• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Những bài thơ về Huế

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Những bài thơ về Huế

    Những bài thơ về Huế

    Mong được sự tham gia của các Bạn...

    ***




    Tạm biệt

    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
    Chén ngọc giờ chìm đáy sông sâu
    Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
    Mặt trời vàng và mắt em nâu

    Xin chào Huế một lần anh đến
    Ðể ngàn lần anh nhớ trong mơ
    Em rất thực nắng thì mờ ảo
    Xin đừng lầm em với cố đô

    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền
    Nón rất Huế nhưng đời không phải thế
    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

    Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu
    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

    Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin người dừng tắt ngọn sao khuya
    Tạm biệt nhé chiếc hôn thầm lặng
    Anh trở về hóa đá phía bên kia

    Huế, tháng 8-1983

    Thu Bồn


    ***
    Dị bản một bài thơ hay về Huế



    Nhà thơ Thu Bồn - Ảnh: Internet

    PHẠM QUANG TRUNG


    Tôi muốn nói đến bài “ Tạm biệt” (hay “ Tạm biệt Huế”) của nhà thơ Thu Bồn. Dẫu đã có nhiều bài thơ hay, rất hay lấy cảm hứng từ Huế, tôi dám quả quyết là nó sẽ vẫn được nhắc tới như là một trong những bài thơ hay nhất. Xin kể một kỷ niệm đẹp riêng với tôi.


    Dạo tháng 10 năm 1998, tôi có kế hoạch đi dạy ở thành phố biển Nha Trang. Ở chung phòng với tôi là hai cán bộ giảng dạy cùng trường, một là nhà sử học, một là nhà vật lý học. Đó là những ngày trời xấu, gió mưa và biển động mạnh. Ngoài giờ lên lớp, chẳng thể đi đâu, chúng tôi ngồi đàm đạo đủ thứ chuyên. Nhiều nhất vẫn là chuyện văn chương. Tôi rất lạ khi được biết cả hai đồng nghiệp của tôi đều thích những bài thơ viết về Huế của Thu Bồn, đến nỗi họ gần như thuộc lòng từ câu đầu đến cuối câu. Trong khi, tôi, người được coi là “ một chuyên gia” văn học, lại chẳng thuộc hết, thế có buồn không! Phó Tiến sĩ sử học Cao Thế Trình kể, dạo anh còn học ở Liên Xô cũ, có lần các thực tập sinh và nghiên cứu sinh Việt Nam ở Matxcơva mời một số nhà thơ trong nước đang bồi dưỡng ở Trường viết văn mang tên M. Gorki đến trao đổi về văn chương. Trước câu hỏi “ Xin chị đánh giá những sáng tác thơ về Huế”, nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ trong tâm sự của mình có ý bảo: Chỉ cần nhắc đến một bài thơ của Thu Bồn là đủ. Một nhà thơ thành đạt lại giàu chất Huế như Lâm Thị Mỹ Dạ đã nói vậy, sao không thể tin cho được. Có lẽ vì thế mà một nhà sử học như anh đã tìm đọc kỹ đến bằng thuộc bài thơ.

    Tuy trong trí nhớ của hai bạn đồng nghiệp của tôi có nhiều chỗ không thật trùng khớp nhau lắm. Thế là sinh ra tranh luận. Tôi thấy nhiều câu quả thật khó hiểu, chẳng hạn: “ Nón rất Huế mà đời không phải thế”. Đó là chưa nói tới những trường hợp có vẻ như mâu thuẫn, ví như: “ Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt”. Thế là, do thói quen nghề nghiệp, vừa về tới Đà Lạt, tôi lập tức tìm tư liệu để làm rõ mối hoài nghi của mình. Tôi mở cuốn “ Một trăm bài thơ tình nhờ em đặt tên” (Nxb Văn Nghệ T.p Hồ Chí Minh ấn hành năm 1992) ra xem. Ở trang 32 tập thơ có bài “ Tạm biệt Huế” của Thu Bồn. Đọc xong, tôi thầm khâm phục trí nhớ, đúng hơn là tình yêu thơ của các bạn đồng nghiệp không cùng chuyên ngành với tôi. Nghĩ mà thấy thêm yêu cái nghề mình đã chọn lựa để hiến thân. Văn chương được nhiều người hoạt động ở những lĩnh vực khác nhau quan tâm, phải thấy đó là nỗi an ủi, khích lệ lớn cho những người làm văn chương. Gần như cùng một ngày,tôi nhận được Tạp chí Sông Hương tháng 11/ 1998. Trong mục ‘ Văn học và Nhà trường” tôi thấy đăng lại bài thơ của Thu Bồn với tiêu đề “ Tạm biệt” cùng lời bình của Trinh Đường. Tôi đọc và thấy không chỉ có tên bài thơ mà 2 bản in có nhiều chỗ khác biệt nhau. Xin được dẫn ra 3 chi tiết đáng lưu ý hơn cả:

    Bản đầu: (a)
    1a Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ hư vô

    2a Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh đi mãi chẳng về đâu

    3a Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt
    Hải Vân ơi xin người đừng tắt ngọn sao khuya.

    Bản sau: (b)
    1b Xin chào Huế một lần anh đến
    Để ngàn lần anh nhớ trong mơ

    2b Nhịp cầu cong và con đường thẳng
    Một đời anh tìm mãi Huế nơi đâu

    3b Tạm biệt Huế với em là tiễn biệt
    Hải Vân ơi xin đừng tắt ngọn sao khuya

    Có lẽ bản sau đã được nhà thơ Trinh Đường biên tập, sửa chữa để đưa vào tuyển “ Thơ Việt thế kỷ 20” chăng? Tôi không có ý định bàn xem bản nào hay bản nào dở mà chỉ muốn giải thích bản đầu theo cách hiểu của riêng tôi. Bài thơ vừa là lời tạm biệt cố đô vừa là lời từ biệt cố nhân (trong bản đầu tác giả đề tặng C, một người cụ thể). Tình riêng và tình chung hòa quyện đến mức khó tách rời. Tôi cho đấy là cái tài của nhà thơ tạo ra cái tầm của bài thơ. Thử đặt một giả thiết nếu chỉ có cái riêng thôi thì sao có nỗi những dòng thơ thăm thẳm ý nghĩa xã hội này:

    Con sông dùng dằng con sông không chảy
    Sông chảy vào lòng nên Huế rất sâu

    Cũng vậy, chính cái riêng đã tiếp sức cụ thể cho cái chung làm nên sự ngỡ ngàng đến ngây ngất trong lòng người đọc ở câu:

    Mặt trời lên từ phía nón em nghiêng

    Đó là những câu thơ xuất thần nhờ cái chung và cái riêng biết nương tựa vào nhau cùng phát sáng. Bởi vậy, hãy xem câu thơ “ em rất thực nắng thì mờ ảo/ Xin đừng lầm em với cố đô” như là một cách nói. Đúng ra “ em” cũng chỉ là một hoài niệm (Mặt trời vàng và mắt em nâu), mặc dù vẫn “ còn vương tơ lòng”, chưa hết những xốn xang buổi đầu:

    Áo trắng hỡi thuở tìm em không thấy
    Nắng minh mang mấy nhịp Tràng Tiền

    Nhiều người khen từ “ minh mang” rất gợi mà cũng rất hợp. “ Minh” là sáng, “ mang” là rộng, dài. Nếu tinh còn nghe thấy cả sự âm vang nữa! Phải là cầu sắt như Tràng Tiền giữa sông Hương êm ả vào giữa một ngày nắng đẹp mới có sự âm vang này. Nhưng dường như đó là sự âm vang trong tâm tưởng, từ xa xăm vọng lại...

    Trong bài thơ hầu như có tất cả những gì được xem là đặc trưng của Cố đô: lăng tẩm, đền đài, sông Hương, cầu Tràng Tiền... Nhưng mọi hình ảnh chừng như là cái cớ để cái tôi trữ tình bộc bạch một mối tình đẹp đã đi qua, vĩnh viễn đi qua dẫu còn nuối tiếc mà không có cách nào trở lại nguyên vẹn như xưa. Tôi nghĩ hãy từ ý tưởng chung ấy mà hiểu bài thơ. Bản đầu in:

    Bởi vì em dắt anh lên những ngôi đền cổ
    Nên chén ngọc giờ chìm dưới đáy sông sâu.

    Có thể từ “ nên” cần được lược bỏ như ở bản sau, nhưng nó giúp ta sáng tỏ được cái tinh thần hoài cổ thấm nhuần trong cả bài thơ đến từng chi tiết. Vậy chẳng có gì là khó hiểu nếu tác giả hạ bút viết:

    Tạm biệt Huế với em là vĩnh biệt

    Ở đây, “ vĩnh biệt” là vĩnh biệt một mối tình đẹp thời hoa niên. Nếu sửa thành “ với em là tiễn biệt” như bản sau thì chỉ được cái nhịp mà không được cái nghĩa. Từ đó, chúng ta cũng có điều kiện lý giải những câu tưởng là bi lụy là vô vọng như: “ Để ngàn lần anh nhớ hư vô”, và “ Một đời anh đi mãi chẳng về đâu”... Một người làm thơ có nghề và có tâm như Thu Bồn chắc không thể lơi lỏng khi dụng bút.

    Xem xét dị bản một bài thơ hay đầy tâm huyết của Thu Bồn về Huế hóa ra rất bổ ích cho tôi trong việc tìm hiểu thơ cũng như cách làm thơ. Xin được chia sẻ cùng các bạn.

    Đà Lạt, 12-98
    P.Q.T


    .


    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 20-08-2010, 06:59 PM.
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.
    Similar Threads

  • Thơ Dzạ Lữ Kiều

    ĐÊM CÔ LẺ

    Thức giấc giữa đêm
    nỗi buồn vây kín
    con tim câm nín
    hồn chợt đi hoang

    Ru tình lang thang
    qua bờ sông mộng
    gió đêm lồng lộng
    trăng vàng nghiêng soi

    Tê tái bờ môi
    đánh rơi kỷ niệm
    như tình vừa đến
    đã vội vàng đi!

    Để cuộc chia ly
    mãi là nước mắt
    và, đời em mất
    ân tình dấu yêu!

    Phố núi, 28-9-2011
    Dzạ Lữ Kiều

    Comment


    • Thơ Dzạ Lữ Kiều

      NGÀY VỀ…

      Ta cúi xuống hôn giòng sông tên em
      Như thầm nghe mái tóc Hương quen
      Một thời chung bước…chiều tan học
      Đan tay nhau soi bóng êm đềm

      Ôi! Giòng sông một đời huyền thoại
      Mãi trong tim những kẻ tha phương
      Dù tháng năm đong nhiều mất mát
      Vẫn đầy ắp giọt mật quê hương

      Ta lặng thầm trên chiếc cầu cong
      Mắt đếm từng nhịp - Bỗng chạnh lòng!
      Cầu xưa đưa em về hai buổi
      Nhởn nhơ tà áo trắng vờn hong

      Văng vẳng nghe câu hò ru say
      Chạnh hồn non nước đã bao ngày
      Huế ơi, một đời ta nặng nợ
      Nên trong tim dồn nén thật đầy

      Ngày trở về, lạnh cóng vòng tay
      Đường xưa… từng chiếc lá vàng bay
      Ngôi trường yêu dấu theo năm tháng
      Lặng lẽ soi mình dưới vòm cây

      Ta quặn lòng theo khúc đầy vơi
      Bên giòng nước biếc lặng lẽ trôi
      Bao năm xa xứ hồn chưa thỏa
      Ngày trở về cạn giọt tình người!

      Huế, 29-9-2011
      Dzạ Lữ Kiều

      Comment


      • Thơ Dzạ Lữ Kiều

        MƯA TÌNH

        Ta ngồi nghe
        tiếng mưa rơi
        Bên lề quán trọ
        chơi vơi nỗi buồn
        Huế chừ
        mưa bụi lay vương
        Đường nhòe loang nước
        chợt thương cuộc tình
        Đong đưa chiếc bóng
        ru mình
        Bao năm rồi
        mãi lặng thinh… ngày về
        Đường chiều
        phai dấu ngõ quê
        Chỉ còn tiếng vọng bên lề
        mưa rơi!
        Đời ta,
        hạt bụi mù khơi
        Lên non, xuống biển
        đầy vơi niệm lành
        Chỉ em
        vò võ khúc tình
        Nên đời thua thiệt
        phải đành làm ngơ!
        Ta về…
        nối lại hồn xưa
        Con đường năm tháng
        phai mùa rong rêu!

        Huế, 02-10-2011
        Dzạ Lữ Kiều

        Comment


        • Thơ Dzạ Lữ Kiều

          HÔN SÔNG

          Mặt tiếp cận giòng nước
          Nụ hôn thầm trao em
          Bao nhiêu năm xa xứ
          Hương ơi! Em có quên(?)

          Ta một đời lãng tữ
          Mãi ấp ủ hương riêng
          Vì trăm năm chưa đến
          Dù ngàn năm đã quen
          Em đi vào huyền thoại
          Từ nơi mỗi con tim…

          Áo xưa còn màu trắng
          Tô đẹp tình em thêm
          Nếu một ngày không nắng
          Giòng em có ủ mềm?

          Và, mắt tình thôi biếc
          Sẽ lạc loài con tim
          Ta tìm trong nuối tiếc
          Giòng sông trôi từng đêm!

          Huế, 03-10-2011
          Dzạ Lữ Kiều

          Comment


          • Thơ Dzạ Lữ Kiều

            XA HUẾ

            Tôi về
            qua ngõ nhà em
            Đường chiều phai nắng
            ru mềm bước chân
            Giàn Ti gôn nở
            thì thầm…
            Lời ong, tiếng bướm
            vọng trầm chiều hoang
            Lê chân từng bước
            lang thang!
            Nghe trong niềm nhớ
            sẻ san cuộc tình
            Đời tôi…
            mưa nắng chênh vênh
            Ngày qua… tháng lại
            buồn tênh phận người!
            Chỉ còn trong mắt em thôi
            Sóng xao-tim vỡ!
            khóc cười Huyền Trân
            Mà nào tôi phải - Khắc Chung?*
            Để người đời dệt
            tấm lòng thẳng ngay
            Lối xưa … ngõ cũ
            còn đây!
            Rêu phong ai tạc
            theo ngày tháng trôi(?!)

            • Người tình của Huyền Trân
            Ngày xa Huế, 04-10-2011
            Dzạ Lữ Kiều

            Comment


            • Thơ Dzạ Lữ Kiều

              THƯƠNG MÃI GIÒNG SÔNG

              Em nhắn ta về hôn giòng sông
              Nơi quê hương năm tháng mòn trông
              Để nghe nhịp thở hồn xa xứ
              Những chiều Thu mây trắng bâng khuâng

              Ta cúi mặt hôn giòng sông tên em
              Thầm lòng nước biếc mùi hương quen
              Bàn chân ngà ngọc em thường rửa
              Để gót son sạch bụi đường hoen

              Ta đã hôn giòng nước thân thương
              Như lời em dặn buổi lên đường
              Rong rêu, trong đục theo mùa lũ
              Nhưng trong tim mãi ấp ủ hương

              Ta suốt đời làm kẻ tha phương
              Nên trong tim còn nỗi sầu vương
              Huế ơi, ta sẽ còn quay lại
              Tìm em qua giấc ngủ miên trường!

              Cao Nguyên phố, 05-10-2011
              Dzạ Lữ Kiều

              Comment


              • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                MÙA CHIA TAY

                Cuối Thu… gió bấc se lạnh
                Đường về, chợt nhớ vòng tay
                Thưở còn tóc thề chung bước
                Thương ơi! Ngày tháng hao gầy

                Giờ em phương trời cách biệt
                Lặng nghe mưa nắng trùng vây
                Đêm – ngày… thời gian quá chậm
                Vầng trăng còn đó khuyết - đầy!

                Ta đi giữa trời thương nhớ
                Mây ngàn, gió núi vờn bay
                Con tim nhói theo vết rạn
                Khi mùa trăng ngã nghiêng say

                Phố thành em giờ yên giấc
                Có nghe từng cơn bấc xoay (?)
                Níu hồn ta hoài trăn trở
                Lạnh nào hơn mùa chia tay(!)

                Cao nguyên phố, 07-10-2011
                Dzạ Lữ Kiều

                Comment


                • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                  EM MÃI LÀ VÌ SAO

                  Những ý nghĩ
                  rớt trong đêm
                  cắm vào hồn
                  nhức nhối!
                  Nhưng khi thức dậy
                  một ngày mới
                  ta lại quên
                  Đường ân tình
                  hẹn bước mãi
                  ngày đêm
                  Sao ta vụng về
                  ngôn ngữ viết?
                  Nên trong đêm
                  chỉ hoài nuối tiếc
                  Giấc mộng thiên đường
                  em đã tặng ta!
                  Để con tim
                  còn giây phút
                  phôi pha
                  Em mãi là nàng tiên
                  của lòng ta
                  có cánh
                  là vì sao
                  lấp lánh
                  suốt đời!

                  Phố núi, 08-10-2011
                  Dzạ Lữ Kiều

                  Comment


                  • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                    THƠ TỨ TUYỆT 1

                    THU QUÊ

                    Nắng Thu vàng, trải trên đê
                    Chiều nghiêng soi bóng hồn quê thanh bình
                    Tim ươm giọt mật thơm lành
                    Mùa Thu là cả bức tranh tuyệt vời!

                    LẠC BẾN

                    Gói nỗi nhớ vào hồn thơ
                    Chiều nghiêng qua bến đò xưa một mình
                    Sông sâu… sóng nước gập ghềnh
                    Mấy ai biết nhánh lục bình về đâu(?!)

                    ÁNH MẮT

                    Đâu rồi, ánh mắt ngày xưa
                    Nhốt tim ta, lệch bao mùa kiếm cung
                    Thời gian… viên đạn lên nòng
                    Con tim điểm nhắm sau cùng vụt xoay!

                    MÙA YÊU CŨ

                    Đêm mòn quán trọ tĩnh say
                    Thương mùa trăng cũ lắt lay giọt buồn
                    Tóc giờ hai nhánh so buông
                    Sao trong mắt biếc còn vương những chiều!

                    Cao nguyên phố, 10-10-2011
                    Dzạ Lữ Kiều

                    Comment


                    • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                      MỘT MÌNH

                      Bước trên đường cũ không trăng
                      Lối xưa xe ngựa bao lần đã qua
                      Tóc phai nhòe hạt sương sa
                      Lạnh từ nỗi nhớ. Lạnh qua vai gầy!

                      Bao năm lạc mất vòng tay
                      Đêm mòn thao thức, lòng đầy ưu tư
                      Ngỡ hồn ru khúc mộng du
                      Thời gian vết sẹo cầm tù nỗi đau!

                      Ta đi qua cuộc bể dâu
                      Chắt chiu từng giọt tình đầu ngọt say
                      Nào ngờ bến cũ còn đây
                      Mà con đò đã chia tay …sông đời!

                      Ta về đón gió mồ côi
                      Viết câu tình sử tặng người ngày xưa
                      Để trong đêm gió trở mùa
                      Quạt hồn ấm lạnh cho vừa ngươi dưng!


                      Phố núi, 13-10-2011
                      Dzạ Lữ Kiều

                      Comment


                      • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                        SÔNG ĐỜI

                        Một đi
                        hai ở
                        đời ta
                        Sông sâu
                        biển rộng
                        sóng òa
                        ngày đêm
                        Ân tình
                        một đóa
                        không tên
                        Con tim
                        say tĩnh
                        cài lên
                        hồn mình
                        Mai sau
                        qua bến
                        sông tình
                        Đục trong
                        bồi lỡ
                        thương mình
                        trách ai(?!)

                        Cao Nuyên phố 15-10-2011
                        Dzạ Lữ Kiều

                        Comment


                        • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                          NỖI NHỚ


                          Mưa đêm rả rích trên mái tole
                          Cơn lạnh cuối Thu len vào hồn
                          Đưa ta về khung trời thương nhớ
                          Thưở còn áo trắng tóc thề buông

                          Năm, tháng…vô tư bước đến trường
                          Chẳng bao giờ lo chuyện áo cơm
                          Đói ăn, khát uống … say hồn mộng
                          Đâu nghĩ nắng, mưa cha mẹ buồn!

                          Thời gian…rồi cũng vụt qua đi
                          Áo trắng ngày xưa hết nhu mì
                          Ta nghe nỗi nhớ bừng tim dại
                          Như cả trời thơ bỗng kéo về…

                          Đêm khuya, còn nghe tiếng mưa rơi
                          Dìu hồn theo điệu nhạc không lời
                          Tim ơi! Lại khắc thêm vết sẹo
                          Dù mảnh thời gian đã lặng rồi!

                          Cao Nguyên phố, 20-10-2011
                          Dzạ Lữ Kiều

                          Comment


                          • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                            ĐÊM MẤT NGỦ

                            Đuổi theo bóng
                            bóng mãi đi
                            Nên lòng đổ đốn…
                            sân si đêm ngày!
                            Bóng thoắt hiện
                            bóng chợt bay
                            Trăm năm nỗi nhớ cứ đày đọa thân
                            Một vòng tay
                            hai, ba, bốn vòng tay!
                            Ru ta ngủ giấc liêu trai
                            chưa tròn!
                            Đêm còn mộng mị môi hôn
                            Đẩy ta trôi mãi
                            về phương trời buồn
                            Mắt hoen giọt mặn… lăn tròn!
                            Em lời xa vọng bao lần trong tim
                            Mây đời ủ mật là em
                            Để ta đuổi mãi từng đêm
                            thức tình!
                            Mây trôi về nẽo an bình
                            Còn ta dựa bóng
                            lời kinh cầu buồn!

                            Cao Nuyên phố, 22-10-2011
                            Dzạ Lữ Kiều

                            Comment


                            • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                              HƯƠNG THƠ

                              Gió lạnh về…
                              nắng Thu phai!
                              Mùa Đông rón rén
                              bên ngoài mái hiên
                              Câu thơ
                              ai thả hương riêng
                              Tạc vào nỗi nhớ
                              từng phiên khúc tình
                              Ta đi qua
                              nhặt
                              say mình!
                              Ép vào tim
                              để
                              từng đêm thức lòng!

                              Phố núi, 23-10-2011
                              Dzạ Lữ Kiều

                              Comment


                              • Thơ Dzạ Lữ Kiều

                                DƯỚI GIÀN TI GÔN

                                Lặng lẽ dưới giàn hoa Ti Gôn
                                Nắng phai giọt mật đến lay hồn
                                Từng cơn gió nhẹ rung cánh mỏng
                                Như thầm đánh thức nỗi cô đơn

                                Thưở trước, em thường đến nhà chơi
                                Thẹn thùng ngắt cành hoa ngậm môi
                                Ngời thêm sắc thắm lồng mắt biếc
                                Cả một hồ thu nghiêng bóng trôi

                                Tôi thường lén ngắm suối tóc lơi
                                Khi em cài nhánh Ti Gôn tươi
                                Em ơi, sắc đẹp nào nghiêng nước
                                Đâu sánh bằng khi em bên tôi (?!)

                                Năm tháng rồi cũng vụt qua đi
                                Tình yêu một thưở trót chia ly
                                Em xa chốn cũ… quên thề ước
                                Để cánh Ti Gôn mãi thầm thì!

                                Gió Thu len lén lạnh vào hồn
                                Như tia nắng chạm cánh Ti Gôn
                                Hoa là biểu tượng tình tan vỡ
                                Như em và tôi phai nụ hôn!

                                Cao Nguyên phố, 23-10-2011
                                Dzạ Lữ Kiều

                                Comment

                                Working...
                                Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom