• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Lưu Quang Vũ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Lưu Quang Vũ

    Nhà thơ Lưu Quang Vũ

    Tiểu sử
    Link" align="left" border="0" alt="" style="padding:7px;" />Lưu Quang Vũ (sinh 17 tháng 4 năm 1948 tại Phú Thọ – mất 29 tháng 8 năm 1988 tại Hải Dương) là nhà soạn kịch, nhà thơ và nhà văn hiện đại của Việt Nam.

    Ông là con trai nhà viết kịch Lưu Quang Thuận và bà Vũ Thị Khánh, quê quán: Quảng Nam.

    Ông sinh tại Phú Thọ và tuổi thơ sống tại đây cùng cha mẹ. Khi hoà bình lập lại (1954) gia đình ông chuyển về sống tại Hà Nội. Thiên hướng và năng khiếu nghệ thuật của ông đã sớm bộc lộ từ nhỏ và vùng quê trung du Bắc Bộ đó đã in dấu trong các sáng tác của ông sau này.

    Từ 1965 đến 1970 ông nhập ngũ, phục vụ trong quân chủng Phòng không – Không quân. Đây là thời kỳ thơ Lưu Quang Vũ bắt đầu nở rộ.
    Từ 1970 đến 1978: xuất ngũ và làm đủ mọi nghề để mưu sinh, làm hợp đồng cho nhà xuất bản Giải phóng, chấm công trong một đội cầu đường, vẽ pa-nô, áp-phích,…

    Từ 1978 đến 1988: Lưu Quang Vũ làm biên tập viên Tạp chí Sân khấu, bắt đầu sáng tác kịch nói với vở kịch đầu tay Sống mãi tuổi 17 viết lại theo kịch bản của Vũ Duy Kỳ.

    Giữa lúc tài năng đang vào độ chín, Lưu Quang Vũ qua đời trong một tai nạn ô tô trên quốc lộ số 5 cùng với người bạn đời là nhà thơ Xuân Quỳnh và con trai Lưu Quỳnh Thơ.
    Similar Threads
  • #2

    Những ngày chưa có em
    Những ngày chưa có em
    Lưu Quang Vũ

    Những ngày chưa có em
    Anh như suối lang thang trong núi
    Chưa từng biết trung du chưa có bến có thuyền.

    Những ngày chưa có em
    Anh như một toa tàu bỏ vắng
    Rất nhiều gió thổi qua cửa lạnh
    Nhưng thiếu lửa thiếu tiếng còi không biết lối về ga.

    Cậu bé con đôi mắt ngây thơ
    Đã đánh mất kho vàng và tiếng hát
    Anh bỏ hồ trong, bỏ vườn cây mát
    Đi tìm chân trời nhưng chỉ thấy cô đơn
    Mưa trên đường xa, mưa trên cửa sổ tâm hồn.

    Ôi tuổi thanh xuân trôi qua bằng những đêm trăn trở
    Sách vở và cha anh không giải được cho mình
    Anh trở thành đứa trẻ hư thân
    Không chịu vâng lời không chịu ngủ
    Chẳng lời ru nào làm anh yên lòng cả
    Anh nghi ngờ cả đến giọt sương rơi.

    Bỗng một ngày em tới em ơi
    Anh như gặp biển khơi gặp nhà ga bóng mát
    Anh thấy chân trời tuổi thơ bát ngát
    Em dậy anh nhìn cái thật của đời
    Hiểu bao điều lòng anh vẫn non tươi
    Chẳng còn là đám mây rách rưới
    Từ nay có nhau từ nay không còn bóng tối.

    Em trả lại cho anh hơi thở, dáng hình
    Mang niềm tin thầm lặng, của bình minh
    Em giải thoát cho anh khỏi nỗi cô đơn lầm lỗi
    Anh trẻ lại, đời chẳng còn rắc rối
    Trước câu trả lời đơn giản: hãy yêu thương.

    Em dậy anh biết mơ ước biết tin
    Bạn bè trẻ con đất đai mùa gặt
    Gạt khổ đau bàn tay em gieo hạt
    Xoá lo âu hy vọng lại căng buồm.
    Trước tình em đáng lẽ phải lặng yên
    Nhưng hạnh phúc làm anh không nén được
    Như biển cả vỡ bên mình Tổ quốc
    Mái tóc em là xứ sở của anh
    Mái tóc đen như một nỗi kinh hoàng
    Phủ xuống hồn anh hoang dại mà ấm áp
    Em đã tới diệu kì như âm nhạc

    Đất mênh mông chuyển gió tới chân trời.
    Trăng mọc rồi, đêm rộng quá, em ơi.

    Sống trên đời

    Comment

    • #3

      Tiếng Việt
      Tiếng Việt
      Lưu Quang Vũ

      Tiếng mẹ gọi trong hoàng hôn khói sẫm
      Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
      Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
      Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre..

      Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
      Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
      Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
      Tiếng đập dồn nước lũ xoáy chân đê.

      Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
      Khi hun thuyền gieo mạ lúc đưa nôi
      tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
      Nón ai xa thăm thẳm bên trời.

      “Đá cheo leo trâu trèo trâu trượt…”
      Đi mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
      Đây muối mặn gừng cay lòng khế xót
      Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.

      Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
      Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
      Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
      Óng tre ngà và mềm mại như tơ.

      Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
      Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
      Như gió nước không thể nào nắm bắt
      Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.

      Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
      Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
      Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
      Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.

      Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
      Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
      Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
      Nàng Mị Châu quỳ xuống lạy cha già.

      Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
      Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
      Tiếng tủi cực kẻ cầu ngủ quán
      Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.

      Trái Đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
      Cao quý thâm trầm rực rỡ vui tươi
      Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
      Như tiếng sáo như dây đàn máu nhỏ.

      Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
      Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
      Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
      Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.

      Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
      Người qua đường chung tiếngViệt cùng tôi
      Như vị muối chung lòng biển mặn
      Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.

      Ai thủa trước nói những lời thứ nhất
      Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
      Điều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
      Ai người sau nói tiếp những lời yeê?

      Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
      Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
      Ai ở phía bên kia cầm súng khác
      Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.

      Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
      Quên mỗi miìh quên áo mặc cơm ăn
      Trời xanh quá môi tôi hồi hộp quá
      Tiếng Việt ơi tiếng Việt ân tình…
      Sống trên đời

      Comment

      • #4

        Chia tay
        Chia tay
        Lưu Quang Vũ

        Cho anh hái một nhành mi xanh biếc
        Trong giây phút hai ta tiễn biệt

        Nắng rụng vào khoé mắt thoảng bóng mây
        Tơ buông tơ hay gió se qua tay

        Theo khắp chốn đường anh xa tắp
        Một nhành mi thôi làm sao mà gặp

        Ở chân trời đang gọi không phân vân
        Cây đâm chồi khúc nhạc mùa xuân

        Bàn tay vẫy trong nắng nhoà xin chớ tiếc
        Đời rất rộng không lo lẻ chiếc

        Thôi đưa nhau đừng nhìn theo anh
        Nước mắt đừng ướt buổi chiều xanh

        Nỗi buồn ấy ai nào biết được
        Đối với anh chỉ con đường phía trước

        Buồn không cùng nhưng mà phải đi thôi
        Cánh chim bay và tàu đã nổi còi…
        Sống trên đời

        Comment

        • #5

          Thơ ru em ngủ
          Thơ ru em ngủ
          Lưu Quang Vũ


          Ngủ đi em ơi, trời xanh sau lá thưa
          Trưa đã sẫm rồi, cửa ngỏ sương sa
          Em nằm nghiêng, tóc cụp xuống như lông thỏ
          Như con sóc hiền, như chùm dẻ mùa đông.

          Ngủ đi em ơi gian phòng nhỏ như thuyền
          Giấc ngủ trôi về như dải sông đen
          Có rong dại và ngút ngàn lau trắng
          Một thành phố xa xôi có nhịp cầu đá xám
          Con quay nâu quay trên hè phố vắng
          Con sẻ gầy trên gió hát ngu ngơ.

          Ngủ đi em ơi, sân thượng áo phơi
          Những tấm chăn hoa những thảm màu sặc sỡ
          Rãnh nước chung quanh khu nhà nhỏ
          Khói mịt mù mắt trẻ con cay.

          Ngủ đi em ơi, trên tường mảnh chai
          Không ngăn nổi những đám mây xô giạt
          Những quả đồi cao những thung lũng hẹp
          Tiếng tù và vang dội lòng khe.

          Ngủ đi em ơi, những người gặt lúa về
          Đang múa trên bờ ruộng
          Tiếng tay vỗ nhịp nhàng như sóng
          Tiếng hát chập chờn lúc hiện lúc tan.

          Ngủ đi em ơi, làng biển nắng chang
          Không có chiếc thuyền nào bão lật
          Trong rừng thẳm không ai lên cơn sốt
          Người lính bị thương vết bỏng đỡ đau rồi

          Em hãy yên lòng một lát thảnh thơi
          Ước chi lo mọi nỗi em lo, mọi nỗi em buồn
          Cho phút này em được ngủ ngon
          Ta sẽ cùng qua bao làng mạc ruộng vườn,

          Bao giếng nước, ngày vui, bao mùa cấy gặt
          Người đi đường mệt mỏi ơi, ngủ đi cho lại sức

          Như chưa hề khổ nhọc
          Như chưa hề đắng cay
          Anh ở cạnh em đây
          Đừng sợ xa nhau nữa
          Nắng chiều trên ngọn lá
          Gió cồn bụi trắng bay
          Nẻo dài còn đợi đấy
          Ngủ đi, bạn đường ơi!

          Sống trên đời

          Comment

          • #6

            Nếu đó là tội lỗi
            Nếu đó là tội lỗi
            Lưu Quang Vũ


            Một con người không phải chỉ là một cái tên trong hộ khẩu
            Một con tốt trong bàn cờ
            Một viên gạch một cái đinh
            Để treo biển hàng và đặt ghế

            Con người chưa được làm người
            Bao lệnh cấm đang đè lên thế giới
            Cấm yêu thương cấm khát vọng cấm tự do
            Bao con chim bị nhốt ở trong tù
            Bao giải băng đen che kín mắt

            Khi bè bạn gặp nhau có người theo dõi
            Thầm thì không dám nói to
            Khi những bài thơ anh viết ra
            Chỉ một mình anh đọc

            Nhưng trước khi có chữ viết
            Đã có thơ ca
            Như tình yêu thơ đã sinh ra
            Không phải vì tiền nhuận bút
            Không sợ ngục tù bạo lực
            Dù khổ sở dù phiền hà
            Thơ không bao giờ câm lặng
            Như nhịp đập của trái tim trung thực
            Là nhân chứng của anh
            Là ngọn lửa trắng trong
            Trên lịch sử tối tăm trên tro bụi

            “Và nhân thế sẽ còn yêu ta mãi
            Bởi giữa thuở bạo tàn ta đã ca ngợi tự do” *
            Ca ngợi tình yêu giữa thế giới hằn thù
            Trước đau khổ của nhân dân thơ đã không gian dối

            Nếu đó là tội lỗi
            Anh hãy nhận về mình, như trách nhiệm, như niềm vui
            Và sống chết cùng người, đất nước mến thương ơi.

            ------
            * Thơ Pushkin

            Sống trên đời

            Comment

            • #7

              Có những lúc
              Có những lúc
              Lưu Quang Vũ


              Có những lúc tâm hồn tôi rách nát
              Như một chiếc lá khô như một chồng gạch vụn
              Một tấm gương chẳng biết soi gì
              Một đáy giếng cạn không một hốc mắt đen sì
              Trời chật chội như chiếc lồng trống rỗng
              Thành phố đầy bụi bặm
              Những mặt người lì nhẵn chen nhau.

              Tôi biết làm gì tôi biết đi đâu
              Tôi chẳng còn điếu thuốc nào
              Đốt lên cho đỡ sợ
              Yếu đuối đến cộc cằn thô lỗ

              Tôi xấu xí mù loà như đứa trẻ mồ côi
              Tình yêu trong lòng tôi chẳng ích lợi cho ai
              Những gì mọi người cần, tôi chẳng thiết
              Tôi khao khát yêu người
              Mà không yêu sao được

              Cuộc đời như một mụ già dâm đãng
              Một núi giây thừng bẩn thỉu rối ren
              Tôi chán cả bạn bè
              Mấy năm rồi họ chẳng nói được câu gì mới
              Tôi bỏ ra đi, họ ngồi ở lại
              Tôi đi một mình trong phố vắng ban đêm
              Tôi chẳng dám về gian phòng nhỏ của em
              Tấm áo đẹp của em và chiếc đồng hồ em xinh xắn

              Mặt tôi âm u như khu rừng rậm
              Nghe em cười giữa bè bạn đông vui.
              Những bức tường dựng đứng quanh tôi
              Có những lúc tôi xuôi tay đuối sức
              Nhưng từ đáy nỗi buồn tôi thăm thẳm
              Một cái gì như nhựa thắm trong cây
              Một cái gì trắng xoá tựa mây bay

              Là hoa gạo của lòng tôi chẳng tắt
              Tôi đập tay lên bức tường lạnh ngắt
              Dù tiếng tôi chỉ một người nghe
              Tôi phải đốt lên một cái gì

              Cho sáng rực giữa chênh vênh vực thẳm
              Dẫu bao lần người làm tôi thất vọng
              Tôi vẫn yêu người lắm lắm người ơi
              Tình yêu tôi như một tiếng chuông dài
              Làm run rẩy hoa hồng trên ngực nắng.

              (1972)

              Sống trên đời

              Comment

              • #8

                Lời cuối
                Lời cuối
                Lưu Quang Vũ


                “Từ cát bụi sẽ lại về cát bụi”
                Màu cỏ xanh ngàn năm
                Tia nắng chiều trước biển mênh mông
                Anh nắm bàn tay bé nhỏ

                Đi cùng nhau trên thành phố
                Rồi mai tàn cơn mưa
                Ta sẽ trở về
                Nơi mình đã sinh ra
                Bóng tối trùm lên đất thẳm

                Xanh trên đời chốc lát
                Mà tình cờ gặp nhau
                Vừa ngắn ngủi vừa dài lâu
                Lúc tan xuống, lại mỗi người mỗi ngả

                Dù sướng vui, dù buồn khổ
                Hãy yêu anh
                Như hôm nay là ngày cuối cùng
                Mỗi hơi thở đều không lặp lại
                Mỗi khoảnh khắc trong mắt ta chói lọi
                Một đồng hoa

                Cả cuộc đời là ở sân ga
                Trước chuyến đi vô tận
                Cuộc lên đường tối tăm đơn độc
                Người ta chết có một mình
                Đó là điều buồn nhất
                Ở bên nhau, trước khi tàu đến
                Ở bên nhau, tấm vé đã nằm trong túi

                Ngày đẹp quá, gió trên ghềnh dưới bãi
                Muôn lá xanh run rẩy trên cành
                Như những cây đàn nhỏ lung linh
                Ở bên anh, trọn vẹn bên anh
                Để mai tình yêu là hành lý lên đường

                Để nếu có linh hồn
                Cũng sẽ không giá lạnh
                Và nếu chết là mọi điều đều hết
                Hơi thở của em
                Như ngọn lửa phập phồng

                Như sắc cỏ không ngừng xanh trở lại
                Nối phút giây ngắn ngủi với vô cùng.

                (1975)


                Sống trên đời

                Comment

                • #9

                  Những chiếc lá rơi
                  Những chiếc lá rơi
                  Lưu Quang Vũ


                  I
                  Con người bé nhỏ
                  trong thành phố không màu
                  trước một chiếc cầu
                  không thể đi qua

                  Cuộc hẹn hò
                  trong niềm mơ ước cũ

                  Chuông đã rung lên trống đã đổ dồn
                  những bức tượng đã gục ngã
                  những người mới đã lên đường

                  Xao xác là vàng
                  những mặt nạ của mùa thu
                  đã chết

                  Con rối trong tủ kính
                  con chuột bằng bìa xanh
                  những đôi mắt trẻ con
                  đã rơi vào quên lãng
                  chỉ còn vầng trăng nhọn
                  sáng bên trời không nguôi

                  Nỗi buồn của tôi, tình yêu của tôi
                  như những chiếc lá không lời
                  rụng xuống

                  II
                  Có một cái làng
                  em đã đi qua
                  cái làng đầy hoa hồng
                  cheo leo bên sườn núi
                  chìm trong cây trong khói khuất trong mưa

                  tôi cũng có một cái làng
                  không bao giờ tới được
                  khi em mở bàn tay
                  những đường chỉ xa xôi
                  run run định mệnh
                  những đường chỉ mơ hồ lẩn khuất
                  dẫn anh về một cái làng xưa
                  đã mất

                  III
                  - Anh có nhớ Macxen Macsô
                  cái ông hề tóc bạc
                  có gương mặt rất buồn rất cô đơn?

                  anh có nhớ một người đùa bỡn
                  với cái mặt nạ cười
                  rồi không sao cởi được
                  đau đớn mệt nhoài kiệt sức
                  tuyệt vọng ôm vai, cái mặt vẫn cười?

                  anh có trông con ốc
                  suốt đời mang cái vỏ của mình
                  nhưng cất đi gánh nặng trên lưng
                  nó cũng không sống nữa?

                  - Em như con chim say nắng gió
                  luôn làm bộ thương chính đôi cánh của mình

                  Sống trên đời

                  Comment

                  • #10

                    Em (II)
                    Em (II)
                    Lưu Quang Vũ


                    Em không bước ra từ một tấm gương câm
                    Không đến từ một con tàu trong trí nhớ
                    Không phải từ một giấc mơ một dòng sông hay lùm cây rực rỡ
                    Em đến giữa một ngày trong những ngày sống thực của anh

                    Một sớm mai có tiếng chổi quét đường
                    Vỉa hè lấm bụi than, cửa hàng bán trái cây, những xe nước đá
                    Những người lính ngồi đợi tàu, những ngôi nhà gạch vỡ
                    Em treo áo mưa lên chiếc đinh ở trên tường

                    Em bước qua bậc cửa, em ngồi ở bên bàn
                    Bóng em lung linh, đêm không còn lạnh giá
                    Em mua rau ở chợ về, em chụm diêm nhóm lửa
                    Chúng ta nhận ra nhau giữa triệu con người
                    Anh thấy trán em lo âu, anh nghe tiếng em cười
                    Một thực tại rất gần, một thực tại có thể đưa tay là nắm được

                    Em ngẩng đầu, mái tóc đen cắt ngắn
                    Đôi mắt to vừa dịu lành vừa gay gắt
                    Nhìn thấy đời anh nỗi khổ niềm vui
                    Biến niếm tin lẻ loi thành niềm tin của hai người

                    Những ngày của riêng anh những ngày của riêng em bây giờ chung một
                    Chung nhau chân trời chung nhau trang sách
                    Chung nhau một ngọn đèn và khung cửa mưa rơi
                    Thời ki bịch thảm thương của những nàng Juyliét đã qua rồi

                    Chúng ta có hai bàn tay để gìn giữ vun trồng làm việc
                    Đường xa lắm mà đời người thật ngắn
                    Phải có sức lực và lương ăn cho mỗi chuyến đi
                    Phải hiểu thấu mọi điều để thắng nỗi hoài nghi
                    Để sống với đời thường và sống cùng giấc mơ phía trước

                    Dù sao cuộc đời đã dành em lại cho anh
                    Điều mong ước đầu tiên điều ở lại sau cùng
                    Chúng ta đi bên nhau trên mặt đất
                    Dẫu chỉ riêng điều đó là có thật
                    Đủ cho anh mãi mãi biết ơn đời.

                    (1974)

                    Sống trên đời

                    Comment

                    • #11

                      Dù cỏ lãng quên
                      Dù cỏ lãng quên
                      Lưu Quang Vũ


                      Những toa tàu đạp vào nhau dồn dập
                      Dây xích nặng rên lên rền rẫm
                      Hơi nước bỏng mù bay
                      Em đã đi rồi

                      Anh làm sao sống như xưa được nữa?
                      Nơi anh ngỡ chân trời
                      Nơi mỏng manh đứt rời như sợi chỉ
                      Nơi bóng mát êm đềm anh đến nghỉ

                      Nay gió lồng suốt đêm
                      Em phá tung khung cửa khép nghiêng
                      Hết bình tĩnh anh chỉ còn náo động
                      Mắt chán hết mọi sắc màu thường gặp
                      Ngực quay cuồng bao khát vọng đầu tiên

                      Những ngôi sao là nước mắt của đêm
                      Anh chẳng muốn ngồi mơ trong sương xám
                      Cuối con đường lầy lội ngã ba mưa
                      Em bây giờ lấp lánh nơi xa

                      Để lại triền sông phù sa ướt đẫm
                      Sau nước lũ tới màu gieo hạt
                      Những lưỡi cày thao thức thâu đêm

                      Mai trong em anh thành cỏ lãng quên
                      Em chẳng nhớ chân trời anh khát vọng
                      Em chẳng nhớ lòng anh cơn gió nóng

                      Suốt cuộc đời cỏ đắng cỏ lãng quên
                      Mảnh trăng cao vẫn gọi nước triều lên
                      Anh chẳng sống như xưa được nữa

                      Sống trên đời

                      Comment

                      • #12

                        Bài hát ấy vẫn còn là dang dở
                        Bài hát ấy vẫn còn là dang dở
                        Lưu Quang Vũ


                        Nắng đã tắt dần trên lá im
                        Chiều đã xẫm màu xanh trong mắt tối
                        Đường đã hết trước biển cao vời vợi
                        Tay đã buông khi vừa dứt cung đàn

                        Gió đã dừng nơi cuối chót không gian
                        Mưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳm
                        Người đã sống hết tận cùng năm tháng
                        Sau vô biên sẽ chỉ có vô biên

                        Anh vẫn chưa nói được cùng em
                        Bài hát ấy vẫn còn là dang dở
                        Chưa hiểu được mùi thơm của lá
                        Chưa nghe xong tiếng hót của chim rừng

                        Yêu thương hoài vẫn chưa đủ yêu thương
                        Ôi nếu phải tan thành bụi cát
                        Thành hư vô, không khí trời, không ánh sáng
                        Chỉ rỗng không, câm lặng, vô hình

                        Sẽ ở đâu, bài hát ấy của anh
                        Gương mặt của hôm nay ơi, em của những ngày đang sống?
                        Không thể ôm cả bầu trời lồng lộng
                        Nhưng có thể cầm một chùm quả trên tay

                        Có thể trồng thêm một bóng mát cho ngày
                        Không tới được một vì sao xa lắc
                        Nhưng có thể đến trong mùa cấy gặt
                        Làm thuyền trên sông, làm lúa trên đồng

                        Làm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trong
                        Và nhận hết niềm vui trên cõi sống
                        Mũi kim nhỏ mà chiều mau tắt nắng
                        Có sao đâu: áo đẹp đã xong rồi

                        Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay
                        Ta đã có những ngày vui sướng nhất
                        Đã uống cả men nồng và rượu chát
                        Đã đi qua cùng tận của con đường

                        Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên:
                        Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.

                        Sống trên đời

                        Comment

                        • #13

                          Chiều chuyển gió
                          Chiều chuyển gió
                          Lưu Quang Vũ


                          Chân bước vội em về từ phố rộng
                          Mang mùa hè xanh biếc trên vai
                          Chiều mênh mông gió lớn thổi từ trời
                          Em bỏ nón tóc lòa xòa trên má.

                          Ngày thường ngày chẳng có gì lạ cả
                          Sao suốt chiều anh cứ đợi mong em
                          Anh hồi hộp vào ra, anh xếp sách dọn bàn…
                          Và gió cứ đập hoài ngoài cửa sổ

                          Chỉ gió chuyển chứ có gì khác lạ
                          Hè sắp qua, thu sắp trắng bên trời
                          Sống bên em thấm thoắt mấy năm trôi
                          Lòng sao vẫn ngỡ ngàng như mới gặp?

                          Anh nghe tiếng những vòm cây gió động
                          Lá chập chờn muôn ánh nắng lung linh
                          Nắng tan ra như hơi thở vô tình
                          Hơi thở lớn ào ào trên phố xá …

                          Những mái nhà chập chùng như biển cả
                          Sự diệu kì của trời đất mênh mông
                          Sự diệu kỳ của tia nắng mong manh,
                          Sự diệu kì của cuộc đời mạnh mẽ

                          Vừa bí ẩn vừa rõ ràng đến thế
                          Không cho ai được sống nửa vời
                          Có em anh hiểu lại cuộc đời
                          Có em anh bắt đầu tất cả

                          Bắt đầu con đường, bắt đầu nhịp thở
                          Mùa hạ đầu tiên, ngọn gió đầu tiên
                          Muốn trao em gương mặt đến tâm hồn
                          Đều trong trắng, tràn đầy thuần khiết nhất

                          Niềm vui sống như dòng sông mãnh liệt
                          Một sáng mai, một cảng mới để lên đường
                          Đất đai thành xứ lạ lúc trăng lên…
                          Còn bao chân trời mình chưa tới kịp

                          Bao đau đớn, yêu thương, nụ cười, nước mắt
                          Mỗi con đường lại có những ngã ba
                          Dẫn đến vô biên bao chuyện bất ngờ
                          Bao bài hát mình chưa nghe kịp

                          Trang giấy rộng ngòi but đưa gấp gấp
                          Cuốn sách hay cuống quýt lật trên tay
                          Chưa đọc hết trang kia sợ bỏ sót trang này
                          Anh là kẻ suốt đời tất bật

                          Suốt đời vội đi, suốt đời nóng ruột
                          E đến nơi mùa đã gặt xong rồi
                          Nhưng cốc rượu đầy uống mãi chẳng hề vơi
                          Sau mùa hạ đến mùa thu lá đỏ

                          Sau mùa cúc lại mùa hoa vạn thọ
                          Sau cửa gương là đôi mắt thương yêu
                          Ôi vai em mềm ấm biết bao nhiêu
                          Em ngoảnh lai nhìn buổi chiều lộng gió

                          Tim anh đập như quả chuông bé nhỏ
                          Dưới hồi chuông vô tận của trời xanh

                          Sống trên đời

                          Comment

                          • #14

                            Đáng lẽ
                            Đáng lẽ
                            Lưu Quang Vũ


                            Trang sách ước năm xưa
                            đã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏ
                            chiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổ
                            bao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi

                            Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng qua
                            một gương mặt chập chờn rồi vụt biến
                            bao con tàu về ga bao con thuyền cập bến
                            mà riêng em chẳng đến cùng tôi

                            Em qua bao con đường, em gặp bao con người
                            em cười nói giữa bao bè bạn
                            em đặt chân lên bao thành phố khác
                            mắt em từng in bao tấp nập hoàng hôn
                            có thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đường

                            em đi qua cầu thang vô tư có khi còn hát
                            có lúc em ốm đau mà anh chẳng biết
                            em sống dưới mái nhà cùng thành phố với anh
                            mà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần
                            em hay đâu anh khổ anh buồn

                            anh chờ anh đợi
                            nghĩ lại còn giận em lắm đấy
                            em biết không những tháng năm dài
                            anh như người con giai
                            ở trong bài hát cũ

                            đi tìm em phiêu bạt những dòng sông
                            “một tin trông
                            hai tin đợi
                            ba bốn tin chờ
                            sao chẳng thấy em”

                            Bây giờ chúng mình đã có nhau
                            khoảng thời gian còn lại
                            Thương biết mấy vẫn còn chưa đủ
                            lẽ nào anh lại trách em
                            nhưng phải nói cho mà biết
                            đáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu.

                            (Di cảo)

                            Sống trên đời

                            Comment

                            • #15

                              Một mùa đông
                              Một mùa đông
                              Lưu Trọng Lư


                              I
                              Đôi mắt em lặng buồn,
                              Nhìn thôi mà chẳng nói
                              Tình đôi ta vời vợi
                              Có nói cũng không cùng

                              Yêu hết một mùa đông
                              Không một lần đã nói
                              Nhìn nhau buồn vời vợi
                              Có nói cũng không cùng

                              Trời hết một mùa đông
                              Gió bên thềm thổi mãi
                              Qua rồi mùa ân ái:
                              Đàn sếu đã sang sông

                              Em ngồi trong song cửa
                              Anh đứng tựa tường hoa
                              Nhìn nhau mà lệ ứa
                              Một ngày một cách xa

                              Đây là giải Ngân hà
                              Anh là chim ô thước
                              Sẽ bắc cầu nguyện ước
                              Một đêm một lần qua

                              Để mặc anh đau khổ
                              Ái ân giờ tận số
                              Khép chặt đôi cánh song!
                              Khép cả một tấm lòng

                              II
                              Tặng D.C.
                              Em là gái trong khung cửa
                              Anh là mây bốn phương trời
                              Anh theo cánh gió chơi vơi
                              Em vẫn nằm trong nhung lụa

                              Em chỉ là người em gái thôi
                              Người em sầu mộng của muôn đời
                              Tình em như tuyết giăng đầu núi
                              Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời

                              Ai bảo em là giai nhân
                              Cho đời anh đau khổ?
                              Ai bảo em ngồi bên cửa sổ
                              Cho vướng víu nợ thi nhân

                              Ai bảo em là giai nhân
                              Cho lệ tràn đêm xuân?
                              Cho tình tràn trước ngõ,
                              Cho mộng tràn gối chăn?

                              III
                              Ngày một ngày hai cách biệt nhau
                              Chẳng được cùng em kê gối sầu,
                              Khóc chuyện thế gian cười ngặt nghẽo,
                              Cùng cười những chuyện thế gian đau.

                              Ngày hôm tiễn biệt buồn say đắm
                              Em vẫn đuà nô uống rượu say
                              Em có biết đâu đời vắng lạnh
                              Lạnh buồn như ngọn gió heo may.

                              Môi em đượm sặc mùi nho tươi
                              Đôi má hồng em chúm nụ cười
                              Đôi mắt em say mầu sáng lạn,
                              Trán em để lỏng làn tóc lơi.

                              Tuy môi em uống lòng anh say
                              Lời em càng nói, càng chua cay
                              Anh muốn van em đừng nói nữa
                              Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay.

                              IV
                              Hãy xếp lại muôn vàn ân ái
                              Đừng trách nhau đừng ái ngại nhau
                              Thuyền yêu không ghé bến sầu
                              Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng.

                              Hãy như chiếc sao băng băng mãi
                              Để lòng buồn, buồn mãi không thôi.

                              Sống trên đời

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom