• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

TRUYỀN THUYẾT VỀ HOA

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • TRUYỀN THUYẾT VỀ HOA

    01 _Dây Tơ hồng


    Tơ hồng Nguyệt lão thiên tiên” dựa theo tích Vi Cố gặp ông lão trong một đêm trăng, ngồi kiểm sách hướng về phía mặt trăng, sau lưng có cái túi đựng đầy dây đỏ. Ông lão bảo cho biết đây là những văn thư kết hôn của toàn thiên hạ. Còn những dây đỏ để buộc chân những đôi trai gái sẽ thành vợ thành chồng. Một hôm, Vi Cố vào chợ gặp một bà già chột mắt ẵm đứa bé đi qua. Bỗng ông già lại hiện lên cho biết đứa bé kia sẽ là vợ anh. Vi Cố giận, bảo đày tớ tìm giết đứa bé ấy đi. Người đầy tớ lẻn đâm đứa bé giữa đám đông rồi bỏ trốn. Mười bốn năm sau, quan Thứ Sử Trương Châu là Vương Thái gả con gái cho Vi Cố. Người con gái dung nhan tươi đẹp, giữa lông mày có đính một bông hoa vàng. Vi Cố gạn hỏi, vợ mới bảo: Thuở còn bé, một bà vú họ Trần bế vào chợ bị một tên cuồng tặc đâm phải. Vi Cố hỏi: Có phải bà vú đó chột mắt không? người vợ bảo: Đúng thế! Vi Cố kể lại chuyện trước, hai vợ chồng càng quý trọng nhau cho là duyên trời định sẵn.

    Mẩu chuyện vui
    Tình yêu làm cho con người lú lẫn.
    … “Tâu Thượng đế, theo hạ thần thì thượng đế không cần đòi lại trí khôn của con người. làm như thế không khỏi mang tiếng là trời nhỏ nhen. Điều mà thượng đế nên làm là hạn chế trí khôn của con người.”
    -”Bằng cách nào”?
    -”Chỉ có tình yêu-Không có gì làm con người lú lẫn đi như trong tình yêu. Trời chỉ cần phái một vị thần mang vòng dây xuống trần, cứ đôi trai gái nào ở gần nhau thì quăng cho một vòng. Người nào càng thông minh thì cần quăng thêm cho nhiều vòng. Con người chỉ luẩn quẩn trong những vòng ấy mà chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện lên quấy nhiễu nhà trời nữa”.
    Trời khen “Thật là diệu kế”!, bèn truyền cho ông tiên già mang những chiếc vòng của trời xuống trần gian.
    Từ ngày bị ông tiên già khoác vào người mình những vòng dây tình ái, con người chỉ luẩn quẩn với nhau, không còn nghĩ tới chuyện đánh nhau với trời nữa. Ông tiên già ấy được gọi là ông “Tơ”


    Similar Threads
  • #31

    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Hương Bình View Post


    S tích Hoa Mc Lan (Magnolia)



    Hoa mộc lan khát vọng sang giàu


    Trên đất Nhật, có nàng Keiko mồ côi mưu sinh bằng nghề làm hoa giấy. Nàng làm việc suốt từ sáng đến tối mịt, hoa bán cũng được nhiều nhưng lãi chẳng đáng là bao. Thế nên đã đến tuổi cập kề mà nàng vẫn chẳng thể tích cóp đủ để mua nổi cho mình một bộ kimono làm dáng. Rồi đến một ngày, nàng biết được bí quyết hoa giấy thành hoa thật nhờ vào việc tiếp tế cho chúng những giọt máu của chính mình.

    Hoa của Keiko trở nên đẹp một cách kỳ lạ và nàng làm không kịp bán. Keiko giàu lên nhanh chóng. Tiền đã giúp cô thay đổi thành một thiếu nữ xinh đẹp, điệu đà. Tiền đã đưa cô đến với vụ hội, gặp được người cô yêu. Người yêu của Keiko muốn rằng cô sẽ kiếm đủ tiền để mua cho cả hai một ngôi biệt thự. Để thực hiện ước mơ này, hoa tươi cần được bán nhiều hơn, Keiko bắt đầu lao động cật lực hơn và tất nhiên máu ở đầu ngón tay cô cũng phải chích nhiều hơn.


    Rồi Keiko cũng mua được ngôi nhà nhưng rất nhỏ nên chẳng làm chồng nàng thỏa nguyện. Hoa tươi lại buộc phải bán nhiều hơn nữa. Nhiều mãi, nhiều mãi cho đến một ngày cuối cùng của nàng cũng bị vắt kiệt trước cái giá quá hời của một vị khách Pháp. Cây hoa với một bông đỏ thắm này đã biến giấc mơ sống trong biệt thự của người chồng ích kỷ thành sự thực, nhưng nó cũng lấy đi hơi thở cuối cùng của Keiko. Còn vị khách đặc biệt yêu thích hoa tươi của Keiko thì hân hoan mang nó về nước và trìu mến gọi nó là mộc lan. Từ đó, loài người cùng lúc có thêm một huyền thoại buồn và một loài hoa quý.

    Sự tích loài hoa này tội quá! Hay nhất mà chị biết từ trước đến giờ đó.

    Comment

    • #32

      Hoa Phong Lan

      .







































































































      sưu tầm
      Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 11-04-2010, 09:18 PM.
      ----------------------------

      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

      Comment

      • #33

        Sự tích hoa Linh Lan





        Hoa Linh Lan


        (còn được gọi Hoa Trái Tim Tan Vỡ)


        Thời xa xưa có một chàng Gù bất hạnh, sống đơn độc, không biết cha mẹ mình là ai, anh em thân thuộc cũng không có, chẳng ai coi chàng là bạn. Đối với tình yêu, chàng chỉ biết qua sách vở. Chàng mang máng hiểu rằng tình yêu cũng giống như một hơi thở nhẹ luôn ve vuốt trái tim, hoặc như ngọn lửa thiêu cháy nó, rằng tình yêu có thể nâng con người lên chín tầng mây, và cũng có thể quăng họ xuống địa ngục.

        Chàng Gù còn tin rằng dù là hơi thở nhẹ hay sức nóng của lửa cũng không thể làm lay chuyển được con tim đau đớn đang đập loạn lên của chàng.

        Ai có thể đem lòng yêu một con người như vậy, một khi trên đời này còn có biết bao chàng trai tuấn tú và khôn ngoan khác? Vả lại, làm sao chàng có thể yêu được một người khác giới khi chàng mang trái tim như vậy trong lồng ngực? Không, trái tim chàng chỉ biết căm ghét, đố kỵ; đôi môi chàng chỉ quen mấp máy một số từ thô thiển; cặp mắt ti hí của chàng không nhìn rõ được, dù là một tia nắng dịu dàng hay một ánh trăng mỏng mảnh; đôi mắt ấy lúc nào cũng chỉ nhìn xuống và chỉ thấy toàn những thứ thối tha, nhơ nhuốc; cái mũi nhọn hoắt của chàng không thể phân biệt được những điều kỳ diệu trong hương thơm của các loài hoa, mà chỉ biết đánh hơi được mùi hôi thối của xác súc vật và lá cây rữa nát. Chàng bị người đời xem thường và xa lánh.

        Thế rồi một hôm, thật tình cờ, chàng nhìn thấy công chúa Rôda(1) đang dạo chơi trên công viên.

        Mọi người dừng lại, ngả mũ chào nàng, chỉ có chàng là cứ lóng nga lóng ngóng, cặp mắt hấp háy, không sao hiểu được trên đời này lại có thể có một người đẹp nhường kia. Cặp má hồng, đôi mắt nâu, đôi môi đỏ thắm cùng với tấm thân tròn lẳn tràn đầy sức sống của nàng, khiến những ai được gặp nàng cũng đều cảm thấy lòng thanh thản, nhẹ nhõm. Nhiều cụ già đã vượt qua những chặng đường xa lắc, lắm chông gai để mong được gặp nàng, dù chỉ là một lần, và lúc ra về thấy đời như trẻ lại.

        Rôda đáp lại sự ngưỡng mộ của mọi người bằng một nụ cười thật cởi mở và chân tình. Chỉ có một người không cất tiếng chào nàng, không ngả mũ, đó là chàng Gù gầy gò, xấu xí đứng bên vệ đường nheo mắt nhìn công chúa đang nhẹ nhàng bước. Đối với Rôda, đấy là cả một sự lạ và rất khác thường. Nàng bèn dừng lại và nhìn sâu và cặp mắt không mấy thiện chí của chàng Gù. Con người khốn khó này sao cô đơn và đáng thương làm vậy! Rôda cảm thấy thương chàng vô hạn, và đã ban tặng cho chàng nụ cười ấm áp nhất của mình.

        Chỉ sau khoảnh khắc ấy thôi, cuộc đời chàng Gù bỗng thay đổi hẳn! Bây giờ, cặp mắt chàng luôn ngước nhìn lên, chàng đã thấy những bông hoa Tử Đinh Hương tím nhạt và trắng xoá khoe sắc màu sặc sỡ, những bông hoa Sơn Trà đỏ tươi đang nở hết cỡ, và những đám cây tuyệt diệu có những tán lá lung linh giọt mặt trời. Những hơi gió nhẹ đem theo những làn hương kỳ diệu cứ phả mãi vào mặt chàng! Và đây, ngay bên mép đường, những bông hoa tim tím đã mọc lên. Vì sao những bông hoa nhỏ xíu này lại có đủ sức cảm hoá làm vui lòng người qua đường như vậy?

        Chàng Gù bối rối, không thể hiểu được vì sao cặp mắt nhìn cũng như đôi tai nghe của chàng lại thay đổi như vậy, và sao bỗng nhiên giờ đây chàng lại biết yêu vẻ đẹp của thế giới quanh chàng "Biết hỏi ai bây giờ" - Chàng tự hỏi.

        - Hãy hỏi ta đây này! - trái tim đáp.

        - Ôi, trái tim của ta, mi chỉ là kẻ bất hạnh, lúc nào cũng u tối như màn đêm vậy, mi có thể giải đáp được gì cho ta, chàng Gù cằn nhằn.

        - Ta đang cảm thấy đời thật là vui, bởi lẽ lúc này, ta mới hiểu cái gì, đã khiến hoa phải nở, giục giã chim phải hót; ta hiểu rằng cái gì đã mở cặp mắt và tai nghe của chàng! - Trái tim điềm tĩnh nói.

        - Vậy là cái gì? Hãy nói ta nghe chàng Gù dò hỏi.

        - Cái đó là tình yêu. Tình yêu vừa dịu dàng vừa khắc nghiệt, vừa êm đềm vừa sóng gió, vừa ấm áp vừa dữ dội! Chính vì chàng đang yêu! Chàng đã yêu công chúa Rôda!

        - Yêu công chúa Rôda ư? - Chàng Gù sợ hãi - Ta mà dám cả gan phải lòng công chúa Rôda!

        - Ai có thể ngăn cấm chàng yêu công chúa Rôda được? - Trái tim tranh cãi với chàng - Sáng sáng, chàng hãy đến đây, như mọi người, chàng hãy chào nàng đi.

        Chàng Gù nghe lời khuyên của chàng trái tim. Ngày lại ngày, chàng đến gặp Rôda, khi nàng đến gần, chàng cúi đầu xuống chào vẻ lịch thiệp. Nàng đi rồi, gương mặt chàng như được ve vuốt bởi một hơi thở nhẹ.

        Và thời kỳ tuyệt diệu nhất trong đời chàng đã tới. Vì sao chàng lại có đủ sức mạnh để tàn đêm, tận ngày ngồi đập từng tảng đá? Vì sao chàng lại có thể cao giọng hát đua cùng Sơn Ca và Hoạ Mi? Chàng Gù không hiểu Sơn Ca và Hoạ Mi hót gì, còn chàng, chàng chỉ hát về Rôda, về sắc đẹp của nàng và về tình yêu của mình thôi.

        Chàng Gù bất hạnh đâu hiểu được rằng, con bão bất thần có thể đổ sập xuống đầu chàng bất kỳ lúc nào! Quả nhiên, cơn bão đã bất thần ập đến thật. ấy là vào một buổi sáng, khi chàng tới công viên để được ngắm công chúa, để được hưởng không khí trong lành; chàng đã thấy thành phố được trang hoàng lộng lẫy, phố xá đông nghẹt những người. Người nào cũng mang nhạc cụ, chỉ có một cô gái nhỏ nhắn là cầm trên tay một cái chuông con: Cô gái ấy tên là Maia bất hạnh, chuyên nghề chăn súc vật. Nàng không tìm đâu được đàn bà và sáo, nàng đành lấy cái chuông trên cổ một con dê là nhạc cụ. Nàng muốn bộc lộ, niềm vui của mình trong ngày hội trang trọng này.

        Lúc đó chàng Gù hỏi một người gặp trên đường xem thành phố được trang hoàng đẹp như vậy để đón mừng ai, và vì sao phố xá lại đông người đến thế.

        Người qua đường đáp:

        - Chàng từ đâu đến mà không biết hôm nay là ngày công chúa của chúng tôi sẽ đi lấy chồng?

        - Công chúa ư? Công chúa nào? - Chàng Gù lúng túng lắp bắp.

        - Chẳng nhẽ chàng không biết thành phố chúng tôi chỉ có một công chúa, đó là nàng Rôda sao?

        Chàng Gù khuỵu ngay xuống đống đá lạnh lẽo, nhưng rồi chàng vụt đứng dậy, bởi vì chàng có cảm giác như vừa bị ngã vào một bếp lửa đang cháy hừng hực. Như kẻ bị bỏng lửa, chàng chạy như bay về phía công viên, nơi mà ngày nào chàng cũng được gặp Rôda.

        - Rôda của ta! Rôda của ta!

        Chàng vừa hét to vừa cảm thấy trái tim mình đang bốc lên một ngọn lửa hừng hực và những giọt nước mắt chảy thành suối trên hai gò má chàng cũng không thể dập tắt nổi.

        Dân chúng hoan hỉ đón chào Công Chúa và Hoàng Tử xứ lạ; cặp trai tài gái sắc ấy đang ban phát cho đám thần dân của họ những nụ cười ấm áp. Say sưa với hạnh phúc, họ đâu có ngạc nhiên khi thấy một chàng Gù lách qua đám đông tới quỳ mọp dưới chân công chúa Rôda, miệng lảm nhảm cầu xin:

        - Rôda ơi, em là của ta cơ mà! Hãy tống cỏ kẻ lạ mặt này đi và hãy theo ta!

        - Thằng điên! Dân chúng hét to - Mi không biết thế nào là liêm sỉ khi xuất hiện trước mặt nàng công chúa Rôda trong bộ quần áo rách rưới thế kia ư?

        - Ta đã tìm được người ta yêu.

        - Tốt nhất là nên cầu hôn cái chổi ấy!

        Đám đông giận dữ đứng che lấp hẳn chàng Gù. Dù có răn đe, dù có nhạo báng cũng không làm chàng tỉnh lại được.

        Ngọn lửa tình yêu đã khiến chàng dần trở nên mù quáng, mất hết lý trí. Chàng rút con dao găm từ trong vạt áo ra và đâm thẳng vào trái tim công chúa.

        Mọi người cúi gằm mặt xuống, vẻ đau buồn. Khi ngước mắt lên, ai nấy đều ngạc nhiên trước một tiếng kêu sửng sốt. Từ mảnh đất thấm đầy máu, mọc lên một bông hoa thanh cao có những cái cánh nhỏ màu đỏ lửa toả hương thơm. Nhưng nếu ai cố tình chạm vào nó thì sẽ bị những cái gai sắc như mũi dao đâm vào tay đau nhói.

        - Đây là Rôda của chúng ta, - Dân chúng bàn tán - ngay cả sau khi đã chết rồi, nàng vẫn gửi lại cho chúng ta niềm vui sáng láng.

        Theo luật pháp xứ này, hung thủ giết người tình của mình chỉ về ghen tuông sẽ bị loại trừ ra khỏi cộng đồng, do vậy chàng Gù phải lưu đày lên một vùng núi hẻo lánh, kéo theo sau là những cơn mưa đá và những lời nguyền rủa.

        Từ đó không ai thấy chàng Gù nữa. Mãi đến mùa Xuân năm sau, Maia, cô gái chăn cừu nhỏ nhắn trong lúc đi tìm chú dê con bị lạc bầy, đã phát hiện dưới chân núi một trái tim bị nứt nẻ.

        Cô gái bỗng nhớ tới chàng Gù bất hạnh đã chết vì tình yêu điên dại, nàng bèn cúi xuống trước trái tim ta vỡ và khóc nức nở, vì nàng cũng là kẻ đơn độc, không được yêu.

        Thật là kỳ lạ, những giọt nước mắt của Maia cứ thấm sâu vào tảng đá, và ngay trên chỗ đó mọc lên hai bông hoa, một bông có những cái cánh nho nhỏ màu hồng quấn quanh thân cành giống như những trái tim nhỏ xíu bị nứt nẻ; còn bông kia thì nở ra những cái chuông nhỏ màu trắng treo lửng lẳng trên cành hệt như những giọt nước mắt trong suốt.

        Sau này, con người đã đem những bông hoa đó vào trồng trong vườn và gọi bông hoa màu hồng là hoa Trái Tim Tan Vỡ, còn bông hoa màu trắng là Hoa Linh Lan
























        Sưu tầm
        Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 30-10-2011, 10:40 AM.
        ----------------------------

        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

        Comment

        • #34

          NHỮNG BÀI THƠ HOA

          NHỮNG BÀI THƠ HOA

          Võ Quê


          HOA NGÔ ĐỒNG



          Hoa ngô đồng tím ngắt chiều thơm
          Anh mời em ngắm màu hoa tím
          Hiểu nhau rồi tình yêu bất biến
          Chim phượng hoàng gọi bạn đậu cành ngô





          HOA QUỲNH



          Em trẻ hoài trong đôi mắt anh
          Có phải tình yêu níu thời gian đứng lại?
          Em: đóa hoa quỳnh trong đêm tình ái
          Nở trắng đời anh ngan ngát hương





          HOA SẦU ĐÔNG



          Lá sầu đông rụng vàng ngày đông
          Cho hoa trắng đan mùa xuân tím
          Đến rồi đi tình yêu ẩn hiện
          Hương sầu đông tìm em giêng hai




          NGỌC LAN



          Em: bông hoa trong vườn anh
          Thơ ngợi ca tình yêu, ánh nắng
          Ngợi ca em tâm hồn sâu lắng
          Hương ngọc lan thơm đêm thu này





          ĐÀI SEN



          Nụ hôn thơm hương một đài sen
          Đằm trên môi thanh khiết
          Ta tìm đến đời nhau bất tuyệt
          Nụ hôn dù khoảnh khắc vẫn nồng say





          HOA TI GÔN



          Trang thơ cũ thương hoa tim vỡ
          Khối tình si tím những hoàng hôn
          Sợi tóc mai buộc hồng chung thủy
          Em một đời yêu sắc tigôn




          HOA SAO TÍM



          Hoa sao tím hiền lành con gái
          Tím đan thanh điểm xuyết giữa muôn màu
          Anh hình dung nơi phương trời xa ngái
          Hoa và em trong lấp lánh ngàn sao





          HOA TỬ VI




          “Tử vi dầu dãi nắng sương…”
          Hoa thành điệu lý buồn thương chữ tình
          Tìm nhau khắp chốn Thần kinh
          Gặp nhau hoa tím đôi mình ngẩn ngơ…





          HOA SEN



          Bơi giữa mùa trăng em với sen
          Hương sen e ấp chút hương nguyền
          Lấp lánh trăng tình sen gợi nhớ
          Sen hồng sen trắng… ấy sen duyên





          HOA HOÀNG HẬU



          Em rực rỡ bên anh ngày xuân muộn
          Xiêm y vàng hoàng hậu của muôn hoa
          Khăn choàng thơm em đài trang hoàng yến
          Trong tình anh em lộng lẫy kiêu sa…




          HOA KHẾ



          1.
          Trang cổ tích tím màu hoa khế
          Cuối mùa thu hoa khế rụng vườn quê
          Con chim tình hót chi chiều lạnh
          Một mình em vời vợi nhớ hương thề…

          2.
          Huế chiều nay trời lại mưa giông
          Cây khế hiên ngoài hoa vừa nở tím
          Con chim sâu hót chuyền trên cành mận
          Nhớ em rồi anh lao giữa cơn giông!




          HOA MƯỜI GIỜ



          Những giây phút đợi chờ em đời yên lặng lạ kỳ
          Chỉ nhịp tim anh vang rõ nhất
          Hoa mười giờ đỏ trong ngày tím rực
          Và lòng anh đang có một cơn giông!





          HOA VÔ ƯU



          Em xinh đẹp chạm vào hoa hoa nở
          Đóa vô ưu muôn kiếp muộn phiền tan
          Anganapriya là thiết thân cùng người nữ
          Lâm Tì Ni thơm từng khoảnh khắc vàng




          HOA CÁT TƯỜNG



          có một loài hoa mang tên em
          tốt lành may mắn
          đài hoa tím
          một trời thơm lãng mạn
          cát tường
          trong cung bậc thời gian





          HOA CÚC VÀNG



          Ngày lên bình dị đóa cúc vàng
          Tươi tắn hoa cười thu đang sang
          Em hóa thân hoa mềm áo lụa
          Thơ tình bối rối chẳng nên trang…



          BÔNG SÚNG




          Bông súng thương ai mà bông tim tím
          Bông súng nhớ ai bông hiện thành đôi
          Con chuồn ớt chao cánh hiền tìm bạn
          Bông súng chờ ai soi bóng một mình thôi!



          HOA BÂNG KHUÂNG



          Nữ sinh Đồng Khánh lên đồi tím
          Mắt huyền vương tím một loài hoa
          Bâng khuâng từ ấy thành tên gọi
          Chung thủy dâng tình tim tím thơ




          HOA GẠO



          Lửa hạ nhen hồng lên dáng hoa
          Đường thôn thắm đỏ sắc quê nhà
          Em nhắn: đang mùa hoa gạo nở
          Anh về ôn chuyện mộc miên xưa!





          HOA BƯỞI



          Cây bưởi thôi không đơm hoa vườn em
          cơn bão đêm qua
          đã lạnh lùng hủy hoại
          nhưng em còn
          bài tương tư hoa bưởi
          thơm lâu
          trong lời ca em




          HOA PHƯỢNG


          Hoa phượng bay đỏ lối em về

          Chiều nội thành dịu dàng bay áo trắng

          Dòng hương xanh chuồn chuồn bay đón nắng

          Hoàng hôn đầy thoáng tím mây bay








          HOA MAI









          Một nụ xuân thơm cành lộc biếc

          Hương mùa rạo rực tứ tìm thơ

          Nhan sắc vàng mai mềm áo lụa

          Nguyệt cầm khoan nhặt gợi niềm xưa








          HOA VẠN THỌ









          Hồn Tết vàng ươm xuân vạn thọ

          Nắng xuân rót mật ấm vườn quê

          Nâng miếng gừng xuân cha hỏi mẹ:

          - Ta thương nhau mấy chục xuân hè?








          HOA DÃ QUỲ









          Phố núi cao! Phố núi cao!

          Dã quỳ hương dẫn lối vào nhà em

          Phố núi cao! Phố núi nghiêng...

          Người xa gợi nhớ tây nguyên dã quỳ








          HOA TRE









          Mấy mươi năm mới nở một lần hoa

          Cũng là lúc tre giã từ cuộc sống

          Hoa tre thắm trong ánh ngày hy vọng

          Búp măng hiền vươn đón mặt trời lên








          HOA HUỆ







          Áo trắng em thành hoa huệ thơ anh

          Thành trang tình yêu dành cho em đọc

          Hoa huệ thơm trong chiều xuân hạnh phúc

          Em là niềm riêng đời anh








          BÔNG HỒNG VÀNG








          Bông hồng vàng đã úa trên trang thư

          Riêng hương thơm còn trong tiềm thức

          Em không hiểu đời hư hay thực

          Làm sao em hiểu anh?







          FOR GET ME NOT











          Đừng quên em! Anh nhé đừng quên!

          Tình yêu đẹp tím hồn hoa muôn thuở

          Ta tìm nhau tìm trong từng cái nhớ

          Nụ hôn hiền thơm gió tới phương anh





          *





          Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 09-04-2010, 03:48 AM.
          ----------------------------

          Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

          Comment

          • #35

            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi CONHAKO View Post
            NHỮNG BÀI THƠ HOA

            Võ Quê


            Ông Võ Quê này thiệt là quê xệ nha, ổng làm thơ...thiếu một loài hoa ở Đà lạt nha!

            Comment

            • #36

              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
              Ông Võ Quê này thiệt là quê xệ nha, ổng làm thơ...thiếu một loài hoa ở Đà lạt nha!
              Có nè chị..hoa QUỲ là loại hao nhiều nhất trên Đalat nó không cần trồng hay chăm bón mà vẫn đều đặn vàng rực mỗi khi gần tết..

              HOA DÃ QUỲ






              Phố núi cao! Phố núi cao!

              Dã quỳ hương dẫn lối vào nhà em

              Phố núi cao! Phố núi nghiêng...

              Người xa gợi nhớ tây nguyên dã quỳ








              Comment

              • #37

                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Uất Kim Hương View Post
                Ông Võ Quê này thiệt là quê xệ nha, ổng làm thơ...thiếu một loài hoa ở Đà lạt nha!









                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi CONHAKO View Post
                Thơ cho hoa từơng vi











                Hoa từơng vi

                Xuân Quỳnh

                Trắng với hồng và tim tím nhạt
                Tựa màu mây phiêu lãng cuối trời xa
                Hoa tường vi như thực lại như mơ
                Cùng tôi sống suốt một thời trẻ dại.
                Vóc nhỏ nhắn trước tầm gió thổi
                Tôi hiểu điều trong lá nói lao xao
                Ở nơi nào bởi điệu ca dao
                Từng ca ngợi một loài hoa chưa có.
                Hoa phảng phất mối tình trong truyện cổ
                Mang lỡ lầm oan ức đã xa xôi.
                Hoa tường vi thời trẻ dại của tôi
                Bên mái rạ một mảng vườn hẻo lánh
                Ngày mưa bụi khắp nẻo đường và lạnh
                Những cụm hồng cụm tím lẫn màu xanh
                Tôi có hoa bè bạn bên mình
                Hoa hiểu cả những điều tôi chẳng nói
                Tôi đã qua bao thác ghềnh đá núi
                Qua thời gian tóc thoáng sợi màu mưa
                Hoa tường vi của những ngày xưa
                Tôi vẫn nhớ một màu mây phiêu lãng.





                ...




                HOA TƯỜNG VI TRONG MƯA

                Từng giọt mưa câm lặng những bức tường
                run rẩy bông tường vi đang nở
                nhấp nhoáng bóng chân trần
                đầu mùa bong bóng nổi trên đường như mắt cá

                Cao nguyên hoá chiều, mưa đưa em đi
                gốc thông già hát gì với tuổi
                em cầm trên tay một bông liễu rủ
                hoa tường vi lặng lẽ khóc vùi

                Gió ở phương nào thổi lạnh áo em
                bong bóng vỡ trắng trời bong bóng chết
                cho từng giọt đắng cay vụn nát
                chỉ còn mưa thăm thẳm nỗi em về

                Chỉ còn cao nguyên phố núi và em
                đành gửi lại một chân trời đẫm gió
                đành gửi lại bông tường vi vẫn nở
                dẫu cơn mưa vẫn ủ lối đường về...


                ....................







                Lời Ru Hoa Tường Vi

                ngủ đi hoa tường vi
                có gì mà thao thức
                tình yêu em quá thật
                anh mấy lần ăn năn


                ngủ đi giấc muộn màng
                tay anh chờ em gối
                mắt nhìn anh đừng nói
                ngủ đi hoa tường vi

                ngủ đi hoa tường vi
                môi em còn thơm lắm
                bạch trinh mùa quả cấm
                anh suốt đời đa mang

                tóc gió lùa đông sang
                chân mày nghiêng dấu thánh
                co ro mười ngón lạnh
                nhắm mắt nào tường vi

                nhắm mắt nào tường vi
                hờn ghen chi cỏ rối
                anh làm người xưng tội
                vừa lòng không tường vi

                ngủ đi hoa tường vi
                đêm đã gần cạnh sáng
                anh biến thành đá tảng
                ngủ ngoan nào tường vi






                Hái Bông Tường Vi

                Em hái bông tường vi
                trong vườn cây đợi nắng
                thoảng hương trà và đi
                từ một lời thơ cổ

                những câu thơ tôi viết
                dài theo đường chim bay
                cũng là bông tường vi
                sáng nào em đã hái

                sáng nào em đã hái
                bông tường vi màu xanh
                có ửng đường vân đỏ
                có tím pha lời chim

                xanh là xanh chờ đợi
                đỏ là vết dao sâu
                tím với sầu nuối tiếc
                sao thời gian qua mau

                sao thời gian không ở
                em hái bông tường vi
                tưởng rằng sẽ cất giữ
                thơ anh và xuân thì

                nhưng có sao đâu nhỉ
                sẽ có người đời sau
                hái bông tường vi đỏ
                gởi tặng anh và em

                những người năm xưa đó
                hồn đã ở tường vi
                tình đi theo lối gió
                tường vi ơi, xuân thì


                ...................









                Nhánh tường vi

                Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
                Ngọn gió về mơ trên những nhánh tường vi
                Mười năm ấy mùi hương không giấu nổi
                Tóc em thơm , giọt nắng hóa bông quì

                Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
                Kìa, một chàng trai mắt sáng môi tươi
                Chiều tan lớp có một người chung lối
                Muốn làm quen không thốt được nên lời

                Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
                Tách cà phê nhỏ đặc những đêm buồn
                Áo em trắng bỗng phập phồng gió thổi
                Thơ giăng buồm kì vọng đến bờ thương

                Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi
                Nhánh tường vi tìm nỗi nhớ leo vào
                Dẫu ta biết thời gian không nán đợi
                Mà tay mình kỉ niệm vẫn xôn xao


                ...........





                Tường vi

                Tôi nhớ mãi một rặng tường vi
                Mọc e ấp bên nhà hàng xóm
                Mọc từ thuở tôi còn để chỏm
                Xanh dịu dàng như màu lá tươi non

                Tuổi ấu thơ ngày chạy lon ton
                Rặng tường vi một mê cung bí ẩn
                Cùng đùa chơi, rồi vui, rồi giận
                Bè bạn thơ ngây, lời nói thơ ngây

                Hương tường vi thoang thoảng đâu đây
                Thắm đượm hồn tôi một thời thơ bé
                Cậu nhà bên cho tôi con se sẻ
                Rồi thân nhau cùng học , cùng chơi
                Hoa tường vi cho lòng thảnh thơi
                Cứ lai láng tuôn trào mà kín đáo

                Có một lần hai đứa trốn cô giáo
                Ra sân chơi hái một chùm hoa
                " Đằng ấy ơi tớ là Nguyệt Nga
                Cậu là Văn Tiên trẩy kinh đi thi hội "
                Hai đứa cứ chơi đi đâu mà vội
                Bỗng trời mưa chẳng biết trốn vào đâu
                Hai đứa loay hoay ướt đẫm mái đầu
                Rặng tường vi cho chúng tôi khỏi ướt
                Gió lạnh và bong bóng mưa trong suốt
                Cứ rơi rơi làm hai đứa lạnh run
                Nép vào nhau chợt thấy ấm áp hơn
                Hoa từơng vi cứ cứ tỏa lan đằm thắm
                ...........( Đoạn này tớ ko biết )
                ...........
                Cậu ấy bảo tôi " Bạn tốt ơi là tốt
                Đừng có đi đâu , rồi chỉ còn lại một
                Buồn lắm nghe tớ chẳng muốn đâu"
                Tôi trả lời : " Tớ chẳng bỏ cậu đâu
                Nhưng cậu cũng đừng nên bỏ tớ"
                Thời gian qua làm đậm thêm nỗi nhớ
                Cậu bé nhà bên đã chuyển đi rồi
                Hương tường vi ngan ngát tuổi thơ ơi
                Giờ ở đâu nào ai đựơc biết
                Tình bạn tuổi ấu thơ trắng trong tinh khiết
                Có tàn phai cùng với tháng năm?


                ..........





                Tháng Tư – về qua phố chợt nghe lòng nhớ, câu hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn bỗng vọng lại âm thầm: “Một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt nhớ đóa hoa tường vi. Bàn tay ngắt hoa từ phố nọ, giờ đây đã quên vườn xưa…”



                ....ai dám quên dzậy kìa...tại "ai" chỉ thích tường vi trắng làm chi...


                MỘT THOÁNG TƯỜNG VI

                Kiêu hãnh thế hỡi em Tường Vi
                Màu đỏ biếc giữa trời xanh biếc
                Gặp em mà lòng mình tiêng tiếc
                Thời gian ơi sao vội đi qua

                Lá non xanh nhắc chuyện ngày xưa
                Chấm đỏ tươi nhắc một thời chan chứa
                Hàng dậu thưa em nép mình lấp ló
                Nhắc anh về chút thẹn thùng xưa

                Tường Vi ơi, liệu có bao giờ
                Anh lại được rung rinh như thế
                Làn gió thoảng qua, thoảng qua rất nhẹ
                Cũng gợi lên tiếng của lòng ai

                Đã qua rồi thời ngất ngây say
                Cái ngọt ngào của một thời trai trẻ
                Tường Vi phải chăng vì thế
                Trách em hoài bởi sắc đỏ nơi em

                Nói vậy thôi sau giây lát ưu phiền
                Biết em vì đời mà thắm đỏ
                Em vì đất mà đỏ tươi rực rỡ
                Đất vì em mà chắt nhựa sinh tồn

                Nên gặp em vẫn thấy bồn chồn
                Vẫn bâng khuâng giữa trời chiều nhạt nắng
                Anh mới biết đời không thể vắng
                Một chút thôi sắc em Tường Vi

                Một chút thôi sắc em Tường Vi
                Đã thắm muôn đời cho cây cỏ
                Bên em anh dùng dằng đi ở
                Trong thoáng gặp em Tường Vi! Tường Vi!

                ...

                Thơ tặng đoá tường vi
                Lê Minh Quốc

                Em đi xa như một cơn gió
                tôi rùng mình
                thở dài bằng một cơn ho
                bằng ly cà phê đen có mùi vị tương tư tan trong đó
                tôi ngồi một mình
                thấy em mênh mang
                đi hết khoảng thời gian trống rỗng
                gió thổi hết những gì tôi mơ mộng
                tóc trên đầu bạc trắng trước thời gian
                em lại chạy ra ngoài lời hẹn hò
                để tôi ngồi bất lực giữa hờn ghen
                bất chấp ly cà phê đen
                tôi uống cạn nhưng không hề mất ngủ
                lúc yêu em - tôi trở nên bất tử
                tôi vung gươm đâm vào ngực của mình
                nỗi nhớ em tan ra như cơn gió
                nỗi nhớ em là áo len màu đỏ
                giữa mùa hạ này tôi thấy lạnh run
                em tan ra như một nỗi buồn
                là ly cà phê đen mỗi ngày tôi uống
                trái tim tôi nhịp đập nguyên lành
                em đi xa bỗng hoá thành vỡ vụn
                lá thư tình xé lúc nửa khuya
                giọt cà phê đầm đìa trên trang giấy
                em đi xa - tôi rùng mình nhớ lại
                thở dài bằng một cơn ho
                bằng ly cà phê đen có mùi vị tương tư tan trong đó
                thôi,
                sáng nay ngoài vườn nhà tôi
                đã nở một đoá hoa tường vi rất đỏ.




                .



                .
                Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 09-04-2010, 09:18 AM.
                ----------------------------

                Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                Comment

                • #38


                  HB,
                  Chị thay mặt CO và Võ Quê gởi em gái Đà lạt vài câu lấy hên cuối tuần nè:

                  Mimosa cánh mỏng li ti,
                  Mimosa vàng óng thầm thì,
                  Em mắc cỡ mimosa mười tám,
                  Mimosa một thời e ấp!
                  UKH
                  Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 09-04-2010, 06:33 PM.

                  Comment

                  • #39

                    Topic này thú vị quá, iem xin phép góp vui với các bác tí nhá. Bài này em cũng search được trong khi tìm tư liệu mần nốt tứ thơ. Có gì không phải các bác bỏ quá nhá . Cám ơn các bác.



                    SỰ TÍCH HOA LAY-ƠN


                    HOA CỎ - Xuyến Chi


                    Hoàng đế La Mã Bácbagalô ra lệnh treo cổ tất cả các tù nhân Phranki chỉ để lại hai chàng trai khoẻ mạnh và đẹp nhất, đó là Têrét và Xép. Ông dẫn hai chàng về La Mã và đưa vào trường đấu.

                    Hai chàng bị nỗi buồn nhớ quê hương, nỗi cay đắng vì mất tự do và thân phận nô lệ thấp hèn hành hạ khôn nguôi. Họ chỉ cầu xin Chúa một điều là được chết ngay tức khắc. Nhưng Chúa không bận tâm đến những lời thỉnh cầu của họ. Ngày lại ngày qua, hai chàng vẫn sống bình yên và khoẻ mạnh.

                    - Phải chăng Chúa đã sắp đặt cho chúng ta một số phận khác rồi - một hôm Têrét nói với Xép - và có thể những người này còn muốn dạy cho chúng ta bài học phải biết sử dụng thành thạo thanh gươm để rửa mối nhục cho dân tộc ta chăng?

                    - Nếu đến cả Chúa cũng không đủ sức che chở cho dân lành thì chúng ta làm điều đó sao được? - Xép thở dài nặng nề, nói với Têrét.

                    - Ta phải cầu xin nữ thần để bà nói cho chúng ta biết điều gì đang đợi chúng ta ở phía trước. - Têrét nói và được Xép đồng tình.

                    Một buổi sáng, Têrét kể cho Xép nghe về giấc mơ đêm qua của chàng, Têrét mơ thấy chàng cầm thanh gươm bước lên đấu đài, còn Xép cũng cầm thanh gươm bước ra thách đấu. Họ lúng túng nhìn nhau, còn đám đông la ó ầm ĩ đòi các chàng trai phải bắt đầu cuộc giao chiến. Trong khi không người nào vung gươm trước về phía bạn mình để gây chuyện bất hạnh cho nhau, bỗng một cô gái La Mã xinh đẹp chạy lại gần Têrét và nói: "Hãy giành chiến thắng, chàng sẽ được tự do và tình yêu của ta! Têrét vung gươm lên, nhưng ngay không khắc ấy, từ lòng đất vang lên một tiếng thét: "Hãy hành động theo trái tim!"

                    - Kìa, dường như em đã chứng kiến giấc mơ của ta! - Xép kinh ngạc thốt lên.

                    Trước lúc trời tối, khi đám bạn bè từ đấu trường trở về nhà hết, hai chàng bắt gặp cô gái La Mã dũng cảm, đó là ốctavia và Lêôcácđia, các con gái của Bácbagalô. Têrét và ốctavia, cả hai cùng không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau. Họ không sao rời mắt khỏi nhau được nữa, vì vậy họ không hề biết giữa Xép và Lêôcácđia cũng đã xảy ra một chuyện tương tự như thế.

                    Tình yêu đâu phải lúc nào cũng mù quáng, mà trái lại rất sáng suốt, và những người yêu nhau bao giờ cũng tìm thấy lối thoát để được ở bên nhau, ngay cả khi giữa họ xuất hiện một vực thẳm giống như vực thẳm ngăn cách ngời chiến thắng và kẻ chiến bại. Ðã từ lâu, Bácbagalô không còn nghi ngờ gì về việc các con gái của ngài vẫn bí mật gặp gỡ hai tù nhân. Và ngài có ý chờ xem ốctavia cũng như Lêôcácđia có dám thú nhận tình yêu mù quáng của mình với Têrét và với Xép không. Bácbagalô rất hiểu tính nết cương trực của các con mình, ngài không nỡ bỏ tù chúng, không ngăn cấm được chúng gặp gỡ người tình một cách vội vã. Ngài chỉ báo cho các con biết rằng, sắp tới, hai tù nhân Têrét và Xép sẽ phi so gươm với nhau, và kẻ nào chiến thắng kẻ ấy sẽ được tự do. Bácbagalô khát máu hy vọng rằng hai đấu sĩ kia sẽ giáp chiến không phải vì cuộc sống mà là vì cái chết, và cả hai sẽ phải rời khỏi cõi đời này, chỉ có điều sự thật ấy thì ngời đến xem không thể thấy được.

                    Tất cả đều diễn ra như dự đoán của Bácbagalô. ốctavia khích lệ Têrét phải bằng mọi cách để giành được chiến thắng và chàng sẽ được tự do; Lêôcácđia cũng khích lệ Xép như vậy. Hai chị em bỗng dưng trở thành kẻ thù của nhau, vì người nào cũng muốn bảo vệ hạnh phúc của mình - hạnh phúc được đổi bằng nỗi bất hạnh của kẻ kia.

                    Ngày diễn ra trận đấu bắt đầu. Ðấu trường chật ních công chúng. Ngay ở hàng ghế thứ nhất, có Bácbagalô và các con gái.

                    Khi Têrét và Xép, mình trần như các chiến binh Phranki bước ra đấu đài, họ giơ cao các thanh gươm lấp loá và hô: "Những người đi tìm cái chết gửi lời chào em!" Lập tức đám đông reo hò vị bị kích động. ốctavia đa mắt khích lệ Têrét. Lêôcácđia dùng ngón tay cái dùi xuống thấp vừa chỉ vào Têrét vừa gật đầu với Xép.

                    Các đấu sĩ nâng gươm lên chuẩn bị giao chiến. Bầu không khí căng thẳng trùm lên đám khán giả, các cô gái thì chết giấc.

                    Nhưng đúng khoảng khắc mà Têrét xỉa gươm để đâm vào ngực Xép, bỗng anh nghe thấy tiếng trái tim mình thôi thúc.

                    - Hỡi chàng trai Phrăngkít Têrét, chàng sẽ trả lời thế nào trước người mẹ Tổ Quốc về việc chàng đã sát hại đứa con trai của bà?

                    Câu hỏi ấy cũng vang vọng trong trái tim của Xép, và cùng lúc đó hai đấu thủ đã lao vào ôm hôn nhau, khiến đám đông la ó phẫn nộ:

                    - Hai đứa phải chết!

                    ốctavia chồm lên hét:

                    - Têrét, hãy chiến đấu vì hạnh phúc của đôi ta!

                    Cũng những lời lẽ ấy, Lêôcácđia khích lệ Xép.

                    Têrét, sau khi vung gươm lên làm yên lòng khán giả, bèn ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh và nói:

                    -Các nguời có sức mạnh hơn, các người đã biến chúng ta thành nô lệ, nhưng các người đừng hòng buộc chúng ta phải làm những kẻ hèn hạ! Các người có thể giết chúng ta, song các người không phải là kẻ chiến thắng!

                    Dứt lời, chàng bèn cắm thanh gươm của mình xuống đất; Xép cũng làm như vậy.

                    Bácbagalô ra hiệu cho các chiến binh nổi loạn. Khi xác của Têrét và Xép được đưa ra khỏi đấu trường, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra: những thanh gươm được cắm xuống đất cứ kêu leng keng, và ngay trên mảnh đất có hai thanh gươm ấy đã mọc lên những bông hoa. Những bông hoa người đời vẫn thường gọi: HOA LAY ƠN.


                    "ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐÃ LÀM GÌ CHO BẠN
                    HÃY TỰ HỎI BẠN ĐÃ LÀM GÌ CHO TỔ QUỐC"

                    Comment

                    • #40

                      Hoa Linh Lan


                      (còn được gọi Hoa Trái Tim Tan Vỡ)


                      Chị CONHAKHO , S_Y_L L nghĩ chắc không phải loại này,hoa này , Hoa này

                      có phải tiếng Anh là hoa Bleeding Heart ,

                      Pháp gọi là Coeur de Jeannette ,Hoa thường nở từ tháng tư đến tháng

                      sáu mỗi năm ,nhựa hoa rất độc có thể làm ta bị bệnh dị ứng ngoài da nếu

                      không dùng bao tay khi tỉa lá .



                      Nhận xét riêng của đàn ông

                      Các hoa đẹp thường nguy hiểm !!!

                      Hoa trái tim tan vỡ ,Theo SYL nghĩ là Hoa TiGon





                      Có còn nghĩ tới loài hoa vỡ

                      Tựa trái tim phai tựa máu hồng


                      Comment

                      • #41

                        ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi S_Y_L View Post


                        Chị CONHAKHO , S_Y_L L nghĩ chắc không phải loại này,hoa này , Hoa này

                        có phải tiếng Anh là hoa Bleeding Heart ,

                        Pháp gọi là Coeur de Jeannette ,Hoa thường nở từ tháng tư đến tháng

                        sáu mỗi năm ,nhựa hoa rất độc có thể làm ta bị bệnh dị ứng ngoài da nếu

                        không dùng bao tay khi tỉa lá .



                        Nhận xét riêng của đàn ông

                        Các hoa đẹp thường nguy hiểm !!!

                        Hoa trái tim tan vỡ ,Theo SYL nghĩ là Hoa TiGon





                        Có còn nghĩ tới loài hoa vỡ

                        Tựa trái tim phai tựa máu hồng
                        Hình hoa của CO post nhìn giống tim vỡ hơn. Hoa Tigon trong thơ là tim vỡ nhưng ở ngoài không giống lắm!

                        Còn như em nói "
                        Các hoa đẹp thường nguy hiểm !!!" là không đúng! Có loại đẹp mà không nguy hiểm chút nào, chẳng hạn như cúc trắng mà người ta dùng để pha trà đó. Uống mát và dễ ngủ...Nguy hiểm hay không là do người biết thưởng thức mà thôi. Chưa chi đã hái là...chết chắc! Đúng không?
                        Bữa nào rảnh chị viết bài về cách chọn...hoa cho coi. Chắc là cười lộn ruột luôn. Hy vọng vậy!

                        Comment

                        • #42

                          ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi S_Y_L View Post


                          Chị CONHAKHO , S_Y_L L nghĩ chắc không phải loại này,hoa này , Hoa này

                          có phải tiếng Anh là hoa Bleeding Heart ,

                          Pháp gọi là Coeur de Jeannette ,Hoa thường nở từ tháng tư đến tháng

                          sáu mỗi năm ,nhựa hoa rất độc có thể làm ta bị bệnh dị ứng ngoài da nếu

                          không dùng bao tay khi tỉa lá .


                          Nhận xét riêng của đàn ông

                          Các hoa đẹp thường nguy hiểm !!!

                          Hoa trái tim tan vỡ ,Theo SYL nghĩ là Hoa TiGon



                          Có còn nghĩ tới loài hoa vỡ

                          Tựa trái tim phai tựa máu hồng

                          CO cũng nghĩ như S Y L , bài về hoa linh lan trên mạng , CO đem về nên ko bớt đi làm chi , S Y L đúng đấy.

                          404 Not Found


                          còn hoa ti gôn có hai màu : trắng và hồng ,










                          Nhận xét riêng của đàn ông

                          Các hoa đẹp thường nguy hiểm !!!


                          Nguy hiểm trong trường hợp nào , có thể kể ra ko ...S Y L
                          ----------------------------

                          Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                          Comment

                          • #43

                            Sự tích hoa bất tử





                            Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, các loài cây cũng có hoa đẹp như bây giờ. Chỉ có điều là đầu họ nhẵn nhụi không hề có một sợi tóc nào nên thường hay khóc thầm vì xấu hổ. Một hôm, họ quyết định rủ nhau cùng đến thảo nguyên tìm gặp các nàng tiên nhờ họ tạo cho một mái tóc. Các bà tiên tốt bụng đồng ý dệt cho người thì một mái tóc ánh vàng, người thì một mái tóc màu đỏ rực, người thì một mái tóc đủ bảy màu… Mấy cây hoa đó soi mình xuống dòng nước chiêm ngưỡng mái tóc đẹp của mình và cảm thấy vô cùng sung sướng.

                            Có duy nhất một bông hoa nhỏ khiêm nhường kiên nhẫn chờ đợi đến lượt mình mà không hề tỏ ra sốt ruột vì phải xếp hàng sau cùng. Tuy nhiên, khi các loài hoa khác đã xong hết và chỉ còn một mình bông hoa nhỏ đó thôi thì các nàng tiên mệt quá không muốn làm tiếp nữa vì còn nhiều việc khác phải tiến hành. Bông hoa nhỏ cứ lẽo đẽo theo sau họ khóc lóc, van nài các nàng tiên giúp mình có một bộ tóc mà vẫn không được. Nàng rất xấu hổ vì chiếc đầu nhẵn thín, bóng nhẩy của mình. Còn các loài hoa khác thì lại cười nhạo và chế giễu nàng.

                            Đúng ngày hôm đó, Thượng Đế tổ chức buổi dạ hội trong lâu đài bằng vàng của ngài. Các hoàng tử, công chúa, các chàng kỵ sĩ, nhạc sĩ từ khắp nơi trên thế giới đều đến đông đủ. Các loài hoa cũng kiêu ngạo đến dự nhằm khoa khoang vẻ đẹp của họ. Họ tập hợp thành một hàng dài đến lâu đài. Hơn thế nữa, họ còn tẩm rất nhiều hương thơm khác nhau để thêm phần quyến rũ vì các nàng tiên vẫn chưa ban cho họ được hương thơm. Bông hoa nhỏ bé cũng đến hòa vào đám đông đó với hy vọng từ sâu thẳm trong lòng là chỉ cần chiêm ngưỡng buổi lễ hội đó qua kẻ cửa mà thôi chứ không hề dám sẽ tự giới thiệu với Thượng Đế trong bộ dạng trọc đầu như thế này.

                            Vào thời đó, có một cô gái làm mũ rơm ở cạnh lâu đài. Bố mẹ cô đã qua đời từ rất lâu để lại một mình cô sống đơn độc trên cõi đời. Vì quá thương nhớ cha mẹ nên cô bị ngã bệnh và trở nên rất yếu. Thậm chí, cô không thể một mình đi lấy nước từ các giếng gần đó. Thấy đoàn người đi qua nhà cô về phía lâu đài đông như trẩy hội, cô đứng bên cửa sổ và cầu xin họ:
                            - Xin mọi người hãy giúp tôi một chút, tôi đang cần một ít nước. Hãy giúp tôi, bù lại tôi sẽ tặng chiếc mũ rất đẹp đảm bảo sẽ làm cho mọi người thích thú, hài lòng.

                            Tuy nhiên, trong lòng họ giờ chỉ nghĩ đến việc là làm sao đến kịp buổi khiêu vũ nên chẳng hề để ý đến lời cầu xin của cô gái. Tất cả đều hối hả đi qua mặc cho cô cầu xin tha thiết. Cũng có người nghe thấy nhưng đều phớt lờ hoặc trả lời với vẻ rất lạnh nhạt:
                            - Chúng ta chẳng có thời gian đâu mà giúp ngươi. Ngươi không thấy là mọi người đang hối hả đến buổi vũ hội ư? Chúng ta cần cái mũ của ngươi để làm gì cơ chứ? Ngươi không thấy là chúng ta ai cũng có tóc rất đẹp hay sao?

                            Duy chỉ có bông hoa nhỏ là cảm thấy thương cô bé mồ côi yếu ớt. Nàng liền lấy nước mang về nhà cô gái. Cô bé mồ côi vô cùng xúc động trước lòng tốt của bông hoa nhỏ. Chưa hết, nàng còn giúp cô gái lên giường đi ngủ và dọn dẹp phòng cô thật sạch sẽ, gọn gàng. Nhìn cái đầu trụi tóc của bông hoa nhỏ, cô gái cất tiếng hỏi rụt rè:
                            - Tôi thấy nàng có vẻ gì đó rất buồn. Chuyện gì xảy ra với nàng vậy?

                            Và bông hoa nhỏ bắt đầu kể lại câu chuyện đáng buồn của mình cho cô gái. Rồi cô gái khích lệ bông hoa nhỏ cùng mình đi đến xem buổi dạ hội qua khe cửa lâu đài. Tuy nhiên, nàng cười vẻ buồn rầu và trả lời:
                            - Không thể được đâu. Cô hãy nhìn cái đầu của tôi đây này. Tôi đến chỉ làm trò cười cho mọi người thôi.
                            - Tôi sẽ giúp nàng – cô gái mồ cô quả quyết – nàng hãy đội chiếc mũ của tôi lên. Nó làm bằng rơm vàng tươi đấy. Chắc chắn nó sẽ rất hợp với nàng.

                            Bông hoa nhỏ nghe theo lời khuyên của cô gái rồi cảm ơn cô và đi đến lâu đài. Khung cảnh của lễ hội thật là tuyệt vời. Tất cả mọi người đều đẹp rực rỡ như những vì sao lung linh. Các chàng hoàng tử, kỵ sĩ nắm tay các cô gái xinh đẹp say sưa trong điệu nhảy nhịp nhàng. Tuy vậy, các loài hoa vẫn nổi trội lên bởi vẻ đẹp lộng lẫy của họ. Các chàng vũ công đắm đuổi trong những câu chuyện vui vẻ cùng các cô nàng hoa xinh tươi. Còn bông hoa nhỏ khiêm tốn ngồi vào một góc nhỏ chiêm ngưỡng mọi người khiêu vũ.

                            Bỗng lúc đó, hoàng tử Mùa Xuân bước vào trong chiếc áo khoác lung linh vẻ đẹp của mùa xuân. Tuy nhiên, vẫn không thể sánh kịp vẻ đẹp quyển rũ của các nàng hoa xinh tươi được. Rồi sau đó, Thượng Đế thông báo sự có mặt của hoàng tử Mùa Hè. Chàng xuất hiện trong trang phục lóng lánh ánh vàng và trán chàng hoàng tử thì sáng rực lên những tia nắng mặt trời. Các nàng hoa ngây ngất như bay lên chín tầng mây trước vẻ đẹp của hoàng tử Mùa Hè. Các chàng kỵ sĩ cũng ngây ngất không kém trước sự rực rỡ của hoàng tử.

                            Rồi bỗng nhiên, vua Mùa Thu xuất hiện đột ngột làm cho không khí vui tươi của lễ hội tan biến mất. Nhà vua Mùa Thu khoác trên mình tấm áo choàng kết bằng những làn mây xám xịt. Gió từ đâu bỗng thổi từng cơn giá lạnh. Mái tóc của vua Mùa Thu rối bời và xám xịt như những chiếc lá héo tàn. Rồi những cơn mưa kéo đến. Các nàng hoa kiêu ngạo lúc này ran sợ nép dưới cánh tay của các chàng kỵ sĩ. Mái tóc đẹp tuyệt vời của họ bỗng dưng héo tàn và rụng như lá mùa thu. Họ lúng túng bỏ chạy về phía cánh đồng, thảo nguyên và rừng rậm run rẩy mong mùa thu qua, mùa đông lại đến rồi mới đến mùa xuân, lúc mà các nàng tiên mới xuất hiện giúp họ sửa sang lại mái tóc. Chỉ có bông hoa nhỏ là vẫn giữ được chiếc mũ vàng rơm tươi của mình. Nàng trở nên đẹp nổi bật trước ánh mặt ngạc nhiên của các hoàng tử, kỵ sĩ. Và trong số đó, một chàng hoàng tử đẹp đem lòng yêu mến nàng. Thế là bông hoa nhỏ cùng hoàng tử tổ chức lễ cưới và sinh con đẻ cái. Con cái của họ cũng đẹp tuyệt vời.

                            Thấy vậy, những bông hoa cùng họ với nàng cũng tìm đến cô gái làm mũ rơm và xin cô tặng cho chiếc mũ rơm. Mỗi hoa đội trên đầu một kiểu mũ riêng. Từ đó trở đi, loài hoa này không bao giờ héo tàn, thậm chí ngay cả khi bị con người ngắt đi. Chính vì thế, người ta gọi loài hoa này là hoa bất tử. Cả bốn mùa trong năm, hoa bất tử đều đẹp rực rỡ không như các loài hoa khác


                            .
                            ----------------------------

                            Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                            Comment

                            • #44

                              Sự tích Hoa Xương Rồng




                              Ngày xưa, ở 1 miền quê nghèo, có gia đình nọ sống đầm ấm và yêu thương nhau. Hàng ngày người cha vào rừng đốn củi, người mẹ ở nhà lo cơm nước, còn cô gái lo canh cửi dệt lụa.Năm ấy trời nắng hạn, khắp nơi đồng ruộng khô cháy, mặt đất nứt nẻ, xóm làng hoang vu. Không còn gì để ăn, cô con gái cùng cha mẹ đi tha phương khắp nơi. Đói, khát đã vắt kiệt sức lực của người mẹ và bà qua đời. Vì muốn có tiền lo ma chay cho mẹ, cô gái bán mình làm nô lệ cho 1 gã lái buôn.

                              Lão lái buôn nảy ra ý nghĩ đem cô đến 1 kinh thành xa lạ, nơi có chợ buôn nô lệ nổi tiếng, hắn chắc rằng sẽ bán cô với 1 cái giá rất hời. Không muốn xa con gái, người cha xin gã lái buôn:
                              _Cho tôi đi theo với! Tôi còn sức khỏe, tôi có thể có ích cho chuyến đi!
                              Thấy ông cụ còn khá khỏe mạnh, gã lái buôn đồng ý ngay.
                              _Được, ngươi sẽ lo việc ăn uống cho bọn nô lệ và chăm sóc lũ lạc đà.

                              Cuộc hành trình rất dài, qua bao đường đất gập ghềnh, bao đất nước xa lạ với những tập tục mà họ chưa từng thấy bao giờ. Rồi đoàn lữ hành tiến vào sa mạc. Khí hậu nơi đây thật khắc nghiệt, ban ngày thì mặt trời rừng rực cháy cứ như muốn nấu mọi vật tan chảy ra, ban đêm thì khí lạnh khủng khiếp bao trùm như muốn đóng băng tất cả. Không chống chọi nổi với sức mạnh của thiên nhiên, người cha lâm bệnh nặng. Gã lái buôn nhẫn tâm ra lệnh để ông cụ ở lại:
                              _ Ném hắn đi, hắn vô ích rồi!
                              Xin đừng bỏ rơi cha tôi_cô gái quỳ sụp xuống
                              Mặc cho cô gái kêu gào, gã lái buôn cho người xốc cô lên lưng lạc đà. Đoàn buôn đi xa dần,chỉ còn ông cụ kiệt sức nằm trên cát.

                              1 ngày trôi qua, đoàn buôn tiếp tục tiến sâu vào sa mạc. Bỗng trước mắt họ, 1 tòa thành cổ dần dần hiện ra sau lớp sương khói mờ ảo.
                              _Quái,ta đã qua lại sa mạc này bao nhiêu lần,làm gì có tòa thành này?
                              Gã lái buôn cẩn thận cho đoàn dừng lại đằng xa rồi cử người lại gần xem xét. Bỗng đâu bão cát nổi lên, bụi mịt mù phủ khắp nơi. Quá bất ngờ, cả đoàn buôn không kịp chạy trốn và bị chôn vùi trong biển cát sa mạc mênh mông. Riêng cô gái lại không hề hấn gì. Cô thấy 1 thanh niên cao lớn khác thường đang tiến đến.
                              _Nàng thật là xinh đẹp. Hãy làm vợ ta và trở thành hoàng hậu của thành phố này!
                              _Thưa ngài đáng kính, ngài chắc là 1 vị thần đầy quyền uy đã động lòng thương, xin giải thoát tôi khỏi tay bọn buôn nô lệ. Xin hãy cho tôi được đi tìm cha, tôi không thể bỏ ông trong lúc này.
                              _Không được, giờ thì nàng là của ta.
                              Nói xong, gã lắc mình hóa thành 1 con rắn hổ mang khổng lồ.

                              Rắn giam cô gái vào ngục chờ ngày tấn phong làm hoàng hậu. Mòn mỏi nhớ thương cha, cô gái khóc mãi từ ngày này qua ngày khác, đến lúc nước mắt cạn khô, cô gục xuống, ngất lịm. Kì lạ thay, những giọt nước mắt của cô len lỏi qua khe cửa nhà ngục, hóa thành 1 dòng suối nhỏ. Dòng suối lặng lẽ băng qua sa mạc, tìm đến chỗ người cha đang nằm. Nhờ dòng suối ấy mà người cha già dần dần hồi sinh. Nhưng nỗi nhớ thương con dày vò, ông cụ lại ra đi tìm con gái. Ông đi,đi mãi rồi mất hút trong sa mạc thăm thẳm. Gục ngã vì đói khát, ông hóa thân thành cây xương rồng khẳng khiu trân mình chịu đựng cát nóng dữ dôi của sa mạc. Cây xương rồng cứ đứng im lìm từ bấy đến nay, như bóng dáng của người cha đang khắc khoải chờ đợi đứa con gái yêu thương trở về.
























                              Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 30-10-2011, 10:36 AM.
                              ----------------------------

                              Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                              Comment

                              • #45


























































                                Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 30-10-2011, 10:34 AM.
                                ----------------------------

                                Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                                Comment

                                Working...
                                X
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom