KENG
Người yêu tôi có một công việc khá nhạy cảm – em chọn nghề mẫu nude. Còn tôi là một họa sỹ non tay thích khám phá vẻ đẹp nguyên sơ của cơ thể. Hầu hết tranh khỏa thân xếp đầy trong căn hộ tôi sống, đều là vẽ từ em. Tôi vẽ bằng đam mê đối với hội họa và tình yêu đối với người con gái của mình. Ngày mới quen, tôi đã hỏi tại sao em không thiếu tiền mà lại chịu đi làm mẫu nude. Em trả lời một câu trật lất: “Khi em ngủ không bao giờ mặc quần áo!”. Tôi ngầm hiểu, em ghét sự ràng buộc của mẫu mốt.
Trang phục của em chỉ có 2 màu, đen và trắng. Thường chúng đều đơn giản đến mức ngỡ ngàng. Tôi đoán định cá tính em qua những gì thể hiện ra bên ngoài. Một nhân cách rạch ròi theo kiểu: Trên đời chỉ có Đen hoặc Trắng, không thể hòa trộn thành màu Xám hay bất cứ màu gì khác nữa. Nhưng tôi lại thân thiết với đủ sắc màu, trải lòng bằng cọ vẽ, sơn dầu và khung vải. Em trong những họa phẩm của tôi, vẫn làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, mắt nâu thẳm, thêm một cánh bướm xanh ánh nơi bờ vai mỏng. “Hình xăm đó có khi em chưa thực sự nhìn thấu cuộc đời”, em giải thích bâng quơ về đốm màu nhỏ điểm xuyết nơi con người mình.
Tôi yêu em bằng thứ tình phóng khoáng, vì tự nhận mình có trái tim nghệ sỹ, cũng như cách em yêu tôi bằng một tâm hồn rộng rãi. Em vẫn làm mẫu nude, tôi đôi khi vẽ những cô gái khác. Coi đó là sự thay đổi để có cảm hứng tốt hơn.
*
Harry ghé căn hộ thăm tôi vào một buổi chiều nhạt nắng. Cậu tây tóc vàng, mắt xanh, nói khá tốt tiếng Việt lui cui săm soi những họa phẩm của tôi, rồi trầm trồ hỏi về một triển lãm quốc tế. Thú thật, ở Việt Nam tôi còn chưa đủ khả năng để có được một không gian trưng bày tươm tất, huống chi mang tranh của mình treo nơi nước bạn. Mà công nhận quan điểm về cái đẹp của người Tây khác hẳn Việt Nam, đối với bức “Khỏa thân Xanh” mà dăm người bạn của tôi nhìn vào rồi phán: “Nom thật mông muội!” thì Harry lại có vẻ mê đắm đến dại khờ. Cậu ta hỏi mua bức tranh rồi ra giá một ngàn đô khiến tôi suýt nhai cả cọ vẽ. Hiếm hoi tôi mới bán được vài sáng tác giá không quá ba trăm đô. Nguồn sống chủ yếu của tôi là ngồi chép tranh và dạy dỗ một số học trò. Song dù Harry đặt một cái giá cao vượt mong đợi, tôi lại không thể bán đi bức “Khỏa thân Xanh” này, bởi đó là khởi nguồn tình yêu của em và tôi.
Lần đầu tiên thuê em làm mẫu, hình xăm cánh bướm màu xanh đã choán hết tâm trí tôi – cũng là lần đầu tiên trong nghiệp vẽ, tôi sử dụng duy nhất một gam màu – xanh thắm như hạt mầm vừa tách vỏ vụt lớn trong trái tim. Phác thảo, phủ màu, chau chuốt,… bức vẽ hoàn thành, từng cử chỉ của tôi đầy tâm đắc. Em ngắm mình lạ lẫm trên khung toan và nhận xét: “Đây là ngày xưa của em!”, khiến tôi rối óc không hiểu. Cái cách nói chuyện kỳ lạ, câu sau không ăn nhập câu trước và cánh bướm nhỏ xanh lấp lánh in hằn vào tâm tưởng tôi. Tiếp tục thuê em làm mẫu và thường xuyên kiếm cớ mời em đi chơi, sau một thời gian dài đeo đuổi, bàn tay nhỏ nhắn của em chịu nằm yên trong tay tôi, bờ vai hiền ngoan nép khẽ vào ngực tôi cuối mỗi chiều tắt nắng. Yêu nhau, nhưng em vẫn luôn là một thế giới kỳ ảo khi đòi tôi trả tiền như cũ mỗi lần ngồi làm mẫu. Sau đó em mua tặng lại đủ thứ tôi cần cho cuộc sống nghệ sỹ luộm thuộm. Em không miễn phí khi làm nghề, ai muốn ngắm em nude đều phải trả tiền, ngoại trừ những đêm ngủ lại căn hộ cùng tôi, sơ khai như thủa hồng hoang của loài người. Em từng đùa rằng chẳng thể lấy tiền trong hoàn cảnh đó vì nó thuộc về XÚC CẢM chứ không phải là NGẮM NHÌN nữa. Tôi yêu em. Và em yêu tôi. Dòng sông tình yêu đã miên man chảy suốt hai năm rồi.
Không mua được bức tranh mình thích, Harry nằn nì tôi cho gặp mẫu một lần. Một chuyện tưởng chừng rất nhỏ nên tôi dễ dàng gật đầu, hẹn ngày cuối tuần cùng ngồi uống café.
*
Nhưng rồi em phản bội tôi. Phản bội thực sự.
Tôi bận rộn với đam mê nên dường đã quên buổi café giữa 3 người. Chỉ nhớ loáng thoáng hôm đó em và Harry trò chuyện rất hợp rơ, thỉnh thoảng hai người chuyển ngữ qua tiếng Anh để thử thách nhau cách xử lý melody tone. Tôi không phiền lòng, vốn dĩ sự “phóng khoáng” của chúng tôi tồn tại từ trước khi tình yêu bắt đầu. Em và tôi đều tôn vinh lối sống “dễ yêu nhưng rất chung tình” của các bạn trẻ Nhật hiện đại. Tin tưởng là đôi cánh cho tình cảm của chúng tôi thỏa sức phiêu du giữa đất trời mà không hề tan biến. Vậy mà, em ngồi e ấp trên salon làm mẫu cho tôi vẽ một bức họa mới, mắt em nhìn tôi trong veo, bình thản kể một câu chuyện… giản đơn như một sự trải nghiệm.
- Anh này, em đã làm mẫu cho Harry. Cậu ấy chụp hình chứ không vẽ.
- Ừm, Harry là photographer chuyên nghiệp. Cậu ta chụp hình để bán trên website. Mà em thích hình cậu ta chụp chứ?
- Cậu ấy biết vẽ chút chút, đã ký họa tặng em một bức khá giống.
- Bọn Tây đi học đều được đào tạo cơ bản về nhạc họa. Nên đứa nào cũng có khả năng vẽ vời hoặc chơi một vài bản nhạc…
- Nhiếp ảnh khác với hội họa. Em phải ngồi yên rất lâu để anh vẽ. Còn khi chụp, Harry luôn mồm nhắc “move… move…”. Harry nói, khi em chuyển động, em có nhiều góc đẹp hơn, cậu ấy sẽ bắt được khoảnh khắc có hồn nhất…
- Cậu ta thiên về chụp chân dung, bố cục chính giữa, mẫu nhìn thẳng vào ống kính với đôi mắt rất ám gợi. Xem một tấm thì thú vị, nhưng xem một sê-ri thì dễ nhàm chán… Nhưng đó lại là cách cậu ta dễ bán ảnh cho các tạp chí nhất.
- Anh này, em vẫn nhận thù lao của Harry, dù không chụp nude.
- Ah… ờ…. Lúc làm mẫu, em thích sự tĩnh tại của hội họa, hay những chuyển động liên tục trong nhiếp ảnh?
- Anh này,… em đã ngủ với Harry…
Câu chuyện em kể ngưng đọng trên bức tranh dang dở của tôi – một thanh nữ rũ áo hóa thân thành thiên thần, vài nhát cọ thô trắng tinh khôi vươn ra phía sau lưng chưa đủ tạo hình một đôi cánh mỏng. Em của hiện tại, trong họa phẩm tôi sắp hoàn thành – chẳng khác nào một thiên thần gãy cánh đang hướng mắt lên trời cao, cầu xin sự cứu vớt linh hồn lầm lạc. Niềm tin của tôi đông cứng, lý trí tôi đóng băng và tôi để em đi về mà không thể nói bất cứ lời nào. Điều cần thiết cho cả hai có lẽ là khoảng lặng riêng rẽ – đơn độc.
Sau một đêm tĩnh lặng thức trắng , tôi đờ đẫn với câu hỏi:
“Sao em phản bội anh?”…
“Em không yêu cậu ta!”
“Sao em ngủ với cậu ta?”
“Đó chỉ là một trải nghiệm.”
“Anh biết làm gì nữa đây?”
“Hãy tha thứ cho em!”
Rồi liên tiếp những ngày sau đó, em vẫn kiên tâm đứng trước tôi, mắt trong veo không khóc, nhắc lại điệp khúc: “Em không yêu cậu ta. Đó chỉ là một trải nghiệm. Hãy tha thứ cho em!”…
*
Tôi một mình đến thăm Harry ở căn hộ cao cấp đi thuê của cậu ta, mang theo một bức vẽ được đóng gói cẩn thận. Harry đón tôi từ ngoài cổng tòa nhà, vui vẻ như không hề biết rằng đã lấy mất người giữa trái tim tôi.
Căn hộ yên ắng và gọn gàng, bài trí vài pho tượng ở lối vào phòng khách như thần giữ đền. Tôi hơi động tâm khi mường tượng lại sự lộn xộn ở chỗ ở của mình, bề bộn những tranh. Ngắm nhìn bức vẽ lớn người Ai Cập cổ đại treo chính giữa tường nhà vài giây, tôi quay sang phía đối diện gần như là khoảng trống bởi chỉ có duy nhất khung hình nhỏ một cô bé đang nheo mắt dò hỏi trưng lệch về phía góc phòng. Ngoài ra là sự đơn giản lịch thiệp. Quan sát kỹ không gian sống để có thể cảm sâu hơn về con người Harry, bởi tôi đã quyết định tặng cậu ta một món quà.
Cắt dây và bóc lớp giấy carton ra, tôi hỏi Harry liệu căn phòng có còn chỗ để treo bức tranh cậu ta thích. Harry ngạc nhiên rồi nghi hoặc tại sao tôi lại đem bức Khỏa thân Xanh đến, trong khi trước đây nài nỉ kiểu gì tôi cũng không chịu bán. Tôi giải thích giản đơn: Bức tranh này nặng giá trị cảm xúc, nên tôi chỉ có thể tặng mà không thể bán được. Tôi muốn Harry hiểu rằng, tiền sẽ làm mất đi giá trị thực sự của nhiều thứ.
Bức họa được Harry nâng niu treo nơi phòng làm việc khô cứng của cậu ta. Không gian trở nên mềm loang như nước. Cậu ta vẫn chưa thôi hết kinh ngạc về hành động bất ngờ của tôi, nên để phủ lấp, cậu ta cho tôi xem lô ảnh đã chụp em hôm nào – Những bức ảnh mà cậu ta ưng ý nhất được rửa khổ 20×30cm để chuẩn bị gửi tặng em.
Người tôi yêu giờ xa lạ trên khuôn giấy hình chữ nhật. Em độc chiếm hai sắc Trắng – đen, chỉ cánh bướm nhỏ trên vai vẫn ánh lên màu xanh nguyên bản, như rạch ròi quá khứ và hiện tại. Tôi bất giác nhận ra, điểm nhấn của em trùng với màu mắt Harry, không sai một li sắc độ. Hẳn rằng khi họ gặp nhau, đã có những sợi kết nối vô hình gắn chặt ánh mắt của Harry vào thoáng “ngày xưa” của em.
Tôi ra về, lòng nhẹ hẫng, căn hộ đầy tranh của mình chệch ra khỏi quán tính. Nơi đó toàn là hình bóng của em. Ngay cả phòng ngủ của tôi, một dạo nào đó cũng đã được em thay hết đồ đạc qua hai màu đen trắng, tuyệt đối hai thái cực âm – dương, nơi hỗn mang vạn vật.
*
Nhà vắng chủ mới gần tháng đã gợi lên cảm giác khô mốc. Tôi trở lại thành phố sau một thời gian đắm chìm vào suy tưởng ở thị trấn nghèo khai sinh ra mình. Cũng chẳng nhớ nổi đầu óc đã rơi đến cõi nào. Giờ đây tôi nghĩ mình có thể bình tâm dọn dẹp lại căn hộ bộn bề ký ức về em.
Chiếc chìa khóa trao em hôm nào giờ nằm dưới khe cửa. Bên bức họa thiên thân gãy cánh vì sự dở dang, xuất hiện một phong thư trắng. Chẳng có điều gì vô nghĩa hoặc thừa thãi trên đời, tất cả mọi chuyện đều có thể lý giải và trở thành bình thường. Tôi hiểu đó là lời nhắn của em, và cố thản nhiên mở ra. Ngoài số tiền tôi đã trả cho em khi ngồi làm mẫu bức thiên thần, có thêm một mẩu giấy nhỏ, nét chữ đen run rẩy trên khoảng trắng ảm màu: “Có lẽ ngày nào em cũng sẽ đến, sẽ tìm anh… nếu như không nhìn thấy bức vẽ đầu tiên treo ở nhà Harry. Vậy là kết thúc thực sự. Hết đời này anh có tha thứ cho em?”. Có gì đó ướt át trong chuyện tình của chúng tôi? Em không hề khóc, tôi lại càng không thể rơi lệ. Mường tượng nơi đáy lòng khô ráp những yêu thương.
*
Cứ ngỡ rằng giữa đám đông kia phải là lễ cưới của em và Harry, nhưng rốt cuộc tôi lại đang đứng cạnh bạt ngàn hoa trắng. Trắng tinh khôi làm nổi bật những dải băng đen vắt ngang đầy thương tiếc. Cuộc đưa tiễn lầm lũi khi em dứt bỏ vương vấn bay về phía mây trời.
“Hết đời này anh có tha thứ cho em?” – tôi tha thứ sao được cho mình bởi vì em không còn sống trong hiện tại. Hết một cuộc đời em có tha thứ cho tôi?
Người ta báo tin em tự tử bằng thuốc ngủ khiến tôi bàng hoàng. Đứng trước thi thể em lúc khâm liệm tôi càng đau đớn, cánh bướm nhỏ màu xanh đã biến mất, không còn bay lượn giữa trần gian. Mũi lade nghiệt ngã nào đã xóa đi hay kiếp hồ điệp ngắn ngủi, hết vòng đời chẳng còn vướng lại chút phấn hương? Giá như tôi đừng bỏ đi… giá như tôi giữ lại em của ngày xưa bên cạnh, hẳn sẽ biết được mối liên hệ màu xanh giữa em và Harry đã đứt lìa. Nhưng tôi đã không cho em cơ hội. Một kẻ sỹ như tôi chỉ tưởng được rằng cách đối đãi rộng lượng của mình là đang đem lại hạnh phúc cho em. Hóa ra cũng chỉ là một sự lỡ tay.
Tôi đã đem cho đi em của ngày hôm qua, để rồi đánh mất em vĩnh viễn trong hiện tại.
Hết cuộc đời này tôi chẳng thể tha thứ cho tôi!
.