• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Người Tình Tuyệt Vời _ Truyện dài _Nguyễn Thảo Uyên Ly

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Người Tình Tuyệt Vời _ Truyện dài _Nguyễn Thảo Uyên Ly

    Người Tình Tuyệt Vời


    Nguyễn Thảo Uyên Ly







    Ôi ! Hạnh phúc !!
    Ta nhìn em ngậm ngùi bên cỏ mượt
    Tay dẫu dài không với tới chân em
    (Nghi Khương)

    Chương 1



    Ngạc cao lớn, thông minh, không đẹp nhưng quyến rũ. Khi gặp Vy, chàng 23 tuổI hơn Vy 5 tuổI. Và học năm thứ tư ban kinh tế trường Luật Saigon.
    Ngạc họ Nguyễn, không có chữ “Văn” hay bất cứ chữ đệm nào ở giữa. Tên chàng nghe cộc lốc và nặng nề: Nguyễn Ngạc, đủ làm trĩu nặng tâm hồn Vy và đánh nhẹ vào tim nàng 2 cái. Chàng biến Vy thành cái chuông, cái chuông của những buổi chiều kỷ niệm trên tháp cao nhạt nắng, chỉ cần nghĩ đến Ngạc, dù thiết tha hay lơ đãng, nàng cũng rung lên liên hồI, nàng như đêm Giáng Sinh mà chàng là Chúa ra đời. Nghĩa là không có Ngạc, nàng chỉ là 1 đêm bình thường, lặng lẽ, câm nín và không sống thực sự.
    Ngạc biến Vy thành ý nghĩa, ngay cả tên nàng, chàng gọi 1 cách thân mật “Ty Vy, Ty Vy, Tôi Yêu Vy”.
    Cũng như Vy, Ngạc thích đọc sách, nghe nhạc, bơi lội, khiêu vũ và “đá bóng bằng miệng”. Có 1 điều là Ngạc rất ghét thi ca, trong khi Vy lại biết làm thơ chút ít …

    Em yêu người
    Vì trái tim muốn yêu
    Vì môi muốn hôn
    Vì linh hồn đã gặp
    Vòng tay ôm không rời…

    Vy còn biết vẽ nữa, nàng có thể vẽ khuôn mặt với cái nhìn và nụ cười của Ngạc 1 cách dễ dàng. Ðiều đó khiến Ngạc thích thú và kiêu hãnh lắm. Vì ngoài chàng ra, Vy không vẽ được ai khác kể cả vẽ chính nàng.
    Vào mùa mưa năm 19… Vy vừa thi đỗ Tú Tài 2 và ghi tên vào Ðại Học Luật Khoa. Ðối với 1 sinh viên “mầm non” như Vy mà quen được 1 “tên” năm thứ tư Kinh Tế cũng là “hách” lắm. Nhưng không phải vì hách mà nàng yêu Ngạc đâu, tất cả chỉ vì “nó” là Nguyễn Ngạc.
    Vy còn nhớ, nhớ 1 cách say mê, cái hôm đầu tiên nói chuyện với Ngạc, trong lúc chen lấn để đóng tiền ghi danh thì vô tình – nhưng đó là định mệnh – gót giày của Ngạc dẫm lên giày Vy. Chỉ hơi khó chịu 1 tí, nhưng Vy la lên:
    - Á, ai đó, dẫm chân tôi
    Ngạc hết hồn, nhấc gót giày ra quay lại, hơi mỉm cười, chàng nói:
    - Xin lỗi, tôi không cố ý, cô có đau không ?
    Vy thấy Ngạc xấu 1 cách rất dễ thương, tuy nhiên cái mỉm cười “5 đồng” của Ngạc làm cho Vy giận, nàng lầm bầm:
    - Còn hỏi đau không nữa …
    Từ lúc đó, Vy bị những người phía sau đẩy lên sát người Ngạc, nàng cảm thấy Ngạc kỳ lạ có thể là hôm ấy. Ngạc hỏi 1 cách kỳ lạ. Lần này Ngạc mỉm cười dịu dàng hơn, chàng bảo Vy:
    - Cô chen ra đi, đưa đây tôi “đóng” cho
    Vy đưa tờ thu ngân và tiền cho Ngạc rồi lách ra ngoài, nàng đến ngồi đợi Ngạc trên 1 bực thềm gần đấy, nàng nghĩ là khi ra Ngạc sẽ dẹp như tờ bánh tráng hoặc mềm nhũn như sợi bún và nàng thắc mắc không hiểu tại sao người ta không lập 2 cái phòng thu ngân cho sinh viên đỡ khổ phải không ? Hơn 1 tiếng đồng hồ sau Vy mới thấy Ngạc rẽ được 1 kẽ hở để thoát ra ngoài. Mồ hôi ướt trên trán và áo, Ngạc thỏa thê cầm 2 cái biên lai và hơi mỉm cười. (Về sau Vy mới biết là những cái cơ xung quanh miệng Ngạc cấu tạo hơi hỗn loạn, thành thử lúc bình thường Ngạc, trông cũng như sắp sửa cười, đó cũng là cái duyên hiếm có của Ngạc). Vy đoán là Ngạc sẽ nhìn thấy mình, nàng đứng lên đợi, nhưng thật là “khùng”, Ngạc không những chẳng nhìn thấy, chàng còn không buồn đưa mắt tìm kiếm, Ngạc “tỉnh bơ” quẹo trái và đi luôn ra cổng, Vy chạy theo, vì không biết tên, nàng gọi
    to:
    - Ê ! Anh
    - Như sực nhớ ra, Ngạc giật mình quay lại cười thật tươi (lúc này không phải cơ miệng kéo hỗn loạn)

    - Tôi không có tên là “Ế
    Ngạc đáo để như vậy và Vy đáp lại:
    - Tôi không cần biết tên anh, tôi muốn lấy cái biên lai
    Ngạc gật gù:
    - Ừ, ừ.. tôi quên, xin lỗi, nhưng cô không biết cách nói chuyện
    Ngạc đưa biên lai cho Vy, nàng hỏi:
    - Cách nào ?
    Ngạc hơi nhún vai:
    - Cách nào không phải cách này
    Vy cười:
    - Ờ, tại anh không biết hưởng
    - Hưởng cái gì ?
    - 1 cách nói chuyện đặc biệt
    Ngạc thờ ơ:
    - Thế à, có lẽ cô phải nói tôi không thích hưởng thì đúng hơn
    - Anh dại ghê
    Với cái nhìn thật kỳ quái, Ngạc cười nhẹ:
    - Cô sẽ dại hơn tôi
    - Nghĩa là sao ?
    - Cô bị đánh lừa
    - Ai ?
    Vy nheo mắt, nàng hỏi gặn lại:
    - Ai đánh lừa ?
    Ngạc cười:
    - Tôi
    1 lần nữa, Ngạc nhìn Vy 1 cách kỳ quái, nàng cảm thấy hơi “đau” đáp:
    - Tôi cho phép đấy
    Ngạc lắc đầu:
    - Cô đã biết tôi lừa cô cái gì mà cô cho phép ?
    - Không sao, đó cũng là 1 cách trả ơn anh
    - Ơn gì ?
    - Ðóng tiền hộ
    Ngạc mỉm cười, chàng hơi nghiêng đầu:
    - Ờ, không, nếu không dẫm phải chân cô thì đừng hòng
    Vy nhìn đi chỗ khác, nàng nói:
    - Tôi biết anh sẽ nói câu đó
    - Tôi có lời khen cô
    - Không sao mà
    Và Vy bước đi, Ngạc bước theo, ra đến cổng trường, Ngạc nhắc:
    - Cô đã bị tôi lừa... kể cũng hay
    Nàng nguýt Ngạc:
    - Anh tưởng như thế là hay lắm ?
    - Có thể, vì tôi lừa được 1 người thông minh như cô
    - Nhưng lừa cái gì ?
    - Bắt cô phải chạy theo tôi để lấy biên lai
    Vy kêu lên thích thú:
    - Ðau cho anh
    Ngạc ngạc nhiên:
    - Hả ?
    - Tôi nói, thật đau cho anh
    - Sao ?
    - Tôi chạy theo chỉ vì cái biên lai
    Ngạc ngước lên trời cười khoái chí, chàng rên:
    - Chẳng lẽ vì tôi sao !
    Vy khinh khỉnh đáp:
    - Vì anh thế nào được !
    - Thì thế.... sao cô bảo tôi “đau”
    - Ít ra cũng đau, vì anh tưởng là đánh lừa được tôi chạy theo anh
    Ngạc lại nhìn trên trời, chàng đùa 1 cách thiết tha:
    - Chỉ biết có cô chạy theo là đủ
    - Ðừng có nham nhở, có phải anh quên rồi anh nói chữa không ?
    Nói rồi Vy bỏ đi thật nhanh, Ngạc gọi:
    - Cô, cô chưa hỏi tên tôi mà
    Vy không đứng lại, Ngạc không chịu thua liền đi theo sau và nói, đúng ra chàng đang tán Vy 1 cách “thẳng thừng”.
    - Tôi sẽ hỏi địa chỉ của cô, nếu cô hỏi tên tôi
    Vy bực mình đáp:
    - Cám ơn
    - Tôi chưa thấy ghét gì bằng 2 tiếng “cám ơn”
    - Thế à, vô ơn, anh có biết như thế là vô ơn không ?
    Ngạc đi ngang với Vy, và đáp:
    - Không, cô giảng đi
    Vy gắt nhưng nàng muốn phì cười:
    - Tôi không đùa đâu
    - Tôi cũng vậy
    - Tôi không có thì giờ ngồi không
    - Cô cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ đến để nghe cô giảng thế nào là vô ơn
    - Tôi không rảnh mà
    - Tôi sẽ đến lúc cô gội đầu xong, ngồi hong tóc, cô sẽ rảnh
    Ngạc lém lỉnh đến nỗi làm cho Vy nhức đầu, nàng nghĩ là phải “hạ” chàng “ngã” xuống
    - Tôi không hông tóc, sấy tóc 5 phút là xong, còn làm cả nghìn việc
    - Tôi sẽ giúp cô, cô bằng lòng không ?
    Vy quay qua nhìn Ngạc mỉm cười, điều chàng vừa nói có 1 sự dễ thương ghê lắm.
    - Tôi nghĩ tướng anh chẳng giúp được gì đâu !
    - Có chứ
    - Gì ?
    - Tôi đóng tiền hộ cô đấy
    - Ừ nhỉ, tôi quên, nhưng anh lại làm tôi phiền quá cứ nói nhiều...
    - Vậy, chào cô nhé
    - Vâng, cám ơn anh
    Rồi Ngạc đi nhanh hơn về phía trước, được 1 quảng ngắn chàng đứng lại
    - Cô chưa biết tên tôi, cô không công bằng
    - Ðược rồi, tên anh là gì ?
    - Ngạc
    - Gì ? Nhạc ?
    - Không, Nguyễn Ngạc
    - Nguyễn Ngạc
    Chàng gật đầu:
    - Còn địa chỉ của cô ?
    - Nếu còn gặp anh nữa, tôi sẽ cho
    - Nếu không ?
    - Thì thôi
    Ngạc cười:
    - Ðược.... còn tên cô
    - Vy..
    - A, tôi đọc lúc nãy rồi Nguyễn Kim Vy phải không ?
    Vy gật đầu, nàng mỉm cười, Ngạc đã biết tên nàng ở trên tờ biên lai, Ngạc nói:
    - Tôi với cô cùng họ
    - Ừ, Nguyễn
    Ngạc hỏi:
    - Bây giờ cô về chưa ?
    - Chưa, tôi còn nộp đơn nữa
    - Cô không biết nộp đơn phải qua 2 giai đoạn, giai đoạn 2 tức là nộp biên lai thu tiền và học bạ chỉ nhận vào những ngày 5,6,7, hôm nay thứ 2 người ta đâu có nhận
    - Tôi phải mang về sao ?
    - Ừ, cô điền chi tiết vào học bạ này rồi kèm biên lai thứ 5 cô nộp lại cho trường, hôm sau nữa lại đến nhận biên lai thay thế tạm thẻ sinh viên là xong
    - Cám ơn anh nhé
    Ngạc cười thật tươi, có 1 tí âu yếm:
    - Cô mà “cám ơn” nữa, tôi không đưa cô về đâu
    Vy bướng bỉnh không kém:
    - Tôi không nhờ mà
    - Thì đó là lỗi tại cô
    - Dĩ nhiên, tôi muốn thế
    - Cô có “lối đá” thật hay
    Ngạc nói thật kỳ cục và Vy sững sốt:
    - Gì ? Anh nói “hay” cái gì ?
    - Cô có lối “đá bóng bằng miệng” thật hay, hợp với lối đá của tôi hết sức
    Vy cười mỉa mai:
    - Anh học được ở đâu câu đó
    - Trong 1 phim ciné
    - Anh bắt chước cũng nghề lắm
    - Ðó là cái “khiếu”, nhưng cô có vẻ thấm mệt
    - Sao lại mệt ?
    - Vì đá bóng bằng miệng
    - À, nhưng anh nhắc đến cái mệt trước tôi
    - Cô hay thật
    - Tôi không đùa nữa đâu, nhàm quá
    - Thôi vậy, tôi muốn đưa cô về hết sức
    - Thế à, nhưng tôi có người đón rồi
    - Tài xế hay...
    Vy nghiêm mặt:
    - Bồ tôi
    Ngạc tỉnh bơ, chàng nói:
    - Tôi biết cô nói dối, tôi về trước nhé
    Vy cười đáp:
    - Mời anh ở lại “xơi cơm”
    Ngạc quay lại:
    - Cám ơn cô, để khi khác nhé
    Vy gật đầu, nhìn theo Ngạc đi lại chiếc xe Lambretta màu xám dựng ở cổng trường. Chỉ vài phút, chàng đã phóng về phía Phan Ðình Phùng rồi biến mất.
    Ngồi xuống 1 bực thềm trong sân trường, Vy còn phân vân trước khuôn mặt và lối nói chuyện đầy cá tính của Ngạc. Chàng trẻ trung, vô tư 1 cách quý quá.
    Nhìn đồng hồ đã 10 giờ, còn hơn nửa tiếng nữa bố mới đi ngang cổng trường để đón Vy về. Vy yên trí nghĩ đến cái dáng của Ngạc, trông chàng thật dễ thương, Vy thắc mắc sao Ngạc không ở lại ít phút nữa nói chuyện với nàng? Vy không đủ hấp lực giữ chàng 1 tí hay sao? Sau cùng Vy tự an ủi là Ngạc chắc đang bận việc gì đó
    Sân trường tấp nập, phần đông là tân sinh viên đến ghi danh, họ có đầy vẻ trẻ trung và tươi đẹp nhất. Trong số đó Vy nhận ra các bạn ngày xưa cùng học với mình ở Trưng Vương, Vy chạy lại, Hiền thấy Vy trước tiên liền hỏi:
    - Ê ! Vy, mày xong chưa ?
    Vy lắc đầu:
    - Chưa
    Thảo quay lại, nhăn nhó:
    - Vy đó hả, cái điệu này phải quen biết họa may mới nộp đơn được mày ạ
    Vy an ủi Thảo:
    - Nước mình mà, cái gì rồi cũng phải “quen” mới lọt vào được
    Khanh từ xa chạy lại than:
    - Ðừ quá mày ơi, còn hơn mua đường, mua sữa cho con
    Thủy cười hỏi:
    - Con mày thế nào rồi ?
    - Nó không thèm nhận bố nó, mày ơi
    Cả đám bạn Vy cười ầm lên, Thảo tiếp:
    - Nhưng có đúng là bố nó không ?
    Chỉ trừ Khanh là “Á” lên 1 tiếng, còn tất cả đều vỗ tay, thấy Vy hiền nhất, Khanh phân trần:
    - Vy, mày có thấy nó là 1 con bạn mất dạy kiểu từ thành đến tỉnh không ?
    Vy gật đầu, nàng cười:
    - Nhưng mày phải giải thích vì sao nó không nhận bố nó chứ
    Khanh gắt:
    - Tụi mày là 1 lũ ngu, bố nó đi lính cả năm không về thì nó phải ngơ ngác chứ
    Thủy reo lên:
    - À ra thế, “thiếu phụ Nam Xương” !
    Thảo hỏi:
    - Nói đã biết tán mày chưa ?
    Khanh hỏi lại:
    - Mày muốn hỏi chồng hay con ?
    - Cả 2
    - Con thì đã, chồng vẫn thế
    Cả bọn cùng cười, Thủy chêm vào:
    - Ai bảo mày lấy
    Khanh cười:
    - Con tao
    Hiền tát giỡn cái “bốp” lên má Khanh:
    - Sao mày còn than ?
    Khanh sừng sộ:
    - Ai than hồi nào, tao muốn cho chúng mày thấy là nó không biết tán mà tao vẫn yêu nó đấy
    Hiền vỗ tay khen:
    - Hay
    Thủy xua tay:
    - Chúng mày đừng làm ồn ào, ngoài con Khanh ra chưa đứa nào có chồng, vậy phải dịu dàng tử tế 1 chút cho người ta còn nhìn vào
    Hiền ấm ức hỏi:
    - Vào đâu ?
    Cả bọn cười hắc ám, Thủy mắng:
    - Ðồ ngu, vào cái con người mày để họa may còn có cái “xe bông” nào đi qua từ tâm nhón mày lên làm vợ
    Hiền chẳng vừa:
    - Mày hãy lo cho thân mày
    Nghe 2 người cãi nhau mà buồn cười, Thảo quát:
    - Thôi im đi, càng khuyên bảo càng mất dạy
    Hiền cười:
    - Thua mày
    Thảo trợn mắt:
    - Á, tao đánh mày như đánh trống bây giờ
    - Ai chẳng biết mày có thằng bồ trong ban nhạc, nó đã đánh mày như thế bao giờ chưa ?
    - Nó chơi organ chứ chơi trống bao giờ
    - Thì thế mới không nương tay
    Vy xen vào:
    - Chúng mày định giết nhau hả ?
    Khanh nói:
    - Hiền, Thảo mà dữ như chằng
    Thủy phụ họa:
    - Ờ
    Vy cười:
    - Nói chuyện khác đi, định học ở đây hết cả sao ?
    - Ừ, học đông cho vui
    Bỗng Thảo reo lên, vỗ 2 tay vào nhau:
    - A, tao quên, hồi nãy con Vy đứng nói chuyện với thằng nào đấy ?
    Hiền đập vai Vy:
    - Mới lên Ðại Học mà khá đấy
    Thủy nói:
    - Mau lên, đừng “bồ côi bồ cút” nữa
    Vy nhăn mặt, nhưng nàng mỉm cười:
    - Giỡn hoài
    Khanh hích Vy:
    - Sao mày dóc quá vậy ?
    Vy cười thành tiếng:
    - Thật mà, số tao không có bồ đâu
    Cả bọn cười vui vẻ, 1 người nói và từng người thay phiên nhau:
    - Số gì mà bết thế ?
    - Mày tuổi con gì vậy ?
    - Con gì mà cô độc thế ?
    - Con gì mà vô duyên thế ?
    Vy cười, đáp:
    - Con gái
    - Không phải, con gì cũng có bồ hết, kể cả con mắt, đã có ai 1 mắt chưa ?
    Vy gật đầu:
    - Rồi, Moshe Dayan, của Do Thái (Bộ trưởng quốc phòng Do Thái)
    - Ðồ ngu, đó là 1 mắt bị hỏng, đó là 1 mắt người tình đã chết
    Thảo khen:
    - Có lý, hãy nhẫn nại nghe chúng mày
    Rồi Thảo reo lên:
    - Vy, cái thằng Trần Văn Trạch của mày trở lại
    Vy hơi bối rối, nàng hỏi rất thừa:
    - Sao mày gọi nó tên đó
    - Tóc nó dài
    Thủy nói:
    - Mày phải ví nó giống Les Beattles con Vy nó khoái hơn
    Thảo cười:
    - Ai biết nó vọng ngoại như thế
    Vy can:
    - Thôi im đi, nó vào kìa, đừng để nó nghe thấy mình bàn tán về nó
    Ngạc đi vào sân trường, cái vẻ của chàng thật từ tốn, khi qua chỗ Vy đứng, Ngạc cười riêng với Vy rồi đi thẳng về phía giảng đường 4. Tự nhiên Vy cảm thấy hơi buồn. Các bạn Vy, đưa mắt nhìn nhau, Hiền nói:
    - Nó thuộc loại...
    Thủy tiếp:
    - Trần Văn Trạch
    Khanh cười:
    - Không, J.P. Belmondo
    Thảo gật đầu:
    - Nếu mặt nó ngắn đi 1 tí thì hỏng
    Vy lặng thinh, nàng nghĩ rằng các bạn của nàng đã có những nhận xét rất đúng
    Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 14-06-2009, 07:25 AM.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......
    Similar Threads
  • #16

    Chương 16

    Bằng ý nghĩ, tâm hồn, bằng mọi cách dù thật tội nghiệp, Vy muốn mình yêu Toàn cho xứng đáng hơn.
    Vy tự bảo phải quên Ngạc, quên như hề gặp Ngạc bao giờ, đó là bổn phận khi nàng chấp nhận tình yêu của Toàn.
    Nhưng quá khứ không có 1 tấm màn nào che nổi, khi quá khứ trong bóng tối, có vực thẩm, có âm thanh vang vọng từ những ẩn ức quấy đảo không ngừng trên muôn nghìn hình ảnh và mộng mơ tuyệt vời đã mất.
    Người ta không thể quay lưng lại, không thể đối đầu, người ta bị quá khứ bao bọc và siết chặt. Hình ảnh Ngạc vẫn là những rung động kỳ lạ nhưng cũng quen thuộc, gần gũi và hợp lý biết bao, khiến cho nàng rung rẩy và tê dại tất cả mọi ý hướng nào muốn rời xa chàng. Ngạc là thứ mặt trời vĩnh viễn, chế ngự và điều khiển nàng nhẫn nhục như 1 trái đất hiền hòa
    Rồi thế nào Vy cũng lấy chồng, rồi những cuồng nhiệt thuở nào sẽ trở thành không tưởng, có đúng thế không?
    Vy nghe tiếng giày chạy lên cầu thang, nàng đoán là Toàn, vội chạy ra đón. Ðúng như rằng, mặt Toàn đỏ hồng, chàng nói:
    - Vy đợi anh có lâu không ?
    Vy mỉm cười, đứng sang 1 bên nhường chỗ cho Toàn, nàng nói với Toàn thật dịu dàng:
    - Em mới bắt đầu đợi thì anh đến
    Toàn nhìn nàng bằng đôi mắt thật đẹp, chàng hiểu theo nghĩa khác và đáp:
    - Anh không thể bắt Vy đợi, phải không ?
    Vy nói như mơ không biết đùa hay thật:
    - Giờ đây em tình nguyện
    Toàn cảm động, chàng yên lặng cầm tay Vy, nàng đưa chàng vào phòng khách. Vy liến thoắng:
    - Hôm nay anh không phải trực ?
    Toàn ngồi xuống đáp:
    - Ngày mai mới đến phiên anh
    - Bệnh nhân nào gặp anh cũng muốn đau lâu lâu 1 tí trừ em
    Toàn mỉm cười:
    - Tại sao ?
    - Vì ít có bác sĩ nào hiền và dễ thương
    Toàn ngắt lời:
    - Không, tại sao lại trừ em
    Vy nhăn nét mặt:
    - Vì em sợ tiêm với uống thuốc
    Toàn bật cười:
    - Em lớn rồi nhé Vy ?
    - Em lớn bằng anh chưa ?
    Toàn gật đầu:
    - Gần bằng
    Vy hỏi:
    - Lớn rồi thì làm sao ?
    - Phải bớt sợ đi chứ
    Vy cười, nàng nghiêng đầu thật trẻ con:
    - Em còn sợ ma nữa
    - Ma! Thì anh cũng sợ bởi vì mình cũng là 1 loại ma sắp thành
    - Chỉ cần chết, đúng không ?
    - Ðúng
    - Nghĩa là anh sợ chết đấy
    - Ðúng
    Vy bật cười, định nghĩa theo kiểu Ngạc:
    - Người là 1 loại ma sắp thành
    - Anh thấy người ta chết nhiều quá, chết ngon quá nên anh nghĩ như vậy
    - Nếu không có chiến tranh chắc anh thất nghiệp
    - Anh đang thèm như thế, mình có thể xoay xở trăm chiều, nhưng chiến tranh thật tội. Thật vô nghìa
    - Anh có biết 1 thi sĩ định nghĩa chiến tranh là gì không ?
    - 1 trò chơi ?
    - Gần như vậy, ông ta nói: Chiến tranh là sự chém giết của những người không biết nhau để phục vụ những người biết nhau không chém giết nhau
    Toàn hơi gật đầu, chàng nhìn Vy đăm đăm, giọng ấm và nghiêm trang:
    - Mỗi lần bàn đến chiến tranh thật thừa, lâu quá rồi anh cũng cảm thấy ngượng.
    - Nếu phải tiếp xúc với những người chết, bị thương hằng ngày chắc em không bình tĩnh được như anh
    - Ngày xưa anh cũng nghĩ vậy nhưng khi mình cảm thấy bị buộc vào, như là 1 sứ mạng hay 1 cái nợ thì lại khác. Con người may mắn được cái tính “quen” nên cũng dễ sống
    - Em cũng nghĩ vậy, quen với đau đớn, quen với sự khổ sở phải không anh ?
    Toàn mỉm cười, 1 ngón tay của chàng nhịp khẽ trên thành ghế:
    - Cái gì cũng quen, cũng phải quen
    Người làm bưng 2 ly nước trái cây ra cho Vy với Toàn, màu nước vàng óng trông thật cảm động. Toàn nói tiếp câu chuyện:
    - Anh có 1 người bạn, 1 người bạn thương phế binh, hắn cụt 1 chân...
    Toàn ngừng lại, chàng vỗ nhẹ vào chân trái của mình:
    - Cụt chân này, đây
    Vy nói:
    - Chẳng thà chết, em sợ nhất là què cụt, tội lắm
    Toàn gật đầu, chàng nói tiếp:
    - Anh ta sống rất tài tình, bình thường, không có vẻ gì mất thăng bằng về tâm não tuy rằng thể xác không được vững, không còn đầy đủ như chúng ta
    Toàn lại ngừng, chàng có cái tật hay ngơi nghĩ “giữa đường giữa lối”, không phải để cho người đối diện đặt câu hỏi mà hình như muốn tìm 1 lối nói, 1 cách diễn tả cho mỗi lúc 1 thích hợp với câu chuyện. Chàng tiếp:
    - Anh nhớ vào khoảng tháng 6, tháng 7 năm ngoái, trực thăng tải cái ông đó về bịnh viện, bấy giờ là buổi chiều, chính anh và 2 ông bạn nữa có nhiệm vụ với mấy người thương binh mới đến này. Họ đều mê man cả, 1 người trong số đó đã chết khi vào phòng mổ... Cái ông mà anh muốn kể với Vy đó...
    Toàn ngừng lại, chàng hơi có vẻ xúc động, Vy cũng thế và nàng lặng yên:
    - Chân trái của ông ta bị nát bét, y như là 1 cái càng cua bị đập nát để gỡ vỏ, vì thế anh buộc lòng phải cưa chân đó đi, băng bó cẩn thận rồi cho nằm trong phòng hồi sinh... Không hiểu sao anh có cái cảm tình đặc biệt với hắn, hắn dễ thương lắm em, cái mặt không đẹp nhưng khi hắn mê man, nằm thiêm thiếp nó có cái vẻ kỳ lạ, dù 1 người đẹp cách mấy cũng không bằng....
    - Anh đoán được cái lúc hắn tỉnh dậy và nhận biết 1 phần thân thể mình đã mất nó kinh khủng thế nào. Quả thật như vậy, khi anh vào thăm, trên nét mặt bình thản, vô cùng bình thản của hắn nhưng anh cảm thấy hắn đang cười, đang khóc cùng 1 lúc, đáng lẽ thì anh phải an ủi hắn 1 vài câu như thường lệ nhưng anh không dám nói. Chính anh luống cuống và có vẻ ngỡ ngàng nhiều hơn hắn. Sau cùng... anh cố gắng bày tỏ cái lý do bất khả kháng phải cưa chân thì nước mắt hắn ứa ra chảy dòng dòng xuống má, hắn chịu đựng với cái vẻ khốc liệt nhất, những tia máu đỏ ửng trên mặt muốn vỡ...
    - Có 1 điều lạ là hắn không hề than van hay nguyền rủa 1 lời. Em biết những người khác họ đau khổ quá, họ có thể chửi rủa bác sĩ mà mình phải lờ đi. Như 1 bổn phận. Hắn học Luật như Vy vậy đó, nhưng ra cử nhân rồi...
    Chi tiết đó khiến Vy nghĩ đến Ngạc, nàng chợt hỏi:
    - Anh ta tên gì ? Anh Toàn
    Toàn đáp:
    - Nguyễn
    Vy rùng mình, nếu có thêm chữ “Ngạc” nữa nàng không biết mình sẽ ra sao ?
    - Bây giờ anh Toàn còn liên lạc với anh Nguyễn không ?
    - Có, anh vẫn đến thăm anh ấy thường xuyên, vì xúc động quá Nguyễn bị đau tim từ dạo đó, không nặng lắm nhưng dễ hồi hộp và nghẹn thở
    - Chắc anh Nguyễn sống ở Saigon với mình ?
    - Hắn có mướn 1 cái nhà nhỏ nhưng không bao giờ ra khỏi cửa
    - Anh ta có làm việc gì không ?
    - Hắn dịch sách bán cho nhà xuất bản
    - Tên gì anh ?
    Toàn lắc đầu:
    - Anh không rõ nữa
    Vy hỏi:
    - Anh không thích đọc sách ?
    - Có chứ, nhưng phần nhiều anh đọc sách về y khoa
    - Anh Nguyễn sống 1 mình hở anh ?
    - Không, hắn cho 1 thằng bé đánh giày ở nhờ, hắn cũng có thuê 1 người làm
    Vy đề nghị:
    - Hôm nào anh Toàn đi thăm Nguyễn cho em đi với, được không ?
    Toàn ngập ngừng:
    - Không phải là anh không cho Vy đi nhưng hình như Nguyễn không muốn tiếp ai ngoài anh ra
    Vy nói nhỏ, nàng cảm thấy thật buồn:
    - Anh nói phải, tự dưng em đến có thể sẽ làm phiền anh ấy, có lẽ anh ấy chẳng cần ai thăm viếng ngoài anh ra... bao giờ anh xin cho em 1 quyển sách anh ấy dịch nhé
    Toàn gật đầu, chàng nói giọng hơi run nhưng Vy không để ý:
    - Nguyễn có 1 người yêu, cô ấy dễ thương lắm nhưng hắn bị cái chân như vậy thành thử hắn trốn gặp cô ta
    Vy hỏi, giọng đầy xúc cảm:
    - Cô ấy có biết là anh Nguyễn trốn không ?
    Toàn nhìn mông lung lên trần nhà, lắc đầu, cử chỉ đó khiến cho Vy khó nghĩ, chàng như lảng tránh chính câu chuyện mà chàng đang kể, 1 lúc yên lặng như thế rồi Toàn đáp:
    - Cô ấy tưởng là hắn đã chết
    Vy dồn dập hỏi:
    - Làm sao người ta có thể đánh lừa được cô ấy ?
    Toàn lắc đầu:
    - Cái đó thì anh không rõ
    Tự dưng Vy nghĩ đến Ngạc, Vy thèm người đó là Ngạc biết chừng nào, không sao cả, Vy chỉ cần nhìn thấy chàng, dù chỉ 1 lần nữa thôi dù chàng không nguyên vẹn, nhưng làm gì có cái sự tình cờ hạnh phúc đó. Ngạc đã chết, chính bạn chàng đã nói, và chính anh Nghi xuống Cần Thơ hỏi thăm người ta cũng trả lời như vậy. Hơn 1 năm rồi trôi qua, không lý nào chàng còn sống ? Chàng trốn được nàng mãi hay sao ? Vy nghe Toàn nói:
    - Em không nên nhiều xúc cảm quá
    Vy mỉm cười:
    - Em đang tưởng tượng trường hợp của em, có thể anh Ngạc vẫn còn sống như thế
    Toàn cũng mỉm cười:
    - Em có nhiều tưởng tượng lắm, thế cũng là 1 điều hay. Nhưng nếu Ngạc còn sống thật, em sẽ làm gì cho anh ấy ? Và cho cả anh nữa ?
    Vy nhìn Toàn long lanh, nàng biết mình sẽ khóc nếu tiếp tục câu chuyện, Vy
    nói giọng lên xuống, nghẹn ngào:
    - Ðáng lẽ anh không nên đặt cho em câu hỏi đó, vì nó không thể có và em không đủ sức để tự xử 1 hoàn cảnh như vậy
    - Vy, anh xin lỗi em, anh không cố tình chút nào, anh không biết tại sao mình lại kể cho em nghe câu chuyện này, nó có làm em nghĩ ngợi không?
    Vy lắc đầu, cười với Toàn thật đẹp:
    - Không đâu
    - Vy !
    - Dạ
    - Em nói gì cho anh nghe đi
    - Em vẫn nói đấy chứ
    - Nhưng không nói về anh
    - Về anh thì... có thật nhiều dịp và có thật nhiều chuyện
    - Hôm nay cũng là 1 dịp, em nói đi
    Vừa lúc đó mẹ ra, bà cầm 1 hộp thuốc, Vy biết mẹ muốn nhờ Toàn xem hộ có nên tiêm thuốc đó cho Vy hay không ? Toàn đứng dậy chào, mẹ nói:
    - Không dám, chào cậu
    Rồi mẹ đến bên Vy, đưa hộp thuốc cho Toàn, bà hỏi:
    - Thuốc này ngày trước cậu Toàn cho em Vy nó tiêm, tôi nhận thấy nó khỏe ra, nhưng thi xong nó lại kêu mệt, tôi không biết có nên tiêm 1 hộp nữa cho Vy không?
    Toàn cầm hộp thuốc, chàng coi sơ qua rồi nói:
    - Tiêm cũng được nhưng cháu thấy nên mua cho Vy 1 loại thuốc uống có lẽ tốt hơn
    Vy mỉm cười, nàng nhớ mình đã dặn Toàn câu đó. Vy nói với mẹ:
    - Con ghét tiêm lắm, mà cái gì đã ghét thì không có hiệu quả
    Toàn nhìn Vy, 2 người cười thông đồng với nhau. Toàn nói:
    - Ðể cháu viết cho Vy 1 cái toa thuốc bổ
    Vy nói:
    - Thuốc phải ngọt
    Toàn mỉm cười:
    - Thuốc bổ luôn luôn ngọt, hay ít nhất cũng không đắng. Em yên chí
    Mẹ nói với Toàn:
    - Mỗi lần Vy ốm đau khó chữa lắm, thuốc gì cũng sợ, cũng lười uống.
    Vy cười:
    - Chỉ có 1 thứ thuốc đáng uống
    Mẹ nhăn mặt:
    - Sắp lẩm cẩm đây, thuốc gì ?
    - Thuốc chữa bịnh buồn mà chưa có ai tìm ra
    Toàn nói, giọng rất kiêu:
    - Cứ buồn đi sợ rằng mai mốt không còn biết buồn hay vui nữa
    Vy gật đầu:
    - Cỡ bằng tuổi anh chứ gì ?
    Toàn đáp:
    - Có thể sớm hơn nữa
    Vy nói:
    - Không sao
    Mẹ đứng dậy, bà có vẻ không hiểu 2 người nói chuyện gì:
    - Thôi xin phép cậu nhé
    Toàn đứng dậy:
    - Cháu không dám
    Mẹ đi vào phòng trong, Toàn ngồi xuống, chàng gọi:
    - Vy
    - Dạ
    - Em đáo để nhưng anh thích cái đáo để của em
    - Cám ơn anh, em cũng thích anh kiêu hãnh như vậy
    - Thích thôi à ?
    - Vâng
    - Em chưa trả lời anh đấy nhé
    - Anh biết rồi đừng hỏi nữa
    - Biết cái gì ?
    - Cái gì anh đang muốn biết
    - Em bắt đầu ghê thật
    - Ðâu có, em bắt đầu yêu anh thì đúng hơn
    Buổi tối đó khi 2 người từ giã nhau xong rồi, Vy thấy rõ tình mình đối với Toàn phần lớn là do ở lòng cảm động. Và nhất là sự kính phục đặc biệt hiếm có dành riêng cho con người của Toàn.
    Và đêm đó Vy không ngủ được, nàng thấy tâm hồn mình thật ngăn nắp, thật dịu dàng nó bao bọc Toàn với Ngạc kề nhau
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    • #17

      Chương 17

      Thời gian trôi xuôi, thấm thoát đã gần đến ngày Vy thi ra trường. Bố thì nói: Vy khá sinh ngữ, lại có cử nhân Công Pháp thế nào cũng phải vận động cho Vy vào ngoại giao. Nhưng đối với mẹ, chuyện đó chẳng có nghĩa gì, bà mãi lo tính chuyện cho Vy với Toàn, bà dự định sẽ làm đám hỏi và đám cưới trong cùng 1 tháng – có thể là trước khi Vy thi, có thể là sau đó – bà lựa những ngày tốt và để Toàn quyết định, Vy để mặc cho mẹ và Toàn lo liệu bàn tính các thứ, nàng bận học hơn nữa dù trước hay sau thời gian đó cũng trong vòng 2 tháng tới
      Vy cảm tưởng mình đã sống lùi lại hàng bao nhiêu năm, rằng thời gian hình như đợi chờ riêng nàng và nàng vẫn như thuở nào 19 tuổi, không khác, không thay đổi trong bản chất tâm hồn, ý nghĩ. Như 1 người được sống lại trong chính mình, như được thức tỉnh từ 1 cơn mơ dài, như được thoát khỏi từ 1 xoáy ốc đam mê, khủng khiếp. VY ngỡ ngàng đau đớn, ý thức 1 cách hạnh phúc rằng lửa vẫn còn cháy rực trên mối tình đầu nhẫn nhục.
      3 giờ chiều hôm đó, trước khi đến bệnh viện Toàn ghé vào đón Vy, chàng đưa nàng lại nhà Hiền ở đường Tự Do, Vy muốn xin Hiền mấy cái đề thi mẫu của các năm trước, căn cứ vào đó nàng có thể dò được chiều hướng ra đề của “quý thầy” và ôn bài như thế sẽ dễ hơn.
      Mùa này thành phố nắng kinh khủng, Vy nói:
      - Mất công anh quá
      Toàn hỏi:
      - Mấy giờ em về để anh đón, hôm nay anh chỉ ghé qua bệnh viện để họp 1 chút thôi
      Vy mỉm cười:
      - Thôi để em về xích lô tiện hơn, em còn chép nhiều bài lắm
      - Cũng được, đừng về muộn nhé
      - Vâng
      Toàn cho xe chạy đi, Vy đứng lại bên lề nhìn theo cảm động. Gần lấy nàng rồi, Toàn lo lắng đủ thứ, săn sóc Vy như 1 người cha tốt, Toàn không có những môi hôn, vòng ôm kinh khủng của Ngạc. Bất cứ lúc nào, chàng cũng âu yếm thầm kín, nghiêm trang và tế nhị, chàng giữ cái thế của 1 người chồng hơn là của 1 người tình. Nhưng có lẽ Vy cũng vậy, nàng không còn những cuồng nhiệt về 1 tình yêu đối với Toàn như nàng đã từng sống trong cái cuồng nhiệt đó với Ngạc 1 cách trọn vẹn.
      6 giờ 30 chiều, Vy rời nhà Hiền, định kêu 1 chiếc xích lô về nhà nhưng nàng bỏ ngay ý định, Vy muốn lang thang qua vào các con phố. Buổi chiều thật đẹp, gió thổi những chiếc lá vàng xao xác trên hè, đuổi nhau như 1 chuyện tình. Vy bước lên 3,4 bực thềm, công viên Chi Lăng với những đứa trẻ chạy nhảy nô đùa, với những cặp tình nhân ngồi chụm đầu tâm sự. Vy cảm phục cái hình ảnh yêu đương đó, họ quả thật là những kẻ “can đảm”, nhất định quay lưng lãnh đạm với cuộc đời, dòng xe cộ ngoài kia thỉnh thoảng buông những tiếng còi chói tai, nhưng hình như không lọt vào được cái thế giới âu yếm đó. Vy bước chậm rãi, ôi tình yêu, nhưn những khóm hoa nở rải rác trên đường đi cô độc, và cái chết của người tình như 1 hoàng hôn hạ xuống trong tim ta với đầy sắc màu rực hồng của 1 niềm đau đớn khôn tả
      Vy ngước lên mái cao, mặt trời chỉ còn thoi thóp thở, Vy vượt qua công viên bóng tối buông xuống nhẹ nhàng, dường như thiên nhiên có 1 tiếng thở dài tế nhị.
      Vy vào 1 phòng tranh, hôm nay có cuộc triển lãm của nữ họa sĩ Bé Ký, Vy vốn yêu cái nét vẽ đặc biệt của Bé Ký, cái nét nhìn vào người ta thấy cùng 1 lúc có nụ cười và nước mắt, bà vẽ dễ như khi ta viết những dòng tầm thường nghịch ngợm.
      Phòng tranh thật trang nhã, lịch sự, 1 bộ salon màu xanh, 1 bình hoa glaieul, 1 quầy rượu bán nước giải khát và 1 cái bàn bureau dành riêng cho họa sĩ
      Khi xem xong tất cả 40 bức tranh, Vy đi lại chào Bé Ký và nói:
      - Chị vẽ đẹp quá
      Vy có quen với Bé Ký bởi vì anh họ của nàng cũng là 1 họa sĩ nổi danh. Bé Ký mỉm cười đáp:
      - Cám ơn em
      - Lâu quá em mới lại được xem chị triển lãm
      Bé Ký khoanh tay trên ngực, bà vừa cười vừa lắc đầu:
      - Dạo này chị bận luôn
      Lúc đó, 1 hình ảnh tuyệt vời đập vào mắt Vy, trên chiếc xe lăn do 1 thằng bé phụ đẩy, người lính phế binh say mê ngắm những bức tranh trong khi thằng bé đi theo có vẻ lơ đãng hơn – nó nhìn mông lung ra đường. Người phế binh dường như gặp được bức họa ưng ý, vội quay sang gọi thằng bé, nó cũng mỉm cười bày đặt gật gù. Vy thấy hay hay, nàng cảm thấy 1 sự quyến luyến kỳ lạ đối với cái hình ảnh đó đang nổi lên trong tiềm thức nàng.
      Vy nói với Bé Ký:
      - Chị vẽ cái hình ảnh kia đi, đẹp và xúc động quá
      Bé Ký gật đầu, mỉm cười
      Vy trở ra - từ nãy đến giờ nàng không nhìn rõ mặt người phế binh, nàng cách anh ta 1 khoảng xa, từ đầu đến cuối phòng - những bước chân đưa Vy gần gũi hơn với 2 thầy trò đáng yêu đó, nàng nhận ra tóc anh ta cũng để dài như Ngạc, bộ râu cũng quen thuộc vào loại “buồn rầu nhất thế giới”, khuôn mặt khinh khỉnh, kiêu hãnh nhưng đôi mắt đẹp hiện rõ và to dần. Vy quýnh quáng, nàng đón nhận tia nhìn của anh ta, vô cùng thương xót, nàng nhớ lại tất cả. Còn hơn 1 giấc mơ, Vy đứng khựng lại, tưởng có thể khụy xuống dưới chân người đó, nhưng nàng cố gắng trấn tỉnh thấy mình nứt đôi rạn vỡ và nàng thoát ra khỏi chính nàng, kỳ diệu, tinh khôi như thuở nào 19 tuổi mới chỉ biết 1 mối tình duy nhất.
      Có lẽ nào Ngạc còn sống ?
      Có lẽ nào Ngạc đang ở trước mặt em ?
      Có lẽ nào anh lại tiều tụy và khổ sở thế ? Vy run rẩn như 1 kẻ khốn cùng, Vy hạnh phúc như 1 người thắng trận, nàng chạy đến như 1 đứa trẻ mộng du, nàng thấy chàng nhìn mình, đôi mắt Ngạc mở lớn hốt hoảng, chàng ghì 2 tay trên bánh xe lăn, chàng muốn chạy trốn. Nhưng không thể, chàng ngồi yên nhắm mắt, thở từng hơi ngắn dại dột, đứt quảng khiến cho mặt chàng tái xanh. Chàng có vẻ là 1 xác chết hiện về, ngồi đấy như 1 khối tình oan ức.
      Vy không dám tin, nàng đứng sau lưng chàng, hay là nàng đã chết theo chàng? Nhưng giờ đây linh hồn 2 người mới ý thức được nhau ? Vy bám vào chiếc xe lăn của Ngạc, chiếc xe hơi rung, cả 2 người đều lịm đi trong nỗi xúc động choáng ngộp, bất ngờ và khốc liệt nhất. Vy không khóc nhưng nước mắt chảy dòng dòng, nàng cố gắng cất tiếng hỏi:
      - Có phải Ngạc, có phải anh còn sống không ?
      Chàng không trả lời, nàng ngửi thấy mùi thơm quen thuộc ở cổ, ở tóc chàng. Vy để nhẹ tay lên vai chàng, gọi nhỏ:
      - Ngạc, Vy đây, em đây...
      1 lần nữa nàng muốn ngất xỉu, nhưng ý thức nàng chống chỏi mãnh liệt, nếu nàng ngả xuống chàng sẽ biến đi vĩnh viễn. Nàng cảm thấy tay mình ấm lại, trong tay Ngạc, chàng bóp nhẹ như 1 sự hồi sinh, nàng nghe thấy máu từ đó ứa ra ào ạt chảy trong Ngạc và nàng, như 2 người có chung 1 trái tim duy nhất.
      Vy xoay mình ra trước mặt chàng, mắt Ngạc mở lớn, hiền từ, nàng cảm tưởng chàng hiện lên từ 1 đáy nước mênh mông. Ngạc cầm 2 tay Vy ấp ủ trong tay chàng. Vy cúi mình bên cạnh chàng, nàng muốn quỳ xuống ôm lấy chàng. Nàng đau đớn tột cùng khi nhìn thấy cái ống quần bên chân trái của chàng phất phơ trong từng cơn gió lùa vào phòng triển lãm, nàng nghe Ngạc nói, giọng chàng vẫn như thuở nào, bình thản và đầm ấm vây kín nàng cho nàng coi thường tất cả mọi sự
      - Anh còn sống, anh chưa chết ngày nào, anh sung sướng được gặp lại em
      - Anh nói thật chứ ?
      - Anh nói thật
      - Anh không bỏ em nữa nhé
      - Anh không bao giờ bỏ em
      - Ðừng trốn em nữa, Ngạc
      Ngạc nhắm mắt lại, không trả lời
      - Anh còn yêu em không ?
      Ngạc lắc đầu, nước mắt chàng ứa ra, lần đầu tiên chàng khóc trước mặt nàng:
      - Ðáng lẽ anh không ra phố chiều nay, đáng lẽ phải đợi em làm đám cưới xong, anh mới nên ra khỏi nhà
      Vy mỉm cười, nàng cố gắng lau nước mắt cho Ngạc bằng nụ cười của mình, nàng nói:
      - Ðáng lẽ anh không được trốn em, không được khóc, hèn lắm
      Ngạc mỉm cười, buông nhẹ tay nàng:
      - Em phụ với thằng bé đẩy anh ra khỏi đây đi. Chỉ cần qua cái bực kia thôi, anh đi 1 mình được
      Vy nghe lời Ngạc, nàng cảm thấy cay đắng vô cùng trong câu nói của Ngạc. Nàng vẫy thằng bé, nó vẫn còn đầy vẻ ngơ ngác trước sự hội ngộ kỳ quái của 2 người. Vy nhớ lại câu chuyện về người bạn tên Nguyễn của Toàn, Vy hỏi thằng bé:
      - Em ở với ông Ngạc phải không ?
      Thằng bé gật đầu, nàng nói:
      - Cám ơn em nhé
      Thằng bé không hiểu nàng muốn cám ơn cái sự săn sóc bấy lâu nó đã dành cho Ngạc, nó mở tròn mắt nhưng không hỏi lại. Nó phụ với Vy đẩy Ngạc ra khỏi phòng triển lãm Alliance Francaise
      Vy hỏi:
      - Ngạc ở đâu ?
      - Gần nhà thương Grall
      - Em đưa Ngạc về nhé
      - Cám ơn, anh với thằng bé đi được
      - Em muốn được đưa anh về
      - Tối rồi, Vy về kẻo bố mẹ mong
      - Trời ơi, nếu bố mẹ biết được anh còn sống...
      Ngạc gọi thật khẽ, giọng ngập đầy sợ hãi:
      - Vy, đừng nói với bố mẹ, nghe lời anh, đừng nói với bố mẹ...
      Câu nói của chàng khiến Vy bật khóc, nàng lặng thinh không trả lời – đúng hơn – nàng cũng sợ hãi như chàng. Bố mẹ nếu biết được, liệu ông bà sẽ xử trí ra sao? Ngạc lại nhắc, giọng vô cùng đau đớn:
      - Vy, hứa với anh..
      Nàng gật đầu, ôm lấy khuôn mặt chàng, nghẹn ngào:
      - Có sao đâu, hở Ngạc, có sao đâu
      Nàng nói thế, trong lòng rất thành thật nhưng chân nàng run rẩy muốn khuỵu xuống, có thể chính nàng cũng không tin rằng mình nói thật với chàng.
      Khuôn mặt nàng rung động trong tay nàng, Vy cúi xuống, môi nàng đưa dần trên mặt Ngạc, họ hôn nhau nhẹ nhàng thoáng qua
      Vy không dám hỏi Ngạc có quen với Toàn hay không, nàng sợ chàng xúc động, biết đâu Toàn đã đổi tên Ngạc thành Nguyễn khi chàng kể với nàng. Vy đoán rằng, giữa 2 người đó có 1 sự liên lạc, 1 tình bạn chẳng hạn, Vy hỏi:
      - Hồi nãy anh nói đáng lẽ anh nên đợi em làm xong đám cưới nhưng đám cưới nào ? Em lấy ai ?
      Ngạc không tỏ vẻ luống cuống, trái lại chàng mỉm cười, đầy tự tin:
      - Trước sau gì em sẽ có 1 đám cưới, với 1 người nào đó
      Vy cảm thấy sự thật não nề quá, chàng dịu dàng hất hủi nàng nhưng tựa như muốn ôm nàng trong tay. Thái độ của Ngạc khiến cho Vy không thể nào chịu nổi, nàng khóc:
      - Ðừng mỉa mai em, sẽ không có 1 đám cưới với 1 người nào khác ngoài Ngạc
      Rất lâu như thế, Ngạc xúc động, chàng dùng 1 ngón tay lau nước mắt lên mi nàng:
      - 1 đám cưới tội nghiệp, thôi em nín đi đừng khóc
      - Tội nghiệp em nhé, đừng bỏ em
      Ngạc gật đầu, chàng run rẩy nói:
      - Em đang xúc động, đừng nói nhiều, Vy
      - Em không quên được anh
      - Rồi em sẽ quên
      Vy nũng nịu:
      - Không
      Ngạc vuốt tóc nàng:
      - Thôi về đi em ngoan
      - Cho em biết anh ở đâu đã
      - Trong 1 gian nhà nhỏ
      - Không, địa chỉ của anh cơ
      - Nếu anh cho 1 cái số nào đó, 1 con đường nào đó em có giận anh không ?
      Vy mỉm cười:
      - Ngạc đâu có nỡ đối với em như vậy
      - Nỡ chứ
      - Anh tưởng rằng em lại để năn nỉ, hầu hạ, xin lấy anh hay sao ?
      Ngạc lắc đầu:
      - Em cho anh chứ em không năn nỉ, không xin
      Nàng ôm chàng thương xót:
      - Thường quá, những điều đó thường quá
      - Cái gì thường ?
      - Tất cả mọi cái, tất cả anh và em
      Ngạc gật đầu:
      - Cám ơn em
      - Anh ở đâu, Ngạc ?
      Chàng đáp và run lên:
      - Số 96 F đường Ðồn Ðất
      Vy cúi xuống dịu dàng:
      - Ðừng dọn nhà đi nhé, Ngạc
      Chàng gọi khẽ:
      - Ty Vy
      - Dạ
      - Em không nên đến, biết anh còn sống là đủ rồi
      - Ðừng khuyên em, trong tình yêu không có câu đó
      - Hơn lúc nào hết, anh không thích ràng buộc dù với em chăng nữa
      Vy khóc:
      - Tưởng rằng em lại để ràng buộc anh hay sao Ngạc ? Anh hãy nói dối nữa đi, anh đang sống cũng như em, có gì thay đổi đâu
      Chàng níu tay nàng:
      - Em, xin lỗi em
      Vy cúi xuống ôm lấy chàng, đèn phố tối om không soi rõ mặt nhau ngập tràn khao khát, nàng run rẩy:
      - Em cũng xin lỗi anh
      Ngạc đẩy nàng:
      - Em về đi, Vy
      Vy gật đầu, cố gắng rời xa:
      - Vâng, em về
      Nàng run rẩy cắm đầu chạy, cái túi đựng sách vở đeo trên vai nàng tung lên theo những bước chân. Nàng mê man và cô quạnh trong nỗi mê man đó.
      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

      Comment

      • #18

        Chương 18

        Mẹ hỏi:
        - Vy, tháng mấy con thi ?
        - Cũng như mọi năm, mẹ
        - Nhưng tháng mấy ?
        - Tháng 6, mẹ
        Mẹ lại gần:
        - Vy, hôm nay con làm sao ?
        - Con có sao đâu, mẹ
        - Con có vẻ suy nghĩ...
        Vy đứng dậy:
        - Con đi đằng này mẹ nhé
        - Mặc quần áo như thế mà đi à ?
        Vy nhìn xuống, nàng quên mất mình đang mặc 1 bộ áo ngủ màu vàng. Vy mỉm cười cho mẹ an tâm, nàng cũng cảm thấy mình không được bình tĩnh, nàng nói:
        - Con lên thay chứ
        Mẹ ngồi xuống ghế, bà gọi:
        - Vy
        - Dạ
        - Lại đây mẹ bàn chuyện này
        - Chuyện gì ? Mẹ để đến tối được không ?
        Mẹ chép miệng:
        - Tối cũng được, bây giờ mấy giờ rồi ?
        - 4 giờ mẹ
        Vy nghe chuông cửa reo, nàng đi vào phòng trong, Vy nói với mẹ:
        - Mẹ mở cửa đi, ai hỏi con, mẹ nói con đi vắng
        - Nhỡ là Toàn ?
        - Mẹ cũng nói như vậy
        - Chết chưa ? Vy, con làm sao ?
        - Con bận đi chép bài
        - Thì để Toàn đưa con đi
        Vy lặng thinh 1 giây rồi nàng đáp:
        - Thôi, mẹ để con mở cửa cho
        Nàng đi ra, cửa mở, Toàn bước vào:
        - Em có rảnh không Vy ? Anh đưa em đi xem nhà
        Vy lắc đầu:
        - Em gần thi rồi mà anh không biết sao ?
        Nói xong câu đó nàng cảm thấy hối hận. Toàn mỉm cười:
        - Anh tưởng thứ 7 Vy nghỉ
        Nàng nói dối:
        - Ðáng nhẽ nghỉ nhưng em bận đi mượn dàn bài Dân Luật
        - Em đi xem nhà với anh, 5 phút thôi rồi anh đưa em đi mượn bài
        Vy không nghe Toàn nói gì, nàng đang mải nghĩ đến Ngạc, buổi sáng Vy định đến chàng thì bố bắt Vy đi theo lựa tranh Bé Ký với bố để tặng 1 ông bạn người Pháp, Vy như người mất hồn, nàng giật mình khi nghe Toàn hỏi lại:
        - Em chịu không ?
        Vy đáp:
        - Thôi đừng mua nhà, anh Toàn ạ
        Mẹ nói vọng ra:
        - Sao Vy không mời cậu Toàn vào nhà chơi
        Vy luống cuống:
        - Em quên, em xin lỗi anh
        Toàn nói nhỏ nhẹ, nhưng mặt chàng lạnh lùng:
        - Không sao đâu em, anh sắp về
        Vy nhìn Toàn, nàng muốn nói rõ tất cả, nàng muốn kể lể, nàng muốn chàng tha thứ, Toàn hỏi:
        - Em có điều gì lo âu không ?
        Vy cảm thấy mình không đủ can đảm, nàng lắc đầu:
        - Thưa anh, không
        - Ðừng giấu anh chuyện gì nhé
        - Vâng
        - Thôi anh về, em vào nghỉ đi. Mấy giờ em đi mượn bài ?
        - Lát nữa
        - Có cần anh đưa đi không?
        - Dạ, thôi
        Toàn có vẻ xúc động mạnh, chàng quay trở ra chạy xuống những bực cầu thang, chàng quên cả chào mẹ Vy – Chàng không bao giờ lơ đãng như thế
        Vy trở vào ngồi phịch xuống ghế, mẹ nói:
        - Này Vy, thôi chẳng cần đến tối, mẹ nói luôn. Mẹ và Toàn định cuối tháng sau đám hỏi và cưới 1 thể có kịp cho con thi không ?
        Vy cảm thấy bất lực, nàng không thể lừa dối mẹ, dối Toàn được nữa, nhưng Vy không biết nói làm sao, nàng đã hứa không cho bố mẹ biết tin Ngạc còn sống, hơn nữa nàng biết bố mẹ, nhất là bố không thể giải quyết được điều gì hay hơn sự im lặng đang làm nàng đau đớn này. Mẹ lại nhắc:
        - Kịp không con ?
        Vy đáp rời rạc:
        - Kịp thì vẫn kịp, nhưng...
        Nàng nghẹn ngào, nàng cố gắng để khỏi khóc, Vy tiếp:
        - Mẹ nói anh Toàn dời lại đi
        Mẹ hốt hoảng, giọng bà khiến Vy sợ hãi:
        - Vy, con có... bị cái gì không ? Con làm sao ? Con nói ra cho mẹ biết, để mẹ còn tính. Anh Toàn là chỗ tử tế không đâu bằng
        Vy gượng mỉm cười cho mẹ yên tâm đừng hạch hỏi, nàng nói lảng:
        - Mẹ làm gì ghê thế, con chỉ sợ vừa thi xong lại làm đám cưới, mặt mũi hốc hác trông ớn lắm mẹ nhỉ
        Nhưng mẹ vẫn lắc đầu, giọng bà thật buồn:
        - Không, mẹ không tin con nữa, hình như con có chuyện gì
        Vy cười thành tiếng, qua những cơn đau đớn, những lần xúc động, nàng đã biết đóng kịch:
        - Mẹ không tin con à ? Dẫn con đi bác sĩ thử xem
        - Con nên nhớ con là con gái duy nhất của bố mẹ, tiền của bố mẹ không thiếu, công lao bố mẹ cũng thế, tất cả là để cho con
        Vy mỉm cười, nàng xòe tay:
        - Mẹ cho con tiền bây giờ đi
        - Con làm gì ?
        - Sửa chân cho 1 người bạn
        - Bạn nào ? Mẹ có thấy con chơi với ai tàn tật đâu ?
        - 1 người bạn cùng lớp, anh ta bị xe đụng gãy chân trái
        - Sửa bằng cách nào ?
        - Ði Nhật, lắp 1 cái chân giả
        - Anh ta không có tiền à ?
        - Dĩ nhiên là không, mẹ
        - Con không thân, người ta chẳng nhận đâu
        - Nếu con hỏi, ảnh nhận thì mẹ cho nhá
        - Mẹ không hứa, nhưng mẹ có thể giúp cho 1 ít
        Vy cười:
        - Nói thế chứ, đời nào con dám đề nghị như vậy, hơn nữa con có “phôn” hỏi bác sĩ, nhưng họ nó cụt cao quá thì không thể lắp được chân giả
        - Tội nhỉ, cao là bao nhiêu ?
        - Quá đầu gối gần 20 phân
        - Bây giờ làm gì mà sống ?
        Vy trầm ngâm:
        - Anh ấy phải bán nhà cho 1 người bạn
        Nàng không thể liếng thoắng được nữa, Vy đứng dậy, hỗn mang trong trí tuệ, nàng nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, thấy mình chơi vơi, nàng muốn quì xuống khóc với mẹ, nhưng không thể. Nàng quyết định xin phép, nàng nói thật thản nhiên:
        - Con đi nhé, mẹ
        - Thay áo đi
        - Vâng
        Vy rời khỏi nhà đúng 5 giờ, nàng kêu taxi chạy xuống đường Ðồn Ðất, nàng nói:
        - Ông tìm cho tôi số 96 F
        Người tài xế cho xe chạy rề rề đọc số nhà 88, 90, 92, 94, 96 F. Vy kêu lên:
        - Ðây rồi ông
        Chiếc xe dừng lại, Vy trả tiền thật mau, nàng bước xuống và ngỡ ngàng trước căn nhà định mệnh. Nó thật nhỏ bé, làm bằng gỗ nâu, có 2 cửa sổ treo màn hoa vàng - trước nhà là 1 mảnh đất có giàn hoa giấy nở bông trắng xóa, cánh cổng cũng bằng gỗ khép hờ. Vy đẩy cổng bước vào, nàng chớp mắt thấy Ngạc ngồi sẵn trên chiếc xe lăn dưới giàn hoa giấy, Ngạc đang ngậm 1 điếu thuốc, chàng chúm chím mỉm cười, trên tay chàng cầm quyển: “Ðôi bạn chân tình” của Hermann Hess bản bằng tiếng Anh. Vy đứng yên ngắm Ngạc, chàng vứt điếu thuốc ra xa, vứt quyển truyện xuống hiên nhà, vỗ nhẹ vào chiếc xe lăn, chàng nói:
        - Lại đây, em
        Vy bước theo tiếng gọi của chàng, nàng rưng rưng cảm động - Ngạc đưa tay đón nàng, Vy ngã xuống lòng chàng, chiếc xe chao đi khỏi điểm tựa, 2 người hôn nhau thật dài trong nước mắt của nhau.
        Quả thật thì nàng đã quên hết, quên hết tất cả khi nàng gặp Ngạc. Vy ngồi xuống hiên nhà, tựa lưng vào gốc cây bông giấy, Ngạc lăn xe lại gần, Vy ngước mặt lên khuôn mặt vô cùng rạng rỡ nét thơ ngây:
        - Ðền em đi
        - Bằng cách gì ?
        Vy mỉm cười:
        - Anh ngu lắm, hôn em đi
        Ngạc cúi xuống hôn phớt lên môi nàng, gọi nhỏ:
        - Vy, em thật lạ lùng
        Nhưng Vy không trả lời, nàng níu đầu chàng thấp xuống, nàng quỳ trên hiên nhà hôn chàng đắm say. Ngạc đẩy nhẹ Vy, tránh môi hôn của nàng 1 cách run rẩy, yếu ớt. Vy buông thõng 2 tay, nàng tủi thân giận hờn nghe giọng Ngạc đầy ngập xúc cảm:
        - Anh không thể, anh không có quyền hôn em nữa... Vy
        Vy bật cười đau đớn, tội nghiệp cho anh, cho chúng ta, có phải thế không? Ngạc, mình thèm khát nhau mà anh nói anh không thể, anh không có quyền, tại sao ? Tại sao ? Vy cười điên dại thay vì khóc, Ngạc quát:
        - Em im đi, đừng có điên
        Vy ngừng lại ngơ ngác, mắt mở tròn, 2 giòng lệ ứa ra thật nhanh - Ngạc cúi xuống:
        - Xin lỗi em, em không còn là của anh nữa
        Vy nổi điên bất ngờ, nàng thản nhiên chỉ vào cái chân cụt của Ngạc:
        - Hừ, cái chân này nó bảo anh thế phải không ?
        Ngạc tái mét mặt, chàng lặng thinh chịu đựng. Vy to tiếng:
        - Anh tưởng rằng nó quan trọng lắm sao ? Nó có thể làm em khiếp sợ hay sao? Không, không, em ớn lạnh cái giả dối, cái làm bộ, cái đóng kịch, cái hy sinh rẻ tiền của anh...
        Vy khóc nức nở, nàng gục xuống hiên nhà, Ngạc run lên, 2 tay chàng quờ quạng trên chiếc xe lăn:
        - Vy, anh không thể đỡ em dậy được như ngày xưa, hãy cố gắng 1 mình, hãy chịu đựng diễn với anh 1 màn kịch cuối cùng, không phải cho chúng ta mà cho những nguời khác.
        Vy từ từ gượng dậy, mặt đẫm nước mắt:
        - Xin lỗi Ngạc, em xin lỗi Ngạc
        Ngạc vuốt tóc nàng:
        - Em không có lỗi, em nói đúng, tất cả ở cái chân này, anh vẫn còn yêu em, yêu điên cuồng hơn nữa
        Nàng trở lại, ngoan như 1 đứa bé ngồi dưới chân chàng, nàng vuốt ve cái chân còn lại của chàng. Nàng tựa đầu vào “nó”, nhắm mắt và nghĩ đến 1 cách nào đó để Ngạc thấy rằng cái chân cụt của chàng không phải là hố thẳm ngăn cách 2 người mà họ không thể vượt qua. Vy sờ mó cái đầu chân còn lại tròn xoe có những vết sẹo dọc ngang nhẵn nhín 1 cách cảm động và đau đớn qua làn vải quần của Ngạc. Nàng nói:
        - Em biết, em biết anh yêu em... nhưng cái chân này nó ngăn không cho anh đến gần em...
        Bất ngờ Ngạc đẩy Vy ra khỏi chân mình, chàng gằn giọng:
        - Ðừng cố gắng thương hại anh, không tốt đâu
        Vỷ ngả ngồi xuống sân, nàng mỉm cười, trên môi vẫn còn đọng nước mắt:
        - Không phải diễn vở kịch nào, không ai bắt chúng ta phải đóng kịch
        Ngạc nói lạnh lùng:
        - Anh muốn và anh sung sướng
        Vy run lên, nàng hét:
        - Anh muốn, anh muốn làm 1 người hùng cụt chân phải không ?
        Chàng xám nét mặt, dơ thẳng tay tát trên má nàng. Vy khựng lại, nước mắt rơi xuống mù mịt, nàng thấy chàng lịm người trên ghế, đầu nghoẹo sang 1 bên, nàng lao đến ôm ngang bụng chàng, kề môi chàng giá lạnh, Ngạc thều thào:
        - Ðưa anh vào nhà
        Tay chàng chới với, chàng có vẻ đau đớn dữ dội ở ngực. Vy cuống cuồng đẩy chiếc xe lăn trên lối xi-măng đi thẳng vào nhà. Ðến bên giường, Vy đỡ Ngạc bước xuống, cái chân cụt ghì trên đùi nàng đau điếng. Ngạc ngả bổ xuống giường, mặt trắng nhợt, chàng quờ quạng kiếm cái gì ở đầu giường, Vy trông thấy 1 chai thuốc viên màu trắng: TRINITRINE, thuốc đau tim, nàng sực nghĩ đến Nguyễn của Toàn, nàng chới với đứng không vững. Ngạc ra dấu lấy cho chàng 2 viên, Vy định đi lấy nước, nhưng Ngạc lắc đầu, chàng ngậm thuốc trong miệng và dịu cơn đau trong 10 phút. Chàng nằm yên, nhắm mắt, Vy nằm xuống cạnh chàng mơn man lồng ngực yêu dấu của Ngạc, nàng thì thào:
        - Anh hết đau chưa ?
        Ngạc mở mắt, áp tay Vy trên má chàng:
        - Không sao nữa đâu
        - Anh đau tim, mà em không biết
        - Thỉnh thoảng anh lên cơn như vậy
        - Ai cho thuốc anh uống đó ?
        - 1 người bạn, chính ông ấy cưa chân cho anh
        - Ông ta làm bác sĩ ?
        - Ừ
        Vy cố gắng bình tỉnh, nàng hỏi:
        - Anh biết Toàn không ?
        Ngạc đáp, Vy để ý giọng chàng vẫn không thay đổi, không lộ vẻ xúc động
        nào:
        - Không biết, nhưng anh nhớ thằng đó là ai
        Vy hỏi:
        - Là ai ?
        - Nó là anh của Thảo bạn em, nó tán em 1 lần đúng không? Anh thù nó
        Vy vỗ nhẹ trên má Ngạc:
        - Ðừng thù nữa, anh Toàn tốt lắm, không ai bằng
        Ngạc mỉm cười không nói, Vy nằm sấp chống 2 tay trên cằm, có thật là 2 người không biết nhau ? Vy hỏi:
        - Anh ở 1 mình ?
        - Không, có chị Hai nữa
        - A, chị Hai đâu ?
        - Chị ấy xin phép về quê 1 tuần
        - Chị cũng nói dối em là anh đã chết
        - Anh dặn như thế mà
        - Nhưng anh đâu có trốn được em
        - Anh biết
        - Mấy hôm nay anh ở 1 mình ?
        - Không, đến đêm thằng bé hôm nọ nó về
        - Nó đi đâu thế ?
        - Ði đánh giày
        - Tội nghiệp
        - Anh bảo nó nghỉ anh cho đi học mà nó không chịu
        - Sao anh không đánh nó ?
        - Ðánh, nó chạy anh không đuổi kịp
        Vy mỉm cười, nàng che dấu nỗi buồn trong lòng không cho Ngạc thấy:
        - Em sẽ đánh nó hộ anh
        Ngạc gật đầu nhẹ nhàng, chàng kéo khuôn mặt nàng sát xuống, dấu mặt trong tóc nàng. Vy tựa trên ngực chàng, 2 tay nàng ôm lấy đầu Ngạc. Hạnh phúc thật mãnh liệt, nàng cảm thấy chàng run rẩy trong lòng mình, Vy áp môi bên tai chàng:
        - Nằm thế này có đau tim anh không ?
        - Không, cám ơn em, em cứ nằm yên thế
        - Chúng mình lấy nhau đi, Ngạc
        Chàng không trả lời, Vy nghẹn ngào, nói khẽ, giọng nàng diễn tả 1 tình yêu nồng nàn:
        - Em làm vợ anh từ lâu rồi, lấy em đi, lấy em 1 ngày thôi
        Vy cảm thấy 2 tay Ngạc đẩy mạnh trên vai nàng, Vy ngã xuống giường, Ngạc ngồi dậy nhưng chàng không thể đi chỗ khác. Vy cũng bật dậy sau lưng chàng, Ngạc nói:
        - Em về đi
        - Không, không
        Sau đó Vy khóc nức nở, Ngạc thở hổn hển, mặt chàng căng mọng những đau đớn bốc lửa, chàng vỗ lưng nàng:
        - Về đi, em ngoan, anh lạy em
        Nàng gật đầu liên tiếp, không đáp, tóc xô lệch, quần áo xô lệch, nàng vùng chạy ra khỏi nhà chàng, cực kỳ hỗn loạn.
        Về đến nhà, đã gần 8 giờ, Vy gặp Toàn đang đứng nói chuyện với Bố, nàng bước xuống xe, cố gắng bình tỉnh nhưng ánh mắt Toàn khiến Vy lảo đảo, nàng muốn quỳ xuống dưới chân Toàn, xin chàng tha thứ và thương hại nàng - Bố quàng tay qua vai Vy:
        - Con đi đâu về ?
        1 chút nữa thì Vy khóc, nàng cố gắng 1 cách phi thường, mỉm cười đáp:
        - Con đi chép bài
        Vy không dám nhìn Toàn, lúc ấy chàng lặng thinh, bố lại nói:
        - Thôi, Vy lên ăn cơm đi
        - Dạ
        Vy rời tay bố, chạy thẳng vào nhà, nàng biến thành 1 kẻ chạy trốn.
        Vy gặp mẹ, bà hốt hoảng:
        - Tại sao mặt con tái xanh thế kia ?
        - Con mệt
        Vy gieo người xuống giường, nàng xin tất cả những kẻ nghiêm trang trên cõi đời này hãy buông tha nàng, mẹ theo vào:
        - Vy, con mệt lắm không ? Ðể mẹ kêu Toàn
        Vy bật dậy, sợ hãi:
        - Không, không mẹ, con đói đấy thôi
        - Khổ, để mẹ bảo dọn cơm
        Ðêm hôm đó, 10 giờ Vy nhận được điện thoại của Toàn:
        - Anh có thể biết chuyện gì xảy ra không ?
        - Không, không có chuyện gì, anh Toàn ạ
        - Nếu em ngoan, em hãy kể cho anh, anh giúp em
        Vy khóc:
        - Cám ơn anh, hãy giúp em bằng cách tha thứ cho em
        Giọng Toàn thậm mạnh:
        - Vy, bình tỉnh nào
        Vy vẫn khóc, Toàn nói:
        - Bình tỉnh đi, anh tha thứ cho em
        Lòng khoan dung của Toàn khiến cho Vy càng đau đớn, nàng kêu lên, giọng đứt quãng:
        - Cám ơn anh, anh vô cùng khả kính của em
        Ở đầu giây đằng kia, giọng Toàn run rẩy:
        - Em có sao không ? Có chuyện gì xảy ra cho em ?
        - Không, không, anh để em yên anh nhé
        - Thôi được, em ngủ đi
        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

        Comment

        • #19

          Chương 19

          Vy bỏ học, bỏ tất cả, nàng dành phần lớn thì giờ đến thăm Ngạc và săn sóc chàng, nàng biết mình không thể nào rời xa Ngạc được, nàng thèm khát tình yêu của chàng, thân xác chàng, nhưng Ngạc vẫn 1 mực từ chối. Vy thừa thông minh để hiểu rằng Ngạc không muốn nàng khổ vì chàng, bởi vì lấy chàng, nàng sẽ chịu đủ mọi thứ đau đớn, từ gia đình nàng, bạn bè và xã hội. Nhưng đối với Vy, cái mặt trái của sự khốn khổ đó, là 1 nỗi hạnh phúc không thể lường. Nàng có thể nhắm mắt, bịt tay đi xuyên qua tất cả, đến cõi hạnh phúc của riêng nàng. Không ai có thể ngờ nàng có đủ can đảm hay hơn thế nữa, sự đam mê cùng cực để thực hiện lòng ước mong của mình, bởi vì tình yêu, nàng coi thường tất cả trừ sự đau khổ của chàng, đừng để chàng chịu đựng 1 mình, nàng muốn san sẻ, đau đớn và tuyệt vọng với chàng. Ðể từ đó nàng sẽ nói với chàng rằng hạnh phúc, sung sướng và hy vọng ở đời không thể bắt nguồn từ sự dối lòng, từ chối, không dám sống. Ðừng tưởng nàng hy sinh cho chàng, điều đó thật lầm và hài hước, bởi vì nàng yêu chàng mãnh liệt, nàng thấy chàng nắm trong tay cứu cánh của đời nàng do đó Vy phải đến với chàng, cầm và hôn được bàn tay yêu dấu đó.
          Nàng quên thời gian, quên rằng mình phải sống cho bao nhiêu người khác nữa, nhưng đừng trách nàng, hãy trách cái gì thôi thúc và đẩy đưa nàng vô cùng quyết liệt, đó là sự cố tình của định mệnh, đúng không ?
          Vy nghĩ như thế, trong căn phòng yên lặng của nàng, mặt trời đã lên cao, chiếu những sắc vàng lên ô cửa kính, Vy cảm động, nàng thèm ước cuộc đời mình như những tia sáng đó, rơi xuống từ cõi vô thường, trung trực và tận tụy trên tấm kính trong suốt của tình người
          Vy nghe động ở cửa, nàng thấy mẹ bước vào, mắt bà đỏ hoe:
          - Vy, con làm sao ?
          - Con có sao đâu
          - Nói mẹ nghe đi
          - Không có chuyện gì xảy ra đâu mẹ yên chí đi
          - Không có chuyện gì mà gần 2 tuần nay Toàn không sang, con cũng không hỏi, con đi suốt ngày mà mấy cái nhà Toàn định rủ con đi xem, con lại từ chối
          - Con nói với anh Toàn rồi, đừng mua nhà nữa
          Mẹ khóc, bà ngồi xuống cạnh giường:
          - Không mua nhà, đám cưới xong chúng mày ở đâu ?
          Vy nghẹn ngào:
          - Xin mẹ đừng khóc, giữa 2 đứa con có chuyện xích mích nhỏ, mẹ cứ để chúng con giải quyết...
          - Gần đám cưới rồi, con biết không ?
          - Anh Toàn bằng lòng dời lại rồi
          Mẹ tròn mắt:
          - Nó nói hồi nào ?
          Vy cúi xuống để mẹ đừng biết nàng đang nói dối
          - Hôm qua, anh ấy phone cho con
          - Dời lại là bao giờ
          - Con không biết, mẹ
          - Hay là chúng mày không muốn lấy nhau nữa ?
          Vy lặng thinh. Mẹ đứng dậy, bà nói:
          - Con đã lớn rồi, đã biết suy nghĩ, đừng để phiền, chỗ người lớn tử tế. Ðể rồi bố mẹ sẽ mời Toàn qua nói chuyện.
          Mẹ đi ra khỏi phòng, Vy muốn với theo xin lỗi mẹ, ngăn mẹ đừng đả động đến Toàn, nàng đã gây phiền nhiễu cho Toàn nhiều quá, không nên thế nữa. Vy vùng dậy đuổi theo mẹ xuống dưới chân cầu thang 3, mẹ biết Vy chạy theo nhưng bà vẫn đi thẳng vào phòng khách. Vy gọi:
          - Mẹ
          Bà ngồi xuống ghế, Vy sà xuống bên cạnh:
          - Mẹ, đừng hỏi anh Toàn, ảnh đâu có biết chuyện gì
          Mẹ gắt:
          - Thế chuyện gì ?
          Vy mỉm cười, nàng nũng nịu cho mẹ an tâm:
          - Con đòi mặc áo cưới màu tím nhưng anh ấy không chịu
          Mẹ cốc đầu Vy:
          - Chỉ vì cái áo thôi à ?
          Vy gật đầu, mẹ thở dài:
          - Có thế mà tao tưởng chuyện gì quan trọng lắm, nhưng Toàn nói phải, đám cưới không có ai mặc màu tím
          Vy gượng cười:
          - Có con mở đầu phong trào
          - Ðể cho người ta cười cho à ?
          Vy ôm hôn mẹ:
          - Các đấng người lớn thật là kỳ cục
          Mẹ nhăn mặt:
          - 2 đứa mày dời đám cưới thật à ?
          Vy lắc đầu:
          - Ðâu có, anh Toàn nói nếu con may áo màu tím thì mới dời
          Mẹ hỏi:
          - Con có biết bao giờ đám cưới không ?
          Vy ngơ ngác, suốt mấy tuần nay nàng có để ý đến gì đâu, Vy đáp:
          - không, mẹ
          - Toàn không nói với con à ?
          - Không
          - Lạ thật nhỉ, Toàn nói với mẹ xin cưới cuối tháng tới
          Vy lẩm bẩm:
          - Còn hơn 1 tháng nữa
          - Hôm nào con thi ?
          - 2 ngày nữa
          - Con cứ đi đâu học thế ?
          - Lại bạn con. Mẹ à, chắc con không thi khóa nhất đâu
          - Mẹ cũng định bảo con thế, để lo xong đám cưới đã
          Vy mỉm cười:
          - Khóa nhì là con hưởng tuần “trăng mật mắm muối” xong rồi, không cần học thi cũng đậu
          Mẹ cốc đầu Vy:
          - Áo cưới con đã chọn chưa ?
          Vy cười buồn, trầm ngâm, nàng không biết có thể nói dối mẹ đến bao giờ, nàng không biết trong những ngày sắp tới nàng sẽ làm gì ? Sẽ nói với Toàn thế nào ? Trời ơi, thật khủng khiếp, có lẽ không thể nào có đám cưới đâu, mẹ, xin lạy mẹ tha thứ cho con, Vy ứa nước mắt, nàng giật mình khi nghe mẹ gắt:
          - Con may áo chưa Vy ? Hồn vía con ở đâu ?
          Vy giả vờ đáp chậm rãi:
          - Gần xong rồi nhưng con chưa lấy về
          - Sao dạo này con thay đổi quá ?
          - Dù sao, con cũng nhớ đến Ngạc 1 tí, mẹ ạ
          - Nhưng con phải khéo hơn, đừng để Toàn biết, hạnh phúc sẽ mất hết
          - Không đâu mẹ, anh Toàn đâu có nhỏ mọn như thế ? Anh ấy là 1 người quảng đại
          - Lấy được người chồng thương yêu mình lại quảng đại là tốt phúc lắm, tiền của mà làm gì, con nhỉ ?
          Vy hỏi, mắt nàng mơ màng:
          - 1 người cũng thương yêu như thế, cũng quảng đại như thế, nhưng cụt 1 chân, mẹ cho con lấy không ?
          Mẹ mở tròn mắt:
          - Cái người bạn hôm nọ con nói đấy phải không ?
          Vy quên câu chuyện nàng bịa ra:
          - Người bạn nào nhỉ ?
          - Người bạn con định xin tiền cho anh ta chữa chân đó
          Vy cười:
          - À, à, mẹ cho con lấy không ?
          Mẹ đứng dậy, hắt tay Vy:
          - Hỏi bố mày thử xem
          Vy tê tái lòng, nàng ngồi yên nhìn mẹ bước ra khỏi phòng. Ngạc nói đúng “đừng nói với bố mẹ là anh còn sống”, bố mẹ chẳng giải quyết được gì, chỉ xúc phạm đến chàng, đến tình yêu của 2 người và làm cho câu chuyện bi đát thêm mà thôi
          Vy vùng dậy, chạy đến bàn bureau của bố, nàng sẽ từ bỏ tất cả, gia đình, bố mẹ, đám cưới với Toàn, nàng sẽ lấy Ngạc, nếu Ngạc nhất định không chịu nàng sẽ từ bỏ luôn cuộc đời mình. Nàng chết vì tình !!! Ôi, thật là rồ dại, từ xưa đến giờ nàng vẫn nghĩ thế, nhưng lúc này khác, trường hợp của nàng khác, rất khác...
          Vy mở ngăn kéo lấy giấy, nàng quyết định viết thư cho Toàn. Vy rưng rưng nước mắt, căn nhà mến yêu, bố mẹ mến yêu, Toàn mến yêu, bạn bè mến yêu, xin giã từ tất cả. Nàng gục xuống bàn khóc nức nở... rất lâu như thế nàng gượng dậy, viết cho Toàn, nét chữ run rẩy thật tội nghiệp:
          “ Saigon, ngày... tháng.. năm...
          Thưa anh,
          Em không thể tiếp tục dấu anh được nữa, xin anh tha thứ cho em. Ngạc còn sống và em đã gặp lại anh ấy. Em không thể xa Ngạc được, em mong ước và hy vọng anh sẽ thương Ngạc, anh sẽ thương chúng em.
          Anh sẽ tha thứ cho em,
          VY ”
          Chấm dứt lá thư, Vy ngước lên, ánh mắt nàng lạc đi đau đớn, Toàn đã đứng đó từ bao giờ, Vy chết lặng trên ghế, mồ hôi vã ra lạnh buốt, nhưng Toàn không có gì thay đổi, chàng chỉ hơi run, vẫn thản nhiên bước tới, Toàn đưa tay ý muốn cầm lá thư nhưng lại hạ xuống, Toàn hỏi giọng, chàng diễn tả 1 tình yêu đã đến lúc tuyệt vọng nhất nhưng rất êm đềm:
          - Vy viết thư cho ai ?
          Vy đáp, ánh mắt trừng trừng nhìn vào khoảng không:
          - Cho anh !
          - Anh đây, đưa thư cho anh
          Vy đẩy lá thư về phía Toàn, chàng cầm lấy và ngồi xuống 1 cái ghế bên cạnh, chàng bắt đầu đọc. Vy ngồi yên 2 tay úp lên bàn, nàng cảm tưởng như mình đã chết.
          Toàn đọc xong lá thư, vò nát nó trong lòng bàn tay run rẩy, mặt chàng xám ngắt, mắt dại hẳn đi, chàng thẩy lá thư vào sọt giấy cạnh đó. Chàng ngồi yên và như thế rất lâu, Vy chịu không nổi nàng bật lên khóc, lúc bấy giờ Toàn xô ghế đứng dậy, chàng ôm lấy nàng thật dịu dàng:
          - Em đừng khóc, anh mừng cho em
          Giọng Toàn cũng đẫm nước mắt nhưng không phải chàng khóc, Vy nghẹn ngào, nàng khổ sở trong lòng Toàn, nàng van nài:
          - Em xin lỗi anh, xin lỗi anh, em xúc phạm đến anh nhiều quá, anh tha thứ cho em, lạy anh.
          Toàn vuốt tóc Vy, khôi hài:
          - “Xúc phạm”, anh không phải là thánh, anh cũng như em và Ngạc muốn lấy người mình yêu nhưng nếu không thể thì đó không phải là lỗi của ai hết, nín đi em, đừng khóc xấu lắm
          -....
          - Em thành thật với anh vô cùng, Vy biết không, như vậy đối với anh là quý rồi
          - Anh Toàn...
          - Vy, em bình tĩnh nhé, nghe anh nói nhé...
          - Vâng..
          - Em không nên làm Ngạc xúc động
          Vy ngước nhìn Toàn:
          - Anh quen Ngạc?
          Toàn mỉm cười, lắc đầu:
          - Không, nhưng đã có 1 thời gian Ngạc trốn tránh em tức là anh ấy sợ gặp xúc động, anh đoán thế
          - Anh đừng giấu em, có phải Ngạc là Nguyễn không ?
          - Anh không chắc có phải Nguyễn là Ngạc không, nhưng nếu phải thì... em không nên lấy Ngạc
          Vy buông thõng 2 tay, cùng lúc nàng thấy Toàn rời xa mình, chàng đi lại cái ghế gần đó, vẫn đứng và nhìn nàng đăm đăm. Nàng không phân tích được tia nhìn của chàng lúc đó, nàng ôm mặt đáp:
          - Ðâu phải lấy Ngạc vì nên hay không, mà vì chúng em...
          Toàn dịu dàng:
          - Vì chúng em yêu nhau phải không ?
          Vy lại khóc, nàng gật đầu lia lịa, Toàn đi lại gần, chàng cúi người trên bàn, 2 tay nắm vai nàng:
          - Anh van em, đừng hiểu lầm anh nhưng Ngạc đau tim phải tránh cho hắn quá nhiều xúc động, không tốt
          - Nói với em đi, anh biết Ngạc phải không ?
          Toàn khe khẽ gật đầu:
          - Anh quen Ngạc, anh rất thương Ngạc nhưng anh cũng yêu em vô cùng
          Vy buông tay xuống bàn, mặt nàng ngơ ngác:
          - Trời ơi, Nguyễn là Ngạc sao anh nỡ giấu em ? Sao anh..
          Toàn run rẩy:
          - Nếu anh nói với em Ngạc còn sống, hắn sẽ tự tử
          Vy mỉm cười đau đớn:
          - Em không tin, mọi người tưởng rằng cái chân cụt như thế là ghê gớm lắm, đáng tởm lắm và phải dấu anh ấy đi
          Toàn hét và đứng ngay người lại:
          - Vy !
          Vy lắc đầu:
          - Không, em không trách anh, bởi vì chính Ngạc cũng nghĩ như vậy nữa. Trời ơi, thật là kinh khủng để cho mọi người chấp nhận Ngạc làm chồng em...
          Toàn run lên, mắt chàng đỏ ngầu:
          - Vy, dù sao anh cũng xin lỗi em, đừng nói với Ngạc chuyện này, anh tôn trọng mối tình của em...
          Vy gục xuống bàn, đáp khẽ:
          - Em hứa, cám ơn anh...
          - Vy
          Nàng ngẩng đầu lên:
          - Dạ
          - Ngạc nói rằng không ai hiểu anh bằng hắn, hôm nay anh cũng muốn nói với em rằng không ai hiểu Vy với Ngạc bằng anh
          Vy xúc động rõ rệt, nàng chới với:
          - Toàn, anh Toàn
          Toàn vẫn đứng yên, chàng đưa tay về phía Vy rung động, nó nhẹ nhàng, tựa như Toàn muốn ban cho nàng sự bình tỉnh:
          - Em nhiều xúc cảm quá, không tốt, đó chỉ là sự thật mà chúng ta cần nói cho nhau biết
          Vy gọi:
          - Anh Toàn ?
          Toàn dịu dàng:
          - Em cần gì anh ? Vy
          - Mẹ nhắc đến đám cưới
          - Em yên tâm, anh sẽ lựa lời nói với Bố Mẹ
          Vy kêu lên:
          - Bố Mẹ em....
          Toàn cắt đứt bằng giọng trầm trầm, chàng nói:
          - Vy, có thể là anh sắp đi Mỹ 1 thời gian vì thế anh mới cần cưới em gấp nhưng hôm nay lại khác... anh sẽ nói với bố mẹ dời lại 1 năm, đợi anh về, khi đó sẽ tính. Nhưng lời khuyên sau cùng của anh đối với em là em không nên lấy Ngạc. Không phải để lấy anh. Vì em.. có thể làm cho Ngạc chết bất ngờ
          -....
          - Vy, đừng nghĩ là anh dọa em, Ngạc đau tim rất nặng, em đừng gây xúc động quá cho hắn
          Vy gật đầu nhưng thật ra nàng không nghe Toàn nói gì, dù chỉ là 1 lời nhỏ, rất nhỏ.
          Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

          Comment

          • #20

            Chương 20

            Ngày hôm sau Vy đến Ngạc, vừa bước vào nhà, nàng đã nghe tiếng Ngạc reo vui:
            - Chào em cưng
            Vy thấy Ngạc nằm trên giường đáp chăn ngang bụng, nhưng chàng chỉ có thể để lòi ra ngoài 1 cái chân duy nhất mà thôi, Vy chào lại:
            - Chào anh cưng, không dậy đón em cưng à ?
            - Nằm đây nghe bước chân của em cưng thú lắm
            - Dậy chơi với em đi, ốm à ?
            - Ðâu có
            - Sao lại đắp chăn ?
            - Tại buồn quá
            Vy bật cười:
            - Buồn mà đắp chăn ư ?
            Ngạc ngồi dậy, hất tung cái chăn xuống chân giường, chàng mỉm cười:
            - Ðúng, để che bớt cái chân quái quỷ này
            Vy không đáp lại, nàng xếp các thứ trái cây ra bàn, nàng đáp:
            - Không nói chuyện đó đâu, em mang bưởi và táo lại cho anh nè
            Ngạc mỉm cười:
            - Cám ơn em dịu hiền
            Vy quay lại bĩu môi:
            - Có cái gì cắm hoa không ?
            Ngạc cười thành tiếng, đùa giỡn:
            - Em cúng anh đấy à ?
            Vy giận dỗi, ném 1 trái táo về phía Ngạc, nhưng chàng né tránh kịp, trái táo lăn trên giường Ngạc chụp lấy nó, chàng cố tình rên khẽ:
            - Ngon quá, cám ơn em, ngon hơn tình yêu
            Vy nói nhanh, đầy vẻ ngây thơ:
            - Ngon bằng tình yêu chứ
            Ngạc lắc đầu:
            - Làm sao bằng, tình yêu đâu có ăn được, Vy !
            Vy bướng bỉnh đáp:
            - Ăn kiểu khác
            Nói xong Vy hơi thẹn quay đi, nàng nghe giọng Ngạc đầm ấm:
            - Ờ, anh nhớ rồi, hôn nhau và những trái táo trên môi em
            Vy cảm thấy cái hạnh phúc dễ thương như thuở nào trở về tràn ngập tâm hồn nàng. Ngạc vẫn như ngày xưa không khác tí nào trong bản chất. Giờ đây, Vy rưng rưng xúc động, màu đỏ trái táo rực rỡ trên tay chàng, Ngạc nhìn xuống thật buồn: Tất cả ý nghĩ nằm trong trái táo, tất cả quyến rũ nằm trong trái táo, tất cả cuộc đời, ước mơ, nguồn gốc đớn đau, hạnh phúc nằm trong trái táo và bà Eva đã hái xuống cho loài người lần đầu tiên. 2 người lặng thinh như thế rất lâu
            1 lát sau, Vy hỏi:
            - Em lấy cái ly này cắm hoa nhé ?
            Ngạc ngước lên:
            - Hoa gì đó ?
            - Anh không thấy à ?
            - Thấy, nhưng anh muốn hỏi chơi
            - Thế thì em không trả lời
            - Em còn nhớ anh thích hoa cúc trắng à ?
            - Nhớ chứ
            - Em mua hay ăn cắp ?
            Vy phì cười:
            - Em mua
            - Mua thì anh không thích
            - Tại sao ?
            - Anh thích tặng hoa ai nhưng phải là hoa ăn cắp cơ mới quý, vì 1 người mà mình phải mạo hiểm xông pha
            - Thế thôi, em mang về càng tốt
            Ngạc gỡ nhẹ tay xuống giường:
            - Ðâu có được cưng, mang hoa lại đây, đây cũng là 1 nấm mồ
            Vy nhăn mặt:
            - Ai nói câu đó mà hèn thế ?
            - Anh
            - Biết ngay mà, lại lẩm cẩm
            Ngạc cười:
            - Vứt hoa lại đây
            - Hỏng hết, để cắm vào ly nước cho anh
            - Không, phí đi, khi em về không còn ai ngắm hoa nữa
            - Ngạc đi đâu ?
            - Vẫn ở đây, nhưng anh nhắm mắt lại
            - Ðiên, không mở mắt ra nữa à ?
            - Không
            - Tại sao ?
            - Vì em về rồi, mở ra ngắm ai ?
            - Em ở đây với Ngạc nhé
            - Cũng không được
            - Kỳ cục, tại sao ?
            - Có em, anh không tài nào “khép mi” được
            - Thôi, em không đùa nữa, chị Hai đâu ?
            - Nấu cơm sau nhà, anh không mời đâu, em đừng ở lại xơi cơm nhé
            Vy mỉm cười, nàng ôm hoa lại cho Ngạc:
            - Anh lười lắm, cứ nằm ườn trên giường mãi
            - Chẳng nhẽ nằm dưới chân em ? Anh có đi được đâu
            - Thì ngồi dậy nói chuyện với em
            Ngạc lắc đầu, chàng nói:
            - Ngực anh đây, phủ hoa lên
            Vy lo lắng:
            - Thôi đừng làm thế, em sợ
            Ngạc phá lên cười:
            - Em sợ anh chết à, còn lâu. Chết đi cái chân còn lại này không được còn lại nữa, có phải phí đi không ?
            Vy buồn bã, nàng đau đớn biết dường nào, nàng nói:
            - Ðừng nói giọng đó với em, đi
            Ngạc cũng buồn, mắt chàng đỏ hoe:
            - Ðưa hoa đây
            Vy đưa hoa cho Ngạc, nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tránh xúc động bằng cách ngắm nghía những kệ sách của Ngạc, Vy hỏi:
            - Sao Ngạc có nhiều sách thế ?
            - Em muốn xin ít quyển về bán à ?
            - Ừ, nếu là sách do Ngạc viết
            Ngạc mân mê những đóa hoa trong tay, chàng nói:
            - Không thể nào viết nổi 1 quyển sách
            - Sao vậy ?
            - Vừa định viết thì lại có kẻ khác viết hộ. Vì thế anh đành phải dịch
            - Anh dịch được mấy quyển rồi ?
            - 2 quyển
            - Xuất bản chưa ?
            - Rồi ?
            - Của tác giả nào ?
            - Cả 2 đều của Hermann Hess
            - Cho em đi, em cũng thích Hermann Hess
            - Cho chứ, Ty Vy
            - Bút hiệu của anh là gì ?
            - Nguyễn Ngạc Nhiên
            Vy mỉm cười:
            - Trông anh chẳng ngạc nhiên tí nào ?
            - Thế à ? Cái chân này ngạc nhiên đấy chứ
            Vy lặng thinh nàng không sao trả lời được câu Ngạc vừa nói. Vy đứng dậy, lòng buồn vô hạn, nàng đi lại chiếc bàn còn đựng đầy thuốc, Vy nhớ đến Toàn, nàng hỏi:
            - Thuốc này bạn anh cho uống phải không ?
            - Ừ
            - Ông ta tên gì thế ?
            - Em lại muốn tán hắn à ?
            - Có lẽ
            - Toàn đâu ?
            - Anh biết Toàn a ?
            Giọng Ngạc hơi run:
            - Không, nhưng anh muốn Vy lấy Toàn
            Vy sững người, đáp:
            - Toàn có hỏi em đâu ?
            - Cứ lấy, Ty Vy
            Vy muốn khóc, nàng chạy lại gần Ngạc, mặt chàng phủ đầy hoa:
            - Ngạc, có mình anh hỏi em thôi
            Ngạc cười:
            - Xưa quá. Anh quên rồi
            Vy khóc, nàng hất tung hoa trên mặt chàng:
            - Anh không quên, anh không thể quên được
            Vy ôm lấy Ngạc, nàng nằm xuống bên cạnh chàng, hơi ấm thật quyến rũ
            - Chúng mình là vợ chồng, em là vợ của anh muôn đời
            Ngạc lẩm bẩm, vuốt ve vai nàng:
            - “Người vợ không bao giờ cưới”
            Rồi chàng hôn cổ nàng, cười sặc sụa:
            - Không ngờ anh cũng đóng tuồng đó, đóng thật khéo
            Vy hét lên:
            - Ðừng cười nữa
            Sau đó nàng tê tái lòng, mắt chàng chợt long lanh 2 giọt lệ, nàng nói:
            - Xin lỗi anh
            Chàng ôm lấy nàng, cái chân cụt cọ vào đùi Vy nhột nhạt, chàng run rẩy xúc động tràn ngập:
            - Vy, anh yêu em muôn đời
            - Em cũng yêu anh muôn đời
            Chàng ngượng ngập, không thể thu gọn nàng trong tay mình, chàng khổ sở thì thào:
            - Tạm đời này mình thử xa nhau xem
            Vy cảm thấy nước mắt Ngạc rơi trên môi mình, nàng vùng vẫy:
            - Không, anh đừng bỏ em
            - Xa nhau không phải là bỏ nhau
            - Trời ơi, cái chân tròn xoe kia bảo thế phải không ?
            Ngạc gật đầu, mặt chàng đỏ gừ như đang trải qua 1 cơn khủng khoảng:
            - Anh không muốn lấy em, anh tự cấm anh phải không?
            Ngạc lắc đầu, không đáp – màu đỏ trên mặt chàng chuyển dần sang màu tím xẫm, lăn trên giường quằn quại rồi nằm yên.
            Vy hoảng hốt, nàng lấy 2 viên Trinitrine để vào lưỡi Ngạc, những bắp thịt trên mặt chàng co giật đau đớn. Lần này Ngạc lên cơn lâu hơn kỳ trước, khi dịu đau, mồ hôi toát ra ướt đẫm quần áo của chàng. Vy lấy khăn lau cho Ngạc, nàng hôn ngực chàng rất lâu. Ngạc mỉm cười, vuốt tóc nàng:
            - Anh hèn lắm phải không, Ty Vy ?
            Vy gật đầu:
            - Ừ, hèn và ngu nữa
            Ngạc hỏi:
            - Hoa của anh đâu rồi ?
            Vy cầm những cánh hoa tả tơi lên, giọng nàng xót xa:
            - Nát hết rồi, uổng quá
            - Cứ để đấy, đừng vứt đi nhé, Vy
            - Vâng
            - Nằm xuống đây, gối đầu lên tay anh đi em
            Vy ngoan ngoãn nghe lời, nàng nói:
            - Em sẽ xin hoa đến trồng trong vườn anh
            Ngạc cầm tay Vy, để trên tim chàng:
            - Vườn anh đây, cám ơn em đã trồng cả ngàn đóa hoa trong đó
            Vy nũng nịu:
            - Vậy mà bây giờ anh đóng cửa, anh đuổi em ra
            Ngạc gật đầu:
            - Ðã đến lúc phải đóng cửa, phải đuổi.
            Vy vẫn để nguyên tay này trên ngực chàng. Vy hỏi:
            - “Lúc” là gì ?
            Ngạc nằm nghiêng, chàng vòng tay ôm lấy mặt nàng:
            - Là chuông đã đổ, giờ đã điểm cho 1 câu chuyện nào đó, chẳng hạn câu chuyện anh đóng cửa vườn
            Vy cười:
            - Anh có nhớ 2 câu thơ...
            - Của ai ?
            - Em quên rồi
            - Thôi không cần tác giả, em đọc đi
            Giọng Vy trầm buồn:
            - “Không có ai là hoang đảo cô liêu
            Nên đừng hỏi vì ai chuông đổ.”
            Ngạc bật cười:
            - Xạo quá, Ty Vy
            Vy mân mê má Ngạc, giọng ngây ngất:
            - Em không cảm thấy cô đơn vì em có anh, anh cũng thế chứ ?
            Ngạc mỉm cười, chàng úp mặt xuống ngực nàng, run rẩy:
            - Cám ơn em, chuông đổ vì mọi người, vì chúng ta, anh không còn cảm thấy cô đơn nữa
            Nàng rưng rưng nước mắt, ôm đầu chàng, nàng cảm tưởng hạnh phúc như thế là cùng tận, đời sống như thế là cùng tận nhưng không có nỗi chết, nàng nói giọng ấp ủ 1 tình yêu tuyệt vời.
            - Ngạc, trốn với em, trốn thoát dù cửa vườn do chính tay anh đóng.
            Vy cảm thấy ngực mình tê cứng, chàng như tan biến trong lòng nàng. Vy khóc thành tiếng, van nài:
            - Ðừng từ chối em, Ngạc
            Ngạc ngước nhìn nàng:
            - Không bao giờ anh từ chối em
            - Anh nói xạo, anh đang từ chối em
            - Không xạo
            - Anh sẽ trốn với em ?
            - Anh sẽ trốn, không với em, mà bằng 1 lối khác
            - Anh đi đâu ?
            - Vẫn ở trong vườn, không thể nào bỏ vườn mà đi
            - Cho em ở lại với anh ?
            Ngạc nhắm mắt, kêu khẽ:
            - Hừ, em đừng làm cái mặt kiểu đó, xấu quá, đừng khóc nữa
            Vy hôn lên mắt chàng:
            - Em vừa xấu, vừa già anh bỏ em đúng không ?
            - Ðúng lắm, Vy
            Vy rời Ngạc, nằm xích sang 1 bên, nàng nhìn mông lung lên trần nhà, nàng biết rằng chàng đang tìm cách để lánh xa nàng, ý nghĩ đó càng khiến nàng khao khát 1 sự gần gũi giữa 2 người. Vy nằm yên chờ đợi, bỗng dưng Ngạc bật cười, chàng lăn lại gần Vy:
            - Em để ý không ? Ty Vy, 2 người mà chỉ có 3 cái chân, thật kỳ cục.
            Vy gật đầu, nàng cảm thấy sự đau đớn của chàng rỉ máu trong tim nàng:
            - Anh có nghe người ta nói: vững như kiềng 3 chân, không ?
            -....
            - 2 đứa mình là 1 loại kiềng 3 chân
            -.....
            Vy ôm lấy Ngạc, nằn nì:
            - Quyết định đi anh, đừng xa nhau quê lắm
            Ngạc trườn lên người nàng, cái chân cụt cựa quậy thật khó khăn
            - Ừ, đừng xa nhau....
            2 người run rẩy, những tiếng chuông đổ khắp bầu trời, nhưng Ngạc chống tay ngồi dậy, Vy nghe 1 sự tủi nhục lay động thể xác nàng. Vy lật xấp người xuống giường, nàng khóc, quần áo nàng mặc trở nên 1 thứ gông cùm kinh khủng, nàng muốn bứt đứt tất cả trần trụi yêu đương trước mặt chàng. Ngạc nâng đầu Vy dậy, chàng sô lệch trong dáng điệu quỳ gối trên mặt giường vì cái chân cụt quá ngắn, chàng lộ vẻ đau đớn cùng cực trong ánh mắt, Vy vùng dậy ôm lấy chàng, họ gục đầu vào nhau, nhẫn nhục. Ngạc hỏi:
            - Còn mấy ngày nữa em đám cưới ?
            - Với ai ?
            - Toàn
            - Anh biết Toàn ?
            Ngạc gật đầu:
            - Anh biết, Toàn thật đáng quý
            - Ðừng nhắc đến Toàn nữa
            - Vy...
            Nàng gắt:
            - Không
            Ngạc run rẩy:
            - Ðừng em, Toàn yêu em hơn anh nhiều
            - Nhưng em đã là vợ anh
            - Cái đám hỏi đó thật chướng, em hãy quên nó đi
            Vy níu lấy tay chàng:
            - Nhưng Ngạc vẫn dễ thương như ngày xưa, không chướng tí nào
            Ngạc đẩy Vy thật khẽ, gọi:
            - Vy
            Vy ngước lên:
            - Dạ
            - Làm em anh tốt hơn
            Vy lắc đầu:
            - Tốt để làm gì ?
            - Mai mốt sẽ hiểu
            - Không còn sống đến mai mốt
            Ngạc phì cười:
            - Chết không dễ đâu
            - Sống cũng thế chứ
            - Ừ
            - Nên mình cần có nhau
            Ngạc vuốt ve những sợi tóc trên trán Vy:
            - Cái đó xưa quá, mình cần phải có can đảm hơn
            Vy bướng bỉnh đáp:
            - Em không thích can đảm
            - Em thích cái gì ?
            Vy mỉm cười, nũng nịu:
            - Thích em là cái chân của anh, anh đừng giả bộ xua đuổi em
            Ngạc nhắm mắt lại, chàng như có 1 giấc mơ đã vỡ từ lâu lắm rồi, thỉnh thoảng chúng hiện về từng mảnh vụn sắc bén. Ngạc đáp 1 cách khôi hài:
            - Sao em giống Việt Cộng thế, thích toàn những cái không sao chìu được
            Vy bấu Ngạc, vùng vằng:
            - Tại anh không muốn chìu em
            Ngạc mỉm cười, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mắt chàng trong suốt như 1 chuyện thần tiên, Ngạc lờ lững đáp:
            - Còn bắt người khác chìu là quê lắm, mỗi người 1 chút thôi, đau khổ và sung sướng chia đều...
            Giọng chàng ấm áp, Vy mân mê cái chân cụt của chàng, lòng cảm thấy đau đớn trước nỗi oan khiên mà chàng phải chịu. Vy nói, giọng yếu ớt, nàng biết rằng không thể thuyết phục chàng được nữa:
            - Ðừng nghĩ ngợi quá, em yêu cái chân này, anh đã giấu trái tim xuống đây rồi phải không ?
            Ngạc gật đầu, mắt chàng mờ đi như muốn khóc, chuyện thần tiên đã đến lúc không hợp thời nữa, Ngạc đáp:
            - Ừ, để không còn biết yêu em
            Vy áp má vào cái chân tội nghiệp đó, nàng muốnn cười cái cảnh trớ trêu này:
            - Ðừng bắt trái tim gian xảo
            Ngạc nâng đầu Vy lên, chàng xúc động đến nỗi nghẹn thở:
            - Ðừng chú ý đến nó nữa, Vy
            Vy không hiểu “nó” là gì ? Là cái chân cụt, là trái tim hay tình yêu mù lòa của 2 người. Vy khóc:
            - Xin lỗi anh
            Ngạc hôn Vy đắm say, cái hôn như rơi từ thác cao, xuống 1 giòng sông cảm xúc tận cùng
            - Em về đi, lần nào cũng bắt anh phải đuổi
            Vy gượng cười, nàng bước xuống giường, Ngạc nói:
            - Ðừng để Toàn biết em đến đây
            - Vì sao ?
            - Nên trọng anh ấy 1 chút
            Vy gật đầu, nàng hẹn:
            - Ngày mai em đến nhé ?
            Ngạc yên lặng không trả lời, Vy hồn nhiên chải tóc và nói:
            - Em phá hết thời giờ của anh, không cho anh dịch sách, anh có ghét em không ?
            - Không, anh không bao giờ dịch sách nữa
            Vy quay lại:
            - Sao thế ? Uổng quá
            Ngạc lắc đầu mỉm cười:
            - Không uổng, thì giờ để cột tóc cho em, lại đây Ty Vy
            Chàng run run, với 1 sợi thung choàng ở cái đinh gần đó, trên giường, chàng luồn nó vào tóc nàng 1 cách âu yếm và cảm động.
            Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

            Comment

            • #21

              Chương 21

              Vy sửa soạn đến Ngạc, nàng mông lung nghĩ ngợi, tối nay hay mai thế nào Toàn cũng thưa với Bố mẹ Vy về cái lý do chàng phải xin “hoãn” đám cưới. Toàn không thể để trễ hơn nữa – Vy không ngờ nàng chủ trương sống giản dị thì chính nàng lại là đầu giây cho mọi rắc rối
              Vy thở dài, nàng thấy hơn ai hết nàng là 1 kẻ đáng chết - Tại sao Toàn có thể yêu nàng khi nàng luôn luôn hướng đến Ngạc ? Tại sao Toàn có thể tha thứ cho nàng nhiều đến thế ?
              Vy lắc đầu, nàng đứng dậy mở tủ chọn chiếc áo dài màu xanh da trời có hàng triệu lá me rơi xuống li ti màu vàng nhạt. Vy thích chiếc áo này nhất, nó có vẻ như 1 buổi chiều thơ mộng dành riêng cho những tình nhân. Vy đứng trước gương chải tóc thật mượt và cột gọn bằng sợi thung hôm qua của Ngạc, nàng mỉm cười, không ai biết là nàng đã yêu quý sợi thung này đến mực nào ! Thật là lạ lùng những gì nhỏ mọn nhất của chàng cũng gây cho nàng 1 sự xúc động mãnh liệt.
              Vy đến trước cổng nhà Ngạc, nàng đẩy vào nhưng cổng đã khóa, Vy lấy làm lạ, mọi hôm không bao giờ Ngạc khóa cổng, nàng cất tiếng gọi:
              - Chị Hai ơi
              Từ sau nhà, chị Hai chạy ra, vừa chạy vừa lau tay vào áo, chị nhoẻn miệng cười:
              - A, cô Vy
              - Sao hôm nay chị lại khóa cổng thế ?
              Chị Hai cúi xuống mở khóa, cánh cổng bật ra, Vy bước vào nàng nghe chị nói:
              - Cậu Ngạc dặn cháu phải khóa lại chỉ mở cho 1 mình cô thôi
              Vy ngạc nhiên, hỏi:
              - Sao lại 1 mình tôi ?
              - Cháu không biết
              - Cậu Ngạc đâu ?
              - Cậu cháu ngủ từ sáng đến giờ, dặn trưa cũng không được kêu dậy
              - Cậu ốm à ?
              - Không, sáng nay cậu cháu dậy sớm lắm viết sách rồi đi ngủ lại
              - Chắc đêm qua cậu Ngạc thức khuya lắm ?
              - Vâng, nửa đêm ông Toàn còn đến chơi
              Vy giật mình:
              - Ông Toàn nào ?
              - Ông bác sĩ Toàn đó cô, đến luôn để tiêm thuốc cho cậu cháu
              - Ông Toàn ở chơi lâu không ?
              - Thưa cô lâu, cháu ngủ đi ngủ lại mấy lần mà thấy 2 người vẫn còn nói chuyện
              Vy cảm thấy buồn bã vô hạn, giữa Toàn và Ngạc nàng không hề có ý so sánh hay chọn lựa, nhưng Vy yêu Ngạc và nàng cảm phục Toàn, đã chẳng đền ơn Toàn nàng lại còn khiến chàng đau khổ, Vy ân hận, nàng không muốn bước nữa, quay về hay đến với Ngạc cũng chỉ làm 1 trong 2 người đau đớn. Vy tần ngần, nàng nghe tiếng chị Hai thật lanh lẹ:
              - Mời cô Vy vào nhà chơi để cháu đánh thức cậu cháu vậy
              Vy ngăn:
              - Thôi đừng gọi cậu dậy, chị có bận gì cứ làm đi, để mặc tôi
              Chị Hai cười:
              - Cháu đang ngồi giặt quần áo
              Vy gật đầu:
              - Chị vào giặt tiếp đi
              - Cháu xin phép cô
              - Vâng, này chị Hai
              - Dạ
              - Chị không khóa cổng nữa à ?
              - Dạ thôi, cô đến rồi không cần khóa nữa, cậu bảo vậy
              - Thôi, chị vào đi
              - Dạ
              Bóng chị Hai khuất rồi, Vy mới lững thững vào nhà, nàng không hiểu Ngạc có ý gì khi dặn dò chị Hai như thế ?
              Căn nhà Ngạc đang ở chỉ có 1 phòng duy nhất với 1 cái bếp sau nhà. Vy bước vào, nhà tối om, những cửa sổ đều đóng kín, nàng thấy Ngạc nằm ngủ trên giường, đắp chăn lên tới cổ, có lẽ là chàng buồn lắm nên mới đắp chăn (?). Vy mỉm cười để yên cho Ngạc ngủ, nàng quan sát gian phòng, ngoài cái giường của Ngạc còn có 1 tủ sách, 1 tủ quần áo và thuốc men, 1 cái bàn viết, mấy cái ghế - tất cả đều sơ sài
              Vy ngồi xuống 1 chiếc ghế, nàng thấy trên mặt bàn thật là bừa bãi hỗn loạn, 3 chai rượu hết nhẵn đổ nghiêng trên bàn, vài xấp bản thảo cùng những tờ giấy khác vứt la liệt, có 1 ít bị hoen ố vì rượu, vô tình Vy lục lọi trong đám đó và nàng tìm thấy 1 lá thư Ngạc viết cho nàng. Linh cảm như có chuyện gì, Vy vội vã đọc, nàng run rẩy muốn chối bỏ tất cả những gì đang hiện ra trước mắt
              “Ty Vy yêu dấu,
              Những giờ phút cuối cùng thật mãn nguyện và sung sướng, anh nhìn thấy em như lần đầu tiên, em vui vẻ, cười đùa, em hạnh phúc
              Tất cả sẽ chấm dứt, sẽ qua đi trong sáng suốt và bình tĩnh, van em cũng sáng suốt và bình tĩnh như thế trước thân xác vô nghĩa của anh....”
              Lá thư được ngừng ở đó, không ký tên, dở dang – Vy ngửi thấy 1 mùi hương nồng nàn từ cõi chết mà chân chàng vừa chạm đến, những vết rượu hoen ố trên tờ thư bỗng dưng lai láng và tím xẫm rung động, nàng sợ hãi buông rơi tờ thư chao lượn và cúi mình giật tung cái chăn đắp trên người Ngạc – Chàng nằm bình yên bên những cành hoa cúc tàn tạ còn sót lại từ buổi chiều hôm qua. Vy quỳ xuống ôm lấy chàng lần cuối, kề môi nàng trên môi Ngạc, 2 cánh môi không động đậy, chàng đã nhất quyết từ chối – 1 cảm giác buốt giá truyền khắp người nàng. Vy sờ lên ngực chàng, trái tim đã ngừng đập, khu vườn đã đóng cửa và Ngạc đã trốn thoát

              Ôi ! Hạnh phúc !!
              Ta nhìn em ngậm ngùi bên cỏ mượt
              Tay dẫu dài không với tới chân em
              (Nghi Khương)


              Vy không sao khóc được, nàng cảm thấy nỗi đau đớn trở nên khôi hài đang rúc rích cười trong những mạch máu ứ nghẹn của trái tim cuồng nhiệt yêu đương – Vy đứng dậy lùi dần xuống bếp, chàng không thể chết 1 cách dễ dàng như thế được, chàng phải sống với nàng dù 1 ngày thôi trước khi vĩnh biệt
              Vy gọi chị Hai, mắt nàng đầy vẻ dại dột khốn cùng:
              - Chị Hai, cậu Ngạc chết rồi
              Có lẽ vì mãi giũ quần áo, không nhìn thấy mặt nàng tái xanh, chị Hai nói đùa:
              - Cậu cháu sống lại ngay đó mà cô ơi, không sao đâu
              Vy nghe những cảm xúc khốc liệt va chạm trong lòng nàng, khiến nước mắt như từng giọt máu thương xót trào ra, Vy ngả xuống ngất lịm, chân đạp vào 1 cái ghế gần đấy.
              Khi tỉnh dậy, Vy thấy mình nằm bên cạnh Ngạc, chị Hai quằn quại ôm lấy Ngạc và Vy khóc lóc thảm thiết, chị tưởng là Vy đã chết theo Ngạc, nàng nằm yên thích thú cái cảm giác đó, nàng nghe chị kể lể nhưng không hiểu tí gì, nàng mơ màng nắm lấy bàn tay Ngạc, 1 chút hạnh phúc cuối cùng ứ đọng trong 2 bàn tay đó, nàng muốn nghĩ thế và khóc
              Bằng tất cả cố gắng, Vy ngồi bật dậy, chị Hai thấy nàng tỉnh càng khóc to hơn, Vy nghẹn ngào khuyên nhủ:
              - Chị đừng khóc, mở tất cả cửa ra
              Nói được như thế, nàng quờ quạng như đang gỡ tan cái màn khủng khiếp và vùng chạy ra khỏi nhà. Vy đau đớn và khổ sở, nàng lảo đảo ngả xuống thấy bóng 1 người đàn ông từ ngoài cổng chạy vào, Vy ngước lên nhìn, nàng ra Toàn, chàng cúi xuống đỡ nàng dậy, khuôn mặt Vy đẫm nước mắt gục vào vai Toàn, chàng dồn dập hỏi:
              - Chuyện gì xảy ra ? Ngạc làm sao, làm sao ?
              Vy nghẹn ngào:
              - Anh Ngạc chết rồi
              Toàn đẩy Vy ra, chàng phóng vào nhà. Vy lao mình chạy theo, trên vai nàng, cái chết của Ngạc rơi xuống nặng trĩu và làm bật tung tất cả những ước vọng.
              Toàn kéo chị Hai ra khỏi xác Ngạc, chị Hai lăn lộn dưới đất, gào khóc, chị bế Ngạc từ ngày Ngạc mới sinh ra và hôm nay Ngạc chết trước chị. Rồi như nhận ra được Toàn, chị ngồi dậy bỏ xuống bếp khóc rấm rức.
              Toàn lấy chăn đắp cho Ngạc, chàng nhặt những đóa cúc vương vãi để lên đầu giường, chàng có vẻ xúc động rõ rệt, rồi như không cầm được, Toàn đi lại khung cửa sổ đứng nhìn ra ngoài. Vy lặng ngồi trên ghế, ngăn cách 2 người là cái giường trên đó người bạn khả kính của họ đã ngủ giấc cuối cùng vĩnh biệt.
              Rất lâu như thế, Toàn hỏi:
              - Vy có nói với Ngạc đám cưới của mình bãi bỏ không ?
              - Có
              - Ngạc nói sao ?
              - Không nói gì cả
              - Ngạc có biết là anh biết Vy đến với Ngạc không ?
              Vy run rẩy khóc, nàng đáp:
              - Em không rõ, nhưng Ngạc nói em là phải... tôn trọng anh 1 chút
              Toàn vẫn không quay lại, chàng gọi khẽ:
              - Vy, em đừng khóc
              -....
              - Ngạc đã chết vì uống rượu nhiều quá trong khi bịnh hắn không được uống rượu và phải tránh xúc động
              Vy sợ hãi cùng cực, giọng nàng vỡ ra và như 1 dòng thác cuồng loạn đau đớn:
              - Em đã đòi lấy Ngạc và anh ấy chỉ có thể từ chối bằng cách...
              -....
              - Anh Toàn, đáng lẽ em phải nghe lời anh, em không nên lấy Ngạc
              Toàn quay lại, mắt chàng đỏ hoe:
              - Em có ngờ không ? Ngạc chết vì hạnh phúc của anh, đêm qua hắn còn dấu chuyện em đến đây làm như hắn chưa gặp lại em lần nào trong khi anh nói rằng có lẽ anh không hợp với em, anh muốn đi Mỹ...
              Toàn nghẹn lời, chàng quay nhìn ra ngoài cửa sổ. 1 lúc sau chàng gọi:
              - Vy
              -...
              - Chúng ta đều có lỗi với Ngạc, anh vô cùng ân hận..
              -....
              - Tháng sau anh đi Mỹ, anh từ biệt em hôm nay
              Vy mềm người vì xúc động, nàng khóc như 1 đứa trẻ, Toàn vẫn không quay lại, chàng nói thật dịu dàng:
              - Ðừng khóc, Vy, em phải bình tĩnh, hứa với anh là em sẽ không có 1 hành động dại dột nào...
              Bỗng dưng tất cả đều lặng thinh, tất cả đã được trả về hư không sau những tháng ngày cuồng nộ - Vy đăm đăm nhìn thân xác Ngạc, khuôn mặt nồng nàn yêu dấu của người tình tuyệt vời mỗi lúc 1 lớn, 1 gần, 1 lung linh và chao lượn dướt mắt chàng, cả môi chàng cũng có vẻ sống dậy 1 nụ cười hạnh phúc.

              Vĩnh biệt nhé, hạnh phúc vẽ vời héo rủ
              Cơn mơ hồng đành gửi gió bay xa
              Ta 1 mình muôn thuở với bao la
              Ðầu cúi xuống tóc trăm đường thê thiết.
              (Nghi Khương)


              Vy kinh hoàng gục xuống, nàng thấy mình chơi vơi, dưới chân nàng 1 đồng cỏ xanh, có đôi tình nhân đuổi bắt nhau, lạc loài.

              Nguyễn Thảo Uyên Ly

              Saigon 1-3-1973
              hết

              ( vnthuquan.net )



              ( Cuối tuần đọc "truyện ngày xưa " cho nhẹ nhàng tí , các bạn ạ ! G )
              Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

              Comment

              Working...
              X
              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom