• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Một Ngày như mọi Ngày!

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Một Ngày như mọi Ngày!

    Cũng một ngày như mọi ngày,... tự nhiên cơn kinh hoàng tơi Ta phải ra đi - bỏ lại tất cả - Rồi những lao xao, sợ sệt và đói khát, khủng hoảng giữa cái sống và chết - chung quanh ta chỉ thấy toàn là nước mênh mông, ngày vẫn trời trong nắng đẹp, đêm vẫn dầy sao trong sáng mộng mơ ...Rồi cũng qua một lần ta sợ hãi!

    Và cũng ngày qua ngày ... Ta thấy sự đổi thay của cuộc đời!
    Cuộc đời đã cho ta sức sống và yêu thương, và cũng đã cho ta nếm mùi trái đắng, sự chua cay cùng với những ngọt ngào .
    Sự yêu thương và ganh tỵ tranh dành, những đua đòi níu kéo, ta trải qua với những hưởngthụ , chấp nhận, và chịu đựng , dể có dược hạnh phúc và đầy đủ với cuộc đời .
    Bao nhiêu uẩn khúc của cuộc đời , thời gian trôi qua không nhìn lại , và ta chỉ biết tiếp tục đi mà cũng chẳng thấy gì ở ngày mai

    Rồi bỗngng một ngày như mọi ngày ,... Chân ta mõi bước quỵ ngã mà chẳng gượng được đứng lên ; Và từ đó ta biết thế nào là bịnh hoạn và đau yếu . Đầu óc và tim ta mỏi mệt , nhịp đập không đều nhịp với thời gian , ta nghe như có tiếng rên nhẹ trong tâm, và từ đó ta cũng yếu dần trong hơi thở nhưng sức con người ta cũng chịu dựng được dần với thời gian ; Ráng giữ mình kỹ hơn một chút vì biết rằng mình không còn là mình của ngày xưa nữa , muốn buông xuôi cho nhẹ nhàng nhưng còn đầy bổn phận , còn những thương yêu và hạnh phúc của một người ...

    _ Cũng một ngày như mọi ngày ... Tưởng muộn phiền dịu bớt, nhưng có lẽ cơn giận của đất trời không ngừng níu kéo ta và có lẽ giờ ta đã đến ...! - Ta trở vào nhà thươngvới chuyến xe cứu cấp trong đớn đau oằn oại , ruột gan ta như có ai cấu xé đau quá ta chưa định được tâm thần, phó cho định mệnh, họ đem ta ra để khám nghiệm Radio, Eco, cho tới cuối cùng khi họ làm Scanner thì biết là ruột ta đả bị loang lỡ - Trời ơi! Ta chợt muốn cười lên Máu không đều, Tim không đúng nhịp, và bây giờ tới ruột chẳng còn chi !!! c'est fini!
    Trong lúc cấp tốc nhà thương quyết định đưa ta vào Bloc ! Vừa nghe tiếng phòng mổ như tiếng hét trong ta - Thế là hết, vì ta biết nếu mổ ta sẽ không sống nỗi vì máu ta ko khó ngừng, - Cơn hoảng hốt, kinh sợ làm cho ta chợt tỉnh trở về với bản năng của mình , ta bật lên tiếng hét - Non! - ta không muốn chết, vừa nói vừa khóc như chưa bao giờ ta được khóc .Sự quyết dịnh của ta nhà thương tạm ngừng tiến hành phòng mổ, và điện thoại cho chồng ta gọi anh về để hỏi ; Ta muốn điên lên, con ta đó đang nâng niu ôm ấp những nụ cười sung sướng, hạnh phúc chợt biến mất bàng hoàng như thế sao ta đau đớn nghẹn ngào, nhưng ta ko muốn buông xuôi .
    Anh đang đi làm điện thoại anh vào nhà thương , anh ngồi cạnh bên giường, gương mặt anh đau đớn như uất ức muốn thoát ra cảnh bắt buộc phải chấp nhận niềm đau của cuộc đời mang dến! Cầm tay anh ta khóc bảo - đừng cho mổ nghe anh! - chồng ta không khóc dược nhưng trong mắt anh nước mắt như đọng cứng quanh tròng, diều đó làm ta đau hơn những cái đau của thể xác mà ta đang chịu , hôn nhẹ tay chồng ta nói nhỏ - Đừng anh! đừng làm em đau thêm nữa, ai cũng phải về nơi đó mà, em chỉ buồn vì mất anh và con, em chết là hết! chỉ thương anh ở lại chịu niềm đau! nhìn chồng nghẹn nuốt nước mắt cho nước mắt đừng rơi mà ta thấy xót xa .

    - Cái sợ đã tràn ngập trong ta, ngày xưa ta sợ chết trên biển,nhưng cuộc đời ko vướng bận, còn bây giờ ta không muốn đi!, vì ta còn bầy con và chồng ta chờ đợi .- chưa bao giờ ta thấy sự cần sống và ham sống mãnh liệt trong ta! - nhưng ta chẳng biết mình sẽ ra sao nữa .
    Ta nghĩ bây giờ dẫu một ngày ta còn sống là một ngày ta còn được bên anh và con là đủ rồi

    Lạy trời cho con được sống và còn được nói hoài một ngày như mọi ngày ta vui ...!

    Ta vẽ nỗi buồn trên tờ giấy trắng
    Vết in hằn như dấu những thăng trầm
    Như khắc khoải muộn phiền còn đậm nét
    Trong tâm hồn, trên thể xác hư hao

    Ta muốn vẽ nỗi buồn trên bờ cát
    Như dấu chân người vừa nhẹ bước qua
    Như cuộc sống vẫn in còn rõ nét
    Rồi một ngày sóng xóa những vết xưa

    Viết xong à Hôpital Trousseau
    7 Janvier 2005
    Similar Threads
  • #2



    TSUNAMI - Ngày xưa, ở một vùng biển Nam Á, có cơn sóng thần…



    Những con số thản nhiên và lạnh lùng. 7 giờ sáng một ngày chủ nhật bình thường như những ngày chủ nhật khác. Mọi người nghỉ ngơi sau một tuần làm việc. Những gia đình đưa nhau đến chùa, đến nhà thờ hay rất bình thường, tìm những giây phút đoàn tụ bên nhau. 7 giờ sáng – hay chính xác hơn, 6 giờ 58 phút giờ GMT, ngày chủ nhật sau Lễ Giáng Sinh, một trận động đất mạnh 9.0 độ Richter diễn ra ngoài khơi Ấn Độ Dương, ngay khúc eo vây quanh bởi 5 nước Châu Á: Nam Dương, Mã Lai, Ấn Độ, Tích Lan và Thái Lan. Không ai trong khu vực bị ảnh hưởng hay biết. 2 tiếng rưỡi đồng hồ sau, những đợt sóng thần cao từ 6 đến 12 thước gây ra bởi sức chấn động của lòng đại dương ầm ầm tràn vào các khu vực duyên hải, các hải đảo, làng mạc, các khu nghỉ mát với tốc độ 500 dặm một giờ. Đường đi của nó chạy dài từ quần đảo Sumatra của Nam Dương, vòng quanh các nước trong khu vực, và truyền âm hưởng đến tận khu vực Sừng Châu Phi (Horn of Africa ). Tsunami, hay sóng thần. Nguyên gốc từ Nhật Bản. TSU: có nghĩa là bất thường. NAMI: Sóng.


    Nạn nhân của cơn cuồng nộ kinh khủng nhất của đất trời kể từ khi có lịch sử tới nay không chỉ là những người dân trong khu vực bị ảnh hưởng, mà còn bao gồm những du khách đến từ Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Úc. Nói cách khác, trong những xác người chất đống cao như những đống rác thải ra sau những ngày nghỉ lễ, là đủ các sắc dân loài người, nói đủ các thứ ngôn ngữ Anh, Pháp, Đức, Tây Ban Nha, Thụy Điển, Đan Mạch, Ấn, Thái, Mã Lai, Nam Dương…, đủ các màu da đen, trắng, vàng, nâu, có đủ thứ đức tin tôn giáo khác nhau Phật, Chúa, Hồi, Ấn, vô thần…, đủ các lọai chính kiến từ bảo thủ đến cấp tiến, đủ các loại nghề nghiệp từ hạ tiện cho đến địa vị cao trong xã hội, đủ các thành phần từ bất hảo đến lương thiện, kẻ nổi tiếng và người vô danh, kẻ nghèo khổ chạy ăn từng bữa và các nhà triệu phú.


    Chưa bao giờ trong lịch sử có giai cấp của nhân loại, người ta thấy một sự hợp nhất như vậy, dù là hợp nhất trong một số phận bi thảm.


    Con số người chết, sau một tuần lễ được thống kê là khoảng 150 ngàn. Cộng thêm với 500 ngàn người bị thương tích từ nặng đến nhẹ cần được sự chăm sóc thuốc men. Một triệu người trở thành những kẻ không nhà, không làng mạc để nương thân, vì những làng mạc của họ sau một ngày chủ nhật đã không còn trên mặt đất loài người nữa. Từ 3 đến 5 triệu người khác trong khu vực thiếu thốn nước sạch, thực phẩm, chỗ trú ẩn và các phương tiện chăm sóc y tế tối thiểu khác.


    Người chết đã yên phận người chết. Điều làm cả thế giới lo ngại là những người còn sống, con số khoảng 5 triệu nói trên; nếu không được quan tâm kịp thời, con số tử vong do hậu quả là bệnh tật, tuyệt vọng… sẽ còn tiếp tục gia tăng mỗi ngày.


    Trong bối cảnh một cuộc chiến tranh khủng bố ngày nay, và kể từ thảm nạn tháng 11 năm 2001 tại thành phố Nữu Ước, người ta đã coi nhẹ hoặc ít nhất, quên đi tầm tác hại khủng khiếp của những biến cố do thiên nhiên gây ra như động đất, lụt lội, mưa bão. Phải đợi đến trận sóng thần có một không hai trong lịch sử loài người vừa xảy ra, chúng ta mới thấy hết được cái mong manh của mạng sống con người so với sức mạnh của thiên nhiên, dù cho đã có biết bao thành tựu khoa học nhằm mục đích ngăn chặn, tiên đoán, kiềm chế những bất thường của thiên nhiên. Bài học lớn nhất mà chúng ta có thể rút ra được, hiện nay, là làm sao sống còn sau thiên tai và tái dựng lại cuộc sống.


    Hiển nhiên là từ những dữ kiện và thông tin thu thập được, quả là một thử thách, không những cho những nạn nhân trực tiếp của trận sóng thần, mà còn cho cả thế giới – nhờ những phương tiện kỹ thuật tối tân, đã khóc chung được với nhau những giọt nước mắt dù ở cách nhau một đại dương, dù ở cách nhau hàng mấy lục địa – trong việc giúp cho 5 triệu nạn nhân đứng trở lại được trên đôi chân của mình, tái dựng lại nhà cửa, trường học, bệnh viện, làng mạc từ những đống gạch gỗ ngổn ngang. Nhưng thử thách ấy rồi sẽ vượt qua được. 5 hoặc 10 năm nữa, những đổ nát của hôm nay sẽ chỉ còn là ký ức, ít nhất là trên bề mặt. Những xác người, dù là hàng trăm ngàn, đang được hỏa thiêu và chôn cất. Những đứa trẻ ngơ ngác thất thần kia, rồi đây sẽ khôn lớn, trưởng thành. Dù may mắn còn mẹ hay còn cha, hay được nhận đi làm con nuôi ở một xứ sở xa xôi nào đó, hay, chỉ èo uột lớn lên từ những trại mồ côi hẩm hiu, nghèo khổ.
    Rồi đây, những hình ảnh thảm thiết hôm nay, sẽ chỉ còn được lưu trữ trong các thư viện ở khắp nơi trên thế giới. Và người đời sau, có nói đến thì cũng như kể về một câu chuyện cổ tích nào đó. Ngày xưa, ở một vùng biển Nam Á, có cơn sóng thần…


    Nhưng…


    Hơn bao giờ hết, tôi thấy hết được sự bất lực nghèo nàn của ngôn ngữ con người, bất kể đó là thứ ngôn ngữ có hàng mấy ngàn năm cho đến những ngôn ngữ non trẻ ở những quốc gia giàu mạnh, được biết đến hầu như khắp thế giới. Một tuần lễ sau trận sóng thần khủng khiếp, có biết bao điều để nói, vậy mà ngôn ngữ không có khả năng diễn đạt hết. Tôi chỉ thấy những cái miệng ngậm chặt, câm nín. Cả đến tiếng khóc cũng không có nhiều như tôi tưởng. Và vì thế, tôi sợ phải nhìn vào những đôi mắt. Chúng sẽ ám ảnh tôi không biết đến bao giờ. Những đôi mắt khô khốc, không sinh khí, những đôi mắt từ nay sẽ nhìn thế giới với một nhãn quan hoàn toàn khác hẳn.


    Người ta có thể đổ vào khu vực thiên tai này hàng tỉ tỉ đô la với những tấm lòng đùm bọc chia sẻ chân thành, như những ngày này cả thế giới đang hết sức bảo nhau làm một chút gì cho những con người khốn khổ kia. Khoa học kỹ thuật tối tân có thể gởi đến những y sĩ với bàn tay kỳ diệu của kiến thức, tấm lòng nhân hậu của từ mẫu, những máy móc dụng cụ y khoa tinh xảo. Những thứ ấy chỉ có thể cứu người thương tích, làm giảm nỗi đau thể xác, xây dựng lại những ngôi nhà, đường xá, làng mạc. Nhưng chúng vẫn chưa kỳ diệu đến độ có thể đem sự sống cho những xác người cứng đơ nằm kia, chưa kỳ diệu đến độ có thể chữa được những vết thương rỉ máu từ bên trong của những người sống sót, chưa kỳ diệu đến độ có thể trấn an được những nỗi thất thần sẽ theo những trẻ em suốt đời chúng, để mỗi khi bị bắt phải đi tắm, chúng sợ hãi nhìn vòi nước phun ra có dáng dấp của những đợt sóng thần sát nhân ngày nào.


    Đứng trước thực tại ấy, ngôn ngữ bỗng thấy mình ngu muội khi vừa định mở mồm, nói gì đến việc sửa chữa, tái tạo.


    Một người già, nước da xạm nắng, khuôn mặt có những nếp nhăn khắc khổ. Ông như chết ngồi bên những cái hố khổng lồ đầy xác người. Phía sau lưng ông là một làng mạc hoàn toàn bị phá hủy. Trước mặt ông, một bé gái mặt sưng vù và đầy những vết xước, đưa bàn tay lấm đất cát chùi vội giọt nước mắt chảy dài trên má. Nhìn hai người – ông già và em bé – tôi có cảm tưởng như chính tôi và đứa con gái nhỏ của tôi đang đứng chờ sự phán xét của Thượng Đế trong ngày phán xử cuối cùng mà tôi được nghe nói đến từ những ngày thơ ấu trong các buổi học Thánh kinh ở nhà thờ. Ranh giới giữa sống và chết, tồn tại và hủy diệt, hư vô và hiện hữu đã bị những con sóng dữ cuốn đi mất sạch. Tôi muốn thọc tay vào túi quần xem coi mình còn viên kẹo nào đủ ngọt để làm dịu đi nỗi đau của em bé gái nhỏ tội nghiệp kia. Nhưng tôi lại sực nhớ ra là đâu có còn ranh giới giữa đau đớn và chai sạn, giữa em bé gái kia – ở một nơi nào đó trên đường đi của Thần Sóng – và tôi – đang ngồi bình yên ở một góc nhỏ của quả đất, cách xa em hàng vạn dặm. Tôi và em, và ông già - ngồi ngạc nhiên thấy mình sao không nằm chung dưới hố với con, cháu, làng xóm, bạn bè kia, - chúng ta, đều mang chung một thân phận mong manh của con người. Thôi thì chúng ta chia nhau mỗi người một chút nỗi đau, cho lòng tôi được bình yên, nghe em! nghe cụ!


    Người Việt mình hay nói chung vui, nhưng chia buồn. Quả nhiên, nỗi đau được chia ra thì nó nhẹ đi, hay ít nhất, chúng ta tưởng rằng nó nhẹ đi. Dẫu sao, đôi khi con người ta cần những ảo tưởng. Nếu không thế, thế giới sẽ nổi điên dễ dàng. Một tuần lễ trôi qua trước những tin tức người chết gia tăng mỗi ngày, những hình ảnh bi thảm truyền trực tiếp trên màn ảnh truyền hình. Tôi đã được nghe tiếng thút thít trong những phòng khách yên lành của nước Mỹ khóc theo với những nạn nhân trực tiếp ở cách xa họ hàng ngàn ngàn dặm đường. Và những tấm lòng rộng mở, những đồng bạc nhân hậu dù ít dù nhiều, cũng đầy ắp những sự chia sẻ. Để cho những nỗi đau kia nhẹ bớt đi.


    Cùng với những con số người chết tăng lên từng giờ, con số về những đóng góp chia sẻ của từng người, từng tổ chức, từng quốc gia trên thế giới cũng tăng lên theo từng giờ. Chưa bao giờ trong lịch sử các thảm họa thiên nhiên, sự trợ giúp nạn nhân lại có được tầm mức vĩ đại, nhanh chóng như những ngày vừa qua.



    Có tin vui giữa giờ tuyệt vọng
    Bao sinh linh nhận phép giải oan.
    Xiết tay nhau cúi đầu gạt lệ.
    Tạ ơn Trên. Người vẫn thương người.
    (Trầm Tử Thiêng)


    Trong khi đó, ở chiến trường quen thuộc Iraq, Trung Đông, những trận chiến vẫn xảy ra. Trong ngày chủ nhật sau lễ Giáng Sinh, những người Iraq cho đặt bom nổ ở một tòa nhà làm chết 20 người Iraq khác. Ở Trung Đông, những âm mưu vẫn được bàn tính để có thêm người chết. Một bên là những mất mát hủy diệt gây ra bởi thiên tai, cả thế giới đổ xô đến để giúp đỡ. Một bên là những mất mát hủy diệt gây ra bởi chính con người vì tranh giành quyền lợi, khác biệt chính kiến, tôn giáo, chủng tộc. Đó là chưa kể những kẻ điên khùng quỷ ám, lấy khổ đau của người khác làm lẽ sống và sự cứu chuộc cho mình. Ở một nghĩa nào đó, quả thực, Ngày Phán Xử Cuối Cùng đã xảy đến với một số người. Như một lời cảnh báo.


    Buổi chiều chủ nhật sau khi cơn sóng thần làm giảm đi hơn 150 ngàn mạng sống trong tổng số dân cư của thế giới, trong khi cả thế giới khóc than cho người chết, thì trên bờ biển ở một làng đánh cá thuộc miền Đông Ấn Độ, có một người già, lẹp kẹp lê đôi dép vẹt mòn ra ngồi nhặt những con cá đã chết ươn do sóng thần đánh vào bờ từ buổi sáng. Dẫu có thế nào, người ta cũng phải sống cho hết đời mình, dù chỉ còn những ngày cuối cùng. Dù ngày mai, một cơn hồng thủy khác lại đổ xuống, một ngọn núi lửa khác lại phun lên, một trận động đất khác lại diễn ra nuốt chửng nhiều thành phố làng mạc. Dẫu cho cả gia đình ông, con cháu, hàng xóm đã nằm cứng đơ một chỗ như những con cá ươn kia, nhưng ông, kẻ sống sót – tự nguyện hay bắt buộc – vẫn cần phải ăn, để lấy sức mà chôn cất người chết, xây dựng lại xóm làng.


    Giữa ngổn ngang của đổ vỡ và mênh mông của đất trời, ông già nhúm lên một ngọn lửa trên bãi biển, xiên những con cá chết vào một cành cây gẫy, chuẩn bị nướng chúng cho bữa ăn chiều.
    Ngày mai, ông còn rất nhiều việc phải làm.


    T. Vấn

    Comment

    • #3

      HoangVu xin cảm ơn Ngoc Vu và Tieu My đã có những bài viết gởi đăng thật là đầy cảm kích và xúc động. Chúc các bạn nhiều an vui với những bài đăng mới.


      Chúc Mừng Xuân Mới
      Sống trên đời

      Comment

      • #4

        ..........

        Cũng một buổi sáng!... Như những buổi sáng thường lệ, nhưng buổi sáng nầy ta thấy như có gì lạ trong ta...
        6h30 tiếng đồng hồ reo lớn, giờ JO dậy đi làm, hôm nay tụi nhỏ còn nghỉ học nên nhà êm tiếng hơn mọi bửa, ta như lẫm bẩm điều gì đó, kéo tay JO ta như nghe ta nói " anh ơi Nl nằm mơ phải không anh?, đừng bỏ Nloan nghe anh " tay ta cứ với như muốn nắm được hơi ấm trong tay JO... Ta nghe JO trả lời " không anh ko bỏ đâu, Nl sao vậy?! "
        ta như khóc nói " không biết nữa! hình như Nl nằm mơ, sợ quá, anh ở kế nl nghe anh! " JO vẩn nắm tay ta mà vừa cởi áo ngoài ra, ta chợc nhiên bảo " anh kêu cấp cứu đi anh, Nl thấy mình sao đó! " JO cầm điện thoại và kêu cấp cứu , ta cứ giử tay JO mà miệng thì ko ngừng nói " anh đừng bỏ Nl nha " ...Có tiếng xe ngừng trước nhà, JO gọi Eu dậy bảo coi nhà, vì anh đi theo xe, bác sỉ vào vừa hỏi chuyện vừa xem mạch, ta chợc nói ta buồn ngủ! để ta ngủ chút, nhưng bác sĩ bảo ko ngủ được bây giờ, và họ xốc ta dậy đở ta qua nằm trên một cái giường đẩy và trùm ta lại bằng một cái mền bằng alluminum, ta cứ bị phá hoài vừa bực mình vừa như năn nĩ để ta ngủ chút mà!...
        Ta không nhớ ta có ngủ hay không, ta không nhớ thời gian ta ở nhà thương họ làm gì ta ta không nhớ nữa!...chỉ khi ta mở mắt ra thấy JO ngồi bên cạnh, Jo cầm tay ta xoa nhẹ trên bàn tay ta hỏi nhẹ " Nl khoẻ chút không? " Ta hơi mỉm cười nhẹ gật đầu ko trả lời vì ta thấy mệt quá, lát ta nhớ lại hỏi con ta jo bảo tụi nó ở nhà yên JO nghỉ làm để ở bên cạnh ta. Kéo tay JO ta hôn nhẹ lời cám ơn, JO mới hỏi " Nl sao vậy? " JO không hiểu chuyện gì hết; Ta bảo là đêm qua ta nằm mơ thấy ta chết thật rồi, và tay JO như từ từ xa hẳn ta đi, nên hoảng sợ giực mình dậy và tỉnh cơn mơ; Jo nói " thấy Nl ngủ ko yên, rồi sáng lúc Nl kêu thì gương mặt Nl ko còn chút máu nữa " ta hỏi " xanh lắm hả anh " JO gật đầu vì thế nên JO biết có chuyện gì nên mới ko đi làm đó.
        Ta chợc nói " anh ơi, rủi như theo giấc mơ Nl ko tỉnh dậy làm sao anh? " ta chợc rùn mình sự suy nghỉ đó làm ta sợ, và cơn mơ vẫn cứ ám ảnh trong ta đến bây giờ....!

        Cuộc tình nào cũng qua
        Cuộc đời nào cũng đi
        Thời gian hoài những bước
        Ôi đời buồn như mây

        Tâm nào dâu có động
        Sao hồn nghe chơi vơi
        Thân nầy sầu mãi rớt
        Khóc tình hay khóc ta

        Ta buồn nghe nuối tiếc
        hạnh phúc nào bay xa
        Cuộc đời sao đẹp quá
        Nhưng ta nào có ta.

        ngoc vu19-05-05

        Comment

        • #5

          Ngày vẫn qua, đời vẫn buồn, cuộc đời cứ như thế tuần tự đến- có gì cho ta đâu.
          Đi rong mãi cũng buồn, ta muốn trỡ về căn phòng để yên lặng, để trốn tránh mọi người, cũng giống như những ngày ở Thái, lúc buồn muốn yên lặng ta tìm ra bải biển bóng tối của chiếc tàu hư che phủ ta, ngồi nhìn biển mà khóc một mình trong yên lặng...
          Có những chuyên đừng nhìn, đừng nghỉ đến, vì nó đủ làm đầu óc ta choáng ván, lại trời cho tâm hồn ta yên lặng, sóng gió đừng đến nữa cho ta; Đôi lúc nhìn mọi người rồi nhìn lại ta,buồn đến nghẹn lời ước gì cái chết đến với ta thật bình thản nhẹ nhàng, cuộc sống nầy không phải là ta, con người thật sự trong ta nó dã chết rồi từ lúc ta vượt biển.
          Sao những giờ làm việc, hể ngồi yên thì tâm hồn bắt dầu suy nghỉ ta hành xát ta và trí óc một cách điên cuồng...Ta mệt mõi và buồn lạ lùng, người như rả rời, mắt muốn nhắm lại ngủ luôn cho rồi, những cố gắng của ta đã quá đừ- rồi tất cả sẻ không còn gì, chỉ như cơn gió thoáng qua hồn- đôi lúc ta muốn níu kéo lại một chút gì.! Những rồi lại thôi! ta nghe một câu nói " Nếu muốn quên lãng hảy tìm một cái đam mê nào đó " Nhưng dối với ta điều gì ta có thể đam mê để quên được cái sầu trong ta???
          30_05

          Comment

          Working...
          X
          Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom