• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

VŨ HOÀNG CHƯƠNG: Nho sinh ngất ngưởng thời Tây học

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • VŨ HOÀNG CHƯƠNG: Nho sinh ngất ngưởng thời Tây học

    VŨ HOÀNG CHƯƠNG: Nho sinh ngất ngưởng thời Tây học

    TP - Tuy Vũ Hoàng Chương tài năng không hề thua sút những vì sao Thế Lữ, Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính... trên bầu trời Thơ Mới, nhưng ông lại ít được nhắc tới một cách đáng ngạc nhiên.





    Có lẽ vì người ta đọc thơ ông không chỉ bằng “con mắt thơ”, mà còn bằng, và chủ yếu bằng con mắt của đạo đức, con mắt của lề thói, con mắt của đủ thứ cấm kị xã hội?
    Có lẽ bởi thế mà vào cuối đời, cay đắng tổng kết cuộc đời mình, Vũ Hoàng Chương đã phải cất một tiếng than dài: “Ta đã làm chi đời ta” (tên tập hồi ký của ông)?

    Người cũ trong thơ mới

    Trong bài khái luận “Một thời đại trong thi ca” mở đầu tập “Thi nhân Việt Nam”, Hoài Thanh đã tạm chia Thơ Mới 1932 - 1941 thành ba dòng: dòng chịu ảnh hưởng Pháp, dòng chịu ảnh hưởng thơ Đường và dòng “có tính cách Việt Nam rõ rệt”.
    Nhìn về đại thể, đó là cách chia tương đối hợp lý. Nhưng ở một đôi chỗ tiểu tiết, nhà phê bình tiền bối lại không khỏi khiến kẻ hậu bối viết bài này phải băn khoăn, việc xếp Vũ Hoàng Chương vào dòng Việt chẳng hạn.

    Thơ của tác giả “Thơ say” liệu có gì chung với thơ của tác giả “Mười hai bến nước” (Nguyễn Bính, cũng được Hoài Thanh xếp vào dòng Việt)? Vì lý do gì lại không thể coi Vũ Hoàng Chương như một thi nhân thuộc dòng ảnh hưởng thơ Đường, trong khi dấu ấn của Đường thi trong thơ ông quá đậm nét?
    Gạt những thắc mắc ấy sang một bên, ít nhất thì việc Hoài Thanh không xếp Vũ Hoàng Chương vào dòng thơ chịu ảnh hưởng Pháp cũng cho tôi can đảm để khẳng định cái cảm nhận ban đầu của mình: Vũ Hoàng Chương là một người cũ trong Thơ Mới.
    Vừa bước chân vào cửa, tôi đã trông thấy một gã nho sinh đang ngất ngưởng ngồi trên chiếc ghế bành đen bóng. Tôi ngỡ ngàng trước lối phục sức kỳ dị của Hắn: mình mặc áo gấm trần, đầu không khăn, chân mang guốc. Trông mặt Hắn có vẻ vừa kiêu hãnh, cao kỳ, vừa có vẻ thơ ngây, chất phác”.
    Trên tạp chí “Văn” số 150, Dương Thiệu Mục đã phác họa chân dung Vũ Hoàng Chương bằng những nét như vậy từ ký ức của lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người.

    Hãy thử tưởng tượng xem: ở thời buổi mưa Âu gió Mỹ đầy trời, khi trang phục của người thanh niên có học sống nơi thành thị phổ biến là veston, mũ phớt, giày giôn, thì cái hình ảnh “mình mặc áo gấm trần, chân mang guốc” của Vũ Hoàng Chương há chẳng khiến người ta thấy ngỡ ngàng hay sao? Nó giống như dư ảnh của một thời xưa cũ còn lưu lại giữa đương thời vậy.

    Thật khó tin nếu chúng ta chú ý tới sự kiện là Vũ Hoàng Chương từng tốt nghiệp trường Albert Sarraut, từng theo học đại học luật Hà Nội, rồi đại học toán, nghĩa là ông là người Tây học đến chân răng kẽ tóc!
    Sự hiện diện của Vũ Hoàng Chương trong Thơ Mới cũng vậy. Không trình diện làng thơ bằng các thi phẩm mang hình thức toàn luật thi và tuyệt thi như Quách Tấn trong tập “Mùa cổ điển”, nhưng thơ của Vũ Hoàng Chương vẫn gợi lên nơi người đọc cái cảm giác xưa cũ, cái cảm giác được hít thở, được ngâm tẩm trong một bầu khí “đặc” Đông phương.

    Cảm giác ấy nảy sinh từ nguồn thi liệu được ông sử dụng. Chúng tuyệt không vướng một chút dấu vết phương Tây. Nhưng, xin được nói ngay, chúng cũng khác xa với Nguyễn Bính: thi liệu trong thơ Nguyễn Bính chủ yếu lấy từ dân gian, mang màu sắc dân gian, có tính chất bình dị; còn thi liệu trong thơ Vũ Hoàng Chương lấy từ lịch sử và văn chương bác học Trung Hoa cổ điển, chúng được nhuộm bởi một gam màu cổ kính, sang trọng.

    Nhà thơ của lạc loài, cô đơn

    Trong bài “Phương xa”, Vũ Hoàng Chương đã viết, như một tuyên ngôn về tình thế tồn tại và căn bệnh tinh thần của thế hệ mình: “Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa/ Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh/ Bể vô tận xá gì phương hướng nữa/ Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh/ Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ/ Một đôi người u uất nỗi chơ vơ/ Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị/ Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ”.

    Nếu điều đó không đúng với tất cả hoặc không đúng với số đông, chí ít, nó đúng với riêng ông. Vũ Hoàng Chương là người luôn sống với hiện tại trong cảm thức chơ vơ, lạc loài, cô đơn, bị ruồng bỏ, chia cắt.
    Ông tồn tại ở đây, lúc này, nhưng luôn tin rằng bản thể chân thực của mình là ở trong một không gian khác, trong một thời gian khác. Và ông không ngừng băng qua giới hạn giữa “ở đây, lúc này” với “ở kia, lúc khác” để tìm kiếm cái bản thể ấy và hợp nhất với nó bằng tất cả các phương tiện có thể được: bằng Thơ, bằng Mơ, bằng Dục Tình, bằng Say (say rượu, say nàng tiên Nâu - đây chính là lý do khiến cho không ít phê bình gia đạo mạo đã coi Vũ Hoàng Chương như một điển hình của kiểu thi nhân trụy lạc).

    Không khó để nhận thấy trong thơ Vũ Hoàng Chương hai loại “vương quốc” đối lập với “chốn lưu đày” (theo tên một tập truyện của nhà văn Pháp A.Camus: Vương quốc và chốn lưu đày). Loại vương quốc thứ nhất là Cõi tiên, là Thiên giới, ở đó bản thể chân thực của ông là Người tiên, việc ông có mặt tại chốn lưu đày được hình dung như chuyện tiên nhân bị biếm trích hoặc trót dại, sảy chân.

    Bài “Tối tân hôn” trong tập “Thơ say” nói rõ điều này: “Do dự mãi, đêm nay rời xứ Mộng/ Ta chiều em, bỏ cánh lại cung Trăng/ Lén bước xuống thuyền mây chờ cửa động/ Vội vàng đi, quên giã biệt cô Hằng... Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải/ Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn/ Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới/ Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn”.
    Bài “Động phòng hoa chúc” cũng vậy: “Lìa cõi Mộng, giong thuyền qua bến Tục/ Đoái hoài chi, băng tuyết sẽ vùi chôn/ Em khao khát dìu anh tìm hạnh phúc/ ở men nồng chăn ấm tối tân hôn... Thôi hết nhé, thỏa đi niềm rạo rực/ Từ cung trăng rơi ngã xuống trần gian/ Ta sắp uống bùn nhơ và sự thực/ Sẽ mai đây giầy xéo giấc mơ tàn”.

    Vũ Hoàng Chương, một người cũ trong Thơ Mới, và chính vì cái cũ này mà ông đã tự khẳng định mình như một giọng thơ rất riêng trong dàn đồng ca Thơ Mới.
    Trong thơ ca phương Đông, việc thi nhân tự coi mình là đấng trích tiên chí ít cũng đã thấy ở Lý Bạch (Trung Quốc) và Tản Đà (Việt Nam), nên Vũ Hoàng Chương không phải là một biệt lệ. Nhưng điều ấy liệu đã đủ để làm nên ở ông hình hài của một người cũ trong Thơ Mới?

    Có lẽ phải tìm nó chủ yếu ở loại vương quốc thứ hai: đất nước Trung Hoa trong thời gian quá khứ miên viễn, trong bảng lảng khói sương của những điển tích văn chương đã làm nên niềm tự hào cho nền văn học đóng vai trò hạt nhân của vùng văn học chữ Hán.
    Cái bản thể đích thực của Vũ Hoàng Chương, cái đích cho sự tìm kiếm không ngưng của ông nằm ở đó. Nó không phải là một nhân hình cụ thể. Phải chăng, nó chỉ là một ý niệm, ý niệm về thời quá vãng huy hoàng của một phương Đông ngủ quên khi trên bầu trời đang vần vũ những mưa Âu gió Mỹ?

    Trong thơ Vũ Hoàng Chương, không ít bài diễn tả cái trạng thái tác giả xuất hồn xuyên thời gian trở về với “thuở trước”, với “nghìn thu”, với “vạn cổ”. Và khi ấy, lịch sử và văn chương cổ điển Trung Hoa đã trở thành nguồn thi liệu vô tận để ông múc lấy, lấp đầy cái thiếu hụt chống chếnh trong tâm cảm hiện tại của mình.
    Đây là khoảng khắc khi ông viếng mộ một tình nương: “Ta chẳng biết, nhưng mà ai biết được/ Chân dừng lại hồn trôi vào thuở trước/ Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa/ Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu/ Tiếc cung điện Trường An còn nức nở/ Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở/ Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay/ Mắt mòn trông, ải Nhạn khói mây đầy” (Bạc tình).

    Và đây, khi thi nhân cuồng nộ trong nỗi hận tình như một gã trai tuổi đôi mươi, bất kể nỗi hận tình ấy đã có quãng thời gian mười năm xoa dịu: “Men khói đêm nay sầu dựng mộ/ Bia đề tháng Sáu ghi Mười hai/ Tình ta, ta tiếc! Cuồng, ta khóc/ Tố của Hoàng, nay Tố của ai?/ Tay gõ vào bia mười ngón dập/ Mười năm theo máu hận trào rơi/ Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp/ Khúc Cổ bồn ca gõ hát chơi/ Kiều Thu hề, Tố em ơi/ Ta đương đốt lửa tơi bời Mái Tây/ Hàm ca nhịp gõ khói bay/ Hồ, xừ, xang, xế bàn tay điên cuồng” (Mười hai tháng sáu- thi phẩm có thể xếp vào hạng nhất trong thất tình thi Việt Nam tự cổ chí kim).

    Và đây nữa, khi chập chờn mộng ảo trong hương nha phiến, ông đã mở lỏng khóa linh hồn để nghe thấy một “Hơi tàn Đông á”: “Đáy cốc bao la vạn vực sầu/ Ngai vàng Mông Cổ ngự đêm nâu/ Hãy nghe bão táp trong cô tịch/ Vó ngựa dân Hồi dẫm đất Âu/ Thuyền chiến nằm mơ cuộc viễn chinh/ Buồm neo rời rạc bến u minh/ Đâu đây quằn quại trong làn khói/ Lớp lớp uy nghi Vạn Lý thành”.

    Nâng nỗi chán chường lên thành nghệ thuật

    Là một thi nhân mang nặng căn cốt phương Đông, Vũ Hoàng Chương không thể không biết đến Lý Bạch, nhà thơ lớn của thi ca Trung Hoa thời Thịnh Đường.
    Ông hâm mộ Lý Bạch, đã đành, ông còn từ huyền thoại họ Lý say rượu lao xuống sông vớt trăng: “Từ thuở chàng say ôm vũ trụ/ Thu trong bầu rượu một đêm trăng/ Nhảy xuống muôn trùng sông quạnh quẽ/ Đem theo chân hứng gửi cô Hằng” mà phác lên huyền thoại của chính mình: “Ngựa ơi, hãy nghỉ chân cuồng khấu/ Cho thỏa lòng ta nỗi khát khao/ Ta chẳng mò trăng như Lý Bạch/ Nhưng tìm thi hứng mất đêm nao/ Tình hoa thuở trước xô về đọng/ ở phiến gương vàng một tối nay/ Ta lặng buông thân trời lảo đảo/ Mơ hồ sông nước choáng men say” (Chân hứng).

    Một sự tự ví, hay phải chăng nhà thơ Việt Nam đã nhận ra ở chính mình và bậc tiền bối Trung Hoa tính đồng dạng về mẫu hình nhân cách, tính trùng lặp về tần số của nhịp tim và sự gần gũi bất chấp khoảng cách thời gian?
    Tương tự như vậy, Vũ Hoàng Chương bị ám ảnh không thôi bởi các danh tác của văn chương cổ điển Trung Hoa. Chúng như một quá vãng thân thuộc đối với ông, lại như một thế giới tồn tại song song với thế giới ông đang sống và cho phép ông xuất nhập tùy ý.

    Ta có thể “đọc” thấy dấu vết của hàng loạt danh tác văn chương Trung Hoa cổ điển trong thơ Vũ Hoàng Chương. Nhưng đậm hơn cả, phải là “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, khúc ca lãng mạn về cuộc gặp nơi Tầm Dương giang đầu giữa một ông quan bị biếm trích và một kỹ nữ ở buổi xế chiều của nghề hát xướng.

    Vũ Hoàng Chương có ít nhất ba thi phẩm tạo được mạch liên thông với “Tỳ bà hành”, đó là “Đà giang”, “Nghe hát” và “Dựng”. Nếu ở hai bài thơ sau (có lẽ được sáng tác trong hoặc ngay sau hai cuộc đi hát.
    Trong hồi ức của nhiều người cùng thời thì Vũ Hoàng Chương hay đi hát và rất sành âm luật) “ý Tầm Dương” chỉ nảy sinh với tác giả khi đào nương cất tiếng hát “Tỳ bà hành”, thì điều đó là không cần thiết ở bài “Đà giang”. “Cắm thuyền sông lạ một đêm thơ/ Trăng thượng tuần cao sáng ngập bờ/ Đâu đó Tầm Dương sầu lắng đợi/ Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ”.
    Không mượn tới bất cứ một sự “môi giới” nào hết, sầu Tầm Dương là mối sầu khởi phát tự trong lòng thi nhân, là sự chiêm nghiệm đến đáy của một kẻ “đồng hội đồng thuyền” với những người “bên lề” thuở trước.

    Hay nói đúng hơn, sầu Tầm Dương chính là miền tâm cảm để thi nhân nhận ra mình qua bao lớp sóng thời gian từ quá khứ đến hiện tại. Vì thế mà Vũ Hoàng Chương mới có thể viết: “Cánh rượu thu gần vạn dặm khơi/ Nẻo say hư thực bóng muôn đời/ Ai đem xáo trộn sầu kim cổ/ Trăng nước Đà giang mộng Liêu trai” (Đà giang).

    Tôi muốn dùng lại một nhận định của nhà nghiên cứu Đỗ Lai Thúy để khép lại bài viết này: “Biến cái ác (hiểu theo nghĩa triết học) thành cái đẹp, Baudelaire đã tạo nên một tác phẩm có tính chất cách mạng: Những bông hoa của cái ác. Nâng nỗi chán chường lên thành nghệ thuật, đó là đóng góp, chí ít cũng ở Việt Nam, của Vũ Hoàng Chương, tính chất “suy đồi” (hiểu theo nghĩa nổi loạn) và hiện đại của thơ ông” (Mắt thơ, bài “Vũ Hoàng Chương, đào nguyên lạc lối”, trang 148. NXB Văn hóa thông tin, 2000).

    Hoài Nam
    Đã chỉnh sửa bởi Photo; 27-10-2009, 05:53 AM.

    Similar Threads
  • #16

    Say đi em
    Say đi em
    Vũ Hoàng Chương

    Khúc nhạc hồng êm ái
    Điệu kèn biếc quay cuồng
    Một trời phấn hương
    Đôi người gió sương
    Đầu xanh lận đận, cùng xót thương càng nhớ thương
    Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo
    Hồn ngả lâu rồi nhưng chân còn dẻo,
    Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương,
    Lòng nghiêng tràn hết yêu đương
    Bước chân còn nhịp. Nghê thường lẳng lơ.

    Ánh đèn tha thướt
    Lưng mềm, não nuột dáng tơ
    Hàng chân lả lướt
    Đê mê hồn gửi cánh tay hờ.
    Âm ba gờn gợn nhỏ,
    Ánh sáng phai phai dần
    Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân
    Lui đôi vai, tiến đôi chân,
    Riết đôi tay, ngả đôi thân,
    Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió
    Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
    Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta !
    Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa
    Tay mềm mại, bước còn chưa chuếnh choáng.
    Chưa cuối xứ Mê Ly, chưa cùng trời Phóng Đãng.
    Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men.

    Say đi em! Say đi em!
    Say cho lơi lả ánh đèn
    Cho cung bực ngả nghiêng, điên rồ xác thịt.
    Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết!

    Ta quá say rồi
    Sắc ngả màu trôi
    Gian phòng không đứng vững
    Có ai ghì hư ảnh sát kề môi.
    Chân rã rời
    Quay cuồng chi được nữa
    Gối mỏi gần rơi
    Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa
    Say không còn biết chi đời
    Nhưng em ơi,
    Đất trời nghiêng ngửa
    Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ;
    Đất trời nghiêng ngửa
    Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!
    Sống trên đời

    Comment

    • #17

      Mời Say
      Mời Say
      Vũ Hoàng Chương

      Khúc nhạc hồng êm ái
      Điệu kèn biếc quay cuồng
      Một trời phấn hương
      Đôi người gió sương
      Đầu xanh lận đận cùng xót thương
      Càng nhớ thương ...
      Hoa xưa tươi trăng xưa ngọt
      Gối xưa kề tình nay sao héo ?
      Hồn ngả lâu rồi nhưng chân còn dẻo
      Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương...
      Lòng nghiêng tràn hết yêu đương
      Bước chân còn nhịp Nghê thường lẳng lơ

      Ánh đèn tha thướt
      Lưng mềm não nuột dáng tơ
      Hàng chân lả lướt
      Đê mê hồn gửi cánh tay hờ
      Âm ba gờn gợn nhỏ
      Anh sáng phai phai dần ...
      Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân
      Lui đôi vai , tiến đôi chân
      Siết đôi tay , ngã đôi thân
      Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió
      Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ
      Hãy say thêm , còn đó rượu chờ ta !

      Cổ chưa khô đầu chưa nặng mắt chưa hoa
      Tay mềm mại bước còn chưa chánh choáng
      Chưa cuối xứ mê ly chưa cùng trời phóng đãng ,
      Hãy thèm say hồn khát vẫn thèm men ...

      Say đi em , Say đi em !
      Say cho lơi lả ánh đèn
      Cho cung bực ngả nghiêng cho điên rồ xác thịt !
      Rượu rượu nữa ! và quên , quên hết !

      Ta quá say rồi !
      Sắc ngã màu trôi
      Gian phòng không đứng vững
      Có ai ghì hư ảnh sát kề môi
      Chân rã rời quay cuồng chi được nữa !
      Gối mỏi gần rơi
      Trong men cháy giác quan vừa bén lửa
      Say không còn biết chi đời !

      Nhưng em ơi !
      Đất trời nghiêng ngửa
      Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ
      Đất trời nghiêng ngửa
      Thành Sầu không sụp đổ em ơi !
      Sống trên đời

      Comment

      • #18

        Em Chỉ Là Mây
        Em Chỉ Là Mây
        Vũ Hoàng Chương

        Lờ lững sông Seine mắt mở choàng
        Nhìn theo muôn mảnh nguyệt đi hoang
        Bỗng dưng tròn bóng... Ôi ngàn thuở
        Vân-Muội tình si đã gặp Hoàng!

        Sao anh ngơ ngác? Lạ lùng chưa!
        Em vẫn là mây tự kiếp xưa.
        Trời xám Paris thu nặng trĩu
        Lênh đênh sầu biết mấy cho vừa?

        Chợt gió thay chiều, sao đổi ngôi,
        Em ca: Xin bước xuống thuyền tôi!
        Tiếng ngân dài ấy nghe quen lắm;
        Khoảnh khắc tiền thân tỉnh lại rồi.

        Cầu Neuf đằng xa buông thõng chân
        Vào sông Seine, lắng tiếng vàng ngân.
        "Khoan hò..." Giọng hát buồn thê thiết;
        Ai nhớ nhung gì, Vân hỡi Vân?

        Em bảo: Rồi trăng lặn một mình
        Thì mây lại nối kiếp phiêu linh.
        Chỉ thương bờ đá còn ghi dấu,
        Mà đá-thuyền-quyên vốn nặng tình.

        Thạch đầu ngơ ngẩn bóng mây trôi
        Thiết-tháp hờn trăng lạnh lẽo ngồi.
        Anh ạ, Paris toàn sắt đá;
        Lòng đau, Sắt nọ Đá này thôi!

        Anh hiểu! Vàng thu sẽ dậy men
        Lá rơi vàng kín mặt sông Seine.
        Hồn anh sẽ đọng dài trên lá
        Để giúp em màu đan áo "len".

        Vân nhớ Hoàng chăng giữa phút này
        Cánh phi cơ lướt cánh đồng mây?
        Nhớ Vân, Hoàng chỉ còn hư ảnh
        Đôi bạn tung trời sát cánh bay.
        Sống trên đời

        Comment

        • #19

          Mà Chẳng Biết
          Mà Chẳng Biết
          Vũ Hoàng Chương

          Lâu rồi không nhớ bao nhiêu năm
          Từ độ trông nhau hết lạ lùng
          Từ hôm bên nhau thôi ngượng ngùng
          Từ buổi xa nhau mà nhớ nhung

          Em đã nao lòng anh mê man
          Đuôi mắt đầu môi tình chứa chan
          Đêm thường mơ đêm ngày đợi ngày
          Nhưng không hề nói cho nhau hay

          Đôi bên cùng kiêu kỳ như nhau
          E dè như nhau nên nghi ngờ
          Không ai cho ai lời yêu dấu
          Anh làm vô tình em ngây thơ

          Kín tiếng nhưng lòng riêng xôn xao
          Ai thấy phong ba nơi bể hồn
          Đâu hễ tim rung là tình trao
          Đâu cứ xuân tươi vì hoa đào

          Nhưng ngày theo ngày đêm sang đêm
          Tháng năm dìu dịu trôi mơ màng
          Tơ buộc sát hơn và liền thêm
          Khăng khít ai chia chàng với nàng

          Một bên thi sĩ bên đa tình
          Đôi tim đóng then mà hớ hênh
          Cả hai sôi nổi lại si tình
          Đôi hồn kín bưng mà trống trênh

          Gần nhau làm dáng với làm duyên
          Nhưng tuy say mê còn dối lòng
          Giấu cả đêm thu lừa trăng trong
          Có ai yêu đương không thề nguyền

          Cùng nín đau buồn khi chia phôi
          Bình thản như quen vì chuyến đò
          Bao phen thổn thức ngừng trên môi
          Có ai yêu đương không hẹn hò

          Gặp nhau cười thoáng rồi quay đi
          Mừng tủi chan chan mà hững hờ
          Bao phen giọt lệ ngừng trong mi
          Có ai yêu đương không đợi chờ

          Nắng ngả còn chưa tin là chiều
          Lá đổ còn chưa là mùa thu
          Còn đợi trời phai chờ sương mù
          Cãi lòng lưu luyến chưa là yêu

          Mến kín thương thầm em với anh
          Không hay yêu nhau từ bao giờ
          Chập chờn bến Thực hay nguồn Mơ
          Hay chính bâng khuâng là ái tình

          Yêu là còn nghi lòng người yêu
          Đến cả chưa tin mình đương yêu
          Hương tình - ôi dịu nhẹ bao nhiêu !

          Sống trên đời

          Comment

          • #20

            Bài ca sông Dịch
            Bài ca sông Dịch
            Vũ Hoàng Chương

            Đời lắng nghe đây trầm tư hồn bể dâu
            Bàng bạc trường giang lạnh khói
            Đìu hiu điệp khúc ly sầu
            Đã mấy thời gian nằm u hoài sông Dịch
            Tiễn kẻ một đi người kiếm khách Đông Châu

            Ôi sông ngát dư linh ! trải bao đời có biết
            Hào khí ai xưa giờ vang bóng nơi đâu
            Phải chăng ngươi ! phải chăng kìa dấu vết
            Tình anh rờ rỡ ngàn sau
            Nước trôi đây nước trôi bờ cõi Việt
            Âm u gợn tiếng ghê màu
            Ai tráng sĩ bao năm mài gươm dưới nguyệt
            Còn tưởng nghe hồn thép múa sông sâu

            Kinh Kha hề Kinh Kha
            Vinh cho người hề ! ba nghìn tân khách
            Tiễn người đi tiếng trúc nhịp lời ca
            Biên thùy trống giục
            Nẻo Tần sương sa
            Gió thê lương quằn quại khói chiêu hà

            Buồn xưa giờ chưa tan
            Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn
            Bạch vân ! Bạch vân ! kìa ngang rừng phất phới
            Ôi màu tang khăn gói lũ người Yên
            Nhịp vó câu nẻo Hàm dương tung bụi
            Ta nghe , ta nghe ! này cuồng phong dấy lên
            Tám phương trời khói lửa
            Một mũi dao sang Tần
            Ai trách Kinh Kha rằng việc người đã lỡ
            Ai khóc Kinh Kha rằng thềm cao táng thân
            Ai tiếc đường gươm tuyệt diệu
            Mà thương cho cánh tay thần

            Ta chỉ thấy
            Tơi bời tướng sĩ thây ngã hai bên
            Một triều rối loạn ngai vàng xô nghiêng
            Áo rách thân rung hề ghê hồn bạo chúa
            Hùng khí nuốt sao Ngâu hề nộ khí xung thiên
            Một cánh tay đưa mà danh lừng vạn cổ
            Hiệp sĩ Kinh Kha hề người thác đã nên
            Ta há quan tâm gì việc thành hay bại
            Thế gian ơi kìa bãi bể nương dâu
            Cung điện Hàm dương ba tháng đỏ
            Thành xây cõi dựng là đâu
            Nào ai khởi nghiệp đế
            Nào ai diệt chư hầu

            Ca trùng lửa đóm cùng hoàn phản không hư
            Dù lăng ngà hay cỏ khâu
            Riêng tồn tại với thời gian việc làm chính nghĩa
            Tranh sáng với trăng sao tấm lòng trượng phu
            Một nét dao bay ngàn thuở đẹp
            Dù sai hay trúng cũng là dư
            Kìa uy dũng kẻ sang Tần không trở lại
            Đã trùm lấn Yêu Ly hề át Chuyên Chư

            Ôi Kinh Kha
            Hào khí người còn sang sảng
            Đâu đây lòa chói giấc mơ
            Nước sông Dịch còn trôi hay đã cạn ?
            Gương anh hùng vằng vặc sáng thiên thu

            -----
            Bình: Bài này gợi nhớ Tiếng Địch Sông Ô của Huy Thông, tuy nhiên ý vị có khác. Cái không khí xưa của Kinh Kha thích Tần " Phong tiêu tiêu hề Dịch Thuỷ hàn" đã được tái hiện khá rõ nét vậy. Xưa kia Lý Bạch làm Hiệp Khách Hành, tưởng cũng là lấy hứng từ đây mà thôi.
            Sống trên đời

            Comment

            • #21

              Bài Ca Bình Bắc

              Đa Tạ HoangVu đã giúp cho bài về Thi sĩ Vũ Hoàng Chương được đầy đủ và phong phú hơn rất nhiều. Photo.

              Tương cốt bất tương kiến -Thanh thanh mạch thượng tang..
              Đã chỉnh sửa bởi Photo; 27-10-2009, 10:39 AM.

              Comment

              • #22

                Mười Hai Tháng Sáu





                Vũ Hoàng Chương

                Mười Hai Tháng Sáu
                (Riêng gửi Kiều Thu)



                Trăng của nhà ai? trăng một phương !
                Nơi đây rượu đắng mưa đêm trường
                Ờ ! đêm tháng sáu mười hai nhỉ !
                Tố của Hoàng ơi ! hỡi nhớ thương

                Là thế ! là thôi ! Là thế đó !
                Mười năm thôi thế mộng tan tành !
                Mười năm, trăng cũ ai nguyền ước ?
                Tố của Hoàng ơi ! Tố của anh !

                Tháng sáu, mười hai, từ đấy nhé
                Chung đôi, từ đấy nhé lìa đôi !
                Em xa lạ quá, đâu còn phải
                Tố của Hoàng xưa, Tố của Tôi


                Men khói đêm nay sầu dựng mộ,
                Bia đề tháng sáu, ghi mười hai
                Tình ta, ta tiếc ! cuồng, ta khóc
                Tố của Hoàng nay Tố của ai?

                Tay gõ vào bia mười ngón rập,
                Mười năm theo máu hận trào rơi.
                Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp,
                Khúc Cổ Bồn Ca gõ hát chơi.

                Kiều Thu hề Tố em ơi!
                Ta đang lửa đốt tơi bời Mái Tây,
                Hàm ca nhịp gõ khói bay
                Hồ, xừ, xang, xế, bàn tay điên cuồng.

                Kiều Thu hề trọn kiếp thương !
                Sầu cao ngùn ngụt mấy đường tơ khô.
                Xừ, xang, xế, xự, xang, hồ
                Bàn tay nhịp gõ điên rồ khói lên.

                Kiều Thu hề Tố hỡi em !
                Nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng
                Xế, hồ, xang… Khói mờ rung
                Nhịp vươn sầu tỏa năm cung ngút ngàn.


                (khanhly.net)




                Comment

                • #23

                  hình ảnh, thư pháp, thủ bút... của thi sĩ Vũ Hoàng Chương

                  Thư pháp của cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương.





                  Bài thơ Đường nổi tiếng Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu, đã được nhiều văn nhân thi sĩ dịch ra tiếng Việt. Dưới đây là bản dịch và thủ bút của cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương.





                  Nàng thơ của cố thi sĩ Vũ Hoàng Chương. Bà là chị ruột của của cố thi sĩ Đinh Hùng.




                  (khanhly.net)

                  Comment

                  • #24

                    Bài Ca Bình Bắc

                    Bài Ca Bình Bắc

                    Vũ Hoàng Chương

                    ...
                    Kể từ đấy
                    Mặt trời mọc ở phương Ðông, ngùn ngụt lửa
                    Mặt trời lặn ở phương Ðoài, máu chứa chan
                    Đã sáu mươi ngàn lần …
                    Và từ đấy cũng sáu mươi ngàn lần
                    Trăng tỏ bóng nơi rừng cây đất Bắc
                    Trăng mờ gương nơi đồng lúa miền Nam
                    Ruộng dâu kia bao độ sóng dâng tràn
                    Hãy dừng lại thời gian
                    Trả lời ta - Có phải?
                    Dưới vầng nguyệt lạnh lùng quan ải
                    Dưới vầng dương thiêu đốt quan san
                    Lớp hưng phế xô nghiêng từng triều đại
                    Mà chí lớn dọc ngang
                    Mà nghiệp lớn huy hoàng
                    Vẫn ngàn thu còn mãi
                    Vẫn ngàn thu người áo vải đất Quy Nhơn

                    Ôi người xưa Bắc Bình Vương
                    Ðống Ða một trận năm đường giáp công
                    Ðạn vèo năm cửa Thăng Long
                    Trắng gò xương chất, đỏ sông máu màng
                    Chừ đây lại đã xuân sang
                    Giữa cố quận một mùa xuân nghịch lữ
                    Ai kia lòng có mang mang
                    Ðầy vơi sầu xứ - Hãy cùng ta
                    Ngẩng đầu lên, hướng về đây tâm sự
                    Nghe từng trang lịch sử thét từng trang

                    Một phút oai thần dậy sấm
                    Tan vía cường bang
                    Cho bóng kẻ ngồi trên lưng bạch tượng
                    Cao chót vót năm mầu mây chiêm ngưỡng
                    Dài mênh mông vượt khỏi lũy Nam Quan
                    Và khoảng khắc
                    Ðổ xuôi chiều vươn ngược hướng
                    Bao trùm lên đầu cuối thời gian
                    Bóng ấy đã ghi sâu vào tâm tưởng
                    Khắc sâu vào trí nhớ dân gian
                    Một bành voi che lấp mấy ngai vàng

                    Ôi Nguyễn Huệ người anh hùng áo vải
                    Muôn chiến công, một chiến công dồn lại
                    Một tấm lòng, muôn vạn tấm lòng mang
                    Ngọn cờ vung, bao tính mệnh sẵn sàng
                    Người cất bước, cả non sông một dải
                    Vươn mình theo – dãy Hoành Sơn mê mải
                    Chạy dọc lên thông cảm ý ngang tàng
                    Cùng chồm dậy đáp lời hô vĩ đại
                    Chín con rồng bơi ngược Cửu Long Giang
                    Người ra Bắc, oai thanh mờ nhật nguyệt
                    Khí thế kia làm rung động càn khôn
                    Lệnh ban xuống, lời lời tâm huyết
                    Nẻo trường chinh ai dám bước chân chồn
                    Gươm thiêng cựa vỏ
                    Giặc không mồ chôn
                    Voi thiêng chuyển vó
                    Nát lũy tan đồn
                    Ôi một hành ca hề, gào mây thét gió
                    Mà ý tướng, lòng quân hề, bền sắt tươi son

                    Hưởng ứng sông hồ giục núi non
                    "Thắt vòng vây lại" tiếng hô giòn
                    Tơi bời máu giặc, trăng liềm múa
                    Tan tác xương thù, ngựa đá bon

                    Sim rừng, lúa ruộng, tre thôn
                    Lòng say phá địch, khúc dồn tiến quân
                    Vinh quang hẹn với phong trần
                    Ðống Ða gò ấy mùa xuân năm nào

                    Nhớ trận Ðống Ða hề thương mùa xuân tới
                    Sầu xuân vời vợi
                    Xuân tứ nao nao
                    Nghe đêm trừ tịch hề, máu nở hoa đào
                    Ngập giấc xuân tiêu hề, lửa trùm quan tái
                    Trời đất vô cùng hề, một khúc hát ngao
                    Chí khí cũ gầm trong da thịt mới
                    Vẳng đáy sâu tiềm thức, tiếng mài dao
                    Ðèo Tam Ðiệp hề, lệnh truyền vang dội
                    Sóng sông Mã hề ngựa hí xôn xao
                    Mặt nước Lô Giang hề, là trầm biếc khói
                    Mây núi Tản Viên hề, lọng tía giương cao
                    Rằng: "Ðây bóng kẻ anh hào
                    Ðã về ngự trên ngã ba thời đại"
                    Gấm vóc giang sơn hề, còn đây một dải

                    Thì nghiệp lớn vẻ vang
                    Thì mộng lớn huy hoàng
                    Vẫn ngàn thu còn mãi
                    Ôi ngàn thu người áo vải đất Quy Nhơn

                    Nay cuộc thế sao nhòa, bụi vẩn
                    Lũ chúng ta trên ngã ba đường
                    Ghi ngày giỗ trận
                    Mơ BẮC BÌNH VƯƠNG
                    Lòng đấy thôn trang hề, lòng đây thị trấn
                    Mười ngã tâm tư hề, một nén tâm hương
                    Ðồng thanh rằng: "Quyết noi gương"

                    Ðể một mai bông thắm cỏ xanh rờn
                    Ca trống trận thôi lay bóng nguyệt
                    Mừng trời đất gió bụi tan cơn
                    Chúng ta sẽ không hổ với người xưa
                    Một trận Ðống Ða nghìn thu oanh liệt
                    Vì ta sau trước lòng kiên quyết
                    Vàng chẳng hề phai, đá chẳng sờn.


                    Tương cốt bất tương kiến -Thanh thanh mạch thượng tang..
                    Đã chỉnh sửa bởi Photo; 27-10-2009, 11:19 AM.

                    Comment

                    • #25

                      U Tình




                      U Tình

                      Anh biết em từ độ,
                      Em mới tuổi mười hai,
                      Anh yêu em từ thuở,
                      Em còn tóc xoã vai.

                      Tháng ngày đi mau quá,
                      Chốc đã sáu năm trời,
                      Tình anh vẫn chưa hiểu:
                      "Chưa”, là "không", em ơi!

                      Em vẫn tin anh lắm,
                      Em vẫn mến anh nhiều.
                      Nhưng em tin em mến,
                      Đâu phải là em yêu.

                      Trái tim hờ hững ấy,
                      Đâu thổn thức vì anh.
                      Anh cũng không hề muốn,
                      Van xin một ái tình...

                      Cho nên dòng lệ tủi
                      Thấm ướt những trang đời.
                      Xoá nhoà hy vọng cũ,
                      Hoen ố cả ngày mai.

                      Lòng anh dần uống cạn
                      Đến giọt cuối yêu đương
                      Chỉ còn của dĩ vãng
                      Một dư vị chán chường

                      Hôm qua tình đã chết,
                      Anh đã chôn nó rồi.
                      Anh khóc vì chôn nó
                      Là chôn cả một đời.

                      Nhưng anh không đào huyệt,
                      Không vùi đất như ai,
                      Cũng không mua vải liệm,
                      Cũng không mua quan tài.

                      Anh chỉ đem chôn nó,
                      Với nỗi niềm chua cay;
                      Từng mảnh từng mảnh một
                      Trong mấy vần thơ đây

                      Rồi một chiều xuân thắm,
                      Say hạnh phúc lứa đôi,
                      Vô tình em có nhớ
                      Đến người cũ xa xôi,

                      Mong em thu nhặt giúp,
                      Đôi tay dù hững hờ,
                      Mong em vì hắn lượm,
                      Những mảnh tình bơ vơ.

                      Chắp lại và thương xót
                      Dành cho một nấm mồ,
                      Ở nơi dù hẹp nhất,
                      Của lòng em say sưa.

                      (phoxua.net)


                      Tương cốt bất tương kiến -Thanh thanh mạch thượng tang




                      Comment

                      • #26

                        Bài Ca Ngư Phủ





                        Bài Ca Ngư Phủ
                        - Vũ Hoàng Chương

                        Màu xanh cây lúa mờ xa cánh đồng
                        Hoàng hôn nhuộm úa thu già trên sông
                        Lênh đênh trời nước bềnh bồng
                        Thuyền trôi như lướt hư không
                        Vòm cao dìu dặt
                        Chen sắc lam hồng
                        Ai xòe chiếc quạt mênh mông
                        Đỏ cháy non Đoài
                        Vằng vặc phương Đông
                        Chén vàng ai cất dâng mời
                        Ta say chén nguyệt, tình ơi
                        Lời ca ta gửi xa vời thăm thẳm buồng thêu...
                        Cầm ngang mái chèo
                        Buông theo dòng lạnh
                        Một con thuyền trong ánh tà dương
                        Hồn nương tiếng hát
                        Trôi giạt về đâu
                        Gió đưa giùm nhé qua lầu cô gái đài trang
                        Rằng ta vò võ yêu nàng
                        Song hoa bằn bặt khép
                        Nghìn dặm trong tấc gang
                        Hỡi người thâm khuê lụa gấm son vàng
                        Đây một kẻ si tình áo lá
                        Cuồng vọng mê nàng
                        Thao thức giữa trời cao nước cả
                        Dạo con thuyền ngư phủ ngược xuôi trường giang
                        Tiền thân một giấc huy hoàng
                        Đào Nguyên còn lộng hào quang đến giờ
                        Hỡi người nhan sắc vô tình ấy
                        Ta đã lòng son cháy ước mơ
                        Đắm say rồi nàng ôi
                        Dừng chèo lên tiếng hát
                        Vang lừng trăng gió phượng bay tìm đôi
                        Ôi, chiều nay
                        Bức rèm nhung tơ, gác vàng xa xôi
                        Biết có vẳng dư ba lời ca bồi hồi
                        Biết có gợn phong ba lòng ta gọi đôi
                        Cuồng ca một khúc
                        Đắm say rồi
                        Nàng ôi...
                        Nàng ôi!


                        Tương cốt bất tương kiến -Thanh thanh mạch thượng tang....




                        Comment

                        • #27

                          Tuổi Xanh -Mộng Ngày Mưa







                          Tuổi Xanh

                          Trăng dịu từ phen gặp gió lành
                          Sông lam từ buổi gặp non xanh
                          Từ hoa quen bướm trời quen đất
                          Em đã yêu rồi, đã của Anh!

                          Thuở ấy tuổi Vàng hay tuổi Đá?
                          Yêu nhau ai tính tuổi bao giờ!
                          Gối xuân chỉ biết từ nghiêng sóng
                          Vần điệu trôi dài mãi tuổi Thơ

                          Tuổi dẫu Vàng bay, dẫu Đá qua,
                          Vàng chưa ai nhạt, Đá ai nhòa.
                          Trái tim vẫn tuổi Đồng trinh bạch
                          Thì sắc hương còn vẹn tuổi Hoa

                          Thời gian có mỏi cánh chim bằng
                          Vũ trụ sang mùa tận thế chăng?
                          Anh vẫn còn Thơ về giáng bút
                          Em còn Hoa đủ kết hoa đăng




                          Mộng Ngày Mưa

                          Bỗng hồi sinh một thời xưa
                          Nụ hé say chàng Bướm dại
                          Êm đềm giấc mộng ngày mưa
                          Ta đã cùng nhau gặp lại

                          Giòng máu tưng bừng ân ái
                          Đôi lòng một ước trăm năm
                          Tình chớm duyên đầu mê mải
                          Hào quang rờ rỡ trăng rằm

                          Xuân vừa kịp chín mười lăm
                          Cô bé vai còn tóc xõa
                          Hồ thu sóng biếc nghiêng nằm
                          Gợn chút đào tươi cặp má

                          Giậu trúc gò cương tuấn mã
                          Song the nét gấm ngừng thoi
                          Ồ - bức tranh nào phong nhã
                          Sắc tài muôn thuở xứng đôi?

                          Gần nhau trọn sáu năm trôi
                          Bên ngóng bên chờ khao khát
                          Này đêm tỏ mặt nàng Thôi
                          Yểu điệu bàn chân dấu cát

                          Ôi - trầm bốc mái Tây Hiên dào dạt
                          Nhưng trầm tan... tan cả mộng ngày mưa
                          Giậu trúc song the dần loãng nhạt
                          Vó câu chìm với tiếng thoi đưa

                          Bụi Thời Gian xóa giàn dưa
                          Nhòa theo đến cả chút hương thừa


                          (phoxua.net)


                          Tương cốt bất tương kiến -Thanh thanh mạch thượng tang....









                          Comment

                          • #28

                            Chén Rượu Đôi Đường




                            Chén Rượu Đôi Đường

                            Đáy sông chìm tiếng sóng
                            Lời gió ngủ trên cao
                            Quanh thuyền ngơ ngác bầy sao
                            Nàng Trăng còn mải xứ nào xe duyên

                            Nhưng đêm nay dịu quá
                            Không trăng có hề chi
                            Say sưa tràn miệng cốc
                            Cùng nâng hãy uống đi
                            Trùng lai đâu dễ hẹn kỳ
                            Đò ngang một chuyến chắc gì mai sau

                            Tối nay còn họp mặt
                            Ngày mai đã cách xa
                            Vàng xanh thay sắc cỏ
                            Tươi úa đổi màu hoa
                            Đường trần muôn vạn ngã ba
                            Nhớ nhung muốn gặp biết là có nên

                            Giờ đây chia đôi ngả
                            Sông nước càng tiêu sơ
                            Hồn men cay như quế
                            Hồn men đắng như mơ
                            Đắng cay này chén tiễn đưa
                            Uống đi uống để say sưa ngập lòng

                            Cạn đi và lại cạn
                            Say rồi gắng thêm say
                            Bao nhiêu mơ mà đắng
                            Bao nhiêu quế mà cay
                            Đắng cay trút xuống bàn tay
                            Nắm tay lần trót thuyền quay mũi rồi

                            Thuyền anh đi thôi nhé
                            Xa nhau dần xa nhau
                            Tôi về trên lưng rượu
                            Đến đâu thì đến đâu
                            Có ai say để quên sầu
                            Lòng ta lảo đảo càng sâu vết buồn

                            (phoxua.net)


                            Tương cốt bất tương kiến -Thanh thanh mạch thượng tang....













                            Comment

                            • #29

                              Túy Hậu Cuồng Ngâm

                              Túy Hậu Cuồng Ngâm

                              Ôi lòng ta sao buồn không nguôi
                              Niềm u uất dâng cao hề tháng ngày trôi xuôi
                              Há vì cơm áo chẳng no lành
                              Há vì đời không ai mắt xanh

                              Nhớ thuở xưa chưa có ta hề đường đi thênh thênh
                              Kịp tới khi có ta hề chông gai mông mênh
                              Cuồng vọng cả mà thôi bốn phương hề vướng mắc
                              Ba mươi năm trên vai hề trống không bình sinh

                              Lều nát hề trơ vơ ngõ mưa lầm lội
                              Trăng lạnh đèn mờ hồn đơn hề le lói
                              Đọc truyện cổ nhân hề lòng ta quặn đau
                              Gió bụi xôn xao hề thương vay người sau

                              Càng xót thân mình vô dụng
                              Thiên hạ chê bai hề lạc nẻo sang giầu
                              Ta chỉ tiếc cho thân hề vô duyên bấy lâu
                              Bá Nhạc đời không ai hề ngẩn ngơ vó câu
                              Gươm sắc uổng cho gươm hề Phong Hồ có đâu

                              Ai đó mách giùm ta với
                              Quẩn gót thế nhân hề như đàn quạ kia chăng
                              Hay như mây cao đơn chiếc hề cánh chim bằng
                              Ấp úng cân đai hề trói giam tài năng
                              Vỡ ruộng buông câu hề kho trời gió trăng

                              Ôi đường gai góc là bao hề sóng cồn mặt bể
                              Thương cho tay lái non hề con thuyền lao đao
                              Tiếc cho cơ hội muộn hề chặt gai được sao
                              Lá úa cành khô thu đông hề nối gót
                              Chuếnh choáng giang san hề còn say hát ngao
                              Mây hồng tím phương tây hề tà huy thoi thóp
                              Đời sắp tàn chăng hề bấc lu dầu hao
                              Ngõ hẹp giường tre giấc mơ hề chới với
                              Thôi hết mùa tươi
                              Hết thôi chờ đợi
                              Rượu hề rượu hề giùm quên nhé ngươi

                              Sao lòng ta đêm nay buồn không thể nguôi
                              Niềm u uất dâng cao hề tháng ngày trôi xuôi



                              Tương cốt bất tương kiến -Thanh thanh mạch thượng tang....



                              Comment

                              • #30

                                Phương xa

                                Phương xa


                                Vũ Hoàng Chương


                                Nhổ neo rồi thuyền ơi! Xin mặc sóng
                                Xô về đông bay dạt tới phương đoài
                                Xa mặt đất, giữa vô cùng cao rộng,
                                Lòng cô đơn, cay đắng hoạ dần vơi.

                                Lũ chúng ta lạc loài, dăm bảy đứa,
                                Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
                                Bể vô tận xá gì phương hướng nữa,
                                Thuyền ơi thuyền! theo gió hãy lênh đênh.

                                Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ.
                                Một đôi người u uất nỗi chơ vơ,
                                Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị
                                Thuyền ơi thuyền! Xin ghé bến hoang sơ.

                                Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt,
                                Treo buồm cao cùng cao tiếng hò khoan.
                                Gió đã nổi, nhịp giăng chiều hiu hắt,
                                Thuyền ơi thuyền! theo gió hãy cho ngoan


                                Tương cốt bất tương kiến -Thanh thanh mạch thượng tang....




                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom