• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Nhớ...

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Nhớ...

    Nhớ...


    Đêm nay trời thật nóng,nơi đây không có cái nóng như ở việt Nam, khô cả người, ngủ không được, nằm trên ghế đong đưa để nhớ chuyện cuộc đời..
    ...Ngày xưa... Cái tuổi ta còn cái tuổi rong chơi ; Ta rất hoang đàng, suốt ngày ở ngoài đường, mặc cho những lời la rầy của mẹ, ta cứ theo những đứa con trai bằng tuổi, đi rong, đi tắm ao, đi ra phá ngoài chợ . Một hôm bị lính óp những đứa đi rong ,không biết sao ta lại lọt vào số đó, cả bầy đứng ở góc đường với cảnh sát chờ cha mẹ ra lảnh, mẹ giận ko ra, ta đứng tỉnh bơ, lát sao lính tha cho về, ta không về nhà sợ ăn đòn, ta lang thang ở chợ, vào mấy trường có người tỵ nạn ta sống chung với họ, 1, 2 hay ba ngày sau ta nhớ nhà quá, trở về thấy mẹ dang làm cá, ôm mẹ khóc và xin lỗi
    me ta hỏi :
    - đi chơi đã rồi phải không ?
    Lúc đó cha đi lính , các em ta còn nhỏ . Ta không muốn đi học, thích đi bán dể có tiền nhưng cha mẹ ta không cho . Cha ta ra lính sau một cơn bịnh nặng, thì gia dình bắt đầu khá giả, và ta cũng bắt đầu tập tành làm con gái, bảo là con gái mà ta chẳng bao giờ chơi với con gái, toàn một lũ con trai chơi với ta, nào thằng Phương, thằng sáu, thằng Bảy, nào tạt lon, bắn dạn, tắm sông . Mẹ la hoài nhưng có bỏ được đâu..
    Từ lúc nghe một lời hỏi thăm ngọt ngào lo lắng, từ lúc biết mắc cỡ khi ai nhìn mình, thì ta bớt lưu manh một chút.
    Ta nhớ ở xóm lúc đó bên cạnh nhà, có người con trai ở đậu để di làm, hắn tên Bách, cũng đẹp trai lắm, nổi nhứt trong xóm đó, ta biết vì lúc đó ta còn hay rong chơi ngoài đường.
    Ta không biết Bách dể ý ta từ bao giờ, nhưng một hôm trời khuya lắm ta ngủ trên lầu, nghe văng vẳng tiếng đàn và tự hỏi ai đàn giờ nầy? Trong xóm ai biết đàn đâu? Tò mò ra ngó thì thấy Bách ngồi xích đu đàn, ta nhìn một lúc thì Bách chợc ngó lên hỏi :" Chưa ngủ sao?" Ta cười lắt dầu không dám trả lời vì sợ gia đình nghe mà mẹ ta không cho quen trong xóm...
    Từ đó ta chợT thay đổi giữ ý giử tứ hơn, và ít ra đường chơi . Bách đi làm hay chạy xe ngang phòng ta học hay nhìn và muốn nói chuyện, nhưng Bách cũng ngại gia đình.
    Một hôm Bách di bộ ngang có ta đứng dựa cửa xem tụi nhỏ đánh bài, Bách nói nhỏ:" Ra chùa nói nầy nghe " .Ta run quá, như có ai bắt gặp vậy, ta vội bảo nhỏ: " Lát nửa ăn cơm xong " ,rồi chạy vô nhà . Lát sau ăn cơm xong,ta kiếm cách chạy ra chùa xem Bách hỏi gì .Thì ra Bách rủ đi ăn xâm bổ lượng và muốn đưa đón ta đi học, nhưng ta bảo ko dược vì đi học với chị, với me ta mà biết ta quen với Bách thì bi la chết, nếu Bách muốn gì thì nháy mắt ta sẽ ra nói chuyện chớ đừng đưa đón

    Lúc đó Bách hippie và theo mode lắm, mà ta thì cù lần quá, Bách đi làm nên có tiền khoái dẫn ta di sắm đồ, thường thì đồ mặc ở nhà là mẹ ta may, Bách bảo ta may áo ốp, quần ống rộng, khi thấy ta mặc Bách khoái và bảo ta đẹp,ta chợt cúi dầu cười nhưng thấy vui thật nhiều . Mẹ ta biết nên từ đó ta bị gia đình canh chừng nhiều hơn, nhưng sống trong xóm nhỏ làm gì ai cũng biết hể trong xóm vắng mặt Bách mà không có ta ở nhà thì họ dã bảo là ta đi chơi với Bách, và một lũ con gái nó tức mình . Bách cũng biết mẹ ta cấm vì sự nhiều chuyện của hàng xóm, đêm Noël Bách rủ ta đi chơi nhưng ta bảo: "không được, bị đòn", để ta đi với bạn ta đi, Bách bảo" đi với tụi nó chán lắm, thich đánh đằng xa với ta hơn" Bách ăn nói lưu manh lắm nhưng ta bảo không được, đến 8 giờ tụi Giang, Linh tới Bách chờ ta di xong mới đi; Ta chỉ Bách cho bạn ta thấy, lúc dó Linh với Mẩn, Giàu với Hùng, Dung với Lộc còn Giang chưa có ai, lúc đó ta cũng quen anh, tụi nó bảo bỏ anh đi, ta không bảo ừ, cũng chẳng bảo không; vì lúc đó có gì đâu, ta thích Bách vì tình cãm đến, Bách cũng không tán ta chỉ chìu và hay nhìn ta cười mà thôi;
    Mỗi lần Bách rủ ta đi chơi tiếu lâm lắm, Bách đứng ở trước cửa nhà Bách nói lớn lên một mình như " ừ nay có phim gì mới ra hay lắm có ai muốn đi xem hát thì cho hay" hay là chiều Bách di làm về ngang nhà mà ko thấy ta trong cửa là hắn rồ ga cho thiệt lớn, nhiều lúc mẹ ta bực mình bảo " cai thằng đó nó khùng rồi chắc" ta buồn cười mà cũng chẳng biết nói sao...
    Ta muốn Bách được qua nhà như những người bạn khác của ta, như anh,mà không dám, chỉ có ngày Tết Bách qua chúc Tết mà thôi, Bách buồn nhiều nhưng ta biết làm sao ? Bách đi làm có tiền ở một minh nên xài hoang lắm ta nhớ khoảng 28,29 tết Bách mặc đồ ở nhà, đi ngang nhà ngoắc ta ra, lén nhà ra xem có chuyện gì . Bách nói : Mai tui về Đà Nẳng rồi, bây giờ đi chợ tết ăn phở " ta hỏi "khùng hả sao đi saigon với đồ nầy" Bách cười năn nỉ nói "không sao đâu" rồi kéo ta di đón xe, ta mắc cười nhưng cũng leo lên xe, Bách nói mùng Ba Bách trở vô dặn ta đừng đi chơi ngày đó ở nhà chờ Bách, ta ừ ! Ta cũng chờ tới mùng ba, ai dè trưa mùng Hai nghe tiếng Bách ào ào ta cũng cãm thấy vui vui . Bách là người bạn mà chưa bao giờ làm ta buồn hay suy nghỉ điều gì, ta hỏi" sao vô sớm vậy" Bách cười bảo " để đi chơi " ta cười nói "không mai mới đi vì Bách dặn mai" Bách năn nỉ nói" vô sớm là muốn được đi chơi hai ngày" ta bảo " ai biêt đâu! nên hẹn với Linh Giàu rồi". Bách nói :" đi chung" ta ừ! Bách khoái lắm qua chúc tết đem quà ở Đà Nẳng cho gia đình Ta chỉ mong Mẹ ta bớt khó với Bách một chút.
    Đi chơi chung với bạn ta tụi nó thích Bách lắm, bảo ta hên có người thương lo lắng, nhưng ta chẳng nghĩ đến sự hên xui, chỉ thích dược chiều và đi chơi chứ thương hay không ta chưa hề nghĩ dến...


    Ta và Bách cứ quen nhau trong sự lén lút, hai đứa biết có sự cách nhau từ hôm sinh nhật 18 tuổi ta tổ chức tiệc mời đủ bạn bè, ta năn nỉ mẹ cho ta mời Bách một lần, mẹ ta nhất dịnh là không, ta buồn quá, đi qua nhà Bách ở mượn ghế, thấy Bách ngồi đó uống rượu nhìn ta, ta nói" hổng phải tại ta đâu, năn nỉ hoài mà mẹ không chịu" Bách không trả lời gì cả, từ lúc đó ở xóm biết là Bách thương ta; Bạn bè ta vào Bách đứng ở góc đường đếm từng người, bạn Bách nhìn như thương hại rồi sanh ra bực ta, lúc tiệc sắp vào ta kiếm cách gặp Bách vì biết Bách không thể đi đâu vào lúc đó cả, ra góc chùa thấy Bách ngồi bên chai rượu với bạn Bách, thấy ta ra Bách bảo " vui đi nghe, cười đi nghe, tui không đáng đâu đừng quen nữa", ta trở về buồn quá, từ lúc đó Bách tránh gặp ta, Bách đi chơi nhiều hơn, hoang đàng nhiều hơn... rồi Bách quen với nhỏ lai ở xóm, ta biết nhưng ko hỏi ,ko nói gì cả,;Một hôm ta di chợ về ta gặp nó mặt áo dài đẹp đứng hình như chờ ai đó, ta chào hỏi thăm nó bảo thẳng với ta là nó chờ Bách đi chơi, tỏ vẻ như gia đình nó không cấm cản, nó không lén lút, ta chợt giận Bách vô cùng ( mà không biết tại sao!) đi về ngang nhà thấy Bách đang sửa soạn ra vẻ lắm, ta ngừng lại và hỏi " Bách đi với nó đó phải không, nó không ai cấm hết, thì đi chơi thích hơn, Bách đi thì cứ đi vui nghe, kể như đừng bao giờ gặp ta nữa " Bách nhìn ta thật lâu rồi cúi đầu nói nhỏ "thôi! không đi đâu, cho nó chờ " Ta nghe như được vuốt giận tự ái của một người con gái, ta chờ để xem đúng hay không, lát sau nhỏ đó trở vô và nghe tụi xóm đồn là nhỏ bị ăn thịt thỏ!....
    Sau nhà ta dọn lên Nguyễn Hoàng, Bách có phụ dọn, nhìn căn nhà bạn Bách nói " Nhà lớn vầy làm sao mầy vô nỗi Bách ơi !" Bách nhìn ta chờ câu trả lời, ta hứa là sẽ gặp Bách thường hơn; Ta hay trở về Nancy lắm, nhưng khó mà hỏi thăm, vì từ lúc ta đi Bách hoang đàng và tập tành thêm hút sách, có một lần nhờ bạn Bách dẫn cho ta gặp nhưng không còn là Bách nữa, từ đó ta không về nơi đó nữa, và những cái gì gọi là đẹp bây giờ chỉ còn lại chữ NHỚ trong đầu thôi!

    NgocVu

    Similar Threads
  • #2



    Co doi luc giong bao noi len trong cuoc doi toi ngoi day ngam lai nhung gi da qua. Toi damat anh that roi. tat ca nhu 1 giac mo, nhung dau kho ma toi da trai wa, duong nhu ko co gi co the den bu nhung mat mat do. toi da di wa biet bao dau kho nhung ko he co anh ben canh. anh la nguoi da day cho toi ai hoc dau doi ve tinh yeu, la nguoi thay dau tien day toi ve cuoc doi. Toi va anh rat yeu nhau, chung toi mai la 2 duong thang song song voi nhung diem giong nhau nhung ke he gap nhau o 1 diem. chung toi ko the den ben nhau,chung toi song ko phai chi de hanh phuc cua rieng minh ma chung toi fai vi hanh phuc cua nhung nguoi xung wanh,co wa nhieu li do chung toi ko the den ben nhau. toi fai lam sao day?


    dung co di tin nhung gi khong thuoc ve minh

    Comment

    • #3

      Ngoc-Vu cám ơn tInhchaunguoi dã ghé ngang đọc bài nha, xin chia buồn cho Tinh chaunguoi đã vì hạnh phúc của những người chung quanh mà hy sinh hạnh phúc của chính mình, nhưng đâu có lý do nào bắc buộc mình phải bỏ người mình thương đâu, NVu có lẽ không hiểu rỏ ýnên cũng ko biết phải làm sao giúpTinhchaunguoi, vây Tinh chaunguoi co thể nói rỏ cho NgocVu nghe với nha

      Comment

      • #4

        lam sao ai co the hieu cho nhung tam trang cua toi? tinh yeu trong toi duong nhu lui tan va tat ngạm toi fai lam sao? mot con nguoi ko the vi ca nhan minh ma ko nghi den nguoi khac.chung toi ko the ick ky.noi chung ko o vao hoan canh cua toi ban se ko heiu dau NVu a.neu toi va anh co the den voi nhau chung toi da den tu lau roi, nhung chungn toi ko the. chung toi mai chi la 2 duong thang song song, giong nhau rat nhieu diem nhung chang he gap nhau tai bat cu diem nao. co le vi ban chua bao gio fai trai wa 1 tinh yeu trong dau kho. co gi chung ta se trao doi sau nhạ bay gio toi fai ve
        dung co di tin nhung gi khong thuoc ve minh

        Comment

        • #5

          ngocVu hiểu được tâm trạng của Tihchuanguoi, nhưng nếu tình yêu thật của nó thì bạn se không là hai đường thẳng song song, vì trong tình yêu có sức hút để hai mãnh hình hài tìm gặp nhau, mong rằng Tinhchaunguoi se thỏai mái và tìm được những gì mình dã ước mong [img]smileys/smiley1.gif[/img]

          Comment

          • #6

            ...
            Đó là người dầu tiên trong tuổi mới lớn, và cũng trong lúc đó ta quen Anh. thời gian đó chắc có lẻ ta cũng đẹp, nhiều người đế bên ta dể chìu chuộng ta tỉnh bơ và vô tư trước sự sung sướng đó;Hạnh phúc của thời con gái mà ta được.
            Cuối năm đệ Ngũ, dầu năm đệ tứ, ta quen anh trong một lớp học cours Français, ta quen Anh nghỉ cũng như mọi người, vì lúc dó ta còn nhỏ quá không biết yêu và không chờ đợi, Anh dến thì vui không thì thôi, có hai người biết và tức với anh là bạn của chị hai ta, hai người dó thương ta lắm, một người tên Trường (người bắc) một người tên Truyền (người tàu) một người học dược, một người theo y khoa, biết ta quen với anh bảo ta đừng đi chơi với anh nghe ta cười không trả lời, và năm đó Trường vào lính luôn, còn Truyền cứ theo mãi bên ta dụ thương đi, hắn cưới; Ta nghe buồn cười quá..!
            Rồi ta lên đệ tam, lần dầu tiên ta học chung với con trai ta lúng túng vô cùng;Năm học đó với cái tên Cao hoài châu làm ta buâng khuâng thật nhiều, nhớ Châu với kỷ niệm thật đẹp dể cuối cùng là một lá thơ trách ta mau quên khi hay ta làm đám cưới.
            Những câu làm quen trẻ con, những lần đưa dón và hẹn hò những lúc giận hờn dể rồi nghe năn nĩ. mùa mưa năm dó ta di học khôngbao giờ ướt áo; Châu đón đợi và chìu chuộng, hai dứa thân nhau nhiều lắm Những lần dến nhà Châu ăn khế ngọt Châu bảo đừng bao giờ quên miền quê hẻo lánh nầy nghe . Nếu chiến tranh không về châu không phải đi lính, thì hai dứa có lẻ không có sự cách ngăn. Ngày đưa châu đi bạn bè nhiều lắm ai cũng buồn, ta cũng không biết nói gì, hai dứa không biết hôn nhau, nói nhau bằng mắt, bằng những lời nhẹ nhàng kín đáo; Trái khế ngọt ta ăn lần chót. Châu đi ta về tiếp tục học, mỗi lần Châu về phép Châu đến trường đón ta, Nhớ noel năm 73 ta đến dự tiệc bạn Châu mời, ta hỏi Châu có dược về không, tụi nó bảo không biết!...Khoảng gần 10 giờ nghe tiếng reo Châu về...TRong bộ dồ lính ta thấy Châu khác hẳn ngày trước còn đi học...Châu thay dồ civil đi chơi với ta và các bạn, Châu hỏi ta việc ở trường và các bạn, rồi Châu hỏi về ta, Châu hỏi ta có buồn không?. Ta buồn vì mất đi một người bạn, mất đi sự săn sóc cho riêng ta; Chứ thương thì ta chưa thương ai hết; Lúc dó Anh không có mặt bên cạnh ta thường, Anh như một cái bóng thoáng gặp rồi thôi, nhưng cái bóng đó cứ quanh quẩn mãi bên ta!....

            Comment

            • #7

              ......

              ..Và nhớ có một lần, lâu lắm rồi!; khi ta còn biết cười, một nụ cười thanh thản và an vui, khi ta còn biết nói những lời đùa nho nhỏ dể được nghe những lời ngọt ngào âu yếm cho ta... cho chỉ mình ta nghe!...

              Khi ta còn Linh, Giang, Giàu và Dung; 5 dứa rủ nhau chơi " Tìm bạn bốn phương " để xem đứa nào có thư trả lời đầu tiên, thích chí với cuộc đùa, ta về tìm trước nhất một cái tên, lựa tên nào đẹp đẹp và vừa ý nhất hí hửng giử cho mình dưa cho tụi nó xem thì bảo là xa quá, ta cười nói như thế để không biết dược mặt nhau, cái tên đó là Cao như Minh hải, ở NhaTrang hơn ta hai ba tuổi; ta thích cái tên đó vì có một điểm trùng với ta...

              Lá thơ đầu tiên đi, trong ngập ngừng chờ đợi... rồi từng ngày qua!
              Một buổi trưa đi học về ta nghe mẹ bảo có thơ hét lên vì sung sướng vì ta nghỉ ko bao giờ có thơ trả lời cho ta đâu; cầm lá thơ trong tay, nét chữ của ai quá đẹp, chạy vô phòng ngồi nhấm nhí từng chữ, từng câu, MH có lời văn thiệt hay thiệt người lớn chứ ko có những lời như ta đã viết, MH viết về mình, về NhaTrang và ta vẫn còn nhớ bản nhạc thích nhất của MH là bài " Nha Trang ngày về " ta ko biết bài đó nhiều nhưng khi nghe MH Thích ta cũng cảm thấy hay hay!... và từ đó thơ đi thơ lại ta thường xuyên được thơ MH hai đứa thân thiết qua những lá thơ; Ta có một niềm vui nhỏ cho riêng ta, ta ko biết MH ra sao và như thế nào cả, MH cũng hỏi ta và ta bảo có lẽ ta không đẹp đâu, sợ một ngày MH sẻ thất vọng khi biết được ta.Nhưng MH nói sẻ vô Saigon để gặp ta! Ngạc nhiên nhiều hơn chờ đợi,ta sợ phải chịu thất bại trước một người mình mới gặp đầu tiên!...
              Và rồi một chiều thứ bảy có người gọi cửa ta nói mẹ nếu mà là MH thì dừng kêu ta và nhờ chị ta ra gặp mặt... Thì thiệt đúng đó là MH ta thấy một người con trai cao đẹp,và ta cũng nghe chị hai ta trả lời là Ta ko có ở nhà, vì chị hai ta ko phải là ta đâu, MH chào từ giả chiếc bóng khuất dần qua cửa - có một nổi buồn vương lại, mà củng có cái cao ngạo ở chính mình!...
              Và rồi thì tất cả cũng qua đi! Minh Hải trở về NhaTrang, vẩn thơ cho ta, nhưng từ đó ta ko muốn trả lời nữa - kHông phải vì thất vọng, đó chỉ là niềm vui đã đến để lại trong ta với nụ cười; Và cuộc đời tiếp tục! Người ta không còn gặp,nhưng cái tên còn mãi đến ngày hôm nay


              Comment

              • #8

                Ta viết lên đây là kỷ niệm cuối cùng trong thời gian còn đi học; Lúc chiến tranh bùng nổ nhiều nhất ở VN trong niên khoá 72 -73...
                ...Ta có một người bạn gái tên Đào học chung trường nhưng không chung lớp quen nhau thích nhau vì hợp tánh, và nhà Đào không xa mấy nhà ta.
                Đào có một người anh tên Dũng, Dũng đi lính nhảy dù và còn trẻ lắm, khi có dịp về phép Dũng hay dẩn Đào ta và em gái nhỏ đi ăn và đi dạo.Một lần , hai lần, rồi Dũng muốn làm bạn với ta, Ta chỉ biết mỉm cười - Ừ thôi mình là bạn; từ quen biết bước qua tình bạn chẳng mấy xa, rồi thì Dũng hay đợi ta ở cửa trường để xin thả bộ về chung, vì đường về nhà chung lối nên ta thấy không có gì là trái lẻ, Nhưng từ từ ta thấy tình cãm Dũng đối với ta thay đổi hẳn, Ta sợ và cố tránh, hay nói gần nói xa dể Dũng đừng đặc hy vọng vì ta sợ phải là người đem sự thất vọng đến cho người. Dũng cũng gật dầu và bảo sẻ cố giử được như thế hoài... Nhưng ta không ngờ trong cuộc sống sự thay đổi đến đột ngột như trở bàn tay.

                Một hôm, Dũng rủ ta trốn học để đi ăn rồi đi xem ciné vì sau dó Dũng phải về đơn vị và phải đi xa; Ta chỉ sợ nếu nhầm giờ ta không ra được thì sau, Dũng bảo ráng lần nầy thôi để Dũng đi; Ta không dám hứa, bảo Dũng đứng đợi ta trước rạp hát ở kế bên trường ( Trước trường Hưng Đạo có một rạp hát) nếu Ta ra được thì sẻ đi còn không thì Ta đành thất hẹn vậy. Sáng đi học Dũng đi bộ với Đào để gặp ta và nhắc nhở, Lúc dó Đào cũng buồn buồn vì gia dình đang lo cho Dũng sắp đi, ta cũng muốn làm vừa lòng, nhưng có lẻ tại số mà thôi, vì hôm đó không biết tại sao trường khoá cửa, giám thị canh cổng chẳng lọt dược ra, ta biết là Dũng đang đợi, Ta nóng ruột chạy ngang lớp Đào cho biết Dũng dợi mà ta lại không ra được - thế là lần đó ta không đến chổ hẹn để gặp Dũng, và cũng từ đó ta mất tin tức Dũng; Chờ hoài không có tin thơ gi cả, linh tính cho ta cãm giác kỳ lạ như thúc hối ta phải dến tìm Đào .

                Sao đó ta không đợi được nữa, ta đến nhà Đào vào một buổi trưa, trời nóng nên xóm cũng vắng người, ta nhè nhẹ gỏ cửa, tưởng Đào ra mở cửa, nhưng không!; Má Dũng bước ra, má Dũng nhìn ta rồi chợc nhiên người khóc và nói rằng -" Dũng chết rồi con ạ! "
                Ta nghe có gì như chận nghẹn cứng cổ ta, đứng lặng yên không nói được và nước mắt ta cũng rơi theo, má Dũng mở cửa ta vào, chưa biết nói làm sao nhưng ta bổng thấy mình có tội vô cùng, vài phút sau ta định lại tinh thần, ta xin phép má Dũng cho ta xin được thấp nén nhang cho Dũng, thì em nhỏ của Đào dẩn ta lên lầu nơi có bàn thờ của Dũng ta vừa sợ vừa buồn, thấp nén nhang ta chỉ nói xin lổi Dũng lần rồi ta không ra trường được nên không có câu từ giả, thôi thì cho ta xin nói một lời hối hận!
                Lúc xuống má Dũng có trao cho ta một cái hộp nhỏ và bảo đó là của Dũng nhờ trao cho ta: Ta không dám nhận, khóc bảo với má Dũng là-" con đã làm buồn lòng Dũng trước khi đi, để rồi bây giờ con lại nhận những gi Dũng để lại, má Dũng nói -"chắc thơ nó viết cho con đó, nhận di để bác yên tâm con ạ!" Ta cầm hộp đó trong tay đi về chạy thẳng lên phòng ôm mặt khóc. Lần đầu tiên ta nghe nói về cái chết, lần dầu tiên ta biết thế nào là sự mất mát một người thân, là không còn nhìn nhau nữa, và ta cũng biết như thế nào là chiến tranh trong cái sống và sự chết... Từ đó ý nghỉ không quen lính!, không thương lính nữa đã để lại trong đầu ta.

                Niềm nhớ không tên từ đây không còn nữa, nhưng giọt nhớ đã khắc sâu vào tâm não

                Comment

                Working...
                X
                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom