• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Những ngày tươi đẹp - Đoàn Thạch Biền

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Những ngày tươi đẹp - Đoàn Thạch Biền

    Những ngày tươi đẹp

    Đoàn Thạch Biền



    Chương 1



    Hằng năm, vào đầu tháng tám ở Sài Gòn trời đã đổ những cơn mưa lớn giúp khí hậu cuối mùa nắng bớt oi nồng. Năm nay gần hết tháng tám, trời vẫn nắng gay gắt, không có lấy một trận mưa nhỏ, khiến không khí ngột ngạt khó thở. Không chịu nổi thứ không khí pha trộn với hơi nóng đó, tôi quyết định rời Sàigòn. Tôi muốn tìm đến một chốn yên tĩnh, mát mẻ, xa lánh những cuộc vui và bạn bè một thời gian để giam mình viết xong tập tiểu luận cao học, vì lười biếng tôi đã đệ trình Hội đồng Giám khảo trễ mất một năm.

    Sau bữa ăn tối gia đình, tôi thường chẳng mấy khi ngồi quây quần với nhau để bàn định một chuyện gì. Có lẽ vì thiếu những món ăn nóng hổi, bốc hơi trước mắt, nên ai nấy đều tránh nói chuyện sợ hao tốn sức khỏe. Cho nên vừa uống nước trà xong, mỗi người đều đi mỗi nơi khác nhau.

    Ba tôi vội vào phòng khách mở tivi để nghe tin tức quốc nội và quốc ngoại trong ngày. Mẹ tôi xuống bếp giúp người làm thu dọn bếp núc. Cô em gái tôi lên lầu ôm chiếc máy cassette vào lòng, đem ra sân thượng ngồi ngả lưng trên chiếc ghế bố nghe nhạc.

    Bản nhạc luôn luôn được cô em tôi mở nghe đầu tiên là bản Somewhere My Love. Nó ghiền bản đó đến nỗi đã thâu secour vào ba băng khác nhau để có thể nghe hoài mà không sợ hư băng. Tôi cũng khoái bản nhạc đó lắm, khi mới nghe lần đầu trong phim Doctor Zhivago, nhưng từ khi bị cô em bắt nghe mỗi tối một lần, tôi đâm thù bản nhạc đó kinh khủng.

    Có lần bản nhạc đó đã làm tôi điên đầu, phải chạy ra sân thượng nói với nó.

    - Này nhỏ, có ai thèm yêu em đâu mà tối nào cũng phải thắc mắc người yêu em ở chốn nào?

    Con nhỏ ngẩng mặt nhìn tôi, trả lời tỉnh bơ.

    - Em đã có tình yêu. Chàng ở trong chiếc máy cassette này và mỗi tối chàng đều đến với em bằng tiếng nhạc. Anh không thấy người yêu của em sao?

    Tôi cứng miệng chẳng biết đáp ra sao, đành lủi thủi đi xuống thang lầu và rủa thầm. Bố khỉ người yêu của mày... cầu trời cho mày trợt chân ngã từ sân thượng xuống đất vỡ đầu cho hết mơ mộng!

    Còn tôi, sau mỗi bữa ăn tối, để tránh ở dưới nhà nghe tin tức quốc nội và quốc ngoại nhức đầu và để tránh lên lầu nghe bản nhạc Somewhere My Love điên đầu, tôi đã lấy xe gắn máy chạy lòng vòng các đường Nguyễn Huệ, Lê Lợi để "rửa mắt" hay đến nhà bạn bè ngồi đấu láo đến chín giờ mới trở về nhà.

    Vì sự "phân tán mỏng" đó nên tôi phải trình bày ý định rời Sài Gòn một thời gian ngay trong bữa ăn tối để ba má và em tôi đều được biết. Miệng đang nhai một miếng thịt vịt luộc chấm với nước mắm gừng, ba tôi nói:

    - Ba nghĩ con nên lên Đà Lạt ở trọ nhà chú Long. Trên ấy yên tĩnh, mát mẻ, con dễ làm việc.

    Chú Long là em ruột của ba tôi. Chú khá giàu, có nhiều vườn cây ăn trái và một ngôi nhà lớn ở Trại Hầm Đà Lạt. Nhưng tôi không thích lên nhà chú tôi vào dịp này. Tôi sợ thành phố Đà Lạt. Thành phố của giá lạnh và sương mù đã khiến đầu óc tôi lúc nào cũng mơ mơ màng màng chẳng thể chú tâm suy nghĩ một điều gì cho đến nơi đến chốn. Năm qua, tôi đã ở Đà Lạt nửa năm và chẳng viết được chữ nào cho tập tiểu luận đã sẵn dàn bài chỉ cần khai triển thêm.

    Sáu tháng ở nhà chú Long, chú đã đối xử với tôi rất tốt. Chỉ có bà thím luôn miệng gắt gỏng với lũ con và những người giúp việc, khiến tôi bực bội và đôi lúc có cảm tưởng như bà muốn trách cứ tôi đã đến ăn bám gia đình của bà.

    Tôi không nói điều đó cho ba tôi biết, tính ông rất nóng, ông sẽ rời bàn ăn đi gọi điện thoại phiền trách người em trai của ông ngay. Chuyện chẳng đáng gì, nhưng có thể làm mất sự thân thiện trong họ hàng. Tôi phải phân trần với ba tôi.

    - Con không thích lên Đà Lạt nữa. Thành phố đó không thích hợp với đàn ông, nhất là người không chịu được giá lạnh như con. Vả lại, trên đó đang mùa mận chín, con không muốn sẽ bị đau bụng phải nằm nhà thương như năm qua vì ăn mận quá nhiều.

    Má tôi vừa nuốt xong miếng cơm, bà cười nói:

    - Chẳng cứ gì mận. Với tính tham ăn uống của con, cái thứ gì cũng có thể làm cho con đau liệt giường.

    Cô em gái tôi còn lúng búng miếng thịt vịt (chắc chắn là thịt đùi ngon nhất, tôi biết rõ tính con nhỏ đó quá mà), nó quay sang nói với má tôi.

    - Mấy nhỏ nữ sinh bạn con cũng làm anh ấy đau liệt giường.

    Miệng tôi cũng đầy thịt vịt (dĩ nhiên không phải là cổ cánh mà là miếng mề), tôi nói:

    - Cả cô nữa, cô cũng làm tôi đau liệt giường vì những chầu kem bắt khao sau mỗi lần giới thiệu với bạn cô.

    Nó gắp một miếng gan vịt bỏ vào miệng rồi mới nói:

    - Ai bảo anh tham lam đòi giới thiệu cho nhiều làm chi.

    Khi đĩa thịt vịt đã hết, má tôi đưa ý kiến, tôi nên đến sống với người em gái của bà ở một vùng biển. Dì phong mỗi lần vào Sài Gòn đều đến ở lại nhà tôi. Dì thường tả cặn kẽ nơi dì ở và mời tôi có dịp ra thăm dì, luôn tiện dạy kèm cho đứa con trai độc nhất của dì, học chuẩn bị đi thi tú tài vào năm tới. Tôi nghĩ, nếu thân thuộc với một người đàn bà trong gia đình, mình sẽ sống dễ chịu hơn, nên tôi trả lời.

    - Vâng con sẽ đến ở nhà dì Phong.

    Má tôi nói:

    - Con định bao giờ đi?

    - Ngay ngày mai.

    - Làm gì mà gấp gáp vậy?

    - Chần chừ con sợ mình sẽ thay đổi ý kiến.

    - Thì con cũng phải đánh điện cho dì ấy biết trước chứ.

    - Con muốn dành cho dì Phong sự ngạc nhiên khi bất ngờ thấy con.

    Cô em gái tôi che miệng cười.

    - Em biết tại sao anh phải đi gấp rồi. Anh đi trốn phải không?

    - Việc gì mà phải trốn.

    - Anh đi trốn nợ. Nợ tiền và nợ tình đúng chưa?

    - Trốn nợ? Đúng. Nhưng không phải nợ tiền và nợ tình. Anh đi trốn bản nhạc "của nợ" Somewhere My love.

    Con nhỏ bặm môi đứng dậy rời khỏi bàn. Bắt chước giọng lão phù thủy Gà Mên trong truyện tranh Xì Trum, nó nói:

    - Nị chọc quê ngộ hả. Được rồi, nị sẽ xem ngộ "páo chù".

    Uống cạn ly trà do người giúp việc mang đến, ba tôi nói

    - Con định ở đấy bao lâu?

    - Đầu tháng mười hai con mới phải trình tập tiểu luận, nếu viết sớm con sẽ về sớm.

    Ba tôi nhìn đồng hồ đeo tay và đẩy ghế đứng dậy. Ông nói trước khi bước vào phòng khách nghe tin tức quốc nội, quốc ngoại.

    - Con cố gắng viết cho xong rồi đi làm phụ khảo nếu không lại kẹt đủ thứ chuyện.

    Bữa ăn chấm dứt. Cuộc bàn định nơi tôi sẽ đến ở trọ kể cũng như xong. Tôi lo đi sửa soạn quần áo, sách vở để mai đi sớm. Vừa bước chân lên lầu tôi đã nghe bản Somewhere My Love được em tôi mở volume hết cỡ. Chắc nó muốn dùng nhạc đó thay nhạc đám ma đưa tiễn tôi.

    Nghĩ ngày mai phải đến ở một nơi xa lạ có đồng ruộng để hóng gió, có biển cả để bơi lội và tránh được khí hậu nóng bức ở Sàigòn, tôi vui vẻ nói vọng ra sân thượng tối om nhưng biết chắc có cô em gái đang ngồi ôm máy cassette ở ghế bố.

    - Bản nhạc hay quá. Mở to lên, anh nghe ké với nhỏ.

    Tôi nghe có tiếng "tách” và bản nhạc đột nhiên ngừng ngang. Con nhỏ tắt máy. Thật khỉ, lúc tôi nhận ra bản nhạc đang hay, con nhỏ lại chẳng muốn cho nghe. Tôi đành cất giọng vịt đực hát.

    - Là là lá... là lá la la la là...
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......
    Similar Threads
  • #16

    Chương 16



    Cũng chính Ngọc là người báo tin cho tôi biết, cô bé đã đỡ bệnh và được người mẹ đem về nhà. Tôi lật đật đi đón xe lam đến thăm em.

    Người mẹ tiếp tôi ở phòng khách. Trong ánh sáng buổi chiều, tôi thấy bà khác hẳn trong lần tôi gặp dưới ánh đèn điện vàng đục. Bộ quần áo màu mỡ gà làm nổi bật nước da màu trắng của bà, nhưng đồng thời cũng làm nổi rõ những gân xanh trên khuôn mặt. Tôi không còn lầm lẫn bà là một thiếu nữ nữa. Tuổi bà phải trên bốn mươi.

    Bà hỏi tôi uống gì. Tôi nói chanh Rhum và bà gọi người làm pha hai ly. Khi bà đã ngồi xuống chiếc ghế nệm màu huyết dụ đối diện, tôi hỏi:

    - Thưa bà, cô bé đã khỏe chưa?

    - Nó đã đỡ. Nhưng bệnh vẫn có thể trở lại bất cứ lúc nào.

    - Xin phép bà cho tôi được vào thăm cô bé.

    - Tôi rất muốn cậu vào thăm nó, nhưng nó đã dặn rõ ràng không cho cậu vào thăm. Tôi rất tiếc phải chiều theo lời yêu cầu của nó.

    - Cô bé có chuyện gì giận tôi?

    Người đàn bà khẽ lắc đầu.

    - Đừng nghĩ vậy. Nó rất mến cậu và vẫn luôn miệng nhắc đến cậu khi có tôi ngồi bên. Nó không muốn tiếp cậu có lẽ tại mặc cảm bệnh hoạn, không thích người khác biết đến sự yếu đuối của nó.

    - Cô bé vẫn xem tôi là một người xa lạ?

    - Không. Nó trọng cậu. Muốn trọng ai người ta phải giữ một khoảng cách.

    Phải cần một khoảng cách người ta mới trọng nhau được? Tôi cóc cần được trọng. Tôi muốn cô bé khinh tôi, để tôi được gần em trong lúc bệnh hoạn. Nhưng làm thế nào để em khinh tôi bây giờ? Tôi thở dài hỏi người đàn bà:

    - Thưa bà, bệnh của cô bé hy vọng chữa khỏi chứ?

    - Tôi đã nói với cậu các bác sĩ bên Tây đều chịu thua.

    - Thưa bà, tôi nghĩ có thể cô bé chỉ là người bệnh tưởng tượng.

    - Cậu muốn nói nó là một maladie imaginaire như trong kịch của Molière? Không phải đâu. Các bác sĩ đã chứng nhận nó bị bệnh nội thương rõ ràng, nhưng không chữa trị được. Nó kéo dài sự sống lâu hay mau không phải nhờ thuốc thang mà nhờ sự kháng cự của cơ thể và tâm hồn nó. Cái chết đã ám ảnh nó quá nặng nề nên lúc nào nó cũng có tâm trạng của một người sắp sửa ra đi. Một người sắp ra đi thường có hai thái độ. Hoặc vội vã sống vì quí những giây phút còn lại, hoặc họ ngồi yên chờ đợi vì nghĩ làm gì cũng vô ích. Cô con gái tôi đã gần gũi cậu. Tôi biết nó đã sung sướng vào những dịp ấy. Nhưng chính những giây phút sung sướng ấy càng làm cái chết đè nặng trên tâm hồn nó hơn. Những buổi chiều tôi vào phòng chăm sóc giấc ngủ của nó, tôi đã thấy nước mắt lăn trên má nó từ khi nó quen cậu. Nó tiếc nhớ những ngày tươi đẹp đã qua nên nó càng lo sợ cho những ngày sắp đến.

    - Thưa bà, vậy tôi đã có lỗi.

    - Lỗi gì?

    - Làm cô bé lo sợ cái chết khi so sánh nó với đời sống.

    Người đàn bà đưa tay bóp trán, những vết nhăn hiện rõ trên cái trán cao của bà.

    - Lúc đầu tôi cũng nghĩ như cậu. Càng ham thích đời sống, người ta càng sợ hãi cái chết hơn. Tôi đã có ý định ngăn cấm nó gặp cậu. Nhưng sau suy nghĩ lại tôi thấy cần phải để cho nó có những giây phút sung sướng bên cậu, những giây phút mà nó không còn tìm gặp được trong gia đình này từ khi ba nó mất. Những giây phút đó đã tạo cho nó có những ngày tươi đẹp, dù cho chúng có làm cho đời sống của nó ngắn ngủi đi, nhưng nó sẽ không còn nghĩ đời sống hoàn toàn buồn thảm. Chính cái chết của chồng tôi đã cho biết, người ta luôn luôn phải trả giá hạnh phúc bằng những giọt lệ.

    - Thưa bà, tôi còn có thể giúp gì được cho cô bé?

    Người đàn bà thở dài.

    - Cám ơn lòng tốt của cậu, nhưng rất tiếc tôi và cậu đều không thể giúp cho nó được gì nữa. Bệnh nó đã nặng hơn xưa. Tôi không còn tin vào y học, nhưng còn nước còn tát. Ngay khi nó có thể đi lại được, tôi sẽ đem nó về Sài Gòn chữa trị. Tôi mong sẽ gặp cậu ở trong đó.

    Tôi nghĩ nói chuyện với người đàn bà như vậy đã đủ. Tôi hỏi xin bà một tờ giấy viết thư cho cô bé.

    Nhỏ,

    Tôi rất tiếc đã không gặp được em trong buổi chiều nay. Thành thật cầu chúc em mau khỏe mạnh. Trước khi em dời khỏi nơi đây, tôi ước mong chúng ta sẽ gặp nhau một lần nữa. Gặp nhau một lần nữa trong suốt một phần đời còn lại, đâu phải là quá nhiều, phải không nhỏ? Chào em.

    Tôi.

    Tôi xếp lá thư nhờ người đàn bà trao lại cho cô bé. Khi tôi đứng dậy chào bà ra về, tôi nhìn thấy trên bàn hai ly chanh Rhum vẫn còn đầy.
    Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 19-06-2009, 11:44 AM.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    • #17

      Chương 17




      Rồi một tuần trôi qua, tôi nghĩ cô bé đã từ chối gặp tôi một lần nữa trước khi em vào Sài Gòn. Trong những ngày chờ đợi, tôi đã đem tập tiểu luận ra viết tiếp để quên sự buồn rầu và nôn nóng gặp mặt cô bé. Nhưng tôi đã chẳng viết thêm được một dòng nào.

      Trên tờ giấy trắng luôn luôn thoáng hiện lờ mờ khuôn mặt cô bé và tôi đưa bút tô vẽ khuôn mặt đó, cho hiện ra rõ ràng hơn. Nhưng chúa ơi! Khi khuôn mặt đó hiện ra rõ ràng trên mặt giấy, tôi đã nhận ra nó chính là khuôn mặt khó thương của cô gái chê đồng hồ tôi cũ ở tiệm cầm đồ bình dân Sài Gòn, chứ không phải là khuôn mặt dễ thương của cô bé và tôi đã xé nát tờ giấy ném ra ngoài cửa sổ.

      Cũng việc làm tô vẽ như vậy, tôi đã xé nát ba tờ giấy trong buổi chiều nay. Thối chí. Nản lòng. Buồn rầu. Chẳng biết làm gì hơn tôi mở cassette nghe bản nhạc phải gió Somewhere My Love. Đã buồn cho buồn luôn. Đã rầu cho rầu luôn. Thử xem buồn rầu có vật tôi chết không. Tôi nghĩ vậy và leo lên giường nằm chờ chết.

      You ‘ll come to me out of along ago. Warm as the wind. Soft as the kiss of snow...

      - Ông lại lười biếng rồi. Không chịu học hành gì cả.

      Tôi giật mình nhổm dậy như bị điện giật và hét lên.

      - Cô bé! Trời ơi là cô bé!

      Tôi nhào đến ôm chặt em trong đôi tay. Mắt nhắm lại, tôi thầm thì:

      - Chúa ơi! Con không mơ đấy chứ?

      Dụi đầu vào ngực tôi, cô bé nói:

      - Ông đúng là người đang ở trong giấc mơ.

      - Cũng được. Cần quái gì đời sống khi không có em ở bên. Tôi đang mơ giấc mộng đẹp!

      - Không đẹp lắm đâu, vì ông sắp vỡ mộng rồi.

      - Bố khỉ! Ai làm tôi vỡ mộng, tôi đánh y vỡ đầu.

      - Chính ông làm cho ông vỡ mộng chứ còn ai nữa.

      - Chính tôi thế nào được. Tôi sẽ kéo dài giấc mộng đến một triệu năm nữa.

      Cô bé đẩy tôi ra.

      - Ông leo lên giường mà nằm mộng. Em đi về.

      - Giỡn nhỏ. Em đi về thì tôi còn nằm mộng với cái búa à?

      Cô bé cười.

      - Vậy ông hãy thức dậy đi. Em không thích nói chuyện đứng đắn với một người buồn ngủ.

      - Tôi hết buồn ngủ rồi. Chuyện đứng đắn là chuyện gì?

      - Ông không mời em ngồi.

      Tôi kéo ghế mời cô bé và hỏi:

      - Em uống cà phê không?

      - Cám ơn ông. Lúc này em không uống cà phê được. Nhờ ông tắt giùm máy hát.

      Tôi tắt máy cassette, kéo chiếc giường nylon đến gần cô bé và ngồi xuống.

      - Nào chuyện đúng đắn là chuyện gì, em nó tôi nghe.

      Nhìn thẳng mặt tôi, cô bé chậm rãi nói:

      - Em đến chào ông lần cuối.

      Tôi hét lên.

      - Đấy mà là chuyện đứng đắn à. Đấy là chuyện khốn kiếp nhất.

      Cô bé nhăn mặt.

      - Em muốn ông nói chuyện đàng hoàng, nếu không em đi về.

      Tôi lẩm bẩm.

      - Ở thì đàng hoàng. Em đã khỏe hẳn chưa.

      - Hôm nay em đã khỏe.

      - Vậy chúng ta còn gặp nhau dài dài.

      - Nhưng em không biết ngày mai còn khỏe nữa không. Em muốn khi chia tay ông, em cũng phải khỏe mạnh như lúc gặp ông nên hôm nay em mới đến đây.

      - Em khỏe mạnh mãi mãi. Khỏe mạnh suốt đời. Khỏe mạnh muôn năm.

      Cô bé lắc đầu.

      - Không đâu. Em đã bắt đầu cảm thấy mệt.

      Tôi chột dạ hỏi:

      - Em mệt thật sao? Hãy nằm nghỉ đỡ ở giường này.

      - Em hơi chóng mặt mà thôi. Để em ngồi yên một lát sẽ đỡ.

      Cô bé gục đầu xuống bàn. Lúc này, tôi mới để ý khuôn mặt em trắng xanh, dù cho chiếc khăn quàng ở cổ em màu đỏ rực, cũng không giúp nước da bớt xanh chút nào. Đau ốm hơn một tuần trông em gầy sút hẳn.
      Nghỉ một lát, cô bé ngước đầu lên nhìn tôi.

      - Em muốn dẫn ông đi đến một nơi

      - Em đã khỏe chưa mà đòi đi.

      Cô bé đứng dậy.

      - Cần đi ngay, nếu không em phải về nhà.

      Theo lời cô bé chỉ dẫn tôi dìu em đi dọc theo bờ biển đến một bãi dương nằm giữa quãng đường từ rẫy đến phố huyện. Bãi dương này tôi và em đã có dịp nghỉ chân khi đi picnic.

      Những cây dương cao, lá xanh ngắt được người ta trồng để giữ cát và cản bớt sức gió thổi vào các rẫy ở gần biển, để khỏi là hư hoa màu. Đi quanh giữa các cây dương một hồi, cô bé dẫn tôi đến cây dương to nhất, cánh lá phủ sát mặt đất. Đứng ở đây tôi có thể nhìn thấy mặt trời đỏ lưng chừng dãy núi màu lam xanh. Cô bé nói:

      - Đây là nơi an nghỉ của em.

      Tôi nghiêm mặt nói:

      - Đừng nghĩ nhảm, nhỏ.

      - Ông không thấy ngôi mộ của em sao?

      - Mộ của em? Má em mua đất ở đây à?

      - Không. Ông nhìn đây này.

      Theo tay cô bé chỉ, tôi mới nhìn thấy một nấm đất cát nhỏ như bị phủ kín bởi những nhánh dương thấp. Phía trước nấm cát có đóng một cây thánh giá làm bằng hai nhánh dương màu nâu đen tuốt hết lá. Đứng giữa nơi hoang vắng thêm lá dương kêu vu vu buồn thảm.

      Tự dưng tôi nổi da gà vì trò chơi quái gở của cô bé. Tôi cằn nhằn.

      - Em làm cái quỉ đó để làm gì vậy?

      - Em muốn được thấy ông dự đám tang của em ở đây, ngay bây giờ. Mai sau, em chết đi ông có dự đám tang, em cũng không biết.

      - Đừng có điên, nhỏ. Trò chời này chẳng vui tí nào.

      - Chẳng phải lỗi tại em. Có cái chết nào vui đâu.

      - Em còn sống nhăn răng, bày đặt trò đám tang làm gì. Chúng ta chơi trò đám cưới đi. Em làm cô dâu, tôi làm chú rể được không?

      Cô bé lắc đầu.

      - Đấy không phải là trò chơi thích hợp với một người sắp chết ông ạ. Em muốn biết khi em đã nằm trong lòng đất, đứng trước mộ em, ông sẽ nói những gì?

      Nhìn thẳng vào mắt cô bé, tôi nói:

      - Nhỏ, tôi yêu em.

      Cô bé run rẩy ôm chầm lấy tôi.

      - Không. Ông đừng nói vậy. Ông sẽ làm em chết không nhắm mắt.

      - Tại sao?

      Giọng cô bé tức tuổi như sắp khóc.

      - Vì em đã nợ ông. Ông hãy nói ghét em để em được an nghỉ nghe ông.

      Tôi nổi khùng hét.

      - Ghét cái búa. An nghỉ cái búa. Em không thể nào chết được!

      Cô bé ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt em đỏ hoe.

      - Vâng, em không thể nào chết được. Nhưng ông hãy hứa sẽ nói ghét em cho em vui lòng nghe ông.

      Tôi thở dài.

      - Ừ tôi hứa. Tôi ghét em như tôi ghét tôi.

      Tôi đứng lặng im, ôm cô bé trong tay.

      Tôi còn biết nói gì khi mình phải ghét một người mà không muốn ghét. Tôi ước ao lúc này chúng tôi cùng tan biến đi, tan biến đi đến đâu cũng được. Thiên đàng. Địa ngục. Hư vô. Nơi có những hoa. Nơi chỉ toàn những cây xương rồng. Nơi không có gì cả. Nơi nào cũng đẹp miễn chúng tôi cùng tan biến đi.

      Đã sinh ra tất phải hủy diệt. Đã hủy diệt rồi sẽ lại sinh ra. Vậy không nên đau buồn cho những gì không thể tránh được.

      Tự dưng một câu trong chí Tôn ca tôi hằng ưa thích, hiện rõ trong đầu óc khiến tôi nổi sùng. Không nên đau buồn cái búa. Tạo sao lại không nên đau buồn cho những gì không thể tránh được? Nếu tránh được thì còn phải đau buồn làm quái gì nữa. Bố khỉ! Những tư tưởng cao siêu.

      Và tôi ứa nước mắt.

      Cô bé nhẹ gỡ vòng tay tôi. Em nói:

      - Đừng khóc ông. Em muốn chúng ta vui vẻ như lúc gặp nhau.

      Tôi càu nhàu.

      - Ừ thì vui vẻ.

      - Vậy ông hãy cười lên cho em vui.

      - Cười thế nào được, khi chẳng có điều gì đáng cười.

      - Ông chiều em một lần cuối đi mà.

      - Khì khì... khì khì... khì khì...

      Cô bé bật cười.

      - Cám ơn nụ cười như khỉ của ông. Em sẽ không quên nụ cười đó khi trở lên Đà Lạt.

      - Sao má em nó đem em vào Sài Gòn chữa bệnh?

      - Em không muốn làm phiền các bác sĩ nữa. Chẳng lợi ích gì. Em muốn về Đà Lạt chăm sóc vườn hoa marguerite của em. Mùa đông sắp đến rồi.

      - Em hãy cho tôi biết địa chỉ ở Đà Lạt, một ngày nào đó tôi sẽ lên thăm em.

      - Còn thăm hỏi gì nữa, hôm nay ông đã dự đám tang của em rồi thôi.

      - Đừng quá bi quan quá nhỏ. Hãy cầu nguyện chúa. Ngài luôn luôn giúp đỡ những người nhỏ bé như em.

      Cô bé lắc đầu.

      - Lúc này, Thần chết gần với em hơn. Em chỉ cầu mong sao ông ấy thương hại cho em chết êm dịu như khi rơi xuống.

      Để cô bé vững lòng tin, tôi nói:

      - Đại diện Thần chết, tôi chấp nhận lời cầu mong của em.

      - Cho em gởỉ lời cám ơn Thần chết. Còn riêng ông, em cầu mong ông đừng kể lại cho ai nghe những ngày tươi đẹp của chúng ta. Kể lại chúng sẽ thành những ngày cải lương ngay. Em rất ghét cải lương, ông nhớ chưa?

      - "Xong dồi".

      - Thôi chào ông em về.

      - Để tôi đưa em về đến nhà, lỡ em ngất xỉu ở dọc đường thì nguy.

      Cô bé cười.

      - Có sao đâu. Em sẽ được lên thiên đàng sớm.

      Mặt trời đã lặn.

      Sương mù trắng đục phủ che những bụi cây thấp.

      Cô bé đi vào giữa những lùm cây và bóng em cũng sắp tan biến trong sương mù.

      Tôi gào lên.

      - Vĩnh biệt nhỏ.

      Cô bé quay người lại đưa tay vẫy.

      - Đừng nói vĩnh biệt. Chúng ta còn gặp nhau.

      Tôi mùng rỡ hỏi:

      - Chúng ta sẽ gặp nhau ở ĐàLạt?

      - Không. Chúng ta sẽ gặp nhau ở cõi chết.

      Tôi tức mình dậm chân và đưa nắm đấm lên

      - Cõi chết cái búa!

      Đêm tối đã xuống đầy. Bóng cô bé đã khuất sau những bụi cây. Tôi buồn bã ngước nhìn trời cao lấp lánh sao. Lạy chúa, xin Ngài đừng cho cô bé lên Thiên đàng sớm. Chắc Ngài cũng hiểu cô bé còn quá nhỏ để phải lên Thiên đàng sớm.



      ... Như thế,

      Những ngày tươi đẹp của chúng tôi có lẽ chẳng tươi đẹp chút nào vì đã long lanh những giọt lệ thầm. Những giọt lệ thầm như những giọt sương khuya rồi sẽ tan đi rất nhanh. Nhưng tôi vẫn yêu chúng tha thiết vì biết rằng trong những ngày sắp đến, chẳng bao giờ tôi có dịp gặp lại những giọt lệ đắm say kia.

      "Người ta chỉ thật khóc được một lần trong đời, những lần trước người ta tập khóc, còn những lần sau người ta khóc vì thói quen".

      Cô bé nói thế và tôi tin em chẳng nói sai.

      Đoàn Thạch Biền
      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

      Comment

      Working...
      X
      Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom