Đường Trời Muôn Vạn Nẻo (Phần 1)
GS Nguyễn Xuân Vinh
Đây là truyện đầu tiên trong một tập truyện nói về Toán Học, một môn học đã vừa được tôn là ông Hoàng, vừa được coi là kẻ hầu của Khoa Học. Được coi như vậy là vì toán học dựa vào lý thuyết thuần lý và từ cổ xưa cho tới nay những gì dựa vào tư tưởng siêu việt, dù cho là triết lý thuần túy hay chỉ dùng để tạo dựng một định luật nguyên thủy cho một lý thuyết khoa học, cũng dễ gây được sự tôn vinh của các sinh đồ. Mặt khác, toán học, và đặc biệt là toán học áp dụng, thường được dùng làm công cụ để khai triển các bộ môn khoa học khác, kể cả kinh tế học, và như vậy được coi là kẻ thừa hành.
Tôi vẫn mong có dịp hoàn tất tập truyện này, nhưng đã trì hoãn cho tới nay mới viết, không phải là vì theo thứ tự ưu tiên của nhiều công việc cần phải làm, mà vì tôi vẫn suy nghĩ chưa định được mức độ cao thấp cho bài viết cho được phổ thông tới nhiều độc giả. Bài mở đầu này, tuy viết về một môn toán học tân kỳ, mới thực sự được khai phương toàn diện trong cuối nửa thế kỷ vừa qua, nhưng tôi đã hoàn toàn bỏ đi phần lý thuyết nặng nề mà chỉ nói về những áp dụng chính mà thôi. Đôi khi tôi để chen vào bài viết những kinh nghiệm bản thân là cốt để cho câu chuyện bớt khô khan cho người đọc. Tôi hy vọng qua những câu chuyện toán học, đôi khi chen vào chút tâm sự lòng mình, tôi có thể truyền cảm tới các thanh niên hiếu học, làm cho các bạn cũng ưa thích toán học, một bộ môn đã làm cho tôi say mê từ thuở thiếu thời.
Tâm Sự Qua Một Bài Thơ
Một trong những bài thơ tôi thích là bài “Bán Than” của Trần Khánh Dư, Thượng Tướng đời nhà Trần.
Bán Than
Một gánh kiền khôn, quẩy xuống ngàn,
Hỏi chi bán đấy? Gửi rằng than.
Ít nhiều miễn được đồng tiền tốt,
Hơn thiệt nài bao gốc củi tàn.
Ở với lửa hương cho vẹn kiếp,
Thử xem đá sắt có bền gan.
Nghĩ mình lem luốc toan nghề khác,
Nhưng lẹ trời kia lắm kẻ hàn.
Ông là tôn thất nhà Trần, làm quan và phạm lỗi, bị cách chức, phải ra ở Chí Linh đốt củi bán than. Khi giặc Nguyên xâm lăng nước ta, vua Trần Nhân Tôn (1278-1293) hội vương hầu ở Lục Đầu Giang bàn việc binh. Trần Khánh Dư nhân chở than đi qua làm bài thơ dâng vua ngự lãm để tỏ ý chí mình và được vua khen, cho phục chức theo đi đánh giặc. Ông có công lớn, sau trở thành danh tướng.
Thường khi chúng ta thích một bài thơ nào, thì thường là vì lời thơ hay vì ý thơ. Tôi thích bài thơ trên có lẽ vì ý thơ hợp với ý mình. Đôi khi tôi nghĩ có lẽ vì bốn câu cuối, vì từ xưa tới nay bản tính mình tôn trọng nếp sống chung thủy với gia đình, với người đồng hương, với đất nước. Ngay ở trong công việc, tôi hay nghĩ đến làm những công việc có ích cho đời hơn, dù cho việc ấy có bận nhiều đến thân mình như hai câu cuối trong bài.
Nhưng hôm nay tôi chợt động tâm nghĩ rằng trong mười năm gần đây, môn toán học tôi chú trọng nhiều đến là “Phép tính biến thiên” (Calculus of Variations), có thể dùng hai câu thực trong bài “Bán than” để diễn tả là:
“Ít nhiều miễn được đồng tiền tốt,
Hơn thiệt nài bao gốc củi tàn”.
Điều căn bản trong phép tính này là dùng phương pháp thêm bớt cho lượng mà mình muốn khảo xát, mỗi lần thay đổi chút đỉnh mà thấy lượng đó tăng lên tức là mình đã tính được chiều hướng tối ưu. Tìm bằng cách nào tôi sẽ nói tới ở đoạn sau. Để mở đầu, chúng ta hãy bàn về một bài tính giản dị nhất.
Đường Thẳng là Đường Ngắn Nhất
Chúng ta hãy tạm công nhận là đường thẳng là đường ngắn nhất giữa hai điểm A và B, như ta có thể nhìn thấy khi căng một sợi chỉ giữ hai mấu tượng trưng cho hai điểm. Biết như vậy ta có thể giải đáp bài toán sau đây:
“Hàng ngày một em bé gái đi từ nhà ở điểm A tới chuồng bò ở điểm B để vắt sữa mang về nhà. Trước khi tới chỗ vắt sữa, em tới bờ sông, tượng trưng bằng một đường thẳng S để rửa bình sữa, theo hình vẽ 1. Em phải tới bờ sông ở điểm nào, gọi là điểm C, để con đường từ A đến C rồi đến B là đường ngắn nhất?”
Lời giải của bài toán này thật là giản dị. Ta coi đường thẳng S như là một gương phẳng rồi lấy hình đối xứng A’ của điểm A như trên Hình 1. Nối đường A’B gặp đường thẳng S ở điểm C. Đường đi từ A tới C rồi tới B là đường ngắn nhất em bé phải đi. Như thế là vì theo phép đối xứng, đoạn AC bằng đoạn A’C.
Như vậy
AC + CB = A’C + CB
Và từ A’ đến B dùng đường thẳng A’CB là đường ngắn nhất.
Đây là một bài toán hình học, nhưng cùng một lúc ta tìm ra được một định lý về quang học. Nếu đường S tượng trưng cho một tấm gương phẳng thì nếu một tia sáng phát ra từ điểm A, dội vào mặt gương rồi phản chiếu qua B mà đi theo đuờng ngắn nhất thì đó là đường đi ACB của cô bé trong bài toán. Mặt khác nếu ta vẽ đường CN thẳng góc với mặt phẳng gương thì hai góc tới và góc phản chiếu là hai góc bằng nhau như theo dấu vẽ trên Hình 1. Đường CN, gọi là pháp tuyến, chia góc ACB làm hai góc bằng nhau.
Bây giờ ta làm cho bài toán khó khăn hơn một chút nữa và coi bờ sông S không phải là thẳng tắp theo một đường thẳng mà lại vòng vèo như theo Hình 2. Trong trường hợp này đường đi ngắn nhất của cô bé sẽ ra sao?
Thứ nhất ta mặc nhiên công nhận rằng em bé đi từ A tới C rồi từ C tới B sẽ theo những đoạn thẳng, vì đi đường vòng hay đi gấp khúc đều kéo dài thêm đường đi.
Thứ hai, ta thử coi lộ trình của em bé đi từ điểm A tới một điềm M nào đó, chưa tới bờ sông, rồi từ M đi về chuồng bò ở điểm B tổng cộng một đoạn đường dài là:
AM + MB = d
Bây giờ ta giữ nguyên độ dài đường đi là d, nhưng không theo hướng AM mà đi theo một hướng khác AM’ rồi đi về điểm B để cho cùng có một đoạn đường dài là:
AM’ + M’B = d
Nói một cách khác, trên một bản đồ thu hẹp lại, nếu ta cắm một đinh ghim ở điểm A và một đinh ghim ở điểm B rồi chằng giữa A và B một đoạn dây tượng trưng cho độ dài d không đổi, rồi đặt một đầu bút chì ở điểm M cho căng thẳng giây và vạch một vòng, ta sẽ được một hình bầu dục vẽ theo đường gạch quãng ở Hình 2. Hình bầu dục này là một hình rất đặc biệt gọi là hình ellip. Các hành tinh, sao chổi, vẫn thạch quay chung quanh mặt trời cũng theo những hình này.

Hình 2
Cho đến đây ta thấy rằng theo Hình 2, nếu giữ dộ dài là d thì em bé nếu đi bất cứ hướng nào, khi tới giới hạn là hình bầu dục là phải trở về B để cho tổng cộng đoạn đường đã hạn định trước và không tới được bờ sông. Vì vậy sẽ phải thêm đoạn đường cho dài ra và làm cho hình bầu dục nới rộng ra. Khi đoạn dây vừa đủ dài, hình bầu dục sẽ vừa đủ rộng để tiếp xúc với bờ sông S ở điểm C là điểm phải tìm.
Giờ ta đứng ở phía Nam bờ sông S và tưởng tượng ta dần dần nối dài đoạn đường tổng cộng d để cho hình bầu dục lớn dần dần cho đến khi chạm bờ sông S để xem điểm C có thể ở đâu.
Nếu bờ sông khúc khuỷu có những mũi nhọn ra, như khi từ phía Nam bờ bể Việt Nam ta nhìn về phía mũi Cà Mau, thì điểm chạm đầu tiên là điểm C có thể là ở mũi nhọn. Nếu bờ sông S là một hình cong không gập ghềnh thì điểm chạm C được gọi là điểm tiếp xúc, nghĩa là ở điểm C ta có thể vẽ một đường thẳng làm đường tiếp tuyến CT chung cho cả đường cong S lẫn đường bầu dục như ở Hình 3.

Hình 3
Nếu ở điểm C vẽ đường thẳng góc CN với đường tiếp tuyến, đường này gọi là đường pháp tuyến, thì CN sẽ chia góc ACB làm hai góc bằng nhau như coi trên hình vẽ. Ta lại có thêm một định luật về quang học. Nếu coi đường cong S như là tiết diện của một mặt gương lồi thì một tia sáng từ A phản chiếu trên S để tới B sẽ theo đường ngắn nhất và góc tới của tia cũng sẽ bằng góc phản chiếu.
Nếu bây giờ ta bỏ mặt gương S đi và coi hình bầu dục như là một mặt gương lõm thì ở bất cứ một điểm C nào trên đường bầu dục, ta vẽ tiếp tuyến CT và pháp tuyến CN ta cũng có một định lý hình học là đường pháp tuyến CN chia góc ACB làm hai góc đều nhau. Đó là một tính chất đặc biệt của hình bầu dục và hai điểm A và B dùng để làm mấu căng thẳng sợi dây AC + CB = d để vẽ hình bầu dục, hai điểm này gọi là tiêu điểm.
Thanh âm cũng dội lại như ánh sáng. Nếu ta tưởng tượng hình bầu dục ở Hình 3 như là một vòm trong đường hầm của tầu điện, có hai bờ ở bên A và B thì người đứng ở tiêu điểm B sẽ nghe được rất rõ ràng những gì phát âm ở A vì thanh âm ở A truyền đi bất kỳ hướng nào khi gặp vòm bầu dục sẽ phản lại và tập trung về B.
GS Nguyễn Xuân Vinh
Tôi vẫn mong có dịp hoàn tất tập truyện này, nhưng đã trì hoãn cho tới nay mới viết, không phải là vì theo thứ tự ưu tiên của nhiều công việc cần phải làm, mà vì tôi vẫn suy nghĩ chưa định được mức độ cao thấp cho bài viết cho được phổ thông tới nhiều độc giả. Bài mở đầu này, tuy viết về một môn toán học tân kỳ, mới thực sự được khai phương toàn diện trong cuối nửa thế kỷ vừa qua, nhưng tôi đã hoàn toàn bỏ đi phần lý thuyết nặng nề mà chỉ nói về những áp dụng chính mà thôi. Đôi khi tôi để chen vào bài viết những kinh nghiệm bản thân là cốt để cho câu chuyện bớt khô khan cho người đọc. Tôi hy vọng qua những câu chuyện toán học, đôi khi chen vào chút tâm sự lòng mình, tôi có thể truyền cảm tới các thanh niên hiếu học, làm cho các bạn cũng ưa thích toán học, một bộ môn đã làm cho tôi say mê từ thuở thiếu thời.
Tâm Sự Qua Một Bài Thơ
Một trong những bài thơ tôi thích là bài “Bán Than” của Trần Khánh Dư, Thượng Tướng đời nhà Trần.
Bán Than
Một gánh kiền khôn, quẩy xuống ngàn,
Hỏi chi bán đấy? Gửi rằng than.
Ít nhiều miễn được đồng tiền tốt,
Hơn thiệt nài bao gốc củi tàn.
Ở với lửa hương cho vẹn kiếp,
Thử xem đá sắt có bền gan.
Nghĩ mình lem luốc toan nghề khác,
Nhưng lẹ trời kia lắm kẻ hàn.
Ông là tôn thất nhà Trần, làm quan và phạm lỗi, bị cách chức, phải ra ở Chí Linh đốt củi bán than. Khi giặc Nguyên xâm lăng nước ta, vua Trần Nhân Tôn (1278-1293) hội vương hầu ở Lục Đầu Giang bàn việc binh. Trần Khánh Dư nhân chở than đi qua làm bài thơ dâng vua ngự lãm để tỏ ý chí mình và được vua khen, cho phục chức theo đi đánh giặc. Ông có công lớn, sau trở thành danh tướng.
Thường khi chúng ta thích một bài thơ nào, thì thường là vì lời thơ hay vì ý thơ. Tôi thích bài thơ trên có lẽ vì ý thơ hợp với ý mình. Đôi khi tôi nghĩ có lẽ vì bốn câu cuối, vì từ xưa tới nay bản tính mình tôn trọng nếp sống chung thủy với gia đình, với người đồng hương, với đất nước. Ngay ở trong công việc, tôi hay nghĩ đến làm những công việc có ích cho đời hơn, dù cho việc ấy có bận nhiều đến thân mình như hai câu cuối trong bài.
Nhưng hôm nay tôi chợt động tâm nghĩ rằng trong mười năm gần đây, môn toán học tôi chú trọng nhiều đến là “Phép tính biến thiên” (Calculus of Variations), có thể dùng hai câu thực trong bài “Bán than” để diễn tả là:
“Ít nhiều miễn được đồng tiền tốt,
Hơn thiệt nài bao gốc củi tàn”.
Điều căn bản trong phép tính này là dùng phương pháp thêm bớt cho lượng mà mình muốn khảo xát, mỗi lần thay đổi chút đỉnh mà thấy lượng đó tăng lên tức là mình đã tính được chiều hướng tối ưu. Tìm bằng cách nào tôi sẽ nói tới ở đoạn sau. Để mở đầu, chúng ta hãy bàn về một bài tính giản dị nhất.
Đường Thẳng là Đường Ngắn Nhất
“Hàng ngày một em bé gái đi từ nhà ở điểm A tới chuồng bò ở điểm B để vắt sữa mang về nhà. Trước khi tới chỗ vắt sữa, em tới bờ sông, tượng trưng bằng một đường thẳng S để rửa bình sữa, theo hình vẽ 1. Em phải tới bờ sông ở điểm nào, gọi là điểm C, để con đường từ A đến C rồi đến B là đường ngắn nhất?”
Lời giải của bài toán này thật là giản dị. Ta coi đường thẳng S như là một gương phẳng rồi lấy hình đối xứng A’ của điểm A như trên Hình 1. Nối đường A’B gặp đường thẳng S ở điểm C. Đường đi từ A tới C rồi tới B là đường ngắn nhất em bé phải đi. Như thế là vì theo phép đối xứng, đoạn AC bằng đoạn A’C.
Như vậy
AC + CB = A’C + CB
Và từ A’ đến B dùng đường thẳng A’CB là đường ngắn nhất.
Đây là một bài toán hình học, nhưng cùng một lúc ta tìm ra được một định lý về quang học. Nếu đường S tượng trưng cho một tấm gương phẳng thì nếu một tia sáng phát ra từ điểm A, dội vào mặt gương rồi phản chiếu qua B mà đi theo đuờng ngắn nhất thì đó là đường đi ACB của cô bé trong bài toán. Mặt khác nếu ta vẽ đường CN thẳng góc với mặt phẳng gương thì hai góc tới và góc phản chiếu là hai góc bằng nhau như theo dấu vẽ trên Hình 1. Đường CN, gọi là pháp tuyến, chia góc ACB làm hai góc bằng nhau.
Bây giờ ta làm cho bài toán khó khăn hơn một chút nữa và coi bờ sông S không phải là thẳng tắp theo một đường thẳng mà lại vòng vèo như theo Hình 2. Trong trường hợp này đường đi ngắn nhất của cô bé sẽ ra sao?
Thứ nhất ta mặc nhiên công nhận rằng em bé đi từ A tới C rồi từ C tới B sẽ theo những đoạn thẳng, vì đi đường vòng hay đi gấp khúc đều kéo dài thêm đường đi.
Thứ hai, ta thử coi lộ trình của em bé đi từ điểm A tới một điềm M nào đó, chưa tới bờ sông, rồi từ M đi về chuồng bò ở điểm B tổng cộng một đoạn đường dài là:
AM + MB = d
Bây giờ ta giữ nguyên độ dài đường đi là d, nhưng không theo hướng AM mà đi theo một hướng khác AM’ rồi đi về điểm B để cho cùng có một đoạn đường dài là:
AM’ + M’B = d
Nói một cách khác, trên một bản đồ thu hẹp lại, nếu ta cắm một đinh ghim ở điểm A và một đinh ghim ở điểm B rồi chằng giữa A và B một đoạn dây tượng trưng cho độ dài d không đổi, rồi đặt một đầu bút chì ở điểm M cho căng thẳng giây và vạch một vòng, ta sẽ được một hình bầu dục vẽ theo đường gạch quãng ở Hình 2. Hình bầu dục này là một hình rất đặc biệt gọi là hình ellip. Các hành tinh, sao chổi, vẫn thạch quay chung quanh mặt trời cũng theo những hình này.

Hình 2
Cho đến đây ta thấy rằng theo Hình 2, nếu giữ dộ dài là d thì em bé nếu đi bất cứ hướng nào, khi tới giới hạn là hình bầu dục là phải trở về B để cho tổng cộng đoạn đường đã hạn định trước và không tới được bờ sông. Vì vậy sẽ phải thêm đoạn đường cho dài ra và làm cho hình bầu dục nới rộng ra. Khi đoạn dây vừa đủ dài, hình bầu dục sẽ vừa đủ rộng để tiếp xúc với bờ sông S ở điểm C là điểm phải tìm.
Giờ ta đứng ở phía Nam bờ sông S và tưởng tượng ta dần dần nối dài đoạn đường tổng cộng d để cho hình bầu dục lớn dần dần cho đến khi chạm bờ sông S để xem điểm C có thể ở đâu.
Nếu bờ sông khúc khuỷu có những mũi nhọn ra, như khi từ phía Nam bờ bể Việt Nam ta nhìn về phía mũi Cà Mau, thì điểm chạm đầu tiên là điểm C có thể là ở mũi nhọn. Nếu bờ sông S là một hình cong không gập ghềnh thì điểm chạm C được gọi là điểm tiếp xúc, nghĩa là ở điểm C ta có thể vẽ một đường thẳng làm đường tiếp tuyến CT chung cho cả đường cong S lẫn đường bầu dục như ở Hình 3.

Hình 3
Nếu ở điểm C vẽ đường thẳng góc CN với đường tiếp tuyến, đường này gọi là đường pháp tuyến, thì CN sẽ chia góc ACB làm hai góc bằng nhau như coi trên hình vẽ. Ta lại có thêm một định luật về quang học. Nếu coi đường cong S như là tiết diện của một mặt gương lồi thì một tia sáng từ A phản chiếu trên S để tới B sẽ theo đường ngắn nhất và góc tới của tia cũng sẽ bằng góc phản chiếu.
Nếu bây giờ ta bỏ mặt gương S đi và coi hình bầu dục như là một mặt gương lõm thì ở bất cứ một điểm C nào trên đường bầu dục, ta vẽ tiếp tuyến CT và pháp tuyến CN ta cũng có một định lý hình học là đường pháp tuyến CN chia góc ACB làm hai góc đều nhau. Đó là một tính chất đặc biệt của hình bầu dục và hai điểm A và B dùng để làm mấu căng thẳng sợi dây AC + CB = d để vẽ hình bầu dục, hai điểm này gọi là tiêu điểm.
Thanh âm cũng dội lại như ánh sáng. Nếu ta tưởng tượng hình bầu dục ở Hình 3 như là một vòm trong đường hầm của tầu điện, có hai bờ ở bên A và B thì người đứng ở tiêu điểm B sẽ nghe được rất rõ ràng những gì phát âm ở A vì thanh âm ở A truyền đi bất kỳ hướng nào khi gặp vòm bầu dục sẽ phản lại và tập trung về B.
Comment