• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Con điên

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Con điên

    Nhiều năm nay, người làng Yên Cảnh, xã Quảng Yên, huyện Quảng Xương (Thanh Hoá) chứng kiến cảnh chị Cao Thị Hằng phải tự tay trói, giam cầm những đứa con của mình. Bởi chị Hằng sinh được bốn người con gái thì có ba người mắc bệnh tâm thần!
    Hiện nay, hai trong số ba người con mắc bệnh ấy đang phải sống chung với dây trói và bị nuôi nhốt trong phòng hàng ngày.
    Ba lần nghe tin sét đánh
    Sinh con, mong con mạnh khoẻ, lành lặn trưởng thành là tâm nguyện của mọi bậc cha mẹ. Nhưng niềm vui giản dị ấy không phải ai cũng được hưởng.
    ]"]TANGAN JUDI | Situs Slot Online Terbaik Yang Asia Miliki Chị Hằng mở cửa phòng – nơi những đứa con của chị đang héo hắt từng ngày vì căn bệnh tâm thần.

    Chị Hằng tâm sự: “Ba mươi năm trước tôi kết hôn với anh Ngô Ngọc Bài, rồi sinh được bốn người con gái, gồm: Ngô Thị Hường (sinh năm 1981), Ngô Thị Sử (1984), Ngô Thị Thành (1986), Ngô Thị Tâm (1990). Dù cuộc sống ở thôn quê còn gặp nhiều khó khăn, nhưng vợ chồng tôi thật hạnh phúc khi có những đứa con xinh xắn.
    Nhưng đến đầu năm 2002, tai hoạ bỗng dưng ập xuống gia đình tôi khi Sử – đứa con gái thứ hai chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học phổ thông thì đổ bệnh. Sử kêu mệt, đau đầu, đang học thì ngã vật ra lớp. Tôi cùng chồng đưa con gái ra bệnh viện Tâm thần Trung ương để chữa trị, nhưng chỉ giúp Sử ổn định trong thời gian ngắn. Từ đó, Sử phải nghỉ học. Mất trí nhớ, Sử ngơ ngác không nhận ra người thân, hàng ngày đi lang thang…”.
    Chưa hết bàng hoàng trước bệnh tình của Sử, năm 2003, Thành – người con gái thứ ba của chị Hằng (cũng đang học lớp 12) đột nhiên có những biểu hiện khác thường. Thành cười cả ngày không ngưng được với những cơn nấc sặc sụa. Chị Hằng lại một lần nữa đưa đứa con mới mắc bệnh đi bệnh viện khám mà trong lòng không khỏi lo âu nghĩ đến những điều chẳng lành.
    Khi nhận kết quả khám bệnh của con từ tay bác sĩ, chị oà khóc trong nỗi đau tột cùng, vì Thành cũng mắc bệnh tâm thần! Thành la hét suốt ngày, nhiều lần cởi hết quần áo chạy lang thang ngoài đường. Nỗi đau chồng chất nỗi đau lên cuộc đời chị Hằng khi năm 2004, con gái út là Ngô Thị Tâm (khi đó đang học lớp chín) cũng đổ bệnh tâm thần. Trong một buổi học, cả lớp bất ngờ khi thấy Tâm chửi thầy cô giáo, bạn bè, rồi la hét hoảng loạn. Những lần lên cơn đau đầu, Tâm còn lao vào đánh, chửi cả mẹ mình.
    Không người sẻ chia
    Sau những năm tháng quá mệt mỏi với ba đứa con mắc bệnh tâm thần, chị Hằng đành nhốt hai trong số ba đứa con mắc bệnh trong căn phòng rộng chừng mười mét vuông. Hàng ngày, Thành và Tâm nằm ngơ ngác dưới nền nhà với vài tấm chăn mỏng đã thành màu đất và những sợi dây trói chằng chịt quanh người. Trên người Thành và Tâm, ruồi muỗi đậu kín đen, cùng mùi hôi nồng nặc toát ra từ căn phòng.
    ]"]TANGAN JUDI | Situs Slot Online Terbaik Yang Asia Miliki Một đứa con tâm thần của chị Hằng bị trói, nhốt trong căn phòng lạnh lẽo.

    Chị Hằng cho biết: “Dù rất thương con, nhưng tôi không còn cách nào khác, đành phải dùng dây tự tay trói những đứa con mình lại, đem nhốt trong phòng. Mọi sinh hoạt của Thành và Tâm đều trong căn phòng nhỏ hẹp này. Đến bữa, tôi mang cơm vào cho con rồi dọn dẹp vệ sinh luôn. Dù đã nhốt con trong phòng kín, nhưng tôi vẫn phải dùng một sợi dây vải to, một đầu trói cả chân và tay Thành lại, đầu kia buộc vào chiếc đinh đóng trên vách tường.
    Riêng Sử, dù bị tâm thần nhưng nhẹ hơn, chưa có hành động nào gây nguy hiểm cho người khác, nên tôi chăm sóc ở căn phòng ngoài, không phải nhốt như hai người em. Biết nhốt con như vậy là nguy hiểm, nhưng còn hơn cả ngày cứ phải thấp thỏm lo âu, sợ chúng gây hoạ cho người xung quanh”.
    Được biết, sau khi ba đứa con bị mắc bệnh tâm thần, anh Ngô Ngọc Bài – chồng chị Hằng cũng bắt đầu có những biểu hiện không ổn định về tâm lý. Từ năm 2005 đến nay, anh Bài hay hành hung vợ vô cớ, nhiều lần anh cầm dao phá phách nhà cửa. Rồi anh Bài bỏ nhà đi lang thang, lâu lâu mới về một lần.
    Cuộc sống gia đình của chị Hằng vốn đã khốn khổ giờ lại thiếu vai trò trụ cột của người chồng, người cha. Nỗi lo thường nhật càng đè nặng lên đôi vai gầy của người đàn bà chỉ biết đến nỗi buồn và nước mắt. Tôi hỏi chị Hằng mong muốn của mình, chị nói trong nước mắt: “Tôi chỉ mong những đứa con bị bệnh tâm thần của tôi được nhận vào trung tâm bảo trợ xã hội, để chúng được chăm sóc và chữa bệnh tốt hơn…”

    Anh Bình
    Theo SGTT
    Similar Threads
  • #2





    * Mến chào Human! Chúc bạn ngày vui tươi khoẻ.
    Đọc câu chuyện trên... uyên ương không cầm được nước mắt, sao thấy thương tâm quá!
    Uyên Ương cũng có một bài thơ viết cũng khá lâu... Nhưng rất thật!... Xin chia sẻ cùng Human và ACE nhé! Lời thơ chút vụng về khi mới còn chập chững...







    Điên Vì Yêu!...


    Ngày xa xưa ấy .. thuở còn cắp sách
    Thường ngang qua con hẻm nhà nhỏ hẹp
    Tôi thường thấy một người điên rất đẹp
    Nét dịu hiền, tóc đen láy xoã dài


    Đám trẻ nhỏ thường hay trêu chọc chị
    Gọi chị ơi .. sao chị đẹp quá trời !
    Lời chọc ghẹo kèm theo viên đá nhỏ
    Chọi vào Chị .. chọc tức rồi bỏ đi ...

    Chị cầm roi nhưng nào biết đánh ai ?
    Tôi tò mò đứng lại xem sao đã ...
    Chị thấy tôi liền cầm to cục đá ...
    Chọi vào người, ở chân trái tôi đau ... ( đau lắm !! )

    Có đôi lúc tôi thấy Nàng đẹp lắm !
    Đứng tựa cửa, ngu ngơ hát nhạc buồn
    Nét ưu tư... mắt nhìn xa vời vợi
    Sao sớm buồn đánh mất kiếp Hồng Nhan .

    Có ai biết, điệu bộ của Nàng điên
    Cứ mỗi ngày, Chị mặc mỗi cái váy
    Mỗi chiếc váy, do Chị kết Chị may
    Ôi chao ơi .. nó rất nhiều màu sắc ...

    Chị là ai ? đau khổ lắm phải không ?
    Hay vô tư như chim trời - không lo nghĩ
    Tâm hồn ai mắc cạn giữa dòng đời
    Cũng vì " yêu " nên cuộc đời " mất trí ... " .



    Uyên Ương


    Comment

    • #3

      Mình có một người bạn gái, anh bạn bên cạnh nhà thương nó dễ sợ. Mình cản nó không nên quen người con trai này lý do nhà đó hễ sanh ra con gái là bị điên. Nhà có 3 cô con gái thì bị điên hết cả 3 luôn. Như vậy là di truyền chứ còn gì nữa. Sau này cô bạn gái của mình lấy phải ông chồng hai hệ. Nó buồn và trách mình biết thế ngày xưa để cho nó quen anh chàng đó, bởi vì anh chàng đó lấy được một cô vợ đẹp và cưng vợ hơn vàng, có 1 con trai...biết lo cho gia đình và giàu có...Mình khuyên nó đừng bao giờ tiếc nuối quá khứ...Biết đâu nếu nó lấy anh chàng đó, số nó khổ thì cũng vẫn khổ như thường. Nó có 3 đứa con, 2 gái, 1 trai. Biết đâu nếu lấy người xưa thì con gái của nó sẽ bị điên....Cái gì cũng có số cả. Thà bản thân mình khổ, nhưng khi mình chết là hết. Hệ lụy, khổ sở....chỉ mình mình chịu. Còn nếu đẻ con mà bị điên thì khi mình chết, ai lo cho nó? Mình để nó lại trên đời bơ vơ thì có yên tâm nhắm mắt không? ......

      Chưa chắc điên là vì yêu. Như nhà người hàng xóm của nhỏ bạn mình, không biết con gái nhà đó bị điên từ lúc nào nhưng đứa nhỏ nhất mà mình biết cũng chừng mười hai mười ba tuổi. Nhỏ vậy thì yêu nỗi gì?

      Còn nếu yêu mà để cho điên thì hết...thuốc chữa. Mình phải có trách nhiệm với bản thân mình. Sống trên đời này có nhiều chuyện để lo, chuyện yêu đương chỉ là một phần nhỏ của cuộc sống. Nếu yếu thần kinh thì nếu không vì yêu mà điên thì cũng điên vì chuyện khác... Nói chung nếu lỡ yêu nhằm người yếu đuối như vậy thì đổ thừa duyên số. Còn nếu lỡ mà thoát được thì nên cám ơn trời đất!

      ....Khi gặp chuyện buồn thì nên hướng tâm mình về đạo. Đạo gì cũng được, đừng theo đạo của Bin-la-đen là được rồi. Đạo nào cũng khuyên mình làm lành tránh dữ...Cùng lắm là đi tu...Rồi cũng xong! Đừng để tâm mình đi lang thang nhớ về chuyện không vui ấy nhiều quá...Phải thương bản thân mình trước, phải cho bản thân và tinh thần mình tỉnh táo thì mới làm nên chuyện được...

      Ừ hôm nay mình hơi nhiều chuyện thiệt ha! Nói hơi lan man, dám mình cũng đang bị điên nhẹ ha?

      Comment

      Working...
      X
      Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom