• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Mưa chiều

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Mưa chiều

    Mưa chiều


    Âm thầm đếm những giọt mưa
    Theo về vội vã cười đùa mái hiên
    Lỡ rồi ngang trái hoa duyên
    Đành sang lối nhỏ lụy phiền vây quanh

    Mưa về khi lá hết xanh
    Trên trời mây thẫm xây thành hoang vu
    Gió chiều rét lạnh mùa thu
    Đàn chim ngại trốn sương mù ngẩn ngơ

    Anh ngồi đan dệt vần thơ
    Nghe hồn lắng dịu nét chờ say mê
    Khi chân bước mỏi lê thê
    Buồn theo trăng lặn não nề người xa

    Bờ hồ vắng lặng chiều tà
    Buồn theo sóng nước la đà lá bay
    Đường xa dẫm bước chân ai
    Nghe hồn trĩu nặng về ngay quê nhà

    Nhớ theo bóng nước chiều xa
    Ngày về cúng ngắm trăng tà chênh vênh
    Buồn nghe sóng nổi lênh đênh
    Con đường quê mẹ buồn tênh tháng ngày


    Nguyễn Gia Linh
    12-11-2009
    Similar Threads

  • Mưa Chiều

    Kết dùm anh



    Anh ao ước hồn thơ luôn trổi dậy
    Để cho lòng không tìm thấy quạnh hiu
    Rồi suy tư theo nắng sớm mưa chiều
    Nhường ánh sáng tiêu điều cho bóng tối

    Dệt trời mơ những khi mình lạc lối
    Đem nhớ thương kết nối những vần thơ
    Đường ai đi đang trải những mong chờ
    Trong đêm vắng ước mơ còn rung nhẹ

    Kết dùm anh những tiếng lòng rất khẽ
    Đủ cho người bước nhẹ khoảng đường mơ
    Không còn nghe những giây phút đợi chờ
    Không còn nhớ những ước mơ thầm lặng

    Kết dùm anh để quên đời trống vắng
    Kỷ niệm buồn đọng lắng ở tâm tư
    Mình xa nhau không một tiếng giã từ
    Gây ray rứt suốt đời không lối thoát

    Kết dùm anh những hương nồng đã mất
    Khi sương chiều lịm tắt cõi trời tây
    Khi mùa thu ủ rũ trở về đây
    Nghe sóng gió khơi đầy trong mộng tưởng

    Hồn thơ ơi ! Về mau không lạc hướng
    Kết dùm anh một đối tượng không phai
    Không còn nghe xa vắng những năm dài
    Đủ cho chất men say nồng thắm lại


    Nguyễn Gia Linh
    Bordeaux, tháng 10 năm 2005

    Comment


    • Mưa chiều

      Tình câm


      Một sớm mùa thu đã thẫn thờ
      Sân trường đang ngập nắng vàng mơ
      Bóng hình duyên dáng làm thay đổi
      Ánh mắt tâm tư kẻ dại khờ

      Em đứng chuyện trò vui với bạn
      Áo dài thanh nhả phất phơ bay
      Nụ cười cuốn hút hồn phiêu lãng
      Của kẻ còn đang dệt mộng dài

      Vui mừng biết được em cùng lớp
      Như thế từ nay thỏa mắt nhìn
      Những lúc nghiêng đầu về phía bảng
      Là anh gởi trọn cả tâm linh

      Xao xuyến làm sao sợi tóc
      mai
      Che làn da trắng ở vành tai
      Muốn đem trút cạn niềm tâm sự
      Để khỏi thâu đêm thở vắn dài

      Những khi vén tóc xỏa bờ vai
      Tôi muốn quên đi thuở miệt mài
      Những tưởng đắm hồn trong giấc mộng
      Theo vì sao lạc xuống trần ai

      Kiếm cớ làm quen hỏi mượn bài
      Để trông tận mặt bóng hình ai
      Để xem cho rõ vành môi thắm
      Để thấy tia nhìn thật đắm say

      Nàng vẫn tươi cười rất tự nhiên
      Như không để ý chuyện làm quen
      Xem tôi giống hệt bao bè bạn
      Không chút riêng tư, chẳng lụy phiền

      Rồi tháng ngày qua tôi vẫn mơ
      Vẫn thương, vẫn nhớ, vẫn mong chờ
      Một hôm thấy được nàng âu yếm
      Cùng với tình nhân cạnh bến bờ

      Tôi lặng lẽ đi, lặng lẽ buồn
      Tưởng chừng như thể lệ lòng tuôn
      Mây chiều bỗng chốc u sầm lại
      Như tiễn người đi khỏi mộng hồn

      Dẫu biết rằng em đã có người
      Biết mình đau khổ mãi không nguôi
      Sao tôi không thể nào quên được
      Vóc dáng, bờ môi, vẫn nhớ đời!

      Nguyễn Gia Linh
      Bordeaux, ngày 04-02-2004

      Comment


      • Mưa chiều

        Kỷ niệm ba mùa



        Kỷ niệm ba mùa Hội Tứ Linh
        Cùng nhau vun quén bấy nhiêu tình
        Một cây không trọn xây thành lũy
        Ngàn nến chẳng hoài thắp đế kinh
        Học Sử để soi đường với lối
        Rèn Văn cho biết nhục hay vinh
        Quây quần quanh chiếc bàn chung hướng
        Chuyên kết đài hoa buổi tấu trình


        Nguyễn Gia Linh

        Comment


        • Mưa chiều

          Vì sao lạc



          Tôi, Vì Sao Lạc, giữa trời đêm
          Lấp lánh ngàn tia gởi nỗi niềm
          Sợ khoảng trời xa lan rộng mãi
          Không tìm thấy được chút tình riêng
          *
          Từng chùm tia sáng gởi cho ai?
          Trong gió ngân như tiếng thở dài
          Hay tiếng gọi người muôn dặm ruổi
          Hãy quay nhìn lại bóng thôn đoài!
          *
          Giữa màn đen thẩm, một vì sao
          Nhấp nháy trông như ngấn lệ trào
          Giọt nước u buồn không thể giữ
          Đành đem rải tưới khắp ngàn lau
          *
          Giữa đêm trừ tịch, giữa
          cô đơn
          Hình ảnh vì sao cứ chập chờn
          Mây hỡi! Xin đừng ngăn lối mộng
          Để người trông thấy rõ ràng hơn
          *
          Tôi vẫn nhìn theo gót lãng du
          Xuyên ngàn sông núi, vượt sương mù
          Đợi chờ giây phút quay đầu lại
          Để hiểu người đang nghĩ ngợi gì
          *
          Nếu phải chôn mình trong bến lạnh
          Thì tôi cũng chúc kẻ xa khơi
          Sẽ tìm thấy được nguồn vui mới
          Không có vì sao lạc cuối trời


          Nguyễn Gia Linh
          Bordeaux, ngày 29-01-2004

          Comment


          • Mưa chiều

            Kỷ niệm mười năm


            Cố bước qua nhanh khỏi cổng nhà
            Tường Vi hồng tím nở đầy
            hoa
            Sợ mùi hương thoảng làm nhung nhớ
            Ngại bóng lan đài gợi xót xa
            Kỷ niệm mười năm còn vẹn giữ
            Tâm tình một phút đã phôi pha ?
            Chúc người xây trọn uyên ương mộng
            Bến cũ đò xưa, ta đón ta



            Nguyễn Gia Linh

            Comment


            • Mưa Chiều

              Vẹn ân tình


              Mình tưởng bao nhiêu chuyện bất ngờ
              Chỉ còn tìm thấy ở trong mơ
              Nào hay giữa buổi liên hoan ấy
              Hình ảnh người xưa chẳng xóa mờ

              Cuốn phim gặp gở dưới sân trường
              Để lại trong lòng bao luyến thương
              Kỷ niệm buồn vui hằng ấp ủ
              Dòng dời chưa xóa, vẫn còn
              vương

              Ngày tháng dầu cho lặng lẽ trôi
              Chia người góc biển, kẻ chân trời
              Vẫn không ly cách hai tâm tưởng
              Thấy lại nguời xưa, luống ngậm ngùi

              Không nghĩ tình mình chỉ thế thôi
              Dầu đang câm nín biết bao lời
              Tia nhìn mang cả trời thương nhớ
              Gởi hết vào trong những chuyện đời

              Rồi cũng có ngày gặp gở nhau
              Cho cầu Ô Thước hợp trăng sao
              Nối liền hai bến sông Ngân lại
              Để kẻ chờ mong thắm má đào

              Không thể còn gì chia cách nhau
              Núi chờ, non đợi chất thêm
              cao
              Thì tình ta được thêm hương lửa
              Và chất men cay đổi ngọt ngào


              Nguyễn Gia Linh
              Bordeaux, ngày 26-02-2004

              Comment


              • Mưa Chiều

                Kỷ niệm xa rồi


                Hình ảnh ngày xưa chửa xóa mờ
                Hỏi ai còn giữ chút tình thơ ?
                Duyên ưa người đã quên thề ước
                Thì nhắc làm chi chuyện hẹn hò

                Sớm biết tình ta đã hết rồi
                Còn gì luyến tiếc lúc chia phôi
                Anh đi, đi thẳng không dừng bước
                Đâu nghĩ rằng em quá rã rời

                Em đi từng bước dưới cơn mưa
                Nghe thổi vào tim ngọn gió lùa
                Từng giọt hoen mờ quanh khóe mắt
                Xóa tan hình bóng buổi chiều đưa

                " Ngày ấy, người hay đến đón đưa
                Chở về những lúc thấy trời mưa
                Hay cùng dắt bộ đi qua phố
                Tình cảm bừng lên tựa gió đùa "

                " Còn có gì hơn chiếc áo dài
                Gợi bao nhung nhớ phủ hồn ai
                Phất phơ cánh bướm, thơ trong gió
                Hình ảnh tình thơ khó nhạt phai "

                Ngờ đâu giờ chẳng có còn chi
                Tình vỡ theo mùa của biệt ly
                Thương mối duyên đầu vừa chớm nở
                Rụi tàn theo bước của người đi

                Giờ đã qua rồi những nhớ thương
                Lần tay tính lại mấy năm trường
                Tôi về quê cũ xây đời mới
                Quên hết bao ngày giữa gió sương



                Nguyễn Gia Linh

                Comment


                • Mưa Chiều

                  Không thể quên 2


                  Vừa đẩy xe Linh khỏi mái nhà
                  Đã nghe gió lạnh thổi từ xa
                  Tuyết bay lất phất sương mờ phủ
                  Môi tái tê màu tê buốt da

                  Thấy thương thân nhỏ giữa trời đêm
                  Sớm chịu rời xa nệm ấm êm
                  Ánh sáng mập mờ trên lối hẹp
                  Đã nghe tê cóng bước chân mềm

                  Có nghe run rẩy luồn trong gió
                  Có tiếng cập cầm giữa kẻ răng
                  Mới thấy cuộc đời bao lối rẻ
                  Cùng nhau thông cảm nỗi băn khoăn

                  Ông đẩy xe về qua xóm quen
                  Đôi khi trời đã nhá nhem đèn
                  Một già một trẻ trời phiêu bạt
                  Hai cảnh, hai đời…không thể quên


                  Nguyễn Gia Linh

                  Comment


                  • Mưa Chiều

                    Khúc hận đời


                    Thôi đã qua rồi tuổi mộng mơ
                    Có còn chi nữa để mong chờ
                    Mùa thu đã đến đem buồn thảm
                    Chỉ để cho mình dệt ý thơ

                    Người đã đi rồi đem ước mơ
                    Bao nhiêu kỷ niệm đã hoen mờ
                    Làm sao giữ lại ân tình cũ
                    Giờ chỉ còn đây chút ngẩn ngơ

                    Thôi nhé tình xưa đã hết rồi
                    Anh về viết lại buổi chia phôi
                    Em đi quên cả trời thương nhớ
                    Để lại mình anh với ngậm ngùi

                    Buồn quá trời thu nhạt nắng hồng
                    Xa rồi thương nhớ với chờ mong
                    Đường xưa giờ thấy cô đơn quá
                    Chỉ thấy niềm đau tận cõi lòng

                    Níu kéo làm chi bóng một người
                    Khi tình giờ đã vượt ra khơi
                    Anh về ôn lại vần thơ cũ
                    Để viết cho xong khúc hận đời


                    Nguyễn Gia Linh
                    Bordeaux, ngày 20-10-2005

                    Comment


                    • Mưa Chiều

                      Khơi dòng kỷ niệm


                      Tách cà phê với mùi hương thoang thoảng
                      Đem cho lòng ấm áp một tình thương
                      Gợi cho anh những chuỗi ngày bình thản
                      Sống êm đềm trên mảnh đất quê hương

                      Mùi hương ấy đã không làm quên được
                      Những vị nồng đăng đắng ở bờ môi
                      Chất men say những ngày cầm nhịp thước
                      Dẩn dắt đàn em vượt núi qua đồi

                      Tách cà phê vẫn mang nhiều kỷ niệm
                      Còn tượng trưng một ý nghĩa nồng say
                      Một chút tình thơ ngây thời tim tím
                      Và những gì còn lại đến hôm nay

                      Nơi quán vắng buổi trưa hè oi ả
                      Ngồi trầm ngâm uống từng ngụm cà phê
                      Xuôi chiều gió, chiếc lá vàng lả tả
                      Cuốn bay theo những chìm nổi lê thê

                      Bao hình ảnh quay tròn theo chiếc lá
                      Gió cuốn đi nhưng chẳng thể rời xa
                      Phất phơ bay rồi trôi về cội rễ
                      Giúp đâm chồi, nẩy lộc, kết thành
                      hoa

                      Mùi hương đó với tình người còn đó
                      Kéo tôi về một kỷ niệm xa xưa
                      Vẫn luôn luôn kết thâm tình gắn bó
                      Không bao giờ phai nhạt gió cùng mưa

                      Thâm tình ấy, mảnh quê nghèo vẫn vậy
                      Tôi sẽ về xây lại mái nhà tranh
                      Rồi đốt lửa để nghe lòng trổi dậy
                      Tách cà phê nhắc nhở chuỗi ngày xanh


                      Nguyễn Gia Linh
                      Bordeaux, ngày 18-06-2004

                      Comment


                      • Mưa Chiều

                        Kiếp người



                        Mấy độ cô đơn ở xứ người
                        Mà tâm tình cũ vẫn chưa nguôi
                        Thương con nhớ vợ bao xa cách
                        Đành gởi cho nhau chút ngậm ngùi

                        Sung sướng gì đâu ở chốn nầy
                        Mùa đông giá lạnh đắm men say
                        Cành cây trơ trọi trong cơn gió
                        Như gởi hồn mình giữa đắng cay

                        Nhớ lại hôm nào cất bước đi
                        Nghe lòng lưu luyến một điều chi
                        Tưởng đâu ba độ mai vàng nở
                        Ta sẽ ngâm rồi khúc biệt ly

                        Chỉ tội cho em phải đợi chờ
                        Nuôi đàn con dạy lúc bơ vơ
                        Khi anh còn ở chân trời ấy
                        Chưa biết bao giờ thỏa ước mơ

                        Anh cứ thẫn thờ như kẻ ngu
                        Cố lê kiếp sống của thầy tu
                        Đường trần không thiết mơ gì nữa
                        Khi vợ và con nếm ngục tù

                        Quê mình có đói cũng còn rau
                        Có nghĩa gì đâu một chữ đau
                        Đau xác đau thân không kể đến
                        Đau hồn đau vía mới là đau

                        Giật mình chợt tỉnh giữa cơn mơ
                        Trăng xế bên hiên dáng thập thò
                        Văng vẳng bờ xa vang tiếng gọi
                        Của người năm cũ dắt con thơ

                        Tám năm xa cách bao thương nhớ
                        Một khoảng thời gian của đợi chờ
                        Một áng hương đời cam bỏ dở
                        Mấy mùa cay đắng dệt nên tơ

                        Từ nay hai đứa đứng bên song
                        Ngắm ánh trăng khuya, ấm cả lòng
                        Vẫn nhớ những ngày năm tháng cũ
                        Những người năm ấy... hết chờ mong


                        Nguyễn Gia Linh
                        Bordeaux, ngày 13-12-98

                        Comment


                        • Mưa Chiều

                          Làm sao giấu được


                          Biết bao kỷ niệm chuỗi ngày qua
                          Dồn dập trôi về trước cổng ga
                          Số kiếp lưu đày nơi xứ lạ
                          Theo đời chìm nổi lắm phong ba

                          Đã sớm mồ côi cả mẹ cha
                          Sống lây lất với cảnh không nhà
                          Sống nhờ tình cảm người thân thuộc
                          Ao ước lòng thương trải dặm xa

                          Chuyến xe từ giã nhịp thành đô
                          Để lại sau lưng những đợi chờ
                          Ánh mắt u buồn con trẻ dại
                          Đất người lại phải sống bơ vơ

                          Từ giã kinh thành hoa lệ ấy
                          Trở về vui với mảnh vườn con
                          Để quên cuộc sống nhiều đưa đẩy
                          Tìm chút yên vui cõi mộng hồn

                          Nhưng tôi không thể nào quên được
                          Hình ảnh chia ly vạn ý buồn
                          Tất cả thông thường đều khác biệt
                          Làm sao giấu mãi nỗi sầu vương ?

                          Cuộc đời sao lắm đổi thay
                          Để người xa xứ đắng cay trăm chiều
                          Mỗi lần mưa gió quạnh hiu
                          Nghe lòng ray rứt bao điều tiếc thương


                          Nguyễn Gia Linh
                          Trên chuyến xe lửa Paris-Bordeaux, ngày 25-06-2004

                          Comment


                          • Mưa Chiều




                            Lá có nhớ những mùa xuân nắng ấm
                            Cây đâm chồi, lá hớn hở đua chen
                            Lá sung sướng khoe màu xanh tươi thắm
                            Giữa bầu trời liễu biếc mãi hờn ghen

                            Lá có nhớ giữa mùa hè oi bức
                            Lá phất phơ theo làn gió đưa hương
                            Làm xoa dịu những tâm hồn náo nức
                            Dưới tàn cây tìm ý đẹp lời thương

                            Lá có nhớ giữa mùa thu sắc sảo
                            Lá đổi màu tạo khung cảnh thần tiên
                            Từ sáng sớm trong bóng sương huyền ảo
                            Đến chiều tà nắng dạo giữa đồi hoang

                            Lá có nhớ trời mùa thu ảm đạm
                            Lá trổi màu thành nâu đậm xác xơ
                            Lá bám víu để tìm người thông cảm
                            Trước khi rời cuộc sống quá chơ vơ

                            Lá có nhớ trời mùa đông lạnh lẻo
                            Lá lìa cành bay lả tả trên sân
                            Rồi rơi rớt giữa đường mòn cỏ héo
                            Hay trôi xa theo gió bão non ngàn

                            Lá đã chết để gieo mầm sống mới
                            Để cho đời trở lại ánh hồng tươi
                            Ta theo lá quay trở về nguồn cội
                            Để quên đi những hình ảnh xa vời


                            Nguyễn Gia Linh
                            Bordeaux, ngày 15-04-2004

                            Comment


                            • Mưa Chiều

                              Má hồng phận bạc


                              Số phận con người quá khổ đau
                              Trước bao chìm nổi, sóng ba đào
                              Chỉ dành riêng tặng người con gái
                              Không biết tìm ai, tựa lẩn nhau

                              Những nỗi buồn vui, những đắng cay
                              Dìm sâu ký ức khó tàn phai
                              Ai người hiểu được niềm tâm sự?
                              Khắc khoải, đau thương, giọt vắng dài

                              Mười hai bến nước, đục trong nhờ
                              Đâu có mơ gì chuyện đón đưa
                              Chỉ biết đem tình trang trải rộng
                              Mặc cho gió lộng với mưa đùa

                              Những tưởng theo chồng xây giấc mộng
                              Nào hay lại phải tiễn người đi
                              Một vành khăn trắng bao thương tiếc
                              Còn khổ nào hơn, cảnh biệt ly !

                              Miếng cơm manh áo, vượt đường xa
                              Gian khổ em đâu có nệ hà
                              Chỉ muốn bình yên trong cảm nghĩ
                              Nên đành xây tiếp… mái hiên nhà

                              Đâu dễ tìm người chịu cảm thông
                              Thức khuya, dậy sớm, chẳng vui lòng
                              Cửa nhà, bếp núc, mình em lảnh
                              Mà vẫn như người giạt bến sông

                              Em nhốt đau thương, cất tủi hờn
                              Làm dâu cho mẹ với chồng, con
                              Lạï còn bè lủ em chồng nữa
                              Chỉ biết chua ngoa đến mỏi mòn

                              Luôn cả con khờ ăn hiếp mẹ
                              Nghĩ đời ngán ngẩm, biết làm sao
                              Chồng con gì nữa mà mơ tưởng
                              Đành quyết xa rời bến khổ đau

                              Những nỗi buồn thương cho số kiếp
                              Trả rồi không đợi lúc tàn phai
                              Giã từ thế giới đầy ô trược
                              Em quyết theo về cánh nhạn bay

                              Mong mỏi nợ đời chỉ thế thôi
                              Hồn mình như thể áng mây trôi
                              Từ nay phiêu lãng không nơi chốn
                              Quên hết lòng người bạc quá vôi


                              Nguyễn Gia Linh
                              22-02-2004

                              Comment


                              • Mưa Chiều

                                Má ơi, còn đâu nữa !


                                Má như dòng suối ngọt ngào
                                Khi con lên tiếng gọi chào dạ thưa
                                Dịu hiền dầu nắng hay mưa
                                Dầu thân lam lủ, sớm trưa chẳng màng

                                Má ơi…dầu lắm gian nan
                                Vẫn không lên tiếng thở than phận mình
                                Cuộc đời đã sớm mưu sinh
                                Đã lăn lóc với dặm nghìn xót xa

                                Sớm chia cách Mẹ cùng cha
                                Sớm điêu đứng với cửa nhà, người dưng
                                Nghĩ buồn mắt lệ rưng rưng
                                Nhưng đem nghị lực giữ chừng khổ đau

                                Mong cho ngày tháng qua mau
                                Để cho sen sớm xôn xao sắc hồng
                                Nuôi con nào biết thu đông
                                Chỉ đem tình cảm mênh mông biển trời

                                Giúp con chập chững vào đời
                                Khuyên con những lúc mòn hơi ốm gầy
                                Thấy con vững bước từ đây
                                Nghĩ rằng mãi mãi sum vầy bên nhau

                                Má ơi… mắt lệ dâng trào
                                Nhớ thương canh vắng, khổ đau đêm trường
                                Trời cao sao chẳng biết thương
                                Những người trung hiếu lại vương lệ sầu !

                                Phải chăng trời rộng biển sâu
                                Để đo nỗi khổ niềm đau khôn lường ?
                                Má ơi… quỳ giữa khói hương
                                Con chưa biết nỗi đoạn trường nào hơn !

                                Giật mình, tỉnh giấc
                                cô đơn
                                Sao con còn thấy chập chờn ánh sao
                                Phải chăng dầu ở phương nào
                                Sớm khuya Má cũng ra vào với con ?

                                Má ơi… dầu quá mỏi mòn
                                Lời khuyên của Má, lòng son chẳng mờ
                                Biết rằng không phải giấc mơ
                                Má ơi… có biết: con thơ nát lòng!



                                Nguyễn Gia Linh
                                Lisbonne, ngày 17-07-2003

                                Comment

                                Working...
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom