Trần Mộng Tú
Letter after Thanksgiving
My Dear Angie,
This morning when I was standing at the front door, I let my eyes follow you pulling your suitcase, and watched you disappear behind the car. I felt mixed between happiness and sadness.
I know that this young lady is my daughter who just gave me a good bye warm hug. But also she is a someone, someone who has grown up and stepped out of her family door into her own life.
I closed the door with my heart sobbing, came up stairs, entered your room, and you know what? I got into your bed, under the blanket, your warmness still remaining, and I breathed into my lungs your body scent and it brought back to me the scent of your childhood. I closed my eyes and put myself to a nap in that fragrance.
When I woke up, the house was so quiet, I got out of the bed, and while making the bed, I found a long hair on the pillow, I picked it up. It is a fine chestnut color hair, it is yours. I hold the hair close to my eyes, thinking about all the hairs I found on the beds in my family.
The long silver one of your grandma Tran, the gray color very fine one of your grandpa Pease, little white twisted and short of grandma Pease, the short blond of your father, dark and very straight of your younger brother, Phil, honey color of your older brother, Jean Paul.
All these hairs are memories now ( except the hairs of your father I sometimes still find on my pillow). Some of the hairs have gone far away. Now and then, they appear on the pillows, and disappear behind the door. And some of them I will never find on the pillows again, they follow your ancestors and become fairy tales.
In the afternoon of the day after Thanksgiving, as I stood in your room by myself with your hair on my hand, I suddenly recognized I could not hold all the hairs of my loved ones in my palms forever.
Through time the hairs will be gone somewhere, somehow, but they all always remain in my heart. My heart is a pillow for the hairs to lie down.
One day, you will marry, will become a mother of all grown up children, a daughter whose parents passed away. You will find yourself standing in a room with a hair on your hand, and you shall know nothing in the world worthier than a hair of your loved one.
Love you
Mom
Thư cho con gái sau ngày Lễ Tạ Ơn
Angie yêu quý,
Sáng nay khi mẹ đứng trước cửa nhà nhìn con kéo chiếc va li khuất sau cánh cửa xe, lòng mẹ vừa vui vừa buồn.
Mẹ biết cô thiếu nữ thanh tân kia là con gái của mẹ, cô vừa ôm từ giã mẹ một cái ôm ấm áp thương yêu, nhưng cô cũng là một ai đó, một ai đã trưởng thành bước qua ngưỡng cửa gia đình vào đời sống riêng cô.
Mẹ khép cánh cửa với trái tim thổn thức, lên lầu, và con biết gì không? Mẹ đã chui vào trong giường của con, ở dưới chăn, hơi ấm của con còn nguyên, mẹ hít cái mùi thân thể con vào lồng ngực, và cái hơi hướm của con thời thơ ấu chợt trở về với mẹ, mẹ nhắm mắt tìm cho mình một giấc ngủ trong hương thơm đó.
Khi mẹ tỉnh dậy, căn nhà yên ắng, mẹ bước xuống giường và trong khi làm giường mẹ tìm được một sợi tóc dài, mẹ cầm lên, đó là một sợi tóc rất mảnh có mầu hạt dẻ, sợi tóc của con. Mẹ cầm sợi tóc lên ngang mắt, nghĩ đến những sợi tóc mẹ đã tìm thấy trên những cái giường trong nhà mình.
Sợi tóc dài bạc như cước của bà ngoại Trần; sợi tóc mảnh và xám của ông nội Pease; sợi tóc nhỏ trắng quăn của bà nội Pease; sợi tóc ngắn mầu lúa mạch của cha con, đen và rất thẳng của em trai con, Phillip; mầu mật ong của anh con, Jean Paul. Tất cả những sợi tóc này đã trở thành kỷ niệm, (chỉ trừ tóc của cha con thỉnh thỏang vẫn tìm thấy trên gối của mẹ) Có những sợi tóc đã đi rất xa, thoảng xuất hiện trên gối, thoảng mất hút sau cánh cửa, có những sợi tóc đã đi theo tổ tiên của con và trở thành huyền thoại.
Trong một buổi chiều sau ngày lễ Tạ Ơn, mẹ một mình đứng trong buồng con, đứng với sợi tóc của con trên tay, mẹ bỗng nhận ra là mẹ không thể nào giữ được tóc của tất cả những người thân yêu trong lòng tay mình mãi mãi.
Theo thời gian bằng cách nào đó, về một nơi nào đó, tóc sẽ bay đi nhưng những sợi tóc này sẽ ở lại mãi trong tim mẹ. Trái tim của mẹ là chiếc gối cho những sợi tóc ngả vào.
Một ngày nào đó con sẽ lập gia đình, sẽ trở thành người mẹ của những đứa con đã trưởng thành, một người con có bố mẹ đã qua đời. Con sẽ thấy mình đứng trong một căn buồng với một sợi tóc trên tay, con sẽ hiểu không có gì trên đời này giá trị hơn sợi tóc của người thân.
Yêu con
Mẹ

Trần Mộng Tú
Đôi dòng về tác giả: Sang Mỹ tháng Tư năm 1975 (Thư Ký cho Hãng Thông Tấn The Associated Press ở Sàigon 1968-1975).
Hiện sống ở Seattle, Washington với gia đình.
Thường xuyên cộng tác với các tạp chí văn học ở Mỹ và các nước khác.
Viết truyện nhi đồng cho báo Los Angeles Times từ năm 2000, có thơ Anh Ngữ...
(damau.org)
Comment