HAI ĐỨA TRẺ
Thằng bé đội một cái mũ ngược vành ra đằng sau, vai đeo một cái bao, tay cầm một cái móc dài đang lui cui bới trong thùng rác cạnh hông nhà con bé. Con bé đang ngồi hý hóay hộp con số đồ chơi, bất chợt quay nhìn thấy, nó vội chạy ra hét tóang :
_ Mày làm cái gì đấy ?
Thằng bé giật mình, nhưng khi nhìn thấy người vừa quát chỉ trạc tuổi thì nó không sợ hẵi mà khinh khỉnh :
_ Tao lượm đồ.
Con bé ngạc nhiên :
_ Tòan là rác vứt đi, có gì mà mày lượm ?
_ Có chứ , như cái này này…
Vừa nói nó vừa giơ lên lon sữa không mà mẹ con bé vừa vứt vào khi sáng. Con bé nhíu mày :
_ Thế mày nhặt cái ấy để làm gì ?
_ Để bán lấy tiền, cả cái này nữa này. Nó lại giơ lên một cái vỏ lon bia.
_ Những cái ấy có bán được nhiều tiền không ?
_ Cũng được mấy trăm.
_ Hay nhỉ ! Tòan là đồ vứt đi thế mà cũng bán dược tiền. Thế còn những cái gì bán được nữa ?
_ Vỏ chai bia, những cái túi lylon cả những thứ bằng nhựa nữa, nhiều lắm thấy mới nói được.
Con bé như chợt nhớ ra thứ gì, nó chạy vù vào nhà, một lúc chạy ra, tay cầm cái bô
nhựa đã cũ, chìa vào mặt thằng bé :
_ Mày có lấy cái này không ?
Thàng bé tóet miệng cười :
_ Lấy chứ, của mày ngồi ị hả ?
_ Ừ , nhưng mà tao lớn rồi, tao không ngồi nữa. Con bé cũng cười
_ Thôi tao đi nha.
_ Mai mày lại đến nhé, tao xem có cái gì, tao cho mày.
_ Ừ
Con bé tần ngần nhìn theo thằng bé vừa đi vừa bỏ cái bô vào cái bao cũng bẩn thỉu như bộ quần áo nó đang mặc trên người.
Thằng bé vừa lấp ló bên trụ cổng, con bé đã hớn hở chạy ra, nó đưa cho thằng bé cá một túi lylon lớn đựng đầy những thứ đồ chơi bằng nhựa, cùng những chiếc vỏ chai mà mẹ nó vứt trong góc bếp từ lâu. Thằng bé vui mừng hỏi :
_ Sao mày có nhiều thế ?
_ Tao tìm được hôm từ qua cơ. Mày vào đây chơi với tao đi.
_ Cổng khóa thế này làm sao tao vào được ?
Con bé nhìn quanh rồi reo lên :
_ A, có một chỗ này, mày chui vào dược không ?
Thằng bé gật đầu, nhưng vừa vạch chỗ chân rào ra, nó chợt dừng lại :
_ Thôi tao không vào đâu.
_ Sao thế ?
_ Sợ bố mẹ mày lắm.
_ Bố mẹ tao đi làm hết rồi, đến trưa mới về cơ.
Thăng bé nghe vậy thì chui tót ngay vào. Nó bỏ cái bao xuống, ngơ ngác nhìn quanh vẻ thèm muốn, nó chép miệng :
_ Nhà mày đẹp quá !
_ Thế nhà mày không đẹp à ?
_ Tao đâu có nhà.
_Thế mày ở đâu ?
_ Ở cửa rạp chiếu phim ấy. Nhưng mà tới chừng người ta hết chiếu phim mới có chỗ ngủ – Giọng thằng bé bỗng vui hơn – Nhưng mà tối nào tao cũng được xem phim không mất tiền.
_ Không mua vé làm sao vào được ?
_ Chú bảo vệ dắt tao vào.
_ Sao bố mà không mua nhà cho mày ?
_ Tao không có bố, tao chỉ có mẹ thôi.
_ Thế mẹ mày có đi làm không ?
_ Không, mẹ tao đi bán vé số đến tối mới về. Thôi tao đi đây.
_ Mai mày lại đến chơi với tao nhá.
_ Ừ, mai tao lại đến.
Con bé bẻ đôi chiếc bánh mì đưa cho thằng bé một nửa, nói :
_ Mày ăn đi, mẹ tao cho tao, tao để dành chờ mày đó.
Thằng bé cầm ngay nửa bánh cắn một miếng to, nhai nhồm nhòam rồi tấm tắc :
_ Bánh ngon quá, sao mày không ăn đi ?
_ Tao uống sữa rồi nên không đói, mày ăn nữa không ?
Thằng bé đã nhanh chóng ngốn hết phần bánh của mình, nghe bạn hỏi, nó gãi đầu ậm ự …
_ Tao…tao…
_ Mày còn đói chừ gì, mày ăn hết đi này.
_ Nhưng tao ăn hết, mày đói thì sao ?
_ Tao còn cả hộp bánh quy trong nhà kia.
Thằng bé chặc lưỡi :
_ Mày sướng quá.
Bỗng có tiếng xe máy rù đến, con bé hốt hoảng :
_ Chết ! Bố tao về…
Thằng bé tái mặt chạy vội ra chỗ chân rào, nhưng không kịp, tiếng xe đã dừng trước cổng cùng tiếng quát :
_ Đứa nào đấy ?
Hai đứa trẻ run lên vì sợ. Người đàn ông xô cổng đánh rầm đi vào, túm lấy cổ áo thằng bé gằn giọng :
_ Mày vào đây làm gì ? Muốn ăn cắp hả ?
Thằng bé líu cả lưỡi :
_ Cháu…cháu không…
_ Đi ngay, không được bén mảng vào đây nữa nghe chưa ?
Ông ta buông tay, thằng bé chúi nhủi, vội gượng dậy chạy ù ra cổng. Ông bố quay sang nhìn con gái đang nước mắt lưng tròng, hét :
_ Ai cho mày đem những đứa đấy vào nhà hả ? Nó ăn cắp hết thì sao ? Không được chơi với tụi “ khố rách áo ôm “ đó nghe chưa ?
Con bé bị bố nó kéo vào nhà mà nó cứ ngóai mặt về hướng thằng bé vừa chạy. Nó chợt òa khóc không phải vì bị bố mắng.
Con bé ngồi bên cửa sổ, mắt cứ đăm đăm dõi ra đường. Đã nhiều ngày rồi không thấy thằng bé đến, con bé buồn hẳn đi. Nó không hiểu sao bố nó lại gọi thằng bé là khô rách áo ôm? Nó mong thằng bé đến để hỏi. Nhưng chờ mãi, chắc thằng bé sợ bố nó lắm rồi nên không dám đến nữa. Bỗng con bé nhổm dậy, ai như thằng bé thì phải. Đúng rồi, cái dáng loắt choắt với cái bao kia thì nó không lầm được. Con bé giơ tay vẫy rồi rít :
_ Mày ơi …lượm đồ ơi !
Thằng bé đã nghe thấy tiếng gọi, nhưng nó đứng xa xa khẽ lắc đầu. Con bé cuống quýt :
_ Mày đừng sợ, bố tao đi rồi. Mày vào đây với tao đi.
_ Thôi tao không vào nữa đâu, nhỡ bố mày về bố mày đánh chết tao.
_ Thế tao chui ra với mày nhá ?
_ Mày chui ra bẩn quần áo đấy.
_ Bẩn, chốc thay bộ khác.
Dứt câu thì con bé đã chui ra đến ngòai. Nó kéo bạn đến dưới gốc cây phượng, ngồi xuống trong bóng mát rồi hỏi :
_ Mày tên là “ khố rách áo ôm “ à ?
_ Không. Tao tên Lượm mà. Sao mày lại hỏi thế ?
_ Tao nghe bố tao nói thế thì tao hỏi mày vậy thôi.
_ Chắc bố mày thấy áo tao rách thì gọi là “ áo rách “ chứ gì. Còn mày tên gì ?
_ Tao tên là Thúy Hoa . Thôi, tụi mình chơi cái gì đi.
_ Mày biết chơi bắn bi không ?
_ Không. À , chơi dạy học đi. Tao làm cô giáo, mày làm học trò, chịu không ?
Thằng bé cười thật tươi, gật đầu lia lịa :
_ Ừ tao thích học lắm đó. Nhưng mà có giấy có bút đâu ?
_ Viết ra đất cũng được.
_ Ừ, để tao di kiếm cái que đã nha.
Giây lát, hai đứa trẻ như nằm bò ra đất. Con bé lanh chanh :
_ Chữ a mày viết sai rồi, viết thế này cơ …thế …thế…
_ Tao viết được rồi, mày dạy chữ khác đi.
_ Đây là chữ b nhé, viết thế này này…đó…đó , thấy chưa ?
_ Vầy…vầy…đúng không ?
_ Đúng rồi đó, học thêm chữ nữa nhá ?…Ừ , nữa…
Thằng bé đến với vài vết xước trên mặt, con bé lo lắng :
_ Mày bị làm sao vậy ?
_ Hôm qua tao đánh nhau với thằng Còm, bị nó cào đó.
_ Mày đừng đi đánh nhau nữa, nhỡ nó đánh chết mày thì sao ?
_ Phải bon chen mới lượm dược đồ chứ.
_ “ Bon chen “ là sao ?
_ Tao không biết, chỉ nghe mẹ tao nói muốn sống thì phải bon chen. Mà không có tiền thì làm sao sống, nên tao phải đánh nhau thôi.
_ Thế đánh nhau là bon chen à ?
Thằng bé không biết trả lời sao bèn ừ đại. Con bé không nói gì, nghĩ ngợi một chút rồi chui qua chân rào vào nhà. Một lúc sau chui ra với một bình hoa bằng đồng rất đẹp, nhưng bám đầy bụi. Nó đưa cho bạn, nói :
_ Thôi hôm nay mày đừng đi bon chen nữa, đem bán cái này là có tiền rồi.
Thằng bé nhìn cái bình rồi lắc đầu :
_ Thôi, bố mẹ mày biết thì đánh tao chết.
_ Không biết đâu mà, tao thấy cái bình này bỏ trên nóc tủ lâu rồi, đâu có làm gì đến đâu. Mày cứ lấy đi mà.
Rồi không đợi thằng bé ưng thuận, con bé kéo cái bao ra bỏ chiếc bình vào.
Con bé run bần bật khi bố nó la ầm ĩ :
_ Mày đem đi đâu…cho ai…nói mau…Trời ơi trời ! Cái bình cổ của tôi, bao nhiêu là tiền. Có phải mày lại cho thằng ăn cắp ấy vào nhà không hả ? Hừ …tao phải đi tìm nó ngay…
_ Không…không mà bố….
Con bé thét lạc cả giọng, mẹ nó dỗ dành :
_ Con nói đi, có phải con cho nó không ? Hay nó vào nhà ăn cắp ?
_ Không, bạn ấy không ăn cắp mà…
Bố nó lại hét tóang lên :
_ Không ăn cắp à ? Bạn bè à ? Con tao không có bạn bè cái thứ ấy. Được rồi, mày không nói, tao cũng di tìm cho bằng được nó, nếu không tao sẽ cho mày một trận nên thân…
Thằng bé chợt hiện ra giữa cửa, giọng nó đầy nước mắt nhưng rắn rỏi
_ Bác không phải đi tìm cháu, cháu đem trả bác đây, nhưng mà cháu không có ăn cắp…
Nói xong, nó đặt cái bình xuống đất bỏ chạy một mạch. Bố con bé vồ lấy cái bình, quay ra tát con :
_ Mày thấy chưa ? Còn chối nữa thôi.
Mẹ con bé khẽ gắt :
_ Anh này, sao còn đánh con chứ ?
Con bé ngây người nhìn theo thằng bé quên cả khóc.
_ Sao mày lại đem trả lại cái bình ấy ?
_ Mẹ tao nói không được lợi dụng bạn bè, tao mà không đem trả thì mày ăn no đòn rồi.
Con bé im lặng một chốc, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nó kêu lên
_ A, chủ nhật này lớp tao có liên hoan, mày đến trường với tao đi. Hôm đó có nhiều bánh kẹo lắm, tao lấy cho mày ăn, chịu không ?
Thằng bé lắc đầu quầy quậy :
_ Thôi thôi, tao không đến đâu.
_ Sao vậy ? Hôm đó tao cũng có múa nữa, mày đến xem tao múa.
_ Nhưng mà tao không có đồ đẹp để mặc, cô giáo không cho tao vào đâu.
_ Không sao đâu. Cô giáo tao hiền lắm. tao sẽ xin phép cô cho mày vào.
_ Lỡ xin không được thì sao ?
Con bé nghĩ ngợi một chút rồi quả quyết :
_ Được mà, nếu không được thì mày đứng ngòai cửa sổ, tao đưa bánh kẹo ra cho mày ăn, mày đi nhé.
Con bé xúng xính trong chiếc váy đầm màu hồng, hai cái nơ đỏ trên đầu làm nó xinh hẳn lên. Nó hết nhìn cái bàn dầy bánh kẹo lại ngóng ra ngoài cửa lớp. Cô giáo nó gõ cái thước lên bảng :
_ Các con trật tự đẻ cô còn bắt đầu chương trình văn nghệ chứ.
Con bé bỗng tươi nét mặt, nó chạy ra cửa ríu rít :
_ Tao chờ mày nãy giờ, cứ sợ mày không đến. Mày vào đây đi.
Thằng bé đứng nép vào bên cửa lớp lắc đầu :
_ Thôi, tao đứng đâ được rồi, tao không vào đâu.
_ Vào đi mà, tao sắp múa rồi…
_ Thì tao đứng đây xem cũng được mà…
_ Có chuyện gì đó hả Thúy Hoa ?
Nghe cô giáo hỏi, con bé vội khoanh tay :
_ Thưa cô, con xin phép cô cho bạn con vào lớp ạ.
_ Bạn con ?
_ Dạ , bạn con hay đi lượm đồ đó cô.
Cô giáo bỗng hiểu ra, cô khẽ gật dầu. Con bé mừng quýnh nắm tay thằng bé lôi vào. Thằng bé ngượng ngịu di theo. Những đứa trẻ khác òa lên cười . Con bé đanh đá :
_ Chúng mày không được chọc nó, nó là bạn tao.
Cô giáo mỉm cười nói với cả lớp :
_ Các con im lặng, hôm nay lớp ta có thêm một bạn mới, các con vỗ tay chúc mừng nào.
Tiếng vỗ tay rào rào vang lên, con bé sung sướng kéo thằng bé vào ngồi cùng bàn với mình.
Đàm Lan