• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

SATAN

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • SATAN

    SATAN
    Kahlil Gibran (?)

    Mọi người xem Cha Samaan như là kẻ dẫn đạo trong phạm vi những vấn đề thuộc tâm linh và thần học, vì Cha là người có thẩm quyền và là nguồn thông tri sâu thẳm về các thứ tội lỗi, biết rõ những bí mật của thiên đàng, địa ngục và luyện ngục.

    Sứ mạng của Cha Samaan ở Bắc Liban là du hành từ làng này đến làng khác để rao giảng và chữa trị căn bệnh tội lỗi tinh thần của con người, và cứu vớt họ khỏi cạm bẫy kinh khiếp của Sa tăng. Đức cha luôn luôn điều động cuộc chiến tranh chống quỷ Sa tăng. Những người dân quê Ả Rập đã tôn vinh, kính trọng vị giáo sĩ này và luôn muốn mua những lời khuyên và lời cầu nguyện của Cha bằng những đồng tiền vàng, bạc; vào mỗi mùa gặt hái họ luôn luôn tặng Cha những trái cây ngon nhất của ruộng đồng.

    Vào một chiều thu khi cha Samaan trên đường hướng về ngôi làng lẻ loi, ngang qua vùng lũng đồi, Cha nghe tiếng kêu la đau đớn vang lên từ dưới lạch khô bên đường. Cha dừng lại, nhìn về hướng có tiếng kêu la, thấy một nguời đàn ông nằm trần truồng trên mặt đất. Những dòng máu tràn ra từ miệng các vết thương sâu thẳm nơi đầu và ngực hắn. hắn đang van xin giúp đỡ một cách tự nguyện "Hãy cứu giúp tôi hãy giúp đỡ tôi. Xin hãy thương xót tôi, tôi chết mất" Cha Samaan nhìn hắn bối rối và đau khổ. Cha thầm nghĩ: "Người này hẳn phải là một tên trộm cắp. Có lẽ hắn mưu toan đánh cướp khách lữ hành nhưng hắn thất bại. một người nào đó đã đánh hắn bị thương, ta sợ rằng nếu hắn chết thật thì có thể ta bị kết tội là người giết hắn"
    .
    Cha nghĩ vậy nên lại tiếp tục cuộc hành trình. Thấy thế người đàn ông đang hấp hối chận Cha lại, kêu van "Xin đừng bỏ tôi, tôi sắp chết". Rồi Cha lại nghĩ, khuôn mặt Cha tái mét vì Cha nhận thấy rằng Cha đang khước từ sự kêu cứu. Đôi môi Cha run run, nhưng Cha ta tự bảo "Chắc chắn hắn là một tên điên lang thang trong vùng hoang vu này". Nhìn những vết thương của hắn lòng ta sợ hãi. Ta sẽ làm gì ? Chắc chắn một y sĩ tâm hồn không thể chữa được một vết thương thân xác".
    Cha Samaan ngập ngừng bưới tới vài bước khi chiếc thây gần chết thổt ra lời than van đau đớn làm cho trái tim sắt đá cũng phải nhũn ra và hắn thều thào "Xin hãy đến gần tôi, hãy đến đây, vì chúng ta là bạn từ lâu lắm. Cha là Cha Samaan, là người chăn cừu thiện nghệ và tôi không phải là tên ăn cắp cũng không phải là người điên. Hãy đến gần đây, đừng để tôi chết ở nơi hoang liêu sa mạc này. Hãy đến đây, tôi sẽ nói cho Cha nghe tôi là ai"
    Cha Samaan đến gần người đàn ông, quỳ xuống để chăm chú nhìn hắn, nhưng Cha thấy một khuôn mặt kỳ lạ với những đường nét tương phản, thông minh lẫn với xảo quyệt, xấu lẫn với đẹp, độc ác lẫn với dịu hiền. Cha đứng bật dậy và hỏi: "Anh là ai?".

    Với giọng nói yếu ớt, người kia trả lời "Cha ơi, đừng sợ, chúng ta là bạn thân nhau lâu lắm rồi. hãy giúp tôi đứng dậy, đưa tôi đến con suối nhỏ kia và dùng khăn lau sạch những vết thương cho tôi". Cha Samaan hỏi: "Hãy nói cho tôi biết anh là ai, vì tôi không biết anh, cũng không nhớ đã gặp anh ở đâu".
    Người đàn ông đáp lại bằng một giọng thống khổ, cảm động "Cha biết rõ tôi là ai mà. Cha đã gặp tôi hàng nghìn lần và mỗi ngày Cha đều nói về tôi. Tôi còn thân thiết với Cha hơn là chiín sự sống chủa Cha". Cha Samaan khiển trách "Anh là một kẻ đặt điều dối láo". Một nguời sắp chết nên nói thật. Suốt đời tôi, tôi chưa từng nhìn thấy bộ mặt xấu xa của anh bao giờ. Hãy nói cho tôi nghe anh là ai mà sống cuộc đời trốn lánh, nếu không tôi đành để anh chết". Và người đàn ông bị thương trở mình chậm chạp nhìn vào đôi mắt vị giáo sĩ, một nụ cười huyền bí xuất hiện trên môi hắn và hắn đáp bằng một giọng nói âm thầm trơn tru: "Tôi là Sa tăng"

    Nghe lời đáp khủng khiếp này, Cha Samaan thốt lên một tiếng kinh hãi làm rung động tất cả những hang ngách xa xôi trong thung lũng, rồi Cha đưa mắt nhìn và nhận ra rằng thân thể của người đang hấp hối có những đường nét sai lệch thô bạo giống như hình dáng Sa tăng của một bức tượng tôn giáo treo trên tường một giáo đường nơi ngôi làng nọ. Cha sợ hãi kêu lên "Thượng Đế đã cho ta nhìn thấy hình ảnh như quỷ ở địa ngục của mi và khiến ta oán ghét mi khôn cùng; cầu mong cho mi bị nguồn rủa đời đời. người chăn cừu giỏi phải tiêu diệt con cừu đã bị thương nếu không nó sẽ làm hại đến những con khác".

    Quỷ Sa tăng đáp: "Đừng vội vàng Cha ạ, và đứng đánh mất quãng thời gian thấm thoát phù du bằng những lời tầm phào. Hãy đến buộc những vết thương cho tôi nhanh lên, trước khi sự sống từ bỏ thân xác này". Người giáo sĩ vặn hỏi "Đôi bàn tay hằng ngày hiến dâng Thượng đế sẽ không sờ vào một thân xác do những dẫn chất từ địa ngục kết thành. Mi phải chết trong sự nguyền rủa đời đời của miệng lưỡi loài người vì mi là kẻ thù của nhân loại, mi đã tự nguyện tiêu diệt tất cả đức hạnh.

    Quỷ Sa tăng trở mình đau đớn chống tay gượng dậy đáp lời: "Cha nói mà không biết cha nói gì, cha cũng không hiểu trọng tội mà Cha đang mắc phải. Cha hãy chú ý vì tôi sẽ kể cho Cha nghe. Hôm nay tôi đã bước đi một mình trong thung lũng đơn côi này, khi tôi đến đây thì một lũ thiên thần đến tấn công và đả thương tôi trầm trọng; nếu không có một tên trong bọn sử dụng một thanh kiếm hai lưỡi sắc bén, tôi đã đẩy lùi bọn chúng, nhưng tôi đã không đủ năng lực để chống lại lưỡi kiếm sáng ngời kia". Quỷ Sa tăng ngưng một chút, đưa bàn tay run run ép lên miệng vết thương bên hông. Rồi quỷ tiếp tục "Tên thiên thần võ trang-tôi tin hắn là Michael-là một tay kiếm thiện nghệ. Nếu tôi không ngã xuống mặt đất thân yêu này giả chết thì hắn đã chém chết tôi rồi".

    Với một giọng nói hân hoan vì chiến thắng và ánh mắt rạng ngời hướng lên trời cao, Cha Samaan dâng lời cầu nguyện "Phước cho danh xưng Michael, thần cứu nhân loại thoát khỏi tay kẻ thù độc ác này".

    Quỷ Sa tăng phản đối: "Sự thù hận của chính Cha còn vĩ đại hơn sự khinh miệt loài người của tôi nhiều. Cha đang cầu phước cho Michael là kẻ không bao giờ đến cứu Cha. Cha đang nguyền rủa tôi trong giờ chiến bại của tôi, dù tôi đã, và vẫn là nguồn yên ổn và hạnh phúc của Cha. Cha chối từ không ban phước cho tôi, Cha không mở rộng lòng tử tế, nhưng cha sống và thịnh đạt trong bóng mát của tôi. Vì tôi hiện hữu, nên Cha đã và vẫn còn đón nhận lời tha thứ, vì thiên chức của Cha, nên Cha đã và vẫn còn uy lực, cũng như Cha thường xuyên dùng tên tôi để chứng tỏ hành động của Cha là đúng. Quá khứ của tôi không khiến Cha cần đến hiện tại và tương lại sao? Có phải cha vẫn toại nguyện khi thu được nhiều của cải, hẳn Cha đã thấy khó có thể bòn vàng bạc của tín đồ, nếu Cha không mang uy tôi ra doạ nạt hay sao?

    Cha không nghĩ rằng Cha sẽ chết đói nếu tôi chết ư? Ngày mai Cha sẽ làm gì nếu Cha để tôi chết hôm nay? Cha sẽ nghe theo tiếng gọi thiêng liêng nào nếu tôi biến mất? Cha đã lang thang trong những làng mạc này hằng chục năm để khuyên răng mọi người chớ để tôi cám dỗ. Họ đã mua những lời khuyên răn của Cha bằng những đồng tiền nghèo nàn, bằng các sản vật trên đất họ. Ngày mai Cha còn gì để bán cho họ, khi họ khám phá ra rằng kẻ thù độc ác của họ không còn nữa? Thiên chức của Cha cũng chết theo tôi vì con người không còn tội lỗi. Là giáo sĩ, Cha không nhận thấy rằng sự hiện hữu của Sa tăng chính là kẻ thù của giáo hội đó ư ? Nguyên do sự xung đột ngàn xưa cũng chỉ vì có bàn tay bí mật chuyển vàng bạc từ túi con chiên sang túi của kẻ truyền giáo và sứ đồ. Làm sao Cha có thể để tôi nằm chết ở đây khi Cha biết chắc chắn tôi chết tức là quyền uy của Cha, giáo đường, nhà cửa và đời sống của Cha cũng hết.

    Quỷ Sa tăng im lặng một lúc và bản tính khiêm nhường của hắn bây giờ thành tự tin, hắn tiếp "Cha ơi, cha kiêu hãnh nhưng dốt nát, tôi sẽ mở mắt cho Cha nhìn thấy lịch sử của tín ngưỡng và Cha sẽ tìm thấy trong đó chân lý liên kết hai chúng ta, buộc chặt sự hiện hữu của tôi với lương tri Cha."

    (còn tiếp)
    Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 24-05-2009, 12:26 AM.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......
  • #2

    "Thoạt kỳ thuỷ, con người đứng trước mặt trời, dang cánh tay và nói "Phía sau bầu trời có một Thượng đế vĩ đại và từ ái". Khi con người quay lưng lại mặt trời thấy bóng mình trên đất, hắn mừng rỡ reo lên "Trong lòng đất có một con quỷ u linh yêu sự độc ác".
    "Con người bước về phía hang trú, thì thầm một mình "Ta đứng giữa hai cường lực tương tranh, ta phải nương tựa sức này và chống lại sức kia".
    Và các thời đại vẫn diễn qua trong khi con người hiện hữu giữa hai quyền lực, một phần con người hạnh phúc vì nó nâng cao phẩm giá con người, còn phần kia hắn nguyền rủa bởi vì nó làm cho con người sợ hãi.
    Nhưng hắn không bao giờ nhận thức được ý nghĩ của hạnh phúc cũng như nguyền rủa. Hắn ở giữa hai ý nghĩa, giống như một loài cây giữa mùa hè và mùa đông, khi thì nở hoa tươi đẹp khi thì run rẩy vì giá băng.

    "Khi con người thấy những tia sáng đầu tiên của văn minh, đó là ý thức của con người, gia đình là một đơn vị ra đời. Kế đến các bộ lạc, ở đấy mọi công tác được phân chia tuỳ theo khả năng và khuynh hướng, bộ tộc này canh tác đất đai, bộ tộc kia xây dựng nhà ở, những bộ tộc khác dệt áo hay săn tìm thực phẩm. Kế đó, sự khải tri mới xuất hiện trên trái đất; con người coi đó là một nghề không quan trọng hoặc không có một thôi thúc nào đáng kể.

    Quỷ Sa tăng ngừng lại một chút. Rồi hắn cười khoái hoạt làm chấn động thung lũng quạnh hiu. Nhưng tiếng cười làm các vết thương của hắn đau nhức, hắn đặt tay lên hông tỏ vẻ vô cùng đau đớn. Hắn trấn tĩnh, tiếp tục "Sự khải tri xuất hiện và bành trướng trên trái đất một cách lạ lùng!"


    "Trong bộ tộc đầu tiên có một người tên là La Wiss. Tôi không biết do đâu hắn có cái tên đó. Hắn là một người thông minh nhưng biếng nhác cùng cực, hắn không thích công tác đất đai, xây nhà cửa, chăn nuôi mục súc hay bất cứ một mục đích nào cần đến sự xử dụng xác thân. Vì hồi ấy tay làm hàm mới có nhai, nên có thể nhiều đêm La Wiss đã không có một miếng cơm vào bụng.
    "Một đêm mùa hè khi những người trong bộ tộc đó tụ họp quanh lều của vị Tộc trưởng, nói chuyện về kết quả trong ngày chờ giấc ngủ; thình lình một người đàn ông trổi dậy, chỉ về phía mặt trăng kêu lên "Hãy nhìn thần đêm. Mặt ngài u ám, sắc đẹp tiêu tan đã biến thành đá đen treo lơ lửng trên vòm trời". Cả đám đông thét lên kinh dị và run rẩy vì sợ, như thể có những bàn tay bí mật đang cấu chặt tim họ, vì họ thấy thần Đêm đang từ từ biến thành một quả bóng đen, biến đổi vẻ sáng ngời của trần giàn và khiến cho thung lũng và núi đồi trước mặt họ biến mất sau màn đêm đen tối.
    "Ngay lúc đó, La Wiss, người đã có lần nhìn thấy nguyệt thực, và hiểu được nguyên do đơn giản của nó, bước tới tận dụng cơ hội này. Hắn đứng giữa đám đông, đưa tay lên trời và nói với mọi người bằng một giọng hùng mạnh "Hãy quỳ xuống cầu nguyện vì Ác thần đang giao chiến với thần đêm, nếu ác thần chiến thắng chúng ta sẽ chết. Nhưng nếu thần đêm chiến thắng, chúng ta được sống còn. Bây giờ chúng ta hãy cầu nguyện và tôn thờ. Các người hãy úp mặt xuống đất. Nhắm mắt lại và đừng ngửng đầu lên trời, vì kẻ nào nhìn thấy các thần vật lộn sẽ đui mù và điên loạn suốt đời! Các người hãy cuí đầu thấp xuống và đồng tâm trợ giúp thần đêm chống lại kẻ thù của ngài và cũng là kẻ tử thù của chúng ta".
    "La Wiss tiếp tục nói như thế, dùng những lời lẽ bí hiểm do hắn tạo ra mà họ chưa từng nghe bao giờ. Sau cuộc lừa dối khéo léo này, khi mặt trăng đã trở lại sáng ngời như trước, La Wiss cất cao giọng hơn trước, và nói một cách khích động "Bây giờ mọi người hãy đứng dậy để nhìn thần đêm đã chiến thắng vinh quang kẻ ác thù. Thần lại tiếp tục cuộc hành trình giữa muôn vàn tinh tú. Các người nên biết rằng nhờ lời cầu nguyện của các người đã trợ giúp thần đêm chiến thắng ác quỷ u minh. Bây giờ thần đã hài lòng lắm rồi nên sáng chói hơn bao giờ hết".
    "Đám đông trổi dậy và ngước nhìn trăng tràn đầy ánh sáng. Nỗi sợ hãi của họ đã trở thành bình tĩnh, cơn bối rối thành niềm vui. Họ bắt đầu múa hát và gõ nhịp những chiếc dùi lớn trên những tấm sắt, khắp thung lũng đầy tiếng huyên náo, và la hét của họ.

    "Đêm đó, vị tù trưởng của bộ lạc gọi La Wiss đến nói "Anh đã làm được một việc từ trước chưa ai làm nổi, anh đã giải được bí hiểm mà không ai trong số chúng ta hiểu được. Để thoả mãn nguyện vọng của dân ta, anh sẽ là nhân vật cao nhất sau ta trong bộ lạc này. Ta là người dũng mạnh nhất, còn anh là người khôn ngoan và uyên bác nhất. Anh là kẻ trung gian giữa bộ tộc chúng ta và chư thần, những ý muốn và hành động của chư thần anh sẽ giải thích và dạy bảo chúng ta những điều cần thiết đó để đạt được vĩnh phúc và tình thương"
    .
    "La Wiss xảo quyệt quả quyểt "Mọi sự mà đấng thần nhân mật khải cho tôi trong giấc mộng linh thiêng, tôi sẽ báo lại cho ngài biết và xin ngài hãy tin rằng tôi sẽ trực tiếp làm môi giới giữa ngài và chư thần." Vị tù trưởng cảm thấy yên lòng bèn ban cho La Wiss hai con ngựa, bảy con bò cái, bảy chục con cừu và bảy chục con chiên, ông ta nói với hắn "Người của bộ lạc sẽ xây cho anh một căn nhà chắc chắn và cuối mỗi mùa thu anh sẽ được một phần hoa màu, như thế anh có thể sống như một bậc thầy có danh vọng và đáng kính."

    "La Wiss đứng lên và bắt đầu từ giã, nhưng vị tù trưởng giữ lại hỏi "Vị mà anh gọi là đấng Nhân Thần là ai? Vị thần dám vật với vị thần đêm huy hoang đó là ai mà trước kia chúng tôi chưa bao giờ nghĩ đến?" La Wiss đưa tay xoa trán đáp "Thưa ngài, vào thời xưa, xưa lắm trước khi loài người sinh ra, tất cả các thần sống yên lành với nhau trên thượng giới phía sau cõi mênh mông của các vì tinh tú. Vị Thần trên hết chư vương thần là Cha các vị thần này. Vị này biết những gì các vị thần kia không biết và làm những gì các vị thần kia không làm được. Người riêng giữ những bí mật thiêng liêng hiện hữu bên kia các định luật vĩnh cửu. Vào thời kỳ thứ bảy thuộc thời đại thứ mười hai, thần Bahtaar bực mình đứng lên phản kháng trước mặt Cha "Tại sao Cha giữ riêng quyền năng sáng tạo vạn vật, giấu chúng con những bí mật và định luật của vũ trụ? Chúng con không phải là những đứa con của Cha, tin tưởng nơi Cha và chia xẻ với Cha sự hiểu biết vĩ đại và hiện thể vĩnh tồn sao?.
    "Vương thần nổi giận đáp "Ta giữ riêng năng lực nguyên thuỷ quyền năng vĩ đại và các bí mật chính yếu vì ta là khởi nguyên và cũng là cứu cánh".
    "Bahtaar nói "Trừ khi Cha chia cho tôi quyền năng đó, nếu không thì con cháu tôi sẽ nổi dậy chống Cha đời đời"
    Ngay lúc đó Vương thần đứng trên ngai vàng giữa trời sâu, rút kiếm ra, dùng mặt trời làm khiên, với một giọng chấn động khắp hải giác thiên nhai, Thần hét "Xuống đi, hỡi thẳng quỷ ngỗ nghịch, hãy xuống địa ngục kinh khiếp đầy bóng tôi âm u và khốn khổ! Ở đó mi sẽ sống cuộc sống lưu đày, lang thang cho đến khi mặt trời biến thành tro tàn và các ngôi sao tan thành các bụi". Từ đó, Bahtaar từ thượng giới bị đày xuống địa ngục của ác quỷ. Ở đó Bahtaar đã tuyên thệ với sự bí mật của cuộc đời rằng hắn sẽ chiến đấu chống lại cha hắn và anh em hắn bằng cách đánh bẫy những linh hồn yêu thương họ.
    "Khi vị tù trưởng lắng nghe, vừng trán ông cau lại nhăn nheo, khuôn mặt ông trở thành nhợt nhạt. Ông đánh bạo hỏi "Thế thì tên của Ác thần là Bahtaar ?" La Wiss đáp "Khi còn ở thượng giới hắn tên là Bahtaar, nhưng khi xuống địa ngục, hắn lần lượt mang nhiều tên khác nhau: Baalzaboul, Satanail, Balial, Zamiel, Ahriman, Mara, Abdon, Quỷ và cuối cùng Sa tăng, tên nổi tiếng lẫy lừng nhất.
    "Vị tù trưởng lập lại tiếng Sa tăng nhiều lần với giọng run run như tiếng xào xạc của những cành cây khô trong gió lộng; rồi ông hỏi "Tại sao Sa tăng ghét người như ghét chư Thần?"
    "La Wiss đáp ngay "Hắn ghét người bởi vì người là dòng dõi của anh chị em Sa tăng"
    Vị tù trưởng thốt "Thì ra Sa tăng là anh chị em họ với người".
    Bằng một giọng bối rối hoà lẫn bực dọc, La Wiss nói "Vâng thưa ngài và hắn còn là kẻ đại thù làm cho ngày sống của con người đầy đau khổ và đêm dài của con người đầy ác mộng hãi hùng. Hắn có uy lực đưa bão tố đến những căn nhà tồi tàn, gây nạn đói đến ruộng, mang bệnh tật đến cho con người và gia súc. Hắn, vị Thần xấu xa và có quyền lực, hắn hân hoan khi chúng ta buồn rầu, hắn bi thương khi chúng ta vui vẻ, bằng sự hiểu biết của tôi, phải phân tích hắn kỹ càng để tránh xa lòng độc ác của hắn, chúng ta phải biết cá tính của hắn, như thế chúng ta mới khỏi bước vào con đường cạm bẫy của hắn".
    "Vì tù trưởng tựa đầu trên chiếc gậy lớn của ông thì thầm "Bây giờ ta đã biết bí mật sâu thẳm của sức mạnh lạ lùng đã đưa bão tố đến nhà chúng ta, bệnh dịch đến cho chúng ta và gia súc. Mọi người sẽ biết tất cả những gì ta đã hiểu, La Wiss sẽ được ban phước, tôn vinh huy hoàng vì đã tiết lộ cho họ sự huyền bí của kẻ thù đầy năng lực và hướng dẫn họ tránh con đường ma quỷ."
    "La Wiss từ giã vị tù trưởng của bộ lạc trở về nơi trú ẩn của hắn lòng tràn đầy hạnh phúc vì sự khôn khéo của mình, say sưa với men rượu khoái lạc và tưởng tượng của hắn. Lần đầu vị tù trưởng và tất cả mọi người trong bộ lạc, trừ La Wiss, trải qua một đêm chập chờn trên giường ngủ với những bóng ma kinh khiếp, những bóng quỷ hãi hùng, những ác mộng quấy rầy vây quanh.

    (còn tiếp)
    Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 24-05-2009, 12:39 AM.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    • #3



      Quỷ Sa tăng ngừng lại một chút, trong khi Cha Samaan nhìn hắn đăm đăm như một kẻ lạc đường ngơ ngác, và trên môi Cha xuất hiện tiếng cười bệnh hoạn của thần chết.
      Quỷ Sa tăng tiếp “Sự khải tri đã sinh ra trên trái đất như thể sự hiện hữu của tôi là nguyên do xuất hiện của nó. La Wiss là người đầu tiên đã theo sự độc ác tàn nhẫn của tôi như một nghề nghiệp. Sau khi La Wiss chết sự nghiệp này được lưu truyền cho con cháu hắn và phát triển cho đến khi nó trở thành một nghề nghiệp thiêng liêng và hoàn hảo, được những người có tâm trí chín mùi hiểu biết, có linh hồn cao quý, có trái tim trong sạch, có tư tưởng mênh mông theo đuổi.
      “Ở Babylon, mọi người đều lễ bái bảy lần vị tu sĩ hát những thánh ca chống lại tôi. Ở Nineveh, họ ngưỡng mộ và xem người tuyên bố rằng hắn biết rõ những bí mật bên trong của tôi, như là một khoen vàng nối giữa Thượng Đế và Người.
      Ở Tây Tạng họ gọi người vật lộn với tôi là con trai của mặt Trời và mặt trăng.
      Ở Byblus, Ephesus và Antioch, họ hiến dâng sinh mạng con cái họ để tế sinh những địch thủ của tôi.
      Ở Jérusalem và La Mã, họ đặt sinh mạng họ trong tay những kẻ tuyên bố rằng họ ghét tôi và vận dụng toàn lực để chiến đấu tôi.

      “Tôi là cái trục của chiếc vòng giáo dục và tôn giáo, nghệ thuật và triết học trên mọi đô thị dưới ánh mặt trời này. Nếu không có tôi, người ta sẽ không xây đền đài, người ta sẽ không dựng tháp cao hay cung điện.
      Tôi là sự can đảm sáng tạo của giải thoát lòng người.
      Tôi là nguồn khơi dậy sự độc đáo của tư tưởng.
      Tôi là bàn tay điều động tay người.
      Tôi là Sa tăng trường cửu.
      Tôi là Sa tăng mà mọi người phải chiến đấu để tồn sanh. Nếu họ ngừng chiến đấu chống lại tôi, sự biếng nhác sẽ làm trí óc, trái tim và linh hồn họ cứng chết, hợp theo những hình phạt quái dị của huyền thoại phi thường của họ.
      “Tôi là trận bão cuồng nộ và câm nín điều động trí óc đàn ông và trái tim đàn bà. Vì sợ hãi tôi, họ phải du hành đến những nơi thờ phụng tôn nghiêm để kết tội tôi, hay những nơi xấu xa để gây hạnh phúc cho tôi bằng cách đầu hàng ý chí tôi. Tu sĩ cầu nguyện trong niềm im lặng của bóng đêm để ngăn ngừa tôi vào giường ngủ của hắn giống như một gái điếm mời gọi tôi vào phòng ngủ của nàng.
      Tôi là Sa tăng mãi mãi trường tồn.
      “Tôi là người xây dựng các tu viện lớn nhỏ trên nền móng sợ hãi. Tôi xây quán rượu và những căn nhà độc ác trên những nền móng của khát và thoả mãn dục vọng. Nếu tôi ngừng hiện hữu, sợ hãi và sự lạc thú biến mất, dục vọng và hy vọng sẽ ngừng hiện hữu trong tim người. Bởi đời sống sẽ trở thành trống rỗng và lạnh lùng, giống như một chiếc hạc cầm đứt hết dây tơ. Tôi là Sa tăng mãi mãi trường tồn.
      “Tôi là niềm hứng khởi của giả dối, phỉ báng, phản bội, lường gạt và chế nhạo, và nếu những thứ này bị xoá tan trên mặt đất này, xã hội loài người sẽ trở thành giống như một cánh đồng trong đó không còn thịnh vượng phì nhiều mà chỉ có những cây gai đức hạnh.
      Tôi là Sa tăng mãi mãi trường tồn.


      “Tôi là cha mẹ của tội lỗi, và nếu tội lỗi không còn, những kẻ chiến đấu chống tội lỗi cũng biến mất theo nó, kéo theo gia đình và cơ cấu của họ.
      ‘Tôi là trái tim của toàn thể ác tính. Cha có muốn động cơ con người đứng lại vì sự ngừng nghỉ của nhịp đập tim tôi ? Cha sẽ chấp nhận hậu quả sau khi huỷ diệt nguyên nhân ? Tôi là nguyên nhân. Cha sẽ để tôi chết trong vùng hoang vu sa mạc này sao? Cha có muốn cắt đứt sợi dây ràng buộc hiện có giữa cha và tôi không ? Hãy trả lời đi, hỡi người giáo sĩ”

      Quỷ Sa tăng vươn tay, cúi đầu về phía trước và thở hổn hển, khuôn mặt hắn trở thành xám xịt và hắn giống hệt như một bức tượng Ai Cập bị các thời đại tàn phá bên bờ sông Nile. Rồi hắn dừng đôi mắt lấp lánh nhìn vào mặt Cha Samaan, nói bằng giọng run rẩy “Tôi mệt mỏi và suy nhược lắm rồi. Tôi sai lầm vì đã dùng tàn lực của tôi để nói những điều mà Cha đã biết. Bây giờ xin Cha cứ tuỳ tiện hành động theo ý Cha. Cha có thể mang tôi về nhà Cha chạy chữa các vết thườn cho tôi hay bỏ tôi chết nơi đây.”
      Cha Samaan rùng mình, xoa hai bàn tay một cách thểu não, và nói với giọng đầy ăn năn “Bây giờ tôi biết những gì trước đây một giờ tôi chưa biết. Xin hãy tha thứ cho sự mê muội của tôi. Tôi biết rằng sự hiện hữu của anh trong thế giới này tạo nên cám dỗ và cám dỗ là tiêu chuẩn mà Thượng đế dùng để cân linh hồn, tôi chắc rằng nếu anh chết, cám dỗ sẽ chết và với sự ra đi của nó, Thần chết sẽ huỷ diệt năng lực lý tưởng nâng cao và cảnh giác con người.
      “Anh phải sống, vì nếu anh chết đi thì mọi người sẽ biết, nỗi sợ hãi địa ngục của họ biến mất và họ sẽ không còn thờ phụng nữa, vì không còn gì là tội lỗi. Anh phải sống, vì trong cuộc sống anh là sự cứu vớt nhân loại khỏi xấu xa và tội lỗi.
      “Về phần tôi, tôi sẽ hy sinh sự căm hờn của tôi đối với anh trên bàn thờ tình thương của tôi đối với nhân loại”.
      Quỷ Sa tăng bật cười rung chuyển mặt đất và nói “Cha ơi, Cha là một người thật thông minh, Cha có sự hiểu biết thật kỳ diệu về các sự kiện thần học”. Nhờ năng lực trí thức, Cha đã tìm thấy mục đích cho cuộc tồn sinh của tôi mà tôi chưa bao giờ hiểu được và bây giờ chúng ta thấy rõ rằng chúng ta cần có nhau.
      “Hãy đến đây hỡi người anh em, u tối đang tràn ngập trên các đồng bẳng, nửa máu trong thân tôi đã chảy trên mặt các thung lũng này, tôi chẳng còn gì, ngoài tàn tích của một thân xác đổ vỡ mà tử thần sẽ mua ngay, trừ khi người anh em ân cần trợ giúp.” Cha Samaan xăn tay áo và tiến đến, nâng Sa tăng đặt trên lưng và bước về phía nhà Cha.
      Giữa vùng thung lũng đó, chìm trong im lặng và đượm màu âm u tô điểm, Cha Samaan bước về phía làng, lưng Cha cong xuống vì sức nặng. Chiếc áo đen, bộ râu dài của Cha đẫm máu từ phía trên chảy xuống, nhưng Cha cố gắng bước tới, môi Cha rung động với lời cầu nguyện nhiệt thành cho quỷ Sa tăng đang hấp hối sống lại.

      HẾT (ttvnol.com)
      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

      Comment

      • #4

        ÐÓA HOA KHÁT VỌNG

        ÐÓA HOA KHÁT VỌNG
        Kahlil Gibran
        Nhị Tường dịch

        --- o0o ---


        Có một nàng hoa Violet yêu kiều và ngào ngạt hương sống bình yên giữa đám bạn bè, đong đưa một cách hạnh phúc giữa muôn hoa khác trong một khu vườn vắng. Một buổi sáng nọ, khi những cánh hoa vẫn còn lấp lánh những hạt sương đêm, nàng nghiêng đầu và ngó quanh; nàng bỗng thấy nụ hoa hồng xinh đẹp vươn người lên cao một cách tự hào giống như ngọn đuốc đang cháy tỏa ánh sáng rạng ngời.
        Nàng hoa Violet hé đôi môi màu xanh da trời và nói: "Thật không may làm sao khi ta sinh ra trong kiếp hoa này, với một vị trí hèn mọn làm sao. Mẹ tự nhiên đã tạo ra ta sao ngắn ngủn và nghèo nàn thế này... ta sống lè tè ngay mặt đất và không thể nào vươn được lên bầu trời trong xanh, hay ngước mặt đón ánh mặt trời như những nụ hồng kia"
        Và khi nụ Hồng nghe những lời của người bạn láng giềng này, nàng đã cười và phê phán, "Em nói nghe kỳ lạ làm sao. Em đã thật may mắn mà em không biết vận may của mình. Mẹ tự nhiên đã ban tặng cho em một sắc đẹp và hương thơm mà bà đã không cho bất kỳ ai khác... Hãy dập tắt ý nghĩ ấy đi, bằng lòng với chính mình và nhớ rằng ai tự hạ thấp mình sẽ được nâng lên và ai tự nâng mình lên sẽ phải bị đè bẹp."
        Nàng hoa Violet trả lời, "Chị đang an ủi em bởi vì chị có được điều mà em ước ao... Chị còn định làm đắng lòng em với cái ý nghĩa chị là người vĩ đại... Thật đau đớn làm sao khi thuyết giáo về sự may mắn cho một trái tim đang đau khổ! Và mạnh mẽ thay khi đóng vai một kẻ dạy đời giữa kẻ yếu ớt"
        Mẹ tự nhiên đã nghe thấy cuộc nói đối thoại giữa hoa Violet và hoa hồng; bà lại gần và nói: "Con gái violet của ta, điều gì đã xảy đến với con thế? Con đã từng rất ngọt ngào và khiêm cung trong tất cả những lời nói và hành động kia mà. Ðiều gì đã thâm nhập vào trong trái tim và làm cho con trở nên lạnh lùng thế kia?" Với một giọng bào chữa,
        Violet trả lời bà: "Ồ, người mẹ vĩ đại và nhân hậu, đầy lòng thương yêu và cảm thông, con van mẹ bằng tất cả trái tim và tâm hồn mình, hãy ban cho con một đặc ân và cho phép con được làm hoa hồng trong một ngày".
        Mẹ tự nhiên đáp: "Con không hề biết điều con đang tìm kiếm; con không nhận nhức được tai họa tiềm ẩn đàng sau tham vọng mù quáng của con. Con sẽ hối hận nếu con là một hoa hồng, và khi đó việc ăn năn cũng là vô ích".
        Violet nài nỉ. "Hãy cho con thành một đóa hồng cao lớn, bởi vì con ước mong được ngẩng cao đầu với một niềm kiêu hãnh; đây sẽ là việc của riêng con, con bất chấp số phận mình ra sao."
        Mẹ tự nhiên quát lên: "Ðóa hoa violet bất trị và ngu dốt kia, ta sẽ cho mi được toại nguyện, Nhưng khi tai họa rơi xuống đầu mi, mi hãy than khóc với chính mình đấy"
        Và mẹ tự nhiên vươn ngón tay huyền bí và kỳ diệu ra, chạm vào rễ của Violet, Violet lập tức biến thành một đóa hồng cao lớn, vươn lên trên tất cả những đóa hoa khác trong vườn.

        Bầu trời chiều bỗng dầy đặc mây đen, tiếng sấm dữ dội phá tan sự tĩnh lặng, một trận mưa như trút xuống khu vườn cùng những trận cuồng phong. Cơn bão dữ làm gãy nát cành và trốc gốc những cây hoa cao lớn, chỉ chừa lại những cây nhỏ nằm sát mặt đất thân thương. Khu vườn đơn độc ấy đã hứng chịu tai ương của những trận không chiến. Khi cơn bão tan đi, trời quang mây tạnh, tất cả những cành hoa kia nằm sõng sượt và không một cây nào có thể thoát khỏi cơn phẫn nộ của Tự nhiên ngoại trừ một nhóm violet nhỏ bé, náu mình bên cạnh bức tường của khu vườn.
        Ngước đầu lên và nhìn thấy thảm kịch của các loài thảo mộc khác, một trong những đóa hoa violet mỉm cười hạnh phúc và lao xao với đồng loại: “Hãy nhìn cơn bão tố đã làm gì đối với những đóa hoa hợm hĩnh đây này!”. Một nàng violet khác nói: “Chúng ta tuy nhỏ bé, và sống lè tè dưới đất, nhưng chúng ta an toàn trước cơn thịnh nộ của bầu trời”. Và nàng violet thứ ba thêm vào, “Bởi vì chúng ta thấp bé nên cơn bão kia không thể nào đánh bại được”
        Vào giây phút ấy, nữ hoàng của loài violet đã nhìn thấy bên cạnh mình đóa hoa violet “cải đạo” kia bị gãy gập sau cơn bão và đang quằn quại trên nền đất ẩm giống như một thương binh trên chiến trường. Nữ hoàng violet nhìn lên, gọi cả họ hàng và nói: “Hãy xem kìa, các con gái của ta, hãy suy nghiệm về những gì mà Sự Tham Vọng đã đối xử với đóa hoa Violet, kẻ đã trở thành hoa hồng trong một giờ. Hãy nhớ rằng cảnh tượng ấy là một lời nhắc nhở cho số phận tốt đẹp của các con.”
        Ðóa hoa hồng đang hấp hối kia lay động và dồn hết tàn lực, khẽ nói:
        “Các chị là người bằng lòng với mình, nhu mì và khờ khạo; tôi không bao giờ khiếp sợ bão tố. Ngày hôm qua, tôi cũng thế, đã hài lòng và mãn nguyện với Cuộc Sống, nhưng Sự Mãn nguyện đã như một thanh chắn, chặn giữa sự tồn tại của tôi và cơn bão dữ của Cuộc Sống, giam hãm tôi trong một sự bình yên bạc nhược và thiếu sinh khí và sự tĩnh lặng trong tâm hồn. Tôi có thể sống một cuộc sống như các chị đang sống bây giờ đây bằng cách bám chặt vào mặt đất với nỗi lo sợ... tôi có thể chờ cho mùa đông phủ tuyết lên mình và Thần Chết mang tôi đi, cũng như sẽ mang đi tất cả những hoa violet khác... giờ đây tôi đang hạnh phúc vì tôi đã vượt ra khỏi cái thế giới nhỏ bé của mình để khám phá được sự huyền bí của Vũ trụ.... Ðiều mà các chị chưa bao giờ đạt đến. Có thể là tôi đã quá nhiều Tham Vọng, nhưng tôi đã lắng nghe sự tĩnh lặng của màn đêm, tôi nghe bầu trời nói với trái đất rằng: Khát vọng vươn lên là mục đích chủ yếu của bản chất chúng ta. Vào giây phút đó tâm hồn tôi xao động và trái tim tôi mong mỏi vươn tới một vị trí cao hơn sự tồn tại hữu hạn của tôi. Tôi nhận ra rằng ở vực thẳm không thể nào nghe được bài ca của các ngôi sao, và chính giây phút ấy tôi bắt đầu chiến đấu chống lại sự nhỏ bé của mình và thèm khát những gì đã không thuộc về tôi, cho đến khi sự nổi loạn đã biết thành một sức mạnh vĩ đại, và sự ao ước biến thành một chí hướng... Tự Nhiên, là một đối tượng vĩ đại cho những giấc mơ sâu thẳm trong con người chúng ta, đã ban cho tôi một đặc ân và chuyển tôi thành một hoa hồng với ngón tay kỳ diệu của người.
        Hoa hồng im lặng một chút, và bằng giọng nói yếu ớt, pha lẫn niềm kiêu hãnh và sự mỹ mãn, nàng nói:
        "Tôi đã sống một giờ như một đóa hồng kiêu hãnh; tôi đã tồn tại trong một thời khắc như một nữ vương; tôi đã nhìn thấy Vũ trụ bằng con mắt của loài hoa hồng; tôi đã nghe tiếng thì thầm của bầu trời bằng đôi tai của đóa hồng và hứng ánh nắng với những cánh hoa hồng. Ở đây có ai có được vinh dự như thế?".
        Nói xong những lời này, nàng gục xuống với một giọng nói gấp gáp: “Bây giờ tôi sẽ giã từ cuộc đời, bởi vì linh hồn tôi đã đạt được ước nguyện. Cuối cùng tôi đã mở mang được trí óc về một thế giới bao la vượt khỏi cái thế giới chật hẹp mà tôi sinh ra. Ðấy là mục tiêu của Cuộc Sống ... Ðấy là điều bí mật của Sự Hiện Hữu". Nói xong đóa hồng run rẩy, từ từ khép lại những cánh hoa, trút hơi thở cuối cùng với một nụ cười tuyệt đẹp trên môi... một nụ cười tràn đầy niềm tin và hy vọng trong Cuộc Sống... một nụ cười của sự chiến thắng... một nụ cười của Thượng Ðế.
        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

        Comment

        Working...
        X
        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom