chịu trào tuôn, đó là điềm trời xui trong nhóm đẹ huynh có hai dẻ tánh tình không hòa hợp, thế rồi khi lên Hồng Đào Sơn chiêu anh tam kiệt, em về đến nơi thì sự thể đã muộn màng.

              6……Đơn nhị ca ôi! Ôm thây anh máu thắm nhuộm chinh y, lòng tiểu đệ thêm não nùng chua xót, nhớ đến câu: “Tiền dồng tịch kim bằng cộng lạc, hậu lâm nguy bất kiến đệ huynh”, đấng anh hùng đâu ngại lẽ tồn vong nhưng chết tức tưởi ngàn thu còn di hận, em cầu chúc cho hương hồn anh sớm tiêu diêu miền lạc cảnh bởi có câu sanh vi tướng tử vi thần. Kiếp nầy đây mọng đồ vương anh không được đắc kỳ sỡ nguyện, em tin tưởng sau này anh sẽ trả hận thù trong kiếp lai sinh.
              Vắng chàng hoa cũng biếng cười
              Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

              Comment

              • #22

                TRÚC LAN PHƯƠNG TỬ

                TÁC GIẢ : VIỄN CHÂU

                Thơ
                Ta đã say rồi Phương Tử ơi
                Tuyết bay trắng xóa lạnh khung trời
                Cung đàn đêm lạnh, tim ray rứt
                Lệ thắm chan hòa lệ nến rơi.!

                VỌNG CỔ

                1……Phương Tử ơi rượu Sa-Kê nửa bầu vừa uống cạn thì thấp thoáng trước thềm rêu đã rơi rụng đóa………anh đào. Mấy chén ly bôi làm khơi dậy chí anh hào, xin giã từ Trúc Lam Phương Tử ta đi giữa bầu trời giá lạnh điểm đầy sao, kìa sao nàng lại rưng rưng, lệ sương rơi hay suối lệ ngập ngừng, ta chưa nói tiếng biệt ly cớ sao nàng đã sa nước mắt.

                2…….Có lẽ nàng chê ta một kiếm sĩ đầy mang nhiều mơ mộng đã tìm yêu qua ánh lửa đêm buồn, nàng khuyên ta nên xây dựng tình thương trên nhân đạo công bằng, ta mỉm cười giã biệt nhắp cạn chén cuối cùng rồi sải ngựa dưới trăng, Phươnh Tử ơi! Nàng hãy dứt mấy đường tơ, chung rượu tiễn vì ai ta uống cạn, xin hẹn đông năm sau giữa mùa tuyết trắng dưới cội anh đào nàng hãy đợi chờ ta.

                THƠ

                Tuyết trắng bay mờ Phú Sĩ sơn

                Gió đông vi vút lạnh can trường

                Gập ghềnh gió ngựa miền quan tái

                Trên nẻo đường về ngập nhớ thương.

                VỌNG CỔ

                4……..Một đêm không trăng ta trở về tìm nàng nơi quán lạnh cớ sao chỉ thấy hoa đào rơi từng cánh ở……ven đường. Hỏi ra mới biết người năm xưa đã nát ngọc tan vàng, nàng muốn đem chút thân bồ liễu giết quân thù cho rõ mặt gái Phù Tang, để cho ngàn thu sau còn ghi mải tắm gương người trinh liệt, nhưng mấy đường tơ của nàng ca kỷ đâu ngăn nổi gót xâm lăng của gió ngựa biên thùy.

                5…….Hãy cười lên đi! Cười lên đi cho cạn bầu men đắng và hát lên đi điệp khúc của năm nào, ta run run cúi nhặt từng cánh anh đào, tay ôm chiếc đàn tranh của nàng ca kỷ mấy dây đồng bụi bám nhện giăng, ta bồi hồi nhớ kỷ niệm năm xưa cung đàn đêm lạnh tiễn người ra bãi chiến, ta đã thành công qua đường gươm bén mà người năm xưa đã vắng dạng đâu rồi.

                6…….Hỡi Phương Tử Trúc Lam ơi! Hỡi nàng ca kỷ có tâm hồn cao cả. Đêm nay tuyết rơi trắng xóa hoa anh đào đã rụng hết từ lâu. Ta tựa thân cây nghe gió rít giữa không trung mà tưởng chừng như tiếng đàn xưa của nàng đưa mấy ngón tay mềm để nắn nót những đường tơ áo não. Giờ đây nghiêng bầu rượu ta uống một hơi đã cạn, rượu thì cạn từ lâu sao tim ta vẫn tê buốt lạnh lùng, Phươnh Tử ơi ta có ngờ đâu cung đàn năm xưa lại là cung đàn vĩnh biệt.

                Đêm nay dưới cội anh đào

                Ta nhớ ta sầu bên men rượu Sa-Kê.
                Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                Comment

                • #23

                  Người Tình Cũ



                  tác giả : DIỆP VÀM CỎ



                  lối vô phụng hoàng

                  Chiều nay trên một chuyến xe đò
                  Bất chợt ngồi bên ngưòi tình cũ
                  Ý tưởng mông lung như ngàn con sóng vỗ
                  Ào ạt từng hồi làm xao động lòng..........tôi..
                  Ngở ngàn qua ánh mắt
                  Vai đã kề vai mà muôn trùng xa cách
                  Nửa muốn mở lời chào nữa muốn làm ngơ
                  ++
                  Hương tóc nồng thơm
                  Ôi những sợi tóc mây vẫn tha thuớt buông dài
                  Chút nắng hoàng hôn trải hồng trên đôi má
                  Má lúm đồng tiền ngày tháng vẫn tươi duyên
                  ++
                  Em vẫn là em
                  Bóng dáng em thân quen, mà sao lạ tâm hồn
                  Thực tại là đây sao vẫn thấy chập chờn
                  Em hãy đi đi đừng bao giờ quay lại
                  Ôi kỉ niệm nào tôi đã cố quên
                  Xin bánh xe lăn đường xa xôi diệu vợi
                  Đừng hững hờ chi cho quá khứ ngược về
                  Kí ức tình yêu xin bỏ lại bên.... đời.

                  vọng cổ

                  Tôi cố quên em nhưng sao lại dễ dàng nhận ra làn môi ánh mắt , tôi cố xa em nhưng sao lại gần trong gang tấc để chiều nay ngỡ ngàng trong giây phút bồi hồi nhìn nhau trên một chuyến xe....đò..

                  1/ Chiều vẫn mênh mông như chiều của hẹn hò.
                  Tôi cứ ngỡ hồn mình đang ngập nắng, trên con đường này và trắng áo em
                  Nhật kí cưộc đời lâu lắm chưa xem, sao bỗng nhớ từng trang từng chữ
                  Bởi trái tim này máu vẫn hồng tươi nên ai chẳng bồi hồi khi gặp lại người tình cũ

                  2/ Xin cám ơn em đã cho tôi một thời để nhớ, nhớ để rồi quên, quên để rồi bưồn
                  Phải không em những kẻ tình si thường là những kẻ yếu mềm
                  Tôi đã mang nó cả một thời trai trẻ để âm thầm đổi lấy một tình yêu
                  Nhưng tôi đâu ngờ mình nhận được chẳng bao nhiêu khi lời ước hẹn chỉ là lời đầu môi trót lưỡi
                  Khi chợt hiểu ra chỉ riêng mình tức tưởi, ôi cưộc sống đua đòi đã rẻ lối tình yêu

                  chiêu quân

                  Tôi âm thầm quay trở lại
                  Soi bóng mình trong gương lạnh
                  Lòng nghe hiu quạnh
                  Bao kỉ niệm xưa đã phai dần
                  Làm đau nhói tim tôi
                  Còn đâu nữa. Nỗi nhớ niềm thương
                  Nghe thốt cả khôn cùng

                  vọng cổ

                  Rồi điếu thuốc trên tay đã điểm thành nén nhang với dòng khói trắng, gom lá cành thư ra ngoài hiên vắng tôi nói cùng tôi lời cay đắng thôi kể từ đây không còn gặp nữa khi ngọn lửa hồng kia đã thiu rụi tình yêu thành một nắm tro......tàn.

                  5/ Sực tỉnh giấc mơ khi người yêu đã phụ phàng
                  Này gió này trăng này dòng sông bến hẹn tất cả chỉ còn nguyên vẹn của trần gian
                  Đây đó bạn bè ngày tháng thong dong, tiếng hát trẻ không tên mọi miền đất nước
                  Tổ quốc thiêng liêng giục tôi tiến bước bỏ lại sau lưng người tình cũ hững hờ

                  6 / Tôi biết em có ngỡ ngàng khi nhận ra tôi vai áo đã bạc màu sương gió
                  Còn hồn em vẫn luôn má hồng môi đỏ yêu bao lần và phụ bạc bấy nhiêu
                  Xa em rồi tôi càng hiểu em hơn, giả dối lọc lừa cho nhiều thêm tội lỗi
                  Em hãy về đi mùa xuân vẫn đợi đừng mãi buông trôi ngày tháng ngọc ngà
                  Chuyến xe đò đã khuất dạng từ lâu tôi vẫn đứng lặng nhìn theo đường xa bụi phủ
                  Nếu không gặp em người tình cũ tôi đâu bồi hồi giữa bóng hoàng hộn
                  Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                  Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                  Comment

                  • #24

                    CUNG ĐÀN SƯƠNG GIÓ

                    NHẠC SƯU TẦM



                    lối
                    Trời sang hạ vọng ve sầu rưng rức
                    Mưa đầu mùa lất phất tạc ngoài hiên
                    Vẳng đâu đây dư âm tiếng độc huyền
                    Như than thở niềm riêng đời bất hạnh

                    vong cổ

                    Mưa đã ngừng rơi sao lòng tôi còn thấy lạnh , có phải chăng tiếng đàn kia đã gieo sâu một nỗi buồn canh cánh như oán như than cho số kiếp một con………. người…..

                    1/ khoan nhặt nỉ non vọng lại từng hồi
                    Ấy không phải là tiếng đàn của khách nhàn du thượng cảnh , mà là điệu đàn của ông lão ăn xin .
                    Họ không phải là nhạc sĩ tài danh , với cây đàn đắt tiền và âm thanh hiện đại .
                    Mà chỉ là người hành khất già nua , tìm kiếm miếng ăn bằng cung đàn sương gió .

                    2/ Tôi bước đi xa dần vào lối nhỏ mà còn mãi hình dung về ông lão cơ hàng .
                    Gia sản của ông là chiếc gậy với cây đàn
                    Tay rung rung cầm đôi tờ bạc nhỏ , lời cảm ơn còn nghèn nghẹn trên môi .
                    Ông sẽ về đâu trên vạn nẻo chơi vơi , khi đôi mắt cũng không còn ánh sáng
                    Tháng lại ngày qua niềm đau thêm trĩu nặng, biết ai là người sang sẻ nổi sầu thương .

                    Lý con sáo

                    Ai …. Nghe chăng
                    Cung oán cung sầu thê lương
                    Mà nghe lòng vấn vương
                    Để xót xa cho một kiếp người
                    Chịu nhiều bất hạnh trong đời
                    Không cửa không nhà không nơi náo nương
                    Nhờ khách lại qua mở rộng lòng thương
                    Gởi tâm tình qua cung tơ nỉ non
                    Kiếp gió sương đâu ước mơ gì hơn

                    vọng cổ
                    Khi rủ bóng hoàng hôn trăng mờ soi đỉnh núi , cũng là lúc ông nằm co ro dưới mái hiên ….nhà….

                    5/ Từng chiếc lá rơi báo hiệu gió thay mùa .
                    Trời về đêm cảnh vật buồn rủ rượi , tiếng côn trùng hoà điệu khúc ve ngân .
                    Tôi không về núi Sam đã ba năm, giờ găp lại ông dạng dày hơn trước .
                    Cũng cây đàn xưa với cái thau cầm móp ,vẫn cây gậy thô sơ với chiếc nón lá bung vành .

                    6/ Một kiếp gió sương một mảnh đời bất hạnh, một nỗi buồn canh cánh triền miên
                    Ta mượn đàn để giải nỗi niềm riêng , còn ông lão mượn đàn tìm sự sống
                    Hai cung đàn hai cuộc đời khác hẳn , sau lòng mình nghe nằng nặng niềm đau
                    Nhìn áng mây ngàn trôi dạt về đâu , mà chạnh xót đời ông phiêu bạc phong trần

                    Tôi nghẹn ngào lành lạnh bờ mi
                    Không phải giọt mưa mà giọt lệ mình rưng rức
                    Xót xa một kiếp tơ tầm
                    Ngày tháng âm thầm trả nợ dâu xanh
                    Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                    Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                    Comment

                    • #25

                      Chuyến Tàu Hòang Hôn

                      soạn giả : chưa biết



                      Tân Nhạc

                      Một lần tiển đưa bao nhiêu lần buồn, đường ngập lá rơi khi sương chiều lắng, tôi vẫn đi giữa cô đơn, giá lạnh về buốt tâm hồn, cho niềm thương nhớ vấn vương. Kỷ niệm đã qua đi như dòng đời, còn đâu bước chân in trên đường củ, khi bánh xe đã lăng quay, tiếng còi tàu xé tim tôi, bóng ai dần phai cuối……trời

                      VỌNG CỔ

                      1)…..Em ơi chuyến tàu nào đưa em về xứ lạ, để giỡ đây mổi hoàng hôn anh lặng ngấm mây…..sầu.
                      Lắng nghe tiếng còi xé nát không gian như chia cắt mộng ban đầu, một mình anh lang thang trên phố vắng, mơ tìm lại chút hương thừa giây phút tiển đưa, quên đi kỷ niệm ngày xưa, khi tàu lăng bánh là tình ta đứt đoạn, nhớ làm gì thêm sầu khổ mà thôi, mãi mãi đôi ta không cùng chung lối bước…ơ.. ơ…ơ…

                      2)…..Làm sao cho tôi gập lại chuyến tàu oan nghiệt để nhìn thấy người thương nức nỡ nghẹn ngào, tay nắm bàn tay từng giọt lệ tuôn trào, định mện khiến xuôi đôi mình đôi ngã, duyên số lỡ làng em cất bước vu qui, hồn nát tan theo mổi bước chan đi, vòng hoa cưới hay vòng hoa tẩn liệm, chôn lấp tình em vào trong hoài niệm, cất bước theo chồng mà thương nhớ về ai….ơ.. ơ.. ơ….

                      Tân Nhạc

                      Tâm tư buồn mêng mang, nghe gió trút lá vàng, đã bao mùa thu sang, đời mình là sân ga lưu luyến bóng con tàu, giờ tiếc nuối cho nhau. Có nghe gió về nhớ thương ngập trời, lạnh lùng cánh chim tung may về xa xôi, đâu cố nhân lúc chia phôi, có người lặng nhấp ly bôi, tiển đưa mùa xuân…đời…..tôi

                      VỌNG CỔ


                      5)…..Ngày xưa mình thường mộng mơ rước dâu bằng chuyến tàu ngập tràn hoa cưới, nào có hay đâu đó là chuyến tàu định mệnh đã cướp em đi biền biệt phương …….trời
                      Mắt lệ nhìn nhau không thốt nên lời, anh cầu xin thời gian lắng đọng, để phút chia lìa mãi mãi ngừng trôi, nhưng biết chỉ là ước vọng mà thôi, tàu lăng bánh nghiến hồn anh trăm mãnh, một chuyến xe tang đưa em vào huyệt lạnh, ai khóc dùm em một mối hận tình .

                      6)….Mổi hoàng hôn lênh đênh đời lãng tử, bước không hồn tìm lại dấu yêu xưa, bảo trong lòng trời củng đỗ mưa, như thương khóc cho mối tình dang dỡ, nếu đã biết rằng không duyên không nợ, thà mình xem nhau như nước chảy qua cầu, tiếng còi ngân lãnh lót gọi hồn ai, sao chẳng thấy con tàu quay trở lại, tàu đi khuất nẽo xa nào, đừng trông đừng đợi chuyến tàu hoàng hôn.
                      Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                      Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                      Comment

                      • #26

                        Em Vẫn Là Của Anh

                        Tân Nhạc : Phạm Vũ Anh Tứ
                        Cổ Nhạc : Viễn Châu




                        TÂN NHẠC :
                        Ngọc Bích : Em vẫn yêu anh dù biết anh nghèo
                        Em vẫn yêu anh dù anh trắng tay.
                        Minh Phụng :Dù nghèo mà mình yêu nhau ,
                        Còn hơn quyền quý cao sang
                        Nhưng trong tim không tình yêu.
                        Ngọc Bích : Em chỉ mong anh đừng đổi thay lòng,
                        Em chỉ mong mình yêu mãi nhau.
                        Minh Phụng : Nếu mình còn nghèo hôm nay ,
                        Ngày mai mình sẽ chung tay
                        Biết đâu thấu trời sẽ thương...

                        VỌNG CỔ :
                        Ngọc Bích : 1/ Anh ơi ! Đừng nói chi tiếng nói chia ly cho em sầu em khổ , hãy ngăn giùm em đôi dòng dư lệ sắp tuôn rơi trên má thắm phai.....màu
                        Em quý anh vì câu nhân nghĩa chớ đâu trọng chữ sang giàu ,
                        Minh Phụng :Nhưng anh là kẻ không bạc tiền danh vọng , ôm chiếc đàn đi giữa gió mưa tuôn.
                        Ngọc Bích : Gió mưa tuôn ta không hề nản bước , trời sang đông rét mướt lạnh lùng.
                        Đã nguyền hai chữ tình chung , em sẽ theo anh nơi ven gành cuối bãi.

                        Minh Phụng : 2/ Anh chỉ thương hại người con gái không phấn không son đã bỏ quãng đời nhung gấm , quyết sống bên anh với danh nghĩa vợ chồng.
                        Sỏi đá đường xa làm đau gót chân hồng.
                        Em vẫn theo anh trên bước đường phiêu bạt , gió mưa nhiều và cát bụi mờ tuôn.
                        Ngọc Bích : Trời trở gió Đông ngập đường tuyết trắng , anh ấp ủ giùm , em lạnh lắm anh ơi !
                        Minh Phụng :Anh sợ chia phôi bởi cuộc đời đói lạnh , anh sợ chúng mình hai ngã chịu lìa đôi.

                        TÂN NHẠC
                        Ngọc Bích : Yêu anh , em yêu anh hiền lành
                        Em yêu anh thật thà
                        Minh Phụng : Giàu nghèo anh không thiết tha
                        Bên nhau ta đắp xây tình yêu.
                        Ngọc Bích :Ta đắp xây hạnh phúc , tạo dựng cho tương lai...

                        VỌNG CỔ :

                        Minh Phụng : 5/ Nhưng anh chỉ sợ nửa kiếp phong sương trắng tay nghèo danh phận mà trời đất khiến xui đôi kẻ đôi.....đường.
                        Biệt ly trong nước mắt và chia tay trong câu nói đoạn trường.
                        Nên anh muốn nói một lần sau cuối là em bằng lòng làm vợ anh không?
                        Làm vợ anh thì không gấm , không nhung mà chỉ có một túp lều bé nhỏ.
                        Anh biết em là gái xem thường gian khổ , đâu phải như ai kia mà trọng phú khinh bần.

                        Ngọc Bích :6/ Em chỉ yêu anh và nguyện làm vợ anh thôi , không thể chung sống với một ai khác nữa.
                        Đối với em , anh là tất cả. Anh đây là hoàng tử của lòng em.
                        Hoàng tử của lòng em không cung điện vàng son , không ngôi báu , không nhung cừu xa mã.
                        Mà chỉ có một mối tình bé nhỏ trong túp lều tranh với hai quả tim vàng...
                        TÂN NHẠC :
                        Ngọc Bích :Anh chớ lo âu mình chẳng sang giàu
                        Em chỉ mong ta cùng nhau đắp xây
                        Minh Phụng : Nếu mình thật lòng yêu nhau
                        Trời cao chẳng lẽ không thương
                        Chẳng thương chúng mình mãi sao...
                        Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                        Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                        Comment

                        • #27

                          Con Thuyền Không Bến

                          Con thuyền không bến
                          (Nhạc: Đặng Thế Phong, VC:Viễn Châu, Trình bày: Việt Ấn)

                          Nhạc:

                          Đêm nay thu sang cùng heo may,
                          Đêm nay sương lam mờ chân mây,
                          Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng,
                          Như nhớ thương ai chùng tơ lòng,
                          Trong cây hơi thu cùng heo may,
                          Vi vu qua muôn cành mơ say,
                          Miền xa lời gió vang thông ngàn,
                          Ai oán thương ai tàn mơ vàng,

                          Câu 1:
                          Ai oán thương ai đêm đêm sầu lẻ bóng, như ngàn thu cô phụ đứng mong . . . . chồng. Nước sông Thương rào rạt chảy đôi dòng. Gió vi vu qua muôn cành liễu biếc, một con thuyền trôi dưới ánh trăng trong. Thuyền ơi thuyền trôi mãi đến nơi đâu, khi sương lam dâng mờ mịt nẻo giang đầu. Gió heo may buồn theo lau lách đìu hiu, như nhớ thương người chùng tơ lạc phím.

                          Câu 2:
                          Trên sông Thương một con thuyền lướt sóng, Trôi về đâu khi lạc bến xa bờ. Đêm tàn thu bàng bạc ánh trăng mờ. Con sông Thương chở mối sầu vạn kỷ, tới phương nào nơi bến lạ trời xa. Sương lam buồn hiu hắt bao la, như cô đọng một màu tang trên sóng nước. Con sông Thương vẫn đìu hiu ủ dột, Nước đôi dòng man mác chảy về đâu.

                          Nhạc:
                          Lướt theo chiều gió
                          Một con thuyền, theo trăng trong
                          Trôi trên sông Thương
                          Nước chảy đôi dòng
                          Biết đâu bờ bến
                          Thuyền ơi thuyền trôi nơi đâu
                          Trên con sông Thương
                          Nào ai biết nông sâu

                          Câu 5:
                          Có những chiều sương nửa thương nửa nhớ, như bâng khuâng chờ đợi tiếng tơ . . . lòng. Thuyền lạnh lùng trôi theo nước chảy xuôi dòng. Gió thu buồn sương thu lạnh, trăng thu mờ hiu hắt rọi tràng giang. Mấy mùa thu có trăng khuyết mây tan, sao nhung nhớ vẫn chưa tàn theo dĩ vãng. Đón gió gió bay, tìm trăng trăng rụng, đợi đàn khuya thì phím đã tơ chùng.

                          Nhạc:
                          Ánh trăng mờ chiếu
                          Một con thuyền trong đêm thâu
                          Trên sông bao la
                          Thuyền mơ bến nơi đâu

                          Về vọng cổ câu 6:
                          Thuyền mơ ơi biết đâu là bờ với bến, đêm tàn thu biết trôi đến nơi nào. Thuyền bập bềnh lướt gió giữa đêm sương, như chở nặng mối sầu thương trên sóng nước. Thuyền trôi lạc bến xa bờ, trăng thu khuất bóng đợi chờ ai đây ./.
                          Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                          Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                          Comment

                          • #28

                            THÂN EM PHẬN GÁI

                            Soạn Giả : chưa biết




                            Xang xừ líu

                            Thuở em để tóc đuôi gà.
                            Nhà em ở kế nhà tôi
                            Ngày nào em cũng sang chơi
                            Cái sân với một khoảng trời
                            Lớn lên chúng mình cùng đi học
                            Chung trường, chung bạn
                            Rồi năm tháng trôi qua
                            Tóc xanh nay đã mượt mà
                            Tuổi trăng tròn, nụ cười duyên tươi thắm
                            Đôi má ửng hồng, căng tràn nhựa sống
                            Giờ đây em thành cô thiếu nữ
                            Như hoa nở vào xuân
                            Lòng tôi chợt thấy bâng khuâng.

                            Vọng cổ

                            1. Rồi dạo ấy tôi đi mang theo khoảng trời yêu dấu, có mây màu tím bay qua nhiều mộng ước ...êm đềm. Để lại cho em cái sân nhỏ bên thềm. Mỗi sáng, mỗi chiều em có sang bên đó, dưới gốc cây khế hoa vàng để nhớ đến tôi. Còn tôi, mỗi trái chín trên cành, mỗi chiếc lá vàng rơi, những cánh bướm cứ chập chờn trong giấc ngủ. Dẫu ở xa xôi tôi vẫn luôn nhớ về chốn cũ, nơi có một người mà tôi thương tôi mến.

                            2. Mỗi bước chân qua một miền đất nước, ôi nhớ làm sao nỗi nhớ quê nhà. Hay bởi vì yêu mái tóc đuôi gà. Nhớ lắm em ơi, nhớ con đường làng mình cùng đến lớp, mỗi bận qua cầu anh dắt em đi. Nhớ ánh mắt dịu hiền rưng rưng dòng lệ biệt ly, em bùi ngùi nhìn tôi khuất sau hàng tre cuối ngõ. Tà áo trắng bay trong chiều lộng gió, gương mặt đượm buồn sao canh cánh lòng tôi.

                            Lối

                            Rồi chiều nay tôi trở về chốn ấy
                            Cái sân cũ, khoảng trời xưa của tôi còn đó
                            Mà bây giờ...

                            Xế xảng

                            ... em đã, là của người ta.
                            Để lại cho tôi một khảng trống trong tâm hồn.
                            Kỷ niệm bây giờ còn lại riêng tôi.
                            Nào trách em đâu, tôi chỉ thương em.
                            Phận gái sống trong cảnh buộc ràng.
                            Của gia đình lễ giáo.
                            Thân em gió đẩy gió đưa.
                            Những hoài bão hôm qua nay đã chôn vùi.
                            Trong cảnh cơ hàn vất vả gian nan.

                            Vọng cổ

                            5. Thương thân phận em tôi như tấm lụa mềm phất phơ trước gió. Bão táp mưa sa đời em nghiêng ngả bởi lề lói gia phong cũ xưa còn đè nặng kiếp ...con người. Tuổi em tôi vừa mới chớm nụ hoa cười. Phải sớm cam chịu héo tàn vì tháng ngày cơ cực, nắng sớm mưa chiều thân cò lặn lội ở đồng sâu. Chưa rời ghế nhà trường mà em đã làm dâu, chưa đến tuổi làm mẹ đã có con thơ dại. Hạnh phúc tình yêu của thời con gái, có còn đâu khi em sớm vội lấy chồng.

                            6. Thời con gái đi qua không bao giờ trở lại, bông hoa nào cũng chỉ khoe hương sắc một lần thôi. Gió phương nào thổi tung làn tóc rối em tôi, hạt sương mai ướt đẫm đôi bờ vai áo. Năm tháng xuân thời lặng chìm trong khổ não, thân phận buộc ràng như chiếc lồng giam hãm con chim non. Dưới mái nhà đơn sơ người thiếu phụ ôm con, đôi mắt xa xăm, giọng ru buồn héo hắt. Nụ cười tươi em tôi ngày nào đã tắt, tuổi hãy còn ngây thơ mà tay bế tay bồng.
                            Bướm vàng đậu nhánh mù u
                            Lấy chồng càng sớm lời ra càng buồn
                            Ai làm ra giọt mưa tuôn
                            Ướt em anh tội chớ không buồn em đâu.
                            Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                            Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                            Comment

                            • #29

                              Trăng Thu Dạ Khúc

                              -Trăng thu dạ khúc

                              Khúc ca âm điệu êm đềm ngày xưa đến nay
                              Ai khéo viết bài, dạ khúc thâm trầm
                              Ngày xưa nghệ sĩ đã so dây
                              Phím cung lay động gọi hồn trăng theo tiếng tơ.
                              Nhịp đời trỗi lên, hòa bản nhạc lòng
                              Trăng thu dạ khúc dạo bài đêm thu dưới trăng

                              Qua Vĩ Trăng Thu

                              Đây bài hòai lang, như tiếng dặn dò
                              Yêu thương, bên nhau dệt mộng,
                              Đời nghệ nhân hay kiếp con tằm
                              Tơ vương lòng mang nặng nợ yêu đời nên nhả tơ
                              Dâng người … bao ý thơ.

                              -Vọng cổ-

                              1. Có phải người nghệ sĩ ngày xưa đứng dưới trăng thu nghe tim mình rung cảm. Nên nắn phím so dây dạo lên khúc nhạc êm êm khi lướt nhẹ mấy …cung đàn. Nghe tha thiết trong ta âm điệu nhạc đời. Đem tâm tư phổ vào ca khúc, khảy tiếng lòng trỗi nhịp cả năm cung. Khúc nhạc đời tình tự non sông, hay khúc nhạc thiên nhiên hòa vào lòng nghệ thuật. Khúc hoài lang hay trăng thu dạ khúc, là tiếng dặn dò yêu thương của người nghệ sĩ ..

                              2. Từng nhịp đập con tim len vào nhịp nhạc, gom trọn ánh trăng thu hội tụ giữa cung đàn. Rung nhẹ dây tơ, lay động dư âm bay khắp bến đời. Nâng tiếng nhạc cưu mang đời nghệ sĩ, dâng mật ngọt cho đời trên sân khấu về khuya. Dệt lòng vui cho phím nọ thêm vui, theo lối nghệ thuật tấu khúc ca lên bài vọng cổ. Dắt dìu nhau dù bình yên hay bão tố, qua bao cuộc thăng trầm vẫn dạo bước khắp quê hương …

                              Trăng thu dạ khúc

                              Xáng u liu phạn liu xàg xề liu xáng liu
                              Liu xáng liu xề, xề liu phạn xàng
                              Xề phan liu ú xáng ú u
                              Sáo ngân trỗi nhạc tâm tình ta lắng nghe…

                              -Vọng cổ-

                              5. Tiếng sáo ai nhặt khoan bổng trầm lâng lâng trong đêm vắng có phải tiếng sáo muốn gởi tâm tư cho nàng trăng sáng. Ngũ cung ta dù hò xự xang xê cống mà từ thuở xa xưa tới muôn thu sau vẫn dệt lời ca tươi thắm …cho đời. Dìu dặt thanh âm như len giữa lòng người. Có phải người nghệ sĩ lắm yêu thương trỗi lên từ hồn thiêng sông núi, nên rút tơ lòng ngân mãi với đời vui. Như tháng Tám năm nào còn vang mãi đến muôn thu, cả dân tộc cùng khảy lên tiếng đàn độc lập. Vườn nghệ thuật luôn nở hoa trăm sắc, trên đất nước Việt Nam thơm ngát hương đời.

                              6. Âm điệu xưa còn lưu mãi đến ngày nay, chuyển cung bậc cho đời cao giọng hát. Dòng nước thời gian không bao giờ xoáy nát, gió xuôi chiều nâng nhạc khúc trăng thu. Thóang dư âm nghe rung cảm tâm tư, hồn nghệ sĩ đã hòa vào hồn dân tộc. Kể từ đó in dấu chân trong vườn hoa âm nhạc, mà ta nay so dây dạo lại cung đàn.
                              Trỗi bài dù hò xự xê xang
                              Trăng thu dạ khúc hỡi bạn vàng tri âm
                              Vườn hoa âm nhạc Việt Nam
                              Thơm hương nghệ thuật, tiếng đàn lời ca./.
                              Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                              Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                              Comment

                              • #30

                                TỘI TÌNH

                                Lời: Hàn Châu
                                Nhạc: Vinh Sử
                                Vọng cổ: Viễn Châu




                                Nhạc
                                Sao anh bỏ ra đi em nào có tội tình gì?
                                Sao anh bỏ ra đi em nào có lỗi lầm chi
                                Sao anh bỏ ra đi để em thương nhớ hoài ôm kỷ niệm
                                Buồn lên mấy nẻo hẹn hò anh biết không?.

                                Sương khuya lạnh đôi vai đi về thui thủi một mình
                                Ưu tư nặng con tim em buồn thao thức cả đêm
                                Sao anh bỏ ra đi bỏ quên em giữa dòng đời xuôi ngược
                                Giờ đây mất nhau rồi tình mồ côi.

                                1.Người đã ra đi sao tôi vẩn còn bâng khuâng nuối tiếc . anh đã xa em không một lời giả biệt mây biết phiêu du như một cánh chim... trời. Em ở nơi đây chờ đợi mấy thu rồi. Mấy bận thu sang cây ngàn thay xác lá, thì nước mắt hận tình cũng mấy bận đầy vơi. Trời đã bắt mình mang số kiếp đơn côi, thêm nặng lòng yêu nên mình phải khóc thương mình. Trên nẻo đường tình với số kiếp mong manh, bởi chuyến đò yêu không trở về bến củ

                                2.Khi đã lầm yêu bởi thói đời đen bạc, em mới hiểu ra lòng dạ con người. Thấm thía lòng em câu vật đổi sao dời. Những đêm thao thức dưới khung trời bão tố, mưa đổ giọt buồn theo dòng lệ tràn mi. Rồi gẫm lại mình đâu có tội tình chi, lại chịu mòn mỏi với tháng ngày vô vọng. Dõi mắt trông ai ngoài trời khuya ngỏ vắng, chỉ nghe gió thu về hiu hắt động rèm thưa.

                                Nhạc
                                Trăng bơ vơ trong nỗi đau buồn
                                Em chợt biết rằng tội em nghèo rớt trái mồng tơi
                                Mà trèo cao vướng sợi tình rồi
                                Nên té giữa đời ôm trái sầu tình đơn côi.

                                Em mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về
                                Em mang tội yêu anh khi đời em trắng bàn tay
                                Nay anh bỏ ra đi đèn đêm hiu hắt sầu ngơ ngẩn buồn
                                Buồn lên mấy nẻo đường tình buồn nào nguôi.

                                5. Gối lẻ đêm đêm một mình trên gác vắng, đã mấy mùa thu đếm lá vàng rơi rụng sao nẻo đường xưa không thấy bóng anh ...về. Mỏi mắt từng đêm tìm lại bóng trăng thề. Phận sao bạc như bèo trôi sóng vỗ, tình sao buồn như quán lạnh chiều đông. Hai nẻo đường đời có núi cách sông ngăn, em sợ lắm những giờ xa vắng. Sợ gió tàn thu sợ chiều nhạt nắng, sợ bụi thời gian sẽ nhạt thắm môi hồng.

                                Nhạc
                                Em mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về
                                Em mang tội yêu anh khi đời em trắng bàn tay
                                Nay anh bỏ ra đi đèn đêm hiu hắt sầu ngơ ngẩn buồn
                                Buồn lên mấy nẻo đường tình buồn nào nguôi

                                (về vọng cổ) Chỉ tại ai kia nay dời mai đổi, chứ còn em đây đâu có tội tình gì.
                                Thôi thì cuộc trùng phùng xin mượn giấc chiêm bao
                                Ngày tái ngộ xin chờ nhau kiếp khác
                                Sắc hương năm tháng phai rồi
                                Bởi qúa tin người nên số kiếp cô đơn
                                Vắng chàng hoa cũng biếng cười
                                Vườn yêu lã chã tuôn rơi lệ sầu..

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom