Dọn tủ
Phạm Thị Điệp Giang
Khi dùng ống góc rộng, mới thấy hết sự hoang hoác trống trải của chiếc tủ gỗ nhỏ bé, vốn thường không được ai để ý tới. Một hàng móc áo đủ loại, nhôm, nhựa, bọc nhựa, phần lớn màu trắng vẫn còn đong đưa không tạo thành tiếng khi bàn tay đã trút hết đồ ra khỏi. Lần đầu tiên nhìn thấy những ngăn tủ chứa nhiều đến thế mắc áo. Phải tới gần trăm chiếc.
Đồ đạc lại ngổn ngang trên nhà. Chiếc tripod từ hộp giấy bỏ ra, không hiểu sao giờ không tài nào nhét nổi lại chiếc hộp cũ, dù đã bỏ xốp nút ở hai đầu. Rất nhiều thứ đột ngột như nở ra, trong một nỗi câm lặng bí ẩn không báo trước.
Những chiếc quần lót co lại, cong queo trước gió điều hòa. Một đôi tông giống hệt màu của các sư trong chùa mua ở Đà Nẵng, hình như đã bị sứt gót. Chiếc máy ảnh tự động được bỏ lại, cất kỹ lưỡng trong bao rồi nhét vào ngăn nhỏ trong chiếc balô nặng trịch chốc chốc lại được bỏ ra, chụp lại những hình ảnh cuối cùng.
Trong đống quần áo mang về phòng, lúc gấp, phát hiện lạc vào chiếc áo của cô gái người Anh ở cùng. Chiếc áo màu hồng, có in lá cờ Anh ngạo nghễ trước ngực. Mặt trời không bao giờ lặn ở xứ sở sương mù đó ư? Chợt thấy nực cười. Xứ sở đã mời gọi từ 7 năm trước, từ 1 năm trước và có lẽ sẽ không bao giờ còn tới nữa. Thứ ngôn ngữ phát âm nặng nề và đè nghiến trong The Duchess, giờ bị bỏ lại trong một ngăn khác của balo máy ảnh. Đó là một chiếc balo kỳ lạ, không bao giờ thiếu chỗ chứa. Có lần đã nhét laptop vào đó rồi và khi vào tới Đà Nẵng thì hai đứa, bao gồm bộ óc ngu đần bất hợp lý này và bộ óc thông minh rộng lượng của T đã không tài nào tìm ra nổi. Sờ thì thấy laptop nằm dưới tay, mà tìm hoài, tới cả tiếng đồng hồ mới tìm ra chỗ để lôi ra. Vui vậy đó!
Chiếc ngăn tủ lọt vào tầm ngắm. Tay run, và ánh sáng yếu. Những chiếc móc áo đung đưa. Và tấm ảnh rung, khẽ nhòe mờ như mặt cửa kính những ngày mưa đầu mùa. Tháng tới, khung cảnh này, cuộc sống này, đã được tiên đoán từ gần 1 năm trước, sẽ nằm trong vài trang của một tờ tạp chí, với câu chuyện của một thành phố mưa triền miên trong nhiều tháng không biết buồn hay vui.
Một túi lớn thực phẩm dự trữ, những thứ đồ nấu ăn vét lại từ bếp, quần áo trẻ con, lốc giấy vệ sinh, chiếc đĩa thủy tinh trong suốt điệu đà,… sẽ được mang tới cái xóm nhỏ quận 4 – nơi hàng ngày nhà chùa vẫn đi phát phần ăn mà những người bình dân sẽ phần lớn chối từ, vì sợ mắc nợ cửa Phật.
Thằng cha trông nhà sẽ không bao giờ còn càu càu cái mặt, ta ghét hắn, một thằng đàn ông cằn nhằn hay cáu bẳn và luôn nhìn ta bằng con mắt nghi ngờ và thường giục ta ra khỏi phòng để cô dọn buồng sẽ tới làm vệ sinh. Đơn giản là ta đã không muốn bước ra ngoài. Ta đã đi xa tới thế này mà còn không được yên ổn ư?
Và dưới tận cùng của đáy valy, cùng với gần chục ký sách và bản thảo của suốt hành trình, là ngài Giả-Phật của ta với nụ cười thơ trẻ cùng ông khán hộ Chăm đen đủi già nua và cái linga yoni lượm về từ phía biển. Nơi mà, ngày mai sẽ có mặt trên một trang báo khác.
Thế rồi, người lạ hỏi: “Cứ đi thế mãi sao?” Ta mỉm cười, nhớ lại trong óc những cái mắc áo đã treo một phần quá khứ ta ở đó. Cánh cửa tủ đóng lại rồi.
Phạm Thị Điệp Giang
Khi dùng ống góc rộng, mới thấy hết sự hoang hoác trống trải của chiếc tủ gỗ nhỏ bé, vốn thường không được ai để ý tới. Một hàng móc áo đủ loại, nhôm, nhựa, bọc nhựa, phần lớn màu trắng vẫn còn đong đưa không tạo thành tiếng khi bàn tay đã trút hết đồ ra khỏi. Lần đầu tiên nhìn thấy những ngăn tủ chứa nhiều đến thế mắc áo. Phải tới gần trăm chiếc.
Đồ đạc lại ngổn ngang trên nhà. Chiếc tripod từ hộp giấy bỏ ra, không hiểu sao giờ không tài nào nhét nổi lại chiếc hộp cũ, dù đã bỏ xốp nút ở hai đầu. Rất nhiều thứ đột ngột như nở ra, trong một nỗi câm lặng bí ẩn không báo trước.
Những chiếc quần lót co lại, cong queo trước gió điều hòa. Một đôi tông giống hệt màu của các sư trong chùa mua ở Đà Nẵng, hình như đã bị sứt gót. Chiếc máy ảnh tự động được bỏ lại, cất kỹ lưỡng trong bao rồi nhét vào ngăn nhỏ trong chiếc balô nặng trịch chốc chốc lại được bỏ ra, chụp lại những hình ảnh cuối cùng.
Trong đống quần áo mang về phòng, lúc gấp, phát hiện lạc vào chiếc áo của cô gái người Anh ở cùng. Chiếc áo màu hồng, có in lá cờ Anh ngạo nghễ trước ngực. Mặt trời không bao giờ lặn ở xứ sở sương mù đó ư? Chợt thấy nực cười. Xứ sở đã mời gọi từ 7 năm trước, từ 1 năm trước và có lẽ sẽ không bao giờ còn tới nữa. Thứ ngôn ngữ phát âm nặng nề và đè nghiến trong The Duchess, giờ bị bỏ lại trong một ngăn khác của balo máy ảnh. Đó là một chiếc balo kỳ lạ, không bao giờ thiếu chỗ chứa. Có lần đã nhét laptop vào đó rồi và khi vào tới Đà Nẵng thì hai đứa, bao gồm bộ óc ngu đần bất hợp lý này và bộ óc thông minh rộng lượng của T đã không tài nào tìm ra nổi. Sờ thì thấy laptop nằm dưới tay, mà tìm hoài, tới cả tiếng đồng hồ mới tìm ra chỗ để lôi ra. Vui vậy đó!
Chiếc ngăn tủ lọt vào tầm ngắm. Tay run, và ánh sáng yếu. Những chiếc móc áo đung đưa. Và tấm ảnh rung, khẽ nhòe mờ như mặt cửa kính những ngày mưa đầu mùa. Tháng tới, khung cảnh này, cuộc sống này, đã được tiên đoán từ gần 1 năm trước, sẽ nằm trong vài trang của một tờ tạp chí, với câu chuyện của một thành phố mưa triền miên trong nhiều tháng không biết buồn hay vui.
Một túi lớn thực phẩm dự trữ, những thứ đồ nấu ăn vét lại từ bếp, quần áo trẻ con, lốc giấy vệ sinh, chiếc đĩa thủy tinh trong suốt điệu đà,… sẽ được mang tới cái xóm nhỏ quận 4 – nơi hàng ngày nhà chùa vẫn đi phát phần ăn mà những người bình dân sẽ phần lớn chối từ, vì sợ mắc nợ cửa Phật.
Thằng cha trông nhà sẽ không bao giờ còn càu càu cái mặt, ta ghét hắn, một thằng đàn ông cằn nhằn hay cáu bẳn và luôn nhìn ta bằng con mắt nghi ngờ và thường giục ta ra khỏi phòng để cô dọn buồng sẽ tới làm vệ sinh. Đơn giản là ta đã không muốn bước ra ngoài. Ta đã đi xa tới thế này mà còn không được yên ổn ư?
Và dưới tận cùng của đáy valy, cùng với gần chục ký sách và bản thảo của suốt hành trình, là ngài Giả-Phật của ta với nụ cười thơ trẻ cùng ông khán hộ Chăm đen đủi già nua và cái linga yoni lượm về từ phía biển. Nơi mà, ngày mai sẽ có mặt trên một trang báo khác.
Thế rồi, người lạ hỏi: “Cứ đi thế mãi sao?” Ta mỉm cười, nhớ lại trong óc những cái mắc áo đã treo một phần quá khứ ta ở đó. Cánh cửa tủ đóng lại rồi.