Mới đây mà đã gần năm tròn mình xa cách... thời gian ko chờ đợi một ai anh nhỉ....nhưng sao lòng em vẫn nhớ....
-Nếu sao này có một điều ươc.. em sẽ ước gì nè?
-Em sẽ ước cho thời gian ngừng lại ......
-Để làm gì ? em biết rằng điều đó là không thể ..
-Để được ở mãi cạnh anh như thế này ...để được cùng anh đi dưới hàng liễu rủ..
-Ui chao... em của anh sao muh lãng mạng vậy...
Con đường mình mơ đi chung lối sao giờ chỉ còn mình em riêng một bóng .. còn anh lại xa lắc một nẻo đường ... nhưng nếu fải xa nhau ma mộttrong hai chúng talà kẻ fụ bạc thì chắc em đã dễ dàng wên ... còn đằng này ...
Ngày cuối cùng nhìn thấy anh... em, đả ko đủ can đảm để bước vào vì em sợ... đứng nép bên ngoài mà lòng em nghe như se thắt lại ,đau đớn lắm anh có biêt không.. anh xa rời em mãi mãi từ ngày hôm đó... em chẳng tin vào số fận nhưng giờ emđành fải tin như thế anh àh.
Cuộc tình ta rùi fủ màu xa lắc.... dòng ngăn cách nào đả mang anh ra khỏi đời em.... khi ta chưa hoàn toàn cảm nhận hết những ngày tháng êm đềm thì giờ đây nó như ngàn mủi tên cay đột xuyên thủng tim em làm em chết lặngn. Mãi mãi và mãi mãi... em biết không bao giờ anh trở lại... em nhớ biết chừng nào.. càng nhớ anh lại thấy mắt mình cay xé và bờ môi mặn đắng,đôi má ướt đẫm lệ ly tan.Em cố vùi đầu vào sách vở... cố lẳng wên chuyện tình tan vỡ nhưng sau càng muốn wên lại càng nhớ... cứ nghĩ mình vui cười nhưng thật chất là đau thương.
Rồi còn ai nữa sẽ duì em trên bước đường thăng trầm của cuộc sống.. ai sẽ ở cạnh em những lúc em buồn đau.... anh đã mang tình em từng tháng nămdài anh có biết? Anh đến vội vàng mang tình yêu chân thành tha thiêt... rồi anh củng ra đi như ngôi sao băng trên bầu trời chỉ một fút vụt sáng rùi mãi mãi xa lắc lơ....
Bến bờ yêu thuơng em đã ko còn dám mơ nghỉ đến,bởi em sợ.. em ko đủ sức để chịu d8ựng thứ mà người ta gọi là " tình yêu trai đắng ".anh hãy ngủ ngon anh nhé,còn em... émẽ đi tiếp con đường em đang đi và mang theo ben mình trái tim cô độc,
Lê bước mình trên fố đông người wa... sao tôi thấy mình hoàn toàn trống trải cô đơn.. cảm giác lạnh lùng đến đáng sợ..........
....................................
-Nếu sao này có một điều ươc.. em sẽ ước gì nè?
-Em sẽ ước cho thời gian ngừng lại ......
-Để làm gì ? em biết rằng điều đó là không thể ..
-Để được ở mãi cạnh anh như thế này ...để được cùng anh đi dưới hàng liễu rủ..
-Ui chao... em của anh sao muh lãng mạng vậy...
.........................................
Đó là thời khắc em nghĩ mình thật hạnh fúc .. vì có anh.. thứ hạnh fúc do chính anh mang đến cho trái tim bé nhỏ mới vừa bập bẹ biết nói tiếng yêu thương.Con đường mình mơ đi chung lối sao giờ chỉ còn mình em riêng một bóng .. còn anh lại xa lắc một nẻo đường ... nhưng nếu fải xa nhau ma mộttrong hai chúng talà kẻ fụ bạc thì chắc em đã dễ dàng wên ... còn đằng này ...
Ngày cuối cùng nhìn thấy anh... em, đả ko đủ can đảm để bước vào vì em sợ... đứng nép bên ngoài mà lòng em nghe như se thắt lại ,đau đớn lắm anh có biêt không.. anh xa rời em mãi mãi từ ngày hôm đó... em chẳng tin vào số fận nhưng giờ emđành fải tin như thế anh àh.
Cuộc tình ta rùi fủ màu xa lắc.... dòng ngăn cách nào đả mang anh ra khỏi đời em.... khi ta chưa hoàn toàn cảm nhận hết những ngày tháng êm đềm thì giờ đây nó như ngàn mủi tên cay đột xuyên thủng tim em làm em chết lặngn. Mãi mãi và mãi mãi... em biết không bao giờ anh trở lại... em nhớ biết chừng nào.. càng nhớ anh lại thấy mắt mình cay xé và bờ môi mặn đắng,đôi má ướt đẫm lệ ly tan.Em cố vùi đầu vào sách vở... cố lẳng wên chuyện tình tan vỡ nhưng sau càng muốn wên lại càng nhớ... cứ nghĩ mình vui cười nhưng thật chất là đau thương.
Rồi còn ai nữa sẽ duì em trên bước đường thăng trầm của cuộc sống.. ai sẽ ở cạnh em những lúc em buồn đau.... anh đã mang tình em từng tháng nămdài anh có biết? Anh đến vội vàng mang tình yêu chân thành tha thiêt... rồi anh củng ra đi như ngôi sao băng trên bầu trời chỉ một fút vụt sáng rùi mãi mãi xa lắc lơ....
Bến bờ yêu thuơng em đã ko còn dám mơ nghỉ đến,bởi em sợ.. em ko đủ sức để chịu d8ựng thứ mà người ta gọi là " tình yêu trai đắng ".anh hãy ngủ ngon anh nhé,còn em... émẽ đi tiếp con đường em đang đi và mang theo ben mình trái tim cô độc,
Lê bước mình trên fố đông người wa... sao tôi thấy mình hoàn toàn trống trải cô đơn.. cảm giác lạnh lùng đến đáng sợ..........
Comment