• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thư của chàng trai mới cưới vợ....

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thư của chàng trai mới cưới vợ....

    Thư của chàng trai mới cưới vợ gửi cho bạn



    Cậu thân mến !
    Mình viết thư này sau khi đã làm đám cưới được mười ngày Một đám cưới mà cậu và những đứa bạn khác của mình đã đến đầy đủ và đã khóc cười vui suốt một dêm
    Như thế mình là kẻ đầu tiên có vợ trong hội anh em ta Chắc cậu cũng thừa hiểu , kẻ tiên phong lúc nào cũng là kẻ chịu nhiều vinh quang và cay đắng .Chỉ cần đọc đến đây ,mình biết cậu sẽ hỏi ngay : Cay đắng nhiều hay vinh quang nhiều?
    Dạ , xin thưa ,cả hai thứ ngang nhau cậu ạ !

    Chắc cậu cũng thừa hiểu ,đàn ông thì phải lấy vợ Đây là một kết cục không thể tránh được ,và tại sao ta phải tránh ?Ta không dũng cảm ư ? Ta ngại hy sinh ư ? Ta thiếu bình thường ư ? Nếu không phải vậy , ta hãy biết chấp nhận số phận ,và với khả năng nhỏ bé của mình , biến nó , một cách khá vô vọng , thành niềm vui
    Rõ ràng cậu cũng thừa hiểu bản thân vợ không có gì xấu . Bố vợ và em gái vợ cũng vậy ( mẹ vợ lại là một phạm trù khác , ta sẽ bàn sau ) Điều gay go chả nằm ở vợ , mà ở những thứ gì do vợ mang đến
    Vậy vợ mình đã mang cho mình cái gì ?

    Mình phải thổ lộ với cậu rằng có nhiều thứ lắm . Nhiều đến mức ngay cả trong mơ mình cũng không thể tưởng tượng ra nổi . Sau đêm tân hôn , những thứ ấy đổ ập xuống đầu mình như cây cổ thụ đổ xuống đầu một chàng trai trẻ

    Đầu tiên nàng mang đến cho chồng sự vệ sinh . Cứ năm phút nàng lại quét nhà một lần , lại rửa một cái gì đó ,lau một cái gì đó , hoặc chùi một cái gì đó . Nàng lùng sục rác rưởi và bụi bặm trong nhà như cảnh sát lùng bọn tội phạm Sau đó nàng mang cho mình kiến thức về giá cả . Nàng khám phá cho thấy một ký thịt bò mua ở chợ bao nhiêu còn mua ở đầu hẻm bao nhiêu . Nàng lôi chồng ( tức lôi mình , tức người bạn khốn khổ của cậu đây ) qua các gian hàng như lôi một cậu bé , và nàng giảng cho đứa bé ấy những sự thay đổi của thế giới kỳ diệu có tên là tạp hóa . Mình chợt phát hiện ra mình sống trong đại dương mênh mông mà không biết , nếu như có thể gọi tạp phẩm là đại dương

    Tiếp theo , chỉ sau khi cưới hai ngày ( mình xin nhắc lại : hai ngày ) , vợ khôn ngoan đã khiến chồng tội nghiệp ( vẫn là mình đây ) sáng mắt ra vì cách tiết kiệm trong nhà . Nàng liên tiếp tắt nước ,tắt đèn trong nhà , nàng hâm lại các món ăn từ hôm qua và làm cho như mới những chiếc bánh để đã lâu ngày . Nàng phát hiện giúp mình khi cho xà bông vào máy giặt nên cho từng muỗng một và khi thái bất cứ thứ gì đừng có thái dầy
    Nàng ban bố tình trạng khẩn cấp trong phòng .Nàng sắp xếp thứ gì ra thứ ấy , khoảng nào ra khoảng ấy , món nào ra món ấy , đến mức mình lén nghĩ ( chỉ dám lén thôi ) là anh nào ra anh nấy cũng không chừng . Nàng làm cho mọi thứ ngăn nắp đến mức muốn tìm cái gì , chắc chắn mình phải làm vỡ hoặc làm đổ một cái gì khác

    Nàng nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh . Nàng thay chiếc áo cưới trắng muốt , bồng bềnh bằng bộ đồ bộ không trắng muốt và cũng không bồng bềnh nhưng vô cùng tiện lợi . Nàng buộc tóc cao lên bằng mấy sợi dây thun , nàng thay đổi giày cao gót bằng đôi dép xẹp lép trong nhà , khiến nàng chạy nhanh hơn cả con chuột nhắt

    Tóm lại , bạn thân mến ạ , sau mười ngày cưới vợ mình có cảm giác như đã sống thêm mười cuộc đời . Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy , trong mình các cảm giác tự hào , yên tâm , hứng thú , sợ hãi và e ngại luôn luôn trào dâng , luôn luôn ầm ầm như sóng biển xô bờ

    Mình phải thú thực rằng mình không biết mười ngày tiếp theo sẽ ra sao
    Tương lai trở nên không thể đoán trước được . Chỉ biết rằng những phút rảnh rỗi hiếm hoi , ngồi nhớ lại những tháng ngày vui vẻ của anh em ta , mình chợt thấy nao lòng

    Những giờ phút ấy đã trở nên xa mãi mãi , và mình nhớ tới một cách ngậm ngùi

    Bạn của cậu
    Tèo


    Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 26-08-2009, 08:16 AM.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......
    Similar Threads
  • #2

    Cuộc trò chuyện giữa một thầy giáo và một học sinh


    Thầy giáo: Chào em. Em đang làm gì đấy?

    Học sinh: Dạ thưa thầy, em đang đọc một cuốn tiểu thuyết.

    Thầy giáo: Hay lắm. Vì sao em đọc nó?

    Học sinh: Thưa thầy, em muốn trở thành nhà văn.

    Thầy giáo: Rất tốt.

    Học sinh: Và em cho rằng, muốn thành nhà văn, thì việc đầu tiên là phải đọc các nhà văn khác.

    Thầy giáo: Rồi quên đi!

    Học sinh: Sao ạ?

    Thầy giáo: Thầy nói rồi đấy. Em đọc, rồi em phải quên ngay.

    Học sinh: Nếu không?...

    Thầy giáo: Nếu không thì em sẽ trở thành một nhà văn… tương tự. Mà trong nghệ thuật, sự tương tự không khác sự… hỏng bét bao nhiêu.

    Học sinh: Ý thầy là?

    Thầy giáo: Ý tôi là văn học nói riêng và nghệ thuật nói chung, không có mẫu.

    Học sinh: Em tin thầy.

    Thầy giáo: Tuy tin, nhưng em vẫn hay làm theo mẫu, hay bắt chước mẫu. Đấy là một trong những thói quen nguy hại nhất của người nghệ sĩ.

    Học sinh: Em chưa phải là nghệ sĩ, thưa thầy.

    Thầy giáo: Thế nghệ sĩ là gì? Là một cá nhân có khả năng sáng tạo. Thế sáng tạo là gì? Là làm ra một cái gì đó không giống với tất cả những cái đã từng có trước đây, đúng không nào?

    Học sinh: Thưa thầy, đúng.

    Thầy giáo: Muốn làm ra một thứ độc đáo, chúng ta có hai cách: Một là, tìm hiểu tất cả những gì đã có; hai là, chả cần tìm hiểu gì hết, cứ làm theo trí tưởng tượng của mình.

    Học sinh: Thưa thầy, vậy thầy khuyên em cách nào?

    Thầy giáo: Cách thứ ba. Em cứ đọc, em cứ học, nhưng khi sáng tác em phải quên đi.

    Học sinh: Quên cả Tolstoy? quên cả Gorki?

    Thầy giáo: Đúng. Quên hết. Dù các nhà văn đó có vĩ đại đến đâu. Nếu em tên Tèo, thì tác phẩm của em là tác phẩm mang dấu ấn Tèo, không thể, dù là Sheakspeare Tèo hay Victo Hugo Tèo gì cả.

    Học sinh: Thưa thầy, em hiểu.

    Thầy giáo: Em chưa hiểu hết đâu, trong văn hoá, không có gì khó hơn việc thoát ra khỏi ảnh hưởng của người khác.

    Học sinh: Tại sao ạ?

    Thầy giáo: Tại vì đầu tiên, những người khác đó quá hấp dẫn và nổi tiếng. Nổi tiếng đến mức chỉ cần giống như họ cũng sang trọng lắm rồi. Thứ hai là người ta có thói quen dạy nhau bắt chước.

    Học sinh: Khoan đã. Thưa thầy. Chính bắt chước đã hình thành phản xạ. Chính phản xạ đã hình thành bản năng. Rồi chính bản năng đã tạo nên hành động.

    Thầy giáo: Rồi chính hành động đã tạo thành kinh nghiệm. Rồi chính kinh nghiệm đã dẫn dắt ta đi vào chỗ… kẻ khác đã đi rồi.

    Học sinh: Ô!...

    Thầy giáo: Những điều tôi nói thật ra không có gì mới. Nhưng trong thực tế cuộc sống, thói quen dạy, học và làm theo sự bắt chước đã trở nên trầm trọng, và nguy hiểm hơn nữa, sự trầm trọng này càng ngày càng mang dấu ấn… tự nhiên!

    Học sinh: Nghĩa là?...

    Thầy giáo: Nghĩa là người ta coi bắt chước thành chuyện đương nhiên, chuyện cần làm, và kinh khủng nhất, thành tiêu chuẩn! Hậu quả của nó là, trong văn học, trong phim ảnh, trong sân khấu đầy rẫy những nhân vật và những tình huống giống hệt nhau.

    Học sinh: Thưa thầy, phải chăng đó là mặt trái của giáo dục?

    Thầy giáo: Giáo dục không bao giờ có mặt trái. Nhưng phương pháp giáo dục thì có. Phương pháp thuận tiện nhất, dễ làm nhất và đơn giản nhất của giáo dục là dạy học sinh phải làm giống như cái này hoặc làm giống như cái kia. Nó có lợi ích là tiện và nhanh, an toàn nhưng phương pháp đó sẽ thủ tiêu sự sáng tạo, vốn là hành vi quan trọng nhất của mọi con người.

    Học sinh: Chính vì thế mà...

    Thầy giáo: Thầy khuyên em đọc sách để biết. Nhưng biết rồi để quên. Thầy khẳng định rằng, sức mạnh của quên đôi khi còn cao hơn sức mạnh của nhớ. Bởi chỉ có dám quên, em mới dám có những trang viết của riêng mình.

    Học sinh: Thầy có thể đưa ra dẫn chứng được không?

    Thầy giáo: Được chứ. Các nhà văn nổi tiếng mà em biết chả có ai học ở trong trường viết văn. Họ tự học trong cuộc sống là chính. Mà cuộc sống, chắc em cũng biết, rất ít kiểm tra ta bằng cách thuộc lòng.

    Học sinh: Vâng!

    Thầy giáo: Không cứ gì văn học, rất nhiều môn nghệ thuật cũng phát triển theo cách đó, theo cách mỗi cá nhân khác nhau phải có một con đường khác nhau. Đó là nguyên tắc cơ bản nhất nhưng cũng dễ quên nhất. Và suy cho cùng, quên còn chưa nguy hại bằng… vờ quên. Em thân yêu của thầy ạ.

    Học sinh: Em xin cảm ơn thầy
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    Working...
    X
    Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom