• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Ai không phạm lỗi

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Ai không phạm lỗi

    Ai không phạm lỗi

    Để mớ đầu câu chuyện hôm nay, người viết xin kể hầu quý bạn một mẫu chuyện Thiền vui vui nho nhỏ dưới đây:

    Giới không nói

    Bốn thiền sinh giao ước với nhau tu thiền trong một ngày một đêm không được nói chuyện. Đầu hôm họ đều im lặng không nói, mãi đến nửa đêm đèn đuốc lụn tàn sắp tắt, một thiền sinh buộc miệng nói:
    - Á! Đèn sắp tắt.
    Thiền sinh thứ hai nghe thế liền rầy:
    - Tại sao huynh nói?
    Thiền sinh thứ ba lại quát:
    - Các anh quên rồi sao?
    Thiền sinh thứ tư mở miệng cười:
    - Ha ha! Chỉ có tôi là không nói.
    (Nguồn:Thiền là gì? Giác Nguyên)

    Chắc chắn là bạn đang tủm tỉm cười rồi khi thấy 4 vị thiền sinh này đã phạm giới không nói một cách hồn nhiên mà không biết mình đang phạm lỗi. Ta chỉ thấy lỗi của người khác mà đôi khi ta quên đi ta cũng phạm lỗi “y chang” như vậy, dù đó chỉ là một lỗi lầm nho nhỏ.

    Bây giờ xin mời quý bạn đọc thêm một câu chuyện khác nữa nhé. Câu chuyện này, theo thiển ý của người viết lại có ý nghĩa sâu xa và đầy tình thương hơn.

    Ném Đá

    Jésus đang giảng đạo giữa đám đông. Bỗng có nhiều nhà trí thức và tu sĩ lôi đến một người đàn bà phạm tội mà họ cho là gian dâm. Sau khi ném người đàn bà tội lỗi ấy giữa đám đông, họ nói với Jésus:
    Thưa ông, đây là một gian phụ. Theo luật Moise, thì phải bị ném đá. Vậy ông nghĩ thế nào?
    Jésus không nói gì cả, lấy ngón tay viết trên cát: Bọn giả dối!
    Nhưng bọn ấy cứ chất vấn mãi. Jésus không thể làm thinh được ngước mặt lên nói:
    - Trong tất cả mọi người có mặt ở đây, ai là người chưa từng làm tội lỗi có quyền ném viên đá đầu tiên.
    Khi nghe lời phán đó, dân chúng tản dần từng người một. Sau cùng chỉ còn có Jésus và người đàn bà tội lỗi giữa công trường mà thôi.
    Jésus bèn hỏi người đàn bà:
    - Những kẻ tố cáo đi đâu cả rồi? Không một ai lên án ngươi cả sao?
    Người đàn bà thưa:
    - Không ạ!
    Jésus nói:
    - Ta cũng vậy! Thôi về đi.

    JEAN, VIII, 1-11
    (Nguồn: Trích trong Cái Cười Của Thánh Nhân- Thu Giang Nguyễn Duy Cần)

    Bạn đã “ngộ” được gì qua những mẫu chuyện này?

    Riêng thiển ý của người viết, trong đời sống con người, ai cũng đã có lần phạm lỗi cả, dù là rất nhỏ và vô tình mà mình không biết vì bản tính của con người tuy là “nhân chi sơ tính bổn thiện” nhưng ít nhiều gì chúng ta cũng bị đời sống, hoàn cảnh xã hội chung quanh chi phối cuộc sống chúng ta, nên ta dễ dàng bị phạm lầm lỗi. Chúng ta chỉ thấy cái bướu trên lưng con lạc đà khác nhưng lại không thấy cái bướu trên lưng chúng ta. Và từ đó, chúng ta dễ dàng chỉ trích, phê bình lỗi lầm, sai sót của kẻ khác nhưng lại dễ dàng bào chữa cho những lỗi lầm của mình bởi vì cái “Ngã” tự tôn tự đại của mình như đức Phật đã từng dạy bảo.
    Có mấy ai có được tấm lòng bác ái như đức Jesus trong câu chuyện nói trên, lúc nào cũng giang tay che chở cho người có tội để cải hoá những người khác và ngay chính cả tội nhân. Hay như Đức Phật đã lấy lòng từ bi cảm hóa được chàng Vô Não muốn ra tay giết Phật là người thứ 100 để hoàn thành ước nguyện ngông cuồng, vô minh của hắn với lời khuyên “bỏ đồ đao xuống, quay đầu về ngạn” của Ngài.

    Khi đã phạm lỗi, có mấy ai can đảm nhận lỗi của mình để mà xin lỗi hầu đem sự vui vẻ đến cho người khác. Trong phạm vi tình yêu, gia đình, xã hội, đôi khi chỉ một lời xin lỗi chân thành, một nụ cười làm hòa cũng có thể làm cho “chín giận mười hờn” kia phải “bay theo cánh chim biển” vào cõi lãng quên. Có lẽ quý bạn sẽ đồng ý với tôi về lời đề nghị này, nhất là khi quý bà giận hờn quý ông.

    Nhắc tới đây, người viết lại nhớ đến những lúc hờn dỗi, dễ thương của thời thư sinh áo trắng của nhiều người, trong đó có người viết. Xin mời các bạn sống lại những ngày xưa thân ái của mình một chút cho thêm phần lãng mạn, thi vị nhé:

    Em yêu nhỉ! Trời chiều nay có gió?
    Lá me còn phủ ngập lối Duy Tân
    Trưa Saigòn em xinh đẹp bội phần
    Trong gió nhẹ, bay bay tà áo trắng!

    Em yêu nhỉ! Em có còn hờn lẫy?
    Mắt nai buồn, nhẹ gắt: “Ghét anh ghê!”
    Để cho anh phải lạc lối đường về
    Anh cuống quýt, thốt lời: “Xin lỗi nhé!”

    Hay là:

    Trong chiều chuộng, trong nâng niu, êm nhẹ
    Người trao ta, những tình cảm chơi vơi
    Qua tia nhìn âu yếm quá đi thôi
    Đấy có phải là Tình Yêu không nhỉ?

    Nhớ những lúc mắt buồn dâng sầu tím
    Ta dỗi hờn, lệ muốn ngập rưng mi
    Người vội vàng tha thiết, giọng thầm thì
    Và êm ái, thốt lời: “Xin lỗi nhé!”

    (Trích trong Những Bài Thơ Tình Yêu- Thơ Sương Lam)

    Bây giờ đã qua thời thơ mộng cũ, quý ông lại có cái tự ái to như cái nia, dù đôi khi biết mình có lỗi nhưng quý ông vẫn không chịu nhận lỗi và tìm cách bào chữa lỗi lầm của mình hoặc tung chiêu “im lặng là vàng” thay cho lời xin lỗi. Quý ông đã vô tình đóng cửa thiên đàng rồi đấy ạ vì quý ông đã quên lời nói vàng ngoc này:

    “Việc tốt lành nho nhỏ
    Lời yêu thương nhẹ nhàng
    Làm trần gian tươi nở
    Chằng khác chi thiên đàng”
    Julia F. Carney.

    Thôi thì quý bà cũng nên mở lòng từ bi mà tha thứ cho quý ông để gia đạo được vui hòa. Đó là cơ hội để cho quý bà học chữ Hoà và chữ Nhẫn vì người viết có nhớ trong 14 điều dạy của Đức Phật, điều 11 và điều 12 có dạy:

    “Món nợ lớn nhất của đời người là Tình Cảm (điều 11)
    Lễ vật lớn nhất của đời người là Khoan Dung” (điều 12)

    Biết đâu chừng, khi quý bà lấy lòng khoan dung mà đối xử với quý ông như vậy, thì quý ông càng quý trọng quý bà hơn. Có đúng không ạ?
    Dĩ nhiên quý ông cũng nên khoan dung mà tha thứ những lỗi lầm của quý bà, nếu có, để cho gia đình được hạnh phúc.
    Nói đến hạnh phúc trong hôn nhân, người viết lại nhớ đến câu danh ngôn Tây Phương dí dỏm dưới đây:
    “Muốn có hôn nhân hạnh phúc thì người vợ phải biết mù và người chồng phải biết điếc”
    Montagne
    Bạn có đồng ý chăng?

    Tóm lại, chúng ta có thể kết luận như sau: “Con người ai cũng phạm lỗi cả. Khi phạm lỗi ta cần phải biết nhận lỗi và xin lỗi. Sau cùng, ta phải lấy lòng từ bi, khoan dung mà tha thứ lỗi lầm của người khác.
    Nói thì nghe dễ đấy, nhưng thực hành chắc là khó lắm nhỉ? Tuy nhiên trên bước đường tu học thì ta cũng cần nên cố gắng thực hành những hạnh tốt lành nói trên, phải không bạn?

    “Nhân vô thập toàn” và người viết cũng thế. Khi chia sẻ tâm tình với các bạn, thế nào người viết cũng phạm ít nhiều lỗi lầm dù là nho nhỏ hay vô tình. Tôi xin thành thật xin lỗi quý bạn và xin quý vị hãy khoan dung tha thứ lỗi lầm của tôi nhé. Xin đa tạ

    Sương Lam
    Similar Threads
Working...
X
Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom