• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Mùi của ngày xưa

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Mùi của ngày xưa

    Mùi của ngày xưa




    Chạy xe dọc các con phố nơi thành phố náo nhiệt Sài Gòn, chợt nghe thoảng mùi đồng quê chân chất từ những người bán hàng rong khoai nướng ven đường: mùi khoai nướng của ngày xưa!



    Mùi khoai nướng gợi cho tôi nhớ đến những ngày mưa nơi quê nghèo có ta với mẹ, dưới một túp lều tranh nơi cánh đồng hiu quạnh mà ấm áp tình mẹ con quấn quít. Mẹ nướng cho tôi từng củ khoai thơm lừng, bóc ra có màu đỏ, màu hồng, màu tím... ngọt và bùi không thể tả.

    Cái ngày còn bé ấy tôi cứ nghĩ chỉ có mẹ là người duy nhất nướng được những củ khoai thơm ngon hạng nhất, và tôi cũng là người may mắn duy nhất trên đời được thưởng thức món khoai nướng thơm ngon ấy mà thôi.

    Thời gian trôi nhanh như mũi tên không đuôi cánh. Tôi rời xa làng quê nghèo khó lên thành phố cùng biết bao xô bồ đua chen, mùi khoai nướng tưởng sẽ như người mẹ thân yêu lặng lẽ bám trụ nơi quê nghèo thầm dõi theo những bước chân tôi nơi xứ người lạ lẫm. Nào ngờ, mùi khoai nướng vẫn theo bước chân tôi ra nơi thành phố, có lẽ là cho đến cuối cuộc đời.

    Hôm nay khi tôi đang mua khoai, một đứa bé trong bộ đồng phục của học sinh tiểu học, sau giờ tan trường đã chạy ngay đến bên người mẹ bán khoai nướng bên lề đường để nhận về mình củ khoai lớn nhất và thơm tho nhất. Chứng kiến niềm vui của hai mẹ con người bán khoai ấy tôi lại nhớ đến mẹ ngày xưa, bởi chỉ có những người mẹ mới hào phóng với con mình. Và mùi khoai nướng nơi thành phố cũng thơm hương chẳng kém mùi khoai nướng ngày xưa của mẹ - một thứ mùi thơm của tình yêu thương mà những người mẹ nghèo dành trọn cho con mình, dù ở bất cứ nơi đâu…

    MỄ THÀNH THUẬN
    Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 24-09-2009, 09:56 AM.
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......
    Similar Threads
  • #2

    Hương xưa

    Hương xưa


    Hoa bưởi đã nở trắng ngần, thoảng thơm vương dài trên từng ngõ xóm quê tôi. Đầu xuân hoa nở trắng cành, hoa buông trắng ngõ và nếu đứng lâu dưới những gốc bưởi ấy, thế nào cũng có vài cánh hoa rơi trên vai áo như một cái chạm nhẹ nhàng của người ta yêu.

    Giếng nước nhà tôi cũng thảng hoặc trôi lững lờ vài cánh hoa bưởi, vốc đầy hai tay làn nước ấy vã lên mặt, tôi cảm nhận rõ hương vị của quê hương lan tỏa. Sự gắn bó với nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người chính là bắt đầu từ một làn hương, một màu hoa như thế!

    Hôm dọn nhà lên thị trấn, bà tôi đi vòng quanh từng gốc cây trong vườn, vỗ về và trò chuyện thì thầm y như là sắp từ biệt những người thân. Hồi tôi còn bé, mỗi lần lỡ tay ngắt một bông hoa hay bẻ một cành cây, bà không mắng ngay mà chỉ lựa dịp thích hợp để thủ thỉ cùng tôi: “Mỗi cành cây hay bông hoa đều là một bộ phận của cây, cây cũng là một cơ thể sống, nếu bị đau nó cũng buồn và khóc đấy, cháu có biết không?”. Tôi mang lời dạy ấy của bà suốt những tháng ngày thơ ấu cho đến tận sau này, khi đã trở thành cô giáo lại nói với học trò điều ấy.

    Ngày tôi bước vào lứa tuổi thiếu nữ, mẹ rắc ít cánh bưởi vào nồi nước gội đầu còn nghi ngút những làn khói thơm và bảo: “Gội đầu bằng bông bưởi tóc vừa mượt vừa dài, từ nay con hãy làm như thế mà xem!”.
    Mang mái tóc xõa ngang vai còn thơm hương bưởi tôi đi vào lớp. Buổi sáng hôm sau, tôi nhặt được mảnh giấy trong ngăn bàn mang những nét chữ cứng cỏi: “Bạn có biết rằng mái tóc của bạn rất đẹp không, nó còn đẹp hơn nữa khi thoảng thơm mùi hoa bưởi, mùi hương thân thuộc và gần gũi biết bao!”.

    Chủ nhân của mảnh giấy ấy mãi đến ngày họp lớp cách đây mười năm tôi mới biết đích xác là ai. Bạn giờ là phó phòng vật tư của một công ty lớn mà vẫn ấp úng: “Quả thật, ngày ấy tớ có một mong ước đến cháy lòng là được lùa tay vào mái tóc cậu để xem nó mềm mại đến mức độ nào. Bây giờ cậu có còn gội đầu bằng bông bưởi?”. Tôi lúng túng như muốn giấu đi vào chiếc mũ áo khoác mái tóc cắt tém như con trai nhưng đã muộn, ánh mắt người bạn chợt thoáng xa xăm...

    MAI THU HƯƠNG
    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

    Comment

    • #3

      Bến Ô Môi

      Bến Ô Môi



      Dọc triền sông là rặng lá dừa nước ngút ngàn. Thỉnh thoảng lại gặp một khoảng trống, đó là bến nước của từng nhà. Ở mỗi bến nước đều có một cái rạp lợp lá de ra mé nước làm nơi đậu xuồng. Mọi cuộc ra đi và trở về của con người ở đây đều được bắt đầu và được chờ đợi từ một bến sông.

      Nhưng có một bến nước không thuộc về một nhà nào cả. Khắp vùng gọi bến này là bến Ô Môi. Nhà tôi ở trên hay dưới bến Ô Môi bao nhiêu bến. Đó là cách người dân xứ này chỉ cho một người lạ tìm đến nhà mình.

      Tôi lớn lên mà không phải thắc mắc gì về tên gọi của bến sông này, vì ngay bên con đập có cây ô môi to lớn, gốc cỡ hai vòng tay ôm của người lớn. Cây ô môi đã đứng đây tự bao giờ? Những người già nhất vùng cũng không biết được. Họ chỉ biết khi mình lớn lên là đã thấy nó đứng đó, cũng to lớn không khác mấy bây giờ.

      Ô môi là một loại cây hoang còn sót lại sau khi con người đến đây khẩn hoang, vỡ đất làm ruộng, lập nên xóm làng. Thân ô môi đen đủi, cành cong queo, lá li ti như lá me mà quanh năm trông cứ còi cọc xơ xác.
      Gốc, cành lại thường bị một loài sâu đục thân khoét những lỗ tròn cỡ ngón tay cái, từ trong những lỗ ấy đùn ra những lọn mùn cây nâu xám như phân bò có kèm đám bọt trắng, bọn nhỏ chúng tôi vẫn gọi là cứt sâu.
      Quanh gốc cây lúc nào cũng rơi vãi đầy cứt sâu. Thế rồi một ngày nào đó bất chợt của tháng năm, ô môi bỗng bừng thức một mùa bông rực rỡ đến kỳ lạ, cơ hồ chỉ trong một đêm toàn bộ cái bộ chà xương khô cằn của vòm cây đồng loạt ra bông.

      Tôi chưa thấy có một loài cây nào có cách trổ bông hết mình như ô môi. Bông ô môi đỏ thắm, chỉ lớn chừng gấp đôi bông khế, nhưng dày đặc, oằn trĩu cả thân cành. Đứng từ xa trông, vòm cây như một ngọn đuốc lớn. Và năm nào cũng thế, khi chợt thấy vòm bông đỏ rực từ bến Ô Môi, tôi thường chạy ngay về nhìn lên cây ô môi góc vườn nhà mình, thấy nó cũng đã trĩu bông từ lúc nào không rõ.

      Phải gần một năm sau khi ra hoa, trái ô môi mới khô (không thấy ai gọi là ô môi chín). Đó là khi những cành cây lủng lẳng treo đầy những chiếc gậy đen lớn cỡ cổ tay trẻ con, dài đến năm, sáu tấc, lộp cộp khua vào nhau trong mỗi cơn gió. Phải nói trái ô môi khô cực kỳ hấp dẫn với bọn trẻ con chúng tôi. Cây ô môi ở bến Ô Môi là của chung trẻ con cả xóm.
      Nhưng không phải đứa trẻ nào cũng bạo gan dám trèo hái ô môi. Người lớn vì sợ đám trẻ leo hái sơ ý té gãy tay chân nên nói với chúng tôi là sâu ô môi cắn chết người. Cây ô môi to lớn này thân lại có nhiều chỗ rỗng, ban đêm từ đó thường phát ra tiếng tắc kè kêu rờn rợn và cả tiếng huýt gió của rắn lục.

      Thế nên, khi đến mùa ô môi khô, chỉ có vài đứa trẻ bạo dạn nhất xóm nghiễm nhiên trở thành chủ cơ hữu của nó, đứng ra ban phát niềm vui cho cả đám trẻ nhút nhát. Dùng dao đẽo dài theo hai bên thân trái ô môi khô sẽ làm lộ ra những vách ngăn xếp đều tăm tắp, trên mỗi ngăn ấy là một lớp mật nâu sánh tráng đều, khi nhai những cái vách ngăn cứng hơn cả bánh tráng chưa nướng ấy, chúng cho một vị ngọt hăng hắc và làm tím đen môi miệng.

      Nhưng hấp dẫn hơn cả việc ăn là ở mỗi ngăn trong trái lại chứa một hột ô môi vàng óng ánh, hình quả xoài, lớn cỡ cái nút áo. Có thể lấy lòng một đứa bạn gái bằng cách cho chúng những hạt ô môi ấy để chúng làm "tài sản" mà chơi trò đánh búng. Trong mùa ô môi khô, trong túi áo của những đứa con gái lúc nào cũng lao xao tiếng reo khe khẽ của những hạt ô môi.
      Tôi lớn lên, do chiến tranh, sớm xa quê, sớm lỡ dở chuyện học hành, không có được một cánh phượng khô ép trong sổ lưu bút. Nhưng bất chợt trước một tháng năm, trước một mùa hoa phượng, lại bừng thức trong tôi vòm trời rực đỏ từ bến Ô Môi quê nhà.

      Lại hiện lên trong tôi những gương mặt bạn bè ngày thơ bé, nhất là thằng Quắn và thằng Thám, hai đứa trai bạo dạn nhất xóm, năm nào cũng là người phân phát ô môi, cả hai cùng đi bộ đội từ tuổi mười lăm và sau chiến tranh thì không về nữa. Lại nhớ những buổi chiều ngồi chờ đò từ chợ về nơi bến Ô Môi, để được mừng má về cùng những ổ bánh mì...

      Năm trước tôi về quê, sững sờ trước bến Ô Môi khi không còn cây ô môi cổ thụ. Thì ra khi triển khai chương trình "ngọt hóa" vùng này, để "nắn dòng" cho con kinh được thẳng thớm, người ta đã đốn bỏ cây ô môi. Chắc rồi dài lâu cái địa danh bến Ô Môi vẫn còn. Nhưng những đứa trẻ quê của những thế hệ sau sẽ không khỏi băn khoăn vì sao nơi này lại có tên là bến Ô Môi?

      NGUYỄN TRỌNG TÍN









      Cách chế biến rượu ô môi:
      Về mùa thu, khi quả ô môi đã chín, người ta hái quả về, bỏ vỏ, bỏ hạt, chỉ lấy cơm ngâm rượu. Trung bình một quả ô môi có thể ngâm với 500 ml rượu 25-30 độ. Ngâm trong 15-20 ngày là dùng được, nhưng càng để lâu càng tốt.



      Nguồn:st
      Rượu ô môi được dân gian dùng làm thuốc bổ, giúp ăn ngon miệng, tiêu hóa tốt, chữa đau lưng, đau xương. Liều dùng: Ngày uống hai lần, mỗi lần một chén nhỏ trước bữa ăn.

      BS Mai Phương, Sức Khỏe & Đời Sống
      Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 24-09-2009, 09:39 AM.
      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

      Comment

      • #4

        Bông hồng khóc

        Đăng Ái

        Bông hồng khóc

        " Anh ơi , đến xem bông hồng khóc nè ! ". Em vẫn thường nói vậy khi nhìn thấy những giọt sương li ti còn đọng lại trên những đóa hồng sau đêm thuở mới được lên Đà Lạt lần đầu . "Ừ , nó khóc vì đêm qua trời lạnh quá đấy !" . " Thế bông hồng mẹ đi đâu ? ". Tôi chưa biết phải trả lời thế nào , em đã tiếp :" Ừ , chẳng thấy bông hồng mẹ và bông hồng cha đâu anh nhỉ , chỉ toàn những bông hồng nhỏ bằng nhau " .

        Ngày ấy , em vừa mới lên sáu , được mẹ dẫn lên Đà Lạt thăm mẹ tôi vì hai người vốn là bạn thân thời đi học . Tôi cũng chỉ vừa tròn tám tuổi . Năm tôi 13 , ba mẹ tôi đã chia tay nhau để đi tìm một nửa thực sự của đời mình . Tôi được ngoại thương yêu và nuôi dưỡng từ dạo đó .
        Năm em 18 , tôi lại gặp em ở giảng đường đại học . Đà Lạt vẫn thế , vẫn li ti những giọt sương trên những đóa hồng sau đêm . Chỉ có điều bây giờ em đã là con gái và thường hay dỗi hờn mỗi khi tôi nhắc lại chuyện bông hồng khóc .

        Cũng không rõ tự bao giờ , em đã đi vào trong những giấc mơ đêm , những nõi nhớ không thể đặt tên của tôi . Em đối với tôi cũng thật gần gũi , thương yêu .Tôi rất yêu em , đôi khi muốn tỏ tình nhưng lại ngại vì thấy bên trong tâm hồn em dường như còn tiềm ẩn một điều gì đó . Rồi bỗng dưng em buồn , em ít nói , em cũng chẳng còn thích theo tôi ra vườn hồng mỗi sáng nữa . Tôi hỏi , em trả lời vu vơ .

        Chiều đi học về , tôi ghé em mà không gặp . Bà chủ nhà bảo em đi rồi và chuyển cho tôi một bức thư của em . Tôi thực sự bất ngờ khi biết ba mẹ em cũng vừa mới ly hôn . Cũng vì thế mà em quyết định bỏ học .

        Sáng hôm sau , tôi thức dậy và bước ra vườn hồng sớm hơn mọi khi . Tôi cắt lấy những bông hồng thật đẹp , giũ sạch đi những giọt sương li ti rồi đi tìm em ở xứ sở của những ngọn tháp Chàm hoang vu , nắng cháy . Và đã gặp ; vẻ mừng rỡ ngây thơ ngày nào chỉ kịp lướt qua rất nhanh trên khuôn mặt của em khi vừa nhìn thấy tôi , rồi tắt hẳn . Em bước lại gần tôi lặng lẽ . Tôi ngượng ngùng trao cho em những đóa hồng . Em đón nhận , nâng niu , trìu mến chúng rồi ùa vào ngực tôi , vỡ òa tiếng khóc .

        " Bông hồng ơi , đừng khóc ! ". Tôi rưng rưng vỗ về và chợt nhớ đến câu nói của em ngày nào : Ừ, chẳng thấy bông hồng mẹ và bông hồng cha đâu anh nhỉ , chỉ toàn những bông hồng nhỏ bằng nhau " .

        ( 31/ 68 MCNX)
        Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 06-10-2009, 11:50 PM.
        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

        Comment

        • #5

          Tháng chín, mùa thu và hoa cúc...

          Tháng chín, mùa thu và hoa cúc...





          Tháng chín, tháng tựu trường với bao niềm náo nức trẻ thơ, tháng cuối mùa thu, tháng của màu hoa cúc vàng, và tháng một ai đó cất tiếng khóc chào đời...

          Mùa thu! Sài gòn không có bốn mùa, không có mùa thu, không có con nai vàng ngơ ngác, không có lá vàng khô rơi đầy khắp nẻo. Sài gòn chỉ có mưa và nắng...mùa hạ trong mưa, và mùa thu cũng trong mưa. Nhưng đôi khi ta vẫn cảm thấy mùa thu đang đâu đây, với một chút dịu dàng, se sắt của khí trời...

          Hoa cúc! Sài gòn lúc nào cũng có hoa cúc, quanh năm...Nhưng nhắc đến hoa cúc, người ta lại nhớ đến mùa thu. Mùa thu và hoa cúc...như một đôi tình nhân, hoa cúc tô vàng cho mùa thu thêm lộng lẫy...

          Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui! Và niềm vui hôm nay là xin được tặng cho những người sinh trong tháng chín - tặng bạn, tặng tôi - những hoa cúc vàng rực rỡ nhất và những vần thơ hay nhất về mùa thu

          Em không nghe mùa thu
          Dưới trăng vàng thổn thức?

          Em không nghe rạo rực
          Hình ảnh kẻ chinh phu
          Trong lòng người cô phụ?

          Em không nghe rừng thu
          Lá thu rơi xào xạc
          Con nai vàng ngơ ngác
          Đạp lên lá vàng khô?


          (Tiếng thu-Lưu Trọng Lư)
          Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

          Comment

          • #6

            Vì đã hứa , phó thường dân "5x" L.G. sẽ gõ thêm vài mươi % cho đúng lời , nhưng sẽ không có một hình nào trong đó (làm vui mắt người đọc , kể ra đôi khi cũng có tác dụng ngược , buồn cười thật !) .

            Chẳng gặp mưa , mà sao...mất lửa !
            Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 07-10-2009, 12:15 AM.
            Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

            Comment

            • #7

              Yên Ba

              Quà tặng

              1- Cô bạn gái nhỏ cứ nằng nặc : anh phải chọn một thứ gì mà cả anh và em đều thích ! Chẳng là cô muốn mua một thứ gì nhân dịp sinh nhật tôi , nhưng đặt điều kiện như vậy . Một yêu cầu quá khó , nhưng lại làm tôi hết sức cảm động bởi vì thời buổi này , khi tặng quà , mấy ai người ta để ý đến người được tặng có thích hay không ! Cuối cùng thì tôi cũng chọn được một món quà nhỏ (để khỏi quá ảnh hưởng đến túi tiền hạn hẹp của cô bạn nhỏ ) , mà cả hai anh em đều cảm thấy hài lòng . Lúc cô bé trả tiền , tôi thấy mắt cô ánh lên niềm vui thích . Không biết là trong trường hợp này , người được tặng quà hay người đi tặng quà , ai sung sướng hơn đây ?

              2 - Bà chủ hiệu sách quen kể cho tôi nghe một câu chuyện nhỏ :Một nhà thơ già , đến gần cuối đời mới in được một tập thơ .Thơ in xong , ông gởi một ít tập , nhờ bà bán hộ . Vào cái lúc nháo nhào , tất tả hiện nay , ai mà kịp dừng lại để mua thơ cơ chứ ! Bụi cứ phủ dần lên chồng thơ bày trên giá sách trong cửa hàng .Nhà thơ già lâu lâu lại đảo qua đó dể xem thơ của mình có bán được không . Ông đứng lặng lẽ nhìn chồng thơ rồi bỏ đi . Cám cảnh , một lần bà chủ hiệu sách kể về nhà thơ cho một cô bé sinh viên , vốn cũng là khách quen của bà . Nghe xong câu chuyện , cô bé lẳng lặng rút tiền ra mua khoảng một nửa chồng thơ .( thực ra cũng chẳng có bao nhiêu tiền ). Theo như lời bà chủ kiệu sách kể lại thì sau đó , khi nhà thơ bước vào hiệu sách , gương mặt ông sáng bừng lên trong một hạnh phúc khôn tả . Có lẽ ông không thể biết được là ông đã nhận được món quà vô giá từ một cô bé không quen biết .

              3 - Anh bạn họa sĩ đầu tóc râu ria bờm xờm của tôi ra Hà Nội , tình cờ gặp một cô bé hay mặc chiếc áo màu đỏ . Chẳng hiểu cô bé đã gây được cho anh chàng ấn tượng gì mà khi quay lại Sài Gòn , trong số mới nhất của tờ báo nơi anh chàng làm việc có ký họa một cô bé mặc áo đỏ đang chấp chới bay lên như con chim cánh cụt trong một bức họa nào đó của Marc Chagall . Tôi đùa : " Tờ báo này có số phát hành 80.000 bản , vậy là vị chi hôm nay có 80.000 con chim cánh cụt bay lên khắp nơi ! " Cô bé không nói gì , tôi tin là hôm đó , cô bé sẽ mơ một giấc mơ đầy những con chim cánh cụt màu đỏ chấp chới bay - món quà của anh chàng họa sĩ tóc râu bờm xờm .

              4 - Một nghìn cây số , đó là con số chỉ trên đồng hồ cây số của chiếc môtô Honda (SD250) , cũng là quãng đường mà người bạn già đã chở tôi đi trọn một vòng cung biển - núi Đông Nam bộ và cực Nam Trung bộ . Đối với những người thích quăng mình vào những chuyến đi thì quả thực không có gì thích thú hơn là được ...đi ! Ngồi trên chiếc xe vùn vụt nuốt từng cây số đường hoặc mỗi khi xe vào cua , nhìn mặt đường nghiêng dưới bánh xe lăn , có cảm giác như con người được thoát khỏi mọi lực hút trì đọng của mặt đất . Đó là một cảm giác tuyệt thú ! Người bạn già đã không chỉ đơn thuần tặng tôi món quà là một chuyến đi , ông còn tặng tôi cả một niềm vui sướng .

              5 - Tôi có món quà nào để tặng bạn bè tôi đây ?

              (19 / 68 MCNX)
              Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 06-10-2009, 11:51 PM.
              Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

              Comment

              • #8

                Bão

                Nguyễn Bội Nhiên

                Bão

                Làng ở ven sông .Mỗi khi có tin bão báo gần , bão xa hay bão khẩn cấp , trên trời mây xám vần vũ trong gió thổi từng đợt lớn dần và nước sông cũng bắt đầu dâng nhanh . Từ ruộng vườn về nhà , mẹ lại không ngơi tay để kê cao thêm bồ thóc và thùng gạo , nút chặt hơn hũ mắm thính , thay mới túi nylon cói ghém chăn bông và áo ấm , cất sâu vào túi áo chiếc bật lửa cùng mấy viên thuốc đau bụng và lọ dầu gió con con , che chắn kỹ đống củi trong góc bếp.

                Bão đến . Vây quanh làng là nước lũ mịt mùng và gió xoáy quần quật . Gió mưa tàn nhẫn cồn lên ,thản nhiên lướt qua lời khấn nguyện mưa thuận gió hòa đang tha thiết thầm thì trong lòng mẹ . Mẹ xốn xang lo sợ bồ thóc lên mộng , thùng gạo bị cuốn trôi , mái nhà bay mất , vườn tược trống hoang , có người ốm đau bệnh tật và nhát là các con của mẹ không có cái ăn cái mặc trong mưa bão . Nhưng , chiếc bếp nhỏ của mẹ ngày ngày vẫn ấm sực hơi lửa , hơi rơm , trong mưa gió miên man có những lúc trở thành thiên đường sáng trong và bình dị của các con .

                Sáng nay , bản tin thời tiết vừa thông báo bão số 6 sắp sửa tràn về . Trái tim của con trẻ giật thót vì nhớ cơn bão năm kia làm tan hoang mảnh vườn của mẹ .Chuối , na , cà , khế mà mẹ tưới tắm , vun xới mỗi ngày ngâm mình trong nước lũ đổ gục , xơ xác , những thân cành và lá tả tơi trước luồng gió bần bật là ngọn roi vô hình quất mãi vào lòng mẹ . Ánh mắt của mẹ nhìn ra vườn hoen nước , chứa chan nỗi buồn và niềm lo không dứt .

                Lần đầu tiên trong đời , tôi theo mẹ ra vườn trước lúc có một cơn bão ập đến . Tôi hỏi mẹ vì sao biết tất cả rồi sẽ ngập chìm trong lũ lụt , gãy đổ trong bão tố mà người ta vẫn muốn thêm vào cây này cây nọ những thứ mong giúp chúng vững vàng qua bão lụt . Tựa như một trong những người đã làm nên câu ca dao " Còn da lông mọc còn chồi nhảy cây" , mẹ nói trong tiếng rì rào của cơn mưa vừa mới bắt đầu :" Con đừng quên , hết mưa là đến nắng ..."

                ( 66/68 MCNX )
                Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                Comment

                • #9

                  Biết ai , Ai biết...


                  Việt Linh

                  Biết ai , ai biết....

                  Khi có việc phải đi máy bay đường dài thường xuyên , thường người ta phải tìm cách thích ứng , vượt qua sự căng thẳng . Cái cách của tôi là đọc sách và ngủ . Nhưng có một lần bay tôi đã không ngủ được vì quá bận rộn với anh bạn đồng hành .

                  Anh ta còn rất trẻ , ăn vận bảnh bao , tề chỉnh hơi lố so với khuôn mặt quê trất : sơ mi trắng , cà vạt hoa , veston đúng bộ ....Tóm lại .
                  , khệnh khạng , lỏn chỏn . Đã thế anh ta còn mang theo chiếc túi to đùng trước mặt , lấn ép cả vào chân tôi ! Lần đầu tiên đi máy bay nên anh ta hỏi tôi đủ thứ , từ cách cài , mở dây an tòa , cách sử dụng nút bấm , cách nghe nhạc ... đến cách đi toilet (!) . Người hỏi tận tâm , người bị hỏi khá tận tình , nhưng sau đó là khó chịu , cáu bẳn ...

                  Giữa lộ trình , trong lúc bữa ăn được dọn ra bỗng từ phía cuối khoang có tiếng ồ rộn lên , tiếp ngay sau đó là giọng x tiếp viên thông báo : " Trên máy bay có một hành khách ngất xỉu , ai có khả năng y khoa xin vui lòng giúp đỡ " . Tất cả ngồi yên , hết đưa mắt nhìn nhau lại dồn mắt về cuối khoang trong sự lo lắng , thắc thỏm ...Lời thông báo được lập lại . Anh bạn ngồi cạnh tôi lập tức đứng lên , chuyển vội mâm cơm vào tay tôi rồi chạy nhanh về phía sau cùng với chiếc túi du lịch to tướng . Tiếng thông báo không còn nữa .

                  Hành khách trở ra , tiếp tục bữa ăn tối . Hai mươi phút sau , khi các tiếp viên dã thu dọn gần hết mâm bát thì anh ta trở lại , ren rén ngồi xuống ghế trước cái nhìn trìu mến của mọi người . " Có chuyện gì vậy ? " - đến lượt tôi hỏi . Anh ta nhỏ nhẹ , điềm nhiên : " Một ông Tây bị nhiễm trùng ruột cấp tính , hạ huyết áp . May là em có mang thuốc . Chờ một chút nếu không ổn em sẽ cho uống thêm ...hoặc ..." .Anh ta nói một hơi rành rọt các tên thuốc như đổ sấm vào tai vịt rồi cúi xuống mâm cơm nguội lạnh . Cầm tuýp sữa lên ngắm nghía .Lại hỏi : " Cái này mở sao chị ? " . Hình như tôi dịu dàng .

                  Tôi không biết tên anh ta và người bác sĩ trẻ lên đường sang Pháp tu nghiệp đó có lẽ sẽ không bao giờ biết tôi đã nhìn lén anh suốt chặng đường còn lại ...như nhìn lén một bẽn lẽn , một hụt hẫng , một suy ngẫm đắn đo về tri thức con người .

                  ( 41/68 MCNX )
                  Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                  Comment

                  • #10

                    Khoảnh khắc Paris


                    Huỳnh Phan Anh

                    Khoảnh Khắc Paris

                    Là kẻ lười nhác quen ru rú nơi xó nhà, ngại cả những chuyến đi gần để khỏi nhớ nhung và mau mau trở về nơi chốn của mình cùng với bao nghi lễ đã gắn chặt vào đó, tôi không khỏi ngỡ ngàng thấy mình bỗng chốc có mặt giữa Paris một ngày mùa thu lất phất một thứ mưa nhỏ không gây ướt át mà chỉ làm cho màu trời xám thêm lung linh mờ ảo.

                    Ngỡ ngàng sau chuyến bay dài không chợp mắt, tâm trạng nôn nao bồn chồn như kẻ si tình đến với cuộc hẹn đầu tiên. Ngỡ ngàng thấy mình bé nhỏ trước một Paris sừng sững bao la.

                    Tôi đang mơ giữa ban ngày hay thật ra Paris đang từ giấc mơ tôi bước ra, rất đỗi quen thuộc và cũng rất đỗi lạ lùng. Paris với ngọn tháp Eiffel như mũi kim đan thêu dệt bầu trời, với con sông Seine xanh biếc và những cây cầu huyền thoại, với những ngọn đồi, những lòng chảo, những ốc đảo, với những con người khác ngôn ngữ gặp nhau trong thứ tiếng nói của tâm hồn, Paris nơi từng bước chân là một khám phá...

                    Ấn tượng đầu tiên của tôi về Paris thật mơ hồ, bề bộn với lằn ranh không rõ nét giữa mộng và thực. Bởi từ lâu trong góc tâm tư tôi vẫn có một Paris không ngừng vươn cao dang rộng đã trở thành thân quen, một Paris làm nên từ những trang sách đầy ma lực đã đến với tôi và không rời xa nữa; một Paris của Hugo, Nerval, Apollinaire, Aragon, Sartre, Camus..., những người thầy đồng thời là những người bạn, mãi mãi là những người cùng thời với tôi ngày nào tôi còn xuôi ngược chốn trần gian này. Với tôi, đến với Paris cũng là gặp lại nó, đối chiếu nó với một Paris khác của mình.
                    Thật đáng yêu nhiệt tình của Paul Huetz - tùy viên sứ quán Pháp, vốn là cựu sinh viên Trường Chartes - ngay từ buổi đầu đã tỏ ra nhanh nhẹn, sốt sắng và đáng tin cậy. Hẳn anh bạn thấy tôi lừng khừng quá, cũng như nhà thơ Yves Bonnefoy (mà tôi đã dịch thơ ông ra tiếng Việt) đã hơn một lần nhắc nhở tôi về chuyến đi này.

                    Thì ra ở tuổi này người ta đã nguội lạnh lắm rồi cho dù đời mãi mãi không thiếu những tấm lòng, những cánh tay bè bạn. Còn nhớ trong lần phi cơ đỗ lại, anh nhà quê là tôi đang cuốn trôi lạc lõng trong dòng người xuôi ngược tại phi trường Xingapo, một con người tốt bụng đã bỏ thì giờ quí báu của mình để đưa tôi tới tận cửa ra máy bay đang chờ cất cánh, và còn vui vẻ chúc tôi thượng lộ bình an bằng tiếng Pháp trước khi biến nhanh vào đám đông vô tình.

                    Vẫn anh nhà quê là tôi trong buổi chiều đầu tiên tại một khách sạn ở ngoại ô Paris, đang loay hoay với máy điện thoại mà không cách nào liên lạc với người thuộc cơ quan mình cần gặp, một con người đã xuất hiện trước tôi tự bao giờ, như đã đoán biết sự tình, vui vẻ chào hỏi, mong được giúp tôi; ngay sau đó đã liên lạc và lấy cho tôi một cái hẹn vào 10 giờ sáng hôm sau.

                    Điều tôi không ngờ là chính con người xa lạ đó đã niềm nở hỏi chuyện tôi và mời tôi một ly ngay tại nhà hàng của khách sạn. Điều tôi không ngờ nữa là câu chuyện sau đó chỉ xoay quanh những quyển sách và những tác giả mà chúng tôi cùng chia sẻ với nhau niềm yêu mến, và đặc biệt về René Char, Yves Bonnefoy, trong sự kinh ngạc đầy thích thú của hai con người tình cờ gặp nhau trong tình huống giản dị và tuyệt vời làm sao.
                    Câu chuyện ấm áp trong góc phòng bên ly rượu rhum nồng nàn trong khi ngoài cửa kính bóng tối đang ập xuống vùng ngoại ô ướt át gió giật từng hồi. Chúng tôi như đôi bạn lâu ngày trong câu chuyện không muốn đứt đoạn bao giờ trừ phi để tiếp tục ở một ngày nào khác, một nơi nào khác.

                    Thế đấy, Paris ngày đầu tôi đặt bước tới, với cuộc gặp gỡ nhắc nhở tôi một điều rất đỗi bình thường: vẫn có đó, còn đó những khoảnh khắc phù du trong suốt, những ốc đảo thanh bình trong dòng đời hoang mạc từng giây nuốt chửng con người bất chấp tuổi tên, tông tích. Đêm nay trên hành tinh lang thang kỳ diệu này, có kẻ nằm mơ trong chính giấc mơ của mình.

                    ( 45/68 MCNX )
                    Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                    Comment

                    • #11

                      Hoa Bé ngoan

                      Diệu Hằng

                      Hoa Bé Ngoan

                      Tuy chỉ là một lớp mẫu giáo ở thôn quê nhưng mỗi năm cứ đến ngày nhà giáo VN, các cô giáo chúng tôi cũng nhận được khi thì cuốn sổ tay, lúc thì cây bút máy... Có cô bé còn tặng tôi mấy đóa hoa hồng và hồn nhiên bảo: "Cháu lấy trộm của anh cháu!".

                      Hỏi sao lại làm thế, lấy của người khác là không tốt đâu, nó mếu máo: "Cháu ghét chị ấy lắm, chị ấy xấu hơn cô mà anh cháu lại tặng hoa. Cháu ghét lắm...". Tấm lòng vô tư của trẻ nhỏ khiến tôi cười mà nước mắt cứ ứa ra. Phải nói những món quà ấy an ủi tôi rất nhiều trong nghề dạy học.
                      Từ đó đến nay tôi không nhớ bao nhiêu lớp học trò đã đi qua. Riêng mình, tôi cứ ngỡ cái "phận" làm học trò vậy là gác lại đằng sau, ai ngờ nay lại phải tiếp tục việc đèn sách với chủ trương "chuẩn hóa" giáo viên.

                      Lạ thật, cho dù có già đi bao nhiêu nay đến lớp chúng tôi vẫn thấy như mình đang sống lại những ngày còn trẻ nhỏ. Cũng khép nép e dè với thầy cô, cũng đùa dai nghịch phá người cùng lớp, cũng nơm nớp lo sợ mỗi khi có tiết kiểm tra hoặc đối phó với kỳ thi sắp đến...

                      Trong số các thầy cô chỉ có một cô đâu chừng hăm mấy tuổi, dạy môn khó gặm nhất là hội họa, lúc nào vẻ mặt cũng rất nghiêm. Môn này thuộc về năng khiếu mà hầu hết chúng tôi lại không có khiếu vẽ nên học rất kém. Một hôm nhìn nét vẽ nguệch ngoạc của tôi, cô bảo:
                      - Chị nên vẽ lại đi!
                      Tôi ngước nhìn, định than một câu muôn thuở "khó quá cô à", nhưng chưa kịp thì cô giáo bỗng "ủa" lên một tiếng với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, bối rối. Còn tôi chưa kịp nhận ra cô là ai nhưng thấy lờ mờ những nét quen quen. Cuối buổi cô tìm gặp tôi hỏi nhỏ:
                      - Cô có nhớ em không? Em là... học trò của cô ngày xưa đây...
                      Ngày 20-11 tới, các cô mẫu giáo chúng tôi góp tiền mua quà tặng những thầy cô ở lớp chuẩn hóa. Cô giáo hội họa lại tìm tôi:
                      - Cô có nhớ hồi nhỏ em tặng cô món quà gì trong ngày này không?
                      - Chịu thôi!
                      - Chính là mấy đóa hồng "chôm" được của anh trai em đấy.

                      Hóa ra cô bé ngộ nghĩnh ngày nào giờ đây đã thành một cô giáo nghiêm trang với những tiết dạy làm cho tôi phải vã mồ hôi. Hồi mẫu giáo, cô bé được tôi thưởng cho nhiều hoa bé ngoan dán đầy cả vở, bây giờ cô giáo - học trò của tôi - vẫn còn giữ cuốn sổ bé ngoan ấy và đem đến cho tôi xem. Nét mực và màu hoa đã phai đi nhiều nhưng cả hai chúng tôi, vừa là thầy trò vừa là đồng nghiệp, lại cảm thấy câu chuyện này như chỉ mới hôm qua.

                      (50/68 MCNX )
                      Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                      Comment

                      • #12

                        Đất cho một nhánh hồng

                        Hữu Tiến

                        Đất cho một nhánh hồng


                        Thằng bạn Kỳ - tướng như núi rừng đất đá ,đen thủi ,hai mươi tuổi mà trán đã nhăn - sinh ở Sài gòn , lớn ở đất rừng hoang vu của miền Đông sau những năm giải phóng . Lớp một - hai học con chữ đầu với cha , lớp ba - bốn bắt đàu lặn lội mười mấy cây số đường rừng theo thầy ,theo lớp - giờ cũng vào đại học .
                        Có lẽ đất của rừng :nước của suối , cơm của những trảng tre bị triệt bằng rựa , búa ... đã tạo ra vóc dáng khác người của hắn .
                        Hắn có đủ chuyện lang bang , "tưng tửng" của trời của đất để nói với tôi từ chín giờ sáng đến hơn mười giờ đêm (!) . Chuyện lớn nhỏ đông tây : chuyện lạc ở rừng , vớt cá trên sông Đồng Nai tới chuyện của Tào Tháo , ba chàng ngự lâm , Napoléon và ...gạch lát vỉa hè .
                        Nhiều khi bực mình bởi cái "biết" của hắn có vẻ hơn tôi .

                        Bữa qua , hộc tốc đạp xe tới gác trọ , hắn lôi tôi xuống ném cho một câu thách :" Làm ơn tìm dùm tao một nắm đất màu mỡ ở Sài Gòn để giăm nhánh hồng !" .Điên , tôi nạt hắn , nhưng chợt ngớ người ra : Ờ ,ờ tìm đâu ? Chạy vòng từ gác trọ ra sân , vòng ra mấy bồn cây , chậu kiểng , tới cái gốc dừa hiếm hoi sót lại của "Sài Gòn xưa" ...không thấy - chỉ rác rến , gạch đá , ximăng ...Phế phẩm tạp nham của phố phường trùm kín hết rồi . Thử đào hai chỗ , sâu nửa thước : bốc lên chất gì mun mủn , xam xám , không nghe mùi đất sình , chỉ mùi cống rãnh tanh tượm . Thua ! hắn vênh mặt : Vậy ,cách đây hơn 200 năm thì Sài Gòn mênh mông đất hoang , vắt đỉa muỗi mòng , phù sa ăm ắp kênh rạch , mương xéo lầy lội đất là đất , cây là cây . Cách đây gần 100 năm tại Thị Nghè còn có ruộng công điền . Sau trăm năm : cụ Vương Hồng Sển ơi - tìm đâu một nắm đất mà giăm cành hồng ?
                        Nó nhìn tôi , nhún vai : sáng giờ xin được cành hồng , moi được cái lọ cũ mà đất tìm không ra . Kỳ !

                        Chợt nhớ bữa về quê xin tiền . Ba má già lụ khụ nhắc đi nhắc lại : " Ruộng đất bề bề , con là út không lo trông nom , bỏ lên Sài Gòn đua đòi học ngành này ngành nọ . Mày có giàu sang lên thì ba má chết rồi ! ".Tôi lạnh người , nghe tội bất hiếu chạy dọc đỉnh dầu đến sống lưng nhói dồn lên ngực . Quê buồn hiu , đất đồng chan nắng lầy lội , ở mà làm gì . Cha mẹ cả đời còn dính đất gan bàn chân .
                        Chiều ra ruộng coi thằng bạn cuốc cày , đốt điếu thuốc rê sặc khói , hỏi vài đứa còn tên mà mất dấu : chúng bươn chải tìm sự sang cả ở thành thị mất rồi , như tôi .

                        Đi . Ngồi xe đò lục tỉnh dọc miền Tây , nhẩm bài tính : đất Sài Gòn có chỗ năm ba cây vàng một thước vuông , ráng mai mốt ra trường gom góp mua một cái nhà trong hẻm ở yên thân với tiện nghi, máy móc, lo chi ba cục đất đen nhèm . Dọc đường dây giăng điện kéo . Long An , Cai Lậy , Cái Bè ...biệt thự , công trình xây xây , trát trát . Khói đốt đồng lạc điệu nhạt màu .

                        Diều một cánh lồng lộng , dây căng từ đất vu vơ .Vài trẻ con còn thả hồn khỏi mẫu bờ hang hốc , thân thể dính bùn .
                        Rồi cũng giật mình : bao giờ ở quê sẽ không có được nắm đất mà giăm nhánh hồng ?

                        (2 / 68 MCNX )
                        Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 07-10-2009, 12:09 AM.
                        Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                        Comment

                        • #13

                          Đôi bạn chùa Hàn sơn

                          Duyên Trường

                          Đôi bạn chùa Hàn Sơn


                          Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
                          Giang phong ngư hỏa đối sầu miên
                          Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn tự
                          Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền
                          Trương Kế


                          Chúng tôi có mặt nơi "xuất xứ" bài thơ Phong kiều dạ bạc vào một sáng đầu thu, khi những chiếc lá ngô đồng đầu tiên vừa lẳng lặng lìa cành và in những đốm thu vàng vào những phiến đá xanh xám trên đường phố Tô Châu.
                          Hơn ngàn năm trước, Trương Kế đã ghé bến thuyền này trong một đêm trăng buồn và sự cô độc không giấu được. Còn bây giờ, Hàn Sơn tự lúc nào cũng dập dìu ngựa xe...

                          Hương vị mát ngọt của sương thu và sông lạnh dường như tan biến đi ngay khi ta bước qua cổng chùa có giá vé 25 tệ. Trong chùa, không gian được dành cho nhang khói, cho sắc màu của đủ mọi trang phục ngắn dài, cho đủ lời thuyết minh với du khách bằng nhiều thứ tiếng có qua loa hoặc không qua loa phóng thanh cầm tay...
                          Lầu chuông liên hồi vang lên những âm thanh không rõ thông điệp có giá 5 tệ cho ba lần gióng chuông. Người ta cúng bái, cầu nguyện, cười nói, đi lại, nhìn ngắm, mua bán vô cùng sôi nổi. Phía sau, tháp Phổ Minh bảy tầng đang được rào chắn để đại tu. Bên hông có một bảng kê lịch thuyết pháp của các thầy, có kèm ảnh chân dung, giống như bảng kê tên và ảnh các đại phu cho bệnh nhân tự chọn mà chúng tôi từng gặp ở Bệnh viện Trung Y thành phố Côn Minh (Vân Nam).

                          Cổng sau của chùa có lối dẫn qua Hàn Sơn biệt viện (nơi ở của các tăng), trong đó có một quán bán trà. Trước cổng biệt viện, lố nhố nhiều người đàn ông chuyên bám đuổi và mời gọi du khách đi... xem bói! Các tăng đi lại, cười nói cũng sôi nổi không kém. Ai cũng da đỏ hồng, mặt béo tốt, miệng cười tươi, mắt mở to khắp các hướng như để thu nhận cho được hết cái cảnh chợ đang diễn ra trong chùa và quanh chùa. Sự sung túc ẩn mình trong nếp Phật y...

                          Chùa Hàn Sơn là ngôi chùa nhỏ nhưng nổi tiếng là nhờ tiếng chuông. Tiếng chuông chùa nổi tiếng là nhờ bài thơ của Trương Kế. Bài thơ của Trương Kế lại nổi tiếng là nhờ mấy xìcăngđan mấy trăm năm chung quanh những câu thơ tứ tuyệt đó: Có thật là có tiếng chuông chùa lúc nửa đêm không? Có phải giang phong là cây phong bên sông và ngư hỏa là đốm lửa của làng chài? Hay đó là Giang kiều, Phong kiều? Hay đó là Giang Phong sơn và Ngư Hỏa sơn? Và có không Ô Đề thôn, Sầu Miên sơn?... Nhưng thật ra Hàn Sơn tự còn nổi tiếng bởi đôi ẩn sĩ Hàn Sơn và Thập Đắc.

                          Theo sử sách, Hàn Sơn còn được gọi là Hàn Sơn Tử, sống vào thời Trịnh Quán, đời Đường. Là thi sĩ, tăng sĩ, cùng với Thập Đắc, Phong Can làm nên "Quốc Thanh tam ẩn". Ông sống ẩn dật, cơ hàn trong hang đá ở núi Thiên Thai (Chiết Giang), thường đến chùa Quốc Thanh do thiền sư Phong Can trụ trì, để thăm bạn là thi tăng Thập Đắc. Hàn Sơn hành trạng cổ quái, tính khí khác thường: "đội mũ vải gai, chân đi guốc gỗ, mặc áo choàng lam, xốc xa xốc xếch, cười hát tự nhiên...", "chốc chốc lại kêu gào chửi bới mọi người, hoặc là ngẩng mặt lên trời mà chửi đổng".
                          Còn Thập Đắc, chỉ biết là bị bỏ rơi từ nhỏ trong rừng, được sư Phong Can tìm thấy và đem về chùa nuôi dưỡng (Thập Đắc có nghĩa là nhặt được), chuyên trông nom nhà bếp trong chùa. Cả hai là đôi bạn "cuồng sĩ" thường bá vai nhau, cười la nhảy múa, đi chạy khắp nơi. Hai ông thường lui tới chùa nên thiền sư Hy Thiên đặt tên Hàn Sơn để làm kỷ niệm...

                          Nhưng sử sách chưa chắc đã làm hài lòng dân gian. Cho nên người ta còn truyền miệng một câu chuyện tình tay ba rất ly kỳ hấp dẫn theo môtip chuyện ba người thường thấy ở khắp mọi nơi. Đại ý là Hàn Sơn và Thập Đắc cùng yêu một cô gái. Sau khi phát hiện sự thật, Hàn Sơn thấy mình có lỗi với bạn hiền, bèn bỏ đi tu.
                          Thập Đắc sau đó biết được chuyện bạn hi sinh vì mình, cũng bỏ đi tu nốt... Chuyện ấy thực hư thế nào không biết được. Cũng không rõ cô gái ấy là ai, tên gì, và cũng không biết có nên đối xử với cô gái ấy như thế không? Nhưng có một điều chắc chắn: tình bạn của Hàn Sơn - Thập Đắc được dân gian khắc tạc thành một biểu tượng thiêng. Cho nên trong chùa Hàn Sơn có nhiều tranh tượng về Hàn Sơn, Thập Đắc và sau chánh điện là Hàn - Thập điện.
                          Giữa Hàn - Thập điện là một nhóm tượng rất sinh động, thếp vàng sáng chóe đặt trên cao với Hàn Sơn đứng cầm một bông hoa sen, còn Thập Đắc ngồi cầm một cái bình. Hoa sen (liên hoa) còn được gọi là hà hoa, hà gần âm với hòa. Cho nên, nếu nhìn từ bên phải qua, theo cách đọc của người Trung Quốc, người ta thấy hiện lên hai chữ "hòa bình". Bây giờ, mỗi khi người Trung Quốc thấy vợ chồng, anh em, bạn bè, đối tác làm ăn với nhau mà bất hòa, xích mích thì cùng kéo nhau đến đây, quì lạy trước hai vị Hàn -Thập để hóa giải mọi mâu thuẫn, cầu mong sự thuận hòa...

                          Ngẫm đi, nghĩ lại, thấy tục lệ này hay thật là hay! Nếu nhị vị Hàn - Thập linh thiêng hóa giải được mọi đố kỵ, hiềm khích, tranh giành của chốn nhân sinh thì thật là phúc đức cho bá tánh, lại ích quốc lợi gia, không chỉ cho xứ sở các ngài mà còn cho láng giềng… như nước ta!

                          Cứ nghĩ mà xem, nếu có hai sếp của một cơ quan vốn hằng ngày cơm không bao giờ lành, canh chưa bao giờ ngọt, vào họp thì đập bàn, ra làm thì đập việc, lôi cuốn cả đám thuộc hạ vào những trận cuồng phong không ngừng khiến anh em không khỏi bươu đầu sứt trán, nội bộ huynh đệ tương tàn, nồi da xáo thịt; thanh tra kiểm thảo liên miên…

                          Bỗng dưng một ngày kia, sau chuyến ghé thăm Hàn SơnTự trở về, cả hai lại bá vai nhau như đôi bạn thân, cùng tôn trọng lắng nghe, cùng hợp tác làm việc thì cơ quan như được đổi dời, từ đông tàn sang xuân tươi! Nghĩ rộng ra và ước sao tới đây, hễ cơ quan, đơn vị nào mà mất đoàn kết nghiêm trọng thì cấp trên "bình chọn" ngay những cặp "đối thủ trực tiếp", thu thập danh sách từ dưới lên gửi về cho Sở Nội vụ các tỉnh thành tổng hợp và lên kế hoạch bắt buộc lần lượt đưa từng đôi một… cùng đi viếng chùa Hàn Sơn và cúng vái Hàn-Thập! Danh sách chắc hẳn là cũng dài mấy trang A4.

                          Chi phí không phải là nhỏ, mỗi cặp theo thời giá hiện nay đi du lịch Tô Châu cũng tiêu tốn không dưới 1.000 đô. Nhưng thà tốn kém như thế mà tìm lại được sự đoàn kết thì còn gì đáng mừng hơn, vui sướng hơn! Xem ra đó cũng là chi phí đầu tư cho sự phát triển của đất nước. Nghĩ đến đó mà mừng lắm thay!

                          ( 67/68 MCNX )
                          Đã chỉnh sửa bởi GRANDET; 07-10-2009, 12:08 AM.
                          Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                          Comment

                          • #14

                            Đường xa

                            Nguyễn Đức Thọ

                            Đường Xa



                            .
                            Còn nhớ cách đây dăm năm, chúng tôi nhận ra nhau trong kỳ đại hội. Tuy ở xa, lâu ngày mới gặp mặt nhưng đã có mối tình thâm giao qua những tác phẩm đã đọc của nhau. Tình bạn viết đâu kể gì tuổi tác, hoàn cảnh xuất thân...

                            Đại hội chính là dịp gặp nhau lý tưởng, ba anh em nháy nhau chuồn ra khỏi hội trường chui vào một quán bia. Anh Hai lớn tuổi nhất nói: "Chết thật tụi bay ơi, toàn nói chuyện đất cát mà không bàn chuyện văn học. Chẳng lẽ đây là đại hội của ngành địa chính, ngành nhà đất".
                            Anh Ba cười tủm tỉm: "Cái cách bầu cử sao giống ở bên Mỹ ghê". Tôi nhỏ tuổi nhất, vẫn được hai ông anh gọi là chú Út, thì chỉ dám dè dặt: "Đến đây gặp bao nhiêu gương mặt làm nên diện mạo văn đàn, em rất xúc động nhưng chẳng thấy nói sắp tới các nhà văn sẽ viết như thế nào...".
                            Bia vào rồi anh Hai cao giọng ca ngợi triết lý nhà Phật, Phật giáo là một trường phái triết học chứ không phải là một tôn giáo. Anh nói sẽ viết một cuốn tiểu thuyết thấm đẫm tinh thần nhân ái để những người bình dân đọc cũng thấy xúc động như người trí thức.
                            Anh Ba thì say sưa với hình ảnh hang đá Bethlehem, nơi đó Chúa Jésus ra đời trong máng cỏ. Theo anh đó là biểu tượng sinh động nhất cho những kẻ lang thang không nhà cửa. Anh nói sẽ viết một cuốn tiểu thuyết mà từng dòng, từng trang phải được soi rọi bằng ánh sáng của chân lý vì con người đau khổ trên thế gian.
                            Cuốn sách phải được dịch ra nhiều thứ tiếng để người nước ngoài biết đến văn học VN chứ không lẽ cứ dúm dó trong phạm vi từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau. Hội nhập với thế giới trong thời mở cửa cũng là một nhiệm vụ nặng nề của văn học theo lời anh.
                            Còn tôi ngồi với hai ông anh, trong người cũng phừng phừng bao xúc cảm và dự định phải viết một cái gì đó cho ra hồn. Viết như là sự mặc khải, viết như là sự giác ngộ, viết như là lên đồng và thảng thốt về một thời trai trẻ nhọc nhằn. Cứ lấy thân phận mình ra mà viết. Cứ lấy gia đình, bạn bè ra mà viết nào phải tìm đâu xa. Cứ lấy quê hương ra mà làm bối cảnh. Vâng, những cái đó rất riêng tư chẳng hề giống ai nhưng rất là chung có thể nói về một thế hệ, một vùng đất, một thời đại.
                            Vấn đề là phải kiên trì và phải có sự đầu tư thời gian...

                            Vừa rồi nhân chuyến đi thực tế dọc đường xa, tôi lần mò tới thăm hai anh, trong lòng cũng ít nhiều áy náy vì sợ làm phiền nhưng thật bất ngờ là hai ông anh của mình xem chừng rất khá giả. Mừng cho anh Hai đã xây được nhà mới thoát khỏi khu chung cư ổ chuột. Đứng trước căn biệt thự, tôi reo lên trong lòng: các nhà văn thế giới cũng chỉ ở trong những căn nhà như thế này thôi! Anh Ba tự tay lái chiếc xe hơi đời mới chở tôi đi lung tung: các nhà văn thế giới cũng chỉ sắm được xe hơi cỡ này thôi!

                            Chỉ có điều trong bữa nhậu tái ngộ, sau khi cụng dăm ly rượu ngoại, chỉ thấy hai anh nói chuyện làm kinh tế, chuyện mua bán đất cát. Không thấy anh Hai nói gì về cuốn tiểu thuyết thấm đẫm tinh thần nhân ái của Đức Thích Ca. Không thấy anh Ba nhắc tới cuốn tiểu thuyết mà anh định bắt đầu từ hình ảnh hang đá Bethlehem nơi Chúa Jésus ra đời trong máng cỏ. Còn tôi, phận em út dĩ nhiên là ngồi im lặng. Bấy lâu nay tôi cũng đang cố viết với phương châm lấy ngắn nuôi dài. Khổ thế, nuôi ngắn không xong làm sao tính được chuyện dài...

                            Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh!

                            ( 44/68 MCNX )
                            Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                            Comment

                            • #15

                              Dần ơi !

                              Nguyễn Khắc Phục

                              Dần ơi !

                              Trong lúc sốt ruột chờ ra máy bay, tôi mua một vài tờ báo đọc để giết thời giờ. Bỗng một cái tên xuất hiện trong bài báo có tựa "Một kẻ giết mướn" khiến tôi ngỡ ngàng. Trời ơi... không lẫn vào đâu được, chính cậu ta đây này, Giang Dần, nguyên bộ đội đặc công!

                              Mùa hè năm 1974, tôi được tham dự đại hội anh hùng - chiến sĩ thi đua quân khu với tư cách thành viên ban chuẩn bị nội dung. Tôi được phân công viết về gương chiến đấu dũng cảm của Giang Dần, đại đội phó đại đội đặc công nước C-70, mặt trận Quảng Đà.
                              Cái họ Giang nghe đã lạ tai, lại thêm ấn tượng khi tiếp xúc càng khiến tôi khoái anh chàng đặc công dân Hải Phòng to cao, tóc rễ tre quăn quăn đen nhánh, mặt vuông vức, giọng trầm khỏe. Rồi nghe những chiến công Dần đánh tàu chiến địch trên sông nước Hội An càng mê. Chẳng một chút khoa trương, Giang Dần kể cho tôi nghe chuyện đánh giặc cứ như một chàng ngư phủ kể về những chuyến đi biển của mình vậy. Thế là tôi có chất liệu và cảm hứng để viết ngay tại trận trường ca "Hành trình trên đất nước" mà sau đó tạp chí Văn Nghệ Giải Phóng khu 5 in trích ba chương đầu!
                              Vậy mà thấm thoắt 20 năm đã trôi qua, bây giờ lại có người viết về Giang Dần... nhưng là viết về một tên giết mướn!

                              Theo lời tác giả bài báo thuật lại sau khi giải ngũ Dần quay về làm đủ nghề kiếm sống, rồi lấy vợ, đẻ con và cuối cùng tậu được một chiếc xe tải hạng trung chuyên chở hàng thuê. Việc làm ăn đang phát đạt thì Dần gặp phải tai nạn trong một chuyến chở hàng lên mạn ngược.
                              Dần thoát chết nhưng xe hỏng nặng, hàng hóa thất thoát phải bồi thường cho chủ hàng, không những trắng tay mà còn mắc nợ thêm mấy chục triệu đồng. Trong cơn túng quẫn Dần nhận lời giết thuê cho Khải. Khải cùng với một người bạn tên Minh đứng ra thành lập một công ty trách nhiệm hữu hạn chuyên xuất nhập khẩu.
                              Khải muốn thuê Dần giết Minh để cướp trắng toàn bộ tài sản mà hai người đã hùn hạp làm ăn và sinh lời. Khải hứa nếu mọi việc êm thấm, Khải sẽ trả công cho Dần đủ trang trải nợ nần và tậu một chiếc xe tải mới. Khải lên biên giới mua một khẩu K-59 trao cho Dần. Nhận khẩu súng cùng bức ảnh và địa chỉ của kẻ cần phải giết, Dần liên tiếp mai phục trước nhà Minh ở dốc Thái Hà.

                              Lần thứ nhất, vào lúc nhập nhoạng Minh phóng xe máy từ trong nhà ra. Chiếc xe máy chạy chậm khi lên dốc và chỉ cách chỗ Dần nấp hơn 5m. Dần nghĩ bụng mục tiêu thế kia bắn trượt còn khó hơn bắn trúng! Bỗng Dần rụt tay lại, Minh đang chở một đứa con lên năm tuổi ở yên sau. Dần còn nghe rõ tiếng đứa con bảo: "Bố ơi, con thích lên bờ hồ ăn kem cơ!" Thế là Dần lỡ mất dịp để hạ thủ theo bản giao kèo khủng khiếp với Khải.

                              Lần thứ hai, một chiều giáp tết âm lịch, Dần thuê một chiếc xe máy bám theo sau xe của Minh lên Nghi Tàm - Nhật Tân. Buổi chiếu ấy sương mù xuống nhiều mà khách bộ hành cùng xe cộ di chuyển trên quãng đường lên vườn đào rất vắng vẻ. Dần tính toán bắn hạ bây giờ vẫn còn sớm. Tốt nhất cứ để anh ta vào vườn đào rồi quay ra, lúc ấy xuống tay chắc ăn hơn mà trời càng tối, chạy trốn cũng dễ hơn.
                              Quả như Dần tính toán, Minh từ vườn quay ra với một cành đào phai vừa mua. Một tay giữ cành đào, một tay lái xe, Minh chạy thật chậm. Dần sốt ruột đợi Minh đến gần hơn sẽ bóp cò...

                              Nhưng Minh càng đến gần, Dần càng thấy cành đào phai Minh vừa chọn có dáng và thế tuyệt đẹp. Dường như Minh không bận tâm đến bất cứ chuyện gì ngoài việc lo giữ cho cành đào không bị rung hoặc gió thổi làm rụng mất những nụ hoa hàm tiếu phơn phớt hồng trong ráng chiều.
                              Sương bỗng tan loãng dần, vòm trời trở lại màu xanh thiên thanh pha chút ánh vàng chanh và gương mặt của Minh mới mãn nguyện, rạng rỡ làm sao. Mường tượng ra khung cảnh người vợ trẻ và đứa con nhỏ của Minh đang háo hức đón chồng, đón bố mang cành đào Nhật Tân về đặt giữa căn phòng ấm cúng, người Dần đã run bần bật, ngón tay đặt sẵn trong vòng cò cứ truội ra và mắt mờ đi vì những giọt nước mắt tủi hổ, xót xa. Chính lúc ấy, thay vì nổ súng, "kẻ giết mướn" đã phóng thẳng xe về công an thành phố đầu thú cùng khẩu súng tang vật.

                              Dù sao thì Dần cũng đã không đánh mất hết lương tri và cái chất lính của mình phải không , Dần ơi ?

                              ( 43/68 MCNX )
                              Bạn Gần Không Tới........Bạn XA Chưa Về.......

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom