• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

TìnhYêu hay trái đắng

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • TìnhYêu hay trái đắng

    Après quelques temps que nous nous soyons connus et tombés amoureux l’un de l’autre, un soir, sur la piste de danse, dans tes bras, tu m’as murmuré dans l’oreille :« Veux-tu sortir avec moi ? »
    j’ai vu la vie en rose, et, sans réfléchir, je t’ai répondu « Oui ».
    Nous sommes ensemble et semblons très heureux avec beaucoup de bonheur. Ton amour m’a emporté.
    -Je crois que j’ai trouvé l’amour. ?
    Nous avons des enfants, elles sont belles, fortes et intelligentes.
    Nous avons construit notre nid.
    -Je crois que j’ai trouvé mon âme sœur. ?
    Notre nid est parfait, toute notre force a été mise dedans. Mais, moi je n’ai plus de force pour tenir, je reste sur place, et toi, comme tu dis,
    « La vie continue ».Tu avances toujours, et t’éloigne de moi sans regrets…
    - je crois que je suis tombée dans un trou noir. !


    Sau thời gian mình quen biết, và yêu nhau.Một đêm trên sàn nhảy, trong vòng tay Anh, anh nho nhỏ hỏi em « Có muốn mình sống chung nhau Không ?
    Em thấy cuộc đời đẹp như màu hồng, Không cần suy nghỉ em gật đầu với anh
    Hai đứa mình thấy như có rất nhiều sung sướng Và hạnh phúc ! Tình yêu anh đả cuốn em đi
    -Em tin rằng mình đả tìm thấy được Tình yêu !
    Rồi mình có con, những đứa con rất đẹp và rất thông minh. Hai đứa mình tạo một mái nhà
    - Em tin rằng mình đã tìm thấy nữa mãnh hình hài của em !
    Tổ ấm mình rất đẹp và rất hoàn hảo, Tất cả sức lực của hai đứa mà tạo nên.
    Nhưng em không còn sức nữa, em không thể tiếp tục, còn anh , Như anh vẫn thường nói « Cuộc đời cứ đi qua » Và anh dần dần xa em không hối tiếc
    - Em tin rằng mình đã rớt xuống vực sâu !



    Si je te disais « Parlons de nous »,
    Tu me répondrais « Nous n’avons rien pour parler !»
    Si je te demandais « Où mets-tu notre histoire ? »
    Tu me dirais « Je l’ai perdue quelque part… »
    Si Je te demanderais « Regrettes-tu de l’avoir perdue ? »
    Tu me donnerais un sourire, et me répondrais « Non. »
    Et moi, je ne peux plus pleurer, ma tête est baissée, je sens comme un coup de poignard dans mon cœur. Mais cette fois-ci, je ne me sens pas mal, au contraire, je me sens très légère, car je n’ai plus de tristesse, je n’ai plus de soucis et surtout, parce que je n’ai plus d’amour…



    Nếu em nói với anh « mình nói chuyện chúng mình »
    Anh sẻ trã lời « Mình không có gì để nói »
    Nếu em hỏi anh « Anh cất nơi nao chuyện chúng mình »
    Anh sẻ trã lời « Anh đã đánh mất rồi ! »
    Nếu em hỏi anh « Có tiếc khi đánh mất nó không
    Anh mỉm miệng cười bảo « không ! »
    Và em không thể khóc được, đầu cuối xuống, cảm thấy như có ngọn dao đâm thẳng vào tim em . Nhưng lần nầy nó không làm em đau được, ngược lại em cãm thấy nhẹ nhàng hụt hẳn, bởi vì em không còn buồn nữa, không còn lo nữa,và nhất là tại vì em không còn Tình yêu nữa…





    Ngoc Vu
    07-04-05
    Similar Threads
  • #2

    Il m'arrive souvent de regarder en arrière, et de regretter les moments passés, où j'étais dans tes bras, où tu posais tes mains sur moi. Je pleurs car il me faut utiliser le temps du passé. Est-ce vraiment fini entre nous ?
    Une lueur d'espoir résiste pour briller encore dans l'ombre, le néant, le vide que tu as laissé derrière toi en me quittant.
    Je nourris ce feu de nos souvenirs, de nos tendres émotions.
    Mais jours après jours je m'affaiblit. Les forces me quittent. J'attends près de ce feu qui ne devient qu'un tas de cendre. Je ne suis rien sans toi.
    Maintenant la vie n'habite plus mon corps. Avec les dernières forces qui me restaient, j'ai écris dans ces cendres, ces quelques mots que tu ne verras jamais, effacés par le vent de la solitude, "je t'ai toujours aimé, et dans l'au-delà, je veillerai à jamais sur toi


    Có những lúc ta hay nhìn trở lại về phía sau, và thấy hối tiếc những gì đã xảy ra, những lúc trong tay anh, hay lúc tay anh đặc trên người ta, ta khóc bởi vì ta phải dùng thời gian của hóa khứ. Có là sự thật đã hết chuyện chúng mình? Một ánh sáng của hy vọng loé lên như cố gắng để còn trong bóng tối, không có gì ngoài khoảng trống mà anh đã để lại sau lưng anh lúc rời xa ta.
    Ta nuôi ngọn lửa của kỷ niệm của hạnh phúc chúng mình.
    Nhưng ngày qua ngày Ta yếu dần, sức mạnh của ta củng bỏ ta.Ta chờ kế bên ngọn lửa đang từ từ chỉ còn là đống tro tàn. không anh Ta kkông là gì cả.
    Bây giờ cuộc sống không còn ta nữa.Với tất cả sức lực cuối cùng còn lại, ta viết trong đống tro tàn những dòng chữ nầy anh sẻ không bao giờ thấy được, xóa đi bởi ngọn gió của cô đơn " em thương anh mãi mãi, và bên kia thế giới, Em sẻ trông chừng anh mãi mãi"

    Comment

    • #3

      ...Khi Anh đến với tôi anh là một người đàn ông như những người đàn ông khác, bình thường và chắc chắn rằng anh không hoàn hảo bao giờ!; Chỉ có một điều khác là - tôi Yêu anh! -
      Nhưng tình yêu tôi có lẻ không đủ để giử được trái tim anh, tấm lòng anh đến trọn đời.
      Vì thế anh chọn một con đường là anh không còn muốn yêu tôi nữa; Thời gian với anh cũng đủ để tôi hiểu biết, cũng đủ dể tôi cãm nhận những gì anh đã cho tôi và để bây giờ tôi biết là anh đang lấy lại tất cả.
      Tôi nghỉ gì đây? và tôi phải làm gì đây? Tất cả không còn gì, tình đã không còn gì nữa, trái tim tôi, tất cả những gì ngọt ngào còn lại tôi đã nhen nhúm hết cho anh để rồi bây giờ tôi chỉ còn lại trái tim héo úa và cằn cổi, đâu còn gì đẹp để lại cho anh đâu!
      Có cuộc tình nào đẹp mà nó còn hoài dâu? vì thế cuộc tình tôi phải tan, tình tan như bọt biển, khi nó còn nhấp nhô trên sóng thì còn óng ánh lung linh, để rồi khi ngọn sóng đập vào bờ thì bọt biển sẻ tan và lấp dần trong mặt cát...
      Tôi không khóc vì tôi không còn nước mắt, tôi không buồn vì tôi đã hết biết buồn- Có gì cho cuộc đời đâu để mà buồn!
      ...Nghe tiếng sóng dập vào bờ với tiếng gió tôi nghe như văng vẵng tiếng nhạc ru nhẹ hồn tôi...
      ... Tình chết không đợi chờ... Tình xa ai nào ngờ...tình ...

      Comment

      • #4

        Buổi chiều dần xuống, nắng còn le lói mà hơi lạnh đã len lõi đến nên người đi dạo cũng thưa dần, tôi mệt mõi đứng lên, nhưng hình như ko muốn nhích người, không biêt đã bao nhiêu chiều rồi tôi lũng thửng ra đây ngồi, nhìn người chung quanh, chờ thời gian qua mà suy nghỉ mãi hoài có ba chữ -cuộc đời ;- thời gian;- và hạnh phúc!

        Cuộc đời tôi ?thì chẳng có gì là dặc biệt cả rất bình thưòng, và có lẽ bình thường hơn những cuộc đời của người khác nữa kìa, tôi nghỉ Thượng Đế đã tạo ra con người và mỗi một con người có mỗi định mệnh khác nhau, và vì thế tôi chỉ biết chờ đợi và chấp nhận dù muốn hay không đó củng là cuộc đời tôi, và thời gian nối liền chung với chữ hạnh phúc.

        cuộc đời đến mang cho tôi đầy dẩy những muộn phiền những khổ đau chất chồng, nhưng có lẽ nhờ vào đó tôi biết dược những mùi vị của cuộc đời, lúc đói ko miếng ăn, khát khao thèm ngụm nước, để rồi mơ ước những cái gì đẹp nhất dù rằng biết rằng mình ko bao giờ có được, nhưng cũng nhờ vào đó mà tôi biết được như thế nào là chia sẻ và yêu thương, một chút lo âu một nụ cười ấm áp, một lời nói ngọt ngào với một cái nhìn thương yêu tất cả những thứ đó đả làm thành một sức mạnh để cho tôi có đủ nghị lực chống chổi và can đãm chịu đựng cho dến ngày nay .

        thời gian cứ trôi, con người cứ tiếp tục tiến tới theo cái bánh xe của đời cứ tiếp tục lăn mãi không ngừng, nên đôi lúc mình không kip cãm nhận,không kip ý thức trong cái nhìn...

        Ðến một lúc nào đó; chợc nhiên tôi thấy một sự yên lặng, yên tới nỗi tôi thấy cãm giác khác lạ chung quanh mình, chợc nhìn lại thấy con đường mình đã đi qua, rồi bổng nhiên nhìn lại mình;tôi bổng thấy mệt mõi rả rời, và tôi không muốn bước thêm nữa, tự nhiên nghỉ mình bước thêm môt bước minh sẽ té, mặt dù bản tính tôi ko dể dàng lùi bước, trong đầu tôi tự bảo hảy tiếp tục như thúc dục chính mình, nhưng cũng trong lúc đó trong tôi như có một cái sợ dang xâm chiếm từ từ trong tôi, và cái sợ dó làm cho tôi mất hết can đãm, tôi chợc thấy như mình muốn buông xuôi!...

        Tôi nhìn chung quanh như tìm kiếm một cái gì,hay một diều gi mà tôi như quơ quào nắm giử,.
        Chiều càng lạnh sương mù đã phủ nhẹ bóng mờ, tôi như chợc thấy xa xa như có bónganh ra đón, tôi như nỡ nụ cười tin tưỡng! nhưng sao bóng dáng đó như xa dần trong tầm mắt.


        Mỗi ngày đến là mổi cái buồn thêm lên, sự chán chường đến với ta làm đầu óc ta bại hoại khi ta nhìnanh như bỏ cuộc,anh bỏ cuộc hayanh thay đổi, ta không dám nghỉ tới, Can đãm của ta mất thật rồi, nay bổng nhiên ta cãm thấy thật bơ vơ
        ...

        Comment

        Working...
        X
        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom