• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Oxford thương yêu - Dương Thuỵ, truyện dài

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Oxford thương yêu - Dương Thuỵ, truyện dài

    Oxford thương yêu - Dương Thuỵ



    Ngỡ ngàng nhập học

    Cô gái Việt Nam vô cùng rụt rè xuất hiện trước cửa văn phòng giáo sư Baddley sau tiếng gõ rất khẽ. Anh chàng trợ lý có gương mặt rất sáng, mũi thanh và đôi mắt đặc biệt thông minh niềm nở mời cô vào:
    “Tôi tin chắc em là Trần Vũ Thiên Kim - Anh phát âm tên cô một cách vụng về nhưng hoàn toàn duyên dáng - Em học hệ Cao học phải không? Giáo sư Baddley dặn tôi đưa em lịch học và cuốn giáo trình này”.
    Kim vụt trở thành một con người khác, cô vui vẻ và dạn dĩ trò chuyện cùng người trợ lý, đôi mắt sáng long lanh nhìn cuốn giáo trình dày cộp đã được photo sẵn:
    - Thật không ngờ giáo sư quan tâm đến tôi như thế - Kim siết cuốn giáo trình vào ngực như thể đấy là quyển thánh kinh làm người trợ lý bật cười - Tôi phải gửi lại anh bao nhiêu tiền photo? À mà anh tên gì? Anh có thể cho tôi địa chỉ e-mail không? Tôi xin học bổng ở một tổ chức phi chính phủ, họ chỉ cho học bổng trong một năm nhưng vì sang đây trễ do thủ tục giấy tờ phức tạp, thầy trưởng khoa nói chắc tôi đành phải kéo dài chuyện học trong hai năm. Anh không tưởng tượng được đâu, tôi khổ sở mấy ngày nay...
    - Ồ! Tôi tưởng tượng được chứ! Tôi là Fernando Carvalho - Người trợ lý mỉm cười - Tôi cũng là người nước ngoài mà. Tôi đến từ Bồ Đào Nha. Tôi đã hoàn thành chương trình Thạc Sĩ cũng bằng học bổng của chính phủ nước này cách nay vài năm. Rồi giáo sư Baddley nhận tôi vào làm trợ lý chính, giờ tôi đang trong giai đoạn nghiên cứu sinh. Đây là danh thiếp của tôi, em cần hỏi gì cứ tự nhiên nhé.
    Dù Kim còn muốn trò chuyện thêm tí nữa nhưng Fernando đã lịch sự mỉm cười tiễn cô ra cửa. Anh nói thêm như vừa chợt nhớ ra: “Em không phải trả lại tôi tiền photo sách đâu, coi như tôi tặng em một món quà nhỏ để chúc em can đảm lên!”. Kim thật sự cảm động, cô lắp bắp cảm ơn rồi bước giật lùi cho đến khi cánh cửa khép hẳn lại và Fernando cùng với nụ cười tươi rói của anh biến mất.
    Quả là những phút giây được an ủi sau bao nhiêu sự kiện làm Kim cực kỳ bối rối, đến nỗi gặp ai cô cũng lặp lại điệp khúc: “Tôi chỉ có học bổng trong một năm mà sang đây mới biết chắc phải học những hai năm. Bạn không tưởng tượng được đâu, tôi khổ sở mấy ngày nay...”. Cô thuộc týp người sống cần có người quan tâm và đã đắm mình trong sự yêu thương của gia đình từ bấy lâu nay đến mức gần như không trưởng thành nổi. Hôm qua khi trình diện giáo sư trưởng khoa, Kim bị ông ta phán cho một câu xanh rờn: “Cô sẽ không thể hoàn thành khóa Cao học này chỉ với một năm ngắn ngủi. Thật ra điều này cũng có thể xẩy ra nếu cô đến từ một nước nào đó ở Châu Á có nền giáo dục phát triển như Singapore hay Malaysia. Đằng này cô lại... Đã vậy còn nhập học trễ nữa chứ!”. Rồi khi Kim há hốc mồm ra một cách ngu xuẩn “Vậy... vậy thầy khuyên em phải làm sao?”, ông ta nhấn mạnh “Chuẩn bị tinh thần và tài chính để nếu phải kéo dài sang hai năm thì cũng không bị hụt hẩng!”.
    Thấy Kim ngơ ngẩn không buồn trả lời, ông trưởng khoa chép miệng:
    - Ở những trường Đại học danh tiếng trên thế giới, đôi khi người ta cũng buộc phải cấp bằng cho những nhân vật đến từ nước ngoài vì lý do ngoại giao hay chính trị. Tuy nhiên tôi không nghĩ cô thích bằng cấp kiểu đó. Cô đã đích thân tìm học bổng sang đây, cô được trường chấp nhận cho nhập học, nên tôi đoán cô muốn có kiến thức thật sự! Thôi cố gắng xoay sở. Tôi thấy không có vấn đề gì!
    Kim định nói “Dĩ nhiên, vì đó đâu phải là vấn đề của thầy!”, nhưng ông đã ra dấu tiễn cô với nụ cười nhếch môi vừa lạnh lùng vừa giễu cợt.
    Kim từ văn phòng khoa Kinh Tế trên phố Manor buồn bã không muốn quay về khu học xá, cô lang thang vào trung tâm thành phố nơi qui tụ những ngôi trường trực thuộc Đại học Oxford. Sang đây Kim mới ngỡ ngàng nhận ra Đại học thuộc loại lâu đời nhất châu Âu này có đến ba mươi chín ngôi trường độc lập khác nhau gọi là “college”. Mỗi college trông cổ kính và đẹp kiêu hãnh như những tòa lâu đài với những cánh cổng bằng gỗ được chạm khắc công phu và những ngọn tháp vươn cao quyền quí. Sinh viên và cả giáo sư chạy xe đạp luồn lách vào những con đường hẹp hay những con hẻm nhỏ lót đá di chuyển từ college này sang college kia. Kim biết rồi mình cũng sẽ được vào trong những ngôi trường cổ kính này dùi mài kinh sử, cô sẽ không học cố định ở một nơi mà tùy theo từng môn sẽ đến các trường khác nhau. Kim tưởng tượng mình như Harry Potter buổi đầu ngơ ngác nhập học ở trường Phù Thủy, ngôi trường cổ kính với những lớp học bé tí, những cầu thang đá nhỏ hẹp và những hành lang dài vô định. Và quả thật, bộ phim Harry Potter được quay tại những college ở Oxford. Ở ngoài phố, Kim thấy có rất nhiều khách du lịch và những đoàn học sinh được giáo viên dẫn đi tham quan Đại học Oxford. Hẳn họ muốn gieo vào lòng những học trò nhỏ niềm hy vọng được vào học trong ngôi trường danh tiếng này. Cô thở dài, nghĩ dù mình đã được nhận vào học nhưng áp lực lớn nhất là phải đi ra với mảnh bằng tốt nghiệp. Sau này về Việt Nam với cái danh học ở Oxford mà không chìa ra được giấy tờ chứng minh chắc Kim chỉ còn nước bỏ xứ đi luôn.
    Buổi tối trong khu học xá, gió gào hú không ngừng, mưa quất từng hạt nặng nề vào kính như thể muốn tìm đủ mọi cách chui vào phòng. Kim bất an chốc chốc lại đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài trời đêm. Ánh đèn vàng cao áp đủ cho cô nhìn thấy cây cỏ oằn mình trong gió rét. Suốt đêm Kim cứ trằn trọc với câu hỏi “Làm sao có tiền để ở lại Oxford thêm một năm nữa?”. Cô đã đổ bao công sức để xin được học bổng của một tổ chức phi chính phủ và song song đó phải đáp ứng đủ yêu cầu của Đại học Oxford mới được nhận vào ngôi trường danh tiếng này. Vậy mà không lẽ phải quay về Việt Nam khi chưa hoàn thành chương trình. Bao nhiêu cố gắng lại bỏ phí đi sao? Mộng du học ở Anh đã được Kim ôm ấp hồi còn là học sinh Trung học. Cô luôn cố gắng trao dồi tiếng Anh từ những ngày đó, rồi trong suốt bốn năm Đại học, cô vẫn không ngừng truy tìm học bổng và duy trì điểm số luôn ở mức xuất sắc. Tốt nghiệp ra trường Kim vẫn chưa có cơ hội nên cô lại tiếp tục xoay xở tìm nơi cấp học bổng và xin các trường Đại học chấp nhận. Mãi đến ba năm sau khi tốt nghiệp Đại học, khi đã có một công việc thú vị trong một công ty uy tín, Kim mới hạnh phúc có được niềm vui biến giấc mơ từ thời học sinh thành hiện thực. Đó là cả một quá trình dài phấn đấu và kiên nhẫn không ngừng. Nhưng giờ giấc mơ đó chỉ mới thực hiện được một phần, quan trọng nhất là phải hoàn thành khóa học rất nặng bên đây theo đúng thời hạn một năm.
    Gia đình Kim tuy rất quan trọng chuyện học nhưng không đủ khả năng để nuôi cô trong một năm sinh hoạt ở Anh, nơi có mức sống thuộc hàng đắt đỏ nhất thế giới. Lương đi làm của Kim dành dụm được sau ngày ra trường cũng chỉ đủ cho cô mua sắm đồ đạc trước khi sang đây. Gần sáng, Kim tìm ra câu trả lời: “Chỉ có một con đường: bất cứ giá nào cũng phải học xong trong một năm như người ta! Cố gắng hết sức đuổi kịp ba tuần nhập học trễ. Phải làm cho ông trưởng khoa thấy người Việt Nam cũng học hành đàng hoàng không kém ai!” rồi mệt nhoài đi vào giấc ngủ nhiều mộng mị đến mức ngã lăn xuống nền gạch lạnh như băng. Khu học xá đã tắt lò sưởi trung tâm để tiết kiệm nhiên liệu.
    x
    Oái ăm, buổi học đầu tiên của Kim rơi vào sáng thứ bảy, vào cái ngày mà ai cũng cuộn tròn trong chăn ngủ vùi lười biếng. Ông giáo sư bận quá nhiều việc nên chỉ dạy vào giờ này. Cô khoác áo lạnh dày cộp, ôm cặp, xách dù mò mẫm bước ra đường. Trời hãy còn tối, không một bóng người dù đã bảy giờ ba mươi sáng. Các cửa hàng đóng cửa im lìm chìm khuất trong màn đêm. Kim bước lên xe bus và là người khách duy nhất trên tuyến đường chạy vào trường. Môn này cô học ở một cơ sở hiện đại nằm gần ga, không nằm trong trung tâm thành phố cổ kính. Khi bus dừng thả người khách cô đơn xuống trước khuôn viên khoa, mặt trời cũng vừa hé bức màn dày màu xám ló ra e thẹn. Kim đột nhiên thấy phấn chấn hơn, cô ngước nhìn cảnh bình minh lên với ánh hồng pha cam đẹp lạ lùng rồi mạnh dạn lần đầu bước chân vào giảng đường Oxford, nơi được biết bao người trẻ ao ước. Môn này đã bắt đầu được hai buổi và thu hút khá đông sinh viên nước ngoài. Tụi Ý ăn mặc diêm dúa, một cặp người Nga tóc hung ngồi đầu bàn, ba người nói tiếng Tây Ban Nha, vài đứa sinh viên Anh mặt đầy tàn nhang đang ngáp to như trực thăng kêu. Tất cả đều có vẻ không hài lòng thậm chí là phẫn nộ vì phải đi học vào ngày cuối tuần.
    Đúng tám giờ trợ lý Fernando đến phát tài liệu và vào lúc Kim hồi hộp nhất, giáo sư Baddley xuất hiện. Sẽ chẳng bao giờ cô có thể quên giây phút ấn tượng đó, một người đàn ông mập mạp, tóc húi cua, mặc chiếc áo len màu xanh thủy thủ có nụ cười hiền như bụt đang ngồi trên một chiếc xe lăn bằng điện dần dần tiến vào lớp. Giáo sư Baddley trứ danh đây sao? Kim ngỡ ngàng. Ông là người khuyết tật, chiếc xe của ông phát ra tiếng “rè rè” làm cô bối rối. Xe chạy ngang qua chỗ Kim, theo phản xạ tự nhiên cô đứng dậy cúi đầu chào giáo sư kính cẩn. Hành động lễ phép này làm sinh viên trong lớp hơi ngạc nhiên vì bọn chúng vẫn đang vô tư nhai kẹo cao su. Nhưng giáo sư không lấy đó làm lạ. Ông gật đầu chào lại và tiếp tục lái xe tiến đến bàn giáo viên. Sau vài phút hướng dẫn, giáo sư điều khiển xe lui xuống, nhường bục giảng lại cho một sinh viên người Tây Ban Nha. Mỗi người trong lớp phải soạn bài và giảng lại cho các bạn đồng môn. Vai trò của giáo sư chỉ hướng dẫn chung và chấm bài tiểu luận.
    Cuối buổi học giáo sư Baddley lái xe lăn đến bên Kim cười đôn hậu: “Em là người Việt Nam phải không? Tôi có nghe thầy trưởng khoa nói về trường hợp nhập học trễ của em. Hiếm khi có sinh viên từ Việt Nam. Cố gắng nhé. Cần gì cứ đến văn phòng của tôi, nếu tôi không có ở đó thì cứ nhờ trợ lý Fernando”. Kim xúc động lí nhí cảm ơn rồi nép người nhường đường cho ông lái xe ra thang máy.
    Trời đang mưa. Lại mưa. Những cơn mưa trứ danh của Anh, mạnh mẽ, dai dẳng, rơi mãi không ngừng. Gió thổi những cơn gió rét quất vào mặt Kim thật thô bạo. Cô quấn khăn vào cổ chặt đến mức gần nghẹt thở phải ho khan lên. Tụi sinh viên Oxford thích đi xe đạp và khóa xe đầy đường nhưng Kim biết mình chỉ ở đây không lâu nên chẳng cần mua xe đạp làm gì. Gặp lúc xe hư còn khổ thêm vì làm sao tìm được những chỗ sửa xe ngoài góc đường như bên Việt Nam. Ở trạm xe bus chỉ có vài người đứng chờ, miệng nhai nhóp nhép chút gì đó. Bụng Kim cũng cồn cào, cô mở cặp tìm mấy viên kẹo nhai cầm hơi. Đã một giờ trưa. Lúc xe bus chở Kim chạy ngang bãi đậu xe cô thấy giáo sư Baddley điều khiển xe lăn của mình chạy đến một chiếc xe hơi rồi loay hoay tìm cách chui vào đó. Thì ra ông tự lái xe đi dạy.
    Sau buổi học đầu tiên với người thầy dễ mến dù không có khả năng tự đi trên đôi chân của mình, Kim thất vọng nhận thấy những giáo sư còn lại tuy lịch sự nhưng khá lạnh lùng và gần như vô cảm với những khó khăn của người khác. Đa phần họ đều trông rất sang trọng với những bộ complet cắt may vừa khéo. Khoa Kinh Tế, giáo sư ngoài những giờ lên lớp còn hợp tác làm tư vấn cho các công ty và tham gia nhiều dự án đầu tư với các nước giàu. Kim hay nhòm ngó sang những khoa “hiền lành” như Nông Nghiệp, Lịch Sử hay Sinh Vật để ao ước học với những vị giáo sư mộc mạc, giản dị và nhiệt tình. Fernando bảo cô đừng trông đợi sự tử tế của bất kỳ ai. Cứ cố gắng hết sức rồi thì sẽ có một “quới nhân” phù hộ. Giáo sư Baddley là một người như thế. Fernando nói ngay trong cộng đồng Châu Âu, những nước giàu cũng hay xem thường những nước kém phát triển hơn. Bồ Đào Nha là một nước tụt hậu nhiều so với Châu Âu, nên bản thân anh trước kia cũng gặp khá nhiều khó khăn. Nhưng giáo sư Baddley vẫn đối xử với Fernando một cách hoàn toàn công bằng. Ông đánh giá anh qua thái độ cần mẫn, nghiêm túc trong công việc và qua tinh thần cầu tiến của một thanh niên đến từ một đất nước còn nhiều rào cản. Khi Fernando kể lại với Kim điều này, anh hơi ngượng. Cô cười, làm bộ trêu nhưng thực lòng thấy tự hào được anh chia sẻ: “Chà! Em thấy giáo sư biết nhìn người ghê!”. Fernando hơi đỏ mặt, đôi mắt thông minh ánh những tia lém lỉnh: “Đến từ những nước nhỏ thì chỉ có một con đường là nỗ lực để đừng bị người ta xem thường!”
    Nhiều đêm, khi gió không chịu ngủ cứ thang lang luồn lách vào những cành cây khẳng khiu làm chúng phải kêu lên răng rắc, Kim trằn trọc. Những người trẻ đến từ một nước nhỏ xíu gần như không tên tuổi như cô không phải chỉ muốn “đừng bị người ta xem thường” mà còn làm sao để được người ta tôn trọng. Nhưng quả thật “vươn lên” là điều ai cũng muốn nhưng không phải cứ muốn là được như câu tục ngữ tự phỉnh mình “Vouloir c’est pouvoir” (*) của dân Pháp. Học ở Oxford dù có cố gắng “lấy cần cù bù thông minh” hay “năng động - sáng tạo” kiểu gì thì so với sinh viên Anh, Mỹ hay các nước Châu Âu khác, Kim cũng chỉ là người đến từ một nước có nền giáo dục không được phát triển như ông trưởng khoa đã lo ngại. Những lúc phải nộp bài theo nhóm, bị chúng bạn tìm cách né tránh không cho cùng gia nhập, Kim vừa chán nản vừa phẫn nộ. Mấy đứa sinh viên nước ngoài - mà đa phần là dân châu Mỹ La Tinh và châu Á - đành tụ lại thành một nhóm “hợp chủng quốc”. Và với vốn kiến thức rất “ô hợp”, thường nhóm không bao giờ có được điểm cao và luôn nhận được những nhận xét rất khắc nghiệt của giáo sư. Một lần Kim ao ước: “Giá mà tụi sinh viên bản địa chịu “gánh” dùm mỗi nhóm một vài đứa nước ngoài thì điểm số mình không đến nỗi lẹt đẹt như vậy!”. Fernando đã nổi giận phản đối: “Với ý nghĩ đó, tự em đã xếp mình vào hạng làm gánh nặng cho người khác. Nếu muốn được nhìn nhận, phải có lòng tự trọng chứ!”. Lần đó cảm thấy bị “xúc phạm ghê gớm” Kim thề sẽ không bao giờ nhìn mặt Fernando nữa. Nhưng rồi cô chột dạ nhớ lại, ngày trước học Đại học ở Việt Nam, cô vẫn có thái độ xem thường những bạn từ các tỉnh xa. Cô nghĩ họ làm sao giỏi tiếng Anh bằng mình, làm sao năng động được trong điều kiện nghèo nàn sách vở, làm sao tiếp cận nổi giới doanh nghiệp vì có quen biết ai. Những người bạn đó cũng không được giới thành phố như Kim đón nhận, họ tự chơi với nhau, tự giúp nhau học rồi đi tìm việc để trang trải cho cuộc sống xa nhà. Chẳng bao giờ cô bận tâm khi nghĩ về những khó khăn của họ. Giờ đây sang Oxford, thấy khoảng cách giữa “người ta” và “mình” xa vời vợi, như thể người Sài Gòn tự nhận văn minh nhìn vào một cô nàng nào đó từ núi rừng mọi rợ bước ra đòi hội nhập.
    Trong khu học xá gồm nhiều căn nhà cổ theo lối kiến trúc Victoria trên phố Woodstock, Kim ngụ trong một căn nhà có mười hai nhân khẩu. Sang Oxford cô mới kinh ngạc nhận ra những hình ảnh các ký túc xá to lớn, rộng rãi thường thấy trên phim hoàn toàn chỉ thích hợp cho những trường Đại học ở Mỹ hay các thành phố hiện đại khác ở Anh. Oxford trung thành với lối kiến trúc cổ và tự hào vì điều đó. Những dãy nhà cổ bé tí dễ thương với những căn phòng cũng nhỏ xíu nằm trên những con phố xinh đẹp như Woodstock, Walton, St John... chính là những khu học xá dành cho sinh viên. Trong căn nhà chung của Kim, ngoài cô còn có Yutaka người Nhật và Lệ Chi người Trung Quốc là sinh viên nữ đến từ châu Á. Thời gian đầu có vẻ hút nhau vì cùng màu da vàng, ba người hay ăn cơm chung trong nhà bếp dưới tầng một, nhưng vài tuần sau Lệ Chi tự động lảng tránh nhóm các cô gái châu Á để hòa mình nhanh chóng vào thế giới châu Âu.
    Lệ Chi xinh xắn nhất, trẻ nhất, mới là sinh viên dự bị Đại học gọi là “A level”, nhưng cực kỳ chịu chơi. Lắm hôm khi đi xuống bếp pha trà, Kim giật mình đụng mặt cô bé từ phòng tụi Tây Ban Nha đi ra lúc đêm khuya. Kim đã thử khuyên Lệ Chi nhưng cô bé khó chịu ra mặt nên Kim quyết định “mạnh ai nấy sống”. Nghe đâu Lệ Chi là con một, cha là thương gia, mẹ trước kia là diễn viên, gia đình giàu có nhưng không hạnh phúc. Yutaka trái ngược hoàn toàn với Lệ Chi, cô trạc tuổi Kim, tính chững chạc và không nhan sắc nên sống khép kín. Yutaka học ngành khảo cổ, một ngành luôn tìm về với quá khứ nên trông cô cũng rất lạ. Bọn Tây ngại tính giữ kẽ của Yutaka nên thường cũng chỉ giao thiệp với Kim và Lệ Chi. Xem chừng họ quí Kim hơn vì cô thân thiện nhưng biết dừng đúng lúc, không quá đà và “dễ dụ” như cô bé Trung Quốc. Nhiều lúc Kim lắc đầu cười cho những ngộ nhận, trước kia cô cứ tưởng phụ nữ Nhật rất quậy còn con gái Trung Quốc đoan trang hơn.
    Sang đến cuối tháng mười, Kim vui mừng đón một đồng hương mới từ Việt Nam sang, chị là giáo viên một trường Đại học, sang tu nghiệp theo chương trình hợp tác với khoa Hàng Hải, sẽ chỉ ở Oxford bốn tháng. Mấy ngày đầu Thúy Hà phải nhờ Kim dẫn đi giới thiệu trường
    và giúp làm một số giấy tờ. Kim ngỡ ngàng nhận ra Thúy Hà hoàn toàn không hợp với mình. Chị nói tiếng Anh chưa rành nhưng hay ra vẻ ta đây, thích lên giọng đàn chị dù chỉ hơn Kim một tuổi. Kim thường nhìn cái cách “dốt mà làm như hay chữ” của Thúy Hà mà ngẫm đến lời giáo sư trưởng khoa: “Ở những trường Đại học danh tiếng, đôi khi người ta cũng buộc phải cấp bằng cho những nhân vật đặc biệt vì lý do ngoại giao hay chính trị”.
    Chán thực lực của Thúy Hà đã đành, Kim còn bất mãn với tính nết của cô bạn đồng hương. Có tí nhan sắc và dù đã có chồng với một con trai hai tuổi, Thúy Hà vẫn lúng liếng đưa tình với tất thảy bọn con trai ở đây, dù da đen hay da trắng, miễn vạm vỡ và đẹp trai là được. Cái vẻ lẳng lơ lộ liễu như Thị Mầu của Thúy Hà làm Kim xấu hổ khi có ai đó hỏi “Bạn và Thúy Hà cùng là người Việt Nam hả?”.
    Kim thất vọng nghĩ mình tìm không ra một người bạn tâm giao ở đây, trong lớp bị lạc lõng đã đành, về khu học xá cũng chỉ là những mối quan hệ xã giao. Có thể bọn Tây không lạnh lùng, thậm chí còn sẵn sàng giúp đỡ, nhưng bản thân họ cũng luôn bận rộn, mà Kim thì thấy thật tự ti. Vài anh chàng người Anh đẹp trai như hoàng tử William, chắc xuất thân từ gia đình quyền thế, đôi khi làm Kim rụng tim nhưng cô biết họ không dành cho mình. Cũng có chàng xấu trai và mặt đầy tàn nhang, nhiều lúc Kim muốn kết thân nhưng họ lại có vẻ mặc cảm. Những anh chàng nước ngoài khác đến từ khắp nơi trên thế giới, đủ mọi màu da, sang hèn các loại, đẹp trai cỡ Brad Pitt không thiếu mà ngáo ộp như một chàng Ivan nông dân cũng rất nhiều. Ai cũng “thủ”, tự tôn, tự ti rộn cả lên. Rốt cuộc, Kim kết luận: “Đừng mơ mộng gì nữa!”
    Từ ngày bị Fernando nói thẳng đến mức tự ái không thèm nhìn mặt anh, Kim tìm ra nguồn khác để trút những than thở của mình. Cô hay viết email về kể khổ và nhận được những lời động viên của bạn bè bên nhà. Tuy nhiên họ thường làm cô khó chịu. Có người vô tư hô khẩu hiệu: “Người Việt Nam mình ở đâu cũng giỏi!”. Người thì tin tưởng cô tuyệt đối: “Kim phải đứng nhất lớp đó nhé!”. Kẻ khác thuộc hạng “ếch ngồi đáy giếng”, chúc cô một câu xanh lè: “Học giỏi cho tụi Tây lé mắt luôn!”. Kim bực mình nghĩ lỗi này do các phương tiện truyền thông chỉ đua nhau ca ngợi những gương mặt Việt Nam thành công ở nước ngoài, rồi báo chí hè nhau hoan hô các học sinh - sinh viên đoạt giải thưởng và các huy chương quốc tế. Nhưng những trường hợp đặc biệt này chiếm bao nhiêu phần trăm? Còn bao nhiêu du học sinh học hành lẹt đẹt, ngoại ngữ lõm bõm, cày ngày cày đêm cũng chỉ mong vượt qua được ngưỡng không bị điểm liệt sao họ không đưa tin? Rồi chịu khó lên mạng Internet mà xem, ở khắp nơi trên thế giới còn bao nhiêu sinh viên Việt Nam bế tắc đến nỗi phải vào bệnh viện tâm thần hay thương tâm nhất là tự hủy mình, sao báo chí không lên tiếng? Kim căm ghét cái thói sĩ diện và hay ca ngợi của dân mình. Hay là càng tự ti nên mới càng tự tôn, dạng như Thúy Hà, giáo viên Đại học đó?
    Tôi yêu tiếng nước tôi

    Audio Truyện Kiều
    Similar Threads
  • #16

    Trở về

    Đám cưới ở Oxford hoàn toàn trong không khí thân mật với một ít khách mời là các giáo sư và bạn bè đồng nghiệp. David Wilson cáo lỗi không đến dự vì đang đi công tác ở Thái Lan. Anh nói rất có khả năng trong hai năm nữa anh được cử sang Việt Nam làm giám đốc một quỹ đẩu tư. Kim vui mừng đón nhận tin này, cô hy vọng có thể "trả ơn" sự nhiệt tình của anh ở quê hương mình và còn lên kế hoạch "làm mai" Thụy Vũ cho David. Cô nghĩ hai người sẽ rất xứng đôi với nhau. Vi Vi Le đột ngột xuất hiện ở đám cưới cùng Mauricio làm Fernando nhìn Kim dò hỏi. Kim không gặp Mauricio từ lâu, nếu không cũng sẽ mời dự ngày vui của mình. Tuy thắc mắc nhưng mọi người vẫn chào nhau vui vẻ.
    Mauricio kéo Kim ra để có dịp hỏi nhỏ: "Cái quần bơi của anh đâu rồi? Sau đêm Giáng sinh đó, anh ngại gặp em vì sợ Fernando xuất hiện đột ngột. Mỗi lần như vậy đứng tim lắm!". Kim cười nói sau nhiều lần nhắn Mauricio mà anh không chịu đến, giận quá cô vứt cái quần và mắt kính vào sọt rác lâu rồi, nhưng chiếc nhẫn màu đỏ thẫm hình trái tim thì vẫn còn. "Em thường đeo nó- Kim nháy mắt tiết lộ- Fernando không biết của anh tặng đâu, đừng lo! Anh ta còn khen nhẫn đẹp nữa!". Mauricio lại nhìn Kim đắm đuối: "Em mặc áo dài Việt Nam gợi cảm kinh khủng, còn hơn mặc bikini nữa. Vậy sao hồi nào đến giờ không cho anh có dịp ngắm, Lolita của anh?". Kim bật cười với Mauricio nhưng e dè liếc sang Fernando thăm chừng. Fernando và Vi Vi Le đang thì thầm gì đó trong một góc khuất.
    Tối về, Fernando kể Vi Vi khoe đang yêu chân thành anh chàng Mauricio và có thể hai người sẽ làm đám cưới vào mùa xuân năm nay. Kim cười ngặt nghẽo, nói không tin hai người đó có thể yêu nhau được dù suy cho cùng có vẻ hợp nhau về "khoản đó". Fernando nhún vai: "Anh thấy cuộc đời này không có gì là không thể!" rồi nhìn Kim ngụ ý làm cô ngượng ngùng kêu lên: "Ý anh nói lý ra anh và em cũng không thể yêu nhau chứ gì?!". Nhìn Fernando kiêu hãnh đáng ghét, Kim buột miệng tiết lộ mình cũng xin được việc làm ở Sài Gòn rồi, trong công ty hàng tiêu dùng đa quốc gia U.
    - Sao?- Fernando bất ngờ kêu lên- Em cũng năng động quá chứ! Người ta cho em làm chức gì? Có được làm manager không?
    Kim dương dương tự đắc:
    - Được! Về tới Sài Gòn nhận chức rồi em sẽ được gửi qua Hà Lan đào tạo liền.
    Fernando ngơ ngác:
    -Thật không? Em đi bao lâu?
    - Ba tháng! Kim thở dài.
    - Cái gì?- Fernando cố kìm nhưng không thể không nhảy dựng lên- Em giỡn hả? Em bắt anh qua Việt Nam "làm rể" rồi bỏ anh ở đó bơ vơ ba tháng một mình hả? Rồi gia đình em đối xử tệ với anh làm sao? Công ty bên đó đã thuê cho anh một căn nhà có tới bốn phòng ngủ cho anh, nhưng anh làm sao sống được trong căn nhà to lớn đó mà không có em chứ?
    Kim trêu chọc:
    - Anh mà biết sợ ai? Em đâu có dám bắt anh, tự anh muốn qua Việt Nam mà! Giờ cho anh biết cảm giác của em khi anh thông báo bỏ em lại Oxford để qua Neww York làm việc ba năm.
    Fernando sững người nhìn Kim. Anh nghẹn họng, tức giận nhưng không có cớ gì để phản ứng. Cuối cùng Fernando chỉ biết buồn rầu trách: "Dù sao bây giờ em với anh cũng là vợ chồng rồi, ít ra cũng phải bàn với anh một tiếng chứ!". Kim nhìn vẻ đau khổ của anh, không nỡ đùa nữa, cô thú nhận đã từ chối người ta rồi. Tưởng Fernando vui mừng, không ngờ anh còn phản ứng dữ hơn.
    - Em khùng hả? Sao lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy? Em có biết công ty U có tên tuổi lắm không? Mà một người chưa có kinh nghiệm nhiều trong doanh nghiệp như em được tuyển làm manager đâu phải dễ, lại còn được gửi đi đào tạo tại công ty mẹ!
    - Em không bỏ anh bơ vơ ba tháng một mình ở Việt Nam được- Kim nén cưới nhắc lại lời Fernando- Tội nghiệp!
    - Thôi đi!- Fernando ngượng ngùng hét toáng lên- Anh đâu phải con nít! Anh mà biết sợ ai chứ? Anh không muốn làm ảnh hưởng sự nghiệp của em!
    Kim nhún vai:
    - Mọi chuyện xong rồi, em đã từ chối rồi. Thôi, không nhắc đến nữa. Tại anh làm em thấy ghét quá nên mới kể cho anh nghe thôi. Ủa, mà dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn của mình mà, anh không có ý định động phòng với em sao?
    Fernando quạu quọ:
    - Động phòng cái nỗi gì! Em quay anh như chong chóng! Mới cưới xong đã bị em chơi cho một vố !
    Kim bật cười, nhỏ nhẹ nói với Fernando rằng cô chỉ muốn tự xoay sở tìm việc một mình để làm anh ngạc nhiên. Khi được nhận lời sau buổi phỏng vấn ở Luân Đôn về, cô cũng muốn chia sẻ với anh nhưng biết người ta kèm theo điều kiện đi đào tạo ba tháng, cô đã quyết định tư chối. Thật ra hai người đã chờ đợi nhau quá lâu rồi, giờ vắng nhau thêm vài tháng nữa cùng không sao nếu điều này thực sự cần thiết. "Nhưng em với anh còn có dự án cá nhân riêng phải thực hiện, điều này quan trọng vơi em hơn". Fernando đang giận anh bỏ vào nhà tắm không để ý đến lời Kim làm cô cụt hứng. Tối đó Fernando tiếp tục giữ vẻ mặt buồn bực dù vẫn ôm Kim vào lòng ngủ như một thói quen. Cô thở dài giữ lại một tin quan trọng mình muốn báo với anh.
    Sáng ra, Fernando giả vờ quên chuyện xích mích tối qua, anh mỉm cười nhìn Kim nói: "Chào em, vợ của anh!" rồi vội vã hối cô dậy chuẩn bị ra ga cho kịp chuyến tàu đi Edinburgh. Hai người sẽ hưởng tuần trăng mật vài ngày ở thủ phủ của Scotland trước khi thực sự rời nước Anh.
    Ở Lisbon, mẹ Fernando cười nói suốt buổi tiệc cưới và kéo anh ra nhảy với bà đến mệt nhoài mới thôi. Em trai Fernando lich sự mời Kim nhảy một bản và đột nhiên tiết lộ: "Lần đầu gặp chị, tôi cố ý trêu nên nói Fernando từng thất tình chết lên chết xuống. Thật ra anh cũng thất tình một lần, nhưng không đến nỗi chết, với một phụ nữ lớn tuổi hơn mình nhiều nên bị cha mẹ tôi ngăn cản. Fernando buồn quá bỏ sang Anh du học. Không ngờ sau này lại dẫn chị về giới thiệu là bạn gái, một người trẻ măng hay nhõng nhẽo khác xa cô gái trước. Thật tình tôi không hiểu nổi tình yêu là gì!". Kim ngạc nhiên nhận ra mình tuy hơi bất ngờ trước "thành tích" yêu người lớn tuổi của Fernando nhưng không thấy ghen tí nào. Thậm chí khi thằng em cho cô hay cô ta tên đúng là Lousiana, Kim cũng thấy lòng bình thản. Mẹ Fernando đã mua con mèo bỏ trong thùng để tên cô gái đó, bà cố tình đặt con mèo ngay góc đường vào giờ Fernando đi làm về cho anh lượm nuôi. Tưởng sẽ quấn quýt con mèo mà ở nhà, rôt cuộc Fernando vẫn bỏ đi Oxford. Kim định nói: "Tôi mà Fernando còn bỏ đi Mỹ được, nói gì con mèo có đủ sức hut anh ta ở lại".
    Sau lêc cưới hai người ở lại Lisbon mười ngày. Mẹ Fernando mong được tha hồ chăm sóc các con và muốn Kim có dịp tìm hiểu nhiều hơn về quê chồng. Bà nấu toàn những món đặc sắc của Bồ Đào Nha với thật nhiều hải sản như trai, sò, cá tuyết, cá bơn. Fernando tự hào cho Kim biết: "Sách mỏng nhất ở Anh là cuốn về ẩm thực, có mỗi "fish and chips" đơn giản làm quốc hồn quốc túy. Còn sách dày nhất trong nhà này là cuốn sưu tầm các món ăn của mẹ". Bà có cả một tư gỗ đựng gia vị từ hạt tiêu đủ màu, gừng, nghệ tây, ớt bột, quế hương, cà -ri, rau mùi khô, đến những thứ không thể gọi tên đến từ nước Ai Cập, Ấn Độ, Braxin. Người Bồ Đào Nha rất thích sử dụng gia vị và ưa pha trộn chúng phức tạp làm thành những món ăn không cách gì bắt chước được ở một nước khác. Mẹ chồng gợi ý Kim nên học nấu món súp Caldo verde vì đây là món đặc trưng Bồ Đào Nha rất được Fernando yêu thích. Kim e dè từ chối: "Fernando biết nấu ăn mà, tự anh ta nấu lấy còn phải hơn không....". Mẹ chồng cô lắc đầu: "Dù vậy nếu người vợ biết nấu một món đặc biệt cho chồng sẽ được chồng cảm kích hơn". Fernando nháy mắt nói gì đó với mẹ bằng tiếng Bồ Đào Nha rồi cả hai cười phá lên làm Kim chột dạ. "Nó nói- mẹ Fernando dịch lại- Trong trường hợp của con, nếu con đừng nấu thì nó sẽ cảm kích hơn!". Hai mẹ con họ lại tiếp tục cười khoái chí nhìn Kim bị khiêu khích, cuối cùng cô chui vào bẫy: "Thôi được, để con ráng học!". Nhưng rồi Kim hiểu ra, quả thật Fernando sẽ vô cùng cảm kích nếu cô đừng nấu cái món đặc sản vô cùng khó làm này. Mẹ anh phải tỉ mỉ ngồi xắt những lá bắp cải cuộn, rồi khoai tây, củ hành, xúc xích, dầu o-liu và đủ thứ gia vị rắc rối. Món cá hầm với trai sò Caldeirada còn mệt mỏi hơn vì phải chuẩn bị các nguyên liệu rất lâu và phải nêm nếm với cả núi gia vị. Các món ăn của Bồ Đào Nha được nấu vất vả hơn rất nhiều so với những nước khác ở châu Âu. Vì thế hương vị cũng đậm đà hơn, rất thơm ngon hấp dẫn và làm người ta nhớ đén thật nhiều nếu phải đi xa. Kim nhận ra trong gia đình Bồ Đào Nha người mẹ đóng vai trò rất quan trọng, đó là người đem đến cho chồng con những bữa ăn công phu với tất cả tình thương yêu. Khi ra ngoài xã hội, người phụ nữ có thể kém cạnh hơn, nhưng trong gia đình đó là người quán xuyến tổ ấm và được chồng con hết mực tôn trọng. Nếu cần bảo vệ quyền lợi của những đứa con, các bà mẹ Bồ Đào Nha sẵn sàng đấu tranh rất quyêt liệt. Mẹ Fernando kể khi anh còn học ở Trung học, các nữ sinh vào đầu hè do thời tiết quá nóng lên đến ba mươi tám độ nên mặc toàn áo hai dây với mini jupe đến trường. Thế là lũ con trai xao nhãng chuyện học hành đến mức các bà mẹ phải tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra. Sau khi biết được nguyên do các bà mẹ đã kiện cáo rồi biểu tình ầm ĩ nhằm "trong sạch hóa" môi trường cho các nam sinh. Phụ huynh của nữ sinh cũng đòi Bộ Giáo Dục phải có qui định trong ăn mặc vì tỷ lệ........ có bầu tăng lên đáng kể mà luật Bồ Đào Nha không cho phép phá thai. Cuối cùng dĩ nhiên lý của các bà mẹ bao giờ cũng thắng. "Nhờ vậy mà Fernando mới học lên nổi Tiến sĩ!". Bà tươi tắn báo cho Kim biết đã lên chương trình dẫn cô đi các bảo tàng để tìm hiểu về Bồ Đào Nha, giờ đây đã là ngôi nhà thứ hai của cô.
    Kim không hiểu sao dân châu Âu nói chung và Bồ Đào Nha nói riêng rất mê những bảo tàng. Còn cô mỗi lần "bị" dẫn vào những chỗ này là sợ chết khiếp. Kim ngại sự kém hiểu biết của mình về nghệ thuật sẽ làm người mời đi thất vọng. Những lúc như thế, cô thấy ngậm ngùi vì dân Việt Nam hầu như không có kiến thức căn bản về hội họa, kiến trúc hay điêu khắc. Trong khi một người dân bình thường có học thức trung học của châu Âu đã biết xem bảo tàng nghệ thuật là nơi thật thiêng liêng. Mẹ Fernando ngày nào cũng đề nghị đưa cô con dâu mới đi bảo tàng mà Lisbon thì bảo tàng nhiều vô kể. Fernando thường hay tủm tỉm cười nhìn Kim líu ríu ra khỏi nhà với mẹ, anh thừa biết cô rất ngại bảo tàng nhưng mặc kệ, cho cô mở mang kiến thức. Bảo tàng đầu tiên Kim được mẹ chồng ưu ái dẫn đến là Calouste Gulbenkian, nơi trưng bày hàng ngàn tác phẩm nghệ thuật vô giá từ đồ gốm Ai Cập, đồng tiền vàng Hy Lạp- La Mã cổ đại, những tấm thảm thêu thời Trung cổ, những bức tranh vùng Viễn Đông đến gốm sứ Trung Hoa....."Con biết không, có những món đã cơ xưa từ hai ngàn tám trăm năm trước Công nguyên, và cũng có những tác phẩm hiện đại của thế kỷ hai mươi nữa. Bảo tàng này không thua kém gì Louvre ở Paris đâu". Mẹ Fernando vẫn thao thao tự hào nhưng Kim đã bắt đầu "lùng bùng" khi bà nói đến những danh họa và những kiệt tác để đời của họ: "Đây là bức Chân dung ông già của Rembrandt, đây là Chân dung Helene Fourment của Rubens, còn đây là Người đàn ông và đứa trẻ của Degas"...............
    Ngay chiều hôm đó, Kim lại được dẫn đến bảo tàng Khảo cổ và Dân tộc học, lại tiếp tục bị "tra tấn" về nguồn gốc của dân tộc Bồ Đào Nha và lịch sử hình thành đất nước. Cô ngậm ngùi nghe những lời thuyết minh dạt dào tình cảm yêu nước của mẹ chồng, nghĩ mình mang danh Thạc sĩ, học cho lắm mà kiến thức về sử Việt thì trả hết cho thầy cô. "Đáng sợ" nhất là thỉnh thoảng mẹ Fernando lại hỏi những câu bâng quơ: "Người Việt Nam có bao nhiều sắc dân, bị bao nhiêu nước khác xâm chiếm trong lịch sử, ông vua nào được xem là có công nhất trong quá trình dựng và giữ nước?". Mỗi lần như thế Kim "ú ớ", ngọng ngịu chế đại ra vài con số và mạo muội "viết lại" lịch sử Việt Nam. Cũng may người hỏi chỉ muốn nghe qua và đang bận rộn nói về đất nước mình nên không có thời giờ truy sát vấn đề.
    Những ngày tiếp theo, cha rồi em trai Fernando thay phiên nhau đưa Kim đến bảo tàng Nghệ thuật cổ đại xem những kiệt tác trên gốm, trên thảm, những bức tượng điêu khắc từ "thời cổ hỉ" nào đó cô cũng không nhớ nổi. Rồi bảo tàng hàng hải cũng được người Bồ Đào Nha tự hào vì giới thiệu lên quá trình chinh phục biển nổi tiếng của họ. "Đất nước này giáp hai mặt với Đại Tây dương và Địa Trung Hải. Chúng tôi có những nhà thám hiểm cổ đại lừng danh và tính cách của người Bồ Đào Nha cũng ảnh hưởng bởi sự mạnh mẽ, ưa mạo hiểm và ham học hỏi của dân hàng hải- Cha chồng Kim cố kìm sự tự hào nhưng giọng ông ngân lên đầy xuc cảm- Hoàng tử Henry, con thư tư của vua João là một trong những nhà thám hiểm vĩ đại. Một trong những thuộc địa tại quần đảo Madeira, Azores, Cape Verde, Guinea đều là do ông tìm ra. Khi Christopher Colombus phát hiện ra châu Mỹ, Giáo hoàng đã phân chia cho Tây Ban Nha phần đất phía Tây đường ranh giới đi qua Cape Verde, còn Bồ Đào Nha được toàn bộ lãnh thổ phía Đông mà sau này là nước Braxin rộng lớn và cá Macau trên bờ biển Trung Hoa". Ông dẫn Kim xem từng chiêc thuyền của mọi thời đại, phân tích điểm mạnh và điểm yếu của những kiểu dáng các loại thuyền như thể chính ông cũng là một nhà hành hải chuyên nghiệp.
    Một số bảo tàng khác làm Kim thấy thú vị hơn như bảo tàng các loại xe ngựa, giới thiệu mọi loại xe trong hoàng cung, rồi bảo tàng nghệ thuật trang trí nội thất với vô số các kiểu dáng bàn ghế giường tủ, bảo tàng Quân đội với áo giáp sắt, đai trinh tiết và các vũ khí ngộ nghĩnh từ thời xa xưa. Sau ba ngày ròng rã dạo các bảo tàng tại Lisbon, Kim tuyên bố với Fernando: "Em bị bội thực rồi, cả gia đình anh hè nhau nhồi nhét kiến thức về nước anh nhằm "Bồ Đào Nha hóa" em. Nhưng khi nào sang đến Việt Nam, em sẽ tra tấn lại". Tưởng Fernando "xanh mặt", anh cười lớn: "Những người đầu tư nước ngoài trước khi đến nước em đều đã nghiên cứu rất kỹ lịch sử và văn hóa Việt ngoài ra còn tìm hiểu tính cách con người, môi trường đầu tư, luật pháp hiện hành. Anh được tuyển làm giám đốc tài chính trong một công ty lớn như vậy dĩ nhiên cũng phải được phòng Nhân sự cung cấp những kiến thức này. Họ nói chính những người trẻ mới "lơ mơ" với quá khứ và nguồn gốc của mình. Dân đi du học về rất "mơ hồ" với đất nước. Ai càng giỏi ngoại ngữ càng dốt sử bấy nhiêu. Em dĩ nhiên là nằm trong thành phần này". Fernando phán xong cười ngất nhìn Kim mặt tái mét vì giận thì ít mà xấu hổ thì nhiều. Cô buông người xuống ghế, biết mình khôn hồn thì ngậm bồ hòn làm ngọt còn hơn bêu xấu cả nền giáo dục nước mình. Trêu chọc Kim xong, Fernando có vẻ hối hận, anh âu yếm vuốt tóc cô đề nghị: " Đi dạo với anh không?"
    Mấy ngày qua Fernando đã "bỏ mặc" Kim cho gia đình mình đưa đi khắp nơi. Giờ anh mới có dịp cùng cô đi lang thang ở Lisbon trước khi hai người sẽ về Việt Nam xa xôi. Lisbon thật hiền hòa, dù hiện đại nhưng con người vẫn giữ lại cho mình tác phong thư thái. Chẳng thấy ai rảo bươc thật nhanh, chen lấn tranh thủ hay nôn nóng chờ đến lượt mình. Đang giờ cao điểm, thành phố kẹt xe trong im lặng, xe hơi tràn lan khắp nơi, ai cũng lấy báo ra vừa đọc vừa nhích. Thỉnh thoảng một vài tiếng còi vang lên nhắc nhở người trước đang chăm chú với một tin giật gân nào đó. Ai cũng bình tĩnh, thong thả và thân thiện vơi nụ cười túc trực trên môi. Kim ước giá như Việt Nam được như vậy, mọi người đừng làm ra vẻ bận rộn để phóng nhanh vượt ẩu, đậu xe tràn lan trên vạch ngăn cách dành cho người đi bộ . Ước gì ai cũng lịch sự chịu nhường nhau một chút, đừng tìm cách tranh thủ lấn thêm vài xangtimet càng làm xe cộ ùn tắc thêm.
    Trên các xe công cộng ở Bồ Đào Nha, bao giờ phụ nữ, trẻ em và người già cũng được ưu tiên tối đa. Không có cảnh đàn ông thờ ơ như trong xe điện ngầm ở Paris, càng không giống ở Việt Nam "lý của kẻ khỏe bao giờ cũng thắng". Bồ Đào Nha có tốc độ phát triển kinh tế cao nhưng con người ở đây vẫn bình tĩnh. Giới trẻ ai cũng hai ngoại ngữ trở lên, gặp du khách thoải mái trò chuyện thân mật. So với các nước châu Âu khác, rõ ràng người Bồ Đào Nha chịu khó hòa nhập hơn. Fernando nói giờ chắc chắn Bồ Đào Nha không còn là nước nghèo nhất thành viên châu Âu nữa, vì............những nước nghèo hơn vừa được kết nạp. Kim biết tuy anh hay giễu cợt nước mình nhưng đó vẫn là một quốc gia đáng tự hà, và khoảng cách với châu Âu ngày càng thu hẹp đến mức không còn nhận ra. Fernando đưa Kim đến tiệm bánh kem caramen ở tháp Bélem. Quán đã có mặt từ năm 1837 với kiểu dáng cổ kính của những bức tranh gạch men màu trắng xanh. Chỉ với mặt hàng bánh ngọt và trà nóng, quán làm ăn phát đạt đến mức đón tiếp ngày càng đông khách phải mở rộng thêm. Fernando nói loại bánh này làm bằng bột gạo có mật ong, bơ và quế. Đơn giản vậy nhưng chẳng ai bắt chước được. Hương quế thơm dịu hòa với vị mằn mặn của bơ, vị ngọt thanh của mật và độ nướng vừa tới làm caramen tan ra của chiếc bánh khiến Kim xuýt xoa. "Em không nhận ra phải không?- Fernando cười hỏi- Mẹ anh đã làm cho em loại bánh này dạo anh từ Lisbon quay lại Oxford lúc em bệnh xơ xác. Dù là một đầu bếp đại tài, không ai cạnh tranh nổi với tiệm bánh Bélem ở đây".
    Buổi sáng cha mẹ Fernando lái xe đưa hai người ra sân bay, họ nói hy vọng năm sau Fernando và Kim sẽ quay về Lisbon thăm nhà. Kim níu tay Fernando, giấu mặt sau vai anh ngượng ngùng nói có lẽ không tiện vì lúc đó em bé còn nhỏ quá. Mẹ Fernando ngỡ ngàng nhảy cẫng lên như một đứa trẻ làm một người nghiêm trang như cha anh cũng phì cười. Fernando còn bất ngờ hơn, anh nhìn Kim xúc động không thốt nổi nên lời rồi ôm ghì cô vào lòng.
    Trong máy bay, Fernando vuốt tóc Kim ấu yếm trách sao cô không báo trước với anh mình sắp được làm cha. Kim nhún vai nói cô từ chối chỗ làm ở công ty U. cũng vì biết mình đã có tin vui nên không thể sang Hà Lan ba tháng trong chương trình đào tạo. Thôi thì về Việt Nam cô sẽ tìm việc khác không đòi hỏi phải di chuyển nhiều, ít ra trong thời gian đầu. Cô định báo với anh kết quả về "dự án hợp tác chung" buổi tối sau đám cưới của hai người ở Oxford nhưng anh không muốn nghe. "Rốt cuộc thì anh với em ai là người "tự chủ" còn ai là hay "đông đổng" đây? Đáng lý cái lần anh bắt em "ký cam kết", em cũng nên bắt anh ký vô mới được!". Kim nhìn Fernando lắc đầu tỏ vẻ chán nản. Cô thấy anh lúng túng và đỏ mặt như cái lần hai người bị giáo sư Baddley bắt gặp "vượt khỏi giới hạn cái thư viện". Fernando bị "nuốt mất lưỡi", anh giả bộ nhắm mắt ngủ. Nhưng chỉ vừa khi cô tiếp viên hàng không đến phát khăn lau tay., Fernando có cớ giật mình ngồi dậy. Anh quay sang Kim, không giấu được sự phấn chấn, hỏi cô định đặt tên con là gì. Kim bật cười, dễ chịu trả lời: "Gì cũng được, miễn không phải Louisana Carvalho là được rồi!". Fernando đột nhiên nổi quạu: "Em vô duyên quá! Sao có thể so sánh con mình với con mèo chứ!". Kim mỉm cười không thèm đáp, cô không hiểu Fernando ngại gì mà nhất định không chịu kể cho cô nghe về người yêu lớn tuổi của mình trước kia. Kim vờ nhắm mắt ngủ mặc kệ Fernando đang lầm bầm trêu chọc: "Nhất định không được đặt tên là Thiên Kim tiểu thư, không thèm đài các gia phong gì hết, để sau này nó muốn lấy ai thì lấy! Khỏi phải trả qua một lễ đính hôn đầy nước mắt vì lỡ yêu phải quái vật!". Kim phì cười, mở mắt ra nhìn Fernando đang cột tóc cô lại: "Và nhất định không được mua búp bê có tóc cho nó, kẻo nó vặt trụi đầu người ta!".
    Đoạn đường về nhà gần xích lại , Kim tự hỏi rồi đây với trách nhiệm mới của một người đã có gia đình và công việc bận rộn trong một doanh nghiệp nào đó, khi nào cô mới có dịp quay lại châu Âu, với vương quốc Anh cổ kính nhưng năng động và Oxford của những năm tháng nỗ lực được nhìn nhận và vươn lên. Khi bước chân đến Anh để được thực hiện ước mơ ngồi trong giảng đường Đại học Oxford, dù đã hai mươi lăm tuổi, Kim hãy còn là một cô gái non nớt chưa kịp trưởng thành. Bốn năm đã trôi, dù cuộc sống không quá biến động nhưng con đường Kim đi qua đã cho cô một hành trang thật đầy ắp. Rồi đây cô sẽ kể với con mình những kỷ niệm không thể nào quên với giáo sư Baddley, người thầy không có khả năng tự đi trên chính đôi chân mình nhưng có một trái tim nhân hậu đã chắp cánh cho biết bao học trò được bay lên cùng ước mơ hội nhập để sánh vai cùng các cường quốc. Cô cũng không quên người thầy mệnh danh "sát thủ máu lạnh" từng làm cô đau khổ thức trắng đêm làm lại bài thi để rồi nhờ đó cô đã ở lại ba năm trong văn phòng có gắn bảng tên bằng đồng kiêu hãnh "Giáo sư Portlock". Và Kim biết, những gương mặt trẻ trung của Mauricio, David Wilson, Vi Vi Le, Yutaka, Lệ Chi....... rồi cũng sẽ xuất hiện trong những giấc mơ hằng đêm da diết nhớ về Oxford. Rồi những anh chàng người Anh cao ráo và quyền quí như hoàng tử William, những cô nàng đúng gốc British tóc vàng, mắt xanh, đẹp sang trọng như công nương Diana cũng sẽ hoài khắc sâu vào trái tim cô dù chưa có dịp kết thân thật gần. Và vẻ thanh bình tuyệt đối của những cây cầu nhỏ bắc ngang những con kênh xinh xắn, những ngôi nhà màu hồng cam của những viên gạch cổ kính ở Cambridge, Birmingham, Edinburgh sẽ hằn sâu vào tâm trí của một người đến từ rất xa nhưng luôn muốn được nói lên câu "I love UK". Hẳn con Kim sẽ hỏi cô điều gì ở thành phố Đại học đó đáng nhớ nhất. Đó là những chuỗi ngày Kim bị "kẻ thù" áp giải tập thể dục lúc mặt trời còn chưa lên, những buổi tối hai người làm việc trong phòng mà bị bọn sinh viên gõ cửa trêu trọc ngoài hành lang, và cả những lúc anh quát nạt cô không thương tiếc vì cái tật ham ngủ ngày.
    Kim choàng tỉnh thấy Fernando đang nhìn mình dịu dàng với đôi mắt thông minh rất sáng. Anh đưa tay âu yếm vén những sợi tóc lòa xòa cho cô. Kim chợt nhớ ra mình chưa bao giờ chúc mừng Fernando vì được trường chọn sang Mỹ làm việc kể cả khi cô thấy anh được đãi ngộ kinh khủng bên đó. Kim cũng không nói câu nào khi Fernando bảo vệ luận án Tiến sĩ thành công tại Oxford. Và cái chức giám đốc tài chính trong một công ty máy tính danh tiếng của Mỹ mà Fernando âm thầm tự tìm để có thể cùng Kim về Việt Nam làm việc vẫn chưa được cô thốt lên một lời khen ngợi. "Em đang nghĩ gì vậy, Mrs. Carvalho!- Fernando vuốt má Kim cười trêu chọc hỏi- Không phải về con mèo Lousiana chứ?". Kim lắc đầu, cô tự biết một người như Fernando chẳng cần phải nghe ai ca ngợi. Nhưng một ngày nào đó, chắc chắn Kim không thể giấu lòng mà không thổ lộ: "Em rất tự hào về anh!".
    Fernando thôi không nhìn Kim nữa, anh nắm lấy tay cô rồi nhắm mắt lại ngủ. Trông anh hồn nhiên như một đứa trẻ, môi hơi hé mở, cong cong như đang hờn. Kim ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của Fernando với cái sống mũi cao rất nam tính hay làm mình rộn lòng một lúc lâu rồi bật cười. Bên cạnh Kim, "chàng rể quái vật" của mẹ cô đang mỉm cười trong một giấc mơ đẹp nào đó.
    Việt Nam với nhịp sống bận rộn trong cơn chuyển mình sang một tầm cao mới đang chuẩn bị đón một người con hăm hở trở về, và còn một người khác hy vọng tìm thấy ở đó những cơ hội mới, hứa hẹn có thể làm nên những điều kỳ diệu...........


    DƯƠNG THỤY
    Hà nội 6/6/2007
    Tôi yêu tiếng nước tôi

    Audio Truyện Kiều

    Comment

    Working...
    X
    Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom