(Thư gởi các con tôi)
Đông Bắc Hoa Kỳ, ngày 1- 3- 2009
Bích Hằng và Công Minh yêu thương,
Viết thư cho các con khi Ba đang nghĩ về các con bằng lòng yêu thương vô hạn. Nhìn thấy các con đang khôn lớn, được giáo dục, được học hành và hưởng mọi tiện nghi của một xã hội văn minh và giàu mạnh lòng Ba vui mừng lắm.
Nhưng cũng từ khi nhận thấy các con dần dần hòa nhập vào xã hội mới, nói tiếng Anh lưu loát và bắt đầu quên đi tiếng Việt dấu yêu của chúng ta, lòng Ba chẳng thể nào không có những nỗi ưu tư. Từ khi thấy các con quen dần với nếp sống của Mỹ, giao du với đủ các loại người của các dân tộc khác, chịu ảnh hưỏng sâu sắc nền văn hóa của Mỹ, dần dần xa cách những nếp sống và phong tục tập quán tốt đẹp của người Việt Nam và cộng đồng Việt Nam lòng Ba không thể không ray rứt và đau đớn!
Các con thương yêu,
Nhớ lại những ngày chuẩn bị được đi định cư ở Mỹ, ngày đó các con còn thơ ngây và bé dại lắm, lòng Ba thấy sung sướng và hạnh phúc biết bao. Ngày đó, sau hơn 8 năm bị giam cầm, chịu đựng biết bao nỗi khổ đau từ trại cải tạo , khi nghe tin được đi định cư ở một đất nước tự do, nhân quyền của con người được bảo vệ và tôn trọng, nôcó một nền kinh tế phồn thịnh, thì hỏi sao mà lòng Ba không vui cho được? Ba nhớ lại ngày đó Bích Hằng mới 6 tuổi, còn Minh thì vừa mới lên hai tuổi. Khi chở Bích Hằng trên chiếc xe Honda đời 81 cũ kĩ, lại thêm trời đang mưa lớn, cả cha và con đều ướt như chuột lột, con bỗng buột miệng nói là mai mốt qua Mỹ mình đi xe hơi thì chắc sẽ không bị ướt nữa, phải không Ba?
Đúng là bây giờ mình không còn bị ướt nữa vì mình đã có một ngôi nhà tương đối khang trang, và cả hai đứa con đều đã lái xe hơi chạy bon bon trên những con đường xa lộ rộng thênh thang của Mỹ, nên hình như các con đã quên nhìn lại đoạn đường sau lưng mà các con đã đi qua. Hình như các con đã quên rằng các con đã được sinh ra từ vùng đất nào và đã từ đâu đến? Ba nhớ là có đọc một câu danh ngôn của một ai đó đã nói là "phải luôn luôn nhớ rằng mình đã đến từ đâu để biết rằng mình sẽ đi về đâu?"
Các con thương yêu,
Trong ca dao Việt nam có câu: “Chim có tổ, người có tông”. Chim có tổ có nghĩa là loài chim chúng cũng được chim mẹ làm tổ để đẻ trứng, để ấp trứng và nở thành con. Và cũng từ cái tổ này chim mẹ đã đi kiếm mồi để đem về đút cho con từ những ngày chim con còn chưa đủ lông đủ cánh. Ngày qua ngày, chim non dần dần lớn lên, bắt đầu mọc lông mọc cánh. Rồi chim mẹ cũng đã tập cho chim non chuyền cành, bay từng đoạn ngắn cho đến khi chúng có thể tự bay đi tim mồi cũng như đủ sức để bay đi trong bầu trời rộng thênh thang, hay tự bay đi kiếm chỗ ẩn núp mỗi khi trời mưa bão. Dầu cho là loài chim chúng vẫn còn có tổ, có nghĩa là nơi chúng đã được sinh ra, chim mẹ nuôi lớn lên để tự mình bay đi vào bầu trời rộng.
Còn người có “tông” là gì? “Tông” là cái gốc của mình, nơi mình đã sinh ra, là gia đình của mình, là giòng họ của mình, hay nói rộng ra là quê hương của mình. Mỗi người chúng ta sinh ra đời, ai ai cũng đều có một quê hương. Quê hương là nơi có tổ tiên, ông bà, cha mẹ, cô chú, cậu dì của chúng ta đã và đang sống.
Quê hương là nơi có một cái bệnh viện nhỏ có tên gọi là Đồng Nai mà Bích Hằng đã được sinh ra vào một ngày vào cuối tháng Mười Một trong nỗi mừng vui tận cùng của ba mẹ khi người nữ hộ sinh đã khéo léo cắt sợi dây chằng đã quấn 5 vòng chung quanh cái cổ nhỏ bé của con! Niềm hạnh phúc có được đứa con gái đầu lòng khỏe mạnh và xinh đẹp đã làm cho ba mẹ quên đi bao nhiêu nỗi nhọc nhằn của cuộc sống sau những ngày tháng ba trở về từ trại tù cải tạo khổ sai. Mẹ đã mở một tiệm may nho nhỏ, còn ba thì thì phải dầm mưa dãi nắng đi làm rẩy làm nương mới kiếm đủ lúa gạo cho gia đình ta sống qua ngày! Có những ngày ba mẹ đưa con về Sài Gòn để thăm gia đình ông bà ngoại, ba mẹ phải bồng con đi bộ ra bến xe đò trong cơn mưa phùn và giá rét của những ngày cuối năm, phải lấy chăn phủ kín người con để cho con đỡ lạnh! Cho dầu cuộc sống gặp nhiều khó khăn, cho dầu trời mưa gió lạnh lẽo, cho dầu ở trong một căn nhà lá đơn sơ, xơ xác; cho dầu cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc cho ấm, nhưng ba mẹ vẫn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc vì có bóng hình xinh đẹp của con bên cạnh cuộc đời của ba mẹ. Ba mẹ nhìn con dần dần lớn lên từ một vùng quê có tên là gọi là Đồng Nai, ba mẹ dõi theo những bước đi chập chững lấm lem đất đỏ của con. Con đã đến trong cuộc đời này với ba mẹ từ tận cùng của những nỗi khó nghèo trong cuộc sống. Nhưng càng chịu đựng những nỗi khó khăn, ba mẹ càng thấy thương yêu và gắn bó với con hơn. Con là một phần cuộc đời, một phần cuộc sống của ba mẹ đó, Bích Hằng ạ!
Rồi một vài năm sau, gia đình chúng ta có điều kiện để di chuyển về thành phố Sài Gòn, được ở trong một ngôi nhà khang trang hơn, rộng rãi hơn. Con bắt đầu bước những bước chân tung tăng đến trường. Con học tiếng Việt, con ê a tập đọc tiếng Việt, con nói tiếng Việt, con hát tiếng Việt. Con thực sự là niềm vui là niềm hạnh phúc của ba mẹ. Ba mẹ vẫn ngày ngày chở con đến trường. Con ca, con hát, con nói líu lo như chim họa mi làm cho lòng ba mẹ cũng vui lên rộn rã. Rồi Minh đã ra đời. Minh được sinh ra ở một bệnh viện lớn của thành phố Sài gòn. Ba không thể nào quên được lúc hồi hộp ngồi chờ tin con ở phòng đợi của bệnh viện, cô y tá trẻ dễ thương đã ra nói đùa với ba là “vợ ông sinh con gái”. Bởi lẽ cô ta đã biết là ba mẹ đã có một đứa con gái rồi nên bây giờ đang rất mong có con trai, thế nên cô nói đùa với ba. Sau đó hình như cô ta thấy ba không được vui lắm nên cô ta lại nói: “Chúc mừng ông, ông có con trai rồi đó!” Thế là bây giờ ba mẹ không những có Bích Hằng, mà còn có thêm Công Minh nữa. Cũng từ lúc đó, ba mẹ có công việc làm ăn mới, có thu nhập khá hơn, và cuộc sống đỡ vất vả hơn. Những lần Bích Hằng bị nóng sốt và lên cơn động kinh, ba mẹ lo sốt vó và suốt đêm không ngủ được, những lần Minh bị bệnh và bị ghẻ lỡ khắp mình, ba mẹ lo lắng, đem con đi khám hết bác sĩ này đến bác sĩ khác để mong cho con được chóng lành! Đối với ba mẹ, các con là niềm vui, là niềm hạnh phúc lớn nhất trên cuộc đời này mà không gì có thể thay thế được. Ba mẹ thương yêu các con, lo lắng cho các con bằng một tình yêu thương vô bờ bến, một tình yêu thương không điều kiện, không cần các con phải đáp đền!
Rồi gia đình chúng ta được chính phủ Mỹ cho đi dịnh cư hợp pháp ở Hoa Kỳ theo diện HO dành cho những cựu tù cải tạo. Ba là một trong hàng chục ngàn người như thế. Mười lăm năm đã trôi qua, bây giờ Bích Hằng đang học năm cuối Đại học, còn Minh thì đang chuẩn bị lên Đại học. Ba mẹ rất mừng và hãnh diện về những thành tích mà các con đã đạt được trong học tập. Cả hai đứa con đều là học sinh giỏi, đều được có bằng khen của Tổng thống Bush. Đặc biệt Minh được nhận bằng khen của Tổng thống 2 lần, là học sinh đặc biệt xuất sắc loại A (a distinguished honor straight A student) và hơn nữa Minh lại có bằng đệ nhị đẳng huyền đai Karaté làm cho ba càng thêm tự hào. Ba mong Bích Hằng sẽ cố gắng học tập để tốt nghiệp đại học vào cuối năm nay. Còn Minh thì phát huy tối đa khả năng của mình để được học bỗng cũng như được nhận vào một trường đại học tốt. Hãy nhớ rằng “những gì mà các con ước mơ được thì các con có thể thực hiện được”( If you can dream it, you can do it ). Các con bây giờ đã trở thành kho tàng quí giá của ba mẹ và là niềm hãnh diện của gia đình. Và điều ba mừng hơn nữa là gia đình chúng ta vẫn hàng tuần đi lễ để cầu nguyện chung với nhau. Gia đình chúng ta vẫn đi chơi, đi nghỉ hè chung với nhau, và nhất là các con vẫn còn ở chung dưới một mái nhà cùng với ba mẹ. Trong việc hòa nhập chung vào cái dòng chảy của xã hội Mỹ mà người ta thường gọi nước Mỹ là một cái lò nung chảy, ba vẫn muốn gia đình mình giữ gìn nền văn hóa và những phong tục tập quán tốt đẹp của Việt Nam.
Bây giờ các con đã lớn, các con có những suy nghĩ độc lập, để dần dần tạo dựng một cuộc sống độc lập sau này. Ba tôn trọng những suy nghĩ độc lập của các con. Tuy nhiên nếu hỏi rằng những suy nghĩ của các con đã thực sự đúng đắn, thực sự chín chắn chưa, thì ba nghĩ rằng câu trả lời là chưa!! Khi mà các con chưa từng trải trong cuộc sống, chưa đụng chạm những thực tế của cuộc đời. Không có kinh nghiệm nào quí giá bằng những kinh nghiệm thất bại cay đắng của cuộc chính bản thân mình. Các con vẫn còn thơ ngây lắm trong cuộc đời đầy những cạm bẩy này. Một ngày nào đó, khi các con bước chân vào đời, đối diện với mọi khó khăn, thử thách của cuộc sống, giao tiếp với nhiều loại người khác nhau trong xã hội, chịu đựng nhiều bất công trong cuộc đời, lúc đó các con sẽ tự rút ra những bài học kinh nghiệm quí giá cho bản thân mình. Lúc đó con sẽ suy nghĩ lại những điều ba nói với các con ngày hôm nay.
Bích Trâm và Công Minh yêu quí,
Một ngày nào đó trong tương lai, các con sẽ tự đi tìm hiểu về cội nguồn của mình, sẽ đi tìm về cái “tổ” ngày xưa của mình và sẽ xác định lại các con đến từ đâu để biết mình sẽ đi về đâu. Lúc đó các con sẽ nuối tiếc rằng mình đã học tiếng Việt ít quá, mình đã nói tiếng Việt ít quá! Hãy nhớ lời ba dặn hôm nay, cho dầu các con đi đâu, cho dầu các con làm gì, xin các con đừng bao giờ quên rằng mình là người Việt Nam, xin các con đừng quên rằng mình còn có một quê hương Việt Nam, mình còn có một nơi chốn để trở về! Không bao giờ quá muộn nếu các con có tinh thần dân tộc, có một tình yêu để trở về quê hương thứ nhất của mình. Các con cố gắng nói tiếng Việt, viết tiếng Việt, đọc tiếng Việt, hát tiếng Việt khi nào có thể được. Biết thêm một ngôn ngữ là có thêm một tâm hồn, nhất là ngôn ngữ đó là ngôn ngữ Việt Nam, tâm hồn đó là tâm hồn Việt Nam! Hãy tham dự những sinh hoạt của cộng đồng Việt Nam, hãy tìm những nhà thờ Việt Nam để đi lễ, hãy tham gia những tổ chức sinh viên Việt Nam mà ba nghĩ bây giờ hầu như đã có trong rất nhiều trường Đại học. Đừng xa lánh, đừng ngoảnh mặt với cộng đồng Việt Nam, các con ạ! Các con có thể nhuộm tóc màu nâu, các con có thể nói tiếng Mỹ như người Mỹ, nhưng các con không thể nào thay đổi được nguồn gốc và dòng máu Việt Nam của mình. Hãy tự hào mình là người Việt Nam khi mà chỉ trong vòng hơn 30 năm qua, người Việt Nam chúng ta đã gặt hái được những thành quả rất lớn về mọi lãnh vực trong cuộc sống ở trên đất nước này. Những thành tích đó rất đáng cho chúng ta tự hào! Và những thành tích của các con trong tương lai mà ba tin là các con sẽ đạt được, không những chỉ là niềm tự hào riêng của ba mẹ, của gia đình chúng ta mà còn sẽ niềm tự hào chung của cộng đồng Việt Nam nữa!
Muốn làm được những điều ba nói ở trên, ba nghĩ là các con nên tìm những cơ hội để tiếp xúc với người Việt Nam, thân thiện với người Việt Nam mà các con gặp ở bất cứ nơi đâu, làm bạn với những ngưòi bạn Việt Nam, tập nói tiếng Việt với họ. Sẽ không có ai chê cười các con khi con nói tiếng Việt chưa giỏi đâu, mà ai cũng sẽ xem đó như là một việc rất dễ thương khi các con cố gắng muốn nói tiếng Việt với người Việt Nam. Vì ngôn ngữ sẽ là chìa khóa đầu tiên để hòa nhập vào truyền thống và văn hóa của một dân tộc. Nắm được chìa khóa ngôn ngữ Việt Nam thì từ đó các con sẽ thấy gần gủi hơn với người Việt Nam, dễ dàng làm quen và làm bạn với người Việt Nam, và nhất là những tình bạn sẽ gắn bó hơn nếu chúng ta cùng có một điểm chung là quê hương Việt Nam, là đất nước Việt Nam, là cội nguổn Việt Nam, cùng có chung một nền văn hóa, một phong tục tập quán cổ truyền, cũng như có cùng một lịch sữ hào hùng của dân tộc Việt Nam.
Trong những lần các con đi chơi với bạn ở Pháp, ở Canada, ở Mexico, các con có thấy mình lạc lõng, các con có thấy mình chỉ là những người du khách, chỉ là những người khách lạ trên những đất nước này? Các con có thấy những món ăn xa lạ, nó không thể gợi nhớ cho các con về những kỷ niệm êm đềm của những món ăn đậm đà tình quê hương! Còn nếu cùng được đi với một người bạn Việt Nam trở về thăm quê hương Việt Nam yêu dấu, được về thăm viếng những phong cảnh đẹp thơ mộng của đất nước ta, lòng các con sẽ cảm thấy nôn nao, rạo rực khi bước những bước chân rộn ràng trên những con đường quê hương. Rồi các con sẽ xúc động biết bao khi các con được đặt chân trên những con đường đất đỏ nơi có ngôi nhà tranh nhỏ ngày xưa mà các con đã sinh ra, được nhìn lại thành phố Sài Gòn thân yêu mà các con đã từ giã ra đi mười lăm năm về trước! Nơi đó sẽ có bao nhiêu người bà con thân thuộc, những cô, chú, cậu, dì, bạn bè thân yêu đang chờ đón các con để ôm các con vào lòng.Và đặc biệt là trở về thăm lại Việt Nam, các con sẽ cảm thấy đây chính là đất nước thật của mình, đây chính là quê hương thật của mình mà các con sẽ không bao giờ cảm thấy lạc lỏng và có cái mặc cảm mình là người thiểu số như cái mặc cảm mà con cố giấu đi khi con sống trên đất nước Mỹ xa lạ này, cho dầu đó là đất nước giàu mạnh nhất trên hành tinh!
Các con sẽ hỏi tại sao ba vẫn muốn các con trở về đất nước mà ngày xưa người ta đã cầm tù ba, đã đày đọa ba trong hơn 8 năm trời? Câu trả lời cho các con là các con đừng ngộ nhận như bao nhiêu người khác đã ngộ nhận. Đó là đừng bao giờ đồng hóa chính trị với dân tộc và đất nước Việt Nam. Tuy ba không chấp nhận và chưa đồng thuận với những người cộng sản đang nắm chính quyền nhưng ba vẫn đứng về phía dân tộc, quê hương, đất nước và con người Việt Nam. Thomas Jefferson đã nói: “Tôi thích những giấc mơ về tương lai hơn là nhìn lùi lại quá khứ” (I like the dreams of the future better than the history of the past). Nhìn lại quá khứ đầy hận thù, một quá khứ mà anh em hai miền nam bắc xung đột lẫn nhau, người dân cả hai miền đều trải qua những đau khổ vì chiến tranh, để nuôi dưỡng và tiếp nối những hận thù đó thì giải quyết được gì cho dân tộc, cho nhân dân Việt nam đây? Dân tộc Việt Nam, đất nước Việt Nam, con người Việt Nam đã hiện hữu từ hàng ngàn năm nay, còn chính quyền đang điều hành đất nước chỉ mới hình thành cách đây hơn 60 năm mà thôi! Thể chế chình trị có thể sẽ thay đổi nếu chính quyền không giữ an được lòng dân (như khối Đông Âu và Liên Xô đã sụp đổ). Còn đất nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam, con người Việt Nam sẽ trường tồn với thời gian. Thế nên, một mai kia, các con có trở về là trở về với quê hương Việt Nam, với đất nước Việt Nam của chúng ta.
Các con thân yêu,
Những điều ba muốn viết cho các con, muốn tâm sự với các con sẽ còn dài lắm, có thể viết thành được một cuốn sách, nhưng ba mong rằng những dòng trên đây cũng phần nào tạm đủ nói lên lòng yêu thương của ba mẹ đối với với các con cũng như niềm mong ước sâu xa của ba mẹ đối với các con như thế nào. Ba mong rằng sau khi các con đọc lá thư này các con sẽ hiểu nỗi lòng ba mẹ, những hoài vọng của ba mẹ đối với các con trong tương lai. Trên con đường dài mà các con sẽ đi vào cuộc sống sau này, cho dầu có lúc đạt được sự thành công, hay có lúc gặp phải những thất bại chua cay, thì các con đừng bao giờ đầu hàng, đừng bao giờ nản chí, đừng bao giờ bỏ cuộc “không có con đường đầy hoa nào dẫn đến vinh quang!” Sau mỗi lần vấp ngã là mỗi lần các con phải vươn lên. Và một điều cuối cùng ba muốn các con luôn khắc ghi trong lòng: Việt Nam mãi mãi là quê huơng, là đất nước thân yêu của mình. Hành trình trở về quê hương của những người sống tha hương sau một thời gian dài không phải là một cuộc hành trình dễ dàng và êm ái, nhưng không có nghĩa là không thực hiện được. Một mai kia ba mẹ muốn được trở về để sống những ngày cuối cùng trên quê hương và khi qua đời muốn được chôn trên quê hương của mình, gần mộ phần của ông bà nội ngoại. Các con hãy trở về quê hương để thắp một nén hương trên mộ phần của ba mẹ, trên mộ phần của ông bà nội, ông bà ngoại để nhớ rằng đây là cái gốc của các con, đây là quê hương của các con. Để nhớ rằng từ nơi đây các con đã ra đi và cũng sẽ là nơi cuối cùng để các con trở về.
Vài lời tâm sự với các con. Mong các con sẽ hiểu và nhớ những lời nói chân tình và đầy yêu thương xuất phát tự trong sâu thẳm của lòng ba.
Mãi mãi yêu thương các con bằng một tình yêu vô hạn.
Ba của các con.
Lê Nguyên Lê
(Người Viển Xứ)
Comment