• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Ngoái lại từ góc Givral

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Ngoái lại từ góc Givral

    Ngoái lại từ góc Givral








    Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn từng ngồi đây ngắm phố xá, bên bức tranh tường sắp bị đập bỏ kia




    Nhiều du khách nước ngoài đến tham quan Sài Gòn sau khi đọc những cuốn sách về Phạm Xuân Ẩn, đã tìm đến và ngồi lặng hàng giờ ở một góc càphê Givral (khai sinh từ những năm 50 thế kỷ trước), nhìn ra cửa sổ để thả tưởng tượng về quá khứ.

    “Radio Catinat”

    Trong cuốn Một người Việt Nam trầm lặng của nhà báo Pháp Jean-Claude Pomonti, thường trú của tờ Le Monde tại Sài Gòn trước đây viết về điệp viên, nhà báo Phạm Xuân Ẩn, tác giả nhắc nhiều lần đến một góc quán mà ông gọi là “Radio Catinat” (đài phát thanh Catinat – tên của đường Đồng Khởi lúc trước). Có những câu như thế này, xứng đáng được gõ lại bằng máy đánh chữ kiểu cũ trên một nền giấy nhựt trình và dán lên góc khuất của bức tường Givral để tôn thêm chiều sâu cho nội thất của quán: “Radio Catinat là biệt danh mà người ta gán cho tiệm càphê đá Givral ở góc phố Tự Do và đại lộ Lê Lợi. Hai cửa sổ ở phòng tôi ở gác ba khách sạn Continental trông ra quảng trường Nhà hát Thành phố và Givral nằm trong tầm nhìn của tôi. Tiệm càphê Givral đông khách, trong số này có thể kể ra dân biểu hạ viện, nghị sĩ thượng viện, điệp viên, nhà báo, chỉ điểm nhất là người Việt của cảnh sát. Nhà hát Thành phố bên cạnh, nơi đây các dân biểu và nghị sĩ đến tranh luận trong Quốc hội cũng góp phần vào cơ nghiệp của Givral”.

    Cũng trong cuốn sách này, ông Pomonti còn kể một chi tiết thú vị: trong số những người phương Tây đầu tiên được phép gặp ông Ẩn vào những năm 90 có một phụ nữ Mỹ, nguyên là phóng viên chiến tranh – bà Laura Palmer. “Bà này gọi Phạm Xuân Ẩn là “Tướng Givral”, có thể hiểu là con người năng lui tới tiệm càphê Givral”.





    Phạm Xuân Ẩn đang đi đến tiệm cà phê Givral, năm 1973 (ảnh trong Bộ sưu tập cá nhân của Phạm Xuân Ẩn)


    Hình ảnh điệp viên Phạm Xuân Ẩn đang bước dứt khoát qua những làn kẻ vôi trắng từ khách sạn Continental, nơi đặt văn phòng thường trú báo Time sang càphê Givral, có thể được một đồng nghiệp nào đó chụp từ góc chếch của quán này đã in lại trong cuốn Điệp viên hoàn hảo của Larry Berman (Nguyễn Đại Phượng dịch, NXB Thông Tấn). Vị giáo sư Mỹ, người dám bỏ vài chục năm khám phá sự nghiệp của một điệp viên có sức mạnh làm cho cả nước Mỹ rúng động ấy, đã khám phá ra một tư liệu quý mà sau này ít ai nhắc đến về cái không gian mà vị điệp viên thường hiện diện: “Givral là tiệm càphê của tư nhân, nên CIO muốn vợ ông Phạm Xuân Ẩn đứng ra mua lại tiệm này bằng tiền của CIO. Phạm Xuân Ẩn không muốn tham gia phần nào vào kế hoạch này, tuy nhiên việc đặt máy nghe trộm tiệm càphê Givral vẫn được tiến hành. Theo đó một phần của tiệm càphê Givral được sửa chữa nâng cấp thành quầy kem và càphê sữa nhằm che đậy mục đích thực sự là đặt thiết bị nghe trộm”. Tình tiết trên nảy sinh trong bối cảnh sau hiệp định Paris 1973, biết rằng phái đoàn của chính phủ Cách mạng lâm thời đang ở một khách sạn gần Givral (nay là khách sạn Hyatt), CIO (đặc uỷ Trung ương tình báo chế độ Sài Gòn) đã nảy ra ý định đặt thiết bị ghi âm tại Givral để nghe ngóng những bàn bạc của các đại biểu chính phủ Cách mạng lâm thời về các kế hoạch thành lập “chính phủ liên hợp” của họ.

    Góc của phồn hoa

    Trở lại thực tại của những ngày đầu tháng 4.2010. Một đêm mùa hạ nóng bức, một người Sài Gòn rủ tôi đi nhìn lại lần cuối hình ảnh Givral hoang phế loang lổ trong cuộc “thay màu” quyết liệt diện mạo trung tâm. Dừng chân ở cái vạch vôi, trước mắt tôi là hàng barie sơn đỏ chắn dọc trên vỉa hè. Những cửa sổ đang bị đập toang. Những tranh tường hoài cổ còn gắng gượng neo mình trên lớp vôi bong như cố gắng níu giữ chút màu quá vãng.
    Những tiếng nện búa âm vang đâu đó trong đêm.

    Một cuộc giải toả sẽ biến khúc đường này thành đại công trường trong một thời gian rồi trả lại cho nó một diện mạo khác. Bước chân của vị điệp viên, bóng hình Sài Gòn phồn hoa trong ký ức sẽ chìm vào những trang sách. Hình ảnh cửa sổ phồn hoa Sài Gòn ngày cũ cũng nhoè dần trong trí nhớ của một lớp người. Không còn ai để kể. Không còn ai thiết tha lắng nghe. Những dòng xe cộ lại nối nhau lướt qua các khung kính mới với tốc độ nhanh hơn. Vội vàng hơn. Như thể những nhân ảnh ngơ ngác chuồi qua khung kính lấp loáng ngày mưa, không điều gì neo giữ họ lại. Sự hoang trống ký ức sẽ đẩy con người đến một bờ vực sống lạnh trơ, bắt đầu với một không gian, sau là một thành phố, một quê hương và một thế giới. Bên cạnh tôi, vài người khách nước ngoài dừng ở cột đèn đỏ, ngần ngại ngắm nghía những cửa sổ bị đục bỏ trống hoác. Có lẽ họ đã đọc đâu đó về tiệm càphê này. Họ đứng chuyện trò và tranh thủ móc máy ảnh ra chụp vội một vài hình ảnh trước khi đèn xanh mở lên. Đèn flash phả sáng những hốc tối hoang trống và im lìm gạch đất ngổn ngang bên trong góc quán vang bóng một thời.





    Cuồng lưu

    Có những chiều muộn chưa xa, khi những ô cửa sang trọng phồn hoa kia sáng lên màu đèn đầy ma lực, khi mùi càphê thi thoảng theo hơi máy lạnh hắt ra góc đường, chắc cũng làm lắm kẻ nghèo xơ nuôi mơ mộng có ngày được bước chân vào đó ngồi nghe nhịp chậm của tách càphê phin và ngắm nắng mưa về qua dòng người trôi vô thanh bên ngoài.

    Có một buổi sáng nào trong tương lai gần, có một kẻ lẩn trong dòng người bộn bề kia, chợt giật mình nhớ ra mình vừa bị truất mất một điểm nhìn khi qua đây, xa hơn, hắn ta bị truất hữu ký ức, không gian cho suy tưởng, hay giản đơn là bị lạc mất một ước mơ, một ngưỡng vọng có phần phù phiếm nhưng có khi là động lực để sống thanh lịch hơn.

    Đèn đỏ. Rồi đèn xanh. Từng dòng, từng lớp người qua. Vội vội.

    Điều gì đang xảy ra bên dưới dòng chảy này? Một cuồng lưu hung hãn cuốn mọi thứ trôi đi đến nỗi không kịp ngoái lại!

    bài và ảnh Nguyễn Vĩnh Nguyên
    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 07-04-2010, 10:29 AM.
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.
    Similar Threads
  • #2

    Givral

    ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi CONHAKO View Post
    Ngoái lại từ góc Givral


    cám ơn bác post bài viết này nhắc lại những kỷ niệm củ
    lúc xưa em vẩn lui tới nơi chốn này nhưng không phài là "spy"
    uống cà phê ngồi nhìn thiên hạ dạo phố.....

    Comment

    • #3

      ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi anh-tran View Post
      cám ơn bác post bài viết này nhắc lại những kỷ niệm củ
      lúc xưa em vẩn lui tới nơi chốn này nhưng không phài là "spy"
      uống cà phê ngồi nhìn thiên hạ dạo phố.....


      ...lúc xưa , uống cà phê hay chỉ thích bánh Givral thôi..." khi xưa ta bé " mờ...


      A-T huynh ui , để CO nhờ Photo tìm xem Givral tạm dời về đâu , CO thích bánh Givral , ngon lúm !!! ...


      A-T huynh làm "spy " , chắc hay hơn J. C. dzồi...




      hay là The World Is Not Enough... hi hi hi .....
      ----------------------------

      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

      Comment

      • #4

        ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi CONHAKO View Post
        ...lúc xưa , uống cà phê hay chỉ thích bánh Givral thôi..." khi xưa ta bé " mờ...

        A-T huynh ui , để CO nhờ Photo tìm xem Givral tạm dời về đâu , CO thích bánh Givral , ngon lúm !!! ...
        bánh Givral thơm ngon nhưng em chỉ đủ tiền cà phê thôi bác ơi...
        từ trường em ra đây mất độ 10 phút, lúc xưa Givral trên đường Tự Do.

        Comment

        • #5

          ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi anh-tran View Post
          bánh Givral thơm ngon nhưng em chỉ đủ tiền cà phê thôi bác ơi...
          từ trường em ra đây mất độ 10 phút, lúc xưa Givral trên đường Tự Do.

          ...Ai biểu A-T cứ làm Đại ca dẫn cả lớp đi uống cà phê Givral...

          có biết câu ca dao mới :

          "Nam kỳ khởi nghĩa - tiêu Công Lý
          Đồng khởi lên rồi - mất Tự Do "

          bi giờ về hỏi Đường Tự Do , người ta tưởng A-T huynh ... ở bên Mỹ về...


          bác buồn vì Xuân Thu dẹp tiệm - mà không - chắc dời về đâu thôi ! ở đấy nhiều sách hay.....



          ********************



          .... không phải là dân SG gộc nhưng cũng ngậm ngùi trước vẻ đẹp hoa lệ kiểu Pháp 1 thời của SG đang bị thay thế bởi những thứ thời trang lố lăng. Rất đáng tiếc vài năm nữa nếu về SG mà tưởng mình đang đi lạc ở Singapore. SG không chỉ là kiến trúc mà còn là TP của lịch sử. Không ai đạp đổ lịch sử của chính mình dù nó là thế nào đi nữa.

          Đi về chân núi xanh





          Sài Gòn có một quán cà phê tôi hay ngồi khi một mình khi cùng vài người bạn. Quán ở góc Đồng Khởi và Lê Lợi, có những khung cửa sổ thật to. Ngồi ở đó, tôi có thể nhìn sang là Nhà hát Thành phố, xa hơn một tí là khách sạn Caravelle, còn ngay bên kia đường là khách sạn Continental. Nhà hát Thành phố đã ở đó từ đầu thế kỷ 20, khách sạn Continental cùng tuổi nhà thờ Đức Bà, còn Givral quán cà phê nơi tôi ngồi và khách sạn Caravelle trên dưới 60 năm tuổi.

          Tôi thích ngồi ở đó ngắm xe cộ chầm chậm qua lại trên hai con đường Đồng Khởi và Lê Lợi, ngắm những du khách nước ngoài cuốc bộ trên vỉa hè hay dừng chân mua tờ tạp chí, trái dừa tươi, chụp vài kiểu ảnh hay đẩy cửa bước vào trong quán. Tôi ngồi ở đó ngắm Sài Gòn. Những khi đó tôi biết tôi đang ngồi trong lòng Sài Gòn.

          Trước 75, tôi không ngồi ở đó – tôi còn ngồi ở một nơi không thấy gì ngoài bóng tối, nhưng tôi đã nghe ba tôi kể lại, và tôi đã đọc trong sách báo. Những mẩu chuyện, những giai thoại về Sài Gòn tôi nghe từ ba tôi, từ những thế hệ trước tôi kể lại cho bạn tôi ở đây, trong quán này. Những quán cà phê như Givral không đơn thuần là quán cà phê, mà là chứng nhân lịch sử và bản thân nó cũng là lịch sử. Nó lưu giữ trong nó một phần hồn của Sài Gòn, một thành phố có thể vẫn còn xô bồ nhưng hãy còn nhiều nét duyên và nhất mực hiếu khách.

          Quán không nhiều bàn ghế, và có lẽ vì thế cũng không bao giờ quá đông. Thường khi nào tôi cũng có thể kiếm được chỗ ngồi bên cửa sổ. Cho dù không ngồi được bên cửa sổ thì những khung cửa sổ thật to cũng cho phép tôi vừa trò chuyện vừa ngó nghiêng ra đường. Nếu là ăn trưa, tôi thường gọi món cà chẽm xốt bơ chanh. Cá chẽm ở đây có thể không phải là món cá tươi nhất trần gian nhưng nước xốt được làm thật là tinh tế. Ăn kèm bao giờ cũng là một ít rau củ được hấp vừa chín tới, cùng với một ổ bánh mì nhỏ và giòn. Có thể thấy dấu vết ẩm thực kiểu Pháp trong những món ăn ở đây.

          Phần lớn khách ngồi trong quán là những người không còn trẻ. Có lẽ, đối với các bạn trẻ, Gloria Jeans hay Coffee Bean là những chỗ ngồi ưa chuộng hơn. Có một bạn được tôi dẫn tới đây còn chê quán cũ kỹ, xập xệ, cho dù quán này cũng như hầu hết các quán cà phê Sài Gòn bây giờ đều có wifi.

          Trưa hôm qua tôi lại ngồi ở Givral và có thể đó là lần cuối cùng tôi còn được ngồi ở quán. Chỉ bốn ngày nữa, quán sẽ đóng cửa. Toàn bộ khu tứ giác Eden cũ sẽ được đập đi nhường chỗ cho dự án trung tâm thương mại Eden hình như cũng do tập đoàn Vincom – đơn vị đang xây một trung tâm thương mại khác ở vườn hoa Chi Lăng - đầu tư. Trong khoảng hai, ba năm tới, Givral, nhà sách Xuân Thu, những cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ và gallery tranh trong khu này sẽ trở thành một công trường xây dựng khổng lồ.

          Sau ba năm, nơi từng là Givral hẳn sẽ là một quán cà phê khác. Có thể đó sẽ là Highlands, Gloria Jeans, Coffee Bean hay Starbucks. Ngồi ở đấy nhìn ra, vẫn còn có thể thấy Nhà hát Thành phố và Caravelle, nếu may mắn thì vẫn còn Continental, nhưng một chút hồn Sài Gòn đã không còn nữa.

          Blog Goldmund)


          Cập nhật 25/3: Bài trên có sai một chi tiết nhỏ. Tôi ngồi quán này ngày 24/3, cậu phục vụ bảo quán sẽ đóng cửa ngày 28/4/2010 . Do đầu óc lẩm cẩm lại bị emotional quá nên tôi tính ra quán còn sống 4 ngày. Đúng ra là 1 tháng 4 ngày. Vậy các bạn ở Mỹ hay Hà Nội vẫn có thể đủ thời gian để ngồi Givral lần cuối!



          Viết cho Sài Gòn
          Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 07-04-2010, 11:50 PM.
          ----------------------------

          Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

          Comment

          • #6

            ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi anh-tran View Post
            cám ơn bác post bài viết này nhắc lại những kỷ niệm củ
            lúc xưa em vẩn lui tới nơi chốn này nhưng không phài là "spy"
            uống cà phê ngồi nhìn thiên hạ dạo phố.....
            AnhTran cuối tuần này em rãnh thứ 7 và chủ nhật...

            Em xuống dưới rồi gọi anh đi cà phê ngồi " Spy " ở Lú hí ?

            Vui...
            Đã chỉnh sửa bởi M Mít Đặc; 08-04-2010, 11:29 AM.
            Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

            Comment

            • #7

              ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi M Mít Đặc View Post
              AnhTran cuối tuần này em rãnh thứ 7 và chủ nhật...

              Em xuống dưới rồi gọi anh đi cà phê ngồi " Spy " ở Lú hí ?

              Vui...
              hello Mít!

              sound goods, nhưng weekend này phải lo thanh toán xong vụ tax chỉ còn vài ngày nửa là deadline nếu được tuần tới thì tốt hơn.

              cheers

              Comment

              • #8

                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi anh-tran View Post
                hello Mít!

                sound goods, nhưng weekend này phải lo thanh toán xong vụ tax chỉ còn vài ngày nửa là deadline nếu được tuần tới thì tốt hơn.

                cheers
                He.. he... Em mới trã xong cái nợ đời này tuần vừa rồi , hú hồn !

                Chuyện nhỏ , tuần sau gặp anh... Vui !
                Tôi khám phá ra bí mật của đại dương khi suy niệm về một giọt sương mai.

                Comment

                • #9

                  Givral.-chào không hẹn gặp...

                  .

                  Givral.-chào không hẹn gặp...


                  Đỗ Trung Quân






                  Chào – không còn gặp lại một nơi lịch sử từng đi qua

                  Quán cà phê Trieste* ở San Francisco cứ ám ảnh tôi mãi. Nó chỉ là cái quán nhỏ nằm ở góc phố Vallejo/Grant được mở từ năm 1956, bởi một người Ý nhập cư, nhưng từ đây lịch sử một địa chỉ văn hóa lừng lẫy được hình thành. Nó là nơi lui tới của nhiều nhà thơ, nghệ sĩ danh tiếng, là " phòng khách" của Jack Kerouac, Allen Ginsberg và những nhà thơ Beatniks bạn bè. Nơi thi sĩ gốc Nga giải Nobel văn chương Joseph Brodsky gạch gạch xóa xóa những vần thơ của mình… Còn nữa. Nơi một chiếc bàn gỗ nhỏ góc phòng còn phảng phất bóng dáng của Francis Ford Coppola ngồi gọt giũa kịch bản "The Godfather" những năm 70… Chính họ, những ẩm khách mà hoạt động nghệ thuật và danh tiếng đã biến Caffe Trieste trở thành một địa điểm văn hóa bất cứ du khách nào quan tâm đến nghệ thuật đều mong muốn bước vào.

                  Về Sài Gòn, tôi bỗng nhớ khôn nguôi những quán cà phê của mình, những nơi lẽ ra cũng phải trở thành địa chỉ văn hóa, phải được gìn giữ và bảo tồn cho một thành phố thu hút du khách mọi nơi không chỉ vì cái danh xưng cố tình bị thu nhỏ – thành phố "kinh tế" – mà còn ẩn hiện, nhưng là ẩn hiện tràn lan, đầy ấn tượng trong cuộc sống tinh thấn của nhiều thế hệ thanh niên, những cánh cửa văn hóa tưởng như không toan tính nào có đủ sức niêm phong, hay xóa mờ. La Pagode – quán cà phê "Cái chùa " từng nằm trên góc ngã tư Lê Thánh Tôn – Tự Do (trước là Rue d’Espagne và Rue Catinat, nay được vinh danh là Đồng Khởi) đã mất đi từ lâu. Nó chính là nơi nhiều gương mặt danh tiếng nhất về văn chương, thơ ca, hội họa, âm nhạc, cũng như những tên tuổi lớn trong các hoạt động văn hóa xã hội của Sài Gòn một thời thường có mặt. Hòa bình đã 35 năm, những ngộ nhận ấu trĩ – hay giả vờ nhìn nhận là ấu trĩ – có lẽ đã đi qua, hay ít nhiều không còn nặng nề như thời tiếp quản thành phố. Tiếc thay, La Pagode đã biến mất, biến mất vĩnh viễn. Brodard – một quán kiểu Pháp danh tiếng khác của Sài Gòn cũng không còn là Brodard nguyên trạng của nó: nó đã thay tên và thay cả kiến trúc. Cái còn lại trong "bộ ba" danh tiếng ấy, (bộ ba, nếu không kể một địa điểm danh tiếng khác của Sài Gòn mà chính tôi sau này chỉ nghe nói chứ chưa hề có dịp đặt chân tới vì còn quá nhỏ: La Croix du Sud, cũng trên đường Catinat) cái còn lại là Givral, nơi khi chọn làm bối cảnh một trường đoạn của bộ phim Người Mỹ trầm lặng đoàn làm phim đã không ngại tốn kém, bắt buộc phải dựng lại đúng màu sơn, đúng hình dáng của nó ở thập niên 60-70. Ngay cả khách sạn phía đối diện, là Hotel Continental, một địa điểm khác xuất hiện trong bộ phim dựa theo tác phẩm văn học của Graham Greene, cũng phải trở lại kiến trúc thời ấy. Thật dễ hiểu: các nơi này vừa là địa điểm văn hóa vừa là những địa chỉ có thật trong bước đi của lịch sử. Nhà báo và tình báo Phạm Xuân Ẩn ở Sài Gòn từng chọn Givral làm chỗ ngồi thường xuyên, cũng như vô số nhà báo trong và ngoài nước những năm chiến tranh Việt Nam: họ chọn địa điểm này để nhâm nhi, quan sát và thu thập tin tức báo chí mỗi ngày, muốn gặp nhau thường khi khỏi phải hẹn trước…

                  Những ngày Givral chuẩn bị lên máy chém, tôi thường ra kéo ghế ngồi một mình, ngẩn ngơ không tin cái chuyện dự án xóa sổ Givral chung với toàn bộ khu thương xá Eden là chuyện có thật. Quy hoạch một thành phố, chỉnh trang một thành phố, phát triển một thành phố tất nhiên là việc cần thiết, nhưng người ta hoàn toàn không được tự cho phép làm những công việc ấy với một tầm nhìn thiếu sâu sắc, chỉ tính đến đường đi của một thứ lịch sử bị ép mỏng không quá một thế kỷ mà quên mất công việc bảo tồn những cái cần bảo tồn, là những nơi chốn có thể được coi là trở thành di sản tinh thần.

                  Trieste giờ đây đã là một chuỗi quán cà phê danh tiếng trên đất Mỹ. Khởi đầu tên tuổi, thương hiệu của mình từ cái quán nhỏ bé ở góc phố Vallejo/Grand kia (từ một người Ý nhập cư làm nghề lau chùi cửa kính) vào những năm 1956, ngày nay nhắc đến Caffe Trieste không phải là ghi nhận những thành tích kinh doanh của hệ thống Trieste, mà trước tiên là nhắc tên một địa chỉ văn hóa và nghệ thuật không chỉ của riêng người Ý, mà của cả người Mỹ.

                  Đất nước Cuba trải qua nhiều năm chiến tranh khốc liệt, đã khoác lên mình nhiều chiến bào khác biệt, đã kinh qua nhiều cuộc cải cách đầy "khí thế cách mạng" triệt để. Người Cuba, ngay cả giữa thủ đô La Habana, nghe nói là cuộc sống hãy còn nhiều thiếu thốn vất vả, với hình ảnh "ấn tượng" những chiếc xe bò chạy thay cho xe tải, nhưng những người yêu mến Cuba còn may mắn có quyền hi vọng, bởi lẽ không một địa chỉ văn hóa nào trên đất nước này bị cuốn theo cơn lốc đổi mới kiểu quê mùa giả tạo, và những ai thiết tha với không khí văn hóa Cuba vẫn sẽ hoàn toàn có cơ may tìm lại nó dễ dàng, và chẳng cần phải qua những lễ hội trống kèn nhang khói, mà chính trong cuộc sống ngày thường.

                  Ôi, hãy tưởng tượng một người Paris một buổi sáng ra phố, bỗng thấy ở cái chỗ bao nhiêu năm là nơi có cái bảng hiệu Café des Deux Magots, hay Café de Flore, nay chỉ là những đống gạch vụn, để rồi sau đó thấy dựng lên một thứ Mỹ không ra Mỹ, Tàu không ra Tàu, Ấn độ không ra Ấn độ…
                  Givral cũng như La Pagode, Brodard, hay La Croix du Sud trên đường Catinat ngày nào, là một trong những địa điểm mà vô tình, một cách nào đó, lịch sử đã đóng dấu ấn lên cả những chiếc ghế ngồi.

                  Givral. Xin vĩnh biệt cái quán góc phố nơi ngày còn nhỏ ta từng được mẹ nắm tay dẫn qua trên hè phố Sài Gòn…




                  .
                  Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 19-04-2010, 12:14 AM.
                  ----------------------------

                  Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                  Comment

                  • #10

                    Givral C'est Fini






                    cuối cùng cũng nghe được một bài...cảm ơn hatongthanh.
                    ----------------------------

                    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                    Comment

                    • #11

                      Sài Gòn mất Givral: Ý dân ở đâu? (*)


                      Tại sao các thông tin về quy hoạch, kiến trúc để được phản biện thường không công khai? Lẽ nào chúng ta lại cho rằng "Dân biết gì mà góp ý"? Phương pháp chuyên gia không thể thay thế cho sự tham gia của cộng đồng.

                      Mấy hôm nay, các nhà văn, nhà sử học và giới trí thức xôn xao về chuyện quán café Givral bị xóa bỏ không thương tiếc và đặt câu hỏi tại sao lại ra nông nỗi này?

                      Nếu nhìn lại thì hiện tượng Givral đột tử không phải là đầu tiên mà trước đó có nhiều chuyện tương tự như thế đã diễn ra ở thành phố này. Chẳng hạn, đó là sự biến mất của dãy nhà cổ hơn 100 năm tuổi trên đường Trần Văn Kiểu, quận 5 chạy dọc kênh Tàu Hũ khi xây dựng tuyến đại lộ Đông Tây; Nhà hát TP chỉ còn là bao diêm bên cạnh người khổng lồ Caravelle...




                      Mai này, nhà hàng Givral nổi tiếng qua nhiều thời mốc lịch sử chỉ còn trên bưu thiếp.
                      (Ảnh chụp ngày 19-4) Ảnh HTD


                      Tiến trình đô thị hóa và nâng cấp, chỉnh trang ở TP chưa chấm dứt. Tới đây sẽ còn rất nhiều dự án lớn tiến hành ở TP như bãi đậu xe ngầm Công viên Lê Văn Tám, bãi đậu xe ngầm ở sân khấu Trống Đồng, nhà hát giao hưởng ở Công viên 23-9, quảng trường trung tâm ở Thủ Thiêm, khu thương mại phức hợp Vincom thay thế cho Eden… Tất cả dự án này đều nằm ở khu vực lõi trung tâm. Các địa điểm này đều được coi là đất vàng, kim cương và ở những nơi cực kỳ nhạy cảm (như trước cửa UBND TP - cơ quan hành chính lớn nhất và là biểu tượng của TP). Do vậy TP cần nhanh chóng ban hành quy chế pháp lý, hình thành cơ chế công khai, minh bạch để cho nhiều người, nhiều giới cùng tham gia và tổ chức các hình thức phô diễn hợp lý cho quảng đại quần chúng nhân dân được biết.

                      Nếu không làm được điều trên thì khi các công trình mọc lên có thể chúng là điểm nhấn, là niềm tự hào của TP nhưng cũng có thể là nỗi xấu hổ cho muôn đời hoặc là sự tiếc nuối như Givral ngày nay.

                      PGS-TS NGUYỄN MINH HÒA, nhà đô thị học, Ủy viên Hội đồng Quy hoạch Kiến trúc TP.HCM
                      ----------------------------

                      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                      Comment

                      • #12

                        Sài Gòn: Hành lang Eden, tứ giác chết

                        Sài Gòn: Hành lang Eden, tứ giác chết


                        Nguyễn Ðạt/Người Việt


                        Sau hai tuần lễ tù túng - vì bị tai nạn đứt gân đầu gối, Hương lê chân xuống 60 bực thang chung cư, rồi cà nhắc thêm vài bực thềm nữa, chúng tôi ngồi trong Hotel Continental, để Hương ngó xéo qua Givral, thấy một góc lịch sử Sài Gòn đang chết.

                        Tôi hớp vài ngụm cà phê ngọt ngậy, loại cà phê pha vụng của Saigon Tourist, tệ hơn cà phê vỉa hè, rồi chui vào lòng Givral vừa bị mổ bụng. Từ chỗ cái chết của nó, tôi nhìn ra, thấy những ánh mắt tò mò, không chỉ của du khách. Họ chụp vài tấm hình, rồi thản nhiên đi qua, nhưng có một người, cặm cụi, nói với tôi, anh muốn làm một người chứng, và chụp rất nhiều hình từ cái địa chỉ sắp biến mất này. Trong những ánh mắt nhìn vô, nơi tôi đứng, có cái ngó xéo của Hương, và trong cái ngó xéo đó, những cái chết chồng chéo, xẹt qua, cày đi xới lại vẫn tiếp diễn. Quá khứ và hiện tại, trong những ngày tháng 4, đối với một số người, là cảm xúc của tình trạng bị bức tử, còn đối với một số người khác, là cảm xúc hả hê đầy cảnh giác.




                        Hành lang Eden. (Hình: Nguyễn Ðạt)


                        Tôi chui khỏi cái bụng tanh bành của Givral, và chợt nhớ hai câu thơ Eliot trong Ðất Hoang, tháng 4 là tháng ác nghiệt nhất, tháng tử đinh hương sinh sôi từ đất chết. Dù trong hay ngoài hay ở giữa cái chết, của lịch sử hay cá nhân, đều phải đối mặt với sự bất an. (Nguyễn Quốc Chánh)

                        Hành lang Eden - Passages Eden - là một góc "linh hồn Sài Gòn." Nhắc nhớ Sài Gòn không thể không nhắc nhớ Hành lang Eden. Khối nhà liên kết gồm 4 tầng theo kiến trúc phương Tây có "Hành lang Eden" ở tầng trệt, nằm gọn giữa 4 phố: Tự Do-Lê Thánh Tôn-Lê Lợi-Nguyễn Huệ. Bốn mặt Hành lang Eden nhìn ra 4 con đường đẹp nhất Sài Gòn. Rạp chiếu phim "Eden" giữa lòng Hành lang Eden - không hoạt động từ sau 30 tháng 4, 1975 - mặt tiền nhìn ra đường Tự Do. Chếch lên phía Nhà thờ Ðức Bà, bên kia đường Tự Do nay là đường Ðồng Khởi, một công viên trên nền cao. Công viên mang tên Chi Lăng đó không còn dấu vết gì từ hai năm nay, tòa nhà cao tầng hiện đại xuất hiện ở đây mang tên "Vincom Center," hung hãn dự phần vào việc phá vỡ không gian của cả một khu vực.

                        "Khu tứ giác Eden," như bây giờ người ta gọi vậy, bao gồm trong đó hai nhà hàng - chủ yếu là cà phê, giải khát - không thể quên trong lịch sử Sài Gòn từ xưa tới nay: La Pagode và Givral. Nhà hàng La Pagode ở một đầu của tứ giác - góc đường Tự Do và Lê Thánh Tôn - mặc dù sau 30 tháng 4, 1975 trở thành Văn phòng công ty dịch vụ lữ hành Saigon Tourist, vẫn ở tại chỗ trong khu tứ giác Eden, bâng khuâng nhắc nhớ một thời cho những hoài niệm trân trọng của người Sài Gòn. Ðầu kia của tứ giác, nhà hàng Givral - góc đường Tự Do và Lê Lợi - may mắn hơn, kéo dài tuổi thọ tới hôm nay.

                        Bây giờ thì, cả La Pagode và Givral, chỉ còn âm thầm lưu lại hình ảnh mình trong sách báo, ở những cuốn album kỷ niệm của gia đình, ở mạng tìm kiếm trên Internet... Các nhiếp ảnh gia, các bác "phó nhòm" chuyên nghiệp chụp ảnh của Sài Gòn, ai ai cũng từng nhiều lần ghi hình ảnh khu vực quảng trường Lam Sơn, chọn lựa góc phố trước mặt Givral, vòm cong mái hiên kiều diễm của Givral thân thuộc không thể lẫn với bất cứ cửa tiệm nhà hàng nào ở khu tứ giác Eden và các khu vực lân cận.

                        Người dân Sài Gòn không biết tại sao nhà nước phá bỏ khu tứ giác Eden, một trong những công trình kiến trúc xưa, từ thời thuộc Pháp, là những công trình kiến trúc chủ yếu góp phần làm nên một Sài Gòn từng được gọi là "Hòn ngọc Viễn Ðông."

                        Chúng tôi đọc trên tấm băng-rôn treo ở khu tứ giác Eden, những dòng chữ thông báo: "Vì lý do Ủy Ban Nhân Dân quận 1 thu hồi mặt bằng khu thương mại Eden theo thông báo số..., ngày 23 tháng 3, 2010..." Và những ngày sau đó tiến hành việc phá dỡ, tất nhiên bắt đầu phá dỡ ở bên trong các cửa tiệm nhà hàng hiệu sách, các văn phòng giao dịch thương mại...

                        Thời điểm tiến hành phá dỡ cũng là dịp nhà nước chuẩn bị chào mừng 35 năm ngày "giải phóng hoàn toàn miền Nam," tiếp đó chào mừng kỷ niệm ngày sinh của "bác." Nên khu tứ giác Eden có rất nhiều ngày nhộn nhạo, vừa tháo dỡ đục phá bên trong, vừa treo băng-rôn chào mừng cùng khắp, bao gồm cả những băng-rôn của các cửa tiệm, đơn vị thương mại... thông báo cho khách hàng biết địa điểm sẽ dời chuyển tới.



                        Căn phố ngay góc đường trước kia là tiệm ăn La Pagode, nơi giới viết văn, làm báo ở Sài Gòn ngồi uống cà phê, đấu láo hàng ngày. (Hình: Nguyễn Ðạt)



                        Chúng tôi gặp hai du khách nước ngoài đứng trước một cửa tiệm - biển hiệu ghi: Boutique Ngọc Châu/Since 1969 - sắp di dời, họ lắc đầu, nói với chúng tôi: "Sài Gòn của các bạn rất kỳ lạ, phá bỏ một khu vực có kiến trúc xưa vững chắc, hoàn mỹ như Passages Eden. Chúng tôi không thấy nơi nào trên thế giới như vậy. Chúng tôi biết, như tại Ba Lan, nhà phố và các công trình kiến trúc ở Vac-sa-va bị tàn phá suốt thời kỳ Thế Chiến Thứ Hai, đã được xây dựng lại theo đúng nguyên dạng ngay khi có thể. Ở đây thì lại tự động phá bỏ những công trình kiến trúc đã làm nên vẻ đẹp của Sài Gòn..."

                        Ký giả Glen MacDonald, trong buổi chính quyền thành phố tổ chức gặp gỡ các hãng truyền thông và ký giả quốc tế nhân dịp kỷ niệm ngày 30 tháng 4 vừa qua, đã nêu câu hỏi về việc Sài Gòn phá bỏ "Passages Eden," một trong những công trình có kiến trúc đẹp. Vị phó chủ tịch Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố đã trả lời rằng khu Eden là một công trình đã xuống cấp, phải khẩn trương xây dựng mới... Rồi nói lảng tránh, bào chữa, rằng thành phố đặc biệt quan tâm bảo tồn kiến trúc cảnh quan đẹp, trong đó có những kiến trúc xây dựng từ thời Pháp, đơn cử như tòa nhà Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố - Tòa Ðô Chính của Sài Gòn cũ.

                        Chúng tôi vẫn thường xuyên lui tới những lối Hành lang Eden tìm hình bóng cũ, uống cà phê Givral, vào Nhà sách Xuân Thu - Albert Portail cũ - xem sách ngoại văn, không hề thấy một dấu hiệu xuống cấp nào.

                        Khu tứ giác Eden, với những cửa tiệm sang trọng bán hàng ngoại nhập, xa xỉ phẩm, sách báo nước ngoài, luôn được gia cố, sửa chữa, chỉnh trang. Và nếu khu tứ giác Eden xuống cấp, thì cũng xuống cấp cùng với toàn bộ những công trình xây dựng từ thời Pháp, trong đó có tòa nhà Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố mà vị phó chủ tịch đã nhắc tới.



                        Quán cà phê Givral nhìn từ khách sạn Continental. (Hình: Nguyễn Quốc Chánh)


                        Chúng tôi nhận thấy, khu tứ giác Eden, với Hành lang Eden mang đậm màu sắc Sài Gòn cũ, dấu ấn tính cách sinh hoạt của dân chúng miền Nam tự do thuở trước. Và chúng tôi nghĩ, hẳn điều này không vui vẻ hòa hợp chút nào với những người đại thắng 30 tháng 4, những người luôn mang trong mình "cảm xúc hả hê đầy cảnh giác."


                        .





                        Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 24-05-2010, 10:39 PM.
                        ----------------------------

                        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                        Comment

                        Working...
                        X
                        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom