• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

What is that?

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • What is that?

    This a Greek short film made in 2007 Father and son are sitting on a bench. Suddenly a sparrow lands across them.

    What is that? (Τι είναι αυτό 2007


    [ame="http://www.youtube.com/watch?v=mNK6h1dfy2o&feature=related"]YouTube - What is that? (Τι είναι αυτό 2007[/ame]


    (nguồn : tb74.com)

    Tháng 7 được gọi là Mùa Báo Hiếu , và đa phần nhắc đến Mẹ : Mẹ Là Phật , Mẹ Là Quê Hương , Mừng Tuổi Mẹ ,.... cả trăm cả ngàn bài như thế.

    Còn tháng mấy nghĩ về "...Công Cha như núi Thái Sơn...."
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......
  • #2

    Bóng núi cao nguyên

    Bóng núi cao nguyên

    Thương tặng Ba Thanh







    “Công cha như núi Thái Sơn
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
    Câu ca dao ê a thuở nhỏ, câu ca dao tôi thuộc nằm lòng, từng ghi trọn 10 điểm cho bài tập đọc. Nhưng, tất cả chỉ là một quá trình in-out dữ liệu: xem – ghi nhớ – đọc lên, không hơn không kém. Đến tận bây giờ, khi mái đầu Cha pha lẫn giữa hai màu đen trắng, tôi mới cảm thấy xót xa cho sự vô tâm của mình...

    Từ năm 7 tuổi, tôi đã xa Cha sau một biến cố lớn. Trong tâm trí non nớt của tôi lúc ấy, tiếng gọi thân thương Ba T. đã chuyển thành hai từ phản bội. Ngắn gọn nhưng đau xé lòng một đứa trẻ lớp 2. Tôi cố quên hẳn người Cha luôn đọc truyện và xoa lưng cho tôi ngủ, người Cha đã khuyến khích tôi đi học, người Cha hay chở tôi rong ruổi trên chiếc 67 cứng cáp. Quên hết. Quên tất cả. Sẽ chỉ có Mẹ và anh Hai trong tâm trí. Sẽ chỉ có gia đình 3 người...

    Gặp lại Cha trong một buổi trưa nắng, năm 9 tuổi. Tôi, hai tay bê thùng mì, chân sải thật nhanh trên con đường đất ngoằn ngoèo dẫn lên ngọn đồi xanh tàu lá chuối. Cha! Đúng dáng người Cha kia rồi! Cha khóc, người đàn ông khó tính nhất trong gia đình khóc. Nhưng nước mắt tôi không thể rơi, không hiểu vì sao, cứ đứng trâng ra đó trong vòng tay đậm mùi lao động của Cha...

    Và tôi biết, tất cả chỉ là giải pháp tình thế. Hai từ phản bội không có thực. Tôi lâng lâng vui sướng. Những hờn tủi trong quá khứ biến mất. Nhưng, Cha đen sạm, khô khốc, phong trần hơn. Đó là cái giá của giải pháp tình thế, cái giá cho những tháng ngày tôi được sống yên ả cùng Mẹ, anh Hai tại thành phố biển yên lành. Phải chăng quá đắt?

    Tôi trải qua những năm cấp II, cấp III với kí ức đẹp. Từ vùng đất cao nguyên lộng gió, Cha mạnh tay hơn từng nhát cuốc, hái kĩ hơn từng trái cà phê tươi, từng đọt chè xanh ngắt. Đến mùa nước lũ dâng cao, gãy cầu, cha chầm chậm từng bước chân lội sông lớn đẩy thúng sầu riêng đem đến chợ. Khoản tiền thu được, Cha gửi về gia đình nơi phương xa. Tôi có quần áo tươm tất, học phí đóng đầy đủ. Thỉnh thoảng có thể tham gia vui chơi cùng chúng bạn. Có lúc sát chúi đầu vào cơn sát phạt đỏ đen. Quả thật, sự bất hiếu nhiều khi xuất hiện trong ta một cách nhẹ nhàng và im ắng, không nhận ra được...

    Gian truân đã qua, Cha trở về. Gia đình sum họp 4 người như ngày xưa. Tuy nhiên, không bao lâu sau Cha quay lại rẫy, với lí do người đã quen việc. Tôi biết, Cha muốn tôi được đầu tư cho việc học. Cha muốn tôi có sự nghiệp và tương lai, hơn Cha. “Con hơn cha là nhà có phúc”, câu thành ngữ nghe mà đau. Tôi hét to vào lòng mình: “Không muốn hơn... không muốn... không muốn...”, nhưng dường như tiếng hét chỉ rơi vào vô vọng...
    Tôi có một ưu điểm bên cạnh hàng tá khuyết điểm: Đam mê. Tôi mê máy tính, mê sự khám phá. Thật may mắn, tôi được nhận làm cộng tác viên cho một tờ báo tin học. Hàng tuần, Cha rạp người trong gió núi, vượt qua đoạn đường đất gồ ghề ra thị xã lùng mua báo, nếu biết hôm đó tôi có bài đăng. Ngày tôi lên Sài Gòn, Cha đội nắng lân la hỏi tìm nhà trọ. Dáng cha cao gầy, áo nhạt màu nhưng tôi luôn nhận ra trong dòng người tấp nập. Vì trong tôi, đó là một hình ảnh mặc định và tồn tại mãi mãi...

    Tôi viết những dòng trên trong một buổi chiều cảm xúc ùa về, khi bất chợt nghe ca khúc “Cha yêu” trên đường chạy đến cơ quan. Tất nhiên đấy không phải là nguyên do chính. Ý định viết tặng Cha đã ấp ủ trong tôi bấy lâu nay. Và không có dịp nào phù hợp hơn ngày sinh nhật thứ 54 của Cha: 5/4/1954 – 5/4/2007.

    Kính tặng Cha. Bóng núi cao nguyên của đời con.

    Đức Khiêm (Thế Giới @)

    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    • #3

      Hình Bóng Cha Già

      Tháng 10 - 2006

      Cha ra đi, cõi vô thường tan biến
      Mái tranh nghèo, như vắng bóng Cha ơi
      Vẫn còn đây, bức mành thưa cửa sổ
      Gió phất phơ, reo kẽ lá không lời

      Cha ra đi, khung trời còn nhung nhớ
      Áo bà ba, nhuộm một nắng hai sương
      Áo vải thô, bạc phai màu hoại sắc
      Cảnh nhà xưa, nghiêng một mái Song Đường

      Cha ra đi, bóng Cha Già còn đó
      Quãng đường dài, gai góc vẫn không phai
      Cát bụi bay, thì thầm khua sỏi đá
      Gợi hồn con, bóng núi đổ sông dài

      Cha rũ áo, cuộc đời như bỏ ngõ
      Dòng sông xưa, nhịp sóng vỗ đôi bờ
      Mỗi lần qua, thêm một lần thương nhớ
      Bóng Cha già cằn cỗi tóc bạc phơ

      Tiếng chuông đầu hôm buông thả
      Tiếng chuông mỗi sớm xa đưa
      Ngân vang trôi về nỗi nhớ
      Mênh mang hình bóng tôn thờ

      Lời kinh trầm bỗng bên chùa
      Dọc đường rơi rụng hơn thua
      Trở về nguồn tâm muôn thuở
      Đây rồi hình bóng Cha ơi
      Quê nhà một mái xa khơi !!!

      Tuyển tập thơ Mặc Giang 3 – 10 bài - Viết về Cha Mẹ

      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

      Comment

      • #4

        Dance With My Father - Luther Vandross

        [ame="http://www.youtube.com/watch?v=JLuP-4ZEhOE&feature=related"]YouTube - Dance With My Father - Luther Vandross (Lyrics)[/ame]
        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

        Comment

        • #5

          Viết Về Cha Tôi


          Lưu Trọng Tuấn

          Nếu phải viết về một người vĩ đại thì tôi sẽ viết về cha tôi. Trên đời này, có lẽ tình mẹ dễ cảm nhận hơn tình cha bởi lẽ đứa con nào cũng được mẹ mang nặng đẻ đau, được mẹ chăm nom từng bữa ăn, tấm áo. Nghĩa mẹ dạt dào như nguồn nước, như trong lời ca dao, song tình cha thì cao vời vợi, chỉ trong hoàn cảnh người con phải ngước mắt lên thì mới nhìn thấy được.

          Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, tìm được một lời giải hay cho đề toán thầy ra và được thầy khen giữa đội tuyển học sinh giỏi toán. Tôi hớn hở ngồi chờ cha tôi trước cổng trường, thầm nghĩ sẽ chạy ù ra khoe với cha khi cha đến đón. Nhưng các bạn tôi đã được mẹ cha đến đón, chỉ còn tôi đứng nép trước cổng trường trong bóng chiều đang xuống. "Chắc cha quên đón mình rồi!" Mắt tôi cay xè, chực khóc. Tôi giận cha tôi lắm. Tính ương ngạnh trẻ con trong lòng trỗi dậy, tôi đứng lên và quyết đi bộ về nhà, qua một quãng đường dài 5 cây số từ trường tôi gần chợ Tân Ðịnh về đến Hàng Xanh, Sài-gòn.

          Tôi đã không ăn cơm tối hôm đó dù mẹ tôi cố dỗ dành. Tôi nghe mẹ trách cha tôi sao quên đi đón, còn cha nói: "Tuy là một học sinh giỏi nhưng con trai mình yếu đuối lắm. Anh không hề quên đón con. Anh đã đến trường nhưng không đón mà lặng lẽ theo sau con, xem con ứng xử thế nào. Con mình cần được thử thách, phải tập giải những bài toán khó trong đời." Cha tôi đã dạy tôi những bài học làm người như thế đó. Ngồi sau lưng cha, cha thường nhắc tôi: "Ðừng ngồi cứng đờ, mà phải biết nghiêng người ngược hướng nghiêng của xe thì cha chạy xe mới dễ." Ðể rồi bao năm tháng, ngồi trên chiếc đò tròng trành trên mương rạch cùng các bạn sinh viên, tôi lại nhớ yên xe của cha, biết giữ thăng bằng đò, cũng như thích nghi giữa những tròng trành của cuộc sống.

          Cũng trên yên xe ấy, cha đã dạy tôi bài học tình người. Mẹ tôi bị tai biến não và mất trí từ năm tôi lên 11 tuổi. Cha tôi sau giờ làm việc thường đưa tôi đi chợ trưa. Một hôm khi đến chợ nghe tiếng kêu "Giật đồ!" cha bảo tôi ôm chặt rồi phóng xe theo chặn đầu kẻ cắp: thì ra là một thằng bé. Bắt nó trả lại túi xách và xin lỗi người phụ nữ, cha tôi dạt đám đông đang la ó đòi đưa nó lên công an: "Nó hối lỗi rồi."
          Ðến dãy hàng ăn, cha tôi hỏi nó muốn ăn gì trước cặp mắt mở to ngạc nhiên của nó. Vừa ăn tôi thắc mắc hỏi cha sao không cho nó tiền mà lại dắt nó đi ăn. Cha tôi trả lời như cho chính cuộc đời này: "Tiền đã biến người bạn ấy thành thằng ăn cắp, con không thấy sao?"

          Tôi dậy rất sớm, chuẩn bị dắt chiếc xe đạp ra cùng "lều chõng" đi thi đại học. Cha đã chờ tôi trước cổng, nhẹ nhàng nói: "Con cất xe đi, cha đưa con đi thi. Sao không cho cha biết hôm nay con đi thi đại học?" Tôi chỉ biết lặng im vì muốn tự đi thi như chúng bạn. Cuối buổi thi, cùng cô bạn thi cùng phòng ra đến cổng trường, đã thấy cha tôi từ xa vẫy gọi. Cô bạn mãi từ quê miền Trung vào dự thi nháy mắt nói với tôi: "Bạn sướng thật, có bố đếm từng phút mình làm bài bên cổng trường thi!" Sau này khi nhận giấy báo trúng tuyển, cô bạn ấy hỏi tôi: "Ai sẽ là người thân đầu tiên bạn khoe niềm vui này? - rồi nói luôn - mình đâu còn bố để khoe."

          Ðêm đó rất khuya, tôi rón rén đến bên cha. Người đang ngồi trên ghế bố đọc truyện Thủy Hử. Tôi đưa cha giấy báo trúng tuyển đại học. Cha xem rất lâu, khẽ khàng xếp lại rồi nắm chặt bàn tay tôi: "Hãy là một người thầy có trái tim như thầy Mạnh Tử, con nhé… "●

          Trích Báo Tuổi Trẻ
          Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 30-08-2009, 12:04 AM.
          Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

          Comment

          Working...
          X
          Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom