Những câu chuyện gia đình
1- Rồi đây anh sẽ đưa em về nhà
[ame="http://www.youtube.com/watch?v=OUAMQXxwSXE&translated=1"]YouTube- Roi Day ANh Se Dua Em Ve Nha - Duy Quang[/ame]- Tự coi mình là người bỏ xứ ra đi, tìm ngày về như tìm lại nguồn cội sau đằng đẵng mấy mươi năm chiêm nghiệm thân phận, nhạc sĩ Phạm Duy viết những câu hát da diết: Rồi đây anh sẽ đưa em về nhà/ Nhà của đôi ta xinh xinh nhỏ bé/ Có vườn rau xanh ngát ngoại ô/ Có mùa mưa hay nắng mộng mơ/ Cây me già trong ngõ/ Hoa lá đổ về khuya/ Mùi hương lối xóm bay đi tràn trề… Đó là bài hát ông viết tặng vợ trước khi bà mất có một tháng, và cũng là tiếng lòng của ông, của bao người con xa xứ đau đáu ngày về với quê cha đất mẹ, Việt Nam.

Nhạc sĩ Phạm Duy. Ảnh Trần Tiến Dũng
Đó cũng là câu chuyện cuối cùng của ông với người vợ, ca sĩ Thái Hằng chị ruột của nhạc sĩ Phạm Đình Chương và ca sĩ Thái Thanh. Sống với một nhạc sĩ nổi tiếng… nhiều thứ như ông, bà không chỉ có tình yêu mà còn là cả một sự hy sinh cao cả. Cưới nhau từ năm 1949, sau đó bà sinh cho ông tám người con: năm trai ba gái, sống cùng ông đúng 50 năm và mất trước ông đến nay đã đúng 11 năm rồi (bà mất năm 1999). Trước khi qua đời, bà nói đùa với con: “Chuyện tình của bố mày mẹ biết hết nhưng mẹ không nói vì mẹ biết đó là những cảm xúc không thể thiếu được của người nghệ sĩ”.
Sống bên người vợ cam chịu và bao dung, nhạc sĩ Phạm Duy hiểu được đó là giá trị vĩnh hằng của một người phụ nữ mà ông đã chọn làm vợ mình mà không phải ai cũng có được. Chính vì vậy, ông chưa bao giờ rời bỏ bà, cho dù chỉ là trong tâm tưởng. “Từ lúc bé, tôi đã thấy bố tôi là người lãng mạn nhưng lúc nào cũng ở bên vợ con”, ca sĩ Duy Quang, con trai cả của nhạc sĩ Phạm Duy kể.
Một trong những điều mà đôi vợ chồng nhạc sĩ – ca sĩ này có thể chia sẻ được với nhau chính là tác phẩm. Và có lẽ, vì điều này mà nhạc sĩ Phạm Duy gắn bó với vợ mình, ngoài tình yêu thương còn là tri âm, tri kỷ. Tất cả những tác phẩm của ông, người đầu tiên được nghe và có thẩm thấu nhanh nhất chính là bà. Ngay từ những ngày đầu yêu bà, ông đã viết ra những bài tình ca bất hủ: Cành hoa trắng, Cây đàn bỏ quên, Chú Cuội. Khi ở Sài Gòn, những thập niên 60, 70 của thế kỷ trước, không ai không biết những cặp đôi nhạc sĩ – ca sĩ nổi tiếng như Phạm Duy – Thái Hằng; Trịnh Công Sơn – Khánh Ly hay đôi tình nhân – tình ca Lê Uyên Phương…

Gia đình nhạc sĩ Phạm Duy – ca sĩ Thái Hằng. Ảnh tư liệu gia đình
Mãi đến khi bà sinh người con thứ năm, cô con gái Thái Hiền, lúc đó, bà Thái Hằng mới tự nguyện ở nhà, nghỉ hát để chăm con. Mặc dù lúc đó bà đang ở đỉnh cao danh vọng. Mãi hai năm sau bà nghỉ, cái tên Thái Thanh, cũng là em gái ruột mới thay thế vị trí của bà, trở thành ca sĩ được công chúng yêu thích và trân trọng nhất.
Những ngày tháng yêu đương lãng mạn cũng qua đi. Những tháng sống trong trại tỵ nạn ở Mỹ, bà nghe theo lời ông, hát trở lại, và đôi vợ chồng Phạm Duy – Thái Hằng lại “tái xuất giang hồ”, trở thành một hiện tượng âm nhạc của bang California mà ông viết trong hồi ký: “Thời cuộc đã khiến gia đình tôi phải rời Việt Nam đi sống ở Hoa Kỳ trong 30 năm, trước hết bay từ Sài Gòn tới trại tạm trú Eglin và tạm sống với gia đình người bảo trợ ở Fort Walton Beach, Florida rồi rời đi định cư ở Midway City, California. Gia đình chúng tôi không làm nghề gì khác ngoài nghề ca diễn. Tôi vẫn không gia nhập bất cứ một tổ chức chính trị nào và tiếp tục viết nhạc và đi lưu diễn như trước. Tôi có cơ hội đi hát ở hầu hết các tiểu bang trên đất Hoa Kỳ như Texas 11 lần, Illinois 13 lần, New York 10 lần, Hoa Thịnh Đốn, Louisiana, Pennsylvania 6 lần. Tới Maine, Florida, Virginia, Massachusett, Maryland rồi tới những tiểu bang miền trung nước Mỹ từ Kansas tới Missouri, từ Wisconsin tới Georgia và những tiểu bang miền tây như Oregon, Washington…”

Gia đình nhạc sĩ Phạm Duy – ca sĩ Thái Hằng. Ảnh tư liệu gia đình
“Ở với nhau bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ tôi thấy bố mẹ tôi to tiếng. Mẹ tôi luôn là người yên lặng khi thấy bố có hơi gắt lên”, ca sĩ Duy Quang nhớ lại. Với anh, mẹ Thái Hằng là hình ảnh của người phụ nữ Việt Nam thuỷ chung, nhẫn nhục, hy sinh. “Mẹ tôi thương tôi nhất, tôi nghĩ vậy vì trong nhà tôi là đứa con duy nhất được ngủ chung với mẹ đến năm 12 tuổi. Những ngày bên mẹ, bà dạy cho tôi đủ thứ. Từ đối nhân xử thế cho đến sự khiêm cung. Khi tôi trưởng thành, sau khi tặng mẹ món quà từ tiền lương đi hát tháng đầu tiên, mẹ dặn: “Con đã lớn, mẹ không ở bên con thường xuyên nữa, nhưng mẹ chỉ cần con nhớ muốn cho xã hội trân trọng mình, thì phải biết sống ngay thẳng, dù nghèo mấy cũng không bao giờ được xin xỏ ai bất cứ điều gì”.
Tháng 2 năm 1999, bà phát bệnh ung thư phổi và mất sau đó tám tháng. Hơn 200 ngày chống chọi với căn bệnh hiểm nghèo, không ngày nào ông rời bà. Những ngày tháng cuối cùng bà oằn lên vì đau đớn, trái tim của ông tan vỡ, nước mắt cứ tự rơi, con cái thay nhau nắm lấy bàn tay nhỏ xíu chỉ con da bọc xương, lạnh ngắt. “Tôi chứng kiến căn bệnh cướp dần sự sống từng ngày của mẹ tôi, những ngày cuối mẹ đau lắm, mẹ thều thào: “Có ai đó bóp cổ mẹ, con ơi!”… vậy mà thật là kỳ diệu, đêm cuối mẹ mất, mẹ ra đi trong giấc ngủ an lành”, anh Quang kể, giọng run lên vì xúc động.
Ngồi bên di ảnh của bà, ông và các con hát: “Rồi đây anh sẽ, đưa em về nhà…” Và theo dự tính, năm nay ông và các con sẽ đưa bà về Việt Nam, xây nấm mộ mới bên cạnh một căn huyệt nhỏ, tạm chờ ông. Dù sao thì đôi nghệ sĩ ấy rồi sẽ cũng đoàn tụ về quê nhà, dẫu trong hình hài nguyên vẹn hay chỉ là hương linh.
Ngân Hà
Comment