• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Canh rau tập tàng của mẹ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Canh rau tập tàng của mẹ

    Canh rau tập tàng của mẹ

    Ngày ấy, gia đình tôi sống ở một miền quê nghèo. Cả làng nhà nào cũng nghèo.

    Chỉ vài gia đình có bát ăn bát để, không phải thiếu đói trong những độ giáp hạt. Gia đình tôi sống khá cơ cực. Cơm độn ngô, khoai có khi còn không đủ no, huống chi thịt, cá. Nhiều dịp, cả nhà tôi năm người mà chỉ có chưa đầy một bát con gạo thổi cùng nửa rổ khoai lang. Ba, mẹ thương các con nên để dành cơm xới cho con, còn mình ăn khoai. Đang tuổi ăn, tuổi lớn, nên dù ngán đến tận cổ, tôi cũng cố nuốt. Mẹ tôi động viên: "Nhà mình nghèo, ráng ăn ngô, ăn khoai, mai này có gạo mùa mới, mẹ sẽ nấu cơm không cho các con ăn thoải mái...". Lời động viên của mẹ là động lực để gia đình tôi vượt qua những giai đoạn khó khăn...


    Ảnh: Phạm Minh Giảng

    Vì không có nhiều tiền mua rau, mua thức ăn ngoài chợ, nên nhà tôi thường ăn loại canh rau mà mẹ vẫn hái ở ngoài vườn, lề đường hay ngoài ruộng. Nồi canh rau tập tàng với nhiều thứ rau hỗn độn, thoạt đầu chẳng thấy ngon, bởi lúc chế biến, mẹ chỉ bỏ vào chút muối, vài cánh mì chính và hiếm lắm mới có chút mỡ lợn. Nhưng ăn nhiều thành... quen, rồi nghiện và chiều nào, sau khi tan trường, tôi và chị gái cũng đi hái rau tập tàng về cho mẹ nấu canh. Rau dền cơm, rau sam, rau rệu, vòi voi, cải đất... sau cơn mưa, non mởn lên nhanh, nên bọn tôi chỉ hái một loáng là đủ bữa ăn. Không chỉ nhà tôi, hàng xóm cũng coi thứ canh rau này là món thường nhật, khoái khẩu, vì thế, cũng có lúc rau lên không kịp. Có bữa, tôi còn tranh thủ hái rau ở vườn trường mang về cho mẹ.

    Khi tôi lớn lên một chút, nhà tôi khá lên nhiều và canh rau tập tàng không còn xuất hiện trong bữa cơm thường nhật nữa. Có khi cả tháng, thèm quá, tôi đòi bằng được mẹ nấu cho ăn một bữa canh rau tập tàng. Và giờ thì nồi canh đó bao giờ cũng được mẹ bỏ thêm chút tôm khô, bột nêm, dầu ăn thực vật cho ngon ngọt.

    Năm tháng tuổi thơ rồi cũng qua đi, những bữa cơm đạm bạc, nghèo khó cùng nồi canh rau tập tàng của mẹ đã nuôi tôi lớn khôn. Giờ tôi đã trưởng thành, được sống trong điều kiện vật chất đầy đủ hơn. Trong mỗi bữa cơm, cũng có nhiều món ngon hơn. Nhưng thi thoảng tôi vẫn nhớ nồi canh rau tập tàng nấu suông của mẹ. Tôi luôn thầm cảm ơn mẹ, vì nếu không có những ngày ấu thơ nghèo túng, đói khổ cùng lời chỉ bảo, dạy dỗ yêu thương của mẹ, thì tôi đâu có được cuộc sống tốt đẹp hôm nay. Giờ đây mẹ đã khuất xa, nghĩ về bà, nhớ lại một thời đói khổ, tôi càng thương mẹ.

    Nguyễn Gia Tân
    (Theo Phụ Nữ online)
    Tôi yêu tiếng nước tôi

    Audio Truyện Kiều
    Similar Threads
  • #2



    Rau tập tàng





    Một sớm mùa đông còn sương muối, ngang qua chợ, có gánh rau vừa quen vừa lạ như muốn níu cái nhìn. Nhiều người mách nhau mua, người ta gọi đấy là rau láo nháo. Một bà lão ngồi khiêm nhường góc chợ, hai bàn tay lốm đốm vết đồi mồi đảo đều những thứ rau trong chiếc sảo.

    Mồng tơi, rau đay, rau dền, rau muối, rau sam, mỗi thứ một ít trộn lẫn với nhau, không bó thành mớ mà bán từng nắm. Bà lão ngẩng lên, mời: “Mua đi cô. Mua nắm tập tàng nấu bát canh cho mát ruột...”
    .
    Rau tập tàng đã theo anh em tôi cả một thời thơ bé, cái thời bố mẹ tôi phải xếp hàng mua từng mớ rau bằng tem phiếu. Chỉ có mỗi tập tàng là chẳng phải mua, toàn thứ rau dễ kiếm, mót chỗ này chỗ kia ngoài hàng rào, bụi rậm, chỉ cần một nắm là đã có bát canh. Tập tàng, nghe có vẻ tầm thường, nhặt nhạnh (mà đúng là nhặt nhạnh thật) thế nhưng suốt tuổi thơ tôi nó đã cùng gia đình tôi chống đỡ với cái thiếu thốn của những năm cuối bao cấp. Để sau này lớn lên, anh em tôi không thể nào quên được hai tiếng “tập tàng” cứ mênh mang, chập chờn như một điệp khúc của tuổi thơ.

    Lúc đầu không phải trồng, nhưng sau bòn mãi cũng hết, mẹ tôi cuốc đất đánh luống trồng thành cả một vườn. Chỉ thiếu mỗi rau muối, còn những thứ khác đủ cả. Không hiểu mẹ tôi xin được ở đâu giống rau đay với rau dền trắng, ngon và lạ lắm. Mỗi thứ một ít thái nhỏ nấu suông. Bát canh múc ra có vị ngọt hơi nhơn nhớt của mồng tơi và rau đay, có vị chua dôn dốt của rau sam, vị chát dịu của rau dền, không mì chính mà bà tôi vẫn bảo “ngọt đến lỗ tai vua”. Canh láo nháo mà thơm lạ lùng, càng sôi càng thơm, vừa nhẹ nhàng vừa đượm. Ngày đó anh em tôi mải chơi, nhưng chơi thế nào thì chơi, chiều đến cứ nghe thấy mùi canh tập tàng bà nấu là hò nhau về. Hôm nào mẹ tôi mua được mớ tôm, giã râu tôm lọc lấy nước nấu cùng thì nhất, lúc ấy tưởng như trên đời này chưa ai sướng bằng mình.

    Canh tập tàng toàn thứ rau mát, bổ như vị thuốc. Mẹ tôi kể ngày nhỏ có những lúc bữa nào cũng phải ăn rau tập tàng, thế mà anh em tôi tròn như bống. Hay tại tập tàng toàn những thứ rau chẳng cần người chăm bón? Mùa hè nắng như rang, đất khô nứt nẻ mà rau vẫn tốt. Mùa đông sương muối rau cũng cứ thản nhiên xanh. Chỉ đến khi những mảnh vườn trong phố hẹp dần rồi mất hẳn, rau tập tàng mới lụi đi trong trí nhớ.

    Trong phố bây giờ không còn đất hoang cho rau tập tàng mọc dại. Nhà nào rộng cũng chỉ đủ chỗ cho mấy chậu hoa cảnh. Rau tập tàng có lẽ quê mùa quá chăng nên chưa bao giờ thấy xuất hiện trong thực đơn của các nhà hàng đặc sản như rau bí, rau muống hay lá khoai lang. Hình như giữa cái no đủ, nó quá khiêm tốn để có được một góc trong thú vui ẩm thực. Thế rồi đột nhiên thuốc sâu đã làm người ta sợ những thứ rau vẫn ăn hằng ngày. Để sớm nay đi ngang qua, chợt giật mình vì gặp lại một phần ngọt ngào của tuổi thơ tôi. Cái tên tập tàng không chỉ đọng lại những âm thanh vừa ngộ nghĩnh, vừa như tủi hờn mà vẫn còn mãi trong ký ức tôi hình ảnh những ngọn rau thơ dại rung rinh trong vườn đang phủ đầy sương sớm.


    PHẠM KIM ANH
    .kienthucngaynay.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    Working...
    X
    Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom