Lời cho cỏ lau
Này, cỏ lau
Này cỏ lau, nếu có ai đó đem đến cho ta một nỗi buồn, ta không thèm nhận, nỗi buồn ấy sẽ thuộc về ai? Sẽ thuộc về người đã mang nó lại.
Này cỏ lau, mọi việc xảy ra trong cõi đời này đều không phải vô tình. Dòng chảy nhân quả tràn trên mọi vật. Cho nên, khi ai đó mang nỗi buồn đến cho ta, nếu phải là của ta, thì ta hãy nhận, nhận để hiểu, nhận để nhớ ra mình, nhận còn để chia sẻ với người. Nhưng cũng có những nỗi buồn không phải của ta, thì ta không nhận, và ta mong rằng, người kia sẽ không khư khư giữ lấy nỗi buồn mà sẽ nhanh chóng nhận ra việc mang nỗi buồn đến cho người khác là sai lầm.
Này cỏ lau, còn một lúc nào ta sống trong tình trạng chưa giác ngộ đều có khả năng tạo nghiệp. Vấn đề là ta cố gắng tạo thiện nghiệp hơn là ác nghiệp. Nhưng này cỏ lau, để phân biệt thiện nghiệp với ác nghiệp cũng không đơn giản, cùng một hành tác, nhưng sẽ là thiện nghiệp ở mặt này và ác nghiệp ở mặt kia.
Vậy thì làm sao nhận biết?
Này cỏ lau, hãy nhận biết từ trong chính bản tâm của mình. Hãy tập cách nhận biết từ bên trong, để xem mỗi động tác của ta là hành vi tốt hay xấu.
Này cỏ lau, đừng tham cầu sẽ làm nhiều thiện nghiệp, chỉ cần nhận rõ bản tâm mình. Tại sao vậy? Bởi vì khi nhận rõ bản tâm, mới biết mình không là gì cả, mình bao lâu nay đã thọc tay vào nhân quả quá nhiều, tạo nghiệp quá nhiều, và rốt cuộc, tất cả những điều đó để làm gì?
Ta làm thiện nghiệp cho người này nhưng lại là ác nghiệp của người khác, ta đem niềm vui đến chỗ này nhưng chỗ khác lại không vui. Làm vừa lòng sếp thì có thể mất lòng đồng nghiệp, làm vừa lòng đồng nghiệp thì e sếp bực mình, nghe theo người quen thì người sơ trách móc, quan tâm đến người sơ thì sự tham cầu của bè bạn nổi lên….
Này cỏ lau, sống là việc khó.
Này cỏ lau, có bao giờ ta suy nghĩ rằng: Tại sao ta lại xuất hiện ở cõi đời này? Ta từ đâu đến? Suy ngược về trước bao nhiêu thế hệ, những cha mẹ, ông bà tằng tổ vân vân, đâu là chỗ khởi đầu của ta?
Này cỏ lau, thế thì ta là cái gì vậy? Mà có thật là có ta hay không? Nếu đã có những câu hỏi ấy tồn tại, mà ta không trả lời được, thì vấn đề lớn nhất của ta vẫn chưa được giải quyết. Và tất cả những hành vi của ta khi chưa trả lời được câu hỏi ấy, vẫn là những hành vi trong khuôn khổ vô minh.
Này cỏ lau, đời người ngắn ngủi lắm, nếu cứ đeo đẳng chuyện hơn thua, được mất, sướng khổ, vinh nhục, thì bao giờ mới có thời gian để trả lời những câu hỏi cơ bản kia?
Hãy về đi, này cỏ lau!
Comment