• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Người Hà Nội

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Người Hà Nội

    Người Hà Nội
    Nguyễn Hoài Phương


    “Hà Nội?”

    Chị giám đốc “trung tâm” liếc nhìn gã với cái liếc sắc lạnh. Khuôn mặt chị gầy, mỏng tưởng không thể nào mỏng hơn được nữa, những lớp son phấn, dù được tô trát rất khéo cũng không sao che giấu được các nếp nhăn cùng những nét già nua.

    Một trong số những “bà chị” cha văng chú váo chỉ điểm cho gã cái “trung tâm” này với lời giới thiệu hết sức ấn tượng về người đứng đầu. “Mày phải rất bình tĩnh, bỏ qua mọi ác cảm. Con mẹ ấy trông già cả, cằn cỗi như một xác chết, khó đăm đăm thế thôi nhưng làm ăn được lắm. Thời buổi này mà đảm bảo được cho mấy chục nhân viên mỗi tháng tám đến mười triệu tiền lương mà không lừa đảo gì là chẳng dễ dàng mấy đâu. Phải nói những ‘dự án’ của con mẹ, tức là của cái ‘trung tâm’ ấy, cái nào nghe cũng hấp dẫn, có tính khả thi và cái chính là rất có ý nghĩa với cộng đồng, không dễ gì mà gạt đi được.”

    “Mà không gạt đi được thì có nghĩa là sớm muộn rồi cũng phải triển khai, phải rót vốn, rót kinh phí… Nghĩa là mụ lại có tiền.” Một “bà chị” khác bổ sung. “Thí dụ như cái dự án thay bùn thay nước cho cái hồ… ở quận gì ấy, cơ man nào là tiền…”

    “Hả?”

    Gã hơi ngẩn người ra, chưa biết phải trả lời thế nào thì đã nghe bà giám đốc hỏi tiếp. Trên chiếc bàn rộng thênh thang trước mặt bà là những tập hồ sơ dầy. Trong những “dự án” và những “dự án” gã thấy thấp thoáng những dòng chữ “lấn biển”, “nắn dòng sông Hồng, sông Thái Bình”, “khử bụi”, “lũ, một nguồn năng lượng tiềm tàng”…

    “Dạ”

    Gã hấp tấp đáp như một cái máy, trong khi phân vân không biết bà chị đã chồng con gì chưa. Người đàn ông nào có thể trở thành đức lang quân của bà chị được nhỉ. Mà sao cặp kính cận của bà chị lại to đến thế chẳng biết nữa, hệt như của nhân vật chính trong phim “cô gái xấu xí.” Rõ ràng là bà này chẳng có tí khiếu thẩm mỹ nào. Sao bà ta không sắm một cặp nho nhỏ, chí ít thì cũng hợp với khuôn mặt hơn. Cùng lắm là dăm bảy, một chục triệu. Hoàn toàn trong tầm tay.

    “Sao?”

    “Dạ không a”

    “Nghĩa là không phải Hà Nội à?”

    “Dạ không.”

    “Thế thì ở đâu?”

    “Hà Tây ạ.”

    “Hà Tây bây giờ cũng là Hà Nội rồi”

    “Vâng”

    “Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu là Nghệ An hay Hà Tĩnh đấy. Nhưng không sao”

    “Vâng”

    “Trước sau rồi cậu cũng trở thành người Hà Nội”

    “Vâng”

    “Nghĩa là như tất cả mọi người khác”

    “Vâng”

    “Tôi đã xem qua hồ sơ và biết một số điều về cậu qua các ‘bà chị’ cậu”

    “Thế ạ”

    “Nhưng không thành vấn đề”

    “Vâng”

    “Cậu phải biết là ở trung tâm này có nhiều nhân viên được tuyển chọn mà không qua một ‘bà chị’ nào đâu”

    “Vâng”

    “Cái chính là cậu. Cậu đã sẵn sàng chưa?”


    “Rồi ạ”

    “Hiện cậu đang ở đâu nhỉ?”

    “Em đang ở…”

    “Với một trong số các ‘bà chị’ của cậu à?”

    “Dạ…”

    “Nhưng không sao. Với hay không thì cũng vậy thôi”


    “Dạ…”

    “Cậu có bao giờ để ý đến ngôi đình ở quãng giữa cái phố mà cậu đang ở không?”

    “Dạ không ạ”

    “Thế thì từ hôm nay cậu để mắt đến nó một chút nhé”

    “Vâng ạ”

    “Nó ở quãng số… Bên lẻ”

    “Vâng ạ”

    “Tôi sẽ hướng dẫn cậu làm một ‘dự án’ về ngôi đình ấy”

    “Vâng ạ”

    “Ta sẽ nâng cấp nó lên thành một cái gì đó kiểu "di sản"

    “Thế ạ”

    “Chí ít cũng phải là tầm cỡ quốc gia”

    “Vâng ạ”

    “Người ta sẽ nghiên cứu về nó”

    “Vâng”

    “Sẽ có những cuộc hội thảo về nó”

    “Vâng ạ”

    “Những cuộc hội thảm tầm cỡ khu vực và quốc tế”

    “Vâng ạ”

    “Nó sẽ trở thành một trung tâm”

    “Vâng ạ”

    “Một trung tâm văn hóa, tôn giáo, giải trí…”

    “Vâng ạ”

    “Một cái gì đó có tính chất tổng hợp”

    “Vâng ạ”

    “Linh thiêng, tôn nghiêm mà gần gũi, hòa đồng”

    “Vâng ạ”

    “Khách du lịch, tín đồ, những người hành hương… sẽ đổ về đấy”

    “Vâng ạ”

    “Nó sẽ góp phần làm thay đổi diện mạo thành phố”

    “Vâng ạ”

    “Nhưng đấy là công việc về lâu về dài”


    “Vâng ạ”

    “Còn trước mắt…”

    “Dạ”

    “Trước mắt cậu phải trở thành một ‘người Hà Nội’ đã”

    “Dạ”

    “Dạ gì?”

    “Không ạ”

    “Cậu phải thật lạnh lùng. Lạnh lùng đến vô cảm…”

    “Dạ…”

    “Cậu phải tỏ ra thật khó hiểu”

    “Dạ”

    “Càng không ai hiểu được cậu càng tốt”

    “Dạ”

    “Nhiều lúc cậu phải đưa ra những quyết định hết sức ngớ ngẩn”

    “Dạ”

    “Để rồi sau đó sẽ phải ra sức bảo vệ những quyết dịnh ngớ ngẩn ấy, biến chúng trở thành hiện thực, bất chấp mọi khó khăn trở ngại nào”

    “Cậu cũng phải nhẫn tâm nữa”

    “Dạ”

    “Không được mủi lòng trước bất kỳ vấn đề gì”

    “Vâng ạ”

    “Ý tôi nói là không được thực sự mủi lòng trước bất kỳ vấn đề gì”

    “Dạ. Em hiểu”

    “Cũng như không được thực sự để nước mắt chảy”

    “Dạ”

    “Có như thế cậu mới có thể làm việc ở trung tâm này”

    “Dạ. Em hiểu.”

    “Bây giờ thì cậu có thể sang phòng hành chính để làm thủ tục”

    “Vâng ạ”

    “Hôm nay hẵng tạm như thế”

    “Dạ”

    “Chúc cậu toại nguyện”

    “Cảm ơn chị”

    “Cậu có thể đi được rồi”

    “Vâng”

    “Yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cậu”

    “Cảm ơn chị”

    Gã bắt tay bà chị thật chặt và bước đi. Ước mơ cháy bỏng của gã từ bao lâu nay là thoát khỏi căn phòng tối tăm chật chội diện tích vẻn vẹn có bốn mét vuông ngay trên mặt một cái cống thoát nước đen xì và lúc nào cũng nồng nặc mùi cầu tiêu với giá thuê gần bốn trăm nghìn đồng một tháng chưa kể điện nước. Để đạt được nguyện vọng ấy, bảo nhảy vào lửa có khi gã cũng nhảy, nói chi đến việc tạm thời làm em ún mua vui cho mấy bà chị hay phấn đấu trở thành một “người Hà Nội.” Gã mới có hai mươi mấy tuổi và vừa mới tốt nghiệp đại học nhân văn, tương lai của gã còn hoàn toàn phía trước.

    Tháng Tư 2009
    Sống trên đời

    Similar Threads
Working...
X
Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom