• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Hương Phấn

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Hương Phấn

    Hương Phấn
    Đông Hương

    Click image for larger version

Name:	bongdo.jpg
Views:	39
Size:	15.2 KB
ID:	261641Tối hôm ấy , Huyên đi làm về khuya. Trên chặng đường về nhà, dù là xa lộ , hai bên đường là rừng vắng thật hoang vu. Đêm tối , mỗi lần đi quãng đường này, anh hơi sờ sợ, có lẽ vì không đèn đuốc và ít xe cộ, anh nhấn ga cho xe chạy thật mau vì khoảng 2 miles nữa là thành phố đèn sáng trưng .Đêm đã xuống lâu rồi. Đang phóng xe nhanh , bỗng Huyên thấy trong vệt đèn xe anh chiếu trên đường có 4 đốm sáng như lân tinh gần 10 thước đằng xa. Nguyên thắng xe kịp, anh mở cửa bước ra đến gần xem :thỏ , nai hay gấu ?

    Không , đó chỉ là hai mẹ con con sói. Con sói mẹ hình như chân sau bị xe nào chạy qua vừa cán, vì máu đang còn ướt trên chân và trên mặt đường.Thấy Huyên đến gần, sói mẹ hoảng , lết chân que băng vào rừng . Huyên để ý và hơi lấy làm lạ là con sói chạy đến đâu , có một vệt sáng xanh mờ mờ ảo ảo theo cạnh ; sau đó chắc quá xa nên Nguyên hết thấy con sói và vệt sáng .

    Con sói con , chắc còn trẻ lắm , thấy Huyên cúi gần vuốt ve, nó lính quýnh cụp đuôi , rên những tiếng nho nhỏ, anh thấy tội , bồng nó lên xe đem về nhà.

    Mấy ngày đầu chắc nó nhớ mẹ ; không chịu ăn uống gì cả ,Suốt ngày chui trốn dưới sofa . Được Huyên săn sóc tríu mến, nó bắt đầu quen người , quen cảnh . Huyên đặt tên nó là Mi. Con sói lớn trong thấy, rất dễ thương , bộ lông nâu vàng mịn như nhung. Lâu ngày , nó tỏ ra tríu mến chủ , Huyên đi đâu Mi cũng theo quấn quýt. Mỗi lần Huyên đi dâu , Huyên dẫn nó theo, vừa mở cửa xe, Mi nhảy tọt lên băng sau , đứng chồm ngay cạnh sau ghế Huyên , hất mũi ướt liếm cổ anh.

    Ngày ngày Huyên đi làm hay đi phố, nó nằm sau băng ngủ chờ đợi chủ .Mi thích gặm xương gà, và đặc biệt là chè hạt sen, nhưng Mi rất nhõng nhẽo với chủ, mỗi lần anh ăn gà rô ti, vẫn thường để dành cho Mi đầu cánh , hay cổ, nhưng anh phải để vào lòng tay anh Nhỏ mới chịu ăn, còn anh để vào dĩa nó, Mi quay lưng đi nằm trong xó nhà, buồn hiu.

    Khi nào Huyên đi đâu chơi với bạn ; anh không đem nó theo, Mi nằm trước cửa chờ Huyên về, nghe tiếng xe đằng xa, nó mừng rỡ, chạy loanh quanh ra điều rất vui.. Khi Huyên đậu xe, bước xuống, Mi chạy theo anh, giựt cặp da hay gói đồ , hay giỏ chợ Huyên đang cầm trên tay kéo đi , có nghĩa là : đưa tui cầm vào trước cho !

    Khi nào Huyên vào phòng làm việc , Mi nằm dưới chân anh , lâu lâu nó đứng dậy ra sau lưng Huyên , lấy hai cẳng trước đập đập vào lưng anh , như muốn đấm lưng cho anh khỏi mõi. Mi rất thông minh , và như hiểu tiếng người . mỗi lần Huyên vuốt lưng nó, Huyên hay nói chuyện vói Mi như nói với người bạn , Mi rít rít như hiểu anh ,chạy lại giụi gịui đầu vào ngực anh , liếm mặt anh , hay nhìn Huyên một cách tríu mến . Huyên rất lạ vì mỗi khi nhìn Mi, anh có cảm tưởng anh đã thấy cặp mắt nâu trong vắt này ở đâu rồi ,Huyên nhớ đến cặp mắt cuả một cô bé lên 7 tên là Phấn ngày xưa quen Huyên nhưng sau đó Huyên vì gia đình đổi đi xa không còn gặp nữa; Huyên hơn Phấn năm tuổi, và nghe tin Phấn đã chết vì bịnh tim . Phấn vừa tròn mười tuổi ! đôi mắt Nhỏ rất đẹp , lúc như cười , lúc buồn xo làm Huyên cũng buồn vui theo Mi.

    Mỗi tối , biết đến giờ chủ sắp đi ngủ ; Mi chồm lên mặt Huyên , lấy mõm hôn lên má Huyên, xong nhảy lên giường trước nắm ngay chân giường chờ.

    Đợi lúc Huyên ngủ say, Mi nhổm dậy , len lén rúc vào vòng tay anh ngủ ngon lành vì Huyên nằm yên ít khi trở mình.

    Nhiều lúc giữa khuya, Huyên có cảm tưởng anh đang ôm một người con gái trong tay, anh lấy tay sờ , hình như anh chạm phải một bờ vai, một cánh tay trần da thịt ấm thơm mùi phấn thoa da mặt mà ngày xưa mẹ anh hay dùng , anh hé mắt nhìn , một mái tóc vàng rủ trên gối bên cạnh anh , nhưng lúc anh mở rõ mắt nhìn, bên cạnh anh là Mi. Huyên lúc đầu thấy lạ lùng , tưởng anh đang mơ, sau anh nghĩ chắc tại trong ngày làm việc mệt mõi , thêm vào những phim TV nên mới có sự ngộ nhận giữa mơ và thật huyễn hoặc như vậy, sau đó với bao nhiêu công việc hằng ngày , anh cũng quên khuấy giấc mơ thường xuyên ấy .

    Một hôm , Huyên phải đi xa mấy tháng trời vì công việc hãng đòi hỏi , Huyên không thể đem Mi theo; vì anh ở khách sạn không tiện dắt chó, nhất là lại là một con sói. Anh nhờ chị anh ở gần mỗi ngày đến chăm lo
    Mi có linh tính anh không cho nó theo, đêm trước ngày đi, Huyên làm va li; nó nhảy lên giường nhìn anh , đôi mắt buồn xo, Mi lấy chân cào cào vào quần áo Huyên đang sắp vào va li.

    Huyên trở lại bàn giấy , sửa bản báo cáo cho ngày mai; Nhỏ ngồi nhìn anh , đầu đặt trên lòng anh, đôi mắt ướt như khóc.

    Nhà Huyên là một căn biệt thự sâu vào trong con hẽm cách đường cái chừng vài trăm thước. Sáng hôm sau , trước khi lên xe đi; Huyên ngồi xuống vuốt lưng Mi, âu yếm dặn dò nó ở nhà ngoan , nó lấy hai chân trước ôm lấy cổ Huyên , liếm mặt anh; liếm tay , liếm cổ.

    Xong anh đứng dậy; mở cửa xe, rồ máy . Xe chạy còn trong đường đất nên không nhanh ? Mi sãi theo , vừa sãi vừa sủa gâu gâu ...bỗng Mi bật lên tiếng người anh ..anh ...a..n..h! ngay lúc đó Mi tự nhiên biến thành cô gái có mái tóc cùng màu lông của Mi, lấy tay vẫy vẫy theo xe Huyên gọi với : Anh ...anh ..vĩnh ...biệ...t ..a..nh, nước mắt cô chảy xối xả , ròng ròng.

    Tự nhiên lúc ấy , Huyên nhìn vào kiếng chiếu hậu, Huyên không còn thấy Mi , mà chỉ thấy cô gái , Huyên lấy làm lạ, ngừng xe và lui lại.Khi anh vừa bước xuống xe, tự dưng cô gái biến thành một làn khói bay mất.

    Trước sự lạ lùng đó, Huyên sững sờ , anh chạy lại chỗ cô gái vừa đứng , dưới đất chỉ còn sót lại chiếc khăn choàng cổ bắng voan mỏng màu nâu nhạt thơm mùi phấn. Huyên nhặt chiếc khăn lên , đưa lên mũi , lòng chùng xuống . Huyên úp mặt anh vào chiếc khăn quàng , hôn thật lâu , đôi mắt sũng ướt .lần đầu tiên từ bao nhiêu năm nay , nước mắt Huyên rơi trở lại vì thương con sói.

    Huyên cầm chiếc khăn, đi trở về xe, rồ máy tiếp tục .Anh đặt chiếc khăn lên ghế bên cạnh :

    _ Em là ai ? Anh không biêt , là Mi cuả anh hay là người vẫn nằm trong vòng tay anh mỗi đêm ? nhưng anh vẫn giữ mãi cạnh anh chiếc khăn này, xem như là em vẫn còn bên anh . Chỗ em từ đây , không còn là băng ghế sau lưng anh , mà là ghế bên cạnh anh mãi mãi . Anh sẽ đặt tên em là Hương Phấn .

    đh
    Đã chỉnh sửa bởi hoangvu; 09-04-2020, 10:35 AM.
    Sống trên đời

    Similar Threads
  • #2

    MONG MANH



    MONG MANH



    Một tối trời mưa lớn, có chiếc xe hơi màu đỏ chạy dọc theo xa lộ, người lái xe chắc đã mệt mõi , ngang một trạm xăng , bên cạnh có quán ăn còn đèn sáng , anh ngừng xe lại , bước vào tiệm . Đèn trong tiệm mờ mờ xanh , hồng .
    Người chủ xe, Vũ, xoa hai tay rét , bước lại quầy gọi một cốc whisky double, dốc cạn như để tìm cái nồng từ chất rượu mạnh thấm vào người .
    Vũ mặc chiếc áo sơ mi mà trắng có sọc xanh , quần xanh sậm và chiếc áo choàng ngoài cũng màu xanh sậm.
    Xong, anh lại tìm một chiếc bàn nhỏ trong góc ; chắc muốn được yên tĩnh, anh gọi người dọn bàn trẻ đem thực đơn đến cho anh ; anh chọn thức ăn .
    Trong lúc chờ đợi , Vũ nhìn ra cửa sổ, mưa vẫn rơi nặng hạt ; ngoài trời tối dần, lâu lâu mới thấy có chiếc xe muộn chạy qua, ánh sáng đèn xe hơi quét thành một vệt sáng trên đường nhựa ướt .
    Người hầu bàn đem thức ăn lại cho Vũ, một cái pizza , một dĩa xà lách cua ; một phần tư chai rượu vang.
    Đói , Vũ cầm dao nĩa cắt bánh đưa lên miệng , ăn chầm chậm để chận cái đói đang thổn thức trong dạ dày anh .
    Bỗng nhiên , cửa quán mở , theo vào một ngọn gió lạnh ùa vào , tiếp theo là một cô gái cở 30 , người nhỏ nhắn , xinh xinh . Người cô ta ướt đẫm mưa, nước mưa từ trên mái tóc vàng nhỏ giọt xuống má , mắt , môi , cô lấy tay chùi bớt .
    Vũ nhìn cô gái , lạ quá , trong đôi mắt , anh thấy một tia sáng long lanh , như là có hai vì sao lạc vào đôi mắt này .
    Cô gái mặc một chiếc áo len ngắn vàng , chiếc váy màu nâu dài quá chân , nhưng vẫn còn dư ra để anh nhìn thấy đôi chân nhỏ trong đôi giày cao gót cũng cùng màu váy .
    Cô chào mọi người , đi thẳng đến lò sưởi than hồng đang đỏ rực , ngồi xuống , hơ tay và vắt nước từ mái tóc vàng đang sũng ướt, những giọt nước mưa trên tóc rơi xuống than hồng làm thành những tiếng xèo xèo trên lửa .
    Cô ngồi khá lâu như vậy , người chủ quán cũng để yên cho cô gái .
    Tiệm ăn đã bắt đầu vắng khách , toàn là những người lỡ đường vì trên quãng đường dài này , không có nhiều quán ăn .
    Tò mò , Vũ đứng dậy , đến cạnh cô gái :
    _Chào cô
    _Chào ô...n ..g , à chào anh , (chắc tại cô ta thấy Vũ cũng còn trẻ )
    _ Xin lỗi , nếu tôi không quá đường đột , cô có cho phép tôi mời cô ngồi chung bàn cho vui không ?
    _ _ Dạ , cám ơn anh , nhưng tôi không đói mà chỉ lạnh thôi !Đôi mắt cô gái buồn quá đến nỗi Vũ muốn ôm cô ta vào lòng an ủi , lòng anh chùng xuống .
    Thấy anh thật tình nhứt định mời , cô gái đứng lên theo Vũ ngồi vào bàn. Cô chỉ xin một cốc nước lạnh thôi .
    Trời đã khá khuya, tiệm đóng cửa , Vũ hỏi cô gái :
    Bây giờ cô đi đâu ? À mà cô đến đây bằng gì ?
    _Dạ em đi bộ , nhà em còn xa lắm , và em bị trễ chuyến xe đò nên phải tiếp tục đi , muốn làm auto stop, nhưng quãng đường naà em biết rõ, vắng xe qua lại lắm.
    Vũ đề nghị đưa cô gái về nhà , cô gái bằng lòng theo anh ra xe.
    Nhìn cô gái , anh nghĩ thầm
    _Tội nghiệp , thân hình mảnh mai như vầy , quần áo mỏng manh như vậy làm sao chịu nỗi mưa và rét đêm nay ?
    Ngồi trên xe, anh hỏi cô gái :
    Cô ở đâu ? À mà từ nãy giờ tôi quên xưng danh với cô , tôi tên là Vũ , còn cô ?
    _Dạ, em tên là Mong Manh .
    MONG MANH ?
    Vũ ngạc nhiên quá đỗi , hỏi lại .
    _Dạ , tại lúc em sinh ra , mẹ mệt quá nằm chận trên người em , nếu không có bác sĩ nhìn kịp thì em đã chết rồi , vì vậy mà mẹ em đặt em là Mong Manh đó .
    A, ra thế !
    Vũ lái xe đưa cô gái về đên nhà , nhìn ngôi nhà từ đường , cũng khá xinh xắn . Dưới mưa và đèn chiếu vào , lối vào nhà cô toàn sỏi trong suốt như pha lê , dưới mưa, nhìn như toàn bằng kim cương .Trong nhà có ánh đèn , chắc gia đình cô ta còn thức đợi chăng ?Cô gái mở cửa xe, bước xuống , cô mời Vũ vào nhà nghỉ chân một tí và uống chút gì nóng cho ấm người trước khi anh đi tiếp .
    Anh định từ chối , nhưng có cái gì trong lòng bảo anh ừ . Anh nhận lời .
    Trong nhà còn đèn , nhưng không có ai . Cô gái mời anh ngồi chơi , trong lúc cô đi pha trà .
    Vũ nhìn quanh , phòng khách nhỏ nhưng rất ấm cúng , không có nhiều đồ đạc ngoài chiếc sofa bằng nhung màu hồng nhạt , trên tường treo độc nhất mỗi tấm tranh cánh hạc hồng trong trăng.Vũ nhìn sơ , anh biết chắc là Chủ nhân ngôi nhà này là người có học , vì tủ sách cạnh tường , anh nhìn thấy toàn sách qúi , thơ Lý Bạch , thơ Đường , Tam Quốc Chí, Đông Châu Liệt Quốc, sách tiếng ngọai quốc, Albert Camus ; Freud ...
    Có tiếng động sau lưng , anh quay lại .
    Mong Manh đang bưng trên tay khay trà kèm theo bánh ngọt . Mong Manh đã thay bộ quần áo ướt , cô mặc chiếc áo đầm bằng voan hồng nhạt rộng , nhưng không che nỗi tấm thân nõn nà làm Vũ choáng váng.
    Cô mời Vũ ngồi , rót trà cho anh và dĩa bánh ngọt .
    Vũ cầm lấy , uống cạn một hơi , chất trà thấm vào cổ , để lại một hương vị không thể nào tả nỗi , mà chiếc bánh ngọt cũng vậy .
    Vũ hỏi cô :
    Trà này là trà gì mà ngon quá, tôi chưa bao giờ được thưởng thức ?
    Mong Manh cười trả lời
    _ Dạ , trà này do tay mẹ em lên rừng hái về , phơi khô ba nắng , ướp với mật hoa tiên hương
    _ Hoa tiên hương ?
    _Dạ , hoa này hiếm lắm , ít ai tìm ra nó , ai có diễm phúc mới gặp . Và khi hái về, người đó phải nguyền chỉ ăn hoa qủa và uống nước suối rừng trong vòng một năm , không thì hoa sẽ héo và biến mất ngay trong đêm.
    Mong Manh cắt mời Vũ miếng bánh thứ nhì , càng ăn , anh có cảm tưởng như anh đang say , và lúc anh uống cạn chén trà thứ ba, trước mặt anh một không gian nửa thực nửa ảo , anh nhìn thấy Mong Manh đưa tay dìu anh ngồi cạnh trên sofa, Vũ muốn nắm chặc lấy bàn tay nhỏ nhắn của Mong Manh , nhưng Vũ lịm người đi trong cảm giác đang được Mong Manh đặt đầu anh trên người nàng .
    Khi Vũ thức dậy , mặt trời đã trở lại chói sáng , anh nhìn chung quanh anh .
    Anh đang nằm trên chiếc chiếu bông trong chiếc nhà lá cạnh rừng .
    Anh ngồi dậy , ngực trần , chiếc áo sơ mi anh không còn trên người !
    Vũ nhớ mang máng chuyện hồi đêm , không lẽ Mong Manh đã cổi áo anh ? mà nàng đâu ? Hồi khuya anh nằm trên sofa nhà Mong Manh mà !
    Anh cất tiếng gọi , chỉ có tiếng hót của chim rừng và tiếng lá sào sạt qua gió .
    Vũ đứng dậy đi chung quanh , không có gì hết , chỉ lạ là trên vách tường bằng lá, có chiếc lông hạc hồng đang dính trên thân lá của tường .Vũ lại gần , hơi thở nhẹ của anh đủ làm cho chiếc lông rung rinh theo hơi thở của anh , thật mong manh !
    Anh nhìn lại chiếc chiếu bông anh đắp: một miếng giấy bổi xanh :
    Anh chắc không nhớ ra em là ai ! Anh nhớ có lần anh và các bạn anh đi vào rừng săn chim không ? Hôm đó, bạn anh đã đưa cung ra bắn phải một con hạc hồng cái , vì có con chim hạc bé bên cạnh , con hạc mẹ bị tên , giẫy chết , bạn anh lượm thây co, hạc mẹ đem về, vì muốn lấy lông chim đẹp , mà không nhìn con hạc bé đang chiêm chiếp gọi mẹ , anh thấy vậy , anh bồng con hạc bé lên, đem về nhà nuôi dưỡng cho đến lúc chi đủ lông lá và sức bay , anh đem chim ra rừng và thả bay đi , trước khi thả chim , anh hôn lên mỏ nó và nói nhỏ vào tai :
    -Ta sẽ nhớ em suốt đời . Rán đừng để cho một thợ săn nào bắn em như đã giết mẹ em ngày xưa nghe !
    Con chim hạc nhìn anh trìu mến , lẫn quẫn bên chân anh một hồi lâu , nó nhấc cánh bay vừa đúng tầm môi anh , lấy mỏ quẹt lên môi anh mấy cái và bay đi , Con chim hạc hồng ngày xưa là em đó .Em nhớ anh nên muốn bay trở về lại tìm anh trong ngôi nhà ngày xưa có lần em đã sống cạnh anh trong bao ngàytháng êm đềm trong tình thương yêu của anh nên em đã tìm anh hôm qua ; muốn sống lại một đêm thật đặc biệt với anh trước khi em sẽ vĩnh viễn xa anh .
    _ Em xin anh chiếc áo
    Kỷ niệm một đêm mưa
    Lông hạc hồng xin gửi
    Người thương từ kiếp xưa
    Mong Manh

    đh

    Đã chỉnh sửa bởi inou; 21-02-2011, 11:51 AM.

    Comment

    • #3

      UNCHAINED MELODY




      UNCHAINED MELODY

      Mùa hạ.
      Buổi chiều thật rộn rịp. Côte d’ Azur là nơi tụ họp của khách du lịch bốn phương, học trò, sinh viên trong 3 tháng trời hè không biết làm gì , kéo nhau về đây hội họp.
      Từng toán dăm ba người bạn thân, sống chung trong những chiếc lều nhỏ trong những camping hơi xa biển, đi bộ đi tắm cũng mất 15 phút, vì trước mặt biển là những khách sạn 4,5 sao, những quán ăn rất lịch sự mà giới bình dân , sinh viên như Sao không bao giờ dám đặt chân đến.
      Sao đi cắm trại với hai cô bạn thân Liên và Ngọc.
      Năm nay trời quá tốt , dân chúng đổ về đây rất nhiều ; cũng vì biển bên Pháp nước lạnh, chỉ có ở đây nước khá ấm , nhất là những người sợ lạnh như Sao không bao giờ nghĩ đến chuyện đi nghĩ hè miền Bretagne.
      Nước ở đây nhiều khi nóng đến 23 , 24° C. Sao nghĩ :
      _Mình có thể tắm, hay ít nhất cũng nhúng nỗi nửa người, hoặc đến đầu gối, chỉ hơi phiền là bãi nào cũng đông người , nằm sắp lớp như cá mòi phơi nắng , trên sỏi không mềm , đau lưng , đau chân .
      Mọi ngày , thường ba đưá dậy trể, chui ra khỏi lều, mặt trời đã gần đỉnh đầu, chắc cũng khoảng 11 giờ sáng.
      Liên sợ mập ; uống sơ cốc cà phê đen , Ngọc bất cần đời, làm láng hai chiếc bánh croissants Sao mới mua về từ quán trong camping . Sao nhìn chăm chú những giọt cà phê trong bình lọc chảy xuống chầm chậm , bẻ nhỏ từng miếng bánh cho vào miệng, yên lặng nghe hai cô bạn liếng thoắng kể chuyện hôm qua đi hộp đêm cạnh camping đã bắt được hai cây si một Tàu, một Việt .
      Còn Sao ? Không, đêm qua Sao chỉ ngồi uống nước cam , nhìn thiên hạ muá máy tay chân giữa sàn nhảy, nhiều người mời nhưng Sao từ chối, tính nhút nhát ? Hay Sao chưa đến tuổi gieo hạt si ? Nhận thấy mình nghĩ ngớ ngẩn, Sao cười một mình
      _Ê, mày nghĩ gì mà vui quá thế hởi cô em bé bỏng cuả các chị đây ?Bộ mày nhớ anh chàng nào hả ? Có phải anh chàng Hậu cứ theo lẽo đẽo mày nguyên buổi tối ? hay anh chàng Việt có đôi mắt cận thị nhìn mày ngây ngất ?
      _ Tầm bậy, tao đang nghĩ đến chúng mày hau haú chực ăn tươi nuốt sống người ta nên cười đó thôi.
      _Dẹp,dẹp chuyện con trai qua một bên đi tụi bây , giờ này mà còn khỉ khọt ; ra đến biển , chỗ nào mà ngôì đây hai cô ? Liên trợn mắt
      Liên cao dong dỏng, tóc uốn từng ngọn Anglaises, thân hình cân đối, đôi mắt bồ câu đen láy ,tội nghiệp chàng trai nào lỡ nhìn phải là hoá đá ngay , chỉ phải cái tội là nói nhiều và láu táu nên không chàng nào dám xông vào .
      Ngọc nhỏ hơn, tròn trịa người, khuôn mặt bầu bĩnh, tóc ngắn , chiếc mũi dọc dừa và miêng cười rất tươi, có duyên .Còn Sao ?Sao nghĩ chẳng lẽ mèo khen mèo dài đuôi ?. Nhiều lần soi gương, bóng một người con gái mái tóc thề nhưng hơi hoe hoe vàng, đôi mắt to, màu nâu vàng trong veo, có viền lục quanh tròng làm nhiều người lầm Sao lai, đến nỗi mẹ có lần hỏi cha :
      _ Anh à, con Sao nó giống ai mà mắt nó lạ ghê ?
      Cha nói :
      _ chuyện đó chỉ có mẹ nó hiểu chứ làm sao anh hiểu,Chắc nó con ông Tây ngày xưa ở cạnh nhà mình ? bố đuà
      _Anh thiệt là vô duyên òm !
      Sao nhỏ hơn hai bạn, chỉ đủ 152 cm chiều cao nhưng cân đối , chân dài hơi thân, và đặc biệt là tay Sao dài hơn những người bình thường. Ở nhà anh Hoàng cuả Sao hay trêu :
      _Con bé này chắc cốt khỉ quá mẹ ơi, nên tay dài và tóc hoe. Sao không giận anh, trái lại càng hãnh diện với sự khác thường đó.. Sao ít bạn, chỉ chăm lo học. Năm nay , vưà có kết quả thi ; Liên và Ngọc nhất định bắt Sao đi hè , cũng muốn được khoẻ trí sau mấy tháng trời « gạọ lon tộn », Sao nhận lời .
      Chiều nay đi tắm về, camping hình như nhộn thêm, nhiều chiếc lều được dựng lên bên ohải , bên trái, sau lưng , trước mặt lều ba cô..
      Liên, Ngọc , Sao ;mở chiếc bàn nhỏ trước hiên lều , ngồi uống nước.
      Nghe lõm bõm vài câu tiếng Anh phiá trước mặt, và tiếng trả lời giọng Á Châu, Sao lén nhìn.
      3 anh chàng tóc vàng luá chín, mắt xanh trời khá bảnh trai, đặc biệt một trong 3 chàng giống đúc Steve Mc Queen và 2 cô Á châu mặt dễ mến.
      Bắt gặp người nhìn lại mình, Sao bẽn lẽn đưa tay chào
      Hi, I ‘m Sao, and Liên and Ngọc, my close friends.
      Cả đám bên kia lau nhau
      _Jo
      _Wilfred
      _Wim
      2 cô gái Á châu vọt miệng:
      _Chào 3 chị; em là Tuyết và đây là Châu.
      Thấy Wilfred nắm tay Tuyết và Jo vuốt tóc Châu , Sao nghĩ thầm:
      _Cái anh chàng kia còn độc thân ?
      Sao liếc nhìn Liên, cô ả có vẻ mến người còn lại; Sao hất cùi chỏ:
      _Ê bồ, si rồi hả?. Liên cười ; không trả lời.
      Sau một buổi cơm chiều mấy ngày sau ; 3 cô diện đồ đẹp , chỉ có áo chứ phần dưới người nào cũng chỉ có cái quần Jean mang theo trong xắc .Liên và Ngọc trang điểm kỷ lưởng , Sao chỉ phết chút viết chì khôl màu xanh luá, muốn làm đỏm cho đôi mắt đặc biệt cuả mình, không phấn son.
      Đêm nay trăng tròn, đám Sao dẫn nhau qua tiệm nước gần camping xem thiên hạ đánh banh bàn, billard và flipper.
      Sao lại gặp đám con trai lều trước mặt . Anh chàng Tàu bàn cạnh đứng dậy mời Ngọc qua bàn nói chuyện. Liên chạy qua bàn Wim đấu láo với Tuyết và Châu . Còn lại Sao một mình , hơi chán ; Sao đứng dậy tìm Ngọc :
      _Mình ra biển trước nghe !
      _ Ừ, tụi tao sẽ ra ngay , nhưng mà đi ngắm trăng chứ đừng biến mất theo người cung trăng nghe cô nương !
      Sao băng qua đường ; trên bờ, hàng thuỳ dương lá đong đưa theo gió đêm man mác thổi. Sao xuống bãi, tìm một phiến đá .
      Trăng đêm nay sáng rỡ, những vì sao lấp lánh trên cao thả hồn Sao vào mộng.Mộng đầu đời ? vì chưa có ai vào nằm ngủ trong tim.
      Tiếng sóng từ khơi ngoài xa chạy vào bờ vỗ lên gành đá rồi nước ròng lại lui ra , lao xao như tiếng những thiên thần rong chơi đâu đó bay ngang , cứ thế mãi. Từng chặp , từng chặp, ánh đèn pha rọi ngang, quét làn ánh sáng theo chiều dài mặt biển, lên trên những hòn sõi như một giải lụa nưả bạc, nưả vàng cuả ánh trăng chiếu xuống nước, gió ngoài biển thổi mát mát, lành lạnh, Sao rùng minh .
      Hơi sờ sợ , bãi biển vắng quá !Thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân trẻ đi ngang qua, hay vài gia đình cha mẹ , con cái đi ăn tối , hoặc uống nước, ăn kem về, Sao đoán thế, vì trong tay mấy chú trẻ, vẫn còn nắm cây kem đưa vào miệng mút ngon lành.
      Xa xa thật xa, có vài chấm sáng vài chiếc tàu nhỏ. Tay lẩn thẩn, Sao cúi xuống lượm vài hòn sỏi nho nhỏ lắc qua lắc lại, tự hỏi không biết những hòn sõi ấy đã rã từ một phiến đá nào ? đã sống ở trên bờ này đã bao nhiêu năm ? và sóng biển lâu ngày và thời gian đã mài nhẵn trơn ?
      Sóng biển rì rào , Sao ví với tiếng ru cuà đá ; tiếng gió băng qua bờ núi vọng nhẹ đến như tiếng hát ngoài khơi cuả người cá.
      Sao nhớ hồi còn ở trung học, giờ Việt văn ,thầy Phan cho cả lớp làm bài luận, tựa đề :
      _Ngày sau lớn lên em thích làm nghề gì ?
      Sao nhớ bài luận cuả mình đã làm thầy và các bạn ngạc nhiên.
      Sao đã viết :
      Ngày sau con muốn mình là thuỷ thủ. Sao mê đời thuỷ thủ , muốn mình là thuỷ thủ để luôn luôn lênh đênh trên đại dương rộng, những đêm trăng , nằm cạnh bạn trên bong tàu nhin trời sao , viết thư tình cho người yêu bé bỏng ở thành phố, hay đang ngồi phì phà điếu thuốc , nhìn đốm lưả đang cháy dở dang , nghe bạn đọc thư tình . Sao mơ được khoác bộ đồ quân phục màu xanh , coi nưả oai vệ, nưả dễ thương mà chị Phượng cuả Sao đã nói. Chị Phượng cuả Sao không mê thuỷ thủ, chị Phượng cuả Sao lấy chồng không quân. Anh rễ Sao, mỗi lần về phép ; lúc Sao còn bé , Sao thấy anh oai hùng quá, anh đẹp quá thật xứng với chị Phượng. Chị Mây , chị thứ hai cuả Sao lấy chồng nhày dù, chồng chị Mây là trung tướng nhảy dù, chị Mây là trung uý nhảy dù, chị là người đàn bà Việt nam đầu tiên nhảy dù. Hồi đó Sao theo hỏi anh Ngân , chồng chị, là anh và chị gặp nhau ở đâu ? anh cười nói anh chị gặp nhau ở trên trời.Sao không hiểu gì cả , ngớ ngẩn vì sao anh với chị lại gặp nhau trên trời ?
      Giờ lớn lên, biết cái mộng thuở xưa không bao giờ thực hiện được , vì Sao là con gái, làm sao có thể lênh đênh hoài trên biển, hút thuốc, nhìn trăng ? Vì còn chiến tranh , giặc giã ? Mộng đâu có đẹp như Sao nghĩ !
      Tuy thế, Sao vẫn mơ có ngày Sao sẽ có chồng thuỷ thủ, nhưng lại lo sợ vì tàu ghé nhiều bến , mà mỗi bến các anh thuỷ thủ đều cũng để lại dấu vết yêu thương, phận làm vợ, làm sao mà không ghen ?
      Có tiếng chân lạo xạo trên sỏi, tưởng là Liên hay Ngọc, Sao không quay lại.
      Một bàn tay êm dịu đăt nhẹ trên vai Sao :
      _Wim ? alone here ?
      Wim xin phép Sao cho Wim ngồi cạnh, Sao nhích người qua, nhường cho Wim nưả phiến đá.
      Wim hỏi Sao tại sao ra đây ngồi một mình .Chắc để nghĩ đến ai ?
      Sao nói không , Sao chưa hề có ai trong đời cả.
      Wim nói :
      _I like you Sao ;
      Ui chao ! mới quen có mấy ngày mà !
      Sao sợ lắm, tuy vậy , có một thứ tình cảm chưa biết tên xâm nhập , nhưng Sao không biết gọi là gì. Quá mới mẻ, Sao thấy mình lâng lâng nhẹ, từ đầu đến chân., nếu ai nhìn Sao lúc này , chắc mắt Sao lung linh hơn cả triệu vì sao trên cao! Sao nghe như châu thân có vạn mũi kim nhỏ đang chích.
      Cả hai ngồi yên lặng , nước biển đêm màu xanh sậm , lăn tăn sóng , hàng trăm cái mặt trăng sắp hàng dài theo nhau chạy vào bờ rồi chạy ra khơi như những bước nhảy dịu dàng theo âm thanh và tiết điệu tiếng nhạc sóng dội vào bờ.
      Wim nhìn ra biển, ngón tay xoa nhè nhẹ tay Sao, huýt gió bản Unchained Melody
      :Sao hát nho nhỏ theo:
      ... I need your love, I need your love, God speeds your love to me ...
      Sao hỏi Wim sao Wim huýt gió bản nhạc này, Wim trả lời bản nhạc tủ cuả Wim. Sao giựt mình ! Đây cũng là bản nhạc “ mascotte “ cuả Sao vì mỗi lần nghe bản này , Sao thấy mình vui hẳn và sung sướng, phấn khởi trọn ngày ;
      Câu chuyện giữa Wim và Sao bắt đầu chuyển hướng vào một lối rất dễ thương , trong sáng.
      Wim giới thiệu Wim người HoàLlan, đang học năm chót kinh tế,. lần đầu tiên Wim đến côte d ‘Azur với bạn , tìm cho trí óc chút thư dãn vì Wim vưà thi xong.
      Sao cũng cho Wim biết Sao đang học năm thứ hai trường dược, nhưng hè này vào , Sao định bỏ vì Sao thích hội hoạ hơn.
      Wim nhìn bàn tay Sao, đồng ý vói Sao , bàn tay Sao nhỏ nhắn, ngón dài thon đẹp, đúng là bàn tay cuả người cầm bút lông với hộp màu chứ không phải là bàn tay đang đứng sau quầy thuốc , cầm toa .
      Wim rất tế nhị, không suồng sã như những người con trai ngoại quốc khác, tuy vậy , Sao đọc được trong mắt Wim một thoáng thương yêu dịu dàng.
      3 tuần còn lại, Liên và Ngọc đi chơi riêng, 2 cô đã bắt được 2 cội si. Còn lại Sao, Wim lẽo đẽo theo cạnh, không rời
      Một tối đi ăn chung về, mặc cho mọi người đi trước, Sao chậm rãi đi phiá sau , nhìn thiên hạ; Sao thấy Wim cũng đi chậm lại ngang hàng với Sao, ghé tai Sao nói nhỏ:
      I love you !
      _ Hả, Wim nói gì ?
      Quá bất ngờ, Sao quên là mình đang nói tiếng Việt với Wim
      Wim lập lại
      _I love you.
      Xong , Wim hôn nhẹ lên tóc Sao , đi trở lại vị trí cũ.
      Vài hôm sau, xéo bên phải lều bọn Sao , chiếc lều mới vưà được dựng lên . Đám này có 3 anh em trai, mặt mày khá sáng suả. gặp bọn Sao, chạy đến chào làm quen.
      Chàng Minh, anh trai đầu coi được nhưng nhát gái, sinh viên năm thứ 4 trường thuốc. Tân, em thứ nhì , năm cuối trường hội hoạ ở Paris, rất bảnh trai, ngón đàn anh ta ngọt hơn đường; Văn, chú út , sinh viên năm thứ 2 luật, đôi má bầu bỉnh dễ thương , ít nói như ông anh cả, và ngón đàn cũng rất điêu luyện không kém gì ông anh hai.
      Tối tối, cơm nước xong, đám con trai mang đàn ngồi dưới gốc khuynh diệp, rũ bọn Sao qua hò hát cho vui;Một lần , Tấn đàn choSsao hát bản giấc mơ hồi hương,Tấn nói:
      _ chị Sao có gịong hát trong veo như nước suối .
      Anh chàng Minh ngồi thập thò phiá sau em mình , nghe đàn hát , không lên tiếng
      _ Con trai gì mà nhút nhát rụt rè đến thế ! hình như Sao chưa bao giờ nghe giọng nói cuả chàng ta.
      ....
      Bordeaux , xứ rượu;
      Hè rồi cũng chóng qua , Sao trở lại trường, nhưng là trường hội hoạ.
      3 năm dài trôi . những lá thư thương nhớ cuả Wim vẫn bay đến đều đặn, ngày lễ lớn, Wim qua Pháp đón Sao về Hoà Lan thăm cha mẹ Wim ; hoặc dẫn nhau đi viếng Paris , Wim rất thích Paris, Wim nói Đại lộ Champs Élysée là con đường đẹp nhất thế giới.
      Một hôm xuống phố, ngang qua cầu , Sao ngạc nhiên : người đang đi tới là anh chàng Minh ù lì .
      _ Uả cô Sao làm gì ở đây ?
      _ Tôi học ở đây mà , từ lâu rồi . Còn anh ?
      _ Tôi và Văn cũng ở đây.
      Minh mời Sao đến quán nước sinh viên Việt Nam thường tụ họp. Từ đó Minh hay rũ Sao đi ăn cơm quán sinh viên, đi coi hát .. Sao thấy mình cũng mến Minh vì Minh chân chất , không miệng lưỡi , thật thà.
      Nhưng Sao không quên Wim, Wim thường đón sao về Hoà Llan trong những lễ Noel hay Tết tây thăm cha mẹ. Ông bà rất thương Sao, nhất là cha Wim , thích lắm . Ông ngày xưa có đi đánh giặc ở VN, cha Wim gốc Pháp , sau chiến tranh về gặp mẹ Wim ỡ Hoà Lan.
      Cha Wim kể chuyện xưa làm cả nhà cười lăn :
      Ông bảo lúc đang ở SàiGòn, đang di trên đường với đám lính bạn, ông thấy có cô gái Việt mặc chiếc áo dài tím, quần dài trắng, đầu đội chiếc nón lá, tóc xoả ngang vai, mặt rất đẹp, ông ngẩn ngơ bước tới , bỗng dưng nghe đám bạn ông cười hô hố, ông giựt mình :
      Chân mặt ông đã nằm gọn trong cái thùng rác nhỏ trên vệ đường, cô gái cũng tủm tỉm cười, đi thẳng . Từ đó, ông rất có cảm tình với con gái Việt Nam.
      Lần đầu Wim đưa Sao về ra mắt cha mẹ mình, cha Wim cảm động quá, vuốt đầu Sao , giọng ngọng nghịu :
      Chao co con gai Viet , xinh qua, đep qua.
      Wim bắt đầu nói đến tương lai , muốn cưới Sao . Minh cũng vậy ; làm Sao khó xử
      _ Trời ơi ! ví dầu tim xẻ làm hai được ?
      Bí quá, Sao hỏi bạn :
      _ Mày tính tao phải làm sao ?
      _ Nếu là tao, tao sẽ chọn Wim; Liên nói
      _ Tao cũng vậy, Ngọc huà theo . cái anh chàng Minh ù lì không biết ăn nói, không biết chiều chuộng mà mày yêu cái nỗi nào ?
      Nhưng khổ là Minh cứ theo bên cạnh, trong lúc Wim ở xa.
      _ Wim ơi! chắc em gục ngã quá!
      Sau cùng , Sao viết thư hỏi ý kiến cha mẹ; cha Sao trả lời:
      _Con muốn chọn ai là quyền cuả con , lấy chồng là cho con chứ không phải cha mẹ. Nhưng theo cha, con nên chọn người đồng hương , vì cùng giọng nói, cùng cách suy nghĩ, dễ sống hơn con à.
      Cuối cùng, Sao chọn Minh;
      Sao viết cho Wim bức thư dài 15 trang, lòng đau thắt.
      Sao được thư Wim trả lời, Wim rất hiểu và chịu nhận mình là người thua cuộc, chỉ xin Sao cứ xem Wim như người anh.Wim thêm
      _ Nếu sau này Sao có buồn bực , khổ đau, Wim sẽ dang rộng vòng tay đón Sao .
      Minh chỉ biết lờ mờ chuyện cuả Sao , nên không hiểu trước vài tuần đám cưới , Không thấy Sao cười, mặt lúc nào cũng buồn rười rượi.
      Ngày ra toà ký hôn thú, khi về đến nhà, nghe tiếng chuông cưả, Sao chạy ra mở
      _ Một bó hoa tulipes đẹp chưa từng thấy , trong đó kèm theo tấm thiệp nhỏ , vài hàng chữ viết bằng tiếng Việt :
      _ Chúc em đời đời hạnh phúc, vì anh vẫn yêu em !
      Sao muốn té xỉu . ( không biết ai dạy cho Wim câu tiếng Việt này ? chắc Châu hay Tuyết ? )
      Sao ôm bó hoa vào lòng, hôn lên bó hoa, , tưởng chừng trong mỗi bông hoa là một nụ hôn Wim đã muốn gửi cho mình.
      Liên và Ngọc nhìn Sao , mắt cảm thông khi thấy mắt bạn đỏ hoe. Để dối mình, Sao mời các bạn nhập tiệc.Tấn đề nghị cô dâu hát một bản giúp vui. Sao định hát bài Unchained Melody, nhưng sợ giọng mình sẽ lạc đi, Sao cất tiếng:
      _ One day, when we were young, one wonderful morning in May, you told me, you loved me, when we were young, one day ....
      Sao không còn nhớ mình đang ở đâu; có phải đây là xứ thấp hơn mặt biển, có những con đường toàn hoa tulipes đủ màu sắc chạy dài đến cuối chân trời và đã mấy lần Sao cứ rũ bạn đi xem lại phim Ghost để được nghe bản nhạc Wim đã huýt gió cho Sao đêm đầu tiên hai đưá ngồi cạnh biển trên bờ đá ngắm sao .
      _ Wim ơi anh có còn đang ở góc trời nào đó để
      _ I ‘ll be coming home, wait for me !
      Đông Hương
      Đã chỉnh sửa bởi inou; 21-02-2011, 10:58 AM.

      Comment

      • #4

        RƠI BUỒN MỘT CHIẾC LÁ XANH





        Toulouse .
        Chuyến xe lửa đi Paris vừa chuyển bánh. Chưa vội về phòng , Việt ngồi nhâm nhi chai bia lạnh chưa uống hết sau bửa ăn tối trên toa restaurant Chung quanh anh , những khách ăn đã lần lượt đứng dậy về phòng ; vì đêm đã bắt đầu khuya, 11h đêm
        Trong toa restaurant , ngoài Việt ra, chỉ còn lại hai bà cháu . Bà cụ chắc đã khá già, hình như là người Huế thì phài vì bà mặc chiếc áo dài màu tím, tóc nửa muối nửa tiêu búi lên cao sau gáy, da mặt bà tuy nhăn nhưng còn giữ lại nét mặt quyền qúi của những bà mệnh phụ phu nhân. Hai bàn tay của bà cụ đặt trên bàn , tuy gân guốc nhưng ngón còn búp măng ; chắc ngày trẻ bà rất
        đẹp , dù già nhưng da mặt vẫn trắng trẻo . Cô gái ngồi đối diện với bà; anh thấy không rõ nét nhưng rất có duyên, khi cô cười , Việt thấy má bên phải có lúm đồng tiền và nốt ruồi duyên cạnh môi mà người ta vẫn gọi là nốt ruồi ăn hàng . Đôi mắt cô thật to , không đen láy mà lại nâu tươi , màu nước tàu, đôi mắt nhìn lúc nào cũng như đang cười với người đối diện cô ;Đôi môi mọng hồng như đoá hoa trong bình đang được cắm trên bàn của Việt.
        May mắn được ngồi bàn ở trong góc xa nên Việt dễ quan sát khách vào ra ăn uống mà không ai để ý đến anh .
        Việt hơi lấy làm lạ vì sao đêm đã khuya mà hai bà cháu cô vẫn còn ngồi hoài chưa chịu về phòng;
        Chàng bỗng nghe cô gái lên tiếng :
        Ngoại , biết mạ con còn nhớ con chứ hay mạ đã quên con ?
        - Ừ ! thì tao biết mạ con bây đã xa nhau từ lâu nhưng tau nghĩ mạ bây vẫn nhớ bây chứ ! Ngày mô Ngoại cũng thấy mạ bây đứng nhìn hình con hoài mà !
        À, ra thế . Đây là hai bà cháu người Huế, anh không lầm vì bà cháu nói toàn là tiếng địa phương .Chỉ lạ là răng mạ của cô lại không tìm cô mà lại đứng nhìn hình con gái mình mỗi ngày ?Chọt bản tính vô tư đàn ông của Việt lại trở về , Việt chắc lưỡi nghĩ thầm :
        Ôi ! hơi mô mà mình để ý đến chuyện hai bà cháu họ ?, nhưng rồi Việt không thể không để ý vì cô gái dễ thương quá , giọng nói nhỏ nhẹ, Huế đặc . Bà cụ lại tiếp tục câu chuyện bỏ dỡ :
        - Mai tới Paris, Ngoại phải đưa con về ờ cạnh cha bây , nếu ngày mô mạ bây muốn tìm bây thì sẽ gặp bây dễ dàng hơn . Cô gái cười , vẽ mặt buồn buồn . Qua ánh đèn néon của toa tàu chiếu xuống, Việt thấy hình như có hạt nước đang lăn trên má cô .
        Bà cụ nắm tay cháu :
        - Thôi bây đừng buồn , đó là số phận của bây trời đã định rứa con à !
        Nghe tiếp chuyện , Việt lại càng tò mò muốn hiểu thêm , không muốn đứng dậy đi về phòng dù anh đã ngáp ngược ngáp xuôi vì buồn ngủ .
        Sau cùng , bà cháu cô gái cũng đứng dậy bước ra cửa, anh để cho hai người đi trước vài bước rồi mới lững thững đi ra theo .
        Ui thiệt là may ! hai bà cháu cô gái cùng ở một toa tàu với anh , cách phòng Việt không xa.
        Việt vào phòng thay đồ ngủ, xong ra toilet rửa mặt rồi về phòng tắt đèn định ngủ, nhưng anh nằm trằn trọc hoài không ngủ được, trí anh cứ nghĩ vẫn vơ đến hai bà cháu cô gái. nằm hoài chán , định mở cửa phòng bước ra hành lang tàu , đêm ni trăng sáng quá , chắc là rằm hay mười sáu chi đó . Anh vừa mở cửa phòng , bỗng anh giật mình đánh thót , cô gái hồi nảy đang đứng cách anh có vài thước, Việt bước đên gần chào làm quen
        - Chào cô !anh nhìn cô gái , mặt còn trẻ quá, chắc chừng giỏi lắm là mười bảy mười tám là cùng -Dạ , chào anh .
        Giờ ni khuya mà cô chưa đi nghỉ ? Anh nói trỏng vì không biết xưng hô thế nào .
        Tôi là Việt , còn cô ?Xin lỗi tôi hơi đường đột hỏi tên cô, chỉ vì muốn biết để gọi xưng .
        - Dạ , em tên là Dạ Sương .
        - Dạ Sương ! trời ơi tên đẹp chi lạ!
        -Dạ (Việt cười thầm , dễ thương chi lạ , một dạ, hai dạ )
        Bà ngoại em đặt tên cho em đó chứ không phải cha mạ em mô .
        Việt ngạc nhiên :
        - tại răng mà lại bà Ngoại Dạ Sương đặt tên cho em ?
        -Dạ (lại dạ ! ) tại lúc mạ sinh em , cha em mất , nên em cũng không hề biết mặt cha , mạ đưa em cho Ngoại nuôi
        - còn mạ ?
        - Dạ , hình như là nhà hơi dị đoan nên ngoại muốn đặt tên xấu cho bà tiên ác không để ý thì phải
        - Tên em như rứa mà gọi là xấu ? Anh im lặng nghĩ
        -Trời đất ! ở thời đại ni mà còn dị đoan như rứa hè ?
        Dạ Sương cũng im lặng nhìn quang cảnh đêm ngoài trời . Trăng sáng vằng vặc, chiếc tàu cứ lao đầu vô khoảng tranh tối tranh sáng đằng phía trước xục xịch , xục xịch ...
        .Việt buồn ngủ quá, anh vội chào cô gái :
        _ Dạ Sương , tôi chào em , tôi buồn ngủ quá, và ngày mai là một ngày tôi phải chạy bù đầu theo công việc. Em cũng đi ngủ đi , khuya quá rồi , đứng đây mãi em sẽ bị lạnh đó. À tôi quên hỏi em ; Dạ Sương đã biết Paris khi mô chưa ?
        -Dạ chưa , em mới tới Touluse bửa trưa qua.
        Uả , rứa mà tôi tưởng Dạ Sương và bà ngoại em ở Toulouse chứ !
        - À ! mà Dạ Sương sẽ ở trên ni lâu không ?
        - Dạ , chuyện đó còn tuỳ bà ngoại và mạ em nữa .
        - vậy em có muốn tôi dẫn em đi viếng Paris không ?Dạ Sương bằng lòng không ?
        Việt không nghe cô trả lời, chỉ nghe tiếng thở dài thoảng qua như cơn gió mùa thu .
        Việt trở về phòng anh , anh tắt đèn định ngủ lấy sức , nhưng nằm hoài cũng vẫn không tìm được giấc ngủ, anh lại mở của phòng ra hành lang tàu ;
        - Uả Dạ Sương ? Em vẫn còn đứng đây từ nãy giờ ?
        - Dạ , em không ngủ được vì trăng bên Pháp đẹp quá
        - Em nói vậy là thế nào ? Không phải em ở Pháp với Ngoại sao ?
        - Dạ không anh ! Em từ Việt Nam qua hôm qua .
        -À ra thế! Mà răng Dạ Sương lại thích ngắm trăng Pháp ?
        - Dạ tại trăng của anh bên ni đẹp và sáng hơn trăng Việt nam , em không sợ ma
        - Em sợ ma ?
        - Dạ tại lúc nhỏ nhà mạ em ở gần nghĩa trang mà anh biết đó, trăng Việt nam có vẽ hoang đường vì đèn đuốc không sáng bằng bên Pháp của anh .
        - vâng , tôi hiểu Dạ Sương, ngày còn nhỏ tôi vẫn về Truồi đong lúa với Nội tôi , những đêm trăng như ri cả bọn nhóc hay chơi trốn tìm , tôi cũng sợ ma lắm nên chỉ trốn trong nhà mà không trốn ngoài vườn vì sợ ma hù . Nói vậy , anh thấy mắt Dạ Sương có vẽ chi thiệt lạ !
        - Thôi ! Em hãy về phòng , đứng đây lâu , lạnh rồi nhuốm bịnh chừ !
        - Dạ , được , anh cứ để Dạ Sương đây , anh đi ngủ đi !
        Cái giọng Huế của cô nghe như tiếng hát của ngư nữ ngoài khơi , vọng vào lòng Việt một nỗi tâm tư lạ lùng mà chưa bao giờ anh trải qua .
        Thấy cô gái không chịu vào phòng , anh thì mỏi chân nên anh bạo gan mời Dạ Sương về phòng anh ngồi cho đỡ lạnh , Việt có đem theo đầy đủ , phích càfé nóng , bánh ngọt lỡ khuya đói . Cô gái có vẽ ngần ngừ không dám , nhưng Việt cứ mời hoài , cô bằng lòng theo anh vì Dạ Sương thấy Việt đứng đắn nên không còn ngại nữa;
        Việt hỏi:
        - Nhưng em không về ngủ, Ngoại thức không thấy em thì răng ?
        - Anh đừng lo, Ngoại mà ngủ rồi thì trời sập cũng không hay ;
        Việt mở cửa:
        - phòng tôi đây, vô đi em , cứ coi tôi như một người anh , đừng khách sáo nghe;
        -Dạ
        Dạ Sương ngồi xuống giường đối diện giường Việt. Bây giờ đối diện Dạ Sương , anh mới thấy Dạ Sương đẹp thật , nhưng vẽ đẹp rất mong manh như cái gì đó mà anh không tìm ra tên , thân hình gọn , cân đối , hai bàn tay ngón cũng thật dài , đúng là bàn tay búp mặng như bà ngoại của cô lúc trẻ , da mặt mịn màng , chỉ có hơi tái , chắc là tại ánh trăng ?
        Việt mời Dạ Sương uống café nhưng cô từ chối , chỉ nhận miếng bánh Việt đưa, cắn ăn như chim mổ tí ti , nhìn cử chỉ Dạ Sương , cô như một con chim nhỏ vừa ra khỏi tổ, chưa chừng chưa biết bay !
        Anh hỏi Dạ Sương đủ chuyện , nhưng Dạ Sương không hiểu gì cả, Việt nghĩ Dạ Sương là một người của hành tinh lạ vừa bay xuống trần !
        Việt là người con trai chững chạc thạo đời với số tuổi ba mươi của anh , anh đã từng yêu , từng thất tình với nhiều cô gái khác , nhưng chưa bao giờ anh lại thấy có một thứ tình cảm mới lạ đang xâm nhập lòng anh , hay là Dạ Sương đã hớp hồn anh ? Thấy Dạ Sương lấy tay che miệng ngáp, Việt đứng dậy bước qua giường cô gái cô gái , anh ngồi bên cạnh , kéo Dạ Sương nằm xuống , đặt đầu cô lên hai chân anh , Dạ Sương vẫn muốn nghe anh kể chuyện tiếp; anh lấy tấm chăn đắp lên nửa người cho cô , ngồi trong tư thế đó , anh thật buồn ngủ nhưng không dám động đậy , sợ Dạ Sương tỉnh giấc . Lần đầu tiên được một cô gái đẹp nằm trên lòng anh , Việt không nghe mình có chút tư tưởng mờ ám , không lợi dụng thời cơ . Anh cũng lim dim mắt , lâu lâu lại mở mắt nhìn cô gái , hơi thở đều đề từ lồng ngực no tròn lên xuống , Dạ Sương như con mèo con trinh nguyên dễ thương và thơ dại vừa mới rời khỏi vú mẹ !
        Việt cầm tay Dạ Sương , hôn lén tay cô gái , bàn tay thật lạnh .
        Trời đã sáng , tiếng xe lửa ngừng , tiếng trong loa từ ga cho biết tàu đã đến ga Montparnasse, Việt giất mình tỉnh dậy . Dạ Sương đã không còn trên lòng anh , chỉ cỏn tấm mền anh đắp cho cô gái đêm qua trên chân anh .
        Hành khách lục đục xuống tàu , Việt đi qua ngang phòng bà cháu cô gái , không thấy ai , chỉ có mảnh giấy ghim trên gối , chắc là muốn nhắn Việt gì đó .
        Anh cầm lên đọc:
        - Đây là địa chỉ nhà em , khi mô rảnh anh muốn gặp em , anh lại , sẽ có Ngoại em chờ anh
        -Tôn Nữ Dạ Sương
        40 rue Lamartine
        Père LaChaise ;
        Việt giựt mình như bị điện giật
        - Père Lachaise ? Pas possible ! Đây là nghĩa trang lớn và nổi tiếng của Paris mà ! Dạ Sương có nhầm không ?
        Muốn biết rõ, anh gọi điện bỏ cái rendez-vous sáng nay , lấy métro lập tức đến nghĩa trang xem .Anh đi cùng hết vì nghĩa trang lớn lắm, mênh mông.
        Sau cùng anh nhìn thấy tên đường và số 40 , anh đi đến :
        Bà ngoại của cô gái đang quét dọn một hộc tủ:
        có hai tên :
        Tôn Thất X
        và Tôn Nữ Dạ Sương
        Việt chạy lại nắm tay bà;
        Ngoại ơi ! thế này nghĩa là sao ? con không hiểu ?
        - Tội lắm con à , con bé rất ngoan , năm lên mười nó chết vì bạo bệnh. Cha nó đi lính cho tây ngày xưa bị trúng đạn chết, vì là lính Tây nên tây mang cha nó về đây thiêu và để vô đây nì .
        Chừ mạ con nhỏ đi lấy chồng khác , cha ghẻ nó không cho mạ nó để hủ tro ở nhà ông ta, nên gọi điện nhờ Ngoại đem tro con nhỏ qua đây bên cạnh cha nó . Cháu năm ni nếu còn thì xấp xỉ mười tám rồi đó con , tội nghiệp con bé !Vừa nói nước mắt bà ràn rựa;
        Anh ơi ! anh có thấy tội cho cảnh là vàng chưa rụng mà lại rụng lá xanh không anh ? Bà chặm nưóc mắt vô vạt áo dài ;
        Trên mặt Việt , có hai giọt sương ấm đang từ từ chảy xuống môi anh .
        -Mặn ơi là mặn !

        đht
        Đã chỉnh sửa bởi inou; 21-02-2011, 10:56 AM.

        Comment

        • #5

          TÌNH SỬ MỘT GIÒNG NƯỚC MẮT

          TÌNH SỬ MỘT GIÒNG NƯỚC MẮT




          Giữa tranh sáng tranh tối của hoàng hôn sắp lặn sau rặng núi Pyrénées ,giữa ngôi vườn rộng toàn hoa đủ loại , cây đủ loại mà Phong chiù Tiên , anh đi tìm mua những loại hoa thật hiếm và qúi trồng cho Tiên . Từ ngày Phong tìm ra Tiên , ngoài những giờ phút đến sở, anh không hề xa Tiên nửa bước, Phong muốn chuộc lại những chuỗi ngày đã đánh mất Tiên cách đây 30 năm dài , chối bỏ mối tình Tiên đã dành cho anh để chạy theo một "tình yêu người lớn " như anh đã nghĩ , anh đã lập gia đình với người con gái anh quen ở Văn Khoa , và hạnh phúc anh đã đổ vỡ vì anh đã lầm về tình yêu không vụ lợi .
          Lúc anh hiểu ra lòng anh , Phong đi trở lại tìm Tiên thì Tiên đã bỏ đi xa , Tiên xin ba mẹ cho Tiên đi ngoại quốc học, và khi Tiên đã học xong , Tiên không nói rõ cho ba mẹ Tiên sẽ làm gì,thật ra Tiên xin đi theo chương trình hội bác sĩ thiện nguyện , đi các xứ nghèo.
          Tiên vẫn đơn độc , Tiên thấy tim mình không còn rung động được nữa trước những người đàn ông yêu Tiên sau này , hình như Tiên vẫn muốn mình chờ đợi một cái gì thật mong manh như chờ một đám mây bay qua, một ngọn gió thoảng .
          Tiên trở về Huế khi mẹ bịnh nặng sắp chết , mẹ Tiên lắc đầu buồn bã , cầm tay con gái bà trước khi lâm chung :
          Tiên con , mẹ muốn con lấy chồng , đừng chờ đợi Phong nữa , con xem Phong như đã chết rồi ! Nghe mẹ nói , lòng Tiên quặn đau .
          Tang mẹ vừa xong , chưa mãn thì lại tang cha . Bây giờ Tiên hoàn toàn cô độc Anh Bích cưới vợ , vào Nam làm việc .
          Tiên trở về Pháp .
          Có nhiều đêm đang giữa giấc ngủ, Tiên bật dậy như cói lò xo :
          Phong ! Anh Phong ! trong tiếng khóc thầm không còn đủ nước mắt vì Tiên đã khóc quá nhiều rồi !
          ........
          Tiên ngồi trước trang nhật ký , Phong nằm dài trên chân Tiên, lim dim ngủ, Tiên không dám động đậy sợ Phong tỉnh , Tiên lấy tay vuốt tóc Phong , trìu mến :
          Tiên hôn nhẹ lên mắt Phong , thì thầm nói :
          -Em không dè còn có ngày nay !
          Tiên bắt đầu tiếp tục trang nhật ký thứ 16 :
          ............
          Chuyến xe hàng hôm đó đưa anh và em lên Đà Lạt vì em thích thăm lại ngôi trường mà em đã học ở đây 2 năm : Couvent des oiseaux và
          Anh cũng muốn đưa em về lại thăm Ba Mẹ anh ,lần ni là lần thứ mấy em cũng quên không đếm , nhưng mỗi lần về, Mẹ anh hay ngồi trên bộ ván gỗ lim , gọi em lại cạnh bác , bác sửa chi em chiếc kẹp tóc lệch trên đầu , xoa má em ,ra chiều rất thương em .
          Có lần em đứng ngoài sân với Ba anh xem hoa cảnh trong vườn , em nghe Mẹ anh nói với anh :
          - con bé con nhà ai mà dễ thương quá vậy con ? mấy lần trước con đưa em lên chơi , Mạ không kịp hỏi thăm con vì bận nhận hàng họ và lu bu công việc nên không hỏi con rõ
          Anh trả lời , cười cười , sung sướng :
          - dạ Tiên là con gái người thầy cũ của con đó Mạ
          - năm ni nó mấy tuổi rồi ?
          - dạ vừa 16 đó Mạ
          Xong bà lẩm bẩm một mình , đi vô bếp :
          -con bé dễ thương quá , không biết thằng con mình có thương con nhỏ nhiều không ! con bé còn trẻ quá !
          Đêm nớ có trăng , Ba Mẹ anh cùng anh và em ra ngồi ngoài cạnh hòn non bộ, em làm chè tươi mời hai bác uống , anh thì không chịu uống nước chè tươi , anh nói em pha cho anh một cốc café Mường anh vừa mua hồi chiều khi dẫn em đi ra chợ Mường chơi .
          Mỗi lần hồi em còn học ở đây , chỉ cuối tuần em mới được ra thành , ở nhà chú Thanh .Em ưa ra chợ Đà Lạt ăn bánh tráng khoai nướng , kem melba và thú nhất là mỗi khi trời mưa , mặc áo đi chân không , tay cầm miếng bánh mì khô gặm , lần đầu tiên em gặp anh là hôm em đang đi ngoài đường , em bị mắc mưa ướt sũng , gặp anh đi ngược chiều , anh mang cây dù, anh chạy lại hỏi em đi mô mà ướt như rứa và ngỏ ý muốn đưa em về , lạnh quá , dù Đà Lạt mùa hè nhưng mưa vẫn lạnh , em run cầm cập nên nhận lời anh .
          Có lẽ vì cái tính dị hợm của em đã làm anh để ý , lúc đầu anh gọi em là Nhỏ và anh nói anh sẽ xem em như đứa em gái vì anh không có em , anh chỉ có hai người chị nhưng lấy chồng xa tận ngoài Bắc và theo chồng cho nên anh cũng như con một.
          Rồi lần lần suốt mấy tháng hè , em thấy hình như anh thay đổi , anh quyến luyến em và em cũng vậy , có một tình cảm không biết tên đã đi từ từ vào nhau , và hôm em lấy xe đò về Huế, anh đưa em ra bến xe, trước khi xe chạy , anh đặt vào tay em một phong thư , nói khi em về đến Huế hãy đọc . Thì giờ ngồi xe từ Đà Lạt về Huế lâu quá, em buồn nên tò mò mở thư anh ra đọc :
          - Đó là lá thư tình đầu tiên em nhận của một người con trai : ANH , em cảm thấy một nỗi nhớ bâng khuâng , tự dưng trong thời gian còn lại trên xe, em nghĩ đến anh thật nhiều , và vừa hiểu ra hình như đấy gọi là tình yêu !
          Về Huế, trường anh cách trường em có cái sân chơi vì lúc đó học sinh lớp lớn phải qua Đồng Khánh học nhờ vì lúc đó chưa có trường Quốc Học, cho nên mỗi ngày chờ giờ ra chơi , em vẫn đứng nhìn anh xa xa, mà anh cũng vậy , cố đứng để cho mình thấy nhau mà không bị bạn trêu chọc. Sau đó , anh công khai yêu em ra mặt , anh vẫn thường lên nhà em chơi cuối tuần , ở lại buổi tối luôn vì anh là bạn học của anh Bích em .
          Gia đình em cũng qúi mến anh , nhất là Mẹ em và anh Bích lại tâng anh với Mẹ nên bà còn chìu chuộng anh hơn , và xem anh cũng như anh Bích em vậy.
          Hôm nghỉ hè ,Anh xin phép Ba Mẹ em cho em lên nhà anh ở gần Đà Lạt chơi , lần đầu có anh Bích em theo , nhưng mấy lần sau anh Bích có bạn gái nên không chịu theo nữa , Ba Mẹ em biết là anh về thăm gia đình nên tin anh mà cho em đi với anh một mình......
          Em ngồi cạnh anh , cứ mân mê mấy cái vòng Mọi anh mua làm quà cho em lúc chiều bằng đồng .Anh mua đế 7 chiếc vòng , em hỏi anh mua chi dữ rưá , anh nói họ bán luôn luôn7 chiếc , còn nếu muốn thì phải mua vòng thiệt lớn thì họ bán từng cái , nhưng anh muốn mua cho em 7 cái , gọi là vòng semaine (week) và một cái kiềng đeo cổ , anh nói : đây là quà dạm hỏi em đó, nhớ giữ kỹ nghe
          tại răng rứa anh ? tại răng mà 7 vòng?
          Tại để em nhớ anh nguyên tuần mỗi ngày em tháo một chiếc mang qua tay kia, từ thứ hai đến thứ hai có phải là nguyên một tuần không ?
          - em nguýt dài anh : ham lắm , biết em có nhớ anh không hỉ ?
          - Ơ ! thương người ta , đến tương tư ngủ không được mỗi đêm mà còn chối ! nói xong anh hôn lên tóc em , em giã đò ngửa mặt lên coi anh có muốn hôn trên môi em không , nhưng anh không hôn . Em buồn buồn , anh hiểu , anh cúi xuống hôn phớt nhẹ môi em rối vòng tay qua cổ em , siết một cái thật chặt :
          - Tiên , anh muốn để dành tất cả trinh nguyên em cho ngày em đủ tuổi yêu anh với tình yêu người lớn !
          Tình yêu người lớn ? Em chưa đủ tuổi hiểu , thôi mặc kệ !Miễn là em có anh bên cạnh , và lúc nớ em cứ nghĩ là anh sẽ bên cạnh em suốt đời !
          Trưa hôm sau ăn cơm xong , em dọn dẹp rửa chén giúp Mẹ anh , anh rủ em đi vô rừng sau nhà chơi xem thú rừng và chim chóc , con đường đưa mình vô rừng thiệt là đẹp , hai bên là những cây cao cổ thụ em không biết tên, em chỉ biết vài tên thú rừng như nai , thỏ rừng , sóc màu nâu. Em cứ sợ sợ , đi sát vô anh :
          - ở đây có cọp beo không anh ?
          Anh trêu cho em sợ , nhưng thật ra cọp thì có mà beo cũng rứa , nhưng ban ngày phải đi thật sâu vô lòng rừng mới gặp , còn mình chỉ đi ngoài bìa rưng không răng mô Nhỏ ơi !
          Mình ở chơi với Ba Mẹ anh một tuần , xong phải từ giã Đà Lạt về Huế vì anh cũng đã tựu trường và em cũng rứa .
          Nhưng mấy lâu sau , em để ý thấy anh thường tránh em , anh ít khi về nhà Nội tìm em như ngày trước , em tìm gặp anh thì anh nói lúc ni anh bận học thi nên ít có ngày giờ đến tìm em . Em cũng buồn , nhưng tưởng thật nên em không giận anh , nhưng thời gian trôi , và anh lánh xa em rõ ràng .
          Một hôm bạn em nói:
          -Tau mới gặp Phong của mi đi với một cô bên Văn Khoa khá xinh , hai người ôm nhau mùi mẫn lắm! Em nghe, thấy trời đất đão lộn muốn té .
          Chủ nhật tuần sau đó , anh lên nhà tìm em , anh đưa em xuống bến ngồi chơi , ở lại ăn cơm với em , nhưng nhìn anh , em thấy hình như anh có điều chi muốn nói với em ; em khơi đầu trước:
          -Anh thay đổi phải không ?
          Anh đã thừa câu em để tỏ bày :
          - Anh xin lỗi em Tiên , anh gặp người khác và anh đã yêu cô ta nhưng anh vẫn xem em như người em gái , vẫn cảm tình đó giữ cho em nhưng tình yêu người lớn anh không dành nỗi cho em nữa , anh xin lỗi Tiên , mong em hiểu anh vì em còn trẻ quá mà anh thì đến tuổi lập gia đình rồi !
          Em bỏ anh đứng trời trồng một mình , em chạy vào nhà, lên phòng khóa cửa nằm khóc nức , em nghe tiếng anh gõ cửa nhưng em tảng lờ . Một chặp sau , em nghe tiếng giày anh xuống cầu thang , và em mất anh từ đó ....
          Mấy chục năm sau , chừ em cũng đã lớn , nhưng em không yêu ai , vì hình như tình yêu của em đã chết ngay giờ phút anh thú nhận với em trưa đó về tình cảm của anh , cho nên bây chừ em cũng vẫn một mình , và những vòng Mọi anh tặng ngày xưa vẫn luôn luôn trên tay em , còn chiếc kiềng cổ thì em chỉ đeo lúc nào em đi dự tiệc tùng .
          Hôm em đang nằm đọc sách , nghe chuông điện thoại:
          - allo
          - đầu giây có tiếng đàn ông , ơ ! rất quen thuộc , em chết lặng mấy giây :

          - Tiên ! Anh đây ! Phong đây ! Anh có thể lại nhà thăm và nói chuyện với Tiên được không ?
          Em thả cho ống giây rớt lòng thòng, run không nói được ,em vẫn nghe đầu giây bên kia:
          - allo Nhỏ , allo Nhỏ ...allo Tiên !
          Em đứng yên , không trả lời , chỉ nghe anh nói .....
          rồi em gát máy .
          Mấy tháng sau , chuông cửa nhà reo , em ra mở cửa , té bịch xuống đất :
          -ANH !
          Anh ôm em , đỡ em dậy , ôm lấy em , bồng em vào nhà :
          Tiên ! em đừng nói gì , anh chỉ muốn em nghe những gì anh đang muốn nói với em từ ngày mình xa nhau .Anh đã tưởng lầm về tình yêu , về cuộc đời , về người đàn bà anh gặp và anh tưởng anh yêu nàng ....
          Anh nghĩ là anh không nhớ em , nhưng chừ anh mới hiểu là anh vẫn thương yêu em như ngày xưa ..Anh tìm em bao lâu nay rồi , anh trở về nhà tìm em, anh mới biết tim hai bác đã mất ,em đi học xa, anh thật vô tình với những người đã thương anh như con và anh không trọn tình nghĩa với em , thật anh không đáng để được tha thứ , nhất là đối với em. Em cúi gục đầu vào tay :
          - Đừng tiếp tục làm khổ em nữa anh , em đã quên bớt được phần nào nỗi đau ngày xưa , và anh cũng vậy , đã muộn rồi !
          Phong vẫn tiếp tục trong tiếng nấc của Tiên :
          -Cũng may anh gặp lại anh Bích em , lúc đầu Bích còn giận anh , nhưng sau Bích hiểu và tha thứ cho anh chuyện xưa nên Bích cho anh biết em ở đây và cho anh số điện thoại em .Không biết em còn cho anh một lần hy vọng thứ hai nữa không Tiên ?
          Tiên nói thật cho anh đi ! Từ hôm anh điện thoại cho em , cũng đã mâý tháng dài , anh nghĩ em cũng đã suy nghĩ kỹ phải không về chuyện chúng mình ?
          ........................

          ( Hôm ấy ,Phong ơi ! trong em hình như làm toàn bằng nước mắt !.....)

          đh

          Comment

          Working...
          X
          Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom