• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

Bông cúc đại ngàn đãi trăng

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • Bông cúc đại ngàn đãi trăng

    .





    Bông cúc đại ngàn đãi trăng

    Đọc thơ Nguyễn Lâm Cúc, ta thường bị ám ảnh có khi chỉ bởi một câu thơ sắc sảo, khúc triết, đau đáu nỗi niềm, hay nói cách khác như một bạn thơ “câu thơ của Cúc như đóng đinh vào tim độc giả”. Thơ chị thường rất ngắn gọn, đau buồn, triết lý như chính cuộc đời của chị….

    Lần đầu tôi đọc thơ chị với bài “Không hẹn hò đời hóa hoang vu”, và choáng ngợp với khẩu khí rất nam nhi hảo hán của chị:

    Hôm nay buồn lại bày tiệc gọi trăng
    Lại mời rượu
    Lại bưng sông ra uống
    Đặt lên mâm những quả tình nẫu chín
    Hái từ vườn ấp ủ trăm năm
    Nào,
    Cạn ly nhé trăng!
    Chớ có chau mày mà xôn xao vằng vặc
    Mây bạc đầu còn lang thang như hành khách
    Dưới vòm trời nơi nao chẳng cô đơn?

    Bạn đã thấy cảnh bông cúc đại ngàn “bày tiệc gọi trăng” tuyệt vời chưa? Cúc cạn ly với vầng trăng, uống cả một dòng sông rượu, ăn cả một mâm quả tình chín nẫu từ vườn trăm năm và… cùng ngắm trời đất bao la với làn mây trắng lang thang đơn côi dưới vòm trời. Cúc buồn, nhưng vẫn khuyên nhủ vầng trăng của mình “chớ có chau mày mà xôn xao vằng vặc”:

    Say thì say, nhưng đừng khóc
    Dẫu thế nao vẫn cứ ngả nghiêng cười.

    Nguyễn Lâm Cúc có duyên với trăng, cũng như Hàn thi sĩ ngày xưa vậy. Chị có nhiều bài thơ hay về trăng, mà bài nào cũng buồn. Đây là một bài thơ về trăng mà tôi đã năn nỉ chị làm nhân dịp Trung thu năm ngoái.

    TRĂNG KHÓC
    (Tặng Hoài Vân)

    Từ dạo ta biết trăng ngà ngọc
    Mỗi đêm đều mơ rằm
    Đêm qua rằm, vầng trăng đã khóc!
    Mây ơi Mây cho ta mượn chéo khăn?

    Sau khi chị đưa “Trăng khóc” lên blog, các bạn thơ đã họa lại mấy bài thơ rất thú vị mà tôi cũng muốn đưa vào đây để mọi người nhâm nhi:

    Mây đã che, để cho vầng trăng khóc,
    Trời lạnh rồi, mây cũng thành mưa thôi,
    Tắm mưa đi, ôi trăng rằm ngà ngọc,
    Giữa đêm dài, sao trăng khóc trăng ơi!

    (Nguyễn Vạn An)

    Trăng khóc buồn đâu phải mây mưa
    Mà bởi gió phụ tình bội bạc
    Ghen ghét ngàn sao đã cùng trăng hoan lạc
    Mang mây về để mưa gió cũng về theo.

    (Đoàn Văn Nghiêu)

    Đọc thơ Cúc luôn thấy một cảm giác cô đơn và bất hạnh. “Mồ côi” là một bài thơ như thế, bài thơ chân thực và buồn đau đến nao lòng:

    Vinh hạnh được là người
    Tôi mang nỗi nhục không thành người!

    Lột bỏ mọi vỏ bọc
    Trầy trụa một hồn tôi!

    Tôi ôm hồn ngồi khóc
    Chợt hiểu hồn mồ côi!

    Và đây là lời trần tình của chị về bài “Mồ côi” trên blog:
    “Về bài Mồ côi, Cúc biết nó khó hiểu

    Vinh hạnh được là người
    Tôi mang nỗi nhục không thành người!

    Phải, được làm một con người là điều vinh hạnh. Lại là một con người may mắn có sức khoẻ, không khiếm khuyết càng may mắn! Và, bạn biết trong mỗi con người của chúng ta “ đây là tự chúng ta nhìn, mà tự chúng ta nhìn thì có gì che đậy tâm hồn chúng ta được không?” Chúng ta có thể mang muôn vẻ mặt đi trong cuộc đời, nhưng khi đối diên với chính ta thì ...một lần dũng cảm thừa nhận : “Tôi, phần ngợm nhiều hơn người!”

    Bỏ mọi lớp vỏ bọc
    Trầy trụa một hồn tôi!


    Bạn ơi, nỗi cô đơn ai cũng có. Đôi khi cô đơn đến đặc quánh như thể thế gian rộng vô cùng và chỉ có mỗi mình ta. Và chung quanh ta chỉ hiện diện những vật chất hữu hình và vô hình. Có bọc được tâm hồn ta bằng vàng, bằng vải, bằng danh vọng, địa vị được không? Tôi tin là không, nhưng ta vẫn bọc nó bằng những thứ ấy. Trong khi điều mà tâm hồn cần là yêu thương, là một nửa của đời người. Và....tôi đã gửi vào bài thơ nỗi niềm ấy đó

    Dòng Sông ơi! Một nửa ơi, nếu bạn đã nhìn thấy tôi, đã nhận ra tôi xin bạn hãy ở lại cùng tôi, xin bạn hãy lên tiếng với tôi, vì tôi biết rằng tôi đến cuộc đời này chỉ là để tìm bạn!”


    Đây là một bài thơ cô đơn nữa của chị tặng cho bạn gái Bích Nga. Nỗi cô đơn của chị đặc quánh đến mức mà chỉ còn duy nhất cái bóng có thể thấu hiểu và thương xót cho chị:

    BÓNG TÔI

    (Rất nhiều yêu mến tặng Bích Nga)
    Tôi về, trời muộn, đường xa
    Tôi về… như những ngày qua đi, về
    Tiếng chân rớt xuống vỉa hè
    Cô đơn chạm với bộn bề loanh quanh
    Bóng tôi… lẻ mãi không đành
    Thương tôi, bóng ngả xuống thành hai, ba.


    Nguyễn Lâm Cúc có những bài thơ tình khá nổi tiếng như “Đêm”, như “Ơn”, như “Một ngày trần gian không cả gió mây bay”… Bài Đêm và Ơn chắc khá nhiều người từng đọc, từng nhớ, còn tôi thích bài “Một ngày trần gian không cả gió mây bay”, thích cái tình yêu “đến chết chưa hề mong tỉnh lại” của chị:

    Em yêu anh
    ước chi biết tại sao
    yêu đến chết
    chưa hề mong tỉnh lại
    nhưng trời không cho được vậy
    vào một ngày trần gian không cả gió mây bay.
    Nước lã em từng say
    nghiêng hết đêm về phía không có ai
    cố hết sức cũng không thể giữ
    Anh sanh ra tình em
    anh cũng là người bức tử
    ôi trái tim khốn khổ
    chết rồi xin nguôi đau!
    Cơn bão không biết đã cuốn lên từ đâu?
    không nghe gió
    không nghe mưa
    mà trời ơi tan tác!
    Thôi cũng đừng cúi nhặt
    chờ luân hồi cây cỏ tái sinh.

    Cúc nổi tiếng là một người làm thơ mà không thuộc thơ mình. Nghe nói có lần nghe ai đó đọc thơ Cúc, nhà thơ đãng trí này khen hay mà hoàn toàn không biết đó chính là thơ mình. Thỉnh thoảng chép lại những bài thơ cũ của mình vào blog, Cúc thường chép sai so với nguyên bản, hoặc cũng có thể Cúc muốn sáng tạo thêm, sửa đổi đi cho hợp với nỗi lòng chị trong thời điểm hiện tại chăng? Đây là một ví dụ về sự khác nhau của bài thơ tâm đắc nhất của chị trong hai thời điểm khác nhau:

    Đãi Trăng
    (bản gốc năm 2006)
    Hôm nay nhàn ta mở tiệc mời trăng
    Để thỏa thích bưng dòng sông ra uống
    Bày lên mâm là dạt dào cảm hứng
    Bạn tri âm, bạn có vui cùng?

    Này trăng, trăng chớ ngại ngần
    Cạn ly nhé. Sông có vơi cũng mặc.
    Say thì say nhưng đừng khóc!
    Trần gian…cứ mặc kệ trần gian.



    Đãi Trăng
    (bản chỉnh sửa năm 2008)
    Hôm nay nhàn, ta mở tiệc mời Trăng
    Để thỏa thích bưng dòng sông ra uống!
    Rót lặng thinh vào vô biên độ lượng
    Đêm giang tay trên thập tự mênh mông.
    Này Trăng
    Ta cũng có một tấm lòng...
    Để tha thứ và để đau nông nổi
    Trăng có gì riêng mà trầm tư chẳng nói?
    Cứ xa xăm, cứ lẳng lặng bên trời.
    Cạn ly nhé,
    Sông có vơi cũng mặc
    Say thì say, nhưng đừng khóc
    Dẫu thế nao vẫn cứ ngả nghiêng cười.

    Tôi biết một số người không thích thơ Cúc, gai góc, triết lý và đôi khi khó hiểu. Có lần tôi nói với một bạn thơ trên blog rằng, với một người ngoại đạo như tôi, có thể cảm nhận thơ theo hai loại chính, một loại trau chuốt, mượt mà, ngọt ngào, ví như ly nước ngọt, bạn có thể uống dễ dàng và thích thú, còn loại thơ thứ hai đầy cá tính, sâu sắc, khúc triết, ví như ly rượu chát, phải nhâm nhi từ từ mới thấy hết vị ngon của nó.
    Dĩ nhiên thơ Cúc cũng có những bài, những câu chưa hay, còn đem theo cả ngôn ngữ đời thường vào thơ. Tuy nhiên với góc độ cảm nhận “nhâm nhi rượu chat” của người ngoại đạo, tôi thích đọc thơ Cúc, nhất là trong những phút buồn và cô đơn của cuộc đời, chợt thấy thơ Cúc như nói giúp nỗi lòng mình.

    404 Not Found


    .
    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 26-02-2011, 09:11 AM.
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.
    Similar Threads
  • #2

    Đãi Trăng - Nguyễn Lâm Cúc




    .
    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 14-01-2012, 06:30 AM.
    ----------------------------

    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

    Comment

    • #3

      Say Trăng - Nguyễn Lâm Cúc

      .




      .
      Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 14-01-2012, 06:32 AM.
      ----------------------------

      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

      Comment

      • #4

        Comment

        • #5

          Nên Bây Giờ - Nguyễn Lâm Cúc

          .



          .
          Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 14-01-2012, 06:29 AM.
          ----------------------------

          Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

          Comment

          • #6

            Một Ngày Trần Gian Không Cả Gió Mưa Bay - Nguyễn Lâm Cúc

            .

            Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 14-01-2012, 06:33 AM.
            ----------------------------

            Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

            Comment

            • #7

              .



              .
              ----------------------------

              Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

              Comment

              • #8

                ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi CONHAKO View Post
                .



                .
                Cho SX xin tấm hình này nghen Co
                Tôi thích Rook, yêu nhạc Trịnh, nghiền cà phê, thèm được đi trong mưa và nắm tay một ai đó. Đủ mạnh mẽ để sống một mình lại yếu đuối thèm được bao dung.

                Comment

                • #9

                  ..::~Trích dẫn nguyên văn bởi conangsayxin View Post
                  Cho SX xin tấm hình này nghen Co

                  Nàng ui... ko phải thơ tui - hình cũng ko lun , bận tâm chi , ghé đến đây là tui vui rùi...


                  Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 14-01-2012, 06:26 AM.
                  ----------------------------

                  Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                  Comment

                  • #10

                    .



                    VIẾT DƯỚI SO RO

                    So Ro thân tặng Thiền Viện


                    Nguyễn Lâm Cúc

                    Khi cơn ngẫu hứng qua đời

                    Tri âm ơi!

                    Có khứ hồi tri âm?

                    Hoài vọng rủ cánh rụng thầm

                    Trượt miền dự cảm

                    Lặng câm trổ mùa

                    Làm gì với xác cơn mưa?

                    Ngực sông bục vỡ.

                    Hơi vừa trút xong...

                    Hoài nghi mặc niệm tấm lòng

                    Trầm tư đỏ mặt.

                    Thinh không lập lờ

                    Cơn giông hủ hóa thờ ơ

                    Con đom đóm nhỏ có ngờ một hai

                    Giấc mơ đội nón xỏ hài

                    Loãng trong sương khói cõi ngoài đản sanh

                    Ca dao bật khóc tần ngần

                    Nhân tâm xòe váy khoe chân vòng kiềng!


                    21/7/210

                    [COLOR=#800000][url="http://nguyenlamcuc.vnweblogs.com/"]Link


                    Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 26-02-2011, 03:47 AM.
                    ----------------------------

                    Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                    Comment

                    • #11


                      .
                      ----------------------------

                      Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                      Comment

                      • #12

                        ----------------------------

                        Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                        Comment

                        • #13


                          Em đi

                          C
                          ó ai đâu trong cuộc chia ly này
                          tiễn và đi một mình em làm cả
                          ngọn gió bấc trút xuống mầm lá
                          ai đó cầm mùa đông chao nghiêng

                          Cái cột vào trăm năm
                          tưởng đã là bền chặt
                          ai ngờ
                          lầm lỡ là vòng Kim Cô
                          câu thần chú
                          do quỷ ma tùy nghi tụng niệm
                          để bốn phía đều hóa biển
                          thoi thóp kiếp người

                          Vẫn mơ giấc mơ cánh buồm nâu
                          cánh buồn nâu tí hin xa tít tắp
                          Khản giọng gọi đò ơi
                          hun hút chân trời

                          Một nghìn lần đối diện vầng trăng
                          chín phần mười đơn lẻ
                          đôi tay em vì thế
                          thõng xuôi
                          bèo dạt tím ngan ngát
                          thương cũng đành ngồi coi nước chảy
                          thôi thì em đi
                          Tháng mười, tháng mười, tháng mười.


                          NLC
                          ----------------------------

                          Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                          Comment

                          • #14




                            Hát Vu Vơ

                            Trần gian một chuyến rong chơi
                            Thấy Trăng giữa chợ, đông người vỗ tay
                            Mua vui một cuộc rõ hài
                            Gọi Trăng, Trăng khẽ chau mày rồi thôi…

                            Gõ sênh, vỗ phách, tôi cười
                            Nghêu ngao cất giọng hát lời bốn phương

                            Đó đường, đây đường, kia đường
                            Mà sao phải cứ đoạn trường bước đi
                            Buốt làm sao câu trở về
                            Có bằng ngồi tạm vỉa hè…mà chơi

                            Tình ơi! Nghĩa ơi! Thương ơi!...
                            Bao lần ngoảnh lại gọi người khản khô
                            Tưởng sông rồi lại tưởng đò
                            Những lất phất ấy…chỉ bờ lau thưa.


                            NLC

                            ----------------------------

                            Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                            Comment

                            • #15

                              Đọc thơ Lâm Cúc

                              Phan Chí Thăng đọc thơ Lâm Cúc


                              Tôi bắt đầu đọc Lâm Cúc từ bên BlogViet. Khi cả làng di cư sang vnweblogs năm 2007, tôi tiếp tục đọc nàng. Rồi tôi vượt mấy ngàn cây số, lên tận Đức Linh – Bình Thuận tìm gặp nhà thơ, ăn bữa cơm canh cá với Lâm Cúc và vài người bạn, xin được một cuốn Đãi Trăng kèm theo lời thì thầm của tác giả: “Em chỉ còn có một cuốn này thôi…”



                              Chụp ảnh kỷ niệm trước khí chia tay Đức Linh. 2007

                              Bên cạnh Phạm Dạ Thủy nữ tính theo kiểu truyền thống, Võ Kim Ngân đằm thắm thiết tha, Vũ Thanh Hoa bùng nổ đam mê, Huỳnh Thuý Kiều mới lạ đâm chồi, Tóc Nguyệt đa mang suy tưởng, Hoàng Thanh Trang đột phá tìm tòi, Mắt nâu chân dài thổn thức yêu đương, Đặng Mỹ Duyên tơ vò đắm đuối…cùng nhiều cây viết nữ bloggers khác, Lâm Cúc là một hiện tượng khác biệt.

                              Lâm Cúc làm thơ như người đàn bà sinh nở. Đớn đau quằn quại. Chính vì thế mà thơ nàng không nhiều, cho đến nay mới xuất bản vỏn vẹn có mỗi một tập Đãi trăng không dày dặn. Một người bạn yêu thơ Lâm Cúc nói rằng thơ in ra hình như nhiều chỗ bị sửa, không hay bằng nguyên bản.

                              Lâm Cúc không cãi. Nàng không thuộc thơ mình. Việc thuộc thơ Lâm Cúc là dành cho người khác.

                              Các nhà thơ nữ thường viết thơ yêu. Yêu và được yêu. Hết yêu hoặc hết được yêu. Nồng nàn thắm thiết vụng dại đắm đuối si mê... Có thể có đau nhưng là cái đau của tình yêu nam nữ. Nhưng chưa ai viết thơ đau như Lâm Cúc.

                              Trong bài “Lòng ta”, Lâm Cúc tự bạch:

                              Có những lúc ta ngồi như đá núi
                              Trầm mặc trăm năm, cô quạnh ngàn đời
                              Lòng thương ta, lòng khe khẽ nói
                              Ôn ào ngoài kia cũng là chốn không lời.
                              Ta vỗ về lòng,
                              Đừng đau nữa lòng ơi !

                              Nàng thừa nhận là mình đau. Vì sao đau? Đó là vì:

                              Mồ côi
                              Vinh hạnh được là người
                              Tôi mang nỗi nhục không thành người!
                              Lột bỏ mọi vỏ bọc
                              Trầy trụa một hồn tôi!
                              Tôi ôm hồn ngồi khóc
                              Chợt hiểu hồn mồ côi!

                              Cái đau của Lâm Cúc là cái đau khi thấy nhiều người không muốn hoặc muốn mà không được sống làm người với đầy đủ ý nghĩa của hai từ làm người. Nàng lấy mình ra để nói thiên hạ.
                              Thậm chí trước cảnh một đôi nam nữ hẹn hò, họ đang ngập tràn hạnh phúc mà Lâm Cúc vẫn sợ một nỗi đau sẽ đến với họ:

                              Người ta hẹn hò, mà lòng tôi cứ rưng rưng
                              Mà đứng ngồi cứ vô hồi xao xuyến
                              Liệu người ta có buồn lúc đưa tiễn?
                              Liệu người ta có đau lắm! Liệu người ta...
                              (Vô cớ)

                              Lâm Cúc ít khi viết dài. Nhiều bài thơ ngắn hoặc rất ngắn.
                              Nó ngắn như một cái dằm, cứ cắm vào da thịt người đọc, làm người ta cứ đau hoài, day dứt.

                              Xuân Diệu, Xuân Quỳnh và rất nhiều nhà thơ khác viết về biển. Họ ví đôi tình nhân như bờ với biển, như thuyền với biển. Biển hùng vĩ và bao la luôn là đề tài bất tận của các thi nhân. Lâm Cúc cũng viết về biển, nhưng rất ngắn và không giống ai:

                              Kìa biển
                              Bao la
                              Xanh thẳm
                              Rạt rào

                              Sẽ ra sao
                              Một mai anh khát
                              Biển dường kia
                              Không uống được giọt nào?

                              Một logic bất ngờ. Một cách thể hiện tình yêu rất lạ. Yêu anh và lo cho anh một ngày nào đó sẽ khao khát vô vọng. Tứ thơ rất đàn bà và rất Lâm Cúc.

                              Lâm Cúc có bài thơ “Để khoe cho hết

                              Khi yêu thương bỏ ta đi
                              Nhân gian hóa thạch những gì đang hương
                              Đóng đinh lên vách linh hồn
                              Treo trong thân xác nỗi buồn váng rêu
                              Đục lòng cho rỗng để kêu
                              Bùm, beng chiêng trống. Người theo chân người
                              Nhe răng ra đếm nụ cười
                              Để khoe cho hết, một đời rỗng không.

                              Câu thơ “Đục lòng cho rỗng để kêu” là một câu thơ đau tuyệt vời!
                              Còn:

                              Nhe răng ra đếm nụ cười

                              Thì quả là đỉnh điểm của chua chát?

                              Nghệ thuật thơ Lâm Cúc là nghệ thuật hình ảnh của ngôn từ. Ngôn từ đậm đặc. Hình ảnh dữ dội.

                              Tối rất thích bài “Tháng ba”:

                              Tháng ba
                              Núi vã mồ hôi
                              Hổn hà hổn hển
                              Cõng trời oằn lưng
                              Gió chướng như bầy ngựa rừng
                              Rùng rùng tung vó, hú lưng chừng đèo.
                              Nắng quạt lửa dọc đường chiều
                              Nướng cong cả giấc mơ nghèo, dòng sông.

                              Mỗi câu là một hình ảnh. Ngoài sự dữ dội, nó còn rất khoáng đạt. Thật bất ngờ khi gặp sự khoáng đạt nơi một nhà thơ nữ.

                              Đau cho mình, đau cho đời, Lâm Cúc thể hiện nỗi đau đó trong thơ. Nhưng ở ngoài đời sống thực, nàng cô đơn. Nàng phải tìm đến trăng để giải bày tâm sự:

                              Đãi Trăng

                              Hôm nay nhàn, ta mở tiệc mời Trăng
                              Để thỏa thích bưng dòng sông ra uống!
                              Rót lặng thinh vào vô biên độ lượng
                              Đêm giang tay trên thập tự mênh mông.

                              Này Trăng
                              Ta cũng có một tấm lòng...
                              Để tha thứ và để đau nông nổi
                              Trăng có gì riêng mà trầm tư chẳng nói?
                              Cứ xa xăm, cứ lẳng lặng bên trời.

                              Cạn ly nhé,
                              Sông có vơi cũng mặc
                              Say thì say, nhưng đừng khóc
                              Dẫu thế nao vẫn cứ ngả nghiêng cười.

                              Bứt ra khỏi hiện thực, nhà thơ vẫy vùng trong mơ. Nàng cho phép mình đại ngôn, mang cả dòng sông ra để uống. Nhưng vẫn thấy đêm chỉ là một cái thập tự mênh mông!

                              Tưởng là đãi trăng, nào ngờ nàng thổn thức:

                              Ta cũng có một tấm lòng...
                              Để tha thứ và để đau nông nổi

                              Khi phải thốt lên “Ta cũng có một tấm lòng”, thi sỹ khóc nhiều hơn là cười?

                              Nhưng vẫn cười:

                              Say thì say, nhưng đừng khóc
                              Dẫu thế nao vẫn cứ ngả nghiêng cười

                              Ta gặp lại ở Lâm Cúc bóng dáng những nhà thơ - nhà nho bất đắc chí, khóc với đời, khóc cho đời và cất lên tiếng cười ngạo mạn. Đời này có mấy ai biết khóc như ta?

                              Ai quen Lâm Cúc hẳn đều luôn được nghe tiếng cười “ha ha” của nàng qua điện thoại. Nghe tiếng cười đó, không ai nghĩ Lâm Cúc là một nhà thơ đau.

                              Thơ Lâm Cúc không rơi vào cái tầm thường nhi nữ, không sụt sùi nhớ nhớ thương thương, không oán giận hờn ghen vụn vặt.
                              Nàng lặng lẽ “đảo chính” trong thơ. Thơ nàng muốn vuơn đến những giá trị mới, phủ định những cái sáo mòn cũ kỹ, vô vị.

                              Nhưng không phải lúc nào Lâm Cúc cũng đau. Có những lúc nàng thanh thoát, tự nhiên, nhẹ nhàng như chính bản chất con người nàng, như chính cái điều mà nàng khao khát:

                              Chiều quá buồn
                              Chút nữa e là mưa
                              Cây nhớ người
                              Cành lá rũ ngẩn ngơ
                              Dáng ai giờ
                              Bụi sương giăng mờ che
                              Áo thu
                              Trời
                              khoác cả sang hè.
                              (Cây nhớ người)

                              Bài thơ giàu nhạc điệu. Hồn thi sĩ trải rộng, hòa quyện với thiên nhiên mùa thu.

                              Tôi yêu quý nhiều nhà thơ nữ mà tôi quen biết. Lâm Cúc, người đang sống và làm việc ở một huyện miền núi xa lắc của Bình Thuận, có một vị trí rất đặc biệt trong số họ.

                              Lâm Cúc viết không nhiều. Nhưng bài thơ nào của nàng cũng thuộc loại “chết người”!

                              Ngày đầu năm 2011, tôi loay hoay viết bài này. Viết xong vẫn không biết mình đã trả được món nợ mấy năm rồi hay chưa?


                              Phan Chí Thăng
                              Đã chỉnh sửa bởi CONHAKO; 30-10-2011, 10:25 PM.
                              ----------------------------

                              Cái đẹp của sa mạc là một cái giếng nó ẩn dấu nơi đó.

                              Comment

                              Working...
                              X
                              Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom