• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Đường về quê Ngoại, miển Trung.

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Đường về quê Ngoại, miển Trung.

    Ba năm trước, ba Mẹ con tôi thuê một chiếc xe để về quê Ngoại xuất phát từ Sài gòn. Đến Huế là đúng vào ngày 8/3. Chúng tôi ở lại tại khách sạn Century bên bờ sông Hương. Tự nhiên ở Sài gòn không mưa nhưng khi ra gần đến miền Trung thì lại mưa. Thật đúng là xứ…khổ! Mưa Huế lạ lắm! Nó không ào ào, không đủ làm ướt người nhưng nó cứ thâm thâm nhiễm nhiễm làm cho mình cảm thấy khó chịu, lạnh không lạnh, nóng không nóng bứt rứt…buồn buồn, ươn ướt! Không khí cũng ẩm ướt luôn. Thậm chí khi leo lên giường đắp mền, cái mền cũng hơi ươn ướt….

    Mưa Huế buồn như người con gái,
    Chuẩn bị ngày mai cất bước theo chồng,
    Ngồi ôm Mẹ rơi rơi buồn tủi,
    Sợ ngày về thăm cách trở đò… sông…
    UKH

    Nhưng bù lại cảnh Huế trong mưa lại đẹp vô cùng! Ai mà có tâm hồn thi sĩ thì nên ở Huế để mà tha hồ sáng tác, chiều tác, tối tác…Không quen với cái mưa khó chịu hành hạ nên tôi nhứt định không đi đâu hết, cứ ở trong phòng, mở màn, ngó ra ban công, ngắm dòng sông Hương nhè-nhẹ mờ-mờ.


    Sông Hương nước chảy lững lờ,
    Thuyền ai đứng đợi, cắm sào bơ vơ!
    Khói chiều nhẹ nhẹ buông tơ,
    Tóc dài ai xõa, hững hờ làm duyên!
    Dường như trời đất chao nghiêng,
    Khách xa dừng bước ngóng thuyền, đợi ai!
    UKH

    Ăn thì ăn luôn trong khách sạn. Ai muốn đi đâu thì đi. Nhưng, tối hôm đó tự dưng nổi hứng muốn ăn chè vì nghe người ta nói chè Huế ngon lắm. Tôi nói với Mẹ tôi đi mua chè một lát. Ra đường, tôi hỏi thăm người ta, người ta nói ở đó ban đêm chỉ có quán chè Hẻm mà thôi. Còn không thì phải ra tận chợ Đông Ba mới có. Họ còn nói gần lắm, đi chừng vài con đường là tới. Thế là tôi đi. Tôi đâu biết rằng người ta quen đi bộ thì gần, còn mình lạ nên đi mãi, đi mãi, đi hụt xì dầu mới kiếm ra quán chè. Chỉ có 3 người ăn mà tôi mua luôn 10 bịch chè đủ loại cho bỏ công đi bộ xa.


    Có đi vào ban đêm mới thấy sinh hoạt của người dân lao động. Họ khổ dễ sợ! Mình thì đi dạo chơi, đi kiếm chè ăn dù rằng bụng vẫn còn no. Trong khi đó, một người đang che một tấm ni-lông cho một cái võng treo bên gốc cây, sửa vá xe. Trên võng là một đứa bé con đang say ngủ. Nghĩ đến con mình trong chăn ấm nệm êm lòng tôi lúc đó khó tả lắm! Tôi dừng lại vờ hỏi thăm đường rồi lấy một nữa số tiền trong túi cho người ấy, và đi thật lẹ để họ không kịp nhận ra mình. Hy vọng rằng họ sẽ mừng vì ngày hôm đó trúng số nhỏ. Đi được một đoạn, tôi lại thấy một chị quét rác khoác một miếng ni-lông trên người. Hẳn là chị lạnh lắm! Tôi dừng lại và cho hết số tiền còn lại. Và khi người ta còn chưa hết ngạc nhiên, tôi lại bước thật nhanh. Nhớ lại bài thơ “Chị lao công, đêm đông quét rác” mà lòng buồn vô cùng. Người ta khi sinh ra đời, ai cũng mong mình được sung sướng, có ai mong mình khổ đâu nhỉ! Tại sao lại có những mảnh đời cơ cực như vậy nhỉ? Không thể hiểu nổi sự bất công của thượng đế! Bên cạnh những mảnh đời đó, thành phố Huế về đêm cũng không thua Sài gòn là mấy. Dọc con đường về khách sạn tôi ở, hoa tươi cho ngày phụ nữ bán đầy và cũng không rẻ, vậy mà cũng có người ghé vào mua để tặng cho nhau. Xe cộ cũng dập dìu… Ai khổ vẫn khổ, ai sướng vẫn sướng!

    Về đến khách sạn là đã khuya. Tôi không ngờ chuyến đi thực tế của mình mất hơn 3 tiếng đồng hồ. Mẹ tôi đang ngồi khóc vì lo cho tôi bị tai nạn vì tôi có đeo một ít nữ trang trên người, đất lạ…Mẹ sợ tôi đi lạc…Đủ thứ sợ! Mẹ giận tôi đến nỗi không thèm ăn chè nữa. Tôi lấy chè ra ly, dụ Mẹ rằng chè gì mà lạ, nhân thịt heo quay, Mẹ tôi càng khóc lớn hơn! Mẹ tôi cứ nghĩ rằng tôi còn khờ như ngày còn nhỏ. Ừ mà tôi khờ thiệt! Trước mặt mọi người trong nhà, chưa bao giờ tôi chứng tỏ rằng tôi khôn cả. Như một cái bóng nhỏ bên cuộc đời Mẹ. Mẹ ơi! Con vẫn là con bé con của Mẹ mà, phải không Mẹ?

    Tôi biết rằng Mẹ thương tôi nhiều lắm! Mẹ nào mà không thương con! Giờ ngồi nghĩ lại kỷ niệm ngày đó tôi nhớ Mẹ vô cùng!
    Mẹ ơi! Đêm nay con nhớ Mẹ!
    Cont…
    Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 29-03-2010, 07:44 PM.
    Similar Threads
  • #2

    Comment

    • #3

      Ngày hôm sau, Mẹ con tôi đi thăm hoàng thành Huế. Trước khi đi, tôi tưởng tượng chắc là nó sẽ nguy nga lộng lẫy, sơn son thếp vàng như trong phim Tàu. Nào ngờ…

      Cung điện bị dột, nước mưa chảy long tong xuống mấy cái chậu bên dưới. Sàn gạch ướt nhẹp. Nản vô cùng! Phải công nhận là Bà Nam Phương Hoàng Hậu...can đảm! Phục, khâm phục!(?) Phòng chánh, phòng phụ đều xuống cấp nghiêm trọng, âm u, ma quái…Sợ ma chết đi được! Tôi không biết tại sao người ta bán vé ra vào cổng, lấy tiền du khách mà lại không tu bổ gì cho một di tích lịch sử như vậy? Chừng mươi năm nữa, không biết mấy gian trong cung điện, gian nào sẽ đổ sụp?


      Mẹ con tôi lại đến Cổ thành nơi xảy ra cuộc giao tranh đẫm máu giữa 2 phe mùa hè đỏ lửa. Ngày hôm đó họ làm lễ gì lớn lắm để vinh danh những người bộ đội đã ngã xuống. Họ đốt hương trên những cái lư đồng. Họ đọc diễn văn, hát hò…Nhưng tôi và Mẹ đã chảy nước mắt khi nhìn thấy hai bên đường đi còn xót lại những chân nhang. Được thì làm vua, thua thì làm giặc! Những người lính vô tội ngày xưa đã nằm xuống và không bao giờ được Tổ quốc vinh danh ngay tại nơi mình đã ngã xuống. Âm thầm như những linh hồn vật vưỡng, oan ức…Không thể nán lại lâu hơn trước nghịch cảnh nên Mẹ và tôi vội vã ra xe…Mưa vẫn rắc-rắc rơi-rơi….


      Chúng tôi lại đi tiếp thăm lăng tẩm của những vị Vua nhà Nguyễn. Lăng Vua Khải Định trên cao, khung cảnh đẹp vô cùng! Phải công nhận Ông Vua này chọn chỗ an nghỉ có phong thủy đẹp hết sẩy! Làm Vua cũng sướng chứ! Hèn gì mà người ta tranh giành, thủ đoạn, thậm chí có người còn ác độc nữa để leo càng ngày càng cao! Để được chết cũng sướng hơn người!?!? Đây chỉ là ý kiến của riêng tôi thôi! Chỉ là suy nghĩ của một hậu bối, nhìn cảnh người mà nghĩ đến người thôi, chứ không có ý nghĩ gì khác về những vì Vua Chúa. Làm Vua là rơi vào ngôi sao tốt nhất rồi, khỏi bàn cãi!


      Ở lăng Ông Vua này có để những bức tượng những người lính thú ngày xưa, làm tôi chợt nhớ:


      Tùng tùng trống đánh ngũ liên,
      Bước chân xuống thuyền nước mắt như mưa!
      Hay là:
      Lệnh vua hành quân, trống theo dồn,
      Quan với quân lên đường…

      Một điều lạ là những ông lính thú ngày xưa có bàn chân to khủng khiếp luôn! Chắc là tại mấy ổng đi chân đất cả đời nên không thể nhỏ nỗi. Nhìn bàn chân của mấy bức tượng, tôi chợt nhớ đến một người Ông trong họ Ngoại của tôi. Nhiều năm trước, khi tôi về xây mộ cho Cậu tôi, ông bị té xe đạp và bị cái bàn đạp, còn trơ gọng đâm xuyên gót chân. Máu chảy đầm đìa. Tôi sợ hêt hồn, đang trên đường lên rú, trở về nhà là máu chảy chết mất. Ông tự nhiên lội xuống ruộng lấy bùn trét vô chỗ bị thương. Ôi chao ôi, nếu là tôi thì tôi chết liền tại chỗ! Còn ông, thì không sao. Đến tối về nhà tôi hỏi ông đã uống thuốc trụ sinh chưa? Ông nói không cần! Vậy mà không cần thiệt ta ơi! Chân ông lành rất mau mà không để lại di chứng gì cả. Những người thôn quê phải công nhận là họ khỏe! Bệnh hoạn sơ sơ, không hề hấn gì!

      Cont…
      Đã chỉnh sửa bởi Uất Kim Hương; 30-03-2010, 12:31 AM.

      Comment

      • #4

        Viêt tiếp đi chị , chị kể chuyện hay lắm HB ngồi xem mà cứ tưởng tượng như có một giọng nói thật nhẹ nhàng khi trầm khi bổng như rót vào tai mình với một câu chuyện cổ tích..Cám ơn chị nhiều HB sẽ đợi nghe tiếp Thân ái.HB

        Comment

        • #5

          ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi Hương Bình View Post
          Viêt tiếp đi chị , chị kể chuyện hay lắm HB ngồi xem mà cứ tưởng tượng như có một giọng nói thật nhẹ nhàng khi trầm khi bổng như rót vào tai mình với một câu chuyện cổ tích..Cám ơn chị nhiều HB sẽ đợi nghe tiếp Thân ái.HB
          Nghe em khen làm chị khoái quá chừng. Ờ từ từ chị sẽ kể tiếp cho nghe. Chỉ sợ mọi người nói chị nhiều chuyện thôi.

          Comment

          • #6

            Ông Vua Khải Định ngày xưa ăn uống đâu có kham khổ đâu mà ổng không…cao chút nào cả. Hình như ổng chỉ cao khoảng đâu 1.5m thôi. Cả tượng của mấy ông lính cũng không cao nữa. Lính lùn là dễ hiểu vì ngày xưa nhà nghèo có gì bổ dưỡng để ăn đâu. Nhưng ông Vua thì khác, ăn sướng thấy mồ. Của ngon vật lạ từ khắp đất nước đổ về triều đình mà.
            Trời cũng thiên vị mấy ông Vua thiệt đó! Ổng kén ăn, ổng lùn, (nhiều ông còn kém suy nghĩ nữa) vậy mà mấy ổng nhiều vợ quá chừng. Thử nghĩ coi, người bình thường đẹp trai, tài giỏi…có khi còn khó kiếm vợ, mà mấy ổng thì ôi thôi trăm thê ngàn thiếp, thấy ghét! Tôi mà là đàn ông, tôi cầu xin kiếp sau được làm vua cho bõ…ghét. Hứa với trời đất, nếu con được làm vua, con chỉ xin làm vua xứ Răng-Rắc thôi! Cỡ…bảy bà thôi! Con không ham như mấy ông vua châu Á đâu!

            Nhiều năm trước khi về quê Ngoại, cũng gặp ngày mưa gió như ri, người ta nấu nước ruốc lên, bỏ ớt bột vào đỏ ké và chan ăn cơm. Mưa gió ở quê khổ lắm, không có chi ăn cả. Tôi thấy cả nhà chan ăn ngon quá nên xin ăn thử. Bà không cho ăn, nhưng tôi cứ đòi riết nên cũng chìu. Trời ạ, chưa thấy món canh nào mà lạ rứa! Chẳng thà nấu bún riêu, bún bò, mình bỏ vào một ít mắm ruốc, nó dậy mùi và ngọt nước….Người miền Trung, nhất là ở quê ít ai mập lắm! Nhất là con gái, cứ ốm nhom ốm nhách. Bắp chân to bằng trái bắp thôi! Vậy chứ họ lại khỏe mạnh, ít bị ốm đau. Hồi đó tôi đi lên rú một chút về là xin một viên thuốc nhức đầu. Ông la tôi:

            -Mi cứ uống thuốc như ri thì tiền mô mà thấu? Răng mà mi cứ ngày nào cũng uống thuốc, là răng!

            Tôi trả lời:

            -Răng đâu có chết, chỉ có sâu thôi! Răng không có thấu, chỉ nhức đầu quá! Răng chịu nắng không nổi Ông à!

            Ông la tôi:

            -Mi nói rứa thì con gái ở ni chết hết à? Mai Ôn không cho mi lên rú nữa!
            …..

            (hiểu hong HB?)

            Lan man chuyện ngày xưa, giờ trở lại chuyện xứ Huế. Sau khi thăm lăng Khải Định, Mẹ và tôi mệt rồi nên khi đến lăng Ông Vua Tự Đức thì hết muốn đi nhiều nữa rồi. Ông Vua này cũng chọn cho mình một chỗ rất là lý tưởng. Nhưng có một điều rất lạ là, nếu như người bình thường thì hay xây mộ cha mẹ lớn hơn mộ của mình. Vua thì khác, mộ cha mẹ lại nhỏ hơn mộ của mình, thế mới lạ!

            Cũng tương truyền rằng Ông Vua này đã bỏ ra rất nhiều tiền và bóc lột công sức người dân để xây ngôi mộ cho mình. Vậy mới có câu ca dao truyền lại:

            Vạn niên là vạn niên nào
            Thành xây xương lính, hào đào máu dân!
            Mất đi rồi mà còn mang tai tiếng kiểu đó, cho làm Vua, tôi không ham!

            Gần chiều chúng tôi đi thăm chùa Thiên Mụ, lúc này thì mệt bở hơi tai rồi, nên đành đứng dưới cổng chùa mà ngó lên ái ngại. Đi nữa về chắc bó bột cái chân quá!

            Lại nói về chuyện ăn uống. Thức ăn Huế nấu khá ngon và cầu kỳ. Các món bánh bèo, lọc, nậm…đều ngon. Cơm hến lạ lạ mà ngon. Bún bò thì không ngon bằng Mẹ tôi nấu. Cơm thì cũng thường thôi! Chè thì đặc biệt ngon nhưng thiếu nước dừa. Nếu có thêm nước dừa thì ngon hơn! Nghe nói có cơm Âm phủ nhưng người ta nói cơm Âm phủ bây giờ không còn ngon nữa.

            Người miền Trung đặc biệt không thích ăn ốc hay sao đó. Họ chỉ ăn hến thôi. Ngày xưa, khi về quê, tôi thấy ốc bưu đầy ruộng. Tôi xin người Ông họ của tôi bắt về ăn. Ông nói:

            -Mi ăn ri cái thứ nớ! Nhớt chết!

            Tôi trả lời:

            -Cháu không ăn ri, cháu muốn ăn ốc!

            Vậy là mấy cậu bắt cho tôi một rổ, luộc lên tha hồ ăn…một mình. Dĩ nhiên là ngon hơn ăn cơm trộn nước ruốc rồi!

            Thêm một điều nữa không biết có đúng không, người miền Trung không ăn mít chín. Họ chỉ ăn mít non. Mít non luộc lên trộn với đậu phộng, rau thơm, nước mắm ớt tỏi, ăn cũng khá ngon. Có khi còn nấu canh mít non với tôm và lá tía tô nữa, món này cũng ngon lắm! Gia đình tôi tuy ở Sài gòn nhưng cũng thường hay ăn món này. Khác người Trung ở chỗ tôi rất khoái ăn mít chín. Cả mít non lẫn mít chín đều ăn ngon hết!

            Cont…

            Comment

            • #7

              Lan man qua chuyện ngôn ngữ miền Trung. Gia đình tôi tuy có một nữa giòng máu miền Trung thiệt, nhưng mà Mẹ tôi nói tiếng Bắc rặt. Hai bên Nội Ngoại đều nói tiếng Bắc hết nên không hiểu tiếng Trung nhiều lắm! Mẹ tôi có thể hiểu vì sống lâu ở ngoài Trung, nhưng tôi thì không. Chị gái và em gái tôi đều lấy chồng người Trung, trừ tôi. Khi họ nói nhanh như chim hót thì tôi chịu thua luôn. Mách nhỏ cho các bạn nữ khi có người yêu con trai miền Trung nhá: giả điếc là tốt nhất! Mình giả điếc mà cũng đừng cho người ta biết. Đừng có mỗi chút mỗi hả? hả?... người ta tưởng mình điếc thiệt. Người ta sợ mai mốt mình sanh con cũng …điếc luôn! Cứ cười mỉm chi…cọp cho ta. Người ta thấy mình cười, người ta tưởng mình hiền, không ai nỡ lòng nào bắt tội con…cọp chưa ăn thịt…người cả!

              Tôi thì cái tật hay chọc người khác. Ngày ấy khi Ông Bà các cậu các dì họ của tôi, mang tiếng là họ nhưng bắn đại bác 3 ngày chưa tới, nói chuyện, tôi hiểu hay không hiểu gì cứ trả lời bừa. Vừa trả lời vừa pha trò nên mấy Cậu và Dì thích lắm. Đi đâu cũng đắt tôi đi để giới thiệu với mọi người đứa cháu đại bác bắn ba ngày không tới này nói chuyện vui.

              Ngày ấy khi tôi về thì vừa mới qua trận lụt. Không còn rau cỏ chi cả. Bà vừa mới trồng được mấy luống cải nhỏ xíu, chỉ cao bằng ngón tay mà cũng cắt vô ăn. Là con gái, thèm ăn ổi xanh, cóc, bánh kẹo…mà chợ quê cũng ít bán lắm. Muốn ăn thì phải đi chợ Diên Sanh cách nhà 13 cây số lân. Nghĩ đến quãng đường xa là hết muốn ăn rồi. Trong nhà có nuôi gà đẻ trứng. Tội nghiệp, cả nhà cứ nhường cho tôi, mỗi buổi được 1 quả, làm tôi ngượng chết được. Thịt thà, cá…chợ quê thì bữa có bữa không. Người ta nuôi heo người ta cưng lắm. Chưa lớn là người ta không bán đâu. Đó là lý do tôi đòi ăn nước ruốc cho giống với mọi người.

              Khoảng thời gian này mọi người cũng còn khổ lắm, chưa sướng đâu. Khoảng hơn 5 năm sau thì bộ mặt làng quê mới thay đổi. Lớp trẻ bỏ làng vào miền Nam lập nghiệp, gởi tiền về giúp làng thì mới khấm khá được. Giờ thì trong làng đã có điện thoại, điện tuy vẫn còn xài nước giếng.

              Nói đến giếng tôi mới nhớ, tôi chuyên trị làm rớt gàu xuống giếng. Hành tội mấy cậu phải leo xuống lượm lên. Trời Noel lạnh lắm, khi leo lên Cậu lạnh tím cả người. Vậy là mọi người miễn cho tôi kéo nước giếng.
              Người Trung có những từ lạ lắm như: bổ chững, mô, tê, răng, rứa, ni, ri….Lửa thì nói là lã, cá lóc con thì gọi là cá tràu… Khó nhớ lắm, nếu không sống ở miền Trung vài tuần là coi như…điếc tự giác!

              Cont…

              Comment

              • #8

                Chị ơi vậy là chị người Huế đúng không hèn gì văn hay thơ giỏi lại rất là tình cảm...em xem chị nói chuyện tiếng Huế vui lắm mấy cái từ răng..gì đó tếu ghê nhiều câu em phải ngồi nghĩ một lúc xem nghĩa là gì..chị viết nữa di nhe.Merci chị nhiều.HB

                Comment

                • #9

                  Chỉ cần 2 ngày là chúng tôi đã đi nhiều thắng cảnh trên đất Huế. Người ta nói còn phải đi đò trên sông Hương nữa mới đủ hết nhưng tôi không thích đi trên sông nước cho mấy. Không thích bởi lý do dễ hiểu là tôi không biết bơi. Mẹ tôi bơi giỏi lắm vì hồi nhỏ Mẹ tôi sống ở miền Trung, phải chống chọi với lũ lụt hằng năm. Vì tôi không thích đi nên Mẹ và chị tôi rủ nhau đi bỏ tôi ở lại khách sạn một mình. Lại một mình! Tôi từ nhỏ đã không thích đi chơi rồi. Cái số khổ thì muôn đời cũng khổ! Nhiều năm trước có dịp đi Hà nội, đi Huế, trong tay có tiền. Mẹ dặn đi chơi cho đã đi rồi về, vậy mà khi xong việc, tôi chỉ muốn về nhà thôi. Không hiểu tại sao trước khi dự định đi đâu đó thì tôi háo hức dễ sợ, nhưng khi đến nơi rồi lại không muốn đi đâu hết, chỉ muốn ở trong khách sạn nghỉ ngơi mà thôi. Một phần có lẽ vì tôi kiệt sức thật sự. Nhiều năm liền tôi làm việc không ngơi nghỉ, đến lúc được nghỉ thì cũng là lúc con người mệt mỏi quá sức rồi….Một phần vì nhớ 2 đứa nhỏ. Hình như giữa mẹ và con có sợi dây ràng buộc nào đó hay sao đó. Tôi gọi điện mỗi ngày về cho con mà cũng vẫn…nhớ!

                  Rồi Mẹ con tôi lại đi ra Quãng Trị, thăm cổ thành Quãng Trị. Chỉ còn một đoạn nhỏ đầy rêu phong của cổ thành mà thôi. Lỗ chỗ đạn ghim trên tường thành, hoang tàn đổ nát. Không hiểu người Việt mình nghĩ gì mà không giữ gìn những sản phẩm văn hóa này. Chừng mươi năm nữa, đoạn thành này sẽ sụp đổ và mất hẳn dấu vết.

                  Nhớ có lần tôi đi công tác ở Berlin, bên Đức, người ta vẫn còn giữ lại một đoạn tường Bá linh, cũng vỡ loang lỗ, dấu tích của sự giận dữ của người dân 2 miền Đông và Tây Đức khi hai miền thống nhất. Họ rào kỹ lắm để giữ gìn dấu tích, như là một bằng chứng lịch sử, và còn bán những viên gạch của bức tường như là quà lưu niệm nữa. Tôi cũng thấy họ giữ lại một cái nhà thờ cũng bị chiến tranh tàn phá như là một đài tưởng niệm, nhưng không hoang tàn….

                  Vậy mà…, ở Quãng Trị, khi tôi đi qua, cũng có một cái nhà thờ tan hoang như thế, dây leo, cỏ bám, rêu phong…tiêu điều mà không ai chịu giữ gìn…Dù gì thì nó cũng là một di tích của chiến tranh cho con cháu đời sau nhìn thấy. Nếu ở trong miền Nam, đi đâu cũng thấy nhà cửa sầm uất, thì ở miền Trung, tiêu điều lắm! Không biết bao nhiêu năm nữa thì miền Trung mới sầm uất được. Lớp trẻ, trai gái miền Trung bỏ đi xa xứ hết. Vì đơn giản là nơi đây đất cày lên sỏi đá. Làm thì nhiều mà bị trời hành lấy đi hết!

                  Chúng tôi ghé nhà thờ La Vang, là một nhà thờ nổi tiếng. Dấu vết chiến tranh vẫn còn hằn lên từng viên đá, ngọn cỏ, lá cây…Dọc đường đi là đất pha cát trắng, khô cằn…mồ mả nhiều vô số kể…Nhà nào cũng có từ một cho đến nhiều cái miếu âm hồn nhỏ nhỏ trước nhà, để thờ những hồn ma vất vưỡng chết trong chiến tranh…

                  Có một điều rất đặc biệt mà tôi thấy ở miền Trung là không có ăn mày, ăn xin chi cả. Họ có thể chịu nghèo, chịu lao động kham khổ nhưng không xin. Hình như vậy?!? Có thể là tôi chưa đi nhiều chăng, nên không biết?

                  Về thăm lại xóm nhỏ ngày xưa của Mẹ tôi bên giòng Thạch Hãn, thì Mẹ đã không còn nhận ra ngôi nhà xưa nữa. Tất cả đã được đổi mới hoàn toàn. Bom đạn đã xóa hết dấu vết! Vô tình chúng tôi ghé váo một quán cơm ven đường, khi Mẹ tôi nói chuyện với người chủ quán, Mẹ tôi nhận ra người quen. Bà ấy kể cho Mẹ tôi nghe về hành trình chạy loạn khi miền Trung bị chiếm như thế nào. Ai bị đạn lạc chết trên đường chạy loạn, ai còn, ai mất. Mẹ tôi ngồi vừa nghe vừa khóc…Nhưng tôi biết sâu thẳm trong lòng Mẹ, Mẹ cũng vơi đi nỗi nhớ quê, muốn ngóng tin tức xóm làng mà hơn nữa đời người mới có dịp thấy và nghe lại…Ai có xa quê hương, có xa xóm làng mới thấu hiểu nỗi nhớ của Mẹ tôi. Đêm đó nằm cạnh Mẹ, tôi biết Mẹ đã không ngủ và thở dài nhiều lắm!

                  Mẹ à, dù gì thì con gái cũng làm tròn một ước nguyện nhỏ là đưa Mẹ về thăm lại cố hương. Thăm lại nơi Mẹ sống thời thơ bé, dù rằng hơi trễ, dù rằng Mẹ chẳng còn khỏe mạnh nữa. Mẹ có thích không?

                  Con gái của Mẹ.
                  UKH
                  Apr 4, 2010

                  Comment

                  Working...
                  X
                  Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom