• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Thơ Tạ Tỵ

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Tạ Tỵ

    Thơ Tạ Tỵ


    Lại vẫn ông Vũ Ánh nhắc nhở trong máy, mới nhớ ra đã đến ngày giỗ đầu Tạ Tỵ. Vài người quen biết nhau nói rằng, cái chỗ người ta gặp lại nhau thường nhất, không cần hẹn trước, hiện nay là... Peek Family! Rất nhiều văn nghệ sĩ của chúng ta đã nằm lại đây.

    Riêng Tạ Tỵ mất tại Việt Nam.

    Những người quen biết ông, nhắc đến ông, khi tới viếng người khác ở Peek Family, chứ không phải để tiễn ông ở đấy. Tạ Tỵ từng ở tù cộng sản, vượt biên, tới Mỹ, nơi các con ông đều đã trưởng thành, thành đạt. Nhưng sau khi người bạn đường của ông, bà Tạ Tỵ mất, ông đã quyết định trở về “để chết ở Việt Nam” như lời ông nói.

    Mỗi người một hoàn cảnh. Không ai biết rõ ông suy nghĩ những gì. Cứ bề ngoài mà xét, ông đã được toại nguyện.

    Nhưng liệu ông có vui chăng?

    Hoàn cảnh đất nước chúng ta thật không biết nói làm sao cho đúng. Có lẽ phải dùng đến hai chữ “kinh khủng!” Vì, sống ở trong nước cũng đáng sợ, ra đi cũng đáng sợ, đi rồi lộn trở về lại càng là điều đáng sợ hơn nữa. Biết bao nhiêu mối ràng buộc, liên quan tới người sống, người chết, quá khứ, hiện tại. Một hành động, lời nói của người này, có thể làm chảy máu tâm, trí người khác.

    Phần Tạ Tỵ, ông ra về lặng lẽ, chết trong lặng lẽ. Liệu ông có vui chăng? Có lẽ không một người Việt Nam nào lại không mong ước được chết trên đất nước mình. Ðó là ước muốn âm thầm nhưng vô cùng mạnh mẽ. Có thể gọi là ước muốn thiêng liêng nữa.

    Nó có cùng với thân xác, lớn lên cùng thân xác và chết đi cùng thân xác, dù người ta có là một người tầm thường nhất trong đời sống, có không làm được gì đáng coi là để lại cho đời. Các cụ kể rằng, xưa, những người vì lý do này lý do khác lưu lạc chân trời , tha phương cầu thực, không về được quê hương, lúc chết cũng muốn được chôn đầu hướng về cố quận.

    Ước muốn đó làm cho mọi người ngang hàng với nhau đối với Ðất Nước. Nhân đây cũng xin nhắc lại đôi dòng tiểu sử của ông: Tạ Tỵ sinh năm 1922 tại Hà Nội. Ông tốt nghiệp trường Cao Ðẳng Mỹ Thuật Ðông Dương năm 1943, ngành sơn mài.

    Nhưng ông lại nổi tiếng như một họa sĩ lập thể rồi trừu tượng về tranh sơn dầu. Ngoài vẽ ông còn viết văn, làm thơ, phê bình văn học.

    Những tác phẩm văn học chính của Tạ Tỵ có thể kể:
    - Những Viên Sỏi
    - Yêu Và Thù
    - Mười Khuôn Mặt Văn Nghệ
    - Phạm Duy Còn Ðó Nỗi Buồn
    - Cho Cuộc Ðời
    - Bao Giờ
    - Ðáy Ðịa Ngục
    - Mây Bay

    Ðề tựa cho tuyển tập truyện ngắn Những Viên Sỏi của Tạ Tỵ xuất bản lần đầu tiên, nhà văn Nguyễn Hoạt viết: “Tôi nhận thấy trong con người Tạ Tỵ cũng như trong tác phẩm văn chương của anh, cái đáng yêu nhất, đáng quý nhất vẫn là Tình Thương chân thành, một Tình Thương do sự khích động qua xúc cảm mà bật ra, chứ không phải là một thứ văn chương hời hợt, giả tạo.”

    Xin trích dẫn sau đây vài đoạn trong bài thơ “Ðôi Ta” in trong Tuyển Tập Tạ Tỵ [các trang 612-613]. Ðây là bài thơ Tạ Tỵ đã viết khi ở trong trại tỵ nạn Pulau Bidong:

    Chúng ta ngồi đây, trên mỏm đá này, không thuộc về quê hương nước Việt
    Ðã xa rồi, xa thật rồi, những hình bóng thân yêu
    Ðã vĩnh viễn chia tay cùng phố phường quen thuộc
    Việt Nam đó, bàn chân nào nghiêng nghiêng lối bước
    Tà áo nào tha thướt phủ hoàng hôn
    Mưa đêm về có là ướt môi hôn
    Và sương gió có đùa vui bờ vai nhỏ

    Chúng ta ngồi đây, trên mỏm đá này, ôm đầy nỗi nhớ
    Theo sóng triều dào dạt tấp vào bờ cát đìu hiu
    Từng nỗi buồn vui đã mất
    Chúng ta nhìn xác những con tàu phơi mình trên bãi vắng
    Như nhìn thấy bao nhiêu kiếp người trôi giạt, nằm lại

    Nơi đây, trên ngọn đồi Vĩnh Biệt
    Chúng ta nắm tay nhau, những đường gân nổi lên xanh, tím
    Hơi nóng truyền lan ấm chiều hoang đảo cô liêu!

    Chúng ta ngồi đây, trên mỏm đá này, cho nhau hơi thở
    Cho nhau niềm Tin để làm lại cuộc đời
    Cho hy vọng trên môi cười héo hắt
    Chúng ta xích lại gần nhau, khi nắng chiều sập xuống

    Khi không gian lắng đọng, mịt mùng sóng vỗ ngoài khơi
    Khi tất cả chìm vào vắng lặng
    Chúng ta chẳng còn nhìn rõ nhau
    Chỉ nghe tiếng gió thở dài trên sóng tóc
    Với nhịp tim ru nhẹ chẳng thành lời...

    Thơ ông như thế. Ông ra đi như thế, trở về như thế. Ông muốn được trên quê hương. Ông đã toại nguyện.

    Liệu ông có vui chăng?

    Nguyễn Ðình Toàn

    Similar Threads
  • #2

    Thơ Tạ Tỵ


    Hãy Cho Tôi

    Hãy cho tôi vần ca dao ngày trước
    Lời mẹ hiền ru nhẹ ở bên nôi
    Đã lâu quá, thời gian nghiêng lối bước
    Tóc phai xanh, ý trẻ cũng tan rồi

    Hãy cho tôi chuyện thần tiên, cổ tích
    Cùng mùa thu lá khóc buổi lìa cây
    Cuộc sống nhỏ quay theo vòng chuyển dịch
    Ngó tương lai trong hố mắt tròn đầy

    Hãy cho tôi tuổi học trò thơ dại
    Với mái trường, thầy cũ, bạn bè xưa
    Kỷ niệm ơi, bây giờ và mãi mãi
    Đáy tâm tư sót lại mất âm thừa

    Hãy cho tôi dáng người tình bé bỏng
    Lời thương đầu quấn quít giữa trang thư
    Mỗi chiều xuống là mỗi lần trông ngóng
    Cứ buông xuôi không cất tiếng giã từ

    Hãy cho tôi sự cuồng mê bùng cháy
    Như mặt trời rừng rực lửa tin yêu
    Tay úp mặt nghe trái sầu run rẩy
    Trôi, trôi đi màu ảo ảnh diễm kiều

    Hãy cho tôi tiếng sáo diều bay ngất
    Cả vầng trăng xanh ngắt góc vườn xa
    Lũy tre mướt ôm ruộng đồng thơm mật
    Tưởng đâu đây hơi ấm của quê nhà

    Hãy cho tôi điệu thanh bình nhung lụa
    Với tiếng cười bát ngát vút lên cao
    Đêm bỏ ngỏ đón chờ duyên đôi lứa
    Nhịp võng đưa chen giọng hát ngọt ngào

    Hãy cho tôi khoảng đời hoa đã mất
    Trót lỡ lầm hoang phí kiếp nhân sinh
    Bao tội lỗi chất đầy khung cửa chật
    Bỗng xôn xao vang rộn khúc xuân tình

    Hãy cho tôi từng mộng mơ hiền hậu
    Từng hẹn hò tha thiết thuở yêu em
    Xin xua đuổi những lời đau, ý xấu
    Cho yên vui chung giấc ngủ khuya mềm

    Hãy cho tôi, hãy cho tôi, người hỡi
    Cuộc chiến này đan kết chuỗi đau thương
    Cơn mê ngất với thịt xương kêu gọi
    Hãy cho tôi được chối bỏ thiên đường!...

    Comment

    • #3

      Thơ Tạ Tỵ

      Câu truyện ngày xưa

      Năm xưa tuổi em mười sáu
      Tóc dài buông xõa đôi vai
      Em nói, em cười rộn rã
      Hương thơm ứa ngợp hình hài

      Từng sớm em vui chúng bạn
      Mộng đời nở dưới gót hoa
      Tà áo ngập ngừng đùa gió
      Đẹp như những cánh buồm xa

      Bốn buổi đi về lối cũ
      Nhà em ở cách xa trường
      Quạnh quẽ đường dài, phố vắng
      Tôi nhìn, tôi nhớ, tôi thương

      Nhà em có vườn hoa tím
      Mỗi mùa nở sắc heo may
      Nhà tôi trông qua gác nhỏ
      Nhìn em sập đổ bóng ngày

      Có những buổi chiều hờ hững
      Tay tì cửa sổ ngóng trông
      Mắt ngước nhìn trời xa thẳm
      Mầu đen lành lạnh vô cùng

      Buồng học bên em đèn sáng
      Gác tôi u uất tình đêm
      Tóc óng rung rung đốm lửa
      Rũ xuôi đợt sóng êm đềm

      Mười ngón thon thon đỏ máu
      Vươn dài như những búp hoa
      Tôi sẽ thì thầm cầu nguyện:
      - Hồn thơ nằm giữa tay ngà.

      Em vẫn chưa hay gác nhỏ
      Âm thầm khao khát, ước mong
      Một buổi nào đây trời đẹp
      Buồng đơn đón gót chân hồng

      Bàn mọt gọn gàng sách vở
      Lại cài thêm một bông hoa
      Chiếu nát lau chùi bụi đất
      Mở tung ánh sáng vào nhà

      Mộng đã từ lâu chưa hé
      Trang thư nằm chết mùa Đông
      Giòng chữ tâm tình nghẹn thở
      Nổi trôi nhân sự bềnh bồng

      Một buổi em đi mười chín
      Lấy chồng kinh Bắc xa xôi
      Đồi núi chập chùng mở hội
      Gió về se lạnh lòng tôi

      Gác nhỏ giã từ tưởng vọng
      Mưa về quằn quại tiếc thương
      Đâu giấc mơ tình dằng dặc ?
      Nhìn qua ô cửa mười phương

      *
      Ngày đến tháng qua năm hết
      Chuyện xưa thôi nhắc đầu môi
      Khói lửa bốn trời ly loạn
      Nhìn lên kinh Bắc xa rồi

      *
      Tôi mơ buổi mai trời sáng
      Hoa cười nở thắm vườn trinh
      Tay súng cầm ngang, miệng hát :
      - A ha, này tuổi Thanh Bình

      Em lại trở về buồng cũ
      Bên chồng ôm ấp con thơ
      Tôi lại trở về gác nhỏ
      Nhìn em như chẳng bao giờ...

      Nhưng thôi còn đâu buổi ấy
      Tôi ngồi dằn bút lòng đau
      Gác cũ trơ vơ gạch ngói
      Kinh thành tang tóc lên mầu

      Phố nhỏ nằm trơ nắng rãi
      Bóng nghiêng cây đổ đường dài
      Lớp lớp nhà xiêu bụi trắng
      Mùa Thu tím sắc lòng ai ?...

      Em có về đây một buổi
      Tôi chờ đã héo mầu hoa
      Năm tháng phai xanh tàn tạ
      Hờ ơi, thuở ấy đâu mà ?...

      (Hà-nội 1952)

      Comment

      • #4

        Thơ Tạ Tỵ

        Vọng Âm


        Bỗng dưng gió đổi hướng trời
        lãng du ngày cũ trong tôi hiện về

        hồn hoang rối loạn cơn mê
        rượu gây tưởng nhớ , môi tê nét cười

        vào say , chợt nhớ tới người
        thả dong tâm sự giữa mười ngón tay

        hờ ơi , những kiếp lưu đày
        phương nào hoa nở , phương này lá rơi

        Người tình hỡi , bạn bè ơi !
        gió lên có thấy cõi đời buồn không

        nguồn yêu rời bỏ nơi lòng
        từ khi suối tóc thôi lồng nụ hôn

        quay lưng mắt khép tủi hờn
        giã từ vai nhỏ xuôi dòng viễn khơi

        thời gian đập vỡ cuộc chơi
        mây che nửa mặt , rã rời trầm tư

        Người tình đấy , bạn bè ư ?
        ngó nhau khoảnh khắc cũng dư đó mà

        lời nào đứt nuối giọng ca
        đáy sâu tâm thức mù lòa vọng âm ! ...


        Comment

        • #5

          Thơ Tạ Tỵ

          Thương về năm cửa Ô xưa

          Tôi đứng bên này vỹ tuyến
          Thương về năm cửa Ô xưa

          Quan Trưởng đêm tàn dẫn lối
          Đê cao hun hút chợ Dừa
          Cầu Rền mưa dầm lầy lội
          Gió về đã buốt lòng chưa?

          Yên Phụ đôi bờ sóng vỗ
          Nhị Hà lấp lánh sao thưa
          Cầu Giấy đường hoa phượng vỹ
          Nhớ nhung biết mấy cho vừa...

          Cửa Ô ơi, cửa Ô
          Năm ngả đường đất nước
          Trôi từ vạn nẻo sông hồ
          Nắng mưa bốn hướng đổ vào lòng Hà Nội

          Gục đầu nhớ tiếng võng đưa!...
          Có biết chăng ai, mái tóc bồng bềnh chảy suôi ý đẹp
          Có nhớ chăng ai, lệ nào ướt đẫm tình người
          Tê tái tiếng cười

          Từng cánh hoa đời khép lại
          Thương về năm cửa Ô xưa!...

          Comment

          Working...
          X
          Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom