• Nếu đây là lần đầu tiên bạn ghé thăm Trang nhà Chút lưu lại, xin bạn vui lòng hãy xem mục Những câu hỏi thường gặp - FAQ để tự tìm hiểu thêm. Nếu bạn muốn tham gia gởi bài viết cho Trang nhà, xin vui lòng Ghi danh làm Thành viên (miễn phí). Trong trường hợp nếu bạn đã là Thành viên và quên mật khẩu, hãy nhấn vào phía trên lấy mật khẩu để thiết lập lại. Để bắt đầu xem, chọn diễn đàn mà bạn muốn ghé thăm ở bên dưới.

Thông báo Quan trọng

Collapse
No announcement yet.

VÀNG LÁ MÙA CHÚNG MÌNH

Collapse
X
 
  • Filter
  • Time
  • Show
Clear All
new posts

  • VÀNG LÁ MÙA CHÚNG MÌNH

    Sujet : cười


    Diêu,
    Tau gửi thêm cho mi đây:
    *Lan em tau:
    _ dẫn cô bé đi vô ngõ hẻm : Ngõ tình
    _gặp người yêu đi với người khác, sóng lòng cuồn cuộn dậy:
    Sóng tình
    *Anh Tuệ hỏi tau đa tình là yêu kiểu nào?
    _Tau xin trả lời: yêu như kiểu thằng Cuội, nói dối : Đa tình (vì hắn ngồi dưới gốc đa mà cứ yêu lung tung )
    - Hưá hẹn với nhau đến răng long đầu bạc gọi là :Tận tình
    *cuả tau:
    _ tình mấy ông nhà báo : Tình báo
    _ cô gái hay chàng trai bị cảm: tình cảm
    _hai người dẫn nhau đi vườn Bờ Rô: Tình cảnh
    _Đang yêu mà bỏ người yêu, quất ngưạ chuối : tình cờ
    __ yêu và dẫn nhau đi chụp hình chung : Tình hình
    _ Cô cậu yêu nhau nhưng không gặp thường , hay đi lang thang :Tình lang
    _Yêu mà không tin tưởng vào người yêu: Tình nghi
    _Tìm người yêu giàu để có nơi nương dưạ: Tình nương
    __ Bị bỏ rơi: Tình phụ
    _Có người yêu là lính : Tình quân
    _Yêu bằng linh hồn trong sạch : Tình đầu
    _Yêu và viết nhật ký : Tình sử
    _để ý đến ai : tình ý
    _ Ngày xưa cô gái chờ chàng đi thi đậu về làng : Tình trạng
    cho mi cười thêm hở cả hàm răng : hahaha
    _đh














    Đã chỉnh sửa bởi inou; 07-09-2010, 02:22 AM.
    Similar Threads
  • #2


    MÙA XUÂN BÊN ẤY







    Đọc "Mùa Xuân Bên Ấy"
    hồi ức vùng trổi dậy
    ơi Huế của tôi ơi
    một thời tuổi dại
    dấu trong Xuân tuổi ngọc còn đầy
    những cảm xúc chảy tràn theo hơi thở ...

    đht



    MÙA XUÂN TUỔI NGỌC

    Trí nhớ tôi tự dưng quay trở về với tuổi thơ, tuổi Ba Mẹ vừa cho đi học .
    Ờ! Lâu quá rồi, cái Tết đối với tôi không còn ý nghĩa gì nữa, trí nhớ lơ mơ trở lại khoảng đời thơ ấu, có lẽ đẹp nhất trong đời của mỗi con người của chúng ta.
    Đó là khoảng tôi vừa lên 6,7
    Từ tháng 11, Huế bắt đầu mưa phùn, cái thứ mưa nho nhỏ hạt nhưng thấm lạnh vào tận xương tuỷ, tuy thế vẫn thấy mùa xuân lãng đãng đâu đó đang về với những chậu mai vàng, chậu bạch đào, lê, mận, táo ... đang đầy nụ sắp hé môi cười chào Tết.
    Tết ! Tôi nghe Mệ nói chữ này thường xuyên, nhưng ở tuổi ô mai còn nhảy dây, cò cò, thả khăn, thì tôi chưa hiểu ý nghĩa của chữ Tết.
    Chỉ biết bắt đầu tháng chạp ta, trong nhà rộn hẳn, Cô, Dì, Chú, Bác, Mệ lăng xăng , mỗi người có phận sự riêng .
    Nhà Nội rộng ở Bàu Vá, cả chục phòng, thêm vào một dãy nhà ngang bên cạnh, Ôn nuôi một bầy cháu nội có, ngoại có gần cả hai chục người, trong nhà lúc nào cũng nghe rộn rã tiếng cười từ chập sáng đến tối.
    Năm nớ nghe Mẹ, con dâu trưởng bàn bạc với các Cô nhà sẽ ăn Tết như thế nào, làm chi..
    Mấy ngày sau , Mẹ và các Cô dẫn em Joe, em trai tôi và tôi đi chợ Tết sắm quần áo, giày ..
    Lần đầu tiên trong năm mẹ cho phép tôi chọn hàng, chọn màu đề may áo, em Joe còn nhỏ, nó cứ đòi mua đồ chơi .
    Chợ Tết ở Huế vui chi lạ, đông người; những gian hàng bán hoa bày đầy luôn lên vĩa hè và luôn trên đường trước cửa chợ Đông Ba, hoa khoe muôn màu sắc từ mai vàng, đào hồng vàó trắng, mẫu đơn, thược dược, hoa cúc đủ màu. Nói đến hoa cúc, ở Việt Nam là hoa tượng trưng ít nhiều cho Tết, còn xứ tôi đang ở lại là hoa mà ngày lễ chư thánh (1/11) người ta mua đem vào nghĩa địa đặt trên mộ người thân. Cũng như ngày xưa khi còn ở Đà Lạt, tôi rất ghét hoa Hortensia vì hoa này người ta mua đi viếng mộ, mà ở đây là loại hoa mùa hè và thu.
    Trong chợ, những núi dưa hấu cao gần 3 lần tôi. Thấy Mẹ và Cô lựa mãi, tôi hỏi tại răng? Cô noái phải lựa được trái nào thật nặng nước và cơm thật đỏ thì nguyên năm sẽ thịnh vượng và hạnh phúc. Lại thêm một chữ mới mẹ nhét vào trí nhớ bé tí của mình.
    Vui thật! Tôi chỉ chờ có tháng này để đòi chi được nớ .
    Xong thấy Mẹ và Cô mua thêm đủ thứ nào carotte, bắp su, củ cải trắng, dưa chuột, hành, thịt heo, nếp, đậu xanh cà, riềng, tỏi , củ kiệu tươi, là chuối, lá dung. Lá chuối để gói bánh tét, lá dung gói bánh chưng, và thêm những củ hành là lạ không giống với hành làm bếp ...Tôi hỏi Cô tôi mua hành ni làm chi? Cô noái đây là những củ thủy tiên, một loại hoa (!) Rồi nào gừng tươi, bí đao, hạt dưa đỏ, dừa, hạt sen tươi, đường..
    Sau đó chú Lang và chú Tân đánh xe cho mọi người về nhà.
    Bắt đầu hôm sau, ngủ dậy, thấy mọi người lăng xăng dưói bếp, người cắt carotte, bí đao thành từng miếng dài như ngón tay, người xắt dừa lát mỏng, tôi đòi uống nước dừa trong trái vừa đập bể, Cô không cho nóai là hôi dầu, mặc kệ, cứ uống đại, hơi hăng hăng chút nhưng vẫn ngon. Ôi ! tuổi nớ ăn chi, uống chi mà không ngon!
    Mấy ông anh họ, cuối tuần là biến mất khi nhà có việc cần, vẫn trốn đi chơi. Thấy Cô tôi ngồi lột hạt sen, tôi sà lại xin giúp; kết quả không ra gì, trái lại còn để ít máu đỏ trên rá, cô biểu thôi đi chơi đi! Tôi sà lại gần Mẹ, Mẹ đang lột vỏ củ thủy tiên, hỏi mẹ làm gì? Mẹ noái là tỉa cho hoa có hình dạng theo ý thích của mình
    Trong bếp, đã hửi thấy mùi đường thơm phức trong mỗi chảo riêng cho những miếng bí, dừa, hạt sen, gừng ... Phải quậy luôn tay cho khỏi khét, đó là những chảo mứt. Rứa còn carotte? dưa chuột, củ kiệu, bắp su? Cô tôi đang ngồi thái từng khoanh mỏng chung quanh có khứa cho đẹp. Cắt các thứ xong rồi đem sấy cho khô, mới bỏ vào thẩu đổ có chứa nước mắm đường . Chờ cho thấm vài ngày, gọi là dưa món. Cải bẹ xanh ngâm nước muối cho chua để ăn với thịt kho tàu. Còn riềng thái mỏng để làm tré, tré ở Huế đặc biệt thành Mang Cá rất nổi tiêng. (Noái mà phát thèm luôn !)Tôi lí lắc, cái chi cũng ưa hỏi, Phần nhiều người chịu trả lời tôi là Mệ, bà nội thứ hai, vợ sau của Ôn. Mệ rất dễ thương, sống dung hoà với Bà, không ai ganh ai vì Bà có giang sơn riêng của Bà. Mệ sống một cõi riêng ở Nguyệt Biều.
    Mẹ có phận sự tỉa hoa thuỷ tiên, củ cải trắng thành những hoa ngọc lan, carotte thành những cành hoa anh trảo (còn có tên y lăng hay hoàng lan). Mẹ rất khéo tay, từ nội trợ đến thêu thùa may vá, hội họa, thơ phú, gần như công dung ngôn hạnh hoàn hảo, mà cũng phải vì bà Ngoại tôi rất khó.
    Xong mấy chuyện đó, mọi người nghỉ khoẻ vài hôm. Cô tôi ra chợ mua hoa, lựa từng cành mai đang còn nụ và làm sao để nở đúng ngày Tết, từng chậu cúc đủ màu; mai vàng đem về chưng trong mấy lọ sứ Tàu của Ôn.
    Cũng mấy ngày ni, Mẹ bắt đầu cắt vải may áo cho tôi
    Các anh và em trai tôi thì Bà và Mẹ sắm đồ may sẳn. Mẹ may cho tôi chiếc áo đầm trắng có kết ren chung quanh.
    Đến còn cỡ mười ngày chót của tháng, trong nhà trở lại rộn rịp; sáng ngủ dậy nghe tiếng heo ụt ịt ngoài vườn, hai con heo lông đen thui đang bị trói trong rọ.
    Tội nghiệp! chúng không biết chúng chỉ còn sống được vài giờ! Tôi theo các anh đi học, chiều về, thấy xác hai chú heo trắng nõn nằm trên bàn dưới bếp chở bị xẽ thịt ra từng mảng .
    Chú Tân biết ý, đã dành lại hai bong bóng còn gân đo đỏ; mấy anh giành nhau để làm bóng đá. Tôi không đụng tới vì thấy dơ. Joe nhỏ nhất, các anh cho nó một cái. Tôi quên noái là Joe rất lo sợ khi nghe bà biểu chú Tân làm thịt hai con heo vì mẹ có nuôi cho hắn một con heo nhỏ hơn, hắn sợ nhà làm thịt con heo của hắn, thêm vào đó hắn còn có con gà cồ lúc hắn còn nhỏ, gà mẹ ghét bỏ, cứ theo cắn đuổi nó đi, Mẹ tôi thấy tội, bắt vào nuôi, đêm nó ngủ với em Joe trong nôi. Giờ Joe là vương, có hai tên lính hầu luôn luôn lẽo đẽo theo sau hắn (một heo và một gà) .
    Nói đến Joe, giờ nghĩ lại thấy thương hắn, tuy giờ này hắn cũng già đầu như tôi. Hắn luôn luôn bị chị Vân con Dì Ba và tôi ăn hiếp. Mỗi năm, Mẹ cho mỗi đứa một con heo đất, hể ai lì xì tiền thì bỏ vào đó, đến cuối năm có quyền đập ra lấy tiền đó muốn mua chi thì mua. Tôi rất khôn, tiền ai cho, lấy ăn hàng gần hết, đến còn hai tháng cuối, tôi nói với Joe là heo mình bị bể, xin hắn cho để tiền chung. Đến Tết, đập heo ra, tôi bắt nó phải chia đôi tiền! ( bây giờ mỗi khi qua Canada, tôi kể chuyện xưa , hắn cười noái hắn biết nhưng vì thương chị nên hắn để tôi ăn hiếp)
    Ngày 23 Tết, thấy có mâm cơm cúng trong bếp, tôi hỏi Dì Ba cúng ai rứa? Dì noái để đưa ông Táo đi chầu Trời, rồi cắt nghĩa cho nghe; rứa mà ngu còn hỏi lại:
    - Uả răng cả năm có thấy ai trong bếp mô nờ? Dì cười quá !
    Các Cô, Dì bắt đầu vút nếp , nấu đậu xanh cà, chặt thịt heo thành từng miếng bằng 2 ngón tay, và bắt đầu đem lá chuối, lá dung ra gói bánh, bánh dài là bánh tét, bánh vuông hgoi. là bánh chưng. Mệ tôi cắt nghĩa tại răng có bánh chưng bánh tét , tượng trưng cho đất và trời. Trong bếp còn có nồi thịt kho tàu thơm lựng .
    Còn 2 ngày chót, Mệ gọi mấy anh em đem lư, chân đèn bằng đồng trên bàn thờ ra chùi cho bóng loáng; noái đến đây, tôi còn ngửi thấy mùi thuốc chùi đồng trong mũi. Xong lau chùi bàn thờ cho thật sạch.
    Đến trưa 29 Tết, bánh gói xong, được bỏ vào trong cái nồi thật lớn, để lên bếp làm bằng 3 cục gạch ngoài vườn ngay sau bếp, nấu bẳng củi. Nồi bánh nấu rất lâu chín, nên phải có người canh củi lửa, đó cũng là phận sự của mấy anh em .
    Trời Tết tuy lạnh, nhưng ngồi cạnh lửa cũng ấm. Mấy anh kể đủ thứ chuyện, từ mê gái đến bơi lội, đàn mandoline; hồi đó tôi chỉ thấy có đàn mandoline trong nhà chứ không biết gì hơn ngoài piano Ba bắt tôi học. Anh Vang có tài thổi sáo , anh đem ra thổi những bản nhạc tiền chiến như thu vàng, lá thư, tà áo xanh ... Còn mấy anh khác kháo nhau chuyện theo gái, anh Bích mê chị nào đó, gửi thư tình bị trả lại, buồn xo .. Trời bắt đầu tối, Mệ gọi vào ăn cơm nhanh để còn canh nồi bánh tiếp .
    Ăn xong, trở ra, trời tối mịt. Tôi đã bắt đầu sợ ma, chui vô ngồi giữa mấy anh, sau đó chú Lang cũng theo ra ngồi hút thuốc, kháo chuyện . Mấy anh nhao nhao đòi chú kể chuyện ma, chú biết rất nhiều, từ ma rà, ma trơi, ma hời, ma cà rồng .. Lúc đầu ai cũng loi nhoi, sau dần dần nín thinh, im bặt và ngồi sát lại nhau; Mắt người nào cũng dòm chừng sau lưng mình .
    Qua chiều 30 Têt, tôi lại thấy có mâm cỗ khác với nhiều món ăn hơn. Đây là mâm cơm cúng ông bà và rước thần Táo mới về nhà .
    Mẹ bưng lên đặt trên mấy bàn thờ nào bánh trái, hoa quả; dưa hấu, mứt, dưa món . Bàn thờ được chưng mai, thuỷ tiên, cúc ... thật khéo. Tôi đã nhận ra mấy chậu thủy tiên mẹ tiả cách mấy tuần trước thật công phu. Tuy tuổi nhỏ, nhưng vẫn thấy cái đẹp của những giò thủy tiên. Sau đó Mệ bắt mấy anh em lên lạy trước từng bàn thờ, Joe và tôi không hiểu chi nhưng cũng bắt chước lạy theo.
    Cúng xong, cỗ được bưng xuống, gia đình bắt đầu dùng cơm, bửa cơm này gọi là bửa cơm tân niên .
    Xong cả đám được thả đi chơi, đi ra ngoài vườn đốt pháo, đến 12h đêm nghe pháo nổ vang cùng xóm làm mấy chú chó hoảng hồn sủa vang từ đầu xóm đến cuối xóm. Tôi rất sợ pháo, cứ lấy tay bịt tai. Đến đây, lại nhớ chú Đát, ở nhà hồi nớ Ôn có nuôi một con lừa, tối nớ chơi ác, chú cột một viên pháo tống vô đuôi nó, đốt nổ ấm như tiếng đại bác, con lừa lăn ra dẫy chết. Chú bị Ôn đánh cho một trận ngay ngày mồng một Tết Ở nhà, Ôn rất nghiêm và khó, con cháu ai cũng sợ, lén gọi ôn là B52, lúc nớ tôi không hiểu. Sau này, mới hiểu ra, đó là bom B 52 của Mỹ.
    Trở lại chuyện Tết Huế, qua sáng mồng một, mọi người dậy, mặc quần áo mới để đi mừng tuổi Ôn Bà, Mệ. Tôi được diện áo đầm mẹ may, mang vớ mỏng trắng và dày màu đen, các anh và Joe bận sơ mi mới, quần đen lên mừng tuổi Ôn Bà, mỗi đứa được lì xì một phong bao đỏ có viết 3 chữ Phươc - Lộc - Thọ bằng chữ Tàu. Xong cả bầy lại đi qua mừng tuổi Ba Mẹ, chú, cô; dì .. lại được từ mỗi người một phong bao khác ; mở ra toàn giấy tiền mới toanh !
    Mọi người chờ nhau xem ai đi xông đất nhà ai trước, phần nhiều là Ôn đi trước vì Ôn là người quan trọng trong xóm.
    Người ta rất kỵ bị xông đất những người đang có tang, hay mấy bà sắp có con, sợ rông cả năm.
    Mấy ngày liên tiếp, cả bọn xúm lại đổ tam hường, không biết bài này chỉ có ở Huế hay ở VN? Bộ bài gồm có những thẻ được vót bằng tre: nhứt, nhị, tam, tứ hường, trạng anh, trạng em .. (tôi không nhớ rõ lắm) và đổ bằng mấy con đê.
    Lúc đó, ỏ nhà mẹ có nuôi người con nuôi tên Hiếu, anh rất mê chơi bài này. Sáng mồng một mẹ gọi Hiếu ơi Hiếu hởi cũng chả thấy đâu, Mệ đi tìm, nghe ở dãy nhà ngang có tiếng đê lẻng xẻng trong đọi, Mẹ trờ tới (ở nhà, ôn và bà có để sẳn hai quan tài sơn son thiếp vàng đợi ngày về với đầt, mà tôi biết sau này, Ôn và Bà không có phần nằm ngủ giấc miên trường trong đó!) anh đang chui trốn nằm trong đó đổ tam hường một mình . Mẹ lôi anh ra, thấy mặt anh xanh vì sợ bị đòn , mẹ cười xoà , không mắng vỉ tội nghiệp anh, sợ anh xui cả năm.
    Trời! Mấy lát bánh tét mềm, vùa dẻo vừa bùi ngon làm sao!Có thể ăn kèm với thịt kho tàu, dưa món hay với mật miá, hoặc chiên dòn. Năm tôi lên mười, Bà noái Mẹ may cho tôi bộ áo dài để Bà dẩn tôi vào mừng tuổi đức Nam Phương Hoàng Hậu. Đó là chiếc áo dài đầu tiên may bằng gấm đỏ, quần xa tanh trắng, đầu chải găm hai chiếc kẹp bằng bạc hình con bướm, mang đôi guốc sơn đen có vẻ hình nhành mai và lá xanh quai nhung đen.
    Lần đầu tiên trong đời , bận mấy thứ luộm thuộm đó, tôi lọng cọng, mang guốc không quen, đi trợt lên, trợt xuống, tay cứ xoắn lấy vạt áo bị mẹ la sợ nhăn, coi thất lễ. Rồi bà lại còn dạy cách đi đứng, ăn nói, trả lời với Hoàng Hậu.
    Hoàng Hậu đẹp chi lạ, ăn nói từ tốn, dịu dàng, ân cần hỏi tôi nên tôi cũng bớt sợ, còn cười duyên với Hoàng Hậu. Hoàng Hậu lại lì xì cho tôi phong bao đõ đầy giấy tiền .
    Sau này nghĩ lại mới biết đó là một ân huệ được đi mừng tuổi bà Hoàng, vì dễ gì mấy ai đã có diễm phúc đó!
    Bao nhiêu năm xa nhà, xa quê, ngay từ lúc Ba Mẹ đổi vào Nam, tôi mới vừa mười ba tuổi, nhưng Tết đến, tôi không còn vui như ngày ở Huế, có thể Sài Gòn quá rộng chăng? Thành không khí Tết bị loãng đi? Tuy chợ hoa Nguyễn Huệ thật lớn, lớn hơn chợ hoa Huế nhiều.
    Có lẽ không còn mảnh vườn tuổi thơ, ngôi nhà tuổi thơ, Ôn, Bà (bà đã mất trong Tết Mậu Thân bởi một mảnh bom ghim ngay màng tang). Các anh ra đại học, mỗi người một ngã, người đi lính, người chết ở trận Đồng Xoài. Giờ trên mảnh đất xa trời quê hương, tôi sống ở một tỉnh nhỏ thuộc Pháp không người Việt, tôi quên dần muà xuân, quên dần tục lê. Hơn nữa , từ ngày mẹ chết, không còn ai cúng quảy, tôi quên luôn ngày đưa ông Táo, ngày rước Ông Bà, đi chùa hái lộc mừng tuổi Phật ...
    Đã không có Tết, không có muà xuân, chỉ nghe tiếng: on est au printemps, nhưng chẳng thấy chim én biểu hiệu cho mùa xuân vì trời lạnh quá. Đã không có mùa xuân thì làm chi có mai vàng; làm gì có cúc, có thược dược; làm chi có bánh tét, bánh chưng, bánh tổ... Có thể chỉ thấy trong giấc mơ.
    Hôm nay đọc đưọc " mùa xuân bên ấy "; kỷ niệm cứ theo về như nước lũ, và lần đầu tiên tôi cảm thấy trong tim mình đang có lại mùa xuân.

    ĐHT


    Comment

    • #3



      ÔNG ĐẠO KHÙNG VÀ CON BƯƠM BƯỚM

      Ngày xưa, ở kinh đô nước Đại Cồ Việt có một con bướm trắng. Bướm bay tung tăng khắp nơi . Muà Xuân thật đẹp, khắp nơi hoa nở đầy : hoa đào , cúc thược dược , hồng tím đua nhau nở rực.
      Bướm tung tăng lượn từ hoa này đến hoa khác . Thượng đế thật ưu đãi ,cảnh sắc trần gian sao mà diễm lệ đến thế !
      Xa xa có một ông đạo khùng ngơ ngơ ngáo ngáo , chẳng biết thưởng thức vẻ đẹp trần gian, cứ ngồi thiền dưới gốc cây thông già. Ngu đến nỗi cảnh đẹp như thế mà không chịu đi dạo để thưởng ngoạn, lại còn khờ đến nỗi không mở mắt ra chiêm ngưỡng cảnh hoa lệ này, lại đần độn nhắm mắt lại . Trần gian không thể có người ngu đần thứ hai . Tức quá, con bươm bướm không chịu nỗi, sự khờ dại của ông đạo khùng , bèn lên tiếng :
      _ Này lão đạo khùng ! có mở mát và chuyển đôi chân đi đây đi đó vui chơi không ? Ở đó mà làm gì?
      Cây mà ông ngồi dưới gốc là cây thông chứ không phải là cây bồ đề đâu !
      Ông đạo khùng vẫn ngồi yên như khúc gỗ mục
      Bướm tức quá la lớn:
      _ Ông khùng ơi! tôi nói ông có nghe không ? điếc câm thì cũng vừa vừa thôi chứ.!

      Mùa xuân qua đi , muà hạ tới, cảnh sắc càng lúc càng đẹp thêm. Suối chảy róc rách , hoa nở đủ sắc màu . Bướm vẫn tiếp tục bay vui chơi. Càng lúc càng bay nhiều hơn khắp nơi sơn cùng thuỷ tận.

      Muà hạ qua đi , mùa thu lặng lẽ đến . Lá vàng bắt đầu rơi nhiều . Cảnh vật vẫn còn đẹp. Khắp nơi vàng rực . Chao ơi ! cảnh sao mà đẹp thế, toàn thể giống như chiếc áo choàng màu vàng của một nàng công chúa . Bướm bay đã bắt đầu hơi mõi cánh , bèn đậu trên cành thông nghỉ chân, bướm vẫn thấy ông đạo khùng ngồi yên như hòn đá . Bướm không chịu nỗi sự tỉnh mịch và lặng lẽ của ông đạo khùnh , lên tiếng tiếp :
      _Này gã khùng ! muà thu quá đẹp , xin ông mở mắt ra mà chiêm ngưỡng đi chứ ! Ông đạo khùng vẫn ngồi yên như một bóng ma .
      Rồi mùa thu lặng lẽ ra đi. Mùa đông xuất hiện . Tuyết rơi trắng xoá cả một vùng . băng tuyết lạnh lẽo phủ đầy trời . Ôngh đạo khùng vẫn ngồi yên dưới gốc thông . Từ từ vươn vai mở mắt ra . Chú bướm ngồi co ro trong bụi thông , rầu rĩ. Ông đạo khung khẽ lên tiếng an ủi :
      Bướm ơi !
      Đừng mượn ngoại cảnh để vui chơi ! lệ thuộc vào nó . Đến khi ngoại cảnh đổi dời thì mình vui với ai ? Sao không biết tự tìm nguồn vui trong chính mình ! Bướm ơi ! hãy trả lời đi !
      Xin mọi người hãy trả lời giùm bướm , đoá hồng tím rất cảm ơn vì chính đht , đht không trả lời được !

      đht

      Comment

      • #4

        TIẾNG KHÓC CUẢ ĐỨA CON MẤT MẸ


        Chiều 1/11/95.
        Đi núi với các bạn. Chiều lại Nicole đưa tôi về nhà.Nguyên một ngày đi chơi với bạn, đáng lẽ tôi phải vui , nhưng trái lại, tôi cảm thầy trong người khó chịu, bần thần. Bạn bè giởn đùa bễn cạnh, mà tâm trí tôi đâu đâu!
        Hôm qua , mẹ tôi điện thoại nhờ tôi chở ba mẹ di Isles Jourdain để ba tôi thăm mộ người mẹ nuôi cuả ông, vì ngày mai là ngày lễ các chư thánh. Tôi từ chối , viện cớ là đã cùng bạn bè tổ chức đi núi từ mấy tháng nay.Tôi bảo với mẹ qua hôm sau tôi sẽ đưa đi.
        Sáng ngủ dậy , hơi bị lương tâm cắn rức ,linh tính có chuyện gì không hay, chạy cầm điện thoại gọi ra nhà, ông bà đã đi rồi . Nguyên một ngày đi chơi với bạn, trong lòng vẫn khó chịu , bần thần , không vui.
        Lúc Nicole đưa tôi về tôi nói với nó:
        _Pourvu que je n’aie pas de mauvaises nouvelles!
        Xe hơi vưà đậu trước cưả , Cháu mai chạy ra cho hay ông bà ngoại bị tai nạn xe hơi nặng , cảnh sát gọi thẳng về nhà thương cho chồng tôi hay và chồng tôi gọi cho các cháu ở nhà tin không mấy vui này.Tai nạn xảy ra trên đường về,cách nhà 50 cây số. Xe cấp cứu đã đưa ba mẹ tôi vào nhà thương gần nhất ở St gaudens. Tôi như người mất hồn , giận mình , trí óc rối như cuộn chỉ , tôi chạy ra nhà xe nhờ cháu Châu đi theo cùng qua nhà thương . Châu chưa kịp trả lời, như con điên, tôi phóng vào xe, định ra cưả đi, cháu Mai gọi giật lại, không cho đi một mình:
        _Je viens avec toi et je prends le volant .
        Cháu Lan ở lại nhà, lỡ nhà thương có gọi .
        Lúc đến nhà thương, xe cấp cứu chưa về đến ,2 mẹ con ngồi chờ, thời gian đi thật chậm đến sốt cả ruột !
        Cả tiếng sau , 2 cô y tá đẩy branca vào; mẹ tôi nằm nhắm mắt , hơi thở lên xuống nhẹ nhàng dưới tấm drap trắng mỏng, miệng nói khẻ:
        J’ai froid, j’ai froid
        Ba tôi trong trạng thái người mất hồn , người ở hành tinh khác vưà xuống ., ngơ ngác, đi chầm chậm theo sau cúi mặt chẳng nhìn thấy mẹ con tôi bên cạnh.
        Chủ nhật lễ, bác sỉ trực không có; tôi gọi Georges , một người bạn lai Việt bác sĩ ở ngay tỉnh , Georges chay đến ngay ; Nó lang xăng chạy tìm người sinh viên trực , nhưng đã hơi quá muộn vì thân nhiệt mẹ tôi xuống đến mức thấp nhất , nguy hiểm không làm sao cho lên trở lại được. Sợ ba tôi buồn , Georges đưa ông cháu qua phòng đợi nói chuyện.Ba, trong lúc ngồi chơi, bỏ bàn tay vào túi áo anorak , moi ra 1 nạm mảnh kiến chắn gió bể vụn , ngẩn ngơ không hiểu vì sao chúng có mặt được trong túi mà chính ba tôi, người ông chả có chút trầy sướt nào cả; lạ! thật lạ!
        Chừng nưả tiếng sau, cô y tá chay cho hay mẹ tôi muốn gặp con gái ngay , tôi qua liền và mấy người kia cũng chạy qua theo.Me tôi vẫn thở nhẹ nhàng , mắt nhắm ;tôi đến cạnh cầm tay :
        Mẹ , con đây, Inou đây , mẹ nhận ra con không ? Mẹ tôi lắc đầu .Cháu Mai và tôi , mỗi người nắm một tay mẹ tôi , muốn cho bà chút hơi ấm làm nhiệt độ có thể lên trở lại?.
        Georges nhìn kim chỉ nhiệt độ : 5° không cứu kịp nưã rồi , nó chạy ra hành lang , hét um sùm gọi bác sĩ cấp cứu . Chẳng có ai!
        Mẹ tôi vẫn nhắm mắt , khe khẻ:
        _Adieu, adieu , je m’en vais ! và tắt thở.
        Ba tôi im lặng đầu giường, vuốt tóc cho mẹ:
        _Thu Ba ơi, em đi bình yên , mắt ông nhoà hẳn !
        [font="verdana; font-size: 10pt;"][lang="en-gb"]Georges biểu Mai đưa tôi về, ba tôi , Georges lo . Vưà ra đến cưả , tôi gặp bác sĩ trực ; ông ta đã khám mẹ tôi lúc nãy , cho hay từ vai mặt đến chân, xương gãy hết , bao nhiêu xương sườn gãy đâm vào phổi nên phổi đầy nước , rút ra không kìp, thêm vào đó bị chaỷ máu trong người nên không cứu kịp .
        Ông nói thêm:
        _ Tôi xin lỗi bà đã không cứu sống mẹ bà , và tôi nói thật với bà, từ ngày hành nghề đến nay, tôi chưa thấy ai muốn ĐI cho thật mau lẹ như vầy !
        Tôi đoán là vì, nếu cứu bà sống , bà sẽ ngồi xe lăn suốt những ngày còn lại.
        Điều ông ta nói, tôi hiểu ; vì mẹ tôi không bao giờ chịu sống trong cảnh này .
        Mai và tôi đi về cho các cháu va gia đình hay tin.
        ;;;............................................... ......................................
        Mạ ơi , đêm đó con chong đèn thức sáng . Con điện thoại cho cô Tham hay , cô khóc ngất , không nói được tiếng nào thêm
        , Tôi cúp. Cháu Châu thấy đèn sáng, chạy qua dỗ mẹ, muốn mẹ ngủ cho đỡ mệt vì sáng hôm sau tôi phải đi làm vì tìm không có người thế .
        Mạ ơi, con nhớ mạ quá. Ngủ không được; con nằm ôn lại những kỷ niệm ít oi cuả mạ con mình. Từ chuyện mạ kể cho con nghe , hồi còn nhỏ chạy loạn trong rừng con bỏ tay mạ , chạy trước, một bầy ngựa rừng ở đâu sợ súng hổn loạn chạy sau , mạ hét to biểu con núp sau thân cây trước mặt, quay nói với ba , giọng dễ thương nưả Bắc kỳ, nưả Quảng Nam:
        _ Anh ơi, con N tuổi ngưạ , hèn chi chạy mau không thua bầy ngựa hỉ?
        Con lên 1 tuổi, Mạ với ba đi chơi xa , để con ở nhà với ông bà Ngoaị.
        Mạ nói:
        _ông cưng N. như vua Tàu cưng Bao Tự. Ông mà muốn cho N.cưòi ,ông đem ly ra đập; nhưng con không cười, chê tiếng không hay . Ông mở tủ lấy thử cái ly bằng pha lê trong suốt quăng thử, con cười dòn tan, thế la bộ ly qúi nhất ông đem ra đập hết cho được nghe con cười ! Ông sung sướng rung đùi , nhìn cháu vui .
        Bà Ngoại đạo Phật , đem con lên chuà qui y, cho bận áo vàng, tóc để 3 trái đào. Ba mạ đi chơi xa về, con chạy ra đón, thấy con; Mạ lăn ra nằm vạ khóc , ông Ngoại phải dỗ mạ cả buổi.
        Bà Ngoại mất , 1 tháng sau ông bị xử tử vì tôi làm quan, bị đem đi chém. Mạ làm gan đi coi , ngất xỉu, điên loạn từ đó.
        .................................................. .
        Những lúc mạ sáng suốt mạ cũng ngồi vuốt đầu ( ! bao nhiêu lần trong đời con ??)2 con , kể cho nghe những mẫu chuyện vui buồn trong đời mạ.
        Chuyện ông ngoại còn ngoài Hà Nội bị tù , đi quét đường mỗi ngày; thương ghé lại hàng sách cuả bà ngoại đọc lén. Ông cố con , cụ Nguyễn Bá Học cứ thấy người tù mặt mày sáng suả ngày nào cũng đọc báo lén, gọi lại hỏi . Cố con cảm thương và đem con gái gả .Chuyện ông ngoại con gặp lúc đi đâu (con quên mất vì cớ gì nhưng biết là đi cho vua ), trên rừng ông ngã bịnh , được gia đình hai mẹ con người Thượng nuôi nấng , lúc khỏi bịnh , bà mẹ muốn ông cưới con gái bà , nhưng ông từ chối ,ra đi. Cô gái thương thầm ông, đã gửi ông bài thơ:

        Chiều chiều lên bãi hái dâu
        Cành dâu thì bỏ, lá dâu chăn tằm
        Bắc nam chút nghiã đồng tâm
        Vương tơ luống những âm thầm đợi ai !
        Ông gửi lại cho cô:
        Kià ai lên bãi hái dâu
        Khi về nhắn nhủ một câu cho tằm
        Vương tơ, vương khéo kẻo lầm
        Phong trần hồ dễ buộc cùng khách du !
        Nào khi ba con đi bộ đội , mạ ở nhà trông và ru con:
        Lỡ mai sau cha về, có hỏi
        Mẹ ở đâu con nói làm sao ?
        Con hãy nói: trông cha mòn mõi
        Mẹ chết dần sau mấy tháng đau!
        Mạ về làm dâu . Ông Nội nói gì làm mạ tủi :
        Con mồ côi cha mẹ, tưởng về nhà Cậu Mạ sẽ thương con , ai dè, rồi chạy vào phòng nằm miết không ra.
        Ông Nôi đi lui đi tới trước cưả:
        _ Đứa mô nhận Cậu làm cha thì ra ăn cơm.
        Từ đó mạ được ông bà quí mến, tuy là dâu nhà quan , nhưng mạ không bị làm dâu , bà Nội rất hiền , mệ con cũng vậy, dạy dỗ cho mạ đủ điều.
        Mạ thích làm thơ; thích vẽ. Ngày con đi học , mạ vẽ trong vở con hoa muguet , hoa đào cho vở con đẹp. Mạ thêu cho con áo gối , trong góc có con thỏ đứng gặm củ cà rốt, chiếc áo gối này , tối con ngủ phải có nó để con cầm , hai ngón tay xoe xoe , vò vò mới chịu nằm yên. Chiếc áo gối này , con giữ cho đến ngày con đi Pháp
        Lúc con còn nhỏ, một hôm con bịnh vưà lành , con ngồi chơ với mạ và em, trước sân , nhìn ra ruộng luá xanh rờn. Con hỏi:
        Mạ nì, họ trồng chi ngoài nớ rưá hả mạ ?
        _Họ trồng luá làm gạo nấu cơm cho N. ăn đó .
        _Hết luá họ trồng chi nưã không ?
        _Khoai , sắn
        _ Mấy thứ nớ mình ăn được không ?
        _ Được chứ,
        _ Củ khoai sắn ra răng hả mạ ?
        _Đó tề, mấy thứ mạ nấu chín để trên bàn đó.
        Người đau có ăn được không mạ?
        _Khi mô lành mới được ăn
        _ Rứa chừ N. Ăn được chưa mạ ?
        _ Cái con chó ni , mi khôn quá , ừ thì lấy xuống ăn cho em ăn với.
        Khi mạ lành bịnh, mình ở Bầu Vá được vài năm rồi ba xin vô SG dạy. Con lại bắt đầu cuộc sống du mục cũ Trưng Vương, Long Xuyên, Đà lạt , Saigon ở Gia Long đến đậu 2 tú tài, xong con ra đại học Văn Khoa và cuối năm học , con đi xa cho đến bây giờ.
        Ngày con đi, mạ bị bịnh mất ngủ gầy nhom , con cứ sợ không bao giờ còn gặp lại .
        Sàigon 75 .
        Chiến tranh bùng nổ, nhà hết tiền vì vượt biên không xong , bao nhiêu cuả bị người ta lưà. Ba bị tù, mạ sống lay lất chờ ba ra tù. Không đi được , mạ phải xoay xở để sống qua ngày như những người khác cho đến năm 80.
        Chồng con có bạn con ông sénateur xin lãnh giùm cho gia đình đoàn tụ..
        Ba mạ lại trở về với cuộc sống lưu vong . Paris, st Girons, Paris, Hyères, St Girons
        Và ở đây cho đến ngày mạ đi xa vĩnh viễn.
        Con có gia đình riêng, ở cùng tỉnh nhưng không còn đậm đà vì con đi lâu quá; xa nhà nhiều , tình gia đình ,cha con , mẹ con mình lạt hẳn.
        Chừ thương nhớ mấy cũng chịu , con không bao giờ được nghe tiếng “ chim sáo cuả ba “ hót nưã. Nay ba cũng đi rồi !
        Lúc trước , thỉnh thoảng con chạy xuống nhà xem thư từ cho ba. Mỗi lần ghé ngang ngày xưa, mới đến thang lầu đã ngửi mùi xào nấu thơm phức , tiếng TV dưới bếp mạ vưà nấu ăn
        vừa xem, tiếng nhạc cổ điển ba hay nghe , nay chỉ còn trống vắng ở lại !
        Căn phố cũ đã sang tên khác ; con đi ngang, cúi đầu đi thẳng , tim nhói đau.. Nay con tiếc ngẩn ngơ chuyện đã đem cho mất tấm chăn patchwork mạ đã bỏ bao nhiêu tháng trời để thực hiên. Giá còn nó con sẽ dắp đêm đêm cho đỡ nhớ.
        Con có người mẹ hiền mà không biết qúi , trời đã phạt con . Nay chỉ còn nhìn hình ba mạ trong album, thầm nói với mạ những điều con muốn nói .
        Mạ ơi, mạ còn nhớ hồi nhỏ con nói ngọng không ? Con hay nói :
        Mạ ơi , mạ có nạnh không ? N. nạnh !
        Chừ con thêm vô : mạ ơi , chừ mạ ở mô ? có nạnh không ? N. nạnh!!

        Tặng hương hồn ba mạ ở nơi xa.

        đht

        Comment

        Working...
        X
        Scroll To Top Scroll To Center Scroll To Bottom