• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

VŨ HOÀNG CHƯƠNG: Nho sinh ngất ngưởng thời Tây học

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • VŨ HOÀNG CHƯƠNG: Nho sinh ngất ngưởng thời Tây học

    VŨ HOÀNG CHƯƠNG: Nho sinh ngất ngưởng thời Tây học

    TP - Tuy Vũ Hoàng Chương tài năng không hề thua sút những vì sao Thế Lữ, Xuân Diệu, Huy Cận, Chế Lan Viên, Hàn Mặc Tử, Nguyễn Bính... trên bầu trời Thơ Mới, nhưng ông lại ít được nhắc tới một cách đáng ngạc nhiên.





    Có lẽ vì người ta đọc thơ ông không chỉ bằng “con mắt thơ”, mà còn bằng, và chủ yếu bằng con mắt của đạo đức, con mắt của lề thói, con mắt của đủ thứ cấm kị xã hội?
    Có lẽ bởi thế mà vào cuối đời, cay đắng tổng kết cuộc đời mình, Vũ Hoàng Chương đã phải cất một tiếng than dài: “Ta đã làm chi đời ta” (tên tập hồi ký của ông)?

    Người cũ trong thơ mới

    Trong bài khái luận “Một thời đại trong thi ca” mở đầu tập “Thi nhân Việt Nam”, Hoài Thanh đã tạm chia Thơ Mới 1932 - 1941 thành ba dòng: dòng chịu ảnh hưởng Pháp, dòng chịu ảnh hưởng thơ Đường và dòng “có tính cách Việt Nam rõ rệt”.
    Nhìn về đại thể, đó là cách chia tương đối hợp lý. Nhưng ở một đôi chỗ tiểu tiết, nhà phê bình tiền bối lại không khỏi khiến kẻ hậu bối viết bài này phải băn khoăn, việc xếp Vũ Hoàng Chương vào dòng Việt chẳng hạn.

    Thơ của tác giả “Thơ say” liệu có gì chung với thơ của tác giả “Mười hai bến nước” (Nguyễn Bính, cũng được Hoài Thanh xếp vào dòng Việt)? Vì lý do gì lại không thể coi Vũ Hoàng Chương như một thi nhân thuộc dòng ảnh hưởng thơ Đường, trong khi dấu ấn của Đường thi trong thơ ông quá đậm nét?
    Gạt những thắc mắc ấy sang một bên, ít nhất thì việc Hoài Thanh không xếp Vũ Hoàng Chương vào dòng thơ chịu ảnh hưởng Pháp cũng cho tôi can đảm để khẳng định cái cảm nhận ban đầu của mình: Vũ Hoàng Chương là một người cũ trong Thơ Mới.
    Vừa bước chân vào cửa, tôi đã trông thấy một gã nho sinh đang ngất ngưởng ngồi trên chiếc ghế bành đen bóng. Tôi ngỡ ngàng trước lối phục sức kỳ dị của Hắn: mình mặc áo gấm trần, đầu không khăn, chân mang guốc. Trông mặt Hắn có vẻ vừa kiêu hãnh, cao kỳ, vừa có vẻ thơ ngây, chất phác”.
    Trên tạp chí “Văn” số 150, Dương Thiệu Mục đã phác họa chân dung Vũ Hoàng Chương bằng những nét như vậy từ ký ức của lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người.

    Hãy thử tưởng tượng xem: ở thời buổi mưa Âu gió Mỹ đầy trời, khi trang phục của người thanh niên có học sống nơi thành thị phổ biến là veston, mũ phớt, giày giôn, thì cái hình ảnh “mình mặc áo gấm trần, chân mang guốc” của Vũ Hoàng Chương há chẳng khiến người ta thấy ngỡ ngàng hay sao? Nó giống như dư ảnh của một thời xưa cũ còn lưu lại giữa đương thời vậy.

    Thật khó tin nếu chúng ta chú ý tới sự kiện là Vũ Hoàng Chương từng tốt nghiệp trường Albert Sarraut, từng theo học đại học luật Hà Nội, rồi đại học toán, nghĩa là ông là người Tây học đến chân răng kẽ tóc!
    Sự hiện diện của Vũ Hoàng Chương trong Thơ Mới cũng vậy. Không trình diện làng thơ bằng các thi phẩm mang hình thức toàn luật thi và tuyệt thi như Quách Tấn trong tập “Mùa cổ điển”, nhưng thơ của Vũ Hoàng Chương vẫn gợi lên nơi người đọc cái cảm giác xưa cũ, cái cảm giác được hít thở, được ngâm tẩm trong một bầu khí “đặc” Đông phương.

    Cảm giác ấy nảy sinh từ nguồn thi liệu được ông sử dụng. Chúng tuyệt không vướng một chút dấu vết phương Tây. Nhưng, xin được nói ngay, chúng cũng khác xa với Nguyễn Bính: thi liệu trong thơ Nguyễn Bính chủ yếu lấy từ dân gian, mang màu sắc dân gian, có tính chất bình dị; còn thi liệu trong thơ Vũ Hoàng Chương lấy từ lịch sử và văn chương bác học Trung Hoa cổ điển, chúng được nhuộm bởi một gam màu cổ kính, sang trọng.

    Nhà thơ của lạc loài, cô đơn

    Trong bài “Phương xa”, Vũ Hoàng Chương đã viết, như một tuyên ngôn về tình thế tồn tại và căn bệnh tinh thần của thế hệ mình: “Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa/ Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh/ Bể vô tận xá gì phương hướng nữa/ Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh/ Lũ chúng ta đầu thai nhầm thế kỷ/ Một đôi người u uất nỗi chơ vơ/ Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị/ Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ”.

    Nếu điều đó không đúng với tất cả hoặc không đúng với số đông, chí ít, nó đúng với riêng ông. Vũ Hoàng Chương là người luôn sống với hiện tại trong cảm thức chơ vơ, lạc loài, cô đơn, bị ruồng bỏ, chia cắt.
    Ông tồn tại ở đây, lúc này, nhưng luôn tin rằng bản thể chân thực của mình là ở trong một không gian khác, trong một thời gian khác. Và ông không ngừng băng qua giới hạn giữa “ở đây, lúc này” với “ở kia, lúc khác” để tìm kiếm cái bản thể ấy và hợp nhất với nó bằng tất cả các phương tiện có thể được: bằng Thơ, bằng Mơ, bằng Dục Tình, bằng Say (say rượu, say nàng tiên Nâu - đây chính là lý do khiến cho không ít phê bình gia đạo mạo đã coi Vũ Hoàng Chương như một điển hình của kiểu thi nhân trụy lạc).

    Không khó để nhận thấy trong thơ Vũ Hoàng Chương hai loại “vương quốc” đối lập với “chốn lưu đày” (theo tên một tập truyện của nhà văn Pháp A.Camus: Vương quốc và chốn lưu đày). Loại vương quốc thứ nhất là Cõi tiên, là Thiên giới, ở đó bản thể chân thực của ông là Người tiên, việc ông có mặt tại chốn lưu đày được hình dung như chuyện tiên nhân bị biếm trích hoặc trót dại, sảy chân.

    Bài “Tối tân hôn” trong tập “Thơ say” nói rõ điều này: “Do dự mãi, đêm nay rời xứ Mộng/ Ta chiều em, bỏ cánh lại cung Trăng/ Lén bước xuống thuyền mây chờ cửa động/ Vội vàng đi, quên giã biệt cô Hằng... Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải/ Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn/ Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới/ Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn”.
    Bài “Động phòng hoa chúc” cũng vậy: “Lìa cõi Mộng, giong thuyền qua bến Tục/ Đoái hoài chi, băng tuyết sẽ vùi chôn/ Em khao khát dìu anh tìm hạnh phúc/ ở men nồng chăn ấm tối tân hôn... Thôi hết nhé, thỏa đi niềm rạo rực/ Từ cung trăng rơi ngã xuống trần gian/ Ta sắp uống bùn nhơ và sự thực/ Sẽ mai đây giầy xéo giấc mơ tàn”.

    Vũ Hoàng Chương, một người cũ trong Thơ Mới, và chính vì cái cũ này mà ông đã tự khẳng định mình như một giọng thơ rất riêng trong dàn đồng ca Thơ Mới.
    Trong thơ ca phương Đông, việc thi nhân tự coi mình là đấng trích tiên chí ít cũng đã thấy ở Lý Bạch (Trung Quốc) và Tản Đà (Việt Nam), nên Vũ Hoàng Chương không phải là một biệt lệ. Nhưng điều ấy liệu đã đủ để làm nên ở ông hình hài của một người cũ trong Thơ Mới?

    Có lẽ phải tìm nó chủ yếu ở loại vương quốc thứ hai: đất nước Trung Hoa trong thời gian quá khứ miên viễn, trong bảng lảng khói sương của những điển tích văn chương đã làm nên niềm tự hào cho nền văn học đóng vai trò hạt nhân của vùng văn học chữ Hán.
    Cái bản thể đích thực của Vũ Hoàng Chương, cái đích cho sự tìm kiếm không ngưng của ông nằm ở đó. Nó không phải là một nhân hình cụ thể. Phải chăng, nó chỉ là một ý niệm, ý niệm về thời quá vãng huy hoàng của một phương Đông ngủ quên khi trên bầu trời đang vần vũ những mưa Âu gió Mỹ?

    Trong thơ Vũ Hoàng Chương, không ít bài diễn tả cái trạng thái tác giả xuất hồn xuyên thời gian trở về với “thuở trước”, với “nghìn thu”, với “vạn cổ”. Và khi ấy, lịch sử và văn chương cổ điển Trung Hoa đã trở thành nguồn thi liệu vô tận để ông múc lấy, lấp đầy cái thiếu hụt chống chếnh trong tâm cảm hiện tại của mình.
    Đây là khoảng khắc khi ông viếng mộ một tình nương: “Ta chẳng biết, nhưng mà ai biết được/ Chân dừng lại hồn trôi vào thuở trước/ Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa/ Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu/ Tiếc cung điện Trường An còn nức nở/ Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở/ Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay/ Mắt mòn trông, ải Nhạn khói mây đầy” (Bạc tình).

    Và đây, khi thi nhân cuồng nộ trong nỗi hận tình như một gã trai tuổi đôi mươi, bất kể nỗi hận tình ấy đã có quãng thời gian mười năm xoa dịu: “Men khói đêm nay sầu dựng mộ/ Bia đề tháng Sáu ghi Mười hai/ Tình ta, ta tiếc! Cuồng, ta khóc/ Tố của Hoàng, nay Tố của ai?/ Tay gõ vào bia mười ngón dập/ Mười năm theo máu hận trào rơi/ Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp/ Khúc Cổ bồn ca gõ hát chơi/ Kiều Thu hề, Tố em ơi/ Ta đương đốt lửa tơi bời Mái Tây/ Hàm ca nhịp gõ khói bay/ Hồ, xừ, xang, xế bàn tay điên cuồng” (Mười hai tháng sáu- thi phẩm có thể xếp vào hạng nhất trong thất tình thi Việt Nam tự cổ chí kim).

    Và đây nữa, khi chập chờn mộng ảo trong hương nha phiến, ông đã mở lỏng khóa linh hồn để nghe thấy một “Hơi tàn Đông á”: “Đáy cốc bao la vạn vực sầu/ Ngai vàng Mông Cổ ngự đêm nâu/ Hãy nghe bão táp trong cô tịch/ Vó ngựa dân Hồi dẫm đất Âu/ Thuyền chiến nằm mơ cuộc viễn chinh/ Buồm neo rời rạc bến u minh/ Đâu đây quằn quại trong làn khói/ Lớp lớp uy nghi Vạn Lý thành”.

    Nâng nỗi chán chường lên thành nghệ thuật

    Là một thi nhân mang nặng căn cốt phương Đông, Vũ Hoàng Chương không thể không biết đến Lý Bạch, nhà thơ lớn của thi ca Trung Hoa thời Thịnh Đường.
    Ông hâm mộ Lý Bạch, đã đành, ông còn từ huyền thoại họ Lý say rượu lao xuống sông vớt trăng: “Từ thuở chàng say ôm vũ trụ/ Thu trong bầu rượu một đêm trăng/ Nhảy xuống muôn trùng sông quạnh quẽ/ Đem theo chân hứng gửi cô Hằng” mà phác lên huyền thoại của chính mình: “Ngựa ơi, hãy nghỉ chân cuồng khấu/ Cho thỏa lòng ta nỗi khát khao/ Ta chẳng mò trăng như Lý Bạch/ Nhưng tìm thi hứng mất đêm nao/ Tình hoa thuở trước xô về đọng/ ở phiến gương vàng một tối nay/ Ta lặng buông thân trời lảo đảo/ Mơ hồ sông nước choáng men say” (Chân hứng).

    Một sự tự ví, hay phải chăng nhà thơ Việt Nam đã nhận ra ở chính mình và bậc tiền bối Trung Hoa tính đồng dạng về mẫu hình nhân cách, tính trùng lặp về tần số của nhịp tim và sự gần gũi bất chấp khoảng cách thời gian?
    Tương tự như vậy, Vũ Hoàng Chương bị ám ảnh không thôi bởi các danh tác của văn chương cổ điển Trung Hoa. Chúng như một quá vãng thân thuộc đối với ông, lại như một thế giới tồn tại song song với thế giới ông đang sống và cho phép ông xuất nhập tùy ý.

    Ta có thể “đọc” thấy dấu vết của hàng loạt danh tác văn chương Trung Hoa cổ điển trong thơ Vũ Hoàng Chương. Nhưng đậm hơn cả, phải là “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, khúc ca lãng mạn về cuộc gặp nơi Tầm Dương giang đầu giữa một ông quan bị biếm trích và một kỹ nữ ở buổi xế chiều của nghề hát xướng.

    Vũ Hoàng Chương có ít nhất ba thi phẩm tạo được mạch liên thông với “Tỳ bà hành”, đó là “Đà giang”, “Nghe hát” và “Dựng”. Nếu ở hai bài thơ sau (có lẽ được sáng tác trong hoặc ngay sau hai cuộc đi hát.
    Trong hồi ức của nhiều người cùng thời thì Vũ Hoàng Chương hay đi hát và rất sành âm luật) “ý Tầm Dương” chỉ nảy sinh với tác giả khi đào nương cất tiếng hát “Tỳ bà hành”, thì điều đó là không cần thiết ở bài “Đà giang”. “Cắm thuyền sông lạ một đêm thơ/ Trăng thượng tuần cao sáng ngập bờ/ Đâu đó Tầm Dương sầu lắng đợi/ Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ”.
    Không mượn tới bất cứ một sự “môi giới” nào hết, sầu Tầm Dương là mối sầu khởi phát tự trong lòng thi nhân, là sự chiêm nghiệm đến đáy của một kẻ “đồng hội đồng thuyền” với những người “bên lề” thuở trước.

    Hay nói đúng hơn, sầu Tầm Dương chính là miền tâm cảm để thi nhân nhận ra mình qua bao lớp sóng thời gian từ quá khứ đến hiện tại. Vì thế mà Vũ Hoàng Chương mới có thể viết: “Cánh rượu thu gần vạn dặm khơi/ Nẻo say hư thực bóng muôn đời/ Ai đem xáo trộn sầu kim cổ/ Trăng nước Đà giang mộng Liêu trai” (Đà giang).

    Tôi muốn dùng lại một nhận định của nhà nghiên cứu Đỗ Lai Thúy để khép lại bài viết này: “Biến cái ác (hiểu theo nghĩa triết học) thành cái đẹp, Baudelaire đã tạo nên một tác phẩm có tính chất cách mạng: Những bông hoa của cái ác. Nâng nỗi chán chường lên thành nghệ thuật, đó là đóng góp, chí ít cũng ở Việt Nam, của Vũ Hoàng Chương, tính chất “suy đồi” (hiểu theo nghĩa nổi loạn) và hiện đại của thơ ông” (Mắt thơ, bài “Vũ Hoàng Chương, đào nguyên lạc lối”, trang 148. NXB Văn hóa thông tin, 2000).

    Hoài Nam
    Đã chỉnh sửa bởi Photo; 27-10-2009, 05:53 AM.

    Similar Threads
  • #2

    Chờ đợi hoài công
    Chờ đợi hoài công
    Vũ Hoàng Chương

    Ta đợi em từ ba mươi năm
    Uổng hoa phong nhụy hoài trăng rằm
    Heo may chớm đã lên mùa gió
    Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm

    Cúc tả tơi vàng mộng xác xơ
    Hiên sương ngõ lá vẫn trông chờ
    Đêm dài quạnh hé đôi song lớn
    Nguyệt đọng vòng tay úa giấc mơ

    Ngai trống vàng son lợt sắc rồi
    Lòng ta Hoàng Hậu chẳng về ngôi
    Hồ ly không hiện người không đến
    Chỉ ánh trăng vào khuôn cửa thôi

    Hiu hắt tình trai một kiếp suông
    Mênh mông nệm gối rét căn buồng
    Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng
    Thơ vút sầu say rượu ngập cuồng

    Đã mấy canh khuya nụ ngát nhài
    Kết chưa thành mộng ý Liêu Trai
    Lung linh nguyệt thấm vàng trang sách
    Đợi chẳng bừng sen nhịp gót ai

    Thôi thế hoài thơm tuổi dịu hiền
    Cánh khô mầm lụi trót hoa niên
    Chương Đài, ca quán, ôi hồng liễu
    Nửa cuộc trần gian lợm yến diên.

    Khắp đã nghe tìm mỏi núi sông
    Đâu sương vó ngựa, gió mui bồng
    Gió sương giờ vẫn buồng đây lạnh
    Em hỡi! phương nào em có không.
    Sống trên đời

    Comment

    • #3

      Qua Áng Hương Trà
      Qua Áng Hương Trà
      Vũ Hoàng Chương

      Hương biếc tràn quanh nắp đậy hờ
      Ấm sành nho nhỏ khói lên tơ
      Hồn sen thoảng ngát trà dâng đượm
      Ai biết mình sen rụng xác xơ

      Hoa sống trong bùn thuở trướcđây
      Lầu son giam kín nhụy vàng hây
      Dễ đâu bướm thoả lòng khao khát
      Trinh bạch toàn thân kiếp đọa đầy

      Mặt nước đìu hiu một sớm thu
      Hồng trang vắng vẻ lối hoa cù
      Đào phai thắm rụng tay phàm vịn
      Rao bán mười phương chợ xất phu

      Cánh rã rời theo nhịp ngón thon
      Trắng phau muôn giọt lệ hương tròn
      Lần rơi trên lớp trà khô héo
      Lưu chút hương thừa gửi nước non

      Nâng chén mời anh thưởng vị trà
      Đừng quên tan tác mấy đời hoa
      Cạn từng hớp nhỏ cho Sen đượm
      Vớt lại trần ai một chút Ta


      (trích trong Bốn Mươi Năm Thơ Việt Nam của Thi Vũ)

      Sống trên đời

      Comment

      • #4

        Phố Cũ
        Phố Cũ
        Vũ Hoàng Chương

        Ôi chốn này xưa vai sánh vai
        Trán cao hoài vọng tóc buông cài
        Tuổi thơm mười sáu tình thơm mới
        Duyên đượm hàng mi ngập nắng mai.

        Hồ Gươm sóng lụa bờ tơ liễu
        Hàng Trống Hàng Khay rộn bước người
        Sách vở lên hương trầm ngát nẻo
        Hoa soan hoa phượng chói màu tươi

        Thấp thoáng hè qua đài phượng rụng
        Lào rào thu muộn lá soan rơi
        Tay trong tay nắm, tình trong mắt;
        Lòng bốn mùa xuân, nguyệt bốn trời.

        Đôi lứa mê say cùng gắn bó
        Mẹ cha cùng hẹn sẽ dành nơi
        Trường chung một hướng nhà chung ngõ
        Hoa gấm cùng mơ dệt cuộc đời

        Thế mà tan tác mười năm mộng
        Có kẻ ra đi chẳng một lời !
        Nửa kiếp lênh đênh dừng phố cũ
        Một mình trơ với tuổi ba mươi

        Lớp học nào tan, đường rộn rã
        Tình thơm mộng nhỏ tóc buông vai...
        Hàng Khay Hàng Trống hoa nào rụng ?
        Màu tím thờ ơ vạt áo ai !


        (trích trong Bốn Mươi Năm Thơ Việt Nam của Thi Vũ)
        Sống trên đời

        Comment

        • #5

          Đời vắng em rồi say với ai
          Đời vắng em rồi say với ai
          Vũ Hoàng Chương

          Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu,
          Lênh đênh thương nhớ dạt trời Âu.
          Thôi rồi, tay nắm tay lần cuối,
          Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau.

          Trai lỡ phong vân gái lỡ tình,
          Này đêm tri ngộ xót điêu linh,
          Niềm quê sực thức lòng quan ải,
          Giây lát dừng chân cuộc viễn trình

          Tóc xoã tơ vàng nệm gối nhung
          Đây chiều hương ngát lá hoa dung,
          Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo,
          Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng.

          Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay.
          Buồn mưa, trăng lạnh: nắng, hoa gầy
          Nắng mưa đã trải tình nhân thế
          Lưu lạc sầu chung một hướng say.

          Gặp gỡ chừng như truyện Liêu Trai.
          Ra đi chẳng hứa một ngày mai.
          Em ơi! lửa tắt bình khô rượu,
          Đời vắng em rồi say với ai?

          Phương Âu mờ mịt lối quê Nàng
          Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
          Ghé bến nào đây, người hải ngoại
          Chiều sương mặt bể có mơ màng?

          Tuyết xuống phương nào, lạnh lắm không?
          Mà đây lòng trắng một mùa đông
          Tương tư nổi đuốc thâu canh đợi,
          Thoảng gió… trà mi động mấy bông


          Sống trên đời

          Comment

          • #6

            Lá Thư Ngày Trước
            Lá Thư Ngày Trước
            Vũ Hoàng Chương

            Yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp
            Tình mười năm còn lại mấy tờ thư
            Mộng bâng quơ hò hẹn cũng là hư
            Niềm son sắt ngậm ngùi duyên mỏng mảnh

            Rượu chẳng ấm mưa hoài chăn chiếu lạnh
            Chút hơi tàn leo lét ngọn đèn khuya
            Giấc cô miên rùng rợn nẻo hôn mê
            Gió âm tưởng bay về quanh nệm gối

            Trong mạch máu chút gì nghe vướng rối
            Như tơ tình thắc mắc buổi chia xa
            Ngón tay run ghì nét chữ phai nhòa
            Hỡi năm tháng hãy đưa đường giấc điệp

            Yêu mê thế để mang sầu trọn kiếp
            Tình mười năm còn lại chút này đây
            Lá thư tình xưa nhớ lúc trao tay
            Còn e ấp thuở duyên vừa mới bén

            Ai dám viết yêu đương và hứa hẹn
            Lần đầu tiên ai dám ký “Em Anh”
            Nét thon mềm run rẩy gắng đưa nhanh
            Lòng tự thú giữa khi tìm trốn nấp

            Mươi hàng chữ đơn sơ ồ ngượng ngập
            E dè sao mươi hàng chữ đơn sơ
            Màu mực tươi xanh ngát ý mong chờ
            Tình hé nụ bừng thơm trong nếp giấy

            Ôi thân mến nhắc làm chi thuở ấy
            Đêm nay đây hồn xế nẻo thu tàn
            Khóc chia lìa ai níu gọi than van
            Ta chỉ biết nằm nghe tình hấp hối

            Say đã gắng để khuây sầu lẻ gối
            Mưa mưa hoài rượu chẳng ấm lòng đau
            Gấm the nào từ buổi lạnh lùng nhau
            Vàng son có thay màu đôi mắt biếc

            Tình đã rời đi riêng mình tưởng tiếc
            Thôi rồi đây chiều xuống giấc mơ xưa
            Lá lá rơi nằm bệnh mấy tuần mưa
            Say chẳng ngắn những đêm dằng dặc nhớ

            Trăng nào ngọt với duyên nào thắm nở
            Áo xiêm nào rực rỡ ngựa xe ai
            Đây mưa bay mờ chậm bước đêm dài
            Đêm bất tận đêm liền đêm kế tiếp

            Yêu sai lỡ để mang sầu trọn kiếp
            Tình mười năm còn lại chút này thôi
            Lá thư xưa màu mực úa phai rồi
            Duyên hẳn thắm ở phương trời đâu đó.
            Sống trên đời

            Comment

            • #7

              Quên
              Quên
              Vũ Hoàng Chương

              Đã hẹn với Em rồi, không tưởng tiếc
              Quãng đời xưa, không than khóc gì đâu!
              Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc,
              Sát gần đây, gần nữa, cặp môi nâu.

              Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối,
              Trong tay em dâng cả tháng năm thừa,
              Có lẽ đâu tâm linh còn còn trọn lối,
              Để đi về Cay Đắng những thu xưa.

              Trên nẻo ấy tơi bời, – em đã biết
              Những tình phai duyên úa, mộng tan tành.
              Trên nẻo ấy, sẽ từ muôn đáy huyệt,
              ái ân xưa vùng dậy níu chân anh.

              Không em ạ, không còn can đảm nữa,
              Không! nguồn yêu, suối lệ cũng khô rồi,
              Em hãy đốt dùm anh trong mắt lửa,
              Chút ưu tư còn sót ở đôi môi…

              Hãy buông lại gần đây làn tóc rối,
              Sát gần đây, gần nữa, cặp môi điên,
              Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói,
              Đưa hồn say về tận cuối trời Quên.
              Sống trên đời

              Comment

              • #8

                Bạc Tình
                Bạc Tình
                Vũ Hoàng Chương

                Hoa trắng đầy mồ
                Não nuột tiếng ai vừa khóc
                Sương vẩn đục
                Khói mơ hồ
                Nhìn quanh chiều xám với tha ma
                Vắng tanh ôi chiều nơi tha ma
                Nhưng đâu đây ai khóc gần hay xa
                Mà thảm thiết hay thu vừa nức nở
                - Không không phải giọng hờn trong sắc úa
                Không cũng không âm nhạc của màu phi
                - Tiếng mùa thu ta lắng đã quen tai
                Nhưng gió tắt mà sao còn động cỏ
                Hoa lung lay vật vã nắm hương tàn
                Hay tiếng khóc dâng lên từ đáy mộ
                Của muôn đời chưa nín hận lìa tan

                Ngậm ngùi u uất
                Não nuột than van
                Oán thương chi mà cay đắng muôn vàn
                - Ta chẳng biết nhưng ai mà biết được
                Chân đứng lại hồn trôi vào thuở trước
                Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa
                Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu
                Tiếc cung điện Trường An còn nức nở
                Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở
                Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay
                Mắt mòn trông ải Nhạn khói mây đầy

                Ngậm ngùi u uất
                Não nuột chua cay
                Oán thương chi mà xương máu tràn đầy
                - Sao tiếng khóc còn dâng thê thiết mãi
                Bóng chiều buông đã lạnh kín tha ma
                Từ cõi âm còn vẳng đến lòng ta
                Niềm di hận của ai người bạc mệnh
                Tay run rẩy nhưng không vì gió lạnh
                Bỗng để rơi trên cỏ nắm vàng hương
                Ta vừa thấy một linh hồn mỏng mảnh
                Níu vai ta đòi trả lại yêu đương
                Lòng chơ vơ rùng rợn nỗi kinh hoàng
                Lời cay đắng tưởng vô cùng bất tuyệt

                Ngậm ngùi thống thiết
                Rầu rĩ thê lương
                Tiếng nức nở trên vai nhường rỏ huyết
                Niềm oán hận càng nghe càng rõ rệt
                Ôi trăm đau nghìn tủi quá bi thương
                Chiều hôm nay ta viếng mộ một tình nương
                Sống trên đời

                Comment

                • #9

                  Tối Tân Hôn
                  Tối Tân Hôn
                  Vũ Hoàng Chương

                  Do dự mãi đêm nay dời xứ Mộng
                  Ta chiều em bỏ cánh lại cung trăng
                  Lén bước xuống thuyền mây chờ cửa động
                  Vội vàng đi quên biệt giã cô Hằng

                  Gió đêm lồng lộng thổi
                  Thuyền mây vùn vụt trôi
                  Đang bâng khuâng điện biếc đã xa rồi
                  Giữa lúc tỏa muôn hương đàn sáo nổi
                  Ngực sát ngực môi kề môi
                  Nàng cùng ta nhìn nhau cùng chẳng nói
                  Ôm vai nhau cùng lắng tiếng xa xôi
                  Nguyệt chẳng phải tỳ không càng không cầm với sắt
                  Tai dẫu nghe mà lạ tiếng tre
                  Cung Sế lẫn cung Hồ dìu dặt

                  Mình tơ réo rắt
                  Hồn trúc đê mê
                  Những thanh âm nhạc điệu chửa từng nghe
                  Như đưa vẳng tự vô cùng xanh ngắt
                  Đầy nhớ thương tha thiết gọi ta về
                  Gió bỗng đổi chiều trên táp xuống
                  Nặng trĩu hai vai nàng cố gượng
                  Thắt vòng tay ghì riết lưng ta
                  Những luồng run chạy khắp thịt da ngà
                  Run vì sợ hay vì ngây ngất
                  Ta chẳng biết nhưng rời tay chóng mặt

                  Toàn thân lạnh ngắt
                  Thuyền chìm sâu sâu mãi bể Hư Vô
                  Mà hương ngát đâu đây còn phảng phất
                  Mà bên tai đàn sáo vẫn mơ hồ
                  Ngửa trông lên cung Quế tít mù xa

                  Dần dần khuất
                  Dưới chân ta
                  Thuyền mây sóng lật
                  Không gian vừa sụp đổ chung quanh
                  Một trời đêm xiêu rụng tan tành
                  Dư hương yếu từng giây
                  Trong tay níu đôi thân liền sát
                  Nhè nhẹ rơi vào lớp sóng khinh thanh
                  Sao lìa ngôi phương hướng ngã bên mình

                  Cơn lốc nổi
                  Đờn tiên thôi gọi
                  Âm thầm xa bặt tiếng tiêu
                  Nhưng mê man say uống miệng người yêu
                  Ta cũng như nàng
                  Cảnh mộng chốn Bồng Lai đâu nhớ tới

                  Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải
                  Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn
                  Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới
                  Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn
                  Sống trên đời

                  Comment

                  • #10

                    Đào Nguyên Lạc Lối
                    Đào Nguyên Lạc Lối
                    Vũ Hoàng Chương

                    Chiều đã tím ở lưng chừng dẫy núi
                    Sắc thu mờ lơ đãng dáng hoàng hôn
                    Lặng nằm nghe bốc tự đáy linh hồn
                    Nỗi thương mến xa khơi tình kiếp trước
                    Sóng ngủ dưới chân thuyền im gió nước
                    Đã ai say lạc bước tới Vô Cùng
                    Sương đầy khoang nghe thấp thoáng hoa dung
                    Mà lối cũ Đào Nguyên chừng hé mở

                    Trời cũ với hồn nay còn bỡ ngỡ
                    Thuyền đã nghiêng và nghiêng hẳn giòng sông
                    Trên dốc say vùn vụt hướng về Đông
                    Ta nghe rõ con thuyền trôi phất phới
                    Non động hoang mang tình xưa bạn mới
                    Hoa chờ -- tươi -- mây đợi -- thắm lưng đèo
                    Suối quanh co bờ đá dựng cheo leo
                    Sườn bích lập nâng cao trần thạch nhũ
                    Vòm nho nhỏ còn ghi thương nhớ cũ
                    Lệ chia phôi ngàn thủa đọng lưng chừng
                    Lối vào sâu mây khóa nẻo sau lưng

                    Khe nước hẹp khép dần sau bánh lái
                    Đôi bờ gấm chập chờn xê xích lại
                    Nóc rêu nhung buông rủ sát ngang đầu
                    Hồn phiêu dao tưởng cỡi chiếc thuyền câu
                    Lách hang đá bay về non nước Tấn
                    Sương khói bâng khuâng sông cùng núi tận
                    Thời xa xôi dìu dặt áng hương mơ
                    Đất Vũ Lăng chàng đánh cá năm xưa
                    Mê sắc thắm tơi bời khe suối rụng
                    Ven giải Đào Nguyên buộc thuyền cửa động
                    Dấn bước xem trời mở cuối hang sâu
                    Ôi thời gian sông núi vẫn tươi màu

                    Thuở Tần loạn xưa kia tìm trốn tránh
                    Dắt dìu nhau lạc vào nơi tuyệt cảnh
                    Mươi lăm nhà riêng chiếm một Thiên Thai
                    Nỗi hưng vong chỉ xá việc bên ngoài

                    Khát cô đơn chập chờn đôi cánh mộng
                    Tưởng đâu đây xóm làng xưa vẫn sống

                    Ôi lòng ta khao khát tới Đào Nguyên
                    Hỡi xứ thanh tao thế giới hư huyền
                    Xin thu lấy một linh hồn trốn xác
                    Trong da thịt sẵn gieo mầm Tội Ác
                    Chiều nay nghe vang gọi tiếng Quê Hương
                    Chút thiêng liêng sót lại của thiêng đường
                    Gỡ dây trói sơ sinh cùng thể phách
                    Trên nẻo Hư Vô mơ hồ chiếc bách
                    Khói dìu đi men đẩy phía sau khoang
                    Dần chơi vơi trong huyễn mộng huy hoàng
                    Tưởng bay tới nơi dân Tần trốn giặc
                    Hỡi người xưa Ngư Phủ hỡi Đào Nguyên
                    Ta đêm nay say cũng lạc con thuyền
                    Sống trên đời

                    Comment

                    • #11

                      Tiếc Vườn Cam Bố Hạ
                      Tiếc Vườn Cam Bố Hạ
                      Vũ Hoàng Chương

                      Chờ ai Bến Mỏi nghiêng nằm
                      Thương ai lưu lạc sông trầm tiếng reo
                      Nhà ai khói biếc lưng đèo
                      Vườn ai cam ngủ bóng chiều thảnh thơi

                      Tằm ai nón lá dâu mời
                      Trâu ai kéo mật nghe trời bình yên ? ...
                      Đất : quê thơm ! Bạn : người hiền !
                      Nhựa say tâm sự đêm huyền hoặc nâu.

                      Ngắm hoa đèn, hiểu ý nhau :
                      Quên ngày quên tháng quên sầu nhân sinh.
                      Ra đi lòng nặng cảm tình
                      Trông về gió bụi riêng mình ngẩn ngơ.

                      Mong ai ngọt mía vàng tơ
                      Vườn cam đỏ trĩu giấc mơ vẹn tuyền.
                      Trao tay nét bút làm duyên,
                      Năm sau quả chín đừng quên Vũ Hoàng !
                      Sống trên đời

                      Comment

                      • #12

                        Nguyện Cầu
                        Nguyện Cầu
                        Vũ Hoàng Chương


                        Ta còn để lại gì không?
                        Kìa non đá lở này sông cát bồi.
                        Lang thang từ độ luân hồi,
                        U minh nẻo trước xa xôi dặm về.
                        Trong ta bến hoặc bờ mê
                        Nghìn thu nửa chớp, bốn bề một phương.

                        Ta van cát bụi bên đường
                        Dù nhơ dù đục đừng vương gót này.
                        Để ta trọn một kiếp say
                        Cao xanh liều một cánh tay níu trời.

                        Nói chi thua được với đời
                        Quản chi những tiếng ma cười đêm sâu.
                        Tân hương đốt nén linh sầu,
                        Nhớ quên dằn dặt ta cầu đó thôi.

                        Đêm nao ta trở về ngôi,
                        Hồn thơ sẽ hết luân hồi thế gian.
                        Một phen đã nín cung đàn,
                        Nghĩ chi còn mất hơi tàn âm thanh.
                        Sống trên đời

                        Comment

                        • #13

                          Có Gì Ở Trong
                          Có Gì Ở Trong
                          Vũ Hoàng Chương

                          Phật rằng : trong Lửa có hoa sen.
                          Lửa mách người : trong Nước có tiên.
                          Nước réo : trong Cây đều có quỷ
                          Làm yêu làm quái ... để tìm quên.

                          Lời yêu: quên được đã quên rồi !
                          Thánh vẫn than trong Vàng đấy thôi.
                          Uổng có miệng thêu lòng nở gấm,
                          Dao vung lên cũng đứt làm đôi.

                          - Còn trong Đất, chẳng có gì sao ?
                          Nghe hỏi, Cây-trên-bến nghẹn ngào.
                          Cuội chợt khóc vang ... người chợt tỉnh:
                          Có mầm Đau rắc tự trời cao!


                          1973

                          Ghi chú về đoạn 2: Danh sĩ Thánh Thán họ Kim bị triều đình Mãn Thanh khép vào tội "Yêu ngôn hoặc chúng" xử "Chém ngang lưng".
                          Sống trên đời

                          Comment

                          • #14

                            Kết Cuộc
                            Kết Cuộc
                            Vũ Hoàng Chương

                            Ngày xưa dựng cuộc để làm quan,
                            Chiếm được người yêu rồi mộng tàn.
                            Ôm cuộc trải qua ... không đất đứng,
                            Ôm chân tượng đá gủi hồn oan.

                            Ngày nay nhập cuộc để làm lính,
                            Hạ kẻ thù rồi thua cuộc luôn.
                            Máu lặn mặt trời đêm bất hạnh,
                            Ôm lưng hũ rượu sưởi cơn buồn.

                            Ngày mai bỏ cuộc để làm người,
                            Ôm cuộc tình ra khỏi chuyện đời.
                            Cuộc chiến cũng giao hoàn đứa trẻ
                            Từ lâu bày đặt những trò chơi.

                            1972
                            Sống trên đời

                            Comment

                            • #15

                              Lòng Đá
                              Lòng Đá
                              Vũ Hoàng Chương


                              Không chuyến đi nào còn làm ta xúc động
                              kể cả chuyến ngược chiều lên tuổi mộng
                              vì ngay trong vòng tay đôi mươi
                              cũng chỉ là trống rỗng.
                              Thì không còn chuyến đi nào làm ta ngạc nhiên
                              cho dẫu đi bằng không thuyền
                              khắp đâu đâu cũng chỉ là những mảnh
                              vỡ tan ra từ một khối thuyền quyên.

                              Họa may còn chuyến đi vào hư vô
                              tên gọi văn chương của nấm mồ.
                              Đi chuyến ấy dòng đời ta tự xoá
                              ta không còn gì cũng không là gì
                              ức triệu mảnh hờn ghen kia mới thỏa
                              mới chịu về nguyên khối tình si
                              mang hình phiến đá.

                              Đá sẽ dựng cho Không-là-gì-hết
                              một phiến cao tận cùng sâu tận tuyệt
                              mà không chữ nào viết
                              không âm nào ghi.
                              Cao sâu lòng đá phẳng lì
                              mãi mãi chỉ riêng Nàng biết được
                              từ đầu những chuyến Gã ra đi.
                              Sống trên đời

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom