• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Cây Dương Bên Bờ Biển Vắng

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Cây Dương Bên Bờ Biển Vắng

    Cây Dương Bên Bờ Biển Vắng
    Sao Mai

    Cây dương liễu sống bên bờ biển vắng. thấy nó , bạn bè chê bai đủ thứ
    -Ôi chao ! Cây gì mà lá cứ như cái kim , chạm vào người ta đau phát khiếp đi được.
    _Ôi chao ! Cây gì mà hoa thì chẳng có sắc màu gì , lại hôi như cú. Khi kết trái thì chẳng ăn được , lại khô như que củi.Cái ngữ ấy có mà nhóm lò thì thật đượm than phải biết. thế mà cũng có cái tên rất hay hẳn hoi cơ đấy. Cứ gọi quách là cây hoang dại cho rồi.
    Cây dương biết bạn bè chê mình. Nó im lăng , chỉ có cây tùng , cây bách có vẻ thông cảm với hoàn cảnh của nó và rủ rê
    _Bạn dương liễu ơi , bạn về thành phố với bọn mình đi. Về thành phố bạn sẽ được đứng trong các bồn xây riêng cho mình rõ đẹp hay ít ra bạn cũng được đứng thẳng hàng , lối vào công viên hẳn hoi nhé. Bạn được người ta chăm sóc và còn được đề tên mình trên một tấm bảng con rõ xinh bằng cả tiếng Tây nữa đấy. Thích không? Khối người muốn chẳng được. Còn bạn tính sao? thôi suy nghĩ gì nữa , về thành phố với bọn mình đi...
    -Dào ôi , không ông thì chợ vẫn đông....không có cậu thì có người khác , có gì đáng quan tâm đâu? Cậu cứ tưởng chỉ có cậu mới chắn nổi bão gió hay sao? Cây tre vàng bảo vậy và bĩu môi :-Cứ lo con bò trắng răng. Đời cũng lạ thật , có lắm kẻ cứ cho mình là quan trọng. Nhưng cá nhân anh thì chẳng là cái đinh gì đâu..
    Cây tre vàng nói vậy rồi quay mặt đi chỗ khác.
    Một ngày tháng bảy cơn bão ập đến. mọi người đều lo sợ : Cây liễu buông , lo cho số phận mình ủ rũ bên hồ , lão si già sợ quá mọc đầy râu tóc bám sâu vào đất và anh chàng đa huênh hoang là thế cũng mọc vội những chiếc rễ phụ... Chỉ có cây dương liễu vẫn bên bãi biển cùng bạn bè dang tay và hướng mặt ra bờ biển , ưỡn ngực chống bão gió.
    Sau cơn bão , cây dương liễu vẫn đứng đúng vị trí của mình. Người nó mang đầy thương tích. Nhưng nó không cảm thấy buồn vì những vết thương. Mọi người hết lời ca ngợi nó. Nó bảo :
    -Có gì đáng nói đâu. Nếu các bạn trong hoàn cảnh ấy cũng phải như tôi thôi...
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.
    Similar Threads
  • #16

    Sống Nhàn

    Con mèo nằm bếp co ro
    Ít ăn ít ngủ ít lo ít làm
    Con ngựa đi bắc về nam
    Nhiều ăn nhiều ngủ nhiều làm nhiều lo
    ( ca dao )
    Mỗi lần đọc câu ca này , tôi đều tự hỏi: Mình thích sống như mèo hơn hay như ngựa hơn ? Càng nhiều tuổi , câu trả lời càng trở nên khó khăn .
    Tôi từng thích loài ngựa , bốn vó không chịu đứng yên bao giờ , cuộc sống là ở phía trước , là vạn dặm đường xa, là tốc độ của nước kiệu , nước đại . Nó khinh cuộc sống bé mọn của loài mèo, chỉ quen quanh quẩn góc nhà xó bếp , vừa lang thang trên phố đã bị gọi là mèo hoang , mèo mả …
    Nhưng chiều nay , một buổi chiều cuối năm se se nắng , thấy chú mèo nhỏ cuộn mình trên bậu cửa , lim dim mắt nhìn và meo lên những tiếng nho nhỏ dễ thương , lòng chợt nhói lên một cảm súc kỳ lạ .
    Tất tả trên đường . Mắc kẹt hẹn hò . Rối loạn lo toan . đầu óc cứ chặt những tính toán, tham vọng . Hình như rất lâu rồi , tôi đã quên mất cảm giác một buổi chiều yên ả ngắm nắng lên trong khu vườn nhỏ nhà mình từ khung cửa sổ cùng những thanh âm của yêu thương . Tôi đã quên mất mình cũng nhỏ bé và đôi khi yếu đuối , cũng cần có một bờ vai dịu dàng …
    Và buổi chiều ấy tôi mơ …
    Mơ con mèo nằm bếp …, đấy là sự bình an , sự yên ấm , sự no đủ và thanh thản – một giấc mơ ngàn đời .
    Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

    Comment

    • #17

      Đằng sau sự thông thái của bạn


      Chúc mừng các bạn là một trong những người may mắn được đọc entry này. Đầu tiên mình xin gửi đến bạn một câu truyện rất đáng suy ngẫm. Đừng sợ ! Bài viết không dài. Bạn sẽ thấy nó ngắn như thế nào khi đọc xong nó:
      Ngày trước, các sư ông thường có một thói quen thích hành hương từ tăng viện nàyđến tăng viện khác với mục đích tầm sư học đạo. Các sư thầy thường tiếp đãi học trò của mình bằng chè xanh.
      Trong đám các sư sãi trẻ có một chàng thanh niên thông minh khác người và nổi tiếng khắp vùng nhờ kiến thức uyên thâm, trí tuệ minh mẫn.
      Có một lần anh chàng thanh niên trẻ tuổi này đến viếng một ngôi chùa nổi tiếng ở Nhật bản. Sư trụ trì của ngôi chùa này là một người uyên bác, thông thái. Chàng thanh niên rất kính phục con người thông thái đó và khẩn nài xin được làm đồ đệ cho sư thầy.
      Người ta dẫn chàng vào vấn an sư thầy. Họ chào hỏi nhau theo đúng thủ tục nhà chùa rồi sau đó ngồi vào bàn bắt đầu cuộc đàm đạo.
      Chàng thanh niên kể cho sư thầy nghe về những cuộc hành trình của mình, về những điều mà người ta đã dạy cho anh, về khả năng bất khả chiến bại của anh ta trong các buổi đàm đạo với các sư thầy với mục đích đi tìm chân lý. Đó là một câu chuyên thú vị. Sư thầy chăm chú nghe anh ta kể và đôi lúc cũng không giấu nổi sự thán phục về trí tuệ của anh chàng trẻ tuổi này.
      Sau khi chú tiểu mang bộ đồ ấm chén đến, sư thầy bắt đầu rót trà đãi khách.
      “Con rất muốn được ở lại ngôi chùa này để làm đồ đệ cho sư thầy”, - chàng thanh niên trẻ tuổi nói. Rồi bỗng nhiên anh ta kêu lên thất thanh và đứng bật dậy khỏi ghế -ly trà nóng bỏng tràn đầy đã chảy xuống đùi anh ta!
      Sư thầy vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục rót trà vào chiếc ly đã đầy tràn của chàng thanh niên trẻ tuổi. Ly trà cứ thế tràn ra ngoài, chảy xuống bàn, xuống sàn nhà, xuống tấm thảm làm bằng mành sáo.
      “Bạch thầy, thầy đang làm cái gì đấy ạ? - anh chàng trẻ tuổi ngạc nhiên kêu lên. – Sư thầy đã làm con bỏng hết rồi, thầy dừng lại ngay đi, ly trà đã tràn đầy hết rồi!”
      “Anh đi đi, anh chàng trẻ tuổi ạ, - sư thầy nói. – Ta chẳng còn gì để truyền đạt lại cho con nữa, ly trà của con đã tràn đầy rồi! Nó tràn đầy bằng sự thông thái cũng như sự ngu dốt của con. Con hãy đến đây khi ly trà của con chưa có một thứ nước gì trong đó, chỉ có lúc đó con mới hiểu được những gì ta cần truyền đạt lại cho con”.
      Hãy đọc thật chậm và suy ngẫm. Tự rút ra bài học cho chính bản thân mình. Đừng quan tâm đến việc bạn có tìm ra đúng ý nghĩa thực sự cho câu chuyện. Sau đó đọc tiếp những dòng phía dưới của mình nhé.
      Đừng lo vì bạn không thể "ngộ" ra ý nghĩa thật sự của câu chuyện. Chính cái không thể ngộ ra cũng là một phần của câu chuyện. Bất cứ anh chàng tự cao, tự đại hay nghĩ mình tài giỏi nhất cũng phải xem xét lại bản thân, liệu mình có "ngộ" ra đúng ý nghĩa của câu chuyện. Lúc đó, thực sự câu chuyện mới phát huy tác dụng.
      Dù bạn là ai, bạn là người như thế nào? Tất cả đều có cảm nhận riêng về câu chuyện. Mình cũng vậy. Mình viết bài này với trăn trở "người Việt ta rất nhiều người giỏi sao vẫn nghèo". Vì mỗi người mỗi cá nhân, khi học tới một chừng mực nào đó "ly trà" thông thái của họ đã đầy. Chính điều này không giúp họ phát triển bản thân hơn. Kiến thức của họ không giúp ích gì cho xã hội. Mình gọi nó nôm na như "cực đại địa phương".
      Cực đại đia phương là ngó lên không thấy ai, nhưng nhìn xuống mình cao nhất. Có ai đã trải qua trạng thái đó chưa nhỉ. Mỗi khi nhận ra mình rơi vào trạng thái đó hãy bật trình duyệt lên và tìm kiếm từ khóa "Đằng sau sự thông thái của bạn".
      Mình nói thêm một người tư cho mình là giỏi nhất thì chẳng thể học thêm điều gì. Bởi vì ly trà đã đầy, bởi vì sự thông thái và ngu ngốc của họ.
      Mong có môt bài học bổ ích cho bạn
      Ngây Ngô
      Bài viết đã được đăng tại blog Link của tôi.
      Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

      Comment

      • #18

        Định nghĩa "tình yêu" trong mắt trẻ thơ

        Cách nhìn của trẻ em đối với câu hỏi: “Như thế nào là yêu?”, tuy mộc mạc và ngây thơ nhưng xem ra rộng hơn, sâu sắc hơn người lớn. Chúng ta hãy xem qua một số câu các bé trả lời phỏng vấn từ các chuyên gia tâm lý học nhé!

        “Tình yêu là khi bà bị đau thấp khớp không thể cúi người xuống sơn móng chân. Thế nhưng bà lại rất thích việc đó và thế là ông ngoại giúp bà, mặc dù ông cũng bị thấp khớp.”
        “Yêu là khi người ta hôn nhau rồi nói chuyện rì rầm thật là lâu như bố mẹ cháu ấy.”
        “Cháu yêu chị cháu lắm, vì thế nếu chị ấy lỡ làm ngã cháu, cháu sẽ cắn môi thật chặt để không khóc. Nếu cháu khóc chị ấy sẽ buồn lắm.”
        “Chắc chắn là mẹ cháu yêu cháu nhất. Ngoài mẹ, có ai hôn cháu trong lúc cháu đang ngủ đâu?”
        “Tình yêu? Đấy là lúc cháu mệt lắm nhưng khi trông thấy bạn ấy là cháu lại muốn cười.”
        “Dĩ nhiên mẹ cháu yêu ba cháu. Hễ ăn thịt gà bao giờ mẹ cũng gắp cho ba miếng ngon nhất.”
        “Con chó LuLu phải yêu cháu lắm, nên nó mới chịu liếm mặt cháu khi cháu đi chơi với cậu bạn hàng xóm và bỏ nó ở nhà một mình.”
        “Hôm nay ba mẹ đưa chị cháu đi sắm đồ. Cháu biết chị cháu yêu cháu nên mới tặng lại cho cháu cái váy cũ chị ấy mặc đã chật. Nếu không yêu cháu chị ấy có thể đã cho con bé hàng xóm rồi.”
        “Mẹ cháu yêu ba cháu hơn cháu. Ba mặc chiếc áo sơ mi đó tới 2 ngày mà mẹ vẫn khen đẹp. Còn cháu mới mặc chiếc áo đi chơi có một vòng, vừa về tới nhà đã bị bắt thay ra đem giặt, lại còn bị la: ‘Ở dơ như quỷ!’.”
        “Cháu để cho chị cháu cú lên đầu cháu. Là vì mẹ bảo có yêu chị mới làm vậy. Thế nên cháu sẽ cú đầu thằng em cháu, vì cháu rất yêu nó.”
        “Theo cháu, yêu là khi người ta sợ. Cứ xem ba cháu thì biết. Ba không dám nói yêu mẹ, nên chờ cả năm tới ngày Lễ Tình Yêu mới mua thiệp có in sẵn câu ‘Anh yêu Em’ (I love You).”
        “Tình yêu là thứ dễ quên lắm hả cô? Nếu không, tại sao bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc nhau ‘Anh yêu Em’ hay ‘Em yêu Anh’.”
        Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

        Comment

        • #19

          Lời Thì Thầm Của Mùa Xuân

          Ngày xưa tôi được bà tôi kể rằng Phật Bà Quan Âm là người có nhiều phép màu nhiệm . Người có một cái bình đựng thứ nước quý , gọi là nước cam lộ và một cành dương liễu . Người thường nhúng cành cây đó vào bình nước rồi vảy vào chúng sinh , cứu họ thoát khỏi phiền muộn . Khắp nhân gian ai cũng chờ đợi sự tế độ của người . Rồi tôi lại được nghe một chuyện nữa . Đó là chuyện thần Thái Bạch Kim Tinh có cây gậy màu nhiệm , chỉ gậy vào cây đã héo , cây lại xanh tươi . Giờ tôi đã lớn , chẳng biết là có nên tin nữa hay không ( trước kia thì tin lắm ) . Nhưng tôi biết có một điều tôi đã tin : sự hồi sinh của vạn vật khi mùa xuân đến - sự nhiệm màu của mùa xuân .
          Mùa đông , cây trút lá . Ba tháng là 90 ngày cây khẳng khiu gầy guộc , chịu đựng gió sương , rét mướt . Để rồi một sớm, xuân về. Mưa xuân cũng theo về .Như đã hẹn lâu rồi .
          Một năm bốn mùa đắp đổi , mỗi một mùa dường như có một cái gì đó nổi trội lên , mà qua đó người ta cảm nhận được bước đi của thời gian . Với hạ là nắng , thu là gió heo may , đông là sương giá , riêng với xuân , đó là mưa . Mưa xuân không dầm dề nát đất thối cỏ như mưa đầu thu , cũng không ồn ào náo động như mưa rào tháng hạ . Mưa xuân dịu dàng xuống phố . Mưa xuân êm êm giăng mắc bất ngờ , đúng cái lúc người ta rộn ràng sắm tết . Mưa xuân đã đi vào tiềm thức và để lại dấu ấn đậm nét .
          Ai cũng yêu mưa xuân . Nhưng thi nhân yêu mưa xuân hơn ai hết .Thi nhân mong mưa xuân . Mưa xuân bay và rồi ngưng đọng trong trang thơ họ .
          Và lòng ta không thể không xao xuyến khi nhớ lại những mùa xuân xưa mưa đổ bụi trên những bến sông rụng tơi bời hoa soan tím , trong bức tranh quê êm đềm của nữ sĩ sông Thương .
          Vào cữ tháng hai , cây bắt đầu hồi sinh . Từ trong lớp vỏ già nua , khô cứng ấy lớn dần lên một cái mẩu nhỏ . Một mầm xinh nhú ra . Một sự sinh thành. Có sự sinh thành nào mà chẳng trải qua đau đớn khó nhọc ? Cây bàng góc phố kia mồ côi suốt mùa đông , cành gân guốc như bàn tay giơ ra giữa gió sương tê tái , bỗng hôm nay cựa quậy đâm chồi . Cả cây đa nghìn tuổi nữa cũng vội vàng thay áo cho kịp sang hè xòe bóng mát , che rợp nhân gian .
          Những chồi xuân xinh xắn nhú ra , tràn đầy nhựa sống . Chồi xuân bắt đầu từ mưa xuân . “Mùa xuân xanh” và “mùa xuân chín bắt đầu từ chồi xuân .
          Cây bắt đầu từ đâu? Xanh bắt đầu từ đâu ? Em đã buồn vì mùa đông cây trút lá .Em đã buồn vì mùa đông nghiệt ngã âm u , vắng màu diệp lục vậy thì hôm nay, hãy để ý màu xanh ấy khi còn chưa là xanh .
          Chồi xuân . Đấy là nơi hy vọng của cây , hy vọng của người . Tôi tin chắc rằng , ngày ấy , trong cái năm mà chàng Kim Trọng gặp Thúy Kiều nhân tiết thanh minh , cánh đồng cỏ non xanh rợn chân trời ấy phải xanh hơn những mùa xuân trước đó .
          Mưa xuân màu nhiệm làm nên cuộc hồi sinh tuyệt vời của cỏ . Có phải mưa xuân là thứ nước cam lộ của phật bà trong tích truyện cổ mà bà tôi đã kể ngày xưa ?
          Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

          Comment

          • #20

            Là một bác sĩ thú y, tôi đã nhận một cuộc gọi đến khám bệnh cho một chú chó giống chăn cừu của Ai-len có tên là Belker. Chủ của nó là Ron cùng Lisa, vợ anh và đứa con trai bé nhỏ Shane, những người đã rất gắn bó với Belker, đang hi vọng một điều kì diệu sẽ xảy ra.
            Tôi khám cho Belker và phát hiện ra nó sẽ sớm qua đời vì bệnh ung thư. Tôi nói với gia đình Ron rằng chúng ta đã cố gắng hết sức và đề nghị cho chú chó được chết một cách nhẹ nhàng bằng cách tiêm thuốc mê. Sau khi mọi thứ đã được sắp đặt xong xuôi, Ron và Lisa nói với tôi rằng sẽ tốt hơn nếu cho phép Shane được chứng kiến những gì sắp xảy ra. Dù đau buồn nhưng họ tin Shane sẽ học được nhiều điều từ những gì sắp xảy ra.
            Ngày kế tiếp, tôi thật sự không thể cầm lòng được khi thấy gia đình của Belker đang ngồi xung quanh nó. Shane có vẻ rất bình tĩnh, vuốt ve chú chó già lần cuối. Tôi tự hỏi, không biết cậu bé có thực sự hiểu những gì sắp xảy ra không. Vài phút sau, Belker chìm dần vào giấc ngủ và ra đi.
            Cậu nhóc dường như tỏ ra chấp nhận sự thật một cách rất nhẹ nhàng. Chúng tôi ngồi lại với nhau một lúc sau khi Belker đã ra đi và ngẫm nghĩ vì sao cuộc đời của một chú chó lại quá ngắn ngủi so với một con người.
            Shane vốn vẫn ngồi im từ nẫy đến giờ bèn bật nói: “Con biết tại sao…“
            Chúng tôi chợt hướng tất cả sự chú ý về cậu bé. Những gì cậu nói thật sự làm tôi kinh ngạc. Tôi chưa từng nghe một lời giải thích nào bất ngờ và dễ chịu hơn thế. Nó đã làm cách sống và suy nghĩ của tôi thay đổi rất nhiều.
            Cậu bé nói, Con người được sinh ra để học làm thế nào để có một cuộc sống tốt đẹp – Giống như làm sao để lúc nào cũng yêu thương và tử tế với mọi người, đúng không ạ ?”
            Cậu bé 6 tuổi nói tiếp:Còn những chú chó thì đã biết sẵn điều đó rồi, vì thế chúng không cần phải sống lâu.”
            Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

            Comment

            • #21

              Thư Tình Tuổi 90

              Honey!

              Anh ngồi bấu tay vào thành giường nhìn ra ngoài trời. Hình như mưa. Mắt anh mấy ngày nay thấy nắng loà nhoà lại tưởng mưa, thấy mưa thì nhìn như đang nắng xuống. Thằng chắt nội nói, mắt cụ nhìn không rõ nữa, cụ đi đâu để cháu dắt. Nó nói thật em nhỉ, nhưng mình cần gì nó dắt, ví thử có em đến ngoài ngõ kia, anh chẳng nhìn thấy rõ mồn một.

              Anh vẫn khoẻ. Mỗi ngày các cháu nó cho ăn năm bữa, mỗi bữa một bát cháo đã nát nhừ. Anh chỉ dám viết thư cho em mà không dám gọi điện vì tiếng của anh nói em chỉ có thể nghe như tiếng rừng phi lao xào xạc.

              Sáng nào anh cũng đi thể dục, đi từ mép giường ra tới bậc cửa sổ, vị chi là bốn bước. Bốn bước mà đi mất hai giờ, mồ hôi đổ vã ra, sảng khoái ghê!

              Nay con cháu đông rồi, anh không phải đánh máy như ngày xửa ngày xưa nữa, các cháu giúp ông. Nhưng khi viết thư cho em, anh phải tự đánh máy lấy. Thư này anh viết từ mùa hè, giữa hè, đến đúng mùa đông thì xong, mỗi ngày anh viết quần quật được hai dòng. Ngày nào viết đến ba dòng thì phải truyền một lọ đạm.

              Nhớ cách đây chừng 50 năm em nhỉ, chúng mình chạy ào ào trên bãi biển. Em thì lúc nào cũng hét lên: Thích quá cơ. Còn anh thì chạy theo sau nhìn em, thấy đôi chân em trắng loáng trong ánh chiều hoàng hôn ở bãi biển mà nhớ mãi. Giờ vẫn nhớ đấy. Hôm rồi, nhớ em quá bảo đứa cháu nó đưa ra biển. Đinh nhấc chân bước, định hổn hển nhắc lại lời em nói, thích quá cơ, nhưng suýt nữa người anh đổ chúi xuống vì gió biển thổi.

              Nhận được tin em đã hết ốm, đã ăn được mỗi bữa năm thìa cháo bột mà mừng quá. Ăn năm thìa là tốt rồi, ăn nhiều quá không nên em ạ. Anh khoẻ thế này mà chỉ ăn bốn thìa thôi là thấy no căng. Nhớ ngày xửa ngày xưa vẫn thích ăn cơm nguội với nước cá kho. Vừa rồi, tự dưng thèm cơm nguội cá kho, ăn một chút thôi mà miệng anh như ăn phải đá hộc, đau tê tái.

              Anh nhắc nhé, nếu ngoài trời có gió là em không được ra ngoài. Hôm qua, mấy đứa cháu bảo ông ơi, ra sân hóng mát, gió nồm mát lắm ông ạ. Theo chân nó vừa ra tới sân, ngọn gió nồm suýt thổi anh bay lên nóc nhà, may có hai thằng cháu giữ chặt.

              Sắp tới ngày sinh nhật em nhỉ. Thế là em đã tròn tuổi 80. Hôm đó anh sẽ cố gắng điện thoại. Nhưng anh nói trước, nếu em nghe tiếng xào xào tức là anh nói rằng em đấy hả. Khi nghe tiếng thùm thùm tức là anh đang chúc em sinh nhật vui vẻ. Đến khi nghe tiếng phù phù nhiều lần là anh đang hôn em.

              Nhớ hồi ấy, anh đưa hai tay lên nhấc bổng em quay mấy vòng giữa trời, em cười rất to. Giờ anh nhìn lại đôi tay mình, hình như tay ai, nhìn rất tội. Hôm qua anh cố nhấc con búp bê bé tý lên cao mà nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc, sợ quá nên thôi.

              Em ngủ ngon không?

              Anh chợp mắt từ chập tối. đến khoảng 9 giờ là dậy, ngồi, nhìn ra trời đêm. Mấy đứa cháu nói ông ngủ ít quá. Anh bảo, thì đến khi ông ra đi, xuống đất, ông ngủ cả ngày lo gì.

              Thỉnh thoảng, anh vẫn mở máy tính, xem lại mấy bài viết trên blog hồi ấy, thấy rất vui. Chắc giờ mấy ông, mấy bà blogger cũng không còn mấy ai nữa, lâu chẳng thấy ai vào blog nữa. Lũ cháu hỏi, ông ơi, blog là gì. Chúng nó bây giờ chẳng có blog. Ngồi bô đi ị mà vẫn có màn hình máy tính ở miệng bô, thích thật. Thời buổi giờ hiện đại quá, mình chẳng biết gì. Nhà anh, có cái máy giặt, con cháu nó đi làm, điều khiển từ xa, điều khiển cả rôbốt. Anh ngồi, rôbốt nó đến, nó cởi áo anh ra, nó gội đầu cho anh, tắm táp, rồi còn mang áo quần đi giặt. Lũ trẻ bây giờ yêu nhau cũng nhờ rôbốt làm hộ. Máy chữ không cần đánh, muốn viết gì, chỉ cần đọc là máy tính tự gõ chữ. Nhưng tiếng anh phì phèo quá nên máy chữ nó đánh sai hết cả. Ai đời anh viết, em ơi, anh nhớ em lắm nhưng vì miệng anh móm mém phì phò nên máy nó nghe không rõ, nó đánh thành: Phem phơi, phanh phớ phem phắm. Thế mới bực!

              Anh không muốn gọi em là bà. Cứ gọi nhau bằng anh, bằng em thế nghe ngọt ngào. Hai ngày nữa anh tròn 96 tuổi. Anh đợi thư em.

              Anh dừng bút.

              Thắng chắt nội đang mang chén cháo bột đến để cho anh ăn.

              Chúc em ngủ ngon nhé. Nhớ đừng ra gió.
              Honey của em!

              P/s: Tuần sau anh cho em nickname mới vì pát quợt nickname cũ anh quên rồi.
              Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

              Comment

              • #22

                Đường nét của nỗi buồn

                Có những ngày mùa hạ nóng nực , tôi đã tìm đến ông trong những ca khúc mà mặc dù còn nhỏ , tôi biết rằng chứa đựng ở đó biết bao nỗi buồn . Cái nỗi buồn – với con bé là tôi ngày ấy – bao giờ cũng diễm lệ . Đó là cái buồn của những mảnh “nắng thủy tinh”, của những lối nắng thắp đầy rộn ràng hoa bướm , của mưa trong một “thuở mắt xanh xao”…Tôi đã hồn nhiên hát . Buổi chiều nhạt nắng , một mình lên mái nhà hát ru mây và cảm thấy luyến tiếc lạ kỳ khi chúng bay đi , bồng bềnh , chơi vơi như những giai điệu . Ngày đó tôi đã hồn nhiên tìm đến nỗi buồn trong những ca khúc ấy . Cái nỗi buồn bao giờ cũng diễm lệ .
                Rồi có những ngày tức tưởi chạy về nhà . Khóc. Trò đùa của mấy đứa bạn trở thành một chuyện tai hại nghiêm trọng . Tôi bắt đầu làm quen với nó – nỗi đau . Cái nỗi đau hình như đến sớm quá . Tôi gọi nó là nỗi đau bởi đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy không thể chịu nổi sự đơn độc , xa lạ giữa mọi người nếu không có nhạc Trịnh : ” Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ …Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng. Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân …Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô”.
                Có những ngày bình yên lạ lùng . Bầu trời xanh thẳm , những ngôi sao chiều nhìn tôi một cách bình thản dịu dàng . Gió như khẽ hát về nỗi “phôi pha”, về “đêm thác đổ”, về những tiếng thở dài than vãn của lá, về nỗi “hư hao”…Trong tôi , một sự yên ổn đầy hạnh phúc. Cái hạnh phúc trước đó đã được trả giá bằng rất nhiều mất mát …
                Và nữa : Những ngày tuyệt vọng .
                Lúc này đây tôi loay hoay mãi với câu chữ : Không biết nói gì về nó . Làm sao có thể diễn tả được điều gì đấy đã ở tận cùng , nó cao hơn mọi thứ liên hệ thông thường trong tư duy của con người để có thể diễn tả , để có thể biểu trưng cho sự tồn tại và khó hơn nữa là quy mô của nó .
                Những tuyệt vọng ấy đã nguôi ngoai đi khi tôi tìm đến Trịnh – những ca khúc viết cũng về nỗi tuyệt vọng .
                Nhạc sĩ vẽ nó với những đường nét của “một bông hoa”. Trong đam mê và đau khổ , tôi hiểu rằng chỉ tài năng nào đam mê và đau khổ quá đỗi mới vẽ được bức tranh đó . Những đường nét rất ngọt , rất dịu dàng .
                Chỉ âm nhạc mới biểu đạt được những điều ở phía tận cùng . Tôi nhớ đến câu nói của ai đó , rằng : Âm nhạc là nghệ thuật siêu việt nhất . Có lẽ thế .
                Và buổi sớm nay khi bình minh ló rạng , khi đâu đó rộn lên tiếng chim hót , một vạt nắng vàng trong trẻo trên bức tường xám làm ngân lên trong tôi câu hát của Trịnh : ” Nắng vàng , em đi đâu mà vội , mà vội , nắng vàng nắng vàng ơi , mà vội …”. Bỗng nhiên tôi muốn tan ra trong không gian , làm một ngọn gió , một tia nắng , một ngọn cỏ , một giọt sương ban mai , tan ra trong một lời thì thầm : “Tôi là ai , là ai , là ai, mà yêu quá đời này…”
                Nỗi buồn , cho đến tận bây giờ , đối với tôi vẫn diễm lệ.
                Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                Comment

                • #23

                  Mùa rạm bơi

                  Miền đồng bể quê tôi có con rạm - một loại cua sống ở vùng nước lợ , là sản vật rất gần gũi với tuổi thơ, thường hiện diện trong bữa ăn hàng ngày của mỗi nhà . Con rạm khi trưởng thành to bằng hai , ba ngón tay người lớn, mình gần vuông và dẹt . Mai rạm thường có màu xanh rêu đá , nổi những đường vân loằng ngoằng , trông như cái triện thời xưa. Rạm cũng có hai càng và tám chân như những anh em khác trong họ hàng nhà cua nhưng lại độc đáo ở chỗ đốt cuối của mỗi chân phình to ra và dẹp mỏng đi như mái chèo . Những mái chèo đặc biệt đó có vai trò đẩy nước mỗi khi rạm bơi.
                  Vào dịp cuối xuân , khi lúa xanh kín mặt ruộng cũng là lúc trứng rạm bắt đầu nở . Rạm con thường có màu xanh lơ, thân trong suốt , nhỏ li ti bằng đầu tăm. Qua mươi ngày , rạm đã bằng chiếc cúc áo , rồi nhỉnh hơn móng tay cái , đấy chính là rạm cốm. Rạm cốm còn óp, "chân yếu tay mềm" nên chỉ kiếm ăn quanh quẩn ngoài cửa hang hoặc bên gốc lúa chứ chưa dám đi xa. Cũng thời gian này , bọn trẻ con chúng tôi bắt đầu rục rịch sửa lại lờ , đó để chuẩn bị bước vào mùa đánh rạm bơi. Những chiếc lờ suốt mấy tháng liền nằm ăn bồ hóng trên gác bếp , giờ được mang xuống ao , rửa sạch sẽ. Chúng tôi háo hức , rủ nhau kên lại từng chiếc nan lờ , đan lại hom và giỏ mồi , lấy giây mới buộc lần lượt từng chiếc một cho thật chắc chắn. Xong xuôi , tôi chia lờ thành hai chùm , mỗi chùm thường từ hai mươi đến ba mươi cái , treo lên chái bếp. Những chiếc lờ được đan bằng cật tre , cật hóp đã đen bóng , giờ nằm im hồi hộp đợi chờ.
                  Khi các dòng sông vào mùa lũ , nước phù sa đục ngầu từ thượng nguồn đổ về , tỏa tràn vào khắp máng mương , ruộng đồng mang theo cơ man nào các loại sinh vật phù du , là nguồn thức ăn dồi dào cho tôm , cá , cua . Đây chính là lúc rạm vào mẩy và rời hang , bơi ngược dòng nước mới để kiếm mồi , đó chính là rạm bơi . Mồi để bắt rạm có nhiều loại , miễn sao có mùi tanh hoặc thơm . Thông thường là cám gạo rang trộn với ít cánh hồi và mẻ để mồi vừa thơm vừa dẻo hoặc cá diếc , cá chép lọai bé đã được phơi kho , cũng có khi mồi lờ chỉ là những miếng thịt cóc , thịt ngóe chặt nhỏ , phơi hơi tái . Nhưng loại mồi hấp dẫn nhất đối với rạm bơi là một số loài cá biển như cá nhàn , cá ngoách , cá lác...Những loại cá này khi mua về đem phơi một nắng đủ để da cá se lại , thịt khô tía , mồi sẽ rất tanh và dai , rạm ăn lâu hết.
                  Những buổi trưa hè trời nắng chang chang , bọn trẻ con trong làng lại cởi trần , quần cộc í ới gọi nhau gánh lờ ra đặt ở ven sông . Tôi thường chọn chỗ nước chảy chậm , có bụi cỏ dại mọc lan ra lòng sông hoặc chỗ nào gần máng nước chảy , dùng bàn chân khoét bùn rồi đặt lờ xuống . Rạm từ trong đồng bơi ra sông , bắt gặp mùi của mồi sẽ chui vào lờ . Sau khi đặt hết gánh lờ mất khoảng nửa tiếng , chúng tôi tụ tập bên bờ sông bày trò chơi . Cứ hết một lượt chơi cỏ gà hay ba bốn lượt pháo đất là chúng tôi lại kéo nhau đi xem lờ đã nhiều rạm hay chưa, vật dùng để xem là chiếc gậy bằng hóp dài khoảng mét rưỡi . Đứng trên bờ , đặt một đầu gậy xuống lờ rồi ghé sát tai vào đầu gậy kia , chúng tôi hồi hộp im lặng lắng nghe . Mọi âm thanh trong chiếc lờ sẽ truyền qua gậy đến tai . Nếu có tiếng" lạo xạo" tức là lờ đã có rạm . Còn âm thanh ấy mà nhiều và nhẹ , lao xao thì chắc chắn lờ sắp đầy , cần phải nhấc lên , đổ rạm ra, nếu không chúng sẽ dùng càng cắn gẫy nan do lờ quá chật . Tuyệt vời nhất là cảm giác mỗi khi tay chạm vào lờ rậm kín chân rạm chìa ra kẽ nan ...Khi mặt trời sắp lặn , chúng tôi đi thu hết lờ về , đổ rạm vào bao , cho thêm mồi rồi đặt xuống ngâm cho đến sáng hôm sau . Những hôm chính vụ , nước lên rất to , mỗi chiếc lờ cũng được khoảng trên dưới một cân rạm bơi . Những con rạm mẩy , to khỏe , thịt chắc , vỏ cứng đen sì nằm co chân , xếp lên nhau trông thật thích mắt.
                  Ngày ấy rạm nhiều và rất rẻ , có khi bán cả bao rạm đầy mới được đôi ống gạo . vì vậy nhiều hôm nhà tôi phải ăn rạm trừ bữa hoặc rạm nhiều hơn cơm rau . Rạm bơi thường rất béo , nhiều đạm nên thịt rất ngọt và ngậy. Rạm có thể chế biến thành nhiều món ăn , từ rạm rang , rạm sốt với cà chua , rạm luộc chấm nước mắm và rạm giã ra nấu canh với rau đay , rau mồng tơi. Đặc biệt là món riêu mẻ , khi bắc nồi ra khỏi bếp , gạch rạm đóng thành tảng màu đỏ hoặc vàng tươi , rưới lên trên chút màu gạch phi hành mỡ thơm phức khiến ai đến gần cũng muốn được ăn ngay...
                  Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                  Comment

                  • #24

                    Đọc bài lời khuyên của Mẹ hay và cảm động lắm. Thanks.

                    Comment

                    • #25

                      1 + 1 = ?

                      Hai giờ chiều ngày mồng …tháng …năm…., tại lớp 4B trường tiểu học Thanh Xuân.
                      - Chào cô giáo ạ!
                      - Chào các em!
                      Sau đó , cô giáo không nói gì , cầm phấn trắng viết lên bảng đen một công thức toán: 1 + 1 = ?
                      Dấu hỏi đặt ở sau dấu bằng trông rất khoa trương , cực kỳ lôi cuốn mọi người chú ý.
                      Cô giáo không để ý bận tâm đến hai em học sinh ngồi ở dưới thì thầm nói chuyện riêng. Cô giáo biết rõ thế nào các em cũng đang nói những câu đại loại: “1 + 1 = 3″,…vv
                      - Các em thân mến! Bài học hôm nay có chủ đề “Dang rông đôi cánh tưởng tượng”. Mong các em căn cứ vào sự từng trải và óc tưởng tượng của mình , sau số 1 cho thêm đơn vị tính , sau đó hoàn thành công thức toán viết trên bảng đen.
                      Đêm hôm ấy , cô giáo mở vở ra xem từng bài làm của các em học sinh nộp cho cô.
                      Tờ thứ nhất viết: 1 người bố làm quan cộng với một người mẹ buôn bán bằng 1 em danh giá hết ý.
                      Tờ thứ hai viết: 1 người bố lao động cộng với 1 người mẹ tàn tật bằng 1 em nghèo khó chăm học.
                      Tờ thứ ba viết: 1 người bố mê gái cộng với 1 người mẹ mê cờ bạc bằng 1 em vô cùng cô đơn.
                      ……………
                      Tờ thứ chín viết: 1 tên lưu manh cộng với 1 nữ thanh niên bằng 1 đám người nhìn thấy nhưng cho rằng việc ấy không liên quan đến mình.
                      Tờ thứ 10 viết: 1 tên móc túi cộng với 1 lần ăn cắp bằng 1 xe hành khách ngủ gật.
                      Tờ thứ 11 viết: 1 chai nước máy cộng với 1 nhãn hàng bằng 1 chai nước khoáng thiên nhiên.
                      Tờ thứ 12 viết: 1 con cua con cộng với 1 cọng cỏ bằng 1 con cua to.
                      ………………….
                      Tờ thứ 18 viết: 1 tên tham quan cộng với 1 “bồ nhí” bằng 1 gia đình ngoài gia đình hủ bại.
                      Tờ thứ 19 viết: 1 công bộc cộng với một chút tham lam bằng 1 phần tử hủ bại mất hết tính người.
                      Tờ thứ 20 viết: 1 chủ tịch xã cộng với 1 công trình tượng trưng bằng 1 làng giàu có kiểu mẫu.
                      Tờ thứ 21 viết: 1 giám đốc xí nghiệp xã (thị trấn) cộng với 1 đống phiếu bầu bằng 1 đại biểu hội đồng nhân dân.
                      Tờ thứ 34 viết: 1 học sinh cao kều cộng với 1 phong bì “sêu tết thầy giáo” bằng 1 chỗ ngồi đẹp ở hàng ghế đầu.
                      Tờ thứ 35 viết: 1 học sinh cộng với 1 lần đến chậm bằng 2 lần đứng nghe giảng.
                      Tờ thứ 36 viết: 1 học sinh cộng với 1 đống việc nhà bằng 1 tù nhân.
                      Tờ thứ 37 viết: 1 học sinh cộng với 1 lần bình bầu bằng 1 kẻ gian lận.
                      Tờ thứ 38 viết: 1 học sinh giỏi cộng với 1 lần làm bài thi nhầm bằng 1 lần bạo lực gia đình.
                      Tờ thứ 49 viết: 1 chút thiên tài cộng cộng với 1 sự chăm chỉ phấn đấu bằng 1 “học sinh ba tốt”
                      Tờ thứ 50 viết: 1 chí hướng tốt cộng với 1 sự bền bỉ bằng một học sinh thành tài.
                      Tờ thứ 51 viết: 1 học sinh cộng với 1 loạt lớp bồi dưỡng tập huấn bằng 1 nhà nghệ thuật tương lai.
                      …………………..
                      Tờ thứ 56 , cũng là tờ bài làm cuối cùng viết : 1 ngôi sao cộng với 1 ngôi sao bằng 2 ngôi sao . Nét chữ vẹo vọ , cô giáo biết ngay đó là bài làm của em học sinh thiểu năng trí tuệ duy nhất của lớp.
                      Không biết tự lúc nào , nước mắt của cô giáo đã lã chã rơi xuống những tờ bài làm , nhưng cô không hề hay biết. Cô tự tìm lấy một tờ giấy , và cũng dang rộng đôi cánh tưởng tượng viết ra một công thức toán như thế này : ” 1 xã hội hài hòa cộng với 1 dây chuyền vàng những gia đình hạnh phúc bằng 1 tương lai Tổ quốc tươi đẹp!”
                      Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                      Comment

                      • #26

                        Những bức ảnh đẹp nhất về mây núi Sa Pa lâu nay thường có những hàng cây ẩn hiện trong gió núi, mây ngàn đẹp như tranh thủy mặc.
                        Những hàng cây tuyệt đẹp đó chính là những cây sa mu mà bà con địa phương thường gọi là cây sa mộc, chỉ trồng được ở vùng núi cao giá lạnh quanh năm.
                        Từ lâu, cây sa mu được coi là biểu tượng của vùng cao phía Bắc. Cây luôn vượt qua mọi gian khó để xanh lá quanh năm. Cây sa mu là một trong những cây trồng hiệu quả để nhanh phủ xanh đất trống, đồi núi trọc ở vùng núi phía Bắc và cũng là một trong số ít loài cây bản địa được chọn trồng làm cây cảnh quan ở các vùng du lịch trên vùng núi Tây Bắc.









                        Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                        Comment

                        • #27

                          Tháng Giêng lóng lánh

                          Cuối ngày, trở về nhà trên những con đường đầy tuyết trắng, lòng bạc nhược trong cảm giác cô đơn, hụt hẫng, bâng khuâng của ngày tháng trôi dạt trước đầu sóng lao đao.
                          Cành mai vàng trên chiếc thiệp chúc tết mang con dấu bưu điện của quê nhà, như thấu được cái giá lạnh nơi đất khách, lòng se sắt co mình dưới những hạt tuyết trên tờ giấy màu son đỏ. Một cái tết tha hương lại đến với đời tôi. Thêm một lý do nữa để tôi nhớ hương sắc tháng giêng năm xưa. Tháng Giếng, ra Giêng… Những thanh âm chẳng nỡ buông cho mười hai tháng dài ôm trọn ngày rộng. Bên ngưỡng thời gian vùn vụt chẳng níu nỗi tôi vẫn mong bước chân mình trờ về con đường xưa…
                          Tôi về nhặt lại chút hương ngày cũ
                          Xuân chín rồi cữ ngỡ xuân còn xanh.
                          Tháng giêng xa. Tháng Giêng trong những câu ca dao, lóng lánh, màu trăng đêm hát hội. Tháng Giêng xưa, nhớ lắm những tháng ngày thiếu thời. Đứa bé bảy tuổi thua canh bạc đầu đời, mất sạch những đồng bạc ông bà mới mừng tuổi về sòng bầu cua chợ bến Ngự, mếu máo bước về nhà đường Hai Bà Trưng lởm chởm đá. Mùi trái thị thơm lưng áo Mẹ, thơm môi trẻ thơ vừa quên mình thua cuộc, tươi tắn miệng cười. Nhớ quá những tháng ngày thơ bé xa quê, bao năm tháng rồi… tôi vẫn là kẻ tha hương… chưa về lại bến Đa cũ.
                          Tháng Giêng sân trường, tình ta xanh màu áo mới, đứng nhìn năm xưa, bơ phờ bến sông nắng bên bến đò Thương Bạc, âu sầu Tết Huế xa xăm thương yêu.
                          Tháng Giêng xanh, tháng Giêng chờ một chút tình em... Để con sáo sổ lồng theo bạn sang sông. Bay xa, bay theo những mùa Xuân, cho anh tình tháng Giêng lưu xứ…
                          Xuân khứ bách hoa lạc.
                          Xuân đóa bách hoa khai
                          Sự trục nhãn tiền quá.
                          Lão Tòng đầu thượng lai…
                          Xuân đi, xuân tới, cho đời phai tóc. Nụ mai đơn lẽ tàn hoa bừng thoát hiên đêm, làm tỉnh giấc kê vàng. Tôi thấy mình đứng lặng giữa chiều tuyết bâng khuâng, mơ hồ nhớ hương thị lưng mẹ. Tuyết rơi hay mai trắng đang đến cùng xuân về. Tháng Giêng đang về dần hay lòng đang nghẹn ngào quá khứ.

                          Ra đi hẹn với xuân đầu
                          Buổi hồi nguyên lại pha màu bình minh

                          Xin cuối đầu chào nhau. Mơ dắt tay nhau về giữa trời quê hương, Tháng giêng sóng sánh mùa xuân phía trước. Hãy mời nhau bước vào tháng giêng mới ngỏ. Gió đang thổi qua vườn mắt biếc, đánh thức nụ tầm xuân ngủ muộn. Tháng giêng ngập nắng, rực rỡ mai vàng như muốn bay theo cùng cánh bướm vườn nhung…. Hãy cùng nhau hướng về mùa xuân quê nhà…


                          Hỏi rằng: người ở quê đâu
                          Thưa rằng: tôi đã xa lâu quê nhà
                          Hỏi rằng: từ bước chân ra
                          Vì sao thấy gió dàn xa dặm dài
                          Thưa rằng: nói nữa là sai
                          Mùa Xuân đương đợi bước ai đi vào

                          LQT


                          Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                          Comment

                          • #28

                            Mùa Yêu

                            Bạn thân mến !
                            Dạo này bạn có vẻ không vui . Bạn than thở rằng tình yêu của hai bạn như đang bị đóng băng , sao tự nhiên trở nên lạnh lẽo, xa cách quá, dù vẫn nhìn thấy nhau hàng ngày. Bạn trở nên hoài nghi về sự tồn tại của tình yêu thật sự . Người ta cứ nói hoài về nó , cứ tô vẽ lên cho nó như muôn màu sắc cầu vồng , nhưng cũng như cầu vồng , nó chẳng có thật , chỉ là sự phản chiếu của ánh sáng và hơi nước mà thôi.
                            Bạn ơi!
                            Tôi có thể hiểu được nỗi thất vọng trong lòng bạn . Đó là nỗi thất vọng của những người đang yêu , khao khát yêu và được yêu . Thông thường , khi người ta cần cái gì đó quá , người ta sẽ trở nên thất vọng khi điều đó không được như ta mong muốn . Sự cần thiết càng cao thì những thất vọng càng nhiều.


                            Nhưng có bao giờ bạn nghĩ rằng tình yêu cũng có mùa?Những cung bậc cảm súc của tình yêu phản ánh một mùa nào đó trong trạng thái yêu của bạn. Khi tình yêu bắt đầu , đó cũng là những khởi đầu tươi vui của mùa xuân . Bất chợt một lúc nào đó , những rạo rực nhè nhẹ len vào tâm hồn bạn .Thế rồi chỉ sau một đêm , tất cả chợt bừng lên . Những nụ hoa nho nhỏ nở thành đóa hoa thơm ngát , làn gió mơn man mang theo mùi hương ngọt ngào của đất trời , tiếng chim hót vang vang đâu đây , khuôn mặt người thì cười tươi rạng rỡ . Bạn đến bên người ấy, tay trong tay . Cả hai chẳng cần phải nói gì , nhưng tiếng nhạc lòng ngân nga như giai điệu thần tiên cũng đủ để họ chìm đắm trong hạnh phúc . Thế rồi trong cái không khí tuyệt vời ấy của đất trời , họ bắt đầu mơ mộng về sự gắn kết và sinh sôi . Tất cả những giác quan của họ như bừng tỉnh . Chỉ cần một làn hơi thở nhẹ như tơ của người yêu cũng khiến họ xao xuyến.
                            Những ngày tiếp theo là sự nồng cháy rực lửa của mùa hạ . Như cái ánh nắng chói chang miền nhiệt đới chiếu sáng lóng lánh trên những bãi cát dài , tình yêu làm cho mọi thứ sáng bừng lên , nhìn đâu cũng thấy những rực rỡ . người đang yêu bỗng dưng đẹp lạ , đẹp lộng lẫy từ nụ cười đến ánh mắt bờ môi . Tình yêu đã đi đến giai đoạn thăng hoa tuyệt đỉnh của thể xác và tâm hồn . Những người đang yêu khao khát chạm vào nhau , dâng tặng cho nhau những đam mê trong nụ hôn thật sâu là hơi thở run rẩy . Đâu đây , những chùm phượng vĩ rực rỡ và tiếng ve sầu kêu miên man như điểm xuyến cho khúc nhạc mê đắm nồng nàn của đôi tình nhân đắm đuối . Rồi bất chợt đâu đây có vài cơn mưa dỗi hờn đổ xuống , nhưng mặt đường lại khô rất nhanh và làn mưa xám nhường chỗ cho khoảng không gian ngập tràn ánh sáng . Tình yêu lúc này như quả ngọt chín ở trên cành và hương vị của nó khiến cho người ta hân hoan cảm ơn cuộc sống.
                            Rồi những áng mây bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều trên bầu trời trong , mùa thu đã đến . Người đang yêu và vẫn yêu , nhưng xen lẫn đâu đó trong sự khao khát nồng nàn là những cảm súc buồn buồn lắng đọng . Những chiếc lá bắt đầu chuyển sang màu vàng và rơi rụng đầy lối đi . Chợt một mai thức dậy , ta bâng khuâng tự hỏi tình yêu đã không còn tỏa nhiệt như trước nữa ? Thao thức trong đêm trăng thu vằng vặc nhưng buồn man mác , những cô đơn bắt đầu xuất hiện trong lòng ta , sự cô đơn vì người ấy không thể sẻ chia hay thấu hiểu về ta , như ta mong muốn.Những tin nhắn hay những lá thư điện tử đã thưa dần , người yêu không còn tìm cách trộn lẫn vào nhau nữa . Cả hai trở về là mình , nhưng lại không phải là mình của khi chưa yêu . Những khao khát kìm nén sẽ khiến cho người ta rùng mình nhè nhẹ như cơn gió heo may chợt thổi đến , luồn vào khe cửa khiến ta run nhẹ và vội khác lên mình chiếc áo khoác mỏng manh . chiều tím mùa thu buông xuống , lòng ta rối bời với câu hỏi “Phải chăng đang có những đổi thay?”
                            Mùa đông tràn đến trong cái lạnh bao phủ nơi nơi . Cái lạnh như kim châm vào da thịt khiến làn môi tái đi và toàn thân run rẩy . Những giận hờn , những ghen tuông , những ấm ức vì nỗi hy sinh không được thấu hiểu trọn vẹn đã phủ một bức màn băng giá lên tâm hồn hai kẻ yêu nhau khiến họ co ro trong tình yêu , mỗi người tự chui rúc vào trong lô cốt của tâm hồn mình như một cách tự bảo vệ . Mặt trời như chơi trò ú tim , lúc ẩn lúc hiện , sự kiêu hãnh khiến những người yêu nhau không còn thổ lộ với nhau như xưa . Khoảng cách lớn dần . họ gặp nhau mà sao vẫn thấy không thỏa được những mong muốn yêu đương ở trong lòng . Như cành cây khô lá cạn kiệt nhựa sống , những mong ước không được đáp đền , những đợi chờ không thỏa mãn , cảm súc yêu như héo mòn trơ trụi như canh giòn cây khô , chỉ cần một cơn gió thổi qua là cành cây gẫy đôi , rơi lăn lóc .
                            Nhưng chính trong những đớn đau lạnh lẽo của mùa đông băng giá lại ấp ủ những sinh sôi âm thầm của hạt mầm khỏe mạnh . Rồi một ngày kia , hạt mầm lại xuyên mặt đất vươn lên , những người yêu nhau lại thấy tình yêu nồng nàn chảy trong huyết quản của mình . Một mùa xuân lại đến . Mùa xuân này không giống với mùa xuân trước , người ta đã có nhiều trải nghiệm và trở nên đằm thắm hơn , nhưng cái sức xuân vẫn chảy tràn khiến làn hương xuân mơn man ngọt ngào và đám cây lá tươi xanh vẫn không thôi đung đưa vẫy gọi.
                            Và tình yêu lại bắt đầu vòng quay không ngừng nghỉ của những chu kỳ . Người yêu nhau lại hăm hở tiếp tục lên đường , trên lộ trình tình yêu của chính họ .
                            Vài lời tâm tình .Chào bạn nhé .Cầu mong những điều ốt đẹp nhất sẽ đến với tôi và với bạn . Tạm biệt. TTX
                            Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                            Comment

                            • #29

                              Bạn đang dạo trong cõi tri âm đấy ư ? xin chúc mừng bạn , vì bạn đã có dịp lắng nghe bao tiếng lòng thổn thức : khao khát tri âm , chờ đợi tri âm , hạnh phúc với tri âm …
                              Gió lay nhành hoa động
                              đêm đêm đợi tri âm…
                              Nguồn cơn của tan và hợp , của sáng và chiều , của hôm qua và hôm nay làm sao biết ? Dẫu vui hay buồn , mừng hay giận thì cuộc đời vẫn đi những bước vô tình của nó, bất chấp điều ta thao thức hay than vãn :
                              “Tri âm đôi chén đành thừa một
                              Nhân ngãi ba tay lại thiếu đôi”
                              thi sĩ như đi vào chỗ uẩn của lòng người , đã cực tả nỗi cô đơn và tình thế bi kịch của cái “tôi” cá nhân đang chới với giữa dòng thời gian . chiếc bóng cô liêu ấy cứ đau đáu một mình trên hành trình kiếm tìm , tìm cái một nửa mà có khi suốt một đời không bao giờ hạnh ngộ. Đó là những giọt lòng rơi giữa thinh không
                              “Giọt buồn rơi vẽ hoa nâu
                              Chao ôi , hố thẳm mối sầu mênh mông!”

                              Cô đơn – là nỗi gặm nhấm khủng khiếp nhất đời người , nhất là đối với những bậc ” tài cao , phận thấp , chí khí uất !” , mong mỏi gặp người tri kỷ để chỉ “Rượu ngon ta uống với nhau . Rót đau lòng đó vào đau lòng này “, để cùng “Lắng nghe đôi ngọn lá vàng . Xạc xào như tiếng thời gian thở dài .
                              Rồi sau đó vẫn về với cô đơn .
                              Saint – Exupe’ry đã từng nói :”Chỉ có con người mới xây dựng nỗi cô đơn” . Thật ra , cô đọn là một cái gì đó rất cao , rất minh triết : Bạn hãy nhìn một dáng cây vút cao trơ trọi giữa các tầng lá thấp ; cô đơn vì không ai hiểu tới mình “Yến tước an tri hồng hộc chí!” cô đơn vì chịu thất thế giữa cõi đời ô trược “Phượng vẫn bay cao , diều hâu vẫn lượn . Hoa thì mau héo cỏ mọc anh “; cô đơn ngay trong cõi vô minh không thể thắp nên một miền sáng “Chúng ta khó thể vượt qua thế lực của kẻ ngu vì chúng … đông quá !”…Nên suốt đời cứ đau đáu một tri ấm !
                              Nhưng, ta có biết đâu , ta đang sẵn có một tri âm rất vĩ đại , rất tâm đắc , rất gắn bó với ta mà ta không hề biết : đó là chính ta!
                              … Vì chỉ có chính ta mới cùng ta vui buồn , sống chết không rời nửa bước
                              , hiểu cho nhau hết những gì đang có .
                              …Chỉ có chính ta mới đem đến cho ta từ sáng đến tối , từ tối đến sớm mai có được niềm vui , được hạnh phúc và ung dung tự tại trong cõi đời mình đang sống !
                              …Tri âm với chính ta thì không tồn tại , không mất đi , không khắc khoải chờ mong , không hơn thua , đố kỵ , thù hận …mà chỉ có yêu thương tha thứ .
                              Chung lại , tri âm với chính ta thì không còn sai biệt nữa .
                              Đôi khi ta …lắng nghe ta…
                              Ấy là những khoảnh khắc linh diệu nhất trong tâm hồn : quen mà lạ , lạ mà quen . Một sự đồng điệu , nhưng ngân lên nhiều cung bậc :
                              Qua khứ và hiện tại
                              Ánh sáng và bóng tối
                              Hạnh phúc và khổ đau…
                              Mênh mang , nhưng chỉ trong một .Vang lên thinh không .Trong yên lặng
                              Yên lặng để nghe trong cuộc sống với bao điều mầu nhiệm ; để hiểu biết cuộc đời , nhận chân lại mình ; để thịnh suy với một thoáng cười nhẹ . Nụ cười của những người biết cười : Đức Thích Ca với nụ cười giải thoát dưới cội bồ đề ; độ đời là nụ cười của Di Lặc Tôn Phật “Phùng nhân khai khẩu tiếu.Tùy địa kết gia phu ; Đức MaHa Ca Diếp với “Niêm hoa vi tiếu” – nhìn hoa cười giác ngô …là những nụ cười bao dung, tỉnh thức .
                              Tỉnh thức – để có cái tâm vô lượng chiếu chùm pháp giới ; Không còn thấy trong – ngoài , không chia mình – người . Bao dung để thấy ai cũng gần gũi , cũng tri âm .Điều huyền nhiệm này luôn sẵn có trong mỗi chúng ta : Nó không do bạn thấy biết mà hiện diện , cũng không do ban chưa rõ mà mất đi ; xưa nay nó không hề tách rời chúng ta , nên , soi tỏ được mình , bạn sẽ không còn cô đơn và đau khổ .
                              Tri âm là của chính ta !
                              “Một chữ tình để duy trì thế giới.
                              Một chữ tài để tô điểm càn khôn!
                              Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                              Comment

                              • #30

                                Hương thiền trà

                                Ngày chuyển mùa đất trời phơ phất lạnh. Sương bàng bạc buổi sớm mai. Không gian như cô đọng lại trong giọt sương đầu ngọn cỏ, trong tiếng chim sẻ hót tinh khôi buổi sáng, trong hương trà dịu nhẹ lan tỏa tịch tĩnh quanh ta.
                                Nói đến hương thiền trong một chén trà là chúng ta phải nói đến sự tỉnh giác. Tỉnh giác là mạch sống của Đạo, là đỉnh cao của nghệ thuật uống trà, là nền tảng công phu tu tập ở bất cứ pháp môn nào.
                                Chén trà đượm hương thiền là chén trà mà người uống đạt được sự vắng lặng của tâm thức, khám phá ra chính mình thông qua chén trà ấm áp trong tay và hòa nhập được tâm vào pháp giới.
                                Đó là chén trà ta uống vào một buổi sáng đầu xuân với một cảm giác bàng hoàng, thú vị khi ngắm một nụ mai vừa hé nụ.
                                Là chén trà uống vào một buổi trưa mùa hạ bên ao sen. Hương sen thơm bát ngát cả khung trời. Áo cũng thơm, tay cũng thơm, chén trà cũng thơm … không biết đâu là ta, đâu là trà và đâu là sen nữa!

                                Là chén trà uống vào buổi chiều thu bên thềm nhà rêu phong cổ kính. Hoa cúc vàng quyến luyến gió thu qua…
                                Để diễn tả sự hòa nhập của tâm vào pháp giới thiền sư Hư Đường Trí Ngu đã viết :

                                Cốc thủy nguyệt tại thủ
                                Lộng hoa hương mãn y.

                                Nghĩa là:

                                Vốc nước trăng trong tay
                                Cầm hoa thơm cả áo.

                                Hay là bài :

                                Cố hương hề viễn viễn
                                Bất thức hà thời hồi
                                Kim triêu đột nhiên kiến
                                Chỉ tại nhất trà bôi.

                                Nghĩa là:

                                Quê cũ chừ xa lắm
                                Không biết chừng nào về
                                Sớm nay bỗng nhiên gặp
                                Trong chén trà này thôi.

                                Ngụ ý của những câu thơ này là diễn tả trạng thái tâm nhập vào thế giới thông qua hình ảnh vốc nước dưới trăng, trăng trên mặt nước, trăng ở trong lòng bàn tay nhưng trăng cũng ở trên trời, trăng bàng bạc khắp nơi.
                                Hoa cũng vậy. Hương thơm quấn quít vào vạt áo nhưng hương cũng âm thầm tỏa khắp đó đây.
                                Quê nhà của người xa xứ cũng như thế. Tuy xa, xa lắm… nhưng cũng gần, gần lắm. Một khi tâm đạt được sự vắng lặng với một chén tịch tĩnh trên tay thì quê không xa không gần nữa. Quê hương là phút giây hiện tại ở đây với tâm ta trùm lên vạn vật.
                                Một khi trà và người nhập vào làm một, tan lẫn, hòa quyện vào nhau thì:

                                Bàn chi trà với đạo
                                Khát nước, uống trà đi!
                                Tìm đạo trong chén trà
                                Đầu bạc chẳng thấy chi!

                                Vậy đó. Hương thiền trong một chén trà đó chính là tâm ta từng bước nhẫn nại, tĩnh lặng, kiên định, buông xả kiến chấp và tỉnh giác hoàn toàn để nhìn thấy các trạng thái của tâm, để cảm nhận được phút giây hiện tại trọn vẹn rằng nó là như vậy.
                                Ôi trà thơm
                                Ngày thật đẹp
                                Cánh hoa
                                Rụng trên tay.■
                                Hãy hướng về phía mặt trời mọc bóng tối sẽ khuất sau lưng anh.

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom